Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 330: Lần thứ tư vào Thiên Khải
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Bách Lý Đông Quân đứng trên tường thành, nhìn tòa thành mình đã tới balần, hạ giọng nói: “Có phải ta tới muộn mất rồi không?’“Lúc đầu ta và Cơ đường chủ định ngăn cản hắn ngay ngoài cổng thành,đáng tiếc hai người chúng ta hợp lực lại cũng không phải đối thủ của hắn.Chắc bây giờ hắn đã đến cửa cung. Trong hoàng cung có mấy chục cao thủđược hoàng tộc họ Tiêu cung phụng, đều là Tiêu Dao Thiên Cảnh, còn có cảquốc sư và đại tổng quản ở đó.” Lý Tâm Nguyệt chống kiếm đứng dậy:“Nhưng...”“E là vẫn không ngăn được hắn.” Cơ Nhược Phong nằm dưới đất cười khổ:“Năm xưa Lý tiên sinh vào cung như vào chỗ không người, nếu muốn giếthoàng đế thì chỉ như phất tay một cái. Hiện tại tuy Diệp Đỉnh Chi chưa đạttới mức đó nhưng cũng xấp xỉ. Bách Lý Đông Quân, bây giờ võ công củangươi ra sao? Nghe nói trước đây ngươi bị phế?”Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng nhún chân, giơ tay lên, vận công pháp ThùyThiên, áo xanh phất phới theo gió.“Ồ, nửa bước Thần Du.” Cơ Nhược Phong tán thưởng: “Không hổ là đệ tửquan môn của Lý tiên sinh.”“Cơ đường chủ không chết đấy chứ?” Bách Lý Đông Quân cúi đầu hỏi.Cơ Nhược Phong lau vết máu nơi khóe miệng: “Chết thì không chết được,tên Diệp Đỉnh Chi vẫn nể mặt một chút.”“Được rồi!” Bách Lý Đông Quân điểm mũi chân lao về phía hoàng cung:“Đợi ta trở lại.”Trên Thanh Vân đài.Sau khi Tề Thiên Trần xuất chưởng đánh lên người Diệp Đỉnh Chi, bầukhông khí ở nơi này đột nhiên thay đổi.Vốn đầy chân khí túc sát lạnh lẽo thấu xương, lúc này lại đột nhiên nhiềuthêm chút nhu hòa.Diệp Đỉnh Chi sửng sốt nhìn về phía Tề Thiên Trần: “Võ công của quốc sưkhông phải là Hư Niệm công nhưng vẫn có thể tương dung với chân khícủa chúng ta.”“Sư thừa của Tề mỗ là từ Thanh Phong đạo nhân ở Hoàng Long sơn, sở họclà nội công Bát Quái Tâm Môn. Cái gọi là Bát Quái bao gồm càn, chấn,khảm, cấn, khôn, tốn, ly, đoái, nó tựa như vật chứa khổng lồ có thể baodung cả thiên địa vạt vận. Cho nên nội công của các ngươi là nhất mạchtương thừa, còn nội công của ta là dung hợp cả thiên địa vạn vật.” Tề ThiênTrần mỉm cười: “Diệp giáo chủ, đắc tội rồi.”Tề Thiên Trần giậm mạnh chân xuống đất, trong phạm vi mười trượng xungquanh ba người xuất hiện một hình bát quái khổng lồ.“Ngươi định tỷ thí nội lực với ta?” Diệp Đỉnh Chi cười lạnh.“Tề mỗ bất tài, tuổi tác đã nhiều, xin được thử nghiệm một phen.” Tề ThiênTrần đột nhiên nhướn mày, đạo bào và râu tóc bay bất phơ!“Trong cơ thể ta có nội lực của ba người, cộng lại cũng gần trăm năm. Quốcsư lớn tuổi nhưng đã đến trăm tuổi chưa!” Diệp Đỉnh Chi gầm lên mộttiếng, toàn thân chấn động, định hất Tề Thiên Trần và Cẩn Tuyên ra.Sắc mặt Cẩn Tuyên lập tức tái nhợt, nôn ra một ngụm máu tươi.Tề Thiên Trần thần sắc hơi đổi, hình bát quái dưới chân rung chuyển: “Nộilực của Diệp giáo chủ đúng là kinh khủng.”“Năm đó, Nguyệt Phong Thành, Bách Lý Đông Quân và ta ba người từng tỷthí nội lực như vậy. Ba người chúng ta cùng luyện Hư Niệm công, côngpháp đồng nhất, còn Hư Niệm công lại có thể hấp thu lẫn nhau. Cuối cùngtrời xui đất khiến, nội lực cả ba tập trung trên người ta. Cảnh tượng ngàyhôm nay cũng giống với lúc đó, các ngươi một người tự xưng là huyện HưHoài công đồng nguyên với ta, một luyện Bát Quái Tâm Môn tương dungthiên địa vạn vật, như vậy nội lực hai vị, hôm nay ta cũng vui vẻ tiếp nhận.”Diệp Đỉnh Chi đột nhiên hít một cái.Cẩn Tuyên và Tề Thiên Trần chỉ cảm thấy nội lực trong cơ thể bắt đầu cuồncuộn chảy vào thân thể Diệp Đỉnh Chi, còn con ngươi của Diệp Đỉnh Chicàng lúc càng đỏ.“Đoạt nội lực của ta mà còn đắc ý như thế à!”‘Bộp’ một tiếng, Bách Lý Đông Quân hạ xuống Thanh Vân đài, sau lưng đeotrường đao Tẫn Duyên Hoa, eo phải dắt trường kiếm Bất Nhiễm Trần, eotrái treo một hồ lô rượu. Bộ áo xanh bị chân khí bành trướng của ba ngườithổi bay phất phới, phong lưu tiêu sái không nói nên lời.“Người kia là ai?” Một loạt cao thủ bao quanh cảnh giác hỏi.“Không sao, đó là cháu trai của Trấn Tây Hầu gia, Bách Lý Đông Quân.” MinhĐức Đế cười nói: “Bách Lý Đông Quân, hôm đó ngươi và Nhược Phongcùng về Thiên Khải, ta đứng trên cửa thành nhìn ngươi. Lúc đó vào thànhngươi đã thúc ngựa chạy quanh Thiên Khải, còn là thiếu niên ngây ngô, bâygiờ mới có dáng vẻ của công tử phủ hầu gia.”Bách Lý Đông Quân lướt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng: “Thế hôm ta tới cướpdâu, ngươi có thấy ta không? Lúc đó trông ta thế nào?”Minh Đức Đế sững sờ, không nói gì, Bách Lý Đông Quân lại tiếp tục nói:“Hôm đó ngươi đang thành thân, làm sao mà biết được. Hôm đó ta đã giếttới trước Cảnh Ngọc vương phủ, cuối cùng bị phụ thân ta giơ kiếm đánhngất mang về Càn Đông Thành. Đáng tiếc đáng tiếc, hoàng đế, vừa rồingươi nói sai một câu. Đó là ta, Bách Lý Đông Quân, vẫn luôn là thiếu niênnăm xưa.”“Thiếu niên, thấy thứ gì ngứa mắt là sẽ vung quyền!”Bách Lý Đông Quân đột nhiên vung quyền đánh văng vài cao thủ che trướcmặt Minh Đức Đế.Tề Thiên Trần ở bên cạnh quát khẽ: “Bách Lý công tử, đừng vọng động!”Tất cả mọi người đều cho rằng Bách Lý Đông Quân tới đây là để ngăn cảnDiệp Đỉnh Chi, vì bọn họ nghe nói đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành Bách LýĐông Quân hiện thân ở phía tây, ngăn cản Ma giáo. Bây giờ Bách Lý ĐôngQuân đến Thiên Khải, đương nhiên là để ngăn cản Diệp Đỉnh Chi.“Bách Lý Đông Quân, ngươi định làm gì?” Minh Đức Đế cả giận nói.Bách Lý Đông Quân nhìn đám cao thủ trước mặt, giơ tay chỉ một nam tử trẻtuổi tuấn tú: “Ngươi tên là gì?”Nam tử trẻ tuổi kia giọng nói the thé, hóa ra là một thái giám: “Tổng quảnchưởng hương, Cẩn Tiên.”“Nếu các ngươi dùng võ công, ta cũng sẽ dùng võ công, đến lúc đó sốngchết tự chịu. Hoàng đế chắc chắn sẽ chết, tám phần mười là ngươi cũngchết.” Bách Lý Đông Quân bẻ tay, khớp xương vang lên răng rắc. “Các ngươithấy sao?”Cẩn Tiên lắc đầu: “Ta không hiểu ý công tử.”“Thôi.” Bách Lý Đông Quân cầm hồ lô rượu bên trái, ngửa đầu uống mộtngụm sau đó lau miệng: “Không nói nhảm nữa.”Áo xanh lóe lên.Bách Lý Đông Quân đã đứng bên cạnh Minh Đức Đế.Thân pháp này... mồ hôi của Cẩn Tiên chảy từ trên trán xuống.“Đây gọi là Nhất Túy Thiên Lý.” Bách Lý Đông Quân giơ tay nắm lấy bả vaicủa Minh Đức Đế, tung người nhảy lên, bay qua đầu mấy chục cao thủ.Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, quốc sư, đại tổng quản đều không có mặt, nhữngngười còn lại tuy là cao thủ Thiên cảnh nhưng đều không ngăn được y.Bách Lý Đông Quân kéo Minh Đức Đế tới một góc khác của Thanh Vân đài,sau đó Bách Lý Đông Quân rút thanh Bất Nhiễm Trần bên hông ra, cắmxuống dưới đất: “Nếu đi qua kiếm này, hoàng đế của các ngươi sẽ khôngcòn nữa. Ta nói được thì cũng làm được, đừng quên danh hiệu của ông nộita là gì. Ta là cháu ông ấy, được chân truyền đấy.”“Ngươi định làm gì!” Cẩn Tiên vung tay ngăn cản những người khác.Bách Lý Đông Quân nhìn Minh Đức Đế một cái, sau đó giơ tay nắm chặt lấy.“Bách Lý Đông Quân! Ngươi đừng làm bừa!” Minh Đức Đế cả giận nói.“Ta định đòi nợ.” Bách Lý Đông Quân đấm một cái, đánh Minh Đức Đế bayra ngoài.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Bách Lý Đông Quân đứng trên tường thành, nhìn tòa thành mình đã tới balần, hạ giọng nói: “Có phải ta tới muộn mất rồi không?’“Lúc đầu ta và Cơ đường chủ định ngăn cản hắn ngay ngoài cổng thành,đáng tiếc hai người chúng ta hợp lực lại cũng không phải đối thủ của hắn.Chắc bây giờ hắn đã đến cửa cung. Trong hoàng cung có mấy chục cao thủđược hoàng tộc họ Tiêu cung phụng, đều là Tiêu Dao Thiên Cảnh, còn có cảquốc sư và đại tổng quản ở đó.” Lý Tâm Nguyệt chống kiếm đứng dậy:“Nhưng...”“E là vẫn không ngăn được hắn.” Cơ Nhược Phong nằm dưới đất cười khổ:“Năm xưa Lý tiên sinh vào cung như vào chỗ không người, nếu muốn giếthoàng đế thì chỉ như phất tay một cái. Hiện tại tuy Diệp Đỉnh Chi chưa đạttới mức đó nhưng cũng xấp xỉ. Bách Lý Đông Quân, bây giờ võ công củangươi ra sao? Nghe nói trước đây ngươi bị phế?”Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng nhún chân, giơ tay lên, vận công pháp ThùyThiên, áo xanh phất phới theo gió.“Ồ, nửa bước Thần Du.” Cơ Nhược Phong tán thưởng: “Không hổ là đệ tửquan môn của Lý tiên sinh.”“Cơ đường chủ không chết đấy chứ?” Bách Lý Đông Quân cúi đầu hỏi.Cơ Nhược Phong lau vết máu nơi khóe miệng: “Chết thì không chết được,tên Diệp Đỉnh Chi vẫn nể mặt một chút.”“Được rồi!” Bách Lý Đông Quân điểm mũi chân lao về phía hoàng cung:“Đợi ta trở lại.”Trên Thanh Vân đài.Sau khi Tề Thiên Trần xuất chưởng đánh lên người Diệp Đỉnh Chi, bầukhông khí ở nơi này đột nhiên thay đổi.Vốn đầy chân khí túc sát lạnh lẽo thấu xương, lúc này lại đột nhiên nhiềuthêm chút nhu hòa.Diệp Đỉnh Chi sửng sốt nhìn về phía Tề Thiên Trần: “Võ công của quốc sưkhông phải là Hư Niệm công nhưng vẫn có thể tương dung với chân khícủa chúng ta.”“Sư thừa của Tề mỗ là từ Thanh Phong đạo nhân ở Hoàng Long sơn, sở họclà nội công Bát Quái Tâm Môn. Cái gọi là Bát Quái bao gồm càn, chấn,khảm, cấn, khôn, tốn, ly, đoái, nó tựa như vật chứa khổng lồ có thể baodung cả thiên địa vạt vận. Cho nên nội công của các ngươi là nhất mạchtương thừa, còn nội công của ta là dung hợp cả thiên địa vạn vật.” Tề ThiênTrần mỉm cười: “Diệp giáo chủ, đắc tội rồi.”Tề Thiên Trần giậm mạnh chân xuống đất, trong phạm vi mười trượng xungquanh ba người xuất hiện một hình bát quái khổng lồ.“Ngươi định tỷ thí nội lực với ta?” Diệp Đỉnh Chi cười lạnh.“Tề mỗ bất tài, tuổi tác đã nhiều, xin được thử nghiệm một phen.” Tề ThiênTrần đột nhiên nhướn mày, đạo bào và râu tóc bay bất phơ!“Trong cơ thể ta có nội lực của ba người, cộng lại cũng gần trăm năm. Quốcsư lớn tuổi nhưng đã đến trăm tuổi chưa!” Diệp Đỉnh Chi gầm lên mộttiếng, toàn thân chấn động, định hất Tề Thiên Trần và Cẩn Tuyên ra.Sắc mặt Cẩn Tuyên lập tức tái nhợt, nôn ra một ngụm máu tươi.Tề Thiên Trần thần sắc hơi đổi, hình bát quái dưới chân rung chuyển: “Nộilực của Diệp giáo chủ đúng là kinh khủng.”“Năm đó, Nguyệt Phong Thành, Bách Lý Đông Quân và ta ba người từng tỷthí nội lực như vậy. Ba người chúng ta cùng luyện Hư Niệm công, côngpháp đồng nhất, còn Hư Niệm công lại có thể hấp thu lẫn nhau. Cuối cùngtrời xui đất khiến, nội lực cả ba tập trung trên người ta. Cảnh tượng ngàyhôm nay cũng giống với lúc đó, các ngươi một người tự xưng là huyện HưHoài công đồng nguyên với ta, một luyện Bát Quái Tâm Môn tương dungthiên địa vạn vật, như vậy nội lực hai vị, hôm nay ta cũng vui vẻ tiếp nhận.”Diệp Đỉnh Chi đột nhiên hít một cái.Cẩn Tuyên và Tề Thiên Trần chỉ cảm thấy nội lực trong cơ thể bắt đầu cuồncuộn chảy vào thân thể Diệp Đỉnh Chi, còn con ngươi của Diệp Đỉnh Chicàng lúc càng đỏ.“Đoạt nội lực của ta mà còn đắc ý như thế à!”‘Bộp’ một tiếng, Bách Lý Đông Quân hạ xuống Thanh Vân đài, sau lưng đeotrường đao Tẫn Duyên Hoa, eo phải dắt trường kiếm Bất Nhiễm Trần, eotrái treo một hồ lô rượu. Bộ áo xanh bị chân khí bành trướng của ba ngườithổi bay phất phới, phong lưu tiêu sái không nói nên lời.“Người kia là ai?” Một loạt cao thủ bao quanh cảnh giác hỏi.“Không sao, đó là cháu trai của Trấn Tây Hầu gia, Bách Lý Đông Quân.” MinhĐức Đế cười nói: “Bách Lý Đông Quân, hôm đó ngươi và Nhược Phongcùng về Thiên Khải, ta đứng trên cửa thành nhìn ngươi. Lúc đó vào thànhngươi đã thúc ngựa chạy quanh Thiên Khải, còn là thiếu niên ngây ngô, bâygiờ mới có dáng vẻ của công tử phủ hầu gia.”Bách Lý Đông Quân lướt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng: “Thế hôm ta tới cướpdâu, ngươi có thấy ta không? Lúc đó trông ta thế nào?”Minh Đức Đế sững sờ, không nói gì, Bách Lý Đông Quân lại tiếp tục nói:“Hôm đó ngươi đang thành thân, làm sao mà biết được. Hôm đó ta đã giếttới trước Cảnh Ngọc vương phủ, cuối cùng bị phụ thân ta giơ kiếm đánhngất mang về Càn Đông Thành. Đáng tiếc đáng tiếc, hoàng đế, vừa rồingươi nói sai một câu. Đó là ta, Bách Lý Đông Quân, vẫn luôn là thiếu niênnăm xưa.”“Thiếu niên, thấy thứ gì ngứa mắt là sẽ vung quyền!”Bách Lý Đông Quân đột nhiên vung quyền đánh văng vài cao thủ che trướcmặt Minh Đức Đế.Tề Thiên Trần ở bên cạnh quát khẽ: “Bách Lý công tử, đừng vọng động!”Tất cả mọi người đều cho rằng Bách Lý Đông Quân tới đây là để ngăn cảnDiệp Đỉnh Chi, vì bọn họ nghe nói đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành Bách LýĐông Quân hiện thân ở phía tây, ngăn cản Ma giáo. Bây giờ Bách Lý ĐôngQuân đến Thiên Khải, đương nhiên là để ngăn cản Diệp Đỉnh Chi.“Bách Lý Đông Quân, ngươi định làm gì?” Minh Đức Đế cả giận nói.Bách Lý Đông Quân nhìn đám cao thủ trước mặt, giơ tay chỉ một nam tử trẻtuổi tuấn tú: “Ngươi tên là gì?”Nam tử trẻ tuổi kia giọng nói the thé, hóa ra là một thái giám: “Tổng quảnchưởng hương, Cẩn Tiên.”“Nếu các ngươi dùng võ công, ta cũng sẽ dùng võ công, đến lúc đó sốngchết tự chịu. Hoàng đế chắc chắn sẽ chết, tám phần mười là ngươi cũngchết.” Bách Lý Đông Quân bẻ tay, khớp xương vang lên răng rắc. “Các ngươithấy sao?”Cẩn Tiên lắc đầu: “Ta không hiểu ý công tử.”“Thôi.” Bách Lý Đông Quân cầm hồ lô rượu bên trái, ngửa đầu uống mộtngụm sau đó lau miệng: “Không nói nhảm nữa.”Áo xanh lóe lên.Bách Lý Đông Quân đã đứng bên cạnh Minh Đức Đế.Thân pháp này... mồ hôi của Cẩn Tiên chảy từ trên trán xuống.“Đây gọi là Nhất Túy Thiên Lý.” Bách Lý Đông Quân giơ tay nắm lấy bả vaicủa Minh Đức Đế, tung người nhảy lên, bay qua đầu mấy chục cao thủ.Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, quốc sư, đại tổng quản đều không có mặt, nhữngngười còn lại tuy là cao thủ Thiên cảnh nhưng đều không ngăn được y.Bách Lý Đông Quân kéo Minh Đức Đế tới một góc khác của Thanh Vân đài,sau đó Bách Lý Đông Quân rút thanh Bất Nhiễm Trần bên hông ra, cắmxuống dưới đất: “Nếu đi qua kiếm này, hoàng đế của các ngươi sẽ khôngcòn nữa. Ta nói được thì cũng làm được, đừng quên danh hiệu của ông nộita là gì. Ta là cháu ông ấy, được chân truyền đấy.”“Ngươi định làm gì!” Cẩn Tiên vung tay ngăn cản những người khác.Bách Lý Đông Quân nhìn Minh Đức Đế một cái, sau đó giơ tay nắm chặt lấy.“Bách Lý Đông Quân! Ngươi đừng làm bừa!” Minh Đức Đế cả giận nói.“Ta định đòi nợ.” Bách Lý Đông Quân đấm một cái, đánh Minh Đức Đế bayra ngoài.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Bách Lý Đông Quân đứng trên tường thành, nhìn tòa thành mình đã tới balần, hạ giọng nói: “Có phải ta tới muộn mất rồi không?’“Lúc đầu ta và Cơ đường chủ định ngăn cản hắn ngay ngoài cổng thành,đáng tiếc hai người chúng ta hợp lực lại cũng không phải đối thủ của hắn.Chắc bây giờ hắn đã đến cửa cung. Trong hoàng cung có mấy chục cao thủđược hoàng tộc họ Tiêu cung phụng, đều là Tiêu Dao Thiên Cảnh, còn có cảquốc sư và đại tổng quản ở đó.” Lý Tâm Nguyệt chống kiếm đứng dậy:“Nhưng...”“E là vẫn không ngăn được hắn.” Cơ Nhược Phong nằm dưới đất cười khổ:“Năm xưa Lý tiên sinh vào cung như vào chỗ không người, nếu muốn giếthoàng đế thì chỉ như phất tay một cái. Hiện tại tuy Diệp Đỉnh Chi chưa đạttới mức đó nhưng cũng xấp xỉ. Bách Lý Đông Quân, bây giờ võ công củangươi ra sao? Nghe nói trước đây ngươi bị phế?”Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng nhún chân, giơ tay lên, vận công pháp ThùyThiên, áo xanh phất phới theo gió.“Ồ, nửa bước Thần Du.” Cơ Nhược Phong tán thưởng: “Không hổ là đệ tửquan môn của Lý tiên sinh.”“Cơ đường chủ không chết đấy chứ?” Bách Lý Đông Quân cúi đầu hỏi.Cơ Nhược Phong lau vết máu nơi khóe miệng: “Chết thì không chết được,tên Diệp Đỉnh Chi vẫn nể mặt một chút.”“Được rồi!” Bách Lý Đông Quân điểm mũi chân lao về phía hoàng cung:“Đợi ta trở lại.”Trên Thanh Vân đài.Sau khi Tề Thiên Trần xuất chưởng đánh lên người Diệp Đỉnh Chi, bầukhông khí ở nơi này đột nhiên thay đổi.Vốn đầy chân khí túc sát lạnh lẽo thấu xương, lúc này lại đột nhiên nhiềuthêm chút nhu hòa.Diệp Đỉnh Chi sửng sốt nhìn về phía Tề Thiên Trần: “Võ công của quốc sưkhông phải là Hư Niệm công nhưng vẫn có thể tương dung với chân khícủa chúng ta.”“Sư thừa của Tề mỗ là từ Thanh Phong đạo nhân ở Hoàng Long sơn, sở họclà nội công Bát Quái Tâm Môn. Cái gọi là Bát Quái bao gồm càn, chấn,khảm, cấn, khôn, tốn, ly, đoái, nó tựa như vật chứa khổng lồ có thể baodung cả thiên địa vạt vận. Cho nên nội công của các ngươi là nhất mạchtương thừa, còn nội công của ta là dung hợp cả thiên địa vạn vật.” Tề ThiênTrần mỉm cười: “Diệp giáo chủ, đắc tội rồi.”Tề Thiên Trần giậm mạnh chân xuống đất, trong phạm vi mười trượng xungquanh ba người xuất hiện một hình bát quái khổng lồ.“Ngươi định tỷ thí nội lực với ta?” Diệp Đỉnh Chi cười lạnh.“Tề mỗ bất tài, tuổi tác đã nhiều, xin được thử nghiệm một phen.” Tề ThiênTrần đột nhiên nhướn mày, đạo bào và râu tóc bay bất phơ!“Trong cơ thể ta có nội lực của ba người, cộng lại cũng gần trăm năm. Quốcsư lớn tuổi nhưng đã đến trăm tuổi chưa!” Diệp Đỉnh Chi gầm lên mộttiếng, toàn thân chấn động, định hất Tề Thiên Trần và Cẩn Tuyên ra.Sắc mặt Cẩn Tuyên lập tức tái nhợt, nôn ra một ngụm máu tươi.Tề Thiên Trần thần sắc hơi đổi, hình bát quái dưới chân rung chuyển: “Nộilực của Diệp giáo chủ đúng là kinh khủng.”“Năm đó, Nguyệt Phong Thành, Bách Lý Đông Quân và ta ba người từng tỷthí nội lực như vậy. Ba người chúng ta cùng luyện Hư Niệm công, côngpháp đồng nhất, còn Hư Niệm công lại có thể hấp thu lẫn nhau. Cuối cùngtrời xui đất khiến, nội lực cả ba tập trung trên người ta. Cảnh tượng ngàyhôm nay cũng giống với lúc đó, các ngươi một người tự xưng là huyện HưHoài công đồng nguyên với ta, một luyện Bát Quái Tâm Môn tương dungthiên địa vạn vật, như vậy nội lực hai vị, hôm nay ta cũng vui vẻ tiếp nhận.”Diệp Đỉnh Chi đột nhiên hít một cái.Cẩn Tuyên và Tề Thiên Trần chỉ cảm thấy nội lực trong cơ thể bắt đầu cuồncuộn chảy vào thân thể Diệp Đỉnh Chi, còn con ngươi của Diệp Đỉnh Chicàng lúc càng đỏ.“Đoạt nội lực của ta mà còn đắc ý như thế à!”‘Bộp’ một tiếng, Bách Lý Đông Quân hạ xuống Thanh Vân đài, sau lưng đeotrường đao Tẫn Duyên Hoa, eo phải dắt trường kiếm Bất Nhiễm Trần, eotrái treo một hồ lô rượu. Bộ áo xanh bị chân khí bành trướng của ba ngườithổi bay phất phới, phong lưu tiêu sái không nói nên lời.“Người kia là ai?” Một loạt cao thủ bao quanh cảnh giác hỏi.“Không sao, đó là cháu trai của Trấn Tây Hầu gia, Bách Lý Đông Quân.” MinhĐức Đế cười nói: “Bách Lý Đông Quân, hôm đó ngươi và Nhược Phongcùng về Thiên Khải, ta đứng trên cửa thành nhìn ngươi. Lúc đó vào thànhngươi đã thúc ngựa chạy quanh Thiên Khải, còn là thiếu niên ngây ngô, bâygiờ mới có dáng vẻ của công tử phủ hầu gia.”Bách Lý Đông Quân lướt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng: “Thế hôm ta tới cướpdâu, ngươi có thấy ta không? Lúc đó trông ta thế nào?”Minh Đức Đế sững sờ, không nói gì, Bách Lý Đông Quân lại tiếp tục nói:“Hôm đó ngươi đang thành thân, làm sao mà biết được. Hôm đó ta đã giếttới trước Cảnh Ngọc vương phủ, cuối cùng bị phụ thân ta giơ kiếm đánhngất mang về Càn Đông Thành. Đáng tiếc đáng tiếc, hoàng đế, vừa rồingươi nói sai một câu. Đó là ta, Bách Lý Đông Quân, vẫn luôn là thiếu niênnăm xưa.”“Thiếu niên, thấy thứ gì ngứa mắt là sẽ vung quyền!”Bách Lý Đông Quân đột nhiên vung quyền đánh văng vài cao thủ che trướcmặt Minh Đức Đế.Tề Thiên Trần ở bên cạnh quát khẽ: “Bách Lý công tử, đừng vọng động!”Tất cả mọi người đều cho rằng Bách Lý Đông Quân tới đây là để ngăn cảnDiệp Đỉnh Chi, vì bọn họ nghe nói đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành Bách LýĐông Quân hiện thân ở phía tây, ngăn cản Ma giáo. Bây giờ Bách Lý ĐôngQuân đến Thiên Khải, đương nhiên là để ngăn cản Diệp Đỉnh Chi.“Bách Lý Đông Quân, ngươi định làm gì?” Minh Đức Đế cả giận nói.Bách Lý Đông Quân nhìn đám cao thủ trước mặt, giơ tay chỉ một nam tử trẻtuổi tuấn tú: “Ngươi tên là gì?”Nam tử trẻ tuổi kia giọng nói the thé, hóa ra là một thái giám: “Tổng quảnchưởng hương, Cẩn Tiên.”“Nếu các ngươi dùng võ công, ta cũng sẽ dùng võ công, đến lúc đó sốngchết tự chịu. Hoàng đế chắc chắn sẽ chết, tám phần mười là ngươi cũngchết.” Bách Lý Đông Quân bẻ tay, khớp xương vang lên răng rắc. “Các ngươithấy sao?”Cẩn Tiên lắc đầu: “Ta không hiểu ý công tử.”“Thôi.” Bách Lý Đông Quân cầm hồ lô rượu bên trái, ngửa đầu uống mộtngụm sau đó lau miệng: “Không nói nhảm nữa.”Áo xanh lóe lên.Bách Lý Đông Quân đã đứng bên cạnh Minh Đức Đế.Thân pháp này... mồ hôi của Cẩn Tiên chảy từ trên trán xuống.“Đây gọi là Nhất Túy Thiên Lý.” Bách Lý Đông Quân giơ tay nắm lấy bả vaicủa Minh Đức Đế, tung người nhảy lên, bay qua đầu mấy chục cao thủ.Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, quốc sư, đại tổng quản đều không có mặt, nhữngngười còn lại tuy là cao thủ Thiên cảnh nhưng đều không ngăn được y.Bách Lý Đông Quân kéo Minh Đức Đế tới một góc khác của Thanh Vân đài,sau đó Bách Lý Đông Quân rút thanh Bất Nhiễm Trần bên hông ra, cắmxuống dưới đất: “Nếu đi qua kiếm này, hoàng đế của các ngươi sẽ khôngcòn nữa. Ta nói được thì cũng làm được, đừng quên danh hiệu của ông nộita là gì. Ta là cháu ông ấy, được chân truyền đấy.”“Ngươi định làm gì!” Cẩn Tiên vung tay ngăn cản những người khác.Bách Lý Đông Quân nhìn Minh Đức Đế một cái, sau đó giơ tay nắm chặt lấy.“Bách Lý Đông Quân! Ngươi đừng làm bừa!” Minh Đức Đế cả giận nói.“Ta định đòi nợ.” Bách Lý Đông Quân đấm một cái, đánh Minh Đức Đế bayra ngoài.