Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 199: Thiếu niên vào thành
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Tắc Hạ Học Đường.Sau khi Lý tiên sinh đi khỏi, đã lâu rồi học đường không náo nhiệt như vậy.Năm vị trong Bắc Ly bát công tử - Chước Mặc công tử Lôi Mộng Sát, ThanhCa công tử Lạc Hiên, Liễu Nguyệt công tử Liễu Nguyệt, Mặc Trần công tửMặc Hiểu Hắc và Phong Hoa công tử Tiêu Nhược Phong đều đang đợitrong sảnh chính.Hôm nay là ngày thành hôn của Cảnh Ngọc Vương, còn đối tượng cũng làtruyền nhân Ảnh tông của hoàng tộc Bắc Ly, kín tiếng nhất trong trăm nămqua. Các thế lực trong Thiên Khải đều phải biểu thị. Còn học đường đã trởthành một thế lực từ lúc nào chẳng hay.Ba người Bách Lý Đông Quân đi vào học đường, phát hiện có một nho sinhtrung niên không ở trong sảnh chính, người lại ngồi trong sân đọc sách.Hắn mặc bộ trường bào màu xám mộc mạc, thấy bọn Bách Lý Đông Quântới bèn mỉm cười: “Về rồi à.”Như lão tiên sinh trong học đường thấy học sinh từ xa trở về.Không biết vì sao tâm trạng của Bách Lý Đông Quân lại lập tức tốt lên, gậtđầu nói: “Trần tiên sinh, ta về rồi.”Lần trước Tư Không Trường Phong tới Thiên Khải Thành đã được Trần Nhochiếu cố, vội vàng đi tới: “Trần tiên sinh!”Trần Nho quan sát hắn một hồi, cười nói: “Không tệ, xem ra ngươi đã gặpsư phụ ngươi.”Bách Lý Thành Phong khẽ ho khan một tiếng, hắn thân là thế tử phủ TrấnTây Hầu, địa vị phi phàm, nhưng sau khi vào học đường thì Trần Nho đối xửvới hai người khác cực kỳ nhiệt tình, ngược lại coi hắn như không thấy.Cuối cùng Trần Nho cũng quay đầu sang nhìn hắn một cái: “Thế tử gia?”Bách Lý Thành Phong mỉm cười nhìn vị tế tửu học đường Trần Nho ngôngnghênh đến nhận chức, nhưng nhận chức rồi lại cực kỳ khiêm tốn: “TrầnNho tiên sinh, hôm nay không đến dự tiệc cưới à?”Trần Nho đứng dậy, rũ áo: “Sao vậy? Ta ăn mặc đơn giản quá, không thíchhợp dự hôn lễ à?”Bách Lý Thành Phong mỉm cười: “Chỉ là một cảm giác.”“Ta đã hứa với Lý Trường Sinh sẽ chủ trì Tắc Hạ Học Đường, nhưng khôngnói sẽ tham gia hôn lễ vương gia gì đó. Ta không hứng thú, đương nhiênkhông đi.” Trần Nho vung vẩy ống tay áo, tránh sang một bên: “Bọn họđang chờ các ngươi trong sảnh, đi thôi.”Bách Lý Thành Phong gật nhẹ đầu, trực tiếp đi vào, Bách Lý Đông Quân đingang qua Trần Nho, nhếch miệng: “Ta cũng không hứng thú.”Trần Nho nhíu mày: “Cái này thì chưa chắc.”Trong đại sảnh, Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát đã nghe tiếng, ra cửachào đón: “Thế tử!”“Vương gia.” Bách Lý Thành Phong cũng cúi mình hành lễ.Bách Lý Đông Quân thì bước thẳng qua phụ thân còn đang cúi người, thảnnhiên vỗ vai Tiêu Nhược Phong: “Mấy tháng không gặp, sư huynh mập lênđấy!”Tiêu Nhược Phong không buồn để ý, nhíu mày với y: “Nghe nói công lựccủa ngươi tiến bộ, muốn so tài với chúng ta?”Lôi Mộng Sát vỗ tay nói: “Được được. Đọc thư của ngươi, mấy ngày nay tangứa ngáy chỉ muốn đánh ngươi một trận cho hết uy phong đi. Tới đây tớiđây, khoa chân múa tay trong sân một chút, để ta xem sư phụ dạy ngươibản lĩnh ghê gớm gì! Ồ? Còn có thêm một thanh đao. Sư phụ truyền cảsong thủ đao kiếm thuật cho ngươi rồi?” Lôi Mộng Sát nói một tràng dài,mặt không đỏ, hơi thở không gấp, đúng là xứng danh công tử nhiều lời.“Tới thì tới!” Bách Lý Đông Quân vẻ mặt kích động.“Yên lặng một chút cho ta.” Bách Lý Thành Phong hừ lạnh một tiếng, quaysang ấn đầu Bách Lý Đông Quân xuống: “Có muốn đánh nhau cũng khôngphải hôm nay.”Tiêu Nhược Phong nghiêng người lùi sang một bên: “Thế tử nói đúng, cácngươi nghỉ ngơi chút đi, một canh giờ sau chúng ta sẽ xuất phất.”Cảnh Ngọc Vương phủ.Gấm đỏ phủ khắp nơi.Dịch Văn Quân sắp trở thành Cảnh Ngọc vương phi đang ngồi khoanh chântrên giường, phủ khăn đỏ của cô dâu, im lặng không nói gì.Ngoài phòng, người ra người vào ồn ào.Trong phòng, chỉ có một mình cô, yên tĩnh tới đáng sợ.Tuy từ ngày đầu tiên cô đã muốn trốn khỏi hôn lễ này, thế nhưng tới giờphút này cô mới thật sự cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng. Sau ngày hôm nay,cô sẽ là Cảnh Ngọc vương phi cao quý, theo lời cha, tương lai còn có thểtrở thành hoàng phi. Nếu Thiên Khải Thành là một lồng giam, như vậyvương phủ, hoàng cung càng là lồng giam trong lồng giam.Cô không muốn sống cuộc sống như vậy.Cô muốn ra ngoài giang hồ, núi cao biển rộng, như lời thiếu niên kia đã nói.Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, càng thêm bối rối, cô ngẩng đầu, cuối cùngcũng gọi: “Sư huynh!”Nhưng không ai đáp lời.Vì vậy cô gọi lại lần nữa, vẫn không ai đáp lời.Từ khi cô nhớ được, chỉ cần mình gặp nguy hiểm, chắc chắn sư huynh sẽxuất hiện đầu tiên. Sau khi mình bị đưa vào Cảnh Ngọc vương phủ, sưhuynh luôn ở bên không rời một tấc, nhưng vì sao thời khắc cuối cùng sưhuynh lại biến mất?“Sư huynh...” Dịch Văn Quân xiết chặt ga giường.Phía ngoài Thiên Khải Thành mười dặm, có một người kéo cương ngựadừng lại, nhìn thành trì to lớn phía xa, ngửa đầu uống ngụm rượu cuối cùngtrong bình.Thiên Khải Thành, ta về đây!Hắn ném bình rượu xuống đất, đột nhiên vung roi ngựa, phi như điên vềphía Thiên Khải Thành.Còn trong Thiên Khải Thành cũng có một bóng người bước ra. Người mặcáo trắng, eo dắt trường kiếm.Hai người, ở một nơi cách Thiên Khải Thành một dặm, không hẹn mà gặp.Diệp Đỉnh Chi dừng ngựa, cúi người nhìn hắn: “Ngươi cho người đưa đồcho ta, ta đã xem. Đa tạ.”“Không cần cảm ơn.” Lạc Thanh Dương lấy từ trong lòng ra một cái khănđen, che kín gương mặt mình, quay lại nhìn Thiên Khải Thành, ánh mắt lạnhlẽo thấu xương.Diệp Đỉnh Chi sửng sốt: “Ngươi làm gì vậy?”Lạc Thanh Dương trầm giọng nói: “Trong Thiên Khải Thành có không ítngười biết ta, ta không muốn có phiền toái không cần thiết.”Diệp Đỉnh Chi không nhịn được cười ha hả: “Ta nói là, ngươi định làmchuyện đó cùng ta? Ngươi không sợ sư môn của ngươi à?”Lạc Thanh Dương gật nhẹ đầu: “Ta đã tính toán chuyện này từ lâu rồi, nếungươi đã chẳng có cuộn sách mà ngươi thấy. Nhưng chỉ có một cơ hội thôi,cho nên ta chờ tới tận hôm nay. Cho dù ngươi không đến, ta vẫn sẽ đi,nhưng hai người thì tỷ lệ thành công vẫn cao hơn một chút.”“Hơn một chút là bao nhiêu?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.Lạc Thanh Dương dừng lại một lúc: “Có lẽ sẽ đi thêm được một con đường.”Diệp Đỉnh Chi mỉm cười: “Lần đầu tiên nghe ngươi nói nhiều như vậy?Nhưng ta có một câu hỏi, nếu cuối cùng thành công, công lao tính là củangươi hay là của ta?”“Cứ xem lựa chọn của sư muội thôi.” Lạc Thanh Dương do dự một chút rồinói.“Sợ ngươi chắc?” Đột nhiên có thêm người trợ giúp nhưng tâm trạng củaDiệp Đỉnh Chi không hề thay đổi.Lạc Thanh Dương đưa một cái khăn đen cho Diệp Đỉnh Chi: “Đeo vào.”“Không cần, ta vốn là trọng phạm mang tội mất đầu! Lần trước vội vội vàngvàng gặp mặt một lần, lần này phải để Thiên Khải Thành nhớ kỹ gương mặtta!” Diệp Đỉnh Chi ngạo nghễ nói: “Đi!”Lạc Thanh Dương gật đầu: “Được!” Vẫn cái dáng vẻ ít nói đó.Vì vậy, hai thiếu niên cùng rảo bước về Thiên Khải Thành. Một người cưỡingựa, một người đi bộ.Nhưng đều mang kiếm của mình.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Tắc Hạ Học Đường.Sau khi Lý tiên sinh đi khỏi, đã lâu rồi học đường không náo nhiệt như vậy.Năm vị trong Bắc Ly bát công tử - Chước Mặc công tử Lôi Mộng Sát, ThanhCa công tử Lạc Hiên, Liễu Nguyệt công tử Liễu Nguyệt, Mặc Trần công tửMặc Hiểu Hắc và Phong Hoa công tử Tiêu Nhược Phong đều đang đợitrong sảnh chính.Hôm nay là ngày thành hôn của Cảnh Ngọc Vương, còn đối tượng cũng làtruyền nhân Ảnh tông của hoàng tộc Bắc Ly, kín tiếng nhất trong trăm nămqua. Các thế lực trong Thiên Khải đều phải biểu thị. Còn học đường đã trởthành một thế lực từ lúc nào chẳng hay.Ba người Bách Lý Đông Quân đi vào học đường, phát hiện có một nho sinhtrung niên không ở trong sảnh chính, người lại ngồi trong sân đọc sách.Hắn mặc bộ trường bào màu xám mộc mạc, thấy bọn Bách Lý Đông Quântới bèn mỉm cười: “Về rồi à.”Như lão tiên sinh trong học đường thấy học sinh từ xa trở về.Không biết vì sao tâm trạng của Bách Lý Đông Quân lại lập tức tốt lên, gậtđầu nói: “Trần tiên sinh, ta về rồi.”Lần trước Tư Không Trường Phong tới Thiên Khải Thành đã được Trần Nhochiếu cố, vội vàng đi tới: “Trần tiên sinh!”Trần Nho quan sát hắn một hồi, cười nói: “Không tệ, xem ra ngươi đã gặpsư phụ ngươi.”Bách Lý Thành Phong khẽ ho khan một tiếng, hắn thân là thế tử phủ TrấnTây Hầu, địa vị phi phàm, nhưng sau khi vào học đường thì Trần Nho đối xửvới hai người khác cực kỳ nhiệt tình, ngược lại coi hắn như không thấy.Cuối cùng Trần Nho cũng quay đầu sang nhìn hắn một cái: “Thế tử gia?”Bách Lý Thành Phong mỉm cười nhìn vị tế tửu học đường Trần Nho ngôngnghênh đến nhận chức, nhưng nhận chức rồi lại cực kỳ khiêm tốn: “TrầnNho tiên sinh, hôm nay không đến dự tiệc cưới à?”Trần Nho đứng dậy, rũ áo: “Sao vậy? Ta ăn mặc đơn giản quá, không thíchhợp dự hôn lễ à?”Bách Lý Thành Phong mỉm cười: “Chỉ là một cảm giác.”“Ta đã hứa với Lý Trường Sinh sẽ chủ trì Tắc Hạ Học Đường, nhưng khôngnói sẽ tham gia hôn lễ vương gia gì đó. Ta không hứng thú, đương nhiênkhông đi.” Trần Nho vung vẩy ống tay áo, tránh sang một bên: “Bọn họđang chờ các ngươi trong sảnh, đi thôi.”Bách Lý Thành Phong gật nhẹ đầu, trực tiếp đi vào, Bách Lý Đông Quân đingang qua Trần Nho, nhếch miệng: “Ta cũng không hứng thú.”Trần Nho nhíu mày: “Cái này thì chưa chắc.”Trong đại sảnh, Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát đã nghe tiếng, ra cửachào đón: “Thế tử!”“Vương gia.” Bách Lý Thành Phong cũng cúi mình hành lễ.Bách Lý Đông Quân thì bước thẳng qua phụ thân còn đang cúi người, thảnnhiên vỗ vai Tiêu Nhược Phong: “Mấy tháng không gặp, sư huynh mập lênđấy!”Tiêu Nhược Phong không buồn để ý, nhíu mày với y: “Nghe nói công lựccủa ngươi tiến bộ, muốn so tài với chúng ta?”Lôi Mộng Sát vỗ tay nói: “Được được. Đọc thư của ngươi, mấy ngày nay tangứa ngáy chỉ muốn đánh ngươi một trận cho hết uy phong đi. Tới đây tớiđây, khoa chân múa tay trong sân một chút, để ta xem sư phụ dạy ngươibản lĩnh ghê gớm gì! Ồ? Còn có thêm một thanh đao. Sư phụ truyền cảsong thủ đao kiếm thuật cho ngươi rồi?” Lôi Mộng Sát nói một tràng dài,mặt không đỏ, hơi thở không gấp, đúng là xứng danh công tử nhiều lời.“Tới thì tới!” Bách Lý Đông Quân vẻ mặt kích động.“Yên lặng một chút cho ta.” Bách Lý Thành Phong hừ lạnh một tiếng, quaysang ấn đầu Bách Lý Đông Quân xuống: “Có muốn đánh nhau cũng khôngphải hôm nay.”Tiêu Nhược Phong nghiêng người lùi sang một bên: “Thế tử nói đúng, cácngươi nghỉ ngơi chút đi, một canh giờ sau chúng ta sẽ xuất phất.”Cảnh Ngọc Vương phủ.Gấm đỏ phủ khắp nơi.Dịch Văn Quân sắp trở thành Cảnh Ngọc vương phi đang ngồi khoanh chântrên giường, phủ khăn đỏ của cô dâu, im lặng không nói gì.Ngoài phòng, người ra người vào ồn ào.Trong phòng, chỉ có một mình cô, yên tĩnh tới đáng sợ.Tuy từ ngày đầu tiên cô đã muốn trốn khỏi hôn lễ này, thế nhưng tới giờphút này cô mới thật sự cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng. Sau ngày hôm nay,cô sẽ là Cảnh Ngọc vương phi cao quý, theo lời cha, tương lai còn có thểtrở thành hoàng phi. Nếu Thiên Khải Thành là một lồng giam, như vậyvương phủ, hoàng cung càng là lồng giam trong lồng giam.Cô không muốn sống cuộc sống như vậy.Cô muốn ra ngoài giang hồ, núi cao biển rộng, như lời thiếu niên kia đã nói.Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, càng thêm bối rối, cô ngẩng đầu, cuối cùngcũng gọi: “Sư huynh!”Nhưng không ai đáp lời.Vì vậy cô gọi lại lần nữa, vẫn không ai đáp lời.Từ khi cô nhớ được, chỉ cần mình gặp nguy hiểm, chắc chắn sư huynh sẽxuất hiện đầu tiên. Sau khi mình bị đưa vào Cảnh Ngọc vương phủ, sưhuynh luôn ở bên không rời một tấc, nhưng vì sao thời khắc cuối cùng sưhuynh lại biến mất?“Sư huynh...” Dịch Văn Quân xiết chặt ga giường.Phía ngoài Thiên Khải Thành mười dặm, có một người kéo cương ngựadừng lại, nhìn thành trì to lớn phía xa, ngửa đầu uống ngụm rượu cuối cùngtrong bình.Thiên Khải Thành, ta về đây!Hắn ném bình rượu xuống đất, đột nhiên vung roi ngựa, phi như điên vềphía Thiên Khải Thành.Còn trong Thiên Khải Thành cũng có một bóng người bước ra. Người mặcáo trắng, eo dắt trường kiếm.Hai người, ở một nơi cách Thiên Khải Thành một dặm, không hẹn mà gặp.Diệp Đỉnh Chi dừng ngựa, cúi người nhìn hắn: “Ngươi cho người đưa đồcho ta, ta đã xem. Đa tạ.”“Không cần cảm ơn.” Lạc Thanh Dương lấy từ trong lòng ra một cái khănđen, che kín gương mặt mình, quay lại nhìn Thiên Khải Thành, ánh mắt lạnhlẽo thấu xương.Diệp Đỉnh Chi sửng sốt: “Ngươi làm gì vậy?”Lạc Thanh Dương trầm giọng nói: “Trong Thiên Khải Thành có không ítngười biết ta, ta không muốn có phiền toái không cần thiết.”Diệp Đỉnh Chi không nhịn được cười ha hả: “Ta nói là, ngươi định làmchuyện đó cùng ta? Ngươi không sợ sư môn của ngươi à?”Lạc Thanh Dương gật nhẹ đầu: “Ta đã tính toán chuyện này từ lâu rồi, nếungươi đã chẳng có cuộn sách mà ngươi thấy. Nhưng chỉ có một cơ hội thôi,cho nên ta chờ tới tận hôm nay. Cho dù ngươi không đến, ta vẫn sẽ đi,nhưng hai người thì tỷ lệ thành công vẫn cao hơn một chút.”“Hơn một chút là bao nhiêu?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.Lạc Thanh Dương dừng lại một lúc: “Có lẽ sẽ đi thêm được một con đường.”Diệp Đỉnh Chi mỉm cười: “Lần đầu tiên nghe ngươi nói nhiều như vậy?Nhưng ta có một câu hỏi, nếu cuối cùng thành công, công lao tính là củangươi hay là của ta?”“Cứ xem lựa chọn của sư muội thôi.” Lạc Thanh Dương do dự một chút rồinói.“Sợ ngươi chắc?” Đột nhiên có thêm người trợ giúp nhưng tâm trạng củaDiệp Đỉnh Chi không hề thay đổi.Lạc Thanh Dương đưa một cái khăn đen cho Diệp Đỉnh Chi: “Đeo vào.”“Không cần, ta vốn là trọng phạm mang tội mất đầu! Lần trước vội vội vàngvàng gặp mặt một lần, lần này phải để Thiên Khải Thành nhớ kỹ gương mặtta!” Diệp Đỉnh Chi ngạo nghễ nói: “Đi!”Lạc Thanh Dương gật đầu: “Được!” Vẫn cái dáng vẻ ít nói đó.Vì vậy, hai thiếu niên cùng rảo bước về Thiên Khải Thành. Một người cưỡingựa, một người đi bộ.Nhưng đều mang kiếm của mình.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Tắc Hạ Học Đường.Sau khi Lý tiên sinh đi khỏi, đã lâu rồi học đường không náo nhiệt như vậy.Năm vị trong Bắc Ly bát công tử - Chước Mặc công tử Lôi Mộng Sát, ThanhCa công tử Lạc Hiên, Liễu Nguyệt công tử Liễu Nguyệt, Mặc Trần công tửMặc Hiểu Hắc và Phong Hoa công tử Tiêu Nhược Phong đều đang đợitrong sảnh chính.Hôm nay là ngày thành hôn của Cảnh Ngọc Vương, còn đối tượng cũng làtruyền nhân Ảnh tông của hoàng tộc Bắc Ly, kín tiếng nhất trong trăm nămqua. Các thế lực trong Thiên Khải đều phải biểu thị. Còn học đường đã trởthành một thế lực từ lúc nào chẳng hay.Ba người Bách Lý Đông Quân đi vào học đường, phát hiện có một nho sinhtrung niên không ở trong sảnh chính, người lại ngồi trong sân đọc sách.Hắn mặc bộ trường bào màu xám mộc mạc, thấy bọn Bách Lý Đông Quântới bèn mỉm cười: “Về rồi à.”Như lão tiên sinh trong học đường thấy học sinh từ xa trở về.Không biết vì sao tâm trạng của Bách Lý Đông Quân lại lập tức tốt lên, gậtđầu nói: “Trần tiên sinh, ta về rồi.”Lần trước Tư Không Trường Phong tới Thiên Khải Thành đã được Trần Nhochiếu cố, vội vàng đi tới: “Trần tiên sinh!”Trần Nho quan sát hắn một hồi, cười nói: “Không tệ, xem ra ngươi đã gặpsư phụ ngươi.”Bách Lý Thành Phong khẽ ho khan một tiếng, hắn thân là thế tử phủ TrấnTây Hầu, địa vị phi phàm, nhưng sau khi vào học đường thì Trần Nho đối xửvới hai người khác cực kỳ nhiệt tình, ngược lại coi hắn như không thấy.Cuối cùng Trần Nho cũng quay đầu sang nhìn hắn một cái: “Thế tử gia?”Bách Lý Thành Phong mỉm cười nhìn vị tế tửu học đường Trần Nho ngôngnghênh đến nhận chức, nhưng nhận chức rồi lại cực kỳ khiêm tốn: “TrầnNho tiên sinh, hôm nay không đến dự tiệc cưới à?”Trần Nho đứng dậy, rũ áo: “Sao vậy? Ta ăn mặc đơn giản quá, không thíchhợp dự hôn lễ à?”Bách Lý Thành Phong mỉm cười: “Chỉ là một cảm giác.”“Ta đã hứa với Lý Trường Sinh sẽ chủ trì Tắc Hạ Học Đường, nhưng khôngnói sẽ tham gia hôn lễ vương gia gì đó. Ta không hứng thú, đương nhiênkhông đi.” Trần Nho vung vẩy ống tay áo, tránh sang một bên: “Bọn họđang chờ các ngươi trong sảnh, đi thôi.”Bách Lý Thành Phong gật nhẹ đầu, trực tiếp đi vào, Bách Lý Đông Quân đingang qua Trần Nho, nhếch miệng: “Ta cũng không hứng thú.”Trần Nho nhíu mày: “Cái này thì chưa chắc.”Trong đại sảnh, Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát đã nghe tiếng, ra cửachào đón: “Thế tử!”“Vương gia.” Bách Lý Thành Phong cũng cúi mình hành lễ.Bách Lý Đông Quân thì bước thẳng qua phụ thân còn đang cúi người, thảnnhiên vỗ vai Tiêu Nhược Phong: “Mấy tháng không gặp, sư huynh mập lênđấy!”Tiêu Nhược Phong không buồn để ý, nhíu mày với y: “Nghe nói công lựccủa ngươi tiến bộ, muốn so tài với chúng ta?”Lôi Mộng Sát vỗ tay nói: “Được được. Đọc thư của ngươi, mấy ngày nay tangứa ngáy chỉ muốn đánh ngươi một trận cho hết uy phong đi. Tới đây tớiđây, khoa chân múa tay trong sân một chút, để ta xem sư phụ dạy ngươibản lĩnh ghê gớm gì! Ồ? Còn có thêm một thanh đao. Sư phụ truyền cảsong thủ đao kiếm thuật cho ngươi rồi?” Lôi Mộng Sát nói một tràng dài,mặt không đỏ, hơi thở không gấp, đúng là xứng danh công tử nhiều lời.“Tới thì tới!” Bách Lý Đông Quân vẻ mặt kích động.“Yên lặng một chút cho ta.” Bách Lý Thành Phong hừ lạnh một tiếng, quaysang ấn đầu Bách Lý Đông Quân xuống: “Có muốn đánh nhau cũng khôngphải hôm nay.”Tiêu Nhược Phong nghiêng người lùi sang một bên: “Thế tử nói đúng, cácngươi nghỉ ngơi chút đi, một canh giờ sau chúng ta sẽ xuất phất.”Cảnh Ngọc Vương phủ.Gấm đỏ phủ khắp nơi.Dịch Văn Quân sắp trở thành Cảnh Ngọc vương phi đang ngồi khoanh chântrên giường, phủ khăn đỏ của cô dâu, im lặng không nói gì.Ngoài phòng, người ra người vào ồn ào.Trong phòng, chỉ có một mình cô, yên tĩnh tới đáng sợ.Tuy từ ngày đầu tiên cô đã muốn trốn khỏi hôn lễ này, thế nhưng tới giờphút này cô mới thật sự cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng. Sau ngày hôm nay,cô sẽ là Cảnh Ngọc vương phi cao quý, theo lời cha, tương lai còn có thểtrở thành hoàng phi. Nếu Thiên Khải Thành là một lồng giam, như vậyvương phủ, hoàng cung càng là lồng giam trong lồng giam.Cô không muốn sống cuộc sống như vậy.Cô muốn ra ngoài giang hồ, núi cao biển rộng, như lời thiếu niên kia đã nói.Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, càng thêm bối rối, cô ngẩng đầu, cuối cùngcũng gọi: “Sư huynh!”Nhưng không ai đáp lời.Vì vậy cô gọi lại lần nữa, vẫn không ai đáp lời.Từ khi cô nhớ được, chỉ cần mình gặp nguy hiểm, chắc chắn sư huynh sẽxuất hiện đầu tiên. Sau khi mình bị đưa vào Cảnh Ngọc vương phủ, sưhuynh luôn ở bên không rời một tấc, nhưng vì sao thời khắc cuối cùng sưhuynh lại biến mất?“Sư huynh...” Dịch Văn Quân xiết chặt ga giường.Phía ngoài Thiên Khải Thành mười dặm, có một người kéo cương ngựadừng lại, nhìn thành trì to lớn phía xa, ngửa đầu uống ngụm rượu cuối cùngtrong bình.Thiên Khải Thành, ta về đây!Hắn ném bình rượu xuống đất, đột nhiên vung roi ngựa, phi như điên vềphía Thiên Khải Thành.Còn trong Thiên Khải Thành cũng có một bóng người bước ra. Người mặcáo trắng, eo dắt trường kiếm.Hai người, ở một nơi cách Thiên Khải Thành một dặm, không hẹn mà gặp.Diệp Đỉnh Chi dừng ngựa, cúi người nhìn hắn: “Ngươi cho người đưa đồcho ta, ta đã xem. Đa tạ.”“Không cần cảm ơn.” Lạc Thanh Dương lấy từ trong lòng ra một cái khănđen, che kín gương mặt mình, quay lại nhìn Thiên Khải Thành, ánh mắt lạnhlẽo thấu xương.Diệp Đỉnh Chi sửng sốt: “Ngươi làm gì vậy?”Lạc Thanh Dương trầm giọng nói: “Trong Thiên Khải Thành có không ítngười biết ta, ta không muốn có phiền toái không cần thiết.”Diệp Đỉnh Chi không nhịn được cười ha hả: “Ta nói là, ngươi định làmchuyện đó cùng ta? Ngươi không sợ sư môn của ngươi à?”Lạc Thanh Dương gật nhẹ đầu: “Ta đã tính toán chuyện này từ lâu rồi, nếungươi đã chẳng có cuộn sách mà ngươi thấy. Nhưng chỉ có một cơ hội thôi,cho nên ta chờ tới tận hôm nay. Cho dù ngươi không đến, ta vẫn sẽ đi,nhưng hai người thì tỷ lệ thành công vẫn cao hơn một chút.”“Hơn một chút là bao nhiêu?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.Lạc Thanh Dương dừng lại một lúc: “Có lẽ sẽ đi thêm được một con đường.”Diệp Đỉnh Chi mỉm cười: “Lần đầu tiên nghe ngươi nói nhiều như vậy?Nhưng ta có một câu hỏi, nếu cuối cùng thành công, công lao tính là củangươi hay là của ta?”“Cứ xem lựa chọn của sư muội thôi.” Lạc Thanh Dương do dự một chút rồinói.“Sợ ngươi chắc?” Đột nhiên có thêm người trợ giúp nhưng tâm trạng củaDiệp Đỉnh Chi không hề thay đổi.Lạc Thanh Dương đưa một cái khăn đen cho Diệp Đỉnh Chi: “Đeo vào.”“Không cần, ta vốn là trọng phạm mang tội mất đầu! Lần trước vội vội vàngvàng gặp mặt một lần, lần này phải để Thiên Khải Thành nhớ kỹ gương mặtta!” Diệp Đỉnh Chi ngạo nghễ nói: “Đi!”Lạc Thanh Dương gật đầu: “Được!” Vẫn cái dáng vẻ ít nói đó.Vì vậy, hai thiếu niên cùng rảo bước về Thiên Khải Thành. Một người cưỡingựa, một người đi bộ.Nhưng đều mang kiếm của mình.