Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 331: Trút cơn uất ức
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Bệ hạ!” Đám người trên đài hoảng hốt nói.Cẩn Tiên vội vàng vung kiếm ngăn cản mọi người: “Hắn không dùng võcông!”Lúc này mọi người mới phản ứng lại, vừa rồi tuy Bách Lý Đông Quân đấmmột quyền rất mạnh tay, đánh kêu, nhưng không dùng nội lực, nếu khôngchỉ riêng quyền này đã đủ khiến đầu của Minh Đức Đế nở hoa.Minh Đức Đế ngã lăn dưới đất, giơ ngón tay chỉ Bách Lý Đông Quân:“Trẫm...”“Trẫm cái gì mà trẫm.” Bách Lý Đông Quân giơ chân giẫm lên mặt Minh ĐứcĐế.“Càn rỡ quá mức.” Cẩn Tiên hạ giọng nói.Bách Lý Đông Quân liếc mắt nhìn Cẩn Tiên công công, cười nói: “Thì đãsao? Sau này ta không muốn làm thế tử hầu gia gì cả, ta chỉ là một lãngkhách giang hồ. Hoàng đế muốn trị tội của ta thì cứ trị, ai là Đại Lý tựkhanh?”“Ta.” Trong đám người có một gã cao to mập mạp bước ra, khiêng mộtthanh đại khảm đao khổng lồ: “Đại Lý tự khanh, Thẩm La Hán.” Trong ThiênKhải Thành, tính tình của hắn nổi tiếng là không tốt, nhưng đã làm Đại Lý tựkhanh, tính cách quá tốt cũng không làm được.“Ta đang mắc tội gì?” Bách Lý Đông Quân hỏi.“Ngươi đánh hoàng đế, đương nhiên là tội chết.” Thẩm La Hán vác đao lênvai, thần sắc phức tạp, trong lòng thầm mắng: Tên khốn kiếp Bách Lý ĐôngQuân, xưa nay ta đối xử với học đường đâu có tệ, sao ngay lúc này ngươi lạilàm khó ta?Bách Lý Đông Quân cúi đầu hỏi Minh Đức Đế: “Ta mắc tội chết hả?”Minh Đức Đế tức giận đẩy chân Bách Lý Đông Quân ra, từ dưới đất đứngdậy, hắn phủi tro bụi trên long bào, giọng nói âm trầm lạnh lẽo: “Đây là tộitru di cửu tộc!”“ Ồ?” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.Minh Đức Đế siết chặt hai nắm đấm, ánh mắt toát lên vẻ hung ác.Mọi người trên đài đều giật mình.Bách Lý Đông Quân vẫn mỉm cười, như hoàn toàn không hề sợ hãi: “Ai cũngnói Cảnh Ngọc Vương say mê thi thư, võ công tuy được nhưng chỉ là côngphu binh mã, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như cũng là Thiên Cảnh?”Bộ long bào của Minh Đức Đế phất phới, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, quảthật có đôi chút dáng vẻ của đế vương, hắn đột nhiên xuất quyền với BáchLý Đông Quân, quyền phong xé gió, như tiếng long ngâm.Nhưng Bách Lý Đông Quân chỉ giơ một bàn tay ra đã trực tiếp bắt đượcnắm đấm của Minh Đức Đế.“Ta đã nói rồi, các ngươi không dùng võ công, ta cũng không dùng võcông. Ngươi đã dùng võ công thì đừng trách ta không khách khí.” Bách LýĐông Quân xuất chưởng đánh thẳng vào trước ngực Minh Đức Đế: “TiêuDao Thiên Cảnh? Loại như ngươi cũng xứng tiêu dao?”Chưởng này đánh vào, chân khí của Minh Đức Đế sụp đổ, trực tiếp rơixuống Tự Tại Địa Cảnh.“Làm hoàng đế rồi, có người ra tay thay ngươi, võ công cao vậy để làm gì?Có sư huynh của ta rồi, ngươi cần lo gì về hoàng vị nữa. Cảnh giới tự tại? Tacho ngươi hết cả tự tại.” Bách Lý Đông Quân lại đấm ra một quyền.Tự Tại xuống Kim Cương.“Ta thấy vẫn hơi cao, ngươi nghĩ sao?” Bách Lý Đông Quân lại giơ quyền.Minh Đức Đế đã bị quyền vừa rồi đánh cho lui lại sát bên tường, hắn chengực nhìn các cao thủ. Cánh tay Cẩn Tiên đặt lên chuôi kiếm đã ướt đẫmmồ hôi, hắn nhìn Bất Nhiễm Trần, nuốt nước miếng.Không động thủ, thì hoàng đế đã bị tra tấn như vậy, sau này có sống sót thìbọn họ khoanh tay đứng nhìn cũng là tội lớn.Còn động thủ, rất có thể hoàng đế sẽ chết. Bọn họ không bảo vệ đượccũng là tội chết.”“Bách Lý công tử.” Cẩn Tiên thở dài một tiếng.“Được rồi, ngươi luyện võ công cũng không dễ dàng gì, Kim Cương thì KimCương.” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Nhưng tiếp theo đừng có dùng chútnội lực cỏn con còn sót lại nữa. Nếu không nửa đời sau ngươi chỉ có nằmtrên ghế rồng thôi.”“Rốt cuộc ngươi định làm gì?” Cẩn Tiên quát.Bách Lý Đông Quân lao tới trước mặt Minh Đức Đế, sau đó xách cổ áo hắnlên, ném hắn xuống đất, hai chân kẹp lấy người Minh Đức Đế, giơ nắm đấmlên đánh lung tung không ngừng.“Dịch cô nương nhà người ta không thích ngươi, ngươi lại cố ép người taphải lấy ngươi là thế nào!”“Người ta đã trốn rồi, đang vui vẻ yên lành, ngươi lại ép người ta về làm cáigì!”“Ngươi là hoàng đế, hậu cung ba ngàn, huynh đệ của ta chỉ yêu có mộtngười, mỗi ai đi đường nấy không tốt sao!”“Sao ngươi không học theo đệ đệ ngươi ấy? Đệ đệ ngươi thậm chí nhườngcả hoàng vị cho ngươi, sao ngươi không thể nhường vợ cho huynh đệ ta?”“Có phải ngươi đang rất tức giận, rất muốn hô to giết cả nhà ta không?Nhưng bây giờ người có thể cản ta đã bị huynh đệ của ta cầm chân, nhữngngười còn lại có ai dám nhúc nhích! Có phải không, Thẩm La Hán!”Thẩm La Hán bị dọa giật nảy mình, vung đao mắng: “Bách Lý Đông Quân,ngươi đại nghịch bất đạo, mau mau chóng chóng lui ra, ta cho ngươi đượctoàn thây!”“Thế thì ngươi tới đây.” Bách Lý Đông Quân lại giơ nắm đấm đánh xuống.“Mẹ nó, thế này rồi còn không đi qua khéo tới lượt ta bị diệt tộc.” Thẩm LaHán bị ép không còn nước nào, nhảy lên, giơ đại đao chém thẳng xuống.“Không được!” Cẩn Tiên vung kiếm định cản, nhưng không ngăn được.Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên, cười nói: “Đến hay lắm!”Y cũng nhảy lên, rút thanh trọng đao sau lưng, chém về phía Thẩm La Hán,hai thanh đao va chạm, Thẩm La Hán trừng mắt: “Xuống!”“Không.” Bách Lý Đông Quân nhíu mày.Thẩm La Hán có thần lực trời sinh, mấy năm qua lại dày công tôi luyện côngphu nội gia, đấu đao kình mười mấy năm chưa từng thua ai. Nhưng tuythân hình Bách Lý Đông Quân thanh tú, khi vung đao cũng là cử trọngnhược khinh, nhưng Thẩm La Hán có ép thế nào thì Bách Lý Đông Quâncũng không hề nhúc nhích.“Thu đao lại đi.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên ép trường đao xuống, lưỡiđao khổng lồ trong tay Thẩm La Hán lập tức rời tay. Bách Lý Đông Quân giơtay trái xuất chưởng đánh bay Thẩm La Hán ra ngoài, sau đó đón lấy thanhđao của hắn, đâm thẳng xuống, ghim vào cách đầu Minh Đức Đế một tấc.Lúc này Minh Đức Đế đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, mình đầy thươngtích, thậm chí không còn sức nổi nóng.“Nhìn kỹ đi, nếu bây giờ hai huynh đệ chúng ta liên thủ, giết ngươi chỉ dễdàng như vậy thôi!” Bách Lý Đông Quân đứng dậy, phủi tro bụi trên quầnáo rồi xoay người đi về phía Diệp Đỉnh Chi.Ba người vẫn đang tỷ thí chân khí, nhưng mọi chuyện diễn ra ở bên kia quáảnh hưởng tới bọn họ, tới mức trước khi Bách Lý Đông Quân thể hiện rõmục đích, không ai dám dùng toàn lực.“Lão Diệp, hoàng đế bị ta đánh cho tàn phế rồi, giết hắn thì cũng khôngđược tốt cho lắm, dù sao đệ đệ của hắn cũng là sư huynh của ta, người nhàta vẫn còn làm quan ở Bắc Ly. Nể mặt chút đi, bây giờ chúng ta tới đón tẩutẩu nhé?” Bách Lý Đông Quân mỉm cười giơ tay với Diệp Đỉnh Chi.Trên tường thành của Thiên Khải Thành, lại có một vị khách.Vị khách này rất trẻ trung, thế nhưng giữa hai hàng mi lại mang cảm giácgià nua khó tả, bên hông hắn dắt một thanh kiếm hẹp dài, bộ áo xám tuyhơi cũ nhưng được giặt dũ rất sạch sẽ. hắn cũng như Bách Lý Đông Quânlúc vừa rồi, lặng lẽ quan sát tòa thành quen thuộc này.“Hôm nay Thiên Khải Thành thật náo nhiệt, ngay cả Lạc thành chủ cũng tới.”Lúc này Cơ Nhược Phong đã ngồi xuống, nhìn người quen trước mặt.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Bệ hạ!” Đám người trên đài hoảng hốt nói.Cẩn Tiên vội vàng vung kiếm ngăn cản mọi người: “Hắn không dùng võcông!”Lúc này mọi người mới phản ứng lại, vừa rồi tuy Bách Lý Đông Quân đấmmột quyền rất mạnh tay, đánh kêu, nhưng không dùng nội lực, nếu khôngchỉ riêng quyền này đã đủ khiến đầu của Minh Đức Đế nở hoa.Minh Đức Đế ngã lăn dưới đất, giơ ngón tay chỉ Bách Lý Đông Quân:“Trẫm...”“Trẫm cái gì mà trẫm.” Bách Lý Đông Quân giơ chân giẫm lên mặt Minh ĐứcĐế.“Càn rỡ quá mức.” Cẩn Tiên hạ giọng nói.Bách Lý Đông Quân liếc mắt nhìn Cẩn Tiên công công, cười nói: “Thì đãsao? Sau này ta không muốn làm thế tử hầu gia gì cả, ta chỉ là một lãngkhách giang hồ. Hoàng đế muốn trị tội của ta thì cứ trị, ai là Đại Lý tựkhanh?”“Ta.” Trong đám người có một gã cao to mập mạp bước ra, khiêng mộtthanh đại khảm đao khổng lồ: “Đại Lý tự khanh, Thẩm La Hán.” Trong ThiênKhải Thành, tính tình của hắn nổi tiếng là không tốt, nhưng đã làm Đại Lý tựkhanh, tính cách quá tốt cũng không làm được.“Ta đang mắc tội gì?” Bách Lý Đông Quân hỏi.“Ngươi đánh hoàng đế, đương nhiên là tội chết.” Thẩm La Hán vác đao lênvai, thần sắc phức tạp, trong lòng thầm mắng: Tên khốn kiếp Bách Lý ĐôngQuân, xưa nay ta đối xử với học đường đâu có tệ, sao ngay lúc này ngươi lạilàm khó ta?Bách Lý Đông Quân cúi đầu hỏi Minh Đức Đế: “Ta mắc tội chết hả?”Minh Đức Đế tức giận đẩy chân Bách Lý Đông Quân ra, từ dưới đất đứngdậy, hắn phủi tro bụi trên long bào, giọng nói âm trầm lạnh lẽo: “Đây là tộitru di cửu tộc!”“ Ồ?” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.Minh Đức Đế siết chặt hai nắm đấm, ánh mắt toát lên vẻ hung ác.Mọi người trên đài đều giật mình.Bách Lý Đông Quân vẫn mỉm cười, như hoàn toàn không hề sợ hãi: “Ai cũngnói Cảnh Ngọc Vương say mê thi thư, võ công tuy được nhưng chỉ là côngphu binh mã, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như cũng là Thiên Cảnh?”Bộ long bào của Minh Đức Đế phất phới, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, quảthật có đôi chút dáng vẻ của đế vương, hắn đột nhiên xuất quyền với BáchLý Đông Quân, quyền phong xé gió, như tiếng long ngâm.Nhưng Bách Lý Đông Quân chỉ giơ một bàn tay ra đã trực tiếp bắt đượcnắm đấm của Minh Đức Đế.“Ta đã nói rồi, các ngươi không dùng võ công, ta cũng không dùng võcông. Ngươi đã dùng võ công thì đừng trách ta không khách khí.” Bách LýĐông Quân xuất chưởng đánh thẳng vào trước ngực Minh Đức Đế: “TiêuDao Thiên Cảnh? Loại như ngươi cũng xứng tiêu dao?”Chưởng này đánh vào, chân khí của Minh Đức Đế sụp đổ, trực tiếp rơixuống Tự Tại Địa Cảnh.“Làm hoàng đế rồi, có người ra tay thay ngươi, võ công cao vậy để làm gì?Có sư huynh của ta rồi, ngươi cần lo gì về hoàng vị nữa. Cảnh giới tự tại? Tacho ngươi hết cả tự tại.” Bách Lý Đông Quân lại đấm ra một quyền.Tự Tại xuống Kim Cương.“Ta thấy vẫn hơi cao, ngươi nghĩ sao?” Bách Lý Đông Quân lại giơ quyền.Minh Đức Đế đã bị quyền vừa rồi đánh cho lui lại sát bên tường, hắn chengực nhìn các cao thủ. Cánh tay Cẩn Tiên đặt lên chuôi kiếm đã ướt đẫmmồ hôi, hắn nhìn Bất Nhiễm Trần, nuốt nước miếng.Không động thủ, thì hoàng đế đã bị tra tấn như vậy, sau này có sống sót thìbọn họ khoanh tay đứng nhìn cũng là tội lớn.Còn động thủ, rất có thể hoàng đế sẽ chết. Bọn họ không bảo vệ đượccũng là tội chết.”“Bách Lý công tử.” Cẩn Tiên thở dài một tiếng.“Được rồi, ngươi luyện võ công cũng không dễ dàng gì, Kim Cương thì KimCương.” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Nhưng tiếp theo đừng có dùng chútnội lực cỏn con còn sót lại nữa. Nếu không nửa đời sau ngươi chỉ có nằmtrên ghế rồng thôi.”“Rốt cuộc ngươi định làm gì?” Cẩn Tiên quát.Bách Lý Đông Quân lao tới trước mặt Minh Đức Đế, sau đó xách cổ áo hắnlên, ném hắn xuống đất, hai chân kẹp lấy người Minh Đức Đế, giơ nắm đấmlên đánh lung tung không ngừng.“Dịch cô nương nhà người ta không thích ngươi, ngươi lại cố ép người taphải lấy ngươi là thế nào!”“Người ta đã trốn rồi, đang vui vẻ yên lành, ngươi lại ép người ta về làm cáigì!”“Ngươi là hoàng đế, hậu cung ba ngàn, huynh đệ của ta chỉ yêu có mộtngười, mỗi ai đi đường nấy không tốt sao!”“Sao ngươi không học theo đệ đệ ngươi ấy? Đệ đệ ngươi thậm chí nhườngcả hoàng vị cho ngươi, sao ngươi không thể nhường vợ cho huynh đệ ta?”“Có phải ngươi đang rất tức giận, rất muốn hô to giết cả nhà ta không?Nhưng bây giờ người có thể cản ta đã bị huynh đệ của ta cầm chân, nhữngngười còn lại có ai dám nhúc nhích! Có phải không, Thẩm La Hán!”Thẩm La Hán bị dọa giật nảy mình, vung đao mắng: “Bách Lý Đông Quân,ngươi đại nghịch bất đạo, mau mau chóng chóng lui ra, ta cho ngươi đượctoàn thây!”“Thế thì ngươi tới đây.” Bách Lý Đông Quân lại giơ nắm đấm đánh xuống.“Mẹ nó, thế này rồi còn không đi qua khéo tới lượt ta bị diệt tộc.” Thẩm LaHán bị ép không còn nước nào, nhảy lên, giơ đại đao chém thẳng xuống.“Không được!” Cẩn Tiên vung kiếm định cản, nhưng không ngăn được.Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên, cười nói: “Đến hay lắm!”Y cũng nhảy lên, rút thanh trọng đao sau lưng, chém về phía Thẩm La Hán,hai thanh đao va chạm, Thẩm La Hán trừng mắt: “Xuống!”“Không.” Bách Lý Đông Quân nhíu mày.Thẩm La Hán có thần lực trời sinh, mấy năm qua lại dày công tôi luyện côngphu nội gia, đấu đao kình mười mấy năm chưa từng thua ai. Nhưng tuythân hình Bách Lý Đông Quân thanh tú, khi vung đao cũng là cử trọngnhược khinh, nhưng Thẩm La Hán có ép thế nào thì Bách Lý Đông Quâncũng không hề nhúc nhích.“Thu đao lại đi.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên ép trường đao xuống, lưỡiđao khổng lồ trong tay Thẩm La Hán lập tức rời tay. Bách Lý Đông Quân giơtay trái xuất chưởng đánh bay Thẩm La Hán ra ngoài, sau đó đón lấy thanhđao của hắn, đâm thẳng xuống, ghim vào cách đầu Minh Đức Đế một tấc.Lúc này Minh Đức Đế đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, mình đầy thươngtích, thậm chí không còn sức nổi nóng.“Nhìn kỹ đi, nếu bây giờ hai huynh đệ chúng ta liên thủ, giết ngươi chỉ dễdàng như vậy thôi!” Bách Lý Đông Quân đứng dậy, phủi tro bụi trên quầnáo rồi xoay người đi về phía Diệp Đỉnh Chi.Ba người vẫn đang tỷ thí chân khí, nhưng mọi chuyện diễn ra ở bên kia quáảnh hưởng tới bọn họ, tới mức trước khi Bách Lý Đông Quân thể hiện rõmục đích, không ai dám dùng toàn lực.“Lão Diệp, hoàng đế bị ta đánh cho tàn phế rồi, giết hắn thì cũng khôngđược tốt cho lắm, dù sao đệ đệ của hắn cũng là sư huynh của ta, người nhàta vẫn còn làm quan ở Bắc Ly. Nể mặt chút đi, bây giờ chúng ta tới đón tẩutẩu nhé?” Bách Lý Đông Quân mỉm cười giơ tay với Diệp Đỉnh Chi.Trên tường thành của Thiên Khải Thành, lại có một vị khách.Vị khách này rất trẻ trung, thế nhưng giữa hai hàng mi lại mang cảm giácgià nua khó tả, bên hông hắn dắt một thanh kiếm hẹp dài, bộ áo xám tuyhơi cũ nhưng được giặt dũ rất sạch sẽ. hắn cũng như Bách Lý Đông Quânlúc vừa rồi, lặng lẽ quan sát tòa thành quen thuộc này.“Hôm nay Thiên Khải Thành thật náo nhiệt, ngay cả Lạc thành chủ cũng tới.”Lúc này Cơ Nhược Phong đã ngồi xuống, nhìn người quen trước mặt.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Bệ hạ!” Đám người trên đài hoảng hốt nói.Cẩn Tiên vội vàng vung kiếm ngăn cản mọi người: “Hắn không dùng võcông!”Lúc này mọi người mới phản ứng lại, vừa rồi tuy Bách Lý Đông Quân đấmmột quyền rất mạnh tay, đánh kêu, nhưng không dùng nội lực, nếu khôngchỉ riêng quyền này đã đủ khiến đầu của Minh Đức Đế nở hoa.Minh Đức Đế ngã lăn dưới đất, giơ ngón tay chỉ Bách Lý Đông Quân:“Trẫm...”“Trẫm cái gì mà trẫm.” Bách Lý Đông Quân giơ chân giẫm lên mặt Minh ĐứcĐế.“Càn rỡ quá mức.” Cẩn Tiên hạ giọng nói.Bách Lý Đông Quân liếc mắt nhìn Cẩn Tiên công công, cười nói: “Thì đãsao? Sau này ta không muốn làm thế tử hầu gia gì cả, ta chỉ là một lãngkhách giang hồ. Hoàng đế muốn trị tội của ta thì cứ trị, ai là Đại Lý tựkhanh?”“Ta.” Trong đám người có một gã cao to mập mạp bước ra, khiêng mộtthanh đại khảm đao khổng lồ: “Đại Lý tự khanh, Thẩm La Hán.” Trong ThiênKhải Thành, tính tình của hắn nổi tiếng là không tốt, nhưng đã làm Đại Lý tựkhanh, tính cách quá tốt cũng không làm được.“Ta đang mắc tội gì?” Bách Lý Đông Quân hỏi.“Ngươi đánh hoàng đế, đương nhiên là tội chết.” Thẩm La Hán vác đao lênvai, thần sắc phức tạp, trong lòng thầm mắng: Tên khốn kiếp Bách Lý ĐôngQuân, xưa nay ta đối xử với học đường đâu có tệ, sao ngay lúc này ngươi lạilàm khó ta?Bách Lý Đông Quân cúi đầu hỏi Minh Đức Đế: “Ta mắc tội chết hả?”Minh Đức Đế tức giận đẩy chân Bách Lý Đông Quân ra, từ dưới đất đứngdậy, hắn phủi tro bụi trên long bào, giọng nói âm trầm lạnh lẽo: “Đây là tộitru di cửu tộc!”“ Ồ?” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.Minh Đức Đế siết chặt hai nắm đấm, ánh mắt toát lên vẻ hung ác.Mọi người trên đài đều giật mình.Bách Lý Đông Quân vẫn mỉm cười, như hoàn toàn không hề sợ hãi: “Ai cũngnói Cảnh Ngọc Vương say mê thi thư, võ công tuy được nhưng chỉ là côngphu binh mã, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như cũng là Thiên Cảnh?”Bộ long bào của Minh Đức Đế phất phới, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, quảthật có đôi chút dáng vẻ của đế vương, hắn đột nhiên xuất quyền với BáchLý Đông Quân, quyền phong xé gió, như tiếng long ngâm.Nhưng Bách Lý Đông Quân chỉ giơ một bàn tay ra đã trực tiếp bắt đượcnắm đấm của Minh Đức Đế.“Ta đã nói rồi, các ngươi không dùng võ công, ta cũng không dùng võcông. Ngươi đã dùng võ công thì đừng trách ta không khách khí.” Bách LýĐông Quân xuất chưởng đánh thẳng vào trước ngực Minh Đức Đế: “TiêuDao Thiên Cảnh? Loại như ngươi cũng xứng tiêu dao?”Chưởng này đánh vào, chân khí của Minh Đức Đế sụp đổ, trực tiếp rơixuống Tự Tại Địa Cảnh.“Làm hoàng đế rồi, có người ra tay thay ngươi, võ công cao vậy để làm gì?Có sư huynh của ta rồi, ngươi cần lo gì về hoàng vị nữa. Cảnh giới tự tại? Tacho ngươi hết cả tự tại.” Bách Lý Đông Quân lại đấm ra một quyền.Tự Tại xuống Kim Cương.“Ta thấy vẫn hơi cao, ngươi nghĩ sao?” Bách Lý Đông Quân lại giơ quyền.Minh Đức Đế đã bị quyền vừa rồi đánh cho lui lại sát bên tường, hắn chengực nhìn các cao thủ. Cánh tay Cẩn Tiên đặt lên chuôi kiếm đã ướt đẫmmồ hôi, hắn nhìn Bất Nhiễm Trần, nuốt nước miếng.Không động thủ, thì hoàng đế đã bị tra tấn như vậy, sau này có sống sót thìbọn họ khoanh tay đứng nhìn cũng là tội lớn.Còn động thủ, rất có thể hoàng đế sẽ chết. Bọn họ không bảo vệ đượccũng là tội chết.”“Bách Lý công tử.” Cẩn Tiên thở dài một tiếng.“Được rồi, ngươi luyện võ công cũng không dễ dàng gì, Kim Cương thì KimCương.” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Nhưng tiếp theo đừng có dùng chútnội lực cỏn con còn sót lại nữa. Nếu không nửa đời sau ngươi chỉ có nằmtrên ghế rồng thôi.”“Rốt cuộc ngươi định làm gì?” Cẩn Tiên quát.Bách Lý Đông Quân lao tới trước mặt Minh Đức Đế, sau đó xách cổ áo hắnlên, ném hắn xuống đất, hai chân kẹp lấy người Minh Đức Đế, giơ nắm đấmlên đánh lung tung không ngừng.“Dịch cô nương nhà người ta không thích ngươi, ngươi lại cố ép người taphải lấy ngươi là thế nào!”“Người ta đã trốn rồi, đang vui vẻ yên lành, ngươi lại ép người ta về làm cáigì!”“Ngươi là hoàng đế, hậu cung ba ngàn, huynh đệ của ta chỉ yêu có mộtngười, mỗi ai đi đường nấy không tốt sao!”“Sao ngươi không học theo đệ đệ ngươi ấy? Đệ đệ ngươi thậm chí nhườngcả hoàng vị cho ngươi, sao ngươi không thể nhường vợ cho huynh đệ ta?”“Có phải ngươi đang rất tức giận, rất muốn hô to giết cả nhà ta không?Nhưng bây giờ người có thể cản ta đã bị huynh đệ của ta cầm chân, nhữngngười còn lại có ai dám nhúc nhích! Có phải không, Thẩm La Hán!”Thẩm La Hán bị dọa giật nảy mình, vung đao mắng: “Bách Lý Đông Quân,ngươi đại nghịch bất đạo, mau mau chóng chóng lui ra, ta cho ngươi đượctoàn thây!”“Thế thì ngươi tới đây.” Bách Lý Đông Quân lại giơ nắm đấm đánh xuống.“Mẹ nó, thế này rồi còn không đi qua khéo tới lượt ta bị diệt tộc.” Thẩm LaHán bị ép không còn nước nào, nhảy lên, giơ đại đao chém thẳng xuống.“Không được!” Cẩn Tiên vung kiếm định cản, nhưng không ngăn được.Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên, cười nói: “Đến hay lắm!”Y cũng nhảy lên, rút thanh trọng đao sau lưng, chém về phía Thẩm La Hán,hai thanh đao va chạm, Thẩm La Hán trừng mắt: “Xuống!”“Không.” Bách Lý Đông Quân nhíu mày.Thẩm La Hán có thần lực trời sinh, mấy năm qua lại dày công tôi luyện côngphu nội gia, đấu đao kình mười mấy năm chưa từng thua ai. Nhưng tuythân hình Bách Lý Đông Quân thanh tú, khi vung đao cũng là cử trọngnhược khinh, nhưng Thẩm La Hán có ép thế nào thì Bách Lý Đông Quâncũng không hề nhúc nhích.“Thu đao lại đi.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên ép trường đao xuống, lưỡiđao khổng lồ trong tay Thẩm La Hán lập tức rời tay. Bách Lý Đông Quân giơtay trái xuất chưởng đánh bay Thẩm La Hán ra ngoài, sau đó đón lấy thanhđao của hắn, đâm thẳng xuống, ghim vào cách đầu Minh Đức Đế một tấc.Lúc này Minh Đức Đế đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, mình đầy thươngtích, thậm chí không còn sức nổi nóng.“Nhìn kỹ đi, nếu bây giờ hai huynh đệ chúng ta liên thủ, giết ngươi chỉ dễdàng như vậy thôi!” Bách Lý Đông Quân đứng dậy, phủi tro bụi trên quầnáo rồi xoay người đi về phía Diệp Đỉnh Chi.Ba người vẫn đang tỷ thí chân khí, nhưng mọi chuyện diễn ra ở bên kia quáảnh hưởng tới bọn họ, tới mức trước khi Bách Lý Đông Quân thể hiện rõmục đích, không ai dám dùng toàn lực.“Lão Diệp, hoàng đế bị ta đánh cho tàn phế rồi, giết hắn thì cũng khôngđược tốt cho lắm, dù sao đệ đệ của hắn cũng là sư huynh của ta, người nhàta vẫn còn làm quan ở Bắc Ly. Nể mặt chút đi, bây giờ chúng ta tới đón tẩutẩu nhé?” Bách Lý Đông Quân mỉm cười giơ tay với Diệp Đỉnh Chi.Trên tường thành của Thiên Khải Thành, lại có một vị khách.Vị khách này rất trẻ trung, thế nhưng giữa hai hàng mi lại mang cảm giácgià nua khó tả, bên hông hắn dắt một thanh kiếm hẹp dài, bộ áo xám tuyhơi cũ nhưng được giặt dũ rất sạch sẽ. hắn cũng như Bách Lý Đông Quânlúc vừa rồi, lặng lẽ quan sát tòa thành quen thuộc này.“Hôm nay Thiên Khải Thành thật náo nhiệt, ngay cả Lạc thành chủ cũng tới.”Lúc này Cơ Nhược Phong đã ngồi xuống, nhìn người quen trước mặt.