Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 267: Dương danh thiên hạ
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Một chiếc thuyền con bồng bềnh trên biển.“Công tử, thời thế như vậy mà vẫn đi chơi à?” Ông lão chèo thuyền nhìnthiếu niên trước mặt, người mặc áo trắng, hông đeo bội kiếm, còn mangtheo một hồ lô rượu bằng bạch ngọc, vừa nhìn là biết công tử nhà giàu cótiền.“Sao vậy?” Thiếu niên nhìn về phía trước, khẽ hỏi.“Bây giờ tình hình không yên ổn.” Ông lão chèo thuyền thở dài: “Hoàngthành thì Thái An Đế bị bệnh không dậy nổi, rất nhiều nơi có người tạophản, thậm chí nghe nói trong Thiên Khải Thành ngày ngày đều có kẻ giếtngười.”“Thì đã sao nào? ta đâu tới Thiên Khải Thành?” Thiếu niên cười nói: “Đưa tatới bến thuyền lớn là được.”“Công tử muốn ra biển à?”“Ừ.”“Một mình?”“Không thì thế nào?’Một năm đó, đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành, Bách Lý Đông Quân ngồithuyền từ Đông Cập Hải Thị phủ, vào Ly Hải, tìm kiếm tiên sơn.Còn tại Thiên Khải Thành cách xa ngàn dặm, ánh lửa ngập trời.Tám vị vương tử đồng thời tham gia trận chiến đoạt vị, sau này được sáchsử ghi lại thành ‘Bát Vương Chi Loạn’. Thái An Đế bệnh nặng không cáchnào chèo chống Bắc Ly khổng lồ, nằm trên giường bệnh, im lặng quan sátmọi chuyện diễn ra.“Thật ra ngươi có thể kết thúc mọi chuyện.”“Không, ta muốn xem xem rốt cuộc nó sẽ làm thế nào.”Những sát thủ mặc áo đen đội nón che đi vào Thiên Khải, từ đó trở đi, bầutrời Thiên Khải Thành lại bị bao phủ bởi sắc máu. Vô số trọng thần trongtriều, vì tranh chấp bè phái mà bị sát thủ giết chết. Trong Thiên Khải Thành,người người bất an.Lúc này, Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong, để chống lại sự xâm lấn củađám sát thủ thân phận bất minh này, đã thành lập Nôi Vệ Ti trong ThiênKhải Thành. Sát thủ tới từ giang hồ, cho nên bốn vị thống lĩnh Nội Vệ Ticũng tới từ giang hồ. Truyền nhân Tâm Kiếm của Kiếm Tâm Trủng - Lý TâmNguyệt, đường chủ Bách Hiểu Đường - Vô Cực Côn Cơ Nhược Phong, đệ tửsố một Đường môn trong ba mươi năm qua - Đường Liên Nguyệt, cùng vớithiếu niên Thiên Khải không môn không phái nhưng thương thuật số mộtthiên hạ, Tư Không Trường Phong. Bốn người này hợp thành Nội Vệ Ticường đại, nhờ bọn họ hợp lực, cảm giác khủng hoảng mà đám sát thủ gâyra cho Thiên Khải Thành nhanh chóng biến mất không còn tăm tích.Từ đó trở đi, bốn người này được gọi là Thiên Khải Tứ Thủ Hộ.Phiên vương ở các nơi cũng ngo ngoe rục rịch, sau đó thế tử phủ Trấn TâyHầu, Bách Lý Thành Phong dẫn hai mươi ngàn Phá Phong Quân đi mộtvòng quanh Bắc Ly.Thế là yên tĩnh.Cứ như vậy cho tới cuối năm.Bách Lý Đông Quân đi trong khu chợ ở Đông Cập Hải Thị phủ, thời gian rabiển lần này vượt qua dự tính của y, bây giờ làn da y đã ngăm đen, y tìmmột quán rượu ngồi vào, gọi một chén rượu và ít thức ăn.“Quý khách, xin hỏi ngài muốn gọi món gì? Chỗ chúng ta...”“Ngoài hải sản ra thì cái gì cũng được. Cám ơn.”Gã cao to bàn bên cạnh uống vài chén rượu, đang nói chuyện tới mức nướcbọt văng tung tóe dưới đất: “Các ngươi nghe nói chưa! Buổi tối mấy hômtrước, Thái An Đế đã băng hà rồi!”Đông Cập Hải Thị phủ cách xa Thiên Khải Thành, tin tức đồn đến đây cũngphải mất vài ngày, mọi người cùng lắc đầu.“Tối hôm đó, nghe đồn bệnh tình bệ hạ trở nặng, sáu vị hoàng tử liên minhtrong Thiên Khải Thành, dấy binh tạo phản! Có người nói giết tới tận trướcBình Thanh điện. Bọn họ được Thanh Vương cầm đầu, lần này vào cung làmuốn Thái An Đế truyền lại hoàng vị cho Thanh Vương!”Bách Lý Đông Quân đặt chén rượu xuống, vểnh tai lắng nghe.“Thanh Vương? Trong Thiên Khải Thành, người lợi hại nhất chẳng phải LangGia Vương à?”“Khà khà. Ta cũng nghe được từ chỗ tổng binh đại nhân thôi, câu chuyệntiếp theo, có muốn nghe không? Muốn nghe thì rượu của ta...” Gã gao tonháy mắt với người kia.Mọi người lập tức quay đầu định đứng dậy.Một nén bạc rơi lên bàn, đám người lập tức ngẩng đầu, Bách Lý Đông Quânngửa đầu uống một ngụm rượu, sau đó đặt thanh kiếm lên bàn.“Kể hết đi, đừng có nói dối, nói cẩn thận.”Đêm hôm đó được đời sau gọi là ‘Biến cố Bình Thanh Điện”.Sáu vị hoàng tử hợp lực, ra chiêu được ăn cả ngã về không, đúng là đã gâyra phiền toái rất lớn cho Lang Gia Vương và Cảnh Ngọc Vương,. Nhưngcuối cùng nhờ có Lôi Mộng Sát và Diệp Khiếu Ưng thống lĩnh Hổ Bí Lang vàThiên Khải Tứ Thủ Hộ giết tới trước Bình Thanh Điện. Sau khi bọn họ khốngchế tình hình, Ngũ Tổng Quản từ trong Bình Thanh Điện đi ra. Trọc Thanhnâng cao cuộn sách Phong Long trong tay, chuẩn bị tuyên bố người đượclựa chọn cho hoàng vị.Nhưng Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong lại lao lên, đoạt lấy cuộn sáchPhong Long từ tay Trọc Thanh, mở ra đọc lướt qua rồi xé tan nó thành từngmảnh, sau đó truyền miệng di chiếu của tiên đế âm thanh vang vọng đấttrời.“Truyền ngôi, tam hoàng tử Tiêu Nhược Cẩn!”Xé bỏ di chiếu của tiên đế, ngược lại truyền thánh chỉ bằng miệng, đây làđại bất kính. Nhưng không ai dám tỏ ý bất mãn, người duy nhất lộ vẻ bấtmãn đang bị gác đao trên cổ, Ngũ Tổng Quản có tư cách nâng cuộn sáchPhong Long là Ngũ Tổng Quản nhưng bọn họ cũng không nói gì, ngầmđồng ý với hành động của Tiêu Nhược Phong. Đại tổng quản Trọc Thanhdẫn bốn vị tổng quản khác nhanh chóng trở lại trong Thái An Đế. Nghe đồnthực ra lúc đó Thái An Đế chưa chết, nghe Trọc Thanh thuật lại chi tiết mọichuyện bên ngoài rồi mới nhắm mắt. Còn suy nghĩ của Thái An Đế khi đó rasao, thì quả thật không ai biết được.Thật ra chuyện khiến người ta kinh ngạc không phải là hành động của TiêuNhược Phong mà là cái tên trên cuộn sách đã lẽ ra viết thất hoàng tử TiêuNhược Phong, cũng là bản thân Lang Gia Vương, đó mới là hợp tình hợp lý!Tuy Cảnh Ngọc Vương là huynh đệ ruột thịt với Lang Gia Vương, nhưng bấtluận là tài năng hay võ công đều kém xa Lang Gia Vương! Lúc này, ánh mắtmọi người đều nhìn sang phía Khâm Thiên Giám.Một cuộn sách Phong Long khác được Khâm Thiên Giám cất giữ, quốc sưTề Thiên Trần không nói một lời về chuyện này, tương đương với ngầmthừa nhận kết quả.Sau quốc tang, Tiêu Nhược Cẩn lên ngôi, Tiêu Nhược Phong quản lý quânquyền, tôn là Bắc Ly Đại Thủ Hộ.Bắt đầu từ năm đó, chính là năm Minh Đức Đế thứ nhất.Mưa thuận gió hòa, thiên hạ thái bình.“Đúng là đồ đệ mà ta dạy dỗ. Ngay cả hoàng vị cũng có thể nhường.”“Ngươi dạy được một đồ đệ tốt, nhưng Bắc Ly lại mất đi một hoàng đế tốt.”“Ta là người hộ quốc của Bắc Ly, đây là đời cuối cùng rồi. Sau này sinh tửtồn vong ra sao, phải dựa vào chính họ.”Mà trong năm đó, Bách Hiểu Đường lại công bố Võ Bảng.Đứng đầu Lương Ngọc Bảng bị một cái tên mà mọi người trong thiên hạquen thuộc chiếm giữ - Tuyết Nguyệt thành, Bách Lý Đông Quân.Hắn là đệ tử quan môn của Lý tiên sinh, cháu trai duy nhất của Trấn Tây HầuBách Lý Lạc Trần, đây vốn là cái tên không thể thiếu trong trận chiến đoạt vịkia, nhưng lại lặng lẽ biến mất trong triều đình, chỉ xuất hiện trong gianghồ.Nhưng danh hiệu của y khi xuất hiện trước mặt mọi người lại là TuyếtNguyệt thành.Tuyết Nguyệt thành là gì? Ở đâu?Không ai biết.Mãi tới khi Bách Lý Đông Quân đứng đầu Lương Ngọc Bảng năm năm liêntiếp.Mãi tới khi Tư Không Trường Phong và Lý Hàn Y lần lượt thành khách quentrên Lương Ngọc Bảng.Trước tên bọn họ đều viết ba chữ Tuyết Nguyệt thành.Đến lúc này, cả người lẫn thành đều đã dương danh thiên hạ.“Nàng sẽ tới tìm ta chứ.” Trên bức tường của Tuyết Nguyệt thành, Bách LýĐông Quân ngửa đầu uống một ngụm rượu.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Một chiếc thuyền con bồng bềnh trên biển.“Công tử, thời thế như vậy mà vẫn đi chơi à?” Ông lão chèo thuyền nhìnthiếu niên trước mặt, người mặc áo trắng, hông đeo bội kiếm, còn mangtheo một hồ lô rượu bằng bạch ngọc, vừa nhìn là biết công tử nhà giàu cótiền.“Sao vậy?” Thiếu niên nhìn về phía trước, khẽ hỏi.“Bây giờ tình hình không yên ổn.” Ông lão chèo thuyền thở dài: “Hoàngthành thì Thái An Đế bị bệnh không dậy nổi, rất nhiều nơi có người tạophản, thậm chí nghe nói trong Thiên Khải Thành ngày ngày đều có kẻ giếtngười.”“Thì đã sao nào? ta đâu tới Thiên Khải Thành?” Thiếu niên cười nói: “Đưa tatới bến thuyền lớn là được.”“Công tử muốn ra biển à?”“Ừ.”“Một mình?”“Không thì thế nào?’Một năm đó, đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành, Bách Lý Đông Quân ngồithuyền từ Đông Cập Hải Thị phủ, vào Ly Hải, tìm kiếm tiên sơn.Còn tại Thiên Khải Thành cách xa ngàn dặm, ánh lửa ngập trời.Tám vị vương tử đồng thời tham gia trận chiến đoạt vị, sau này được sáchsử ghi lại thành ‘Bát Vương Chi Loạn’. Thái An Đế bệnh nặng không cáchnào chèo chống Bắc Ly khổng lồ, nằm trên giường bệnh, im lặng quan sátmọi chuyện diễn ra.“Thật ra ngươi có thể kết thúc mọi chuyện.”“Không, ta muốn xem xem rốt cuộc nó sẽ làm thế nào.”Những sát thủ mặc áo đen đội nón che đi vào Thiên Khải, từ đó trở đi, bầutrời Thiên Khải Thành lại bị bao phủ bởi sắc máu. Vô số trọng thần trongtriều, vì tranh chấp bè phái mà bị sát thủ giết chết. Trong Thiên Khải Thành,người người bất an.Lúc này, Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong, để chống lại sự xâm lấn củađám sát thủ thân phận bất minh này, đã thành lập Nôi Vệ Ti trong ThiênKhải Thành. Sát thủ tới từ giang hồ, cho nên bốn vị thống lĩnh Nội Vệ Ticũng tới từ giang hồ. Truyền nhân Tâm Kiếm của Kiếm Tâm Trủng - Lý TâmNguyệt, đường chủ Bách Hiểu Đường - Vô Cực Côn Cơ Nhược Phong, đệ tửsố một Đường môn trong ba mươi năm qua - Đường Liên Nguyệt, cùng vớithiếu niên Thiên Khải không môn không phái nhưng thương thuật số mộtthiên hạ, Tư Không Trường Phong. Bốn người này hợp thành Nội Vệ Ticường đại, nhờ bọn họ hợp lực, cảm giác khủng hoảng mà đám sát thủ gâyra cho Thiên Khải Thành nhanh chóng biến mất không còn tăm tích.Từ đó trở đi, bốn người này được gọi là Thiên Khải Tứ Thủ Hộ.Phiên vương ở các nơi cũng ngo ngoe rục rịch, sau đó thế tử phủ Trấn TâyHầu, Bách Lý Thành Phong dẫn hai mươi ngàn Phá Phong Quân đi mộtvòng quanh Bắc Ly.Thế là yên tĩnh.Cứ như vậy cho tới cuối năm.Bách Lý Đông Quân đi trong khu chợ ở Đông Cập Hải Thị phủ, thời gian rabiển lần này vượt qua dự tính của y, bây giờ làn da y đã ngăm đen, y tìmmột quán rượu ngồi vào, gọi một chén rượu và ít thức ăn.“Quý khách, xin hỏi ngài muốn gọi món gì? Chỗ chúng ta...”“Ngoài hải sản ra thì cái gì cũng được. Cám ơn.”Gã cao to bàn bên cạnh uống vài chén rượu, đang nói chuyện tới mức nướcbọt văng tung tóe dưới đất: “Các ngươi nghe nói chưa! Buổi tối mấy hômtrước, Thái An Đế đã băng hà rồi!”Đông Cập Hải Thị phủ cách xa Thiên Khải Thành, tin tức đồn đến đây cũngphải mất vài ngày, mọi người cùng lắc đầu.“Tối hôm đó, nghe đồn bệnh tình bệ hạ trở nặng, sáu vị hoàng tử liên minhtrong Thiên Khải Thành, dấy binh tạo phản! Có người nói giết tới tận trướcBình Thanh điện. Bọn họ được Thanh Vương cầm đầu, lần này vào cung làmuốn Thái An Đế truyền lại hoàng vị cho Thanh Vương!”Bách Lý Đông Quân đặt chén rượu xuống, vểnh tai lắng nghe.“Thanh Vương? Trong Thiên Khải Thành, người lợi hại nhất chẳng phải LangGia Vương à?”“Khà khà. Ta cũng nghe được từ chỗ tổng binh đại nhân thôi, câu chuyệntiếp theo, có muốn nghe không? Muốn nghe thì rượu của ta...” Gã gao tonháy mắt với người kia.Mọi người lập tức quay đầu định đứng dậy.Một nén bạc rơi lên bàn, đám người lập tức ngẩng đầu, Bách Lý Đông Quânngửa đầu uống một ngụm rượu, sau đó đặt thanh kiếm lên bàn.“Kể hết đi, đừng có nói dối, nói cẩn thận.”Đêm hôm đó được đời sau gọi là ‘Biến cố Bình Thanh Điện”.Sáu vị hoàng tử hợp lực, ra chiêu được ăn cả ngã về không, đúng là đã gâyra phiền toái rất lớn cho Lang Gia Vương và Cảnh Ngọc Vương,. Nhưngcuối cùng nhờ có Lôi Mộng Sát và Diệp Khiếu Ưng thống lĩnh Hổ Bí Lang vàThiên Khải Tứ Thủ Hộ giết tới trước Bình Thanh Điện. Sau khi bọn họ khốngchế tình hình, Ngũ Tổng Quản từ trong Bình Thanh Điện đi ra. Trọc Thanhnâng cao cuộn sách Phong Long trong tay, chuẩn bị tuyên bố người đượclựa chọn cho hoàng vị.Nhưng Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong lại lao lên, đoạt lấy cuộn sáchPhong Long từ tay Trọc Thanh, mở ra đọc lướt qua rồi xé tan nó thành từngmảnh, sau đó truyền miệng di chiếu của tiên đế âm thanh vang vọng đấttrời.“Truyền ngôi, tam hoàng tử Tiêu Nhược Cẩn!”Xé bỏ di chiếu của tiên đế, ngược lại truyền thánh chỉ bằng miệng, đây làđại bất kính. Nhưng không ai dám tỏ ý bất mãn, người duy nhất lộ vẻ bấtmãn đang bị gác đao trên cổ, Ngũ Tổng Quản có tư cách nâng cuộn sáchPhong Long là Ngũ Tổng Quản nhưng bọn họ cũng không nói gì, ngầmđồng ý với hành động của Tiêu Nhược Phong. Đại tổng quản Trọc Thanhdẫn bốn vị tổng quản khác nhanh chóng trở lại trong Thái An Đế. Nghe đồnthực ra lúc đó Thái An Đế chưa chết, nghe Trọc Thanh thuật lại chi tiết mọichuyện bên ngoài rồi mới nhắm mắt. Còn suy nghĩ của Thái An Đế khi đó rasao, thì quả thật không ai biết được.Thật ra chuyện khiến người ta kinh ngạc không phải là hành động của TiêuNhược Phong mà là cái tên trên cuộn sách đã lẽ ra viết thất hoàng tử TiêuNhược Phong, cũng là bản thân Lang Gia Vương, đó mới là hợp tình hợp lý!Tuy Cảnh Ngọc Vương là huynh đệ ruột thịt với Lang Gia Vương, nhưng bấtluận là tài năng hay võ công đều kém xa Lang Gia Vương! Lúc này, ánh mắtmọi người đều nhìn sang phía Khâm Thiên Giám.Một cuộn sách Phong Long khác được Khâm Thiên Giám cất giữ, quốc sưTề Thiên Trần không nói một lời về chuyện này, tương đương với ngầmthừa nhận kết quả.Sau quốc tang, Tiêu Nhược Cẩn lên ngôi, Tiêu Nhược Phong quản lý quânquyền, tôn là Bắc Ly Đại Thủ Hộ.Bắt đầu từ năm đó, chính là năm Minh Đức Đế thứ nhất.Mưa thuận gió hòa, thiên hạ thái bình.“Đúng là đồ đệ mà ta dạy dỗ. Ngay cả hoàng vị cũng có thể nhường.”“Ngươi dạy được một đồ đệ tốt, nhưng Bắc Ly lại mất đi một hoàng đế tốt.”“Ta là người hộ quốc của Bắc Ly, đây là đời cuối cùng rồi. Sau này sinh tửtồn vong ra sao, phải dựa vào chính họ.”Mà trong năm đó, Bách Hiểu Đường lại công bố Võ Bảng.Đứng đầu Lương Ngọc Bảng bị một cái tên mà mọi người trong thiên hạquen thuộc chiếm giữ - Tuyết Nguyệt thành, Bách Lý Đông Quân.Hắn là đệ tử quan môn của Lý tiên sinh, cháu trai duy nhất của Trấn Tây HầuBách Lý Lạc Trần, đây vốn là cái tên không thể thiếu trong trận chiến đoạt vịkia, nhưng lại lặng lẽ biến mất trong triều đình, chỉ xuất hiện trong gianghồ.Nhưng danh hiệu của y khi xuất hiện trước mặt mọi người lại là TuyếtNguyệt thành.Tuyết Nguyệt thành là gì? Ở đâu?Không ai biết.Mãi tới khi Bách Lý Đông Quân đứng đầu Lương Ngọc Bảng năm năm liêntiếp.Mãi tới khi Tư Không Trường Phong và Lý Hàn Y lần lượt thành khách quentrên Lương Ngọc Bảng.Trước tên bọn họ đều viết ba chữ Tuyết Nguyệt thành.Đến lúc này, cả người lẫn thành đều đã dương danh thiên hạ.“Nàng sẽ tới tìm ta chứ.” Trên bức tường của Tuyết Nguyệt thành, Bách LýĐông Quân ngửa đầu uống một ngụm rượu.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Một chiếc thuyền con bồng bềnh trên biển.“Công tử, thời thế như vậy mà vẫn đi chơi à?” Ông lão chèo thuyền nhìnthiếu niên trước mặt, người mặc áo trắng, hông đeo bội kiếm, còn mangtheo một hồ lô rượu bằng bạch ngọc, vừa nhìn là biết công tử nhà giàu cótiền.“Sao vậy?” Thiếu niên nhìn về phía trước, khẽ hỏi.“Bây giờ tình hình không yên ổn.” Ông lão chèo thuyền thở dài: “Hoàngthành thì Thái An Đế bị bệnh không dậy nổi, rất nhiều nơi có người tạophản, thậm chí nghe nói trong Thiên Khải Thành ngày ngày đều có kẻ giếtngười.”“Thì đã sao nào? ta đâu tới Thiên Khải Thành?” Thiếu niên cười nói: “Đưa tatới bến thuyền lớn là được.”“Công tử muốn ra biển à?”“Ừ.”“Một mình?”“Không thì thế nào?’Một năm đó, đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành, Bách Lý Đông Quân ngồithuyền từ Đông Cập Hải Thị phủ, vào Ly Hải, tìm kiếm tiên sơn.Còn tại Thiên Khải Thành cách xa ngàn dặm, ánh lửa ngập trời.Tám vị vương tử đồng thời tham gia trận chiến đoạt vị, sau này được sáchsử ghi lại thành ‘Bát Vương Chi Loạn’. Thái An Đế bệnh nặng không cáchnào chèo chống Bắc Ly khổng lồ, nằm trên giường bệnh, im lặng quan sátmọi chuyện diễn ra.“Thật ra ngươi có thể kết thúc mọi chuyện.”“Không, ta muốn xem xem rốt cuộc nó sẽ làm thế nào.”Những sát thủ mặc áo đen đội nón che đi vào Thiên Khải, từ đó trở đi, bầutrời Thiên Khải Thành lại bị bao phủ bởi sắc máu. Vô số trọng thần trongtriều, vì tranh chấp bè phái mà bị sát thủ giết chết. Trong Thiên Khải Thành,người người bất an.Lúc này, Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong, để chống lại sự xâm lấn củađám sát thủ thân phận bất minh này, đã thành lập Nôi Vệ Ti trong ThiênKhải Thành. Sát thủ tới từ giang hồ, cho nên bốn vị thống lĩnh Nội Vệ Ticũng tới từ giang hồ. Truyền nhân Tâm Kiếm của Kiếm Tâm Trủng - Lý TâmNguyệt, đường chủ Bách Hiểu Đường - Vô Cực Côn Cơ Nhược Phong, đệ tửsố một Đường môn trong ba mươi năm qua - Đường Liên Nguyệt, cùng vớithiếu niên Thiên Khải không môn không phái nhưng thương thuật số mộtthiên hạ, Tư Không Trường Phong. Bốn người này hợp thành Nội Vệ Ticường đại, nhờ bọn họ hợp lực, cảm giác khủng hoảng mà đám sát thủ gâyra cho Thiên Khải Thành nhanh chóng biến mất không còn tăm tích.Từ đó trở đi, bốn người này được gọi là Thiên Khải Tứ Thủ Hộ.Phiên vương ở các nơi cũng ngo ngoe rục rịch, sau đó thế tử phủ Trấn TâyHầu, Bách Lý Thành Phong dẫn hai mươi ngàn Phá Phong Quân đi mộtvòng quanh Bắc Ly.Thế là yên tĩnh.Cứ như vậy cho tới cuối năm.Bách Lý Đông Quân đi trong khu chợ ở Đông Cập Hải Thị phủ, thời gian rabiển lần này vượt qua dự tính của y, bây giờ làn da y đã ngăm đen, y tìmmột quán rượu ngồi vào, gọi một chén rượu và ít thức ăn.“Quý khách, xin hỏi ngài muốn gọi món gì? Chỗ chúng ta...”“Ngoài hải sản ra thì cái gì cũng được. Cám ơn.”Gã cao to bàn bên cạnh uống vài chén rượu, đang nói chuyện tới mức nướcbọt văng tung tóe dưới đất: “Các ngươi nghe nói chưa! Buổi tối mấy hômtrước, Thái An Đế đã băng hà rồi!”Đông Cập Hải Thị phủ cách xa Thiên Khải Thành, tin tức đồn đến đây cũngphải mất vài ngày, mọi người cùng lắc đầu.“Tối hôm đó, nghe đồn bệnh tình bệ hạ trở nặng, sáu vị hoàng tử liên minhtrong Thiên Khải Thành, dấy binh tạo phản! Có người nói giết tới tận trướcBình Thanh điện. Bọn họ được Thanh Vương cầm đầu, lần này vào cung làmuốn Thái An Đế truyền lại hoàng vị cho Thanh Vương!”Bách Lý Đông Quân đặt chén rượu xuống, vểnh tai lắng nghe.“Thanh Vương? Trong Thiên Khải Thành, người lợi hại nhất chẳng phải LangGia Vương à?”“Khà khà. Ta cũng nghe được từ chỗ tổng binh đại nhân thôi, câu chuyệntiếp theo, có muốn nghe không? Muốn nghe thì rượu của ta...” Gã gao tonháy mắt với người kia.Mọi người lập tức quay đầu định đứng dậy.Một nén bạc rơi lên bàn, đám người lập tức ngẩng đầu, Bách Lý Đông Quânngửa đầu uống một ngụm rượu, sau đó đặt thanh kiếm lên bàn.“Kể hết đi, đừng có nói dối, nói cẩn thận.”Đêm hôm đó được đời sau gọi là ‘Biến cố Bình Thanh Điện”.Sáu vị hoàng tử hợp lực, ra chiêu được ăn cả ngã về không, đúng là đã gâyra phiền toái rất lớn cho Lang Gia Vương và Cảnh Ngọc Vương,. Nhưngcuối cùng nhờ có Lôi Mộng Sát và Diệp Khiếu Ưng thống lĩnh Hổ Bí Lang vàThiên Khải Tứ Thủ Hộ giết tới trước Bình Thanh Điện. Sau khi bọn họ khốngchế tình hình, Ngũ Tổng Quản từ trong Bình Thanh Điện đi ra. Trọc Thanhnâng cao cuộn sách Phong Long trong tay, chuẩn bị tuyên bố người đượclựa chọn cho hoàng vị.Nhưng Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong lại lao lên, đoạt lấy cuộn sáchPhong Long từ tay Trọc Thanh, mở ra đọc lướt qua rồi xé tan nó thành từngmảnh, sau đó truyền miệng di chiếu của tiên đế âm thanh vang vọng đấttrời.“Truyền ngôi, tam hoàng tử Tiêu Nhược Cẩn!”Xé bỏ di chiếu của tiên đế, ngược lại truyền thánh chỉ bằng miệng, đây làđại bất kính. Nhưng không ai dám tỏ ý bất mãn, người duy nhất lộ vẻ bấtmãn đang bị gác đao trên cổ, Ngũ Tổng Quản có tư cách nâng cuộn sáchPhong Long là Ngũ Tổng Quản nhưng bọn họ cũng không nói gì, ngầmđồng ý với hành động của Tiêu Nhược Phong. Đại tổng quản Trọc Thanhdẫn bốn vị tổng quản khác nhanh chóng trở lại trong Thái An Đế. Nghe đồnthực ra lúc đó Thái An Đế chưa chết, nghe Trọc Thanh thuật lại chi tiết mọichuyện bên ngoài rồi mới nhắm mắt. Còn suy nghĩ của Thái An Đế khi đó rasao, thì quả thật không ai biết được.Thật ra chuyện khiến người ta kinh ngạc không phải là hành động của TiêuNhược Phong mà là cái tên trên cuộn sách đã lẽ ra viết thất hoàng tử TiêuNhược Phong, cũng là bản thân Lang Gia Vương, đó mới là hợp tình hợp lý!Tuy Cảnh Ngọc Vương là huynh đệ ruột thịt với Lang Gia Vương, nhưng bấtluận là tài năng hay võ công đều kém xa Lang Gia Vương! Lúc này, ánh mắtmọi người đều nhìn sang phía Khâm Thiên Giám.Một cuộn sách Phong Long khác được Khâm Thiên Giám cất giữ, quốc sưTề Thiên Trần không nói một lời về chuyện này, tương đương với ngầmthừa nhận kết quả.Sau quốc tang, Tiêu Nhược Cẩn lên ngôi, Tiêu Nhược Phong quản lý quânquyền, tôn là Bắc Ly Đại Thủ Hộ.Bắt đầu từ năm đó, chính là năm Minh Đức Đế thứ nhất.Mưa thuận gió hòa, thiên hạ thái bình.“Đúng là đồ đệ mà ta dạy dỗ. Ngay cả hoàng vị cũng có thể nhường.”“Ngươi dạy được một đồ đệ tốt, nhưng Bắc Ly lại mất đi một hoàng đế tốt.”“Ta là người hộ quốc của Bắc Ly, đây là đời cuối cùng rồi. Sau này sinh tửtồn vong ra sao, phải dựa vào chính họ.”Mà trong năm đó, Bách Hiểu Đường lại công bố Võ Bảng.Đứng đầu Lương Ngọc Bảng bị một cái tên mà mọi người trong thiên hạquen thuộc chiếm giữ - Tuyết Nguyệt thành, Bách Lý Đông Quân.Hắn là đệ tử quan môn của Lý tiên sinh, cháu trai duy nhất của Trấn Tây HầuBách Lý Lạc Trần, đây vốn là cái tên không thể thiếu trong trận chiến đoạt vịkia, nhưng lại lặng lẽ biến mất trong triều đình, chỉ xuất hiện trong gianghồ.Nhưng danh hiệu của y khi xuất hiện trước mặt mọi người lại là TuyếtNguyệt thành.Tuyết Nguyệt thành là gì? Ở đâu?Không ai biết.Mãi tới khi Bách Lý Đông Quân đứng đầu Lương Ngọc Bảng năm năm liêntiếp.Mãi tới khi Tư Không Trường Phong và Lý Hàn Y lần lượt thành khách quentrên Lương Ngọc Bảng.Trước tên bọn họ đều viết ba chữ Tuyết Nguyệt thành.Đến lúc này, cả người lẫn thành đều đã dương danh thiên hạ.“Nàng sẽ tới tìm ta chứ.” Trên bức tường của Tuyết Nguyệt thành, Bách LýĐông Quân ngửa đầu uống một ngụm rượu.