Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 268: Thư từ đông tới
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… nơi cực bắc.Nam tử ngồi xe lăn cầm bức thư trong tay đưa vào ánh nến, nhìn nó bị đốtthành tro bụi.“Quá lâu.” Nam tử im lặng một hồi lâu, đột nhiên nói.Phía sau hắn có hai người, một người hai vai buông thõng, mặt ủ mày chau,một người ánh mắt sáng rực, sống lưng ưỡn thẳng, dáng vẻ hăng hái.“Phi Ly, ngươi thấy sao?” Nam tử kia hỏi.Nam tử hăng hái kia mỉm cười trả lời: “Khởi bẩm Vô Tướng tôn sứ, nếukhông phải ngài giữ lại, ta đã tới ngoài Cô Tô thành từ lâu rồi.”“Phi Trản, ngươi thấy sao?” Nam tử kia lại hỏi.Nam tử mặt ủ mày chau khẽ ngẩng đầu: “Trên thư viết gì?’“Hai người các ngươi tuy là huynh đệ nhưng tính cách quá khác biệt, mộtngười thì làm trước chẳng nghĩ gì tới hậu quả, một người thì cứ muốn nghĩkỹ rồi mới ra tay, thường hay bỏ lỡ thời cơ.” Nam tử được gọi là Vô Tướngsứ nhìn tro tàn dưới đất: “Ngoài Cô Tô thành, chắc đứa bé kia cũng ba tuổirồi.”“Trên thư nói, bọn họ rất hạnh phúc.”Phi Ly nở nụ cười gằn: “Nhiều năm như vậy, chúng ta luôn giúp bọn họ dẫndắt sự chú ý của triều đình, bọn họ ở Cô Tô thành có khác nào ở thế ngoạiđào nguyên.”Phi Trản gật nhẹ đầu: “Bây giờ, là cơ hội ra tay.”“Các ngươi cảm thấy nên xử lý ra sao?” Vô Tướng sứ hỏi.Phi Ly giơ tay quệt nhẹ lên cổ: “Chỉ là một con ả, ta giết là được.”Phi Trản lại trầm ngâm, không đáp lời.Vô Tướng sứ mỉm cười lắc đầu: “Để Nguyệt Khanh nghĩ cách cho Dịch VănQuân trở lại Thiên Khải Thành. Các ngươi tới trợ giúp cô ấy, nhớ kỹ, khôngthể để Dịch Văn Quân mất một sợi tóc nào.”Phi Ly và Phi Trản nhìn nhau, thầm thở dài một tiếng.Nếu nói hung ác, trong Thiên Ngoại Thiên, không ai hung ác bằng vị VôTướng sứ ôn hòa nho nhã này.“Đúng rồi, gần đây Nguyệt Dao có tin tức gì không?” Vô Tướng sứ độtnhiên hỏi.Phi Ly lắc đầu: “Nghe nói vẫn còn ở Bắc Ly, nhưng chúng ta không tìm đượchành tung cụ thể.”“Cô ta vẫn coi trọng thiếu niên tên Bách Lý Đông Quân à? Cũng không sao,thêm một lựa chọn thôi. Nghe nói tên kia đã leo lên lên Lương Ngọc Bảngba năm liền rồi?” Vô Tướng sứ hỏi.“Theo lời Bách Hiểu Đường thì hai năm trước bọn họ không phát Võ Bảng,nhưng theo bọn họ nhận định, khi đó Bách Lý Đông Quân đã là đệ nhấtLương Ngọc Bảng. Cho nên không phải ba năm mà là năm năm. Còn DiệpĐỉnh Chi xưa nay chưa từng xuất hiện trong danh sách đó.” Phi Ly trả lời.“Võ Bảng chỉ ghi danh các cao thủ tại thế, bây giờ Diệp Đỉnh Chi đang ẩn cưnơi hoang vắng, không coi là xuất thế. Cho nên mấy năm nay Lý tiên sinhcũng không xuất hiện trong võ bảng, nếu không thì thiên hạ đệ nhất chỉ làvật trong lòng bàn tay ông ấy. Về Lý tiên sinh thì...” Vô Tướng sứ cúi đầucười: “Được rồi, ngay cả Nguyệt Dao còn không tìm ra hành tung, nói chi Lýtiên sinh. Các ngươi lập tức khởi hành tới Cô Tô thành đi, nếu dọc đường cótin tức về Nguyệt Dao thì mang cô ấy về đây.”“Xin nhận lệnh tôn sứ.” Phi Trản và Phi Ly quay người rời khỏi.Vô Song Thành duỗi một chỉ, nhẹ nhàng vê tắt ánh nến: “Cuối cùng cũngsắp tới.’Tuyết Nguyệt thành.Hoa sơn trà đầy trời.Bách Lý Đông Quân nằm trên cái giường trúc ở sườn núi Thương Sơn, đangsay giấc ngủ trưa.Trong giấc mơ, hắn giơ kiếm chém Thiên Môn, sau đó bước từng bước lên,đi vào Thiên Môn.Trong Thiên Môn, ngàn vạn tiên nữ cầm kiếm đón gió múa lượn, như đangnghênh tiếp hắn tới.Ánh mắt Bách Lý Đông Quân đảo qua đảo lại giữa các tiên nữ, nhưng từđầu tới cuối vẫn không thấy gương mặt mà mình hy vọng.“Ài, chán quá.” Bách Lý Đông Quân xua tay, nhảy từ trên Thiên Môn xuống,trực tiếp rơi xuống đất.Thế là tỉnh giấc mộng.Bách Lý Đông Quân mở mắt, thấy bên trên có một con chim bồ câu trắngđang bay vòng quanh, y vừa ngủ trưa dậy, cũng lười động đậy, cứ thế ngơngác nhìn lên trên.Sau đó con chim bồ câu rải phân xuống.Bách Lý Đông Quân né sang một bên, bãi phân kia rơi ngay bên cạnh y.“Nguy hiểm thật.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.Sau đó có thứ gì đó rơi trên đầu y.Bách Lý Đông Quân giơ tay sờ lên đầu, phát hiện là một ống trúc nhỏ, âmthầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người ngồi dậy, quan sát ống trúctrong tay. Y giơ ngón tay bóp nát nó, quả nhiên bên trong cất một bức thư.Ai gửi thư cho mình vậy?Phủ Trấn Tây Hầu? Nhưng mẹ mới tới Tuyết Nguyệt thành mấy hôm trướcmà?Thiên Khải học đường? Nhưng không ai trong bọn họ biết rốt cuộc TuyếtNguyệt thành ở đâu mà? Mấy lần trước đều là đưa thư về phủ Trấn Tây Hầu.Tư Không Trường Phong? Chẳng phải gã này nói đang trên đường về rồià?”Bách Lý Đông Quân mở ra, chữ viết trong thư như rồng bay phượng múa,có thể thấy lúc đó tâm trạng của người này rất tốt.“Bạn của ta Đông Quân...”Bách Lý Đông Quân trực tiếp nhìn xuống phần ký tên dưới cùng.“Diệp Đỉnh Chi.”Diệp Đỉnh Chi!Bách Lý Đông Quân vội vàng trải bức thư ra, nhanh chóng đọc bằng hết.“Lợi hại lợi hại. Có cả con trai rồi, Diệp An Thế, cái tên không tệ, nhưng cóvẻ hơi thiếu bá đạo.”“Phía ngoài Cô Tô thành, Hàn Sơn tự, đi liền đi liền!”“Ơ, sao hắn biết địa chỉ Tuyết Nguyệt thành?”“À, ông lão tên Vong Ưu nói với hắn, ông lão Vong Ưu này là ai?”“Là một người bạn của ta. Sao vậy? Bây giờ Diệp Đỉnh Chi đang ở đó à?”Một giọng nói trong trẻo vang lên, chỉ thấy Nam Cung Xuân Thủy áo trắngthanh thoát đang từ dưới núi đi lên.“Nói là sau lần trước chúng ta chia tay, hắn xây nhà ở cạnh Hàn Sơn tự, lãohòa thượng Vong Ưu trong chùa sợ hắn luyện công tới tẩu hỏa nhập macho nên luôn ở cạnh quan sát. Trước đó hắn lo bị người khác phát hiện nênkhông liên hệ với ta. Nhưng gần đây nghe nói võ công của ta rất lợi hại, lênđứng đầu Lương Ngọc Bảng, còn ở một nơi tên là Tuyết Nguyệt thành. Lãohòa thượng kia nói Tuyết Nguyệt thành rất bí ẩn, không ai biết nó ở đây, cứyên tâm liên hệ đi, thế nên hắn viết thư của ta. Sắp tới tiệc mừng ba tuổicủa con hắn, muốn mời ta tham gia.” Bách Lý Đông Quân gấp bức thư vào.“Người ta đã có con rồi.” Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười nói.Bách Lý Đông Quân che lỗ tai: “Sư phụ, có phải ngài bị mẹ ta hối lộ, thuyếtphục giúp bà ấy đúng không? Ngài cũng đi giục cưới à?”“Ta thì tùy ngươi thôi.” Nam Cung Xuân Thủy nhún vai: “Nhưng mẹ ngươinói, nếu ngươi không kết hôn, cô ấy coi như không có đứa con trai nhàngươi.”“Không nghe không nghe.” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Không thì ta làmnghĩa phụ của thằng nhóc Diệp An Thế là được, thế thì ta sẽ có nghĩa tử.Mong muốn bế cháu trai của mẹ ta cũng được thực hiện.”Nam Cung Xuân Thủy hỏi: “Vậy ngươi định bao giờ thì khởi hành?”“Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay hôm nay!” Bách Lý Đông Quân vộivàng nói.“Không vội, hôm nay sứ giả Bách Hiểu Đường sẽ đến. Võ Bảng năm nay,ngươi muốn tên mình ở đâu?”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… nơi cực bắc.Nam tử ngồi xe lăn cầm bức thư trong tay đưa vào ánh nến, nhìn nó bị đốtthành tro bụi.“Quá lâu.” Nam tử im lặng một hồi lâu, đột nhiên nói.Phía sau hắn có hai người, một người hai vai buông thõng, mặt ủ mày chau,một người ánh mắt sáng rực, sống lưng ưỡn thẳng, dáng vẻ hăng hái.“Phi Ly, ngươi thấy sao?” Nam tử kia hỏi.Nam tử hăng hái kia mỉm cười trả lời: “Khởi bẩm Vô Tướng tôn sứ, nếukhông phải ngài giữ lại, ta đã tới ngoài Cô Tô thành từ lâu rồi.”“Phi Trản, ngươi thấy sao?” Nam tử kia lại hỏi.Nam tử mặt ủ mày chau khẽ ngẩng đầu: “Trên thư viết gì?’“Hai người các ngươi tuy là huynh đệ nhưng tính cách quá khác biệt, mộtngười thì làm trước chẳng nghĩ gì tới hậu quả, một người thì cứ muốn nghĩkỹ rồi mới ra tay, thường hay bỏ lỡ thời cơ.” Nam tử được gọi là Vô Tướngsứ nhìn tro tàn dưới đất: “Ngoài Cô Tô thành, chắc đứa bé kia cũng ba tuổirồi.”“Trên thư nói, bọn họ rất hạnh phúc.”Phi Ly nở nụ cười gằn: “Nhiều năm như vậy, chúng ta luôn giúp bọn họ dẫndắt sự chú ý của triều đình, bọn họ ở Cô Tô thành có khác nào ở thế ngoạiđào nguyên.”Phi Trản gật nhẹ đầu: “Bây giờ, là cơ hội ra tay.”“Các ngươi cảm thấy nên xử lý ra sao?” Vô Tướng sứ hỏi.Phi Ly giơ tay quệt nhẹ lên cổ: “Chỉ là một con ả, ta giết là được.”Phi Trản lại trầm ngâm, không đáp lời.Vô Tướng sứ mỉm cười lắc đầu: “Để Nguyệt Khanh nghĩ cách cho Dịch VănQuân trở lại Thiên Khải Thành. Các ngươi tới trợ giúp cô ấy, nhớ kỹ, khôngthể để Dịch Văn Quân mất một sợi tóc nào.”Phi Ly và Phi Trản nhìn nhau, thầm thở dài một tiếng.Nếu nói hung ác, trong Thiên Ngoại Thiên, không ai hung ác bằng vị VôTướng sứ ôn hòa nho nhã này.“Đúng rồi, gần đây Nguyệt Dao có tin tức gì không?” Vô Tướng sứ độtnhiên hỏi.Phi Ly lắc đầu: “Nghe nói vẫn còn ở Bắc Ly, nhưng chúng ta không tìm đượchành tung cụ thể.”“Cô ta vẫn coi trọng thiếu niên tên Bách Lý Đông Quân à? Cũng không sao,thêm một lựa chọn thôi. Nghe nói tên kia đã leo lên lên Lương Ngọc Bảngba năm liền rồi?” Vô Tướng sứ hỏi.“Theo lời Bách Hiểu Đường thì hai năm trước bọn họ không phát Võ Bảng,nhưng theo bọn họ nhận định, khi đó Bách Lý Đông Quân đã là đệ nhấtLương Ngọc Bảng. Cho nên không phải ba năm mà là năm năm. Còn DiệpĐỉnh Chi xưa nay chưa từng xuất hiện trong danh sách đó.” Phi Ly trả lời.“Võ Bảng chỉ ghi danh các cao thủ tại thế, bây giờ Diệp Đỉnh Chi đang ẩn cưnơi hoang vắng, không coi là xuất thế. Cho nên mấy năm nay Lý tiên sinhcũng không xuất hiện trong võ bảng, nếu không thì thiên hạ đệ nhất chỉ làvật trong lòng bàn tay ông ấy. Về Lý tiên sinh thì...” Vô Tướng sứ cúi đầucười: “Được rồi, ngay cả Nguyệt Dao còn không tìm ra hành tung, nói chi Lýtiên sinh. Các ngươi lập tức khởi hành tới Cô Tô thành đi, nếu dọc đường cótin tức về Nguyệt Dao thì mang cô ấy về đây.”“Xin nhận lệnh tôn sứ.” Phi Trản và Phi Ly quay người rời khỏi.Vô Song Thành duỗi một chỉ, nhẹ nhàng vê tắt ánh nến: “Cuối cùng cũngsắp tới.’Tuyết Nguyệt thành.Hoa sơn trà đầy trời.Bách Lý Đông Quân nằm trên cái giường trúc ở sườn núi Thương Sơn, đangsay giấc ngủ trưa.Trong giấc mơ, hắn giơ kiếm chém Thiên Môn, sau đó bước từng bước lên,đi vào Thiên Môn.Trong Thiên Môn, ngàn vạn tiên nữ cầm kiếm đón gió múa lượn, như đangnghênh tiếp hắn tới.Ánh mắt Bách Lý Đông Quân đảo qua đảo lại giữa các tiên nữ, nhưng từđầu tới cuối vẫn không thấy gương mặt mà mình hy vọng.“Ài, chán quá.” Bách Lý Đông Quân xua tay, nhảy từ trên Thiên Môn xuống,trực tiếp rơi xuống đất.Thế là tỉnh giấc mộng.Bách Lý Đông Quân mở mắt, thấy bên trên có một con chim bồ câu trắngđang bay vòng quanh, y vừa ngủ trưa dậy, cũng lười động đậy, cứ thế ngơngác nhìn lên trên.Sau đó con chim bồ câu rải phân xuống.Bách Lý Đông Quân né sang một bên, bãi phân kia rơi ngay bên cạnh y.“Nguy hiểm thật.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.Sau đó có thứ gì đó rơi trên đầu y.Bách Lý Đông Quân giơ tay sờ lên đầu, phát hiện là một ống trúc nhỏ, âmthầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người ngồi dậy, quan sát ống trúctrong tay. Y giơ ngón tay bóp nát nó, quả nhiên bên trong cất một bức thư.Ai gửi thư cho mình vậy?Phủ Trấn Tây Hầu? Nhưng mẹ mới tới Tuyết Nguyệt thành mấy hôm trướcmà?Thiên Khải học đường? Nhưng không ai trong bọn họ biết rốt cuộc TuyếtNguyệt thành ở đâu mà? Mấy lần trước đều là đưa thư về phủ Trấn Tây Hầu.Tư Không Trường Phong? Chẳng phải gã này nói đang trên đường về rồià?”Bách Lý Đông Quân mở ra, chữ viết trong thư như rồng bay phượng múa,có thể thấy lúc đó tâm trạng của người này rất tốt.“Bạn của ta Đông Quân...”Bách Lý Đông Quân trực tiếp nhìn xuống phần ký tên dưới cùng.“Diệp Đỉnh Chi.”Diệp Đỉnh Chi!Bách Lý Đông Quân vội vàng trải bức thư ra, nhanh chóng đọc bằng hết.“Lợi hại lợi hại. Có cả con trai rồi, Diệp An Thế, cái tên không tệ, nhưng cóvẻ hơi thiếu bá đạo.”“Phía ngoài Cô Tô thành, Hàn Sơn tự, đi liền đi liền!”“Ơ, sao hắn biết địa chỉ Tuyết Nguyệt thành?”“À, ông lão tên Vong Ưu nói với hắn, ông lão Vong Ưu này là ai?”“Là một người bạn của ta. Sao vậy? Bây giờ Diệp Đỉnh Chi đang ở đó à?”Một giọng nói trong trẻo vang lên, chỉ thấy Nam Cung Xuân Thủy áo trắngthanh thoát đang từ dưới núi đi lên.“Nói là sau lần trước chúng ta chia tay, hắn xây nhà ở cạnh Hàn Sơn tự, lãohòa thượng Vong Ưu trong chùa sợ hắn luyện công tới tẩu hỏa nhập macho nên luôn ở cạnh quan sát. Trước đó hắn lo bị người khác phát hiện nênkhông liên hệ với ta. Nhưng gần đây nghe nói võ công của ta rất lợi hại, lênđứng đầu Lương Ngọc Bảng, còn ở một nơi tên là Tuyết Nguyệt thành. Lãohòa thượng kia nói Tuyết Nguyệt thành rất bí ẩn, không ai biết nó ở đây, cứyên tâm liên hệ đi, thế nên hắn viết thư của ta. Sắp tới tiệc mừng ba tuổicủa con hắn, muốn mời ta tham gia.” Bách Lý Đông Quân gấp bức thư vào.“Người ta đã có con rồi.” Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười nói.Bách Lý Đông Quân che lỗ tai: “Sư phụ, có phải ngài bị mẹ ta hối lộ, thuyếtphục giúp bà ấy đúng không? Ngài cũng đi giục cưới à?”“Ta thì tùy ngươi thôi.” Nam Cung Xuân Thủy nhún vai: “Nhưng mẹ ngươinói, nếu ngươi không kết hôn, cô ấy coi như không có đứa con trai nhàngươi.”“Không nghe không nghe.” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Không thì ta làmnghĩa phụ của thằng nhóc Diệp An Thế là được, thế thì ta sẽ có nghĩa tử.Mong muốn bế cháu trai của mẹ ta cũng được thực hiện.”Nam Cung Xuân Thủy hỏi: “Vậy ngươi định bao giờ thì khởi hành?”“Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay hôm nay!” Bách Lý Đông Quân vộivàng nói.“Không vội, hôm nay sứ giả Bách Hiểu Đường sẽ đến. Võ Bảng năm nay,ngươi muốn tên mình ở đâu?”
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… nơi cực bắc.Nam tử ngồi xe lăn cầm bức thư trong tay đưa vào ánh nến, nhìn nó bị đốtthành tro bụi.“Quá lâu.” Nam tử im lặng một hồi lâu, đột nhiên nói.Phía sau hắn có hai người, một người hai vai buông thõng, mặt ủ mày chau,một người ánh mắt sáng rực, sống lưng ưỡn thẳng, dáng vẻ hăng hái.“Phi Ly, ngươi thấy sao?” Nam tử kia hỏi.Nam tử hăng hái kia mỉm cười trả lời: “Khởi bẩm Vô Tướng tôn sứ, nếukhông phải ngài giữ lại, ta đã tới ngoài Cô Tô thành từ lâu rồi.”“Phi Trản, ngươi thấy sao?” Nam tử kia lại hỏi.Nam tử mặt ủ mày chau khẽ ngẩng đầu: “Trên thư viết gì?’“Hai người các ngươi tuy là huynh đệ nhưng tính cách quá khác biệt, mộtngười thì làm trước chẳng nghĩ gì tới hậu quả, một người thì cứ muốn nghĩkỹ rồi mới ra tay, thường hay bỏ lỡ thời cơ.” Nam tử được gọi là Vô Tướngsứ nhìn tro tàn dưới đất: “Ngoài Cô Tô thành, chắc đứa bé kia cũng ba tuổirồi.”“Trên thư nói, bọn họ rất hạnh phúc.”Phi Ly nở nụ cười gằn: “Nhiều năm như vậy, chúng ta luôn giúp bọn họ dẫndắt sự chú ý của triều đình, bọn họ ở Cô Tô thành có khác nào ở thế ngoạiđào nguyên.”Phi Trản gật nhẹ đầu: “Bây giờ, là cơ hội ra tay.”“Các ngươi cảm thấy nên xử lý ra sao?” Vô Tướng sứ hỏi.Phi Ly giơ tay quệt nhẹ lên cổ: “Chỉ là một con ả, ta giết là được.”Phi Trản lại trầm ngâm, không đáp lời.Vô Tướng sứ mỉm cười lắc đầu: “Để Nguyệt Khanh nghĩ cách cho Dịch VănQuân trở lại Thiên Khải Thành. Các ngươi tới trợ giúp cô ấy, nhớ kỹ, khôngthể để Dịch Văn Quân mất một sợi tóc nào.”Phi Ly và Phi Trản nhìn nhau, thầm thở dài một tiếng.Nếu nói hung ác, trong Thiên Ngoại Thiên, không ai hung ác bằng vị VôTướng sứ ôn hòa nho nhã này.“Đúng rồi, gần đây Nguyệt Dao có tin tức gì không?” Vô Tướng sứ độtnhiên hỏi.Phi Ly lắc đầu: “Nghe nói vẫn còn ở Bắc Ly, nhưng chúng ta không tìm đượchành tung cụ thể.”“Cô ta vẫn coi trọng thiếu niên tên Bách Lý Đông Quân à? Cũng không sao,thêm một lựa chọn thôi. Nghe nói tên kia đã leo lên lên Lương Ngọc Bảngba năm liền rồi?” Vô Tướng sứ hỏi.“Theo lời Bách Hiểu Đường thì hai năm trước bọn họ không phát Võ Bảng,nhưng theo bọn họ nhận định, khi đó Bách Lý Đông Quân đã là đệ nhấtLương Ngọc Bảng. Cho nên không phải ba năm mà là năm năm. Còn DiệpĐỉnh Chi xưa nay chưa từng xuất hiện trong danh sách đó.” Phi Ly trả lời.“Võ Bảng chỉ ghi danh các cao thủ tại thế, bây giờ Diệp Đỉnh Chi đang ẩn cưnơi hoang vắng, không coi là xuất thế. Cho nên mấy năm nay Lý tiên sinhcũng không xuất hiện trong võ bảng, nếu không thì thiên hạ đệ nhất chỉ làvật trong lòng bàn tay ông ấy. Về Lý tiên sinh thì...” Vô Tướng sứ cúi đầucười: “Được rồi, ngay cả Nguyệt Dao còn không tìm ra hành tung, nói chi Lýtiên sinh. Các ngươi lập tức khởi hành tới Cô Tô thành đi, nếu dọc đường cótin tức về Nguyệt Dao thì mang cô ấy về đây.”“Xin nhận lệnh tôn sứ.” Phi Trản và Phi Ly quay người rời khỏi.Vô Song Thành duỗi một chỉ, nhẹ nhàng vê tắt ánh nến: “Cuối cùng cũngsắp tới.’Tuyết Nguyệt thành.Hoa sơn trà đầy trời.Bách Lý Đông Quân nằm trên cái giường trúc ở sườn núi Thương Sơn, đangsay giấc ngủ trưa.Trong giấc mơ, hắn giơ kiếm chém Thiên Môn, sau đó bước từng bước lên,đi vào Thiên Môn.Trong Thiên Môn, ngàn vạn tiên nữ cầm kiếm đón gió múa lượn, như đangnghênh tiếp hắn tới.Ánh mắt Bách Lý Đông Quân đảo qua đảo lại giữa các tiên nữ, nhưng từđầu tới cuối vẫn không thấy gương mặt mà mình hy vọng.“Ài, chán quá.” Bách Lý Đông Quân xua tay, nhảy từ trên Thiên Môn xuống,trực tiếp rơi xuống đất.Thế là tỉnh giấc mộng.Bách Lý Đông Quân mở mắt, thấy bên trên có một con chim bồ câu trắngđang bay vòng quanh, y vừa ngủ trưa dậy, cũng lười động đậy, cứ thế ngơngác nhìn lên trên.Sau đó con chim bồ câu rải phân xuống.Bách Lý Đông Quân né sang một bên, bãi phân kia rơi ngay bên cạnh y.“Nguy hiểm thật.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.Sau đó có thứ gì đó rơi trên đầu y.Bách Lý Đông Quân giơ tay sờ lên đầu, phát hiện là một ống trúc nhỏ, âmthầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người ngồi dậy, quan sát ống trúctrong tay. Y giơ ngón tay bóp nát nó, quả nhiên bên trong cất một bức thư.Ai gửi thư cho mình vậy?Phủ Trấn Tây Hầu? Nhưng mẹ mới tới Tuyết Nguyệt thành mấy hôm trướcmà?Thiên Khải học đường? Nhưng không ai trong bọn họ biết rốt cuộc TuyếtNguyệt thành ở đâu mà? Mấy lần trước đều là đưa thư về phủ Trấn Tây Hầu.Tư Không Trường Phong? Chẳng phải gã này nói đang trên đường về rồià?”Bách Lý Đông Quân mở ra, chữ viết trong thư như rồng bay phượng múa,có thể thấy lúc đó tâm trạng của người này rất tốt.“Bạn của ta Đông Quân...”Bách Lý Đông Quân trực tiếp nhìn xuống phần ký tên dưới cùng.“Diệp Đỉnh Chi.”Diệp Đỉnh Chi!Bách Lý Đông Quân vội vàng trải bức thư ra, nhanh chóng đọc bằng hết.“Lợi hại lợi hại. Có cả con trai rồi, Diệp An Thế, cái tên không tệ, nhưng cóvẻ hơi thiếu bá đạo.”“Phía ngoài Cô Tô thành, Hàn Sơn tự, đi liền đi liền!”“Ơ, sao hắn biết địa chỉ Tuyết Nguyệt thành?”“À, ông lão tên Vong Ưu nói với hắn, ông lão Vong Ưu này là ai?”“Là một người bạn của ta. Sao vậy? Bây giờ Diệp Đỉnh Chi đang ở đó à?”Một giọng nói trong trẻo vang lên, chỉ thấy Nam Cung Xuân Thủy áo trắngthanh thoát đang từ dưới núi đi lên.“Nói là sau lần trước chúng ta chia tay, hắn xây nhà ở cạnh Hàn Sơn tự, lãohòa thượng Vong Ưu trong chùa sợ hắn luyện công tới tẩu hỏa nhập macho nên luôn ở cạnh quan sát. Trước đó hắn lo bị người khác phát hiện nênkhông liên hệ với ta. Nhưng gần đây nghe nói võ công của ta rất lợi hại, lênđứng đầu Lương Ngọc Bảng, còn ở một nơi tên là Tuyết Nguyệt thành. Lãohòa thượng kia nói Tuyết Nguyệt thành rất bí ẩn, không ai biết nó ở đây, cứyên tâm liên hệ đi, thế nên hắn viết thư của ta. Sắp tới tiệc mừng ba tuổicủa con hắn, muốn mời ta tham gia.” Bách Lý Đông Quân gấp bức thư vào.“Người ta đã có con rồi.” Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười nói.Bách Lý Đông Quân che lỗ tai: “Sư phụ, có phải ngài bị mẹ ta hối lộ, thuyếtphục giúp bà ấy đúng không? Ngài cũng đi giục cưới à?”“Ta thì tùy ngươi thôi.” Nam Cung Xuân Thủy nhún vai: “Nhưng mẹ ngươinói, nếu ngươi không kết hôn, cô ấy coi như không có đứa con trai nhàngươi.”“Không nghe không nghe.” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Không thì ta làmnghĩa phụ của thằng nhóc Diệp An Thế là được, thế thì ta sẽ có nghĩa tử.Mong muốn bế cháu trai của mẹ ta cũng được thực hiện.”Nam Cung Xuân Thủy hỏi: “Vậy ngươi định bao giờ thì khởi hành?”“Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay hôm nay!” Bách Lý Đông Quân vộivàng nói.“Không vội, hôm nay sứ giả Bách Hiểu Đường sẽ đến. Võ Bảng năm nay,ngươi muốn tên mình ở đâu?”