Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 349: Năm Minh Đức thứ tám
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Năm Minh Đức thứ tám.Giáo chủ Ma giáo Diệp Đỉnh Chi chiến tử dưới Hàn Sơn tự, bảy người trongcác đại môn phái của Bắc Ly hoàn thành đợt ám sát này, nhưng rốt cuộcDiệp Đỉnh Chi bị giết chết như thế nào, vẫn là một câu đố.Có người nói là đệ tử kiệt xuất trong thế hệ này của Thiên Sơn phái làVương Nhân Tôn dựa vào tình nghĩa cũ với Diệp Đỉnh Chi, lừa gạt hắn, sauđó nhân lúc bất ngờ xuất đao giết chết. Nhưng từ đó trở đi, Vương NhânTôn không còn trở lại Thiên Sơn phái, không rõ tung tích.Có người nói là nhị đệ tử của Tuyết Nguyệt thành Lý Hàn Y thi triển mộtchiêu kiếm tất sát. Tam đệ tử của Tuyết Nguyệt thành Tư Không TrườngPhong một thương phá vỡ Cô Hư quỷ trận của Ma giáo. Đại đệ tử Bách LýĐông Quân thắng Diệp Đỉnh Chi nửa chưởng, nhị đệ tử Lý Hàn Y một kiếmgiết chết Diệp Đỉnh Chi. Thanh thế của Tuyết Nguyệt thành lập tức vangdội, trong lòng người giang hồ, địa vị của nó đã vượt qua tòa thành từng làgiang hồ đệ nhất thành, Vô Song Thành.Nhưng tất cả những chuyện này đều có hai chữ nghe nói ở đằng trước,cũng như cuối cùng không ai biết thi thể của Diệp Đỉnh Chi ở nơi nào.Nhưng tin tức về cái chết của Diệp Đỉnh Chi nhanh chóng lan truyền, cácđại môn phái giang hồ bắt đầu phản công Ma giáo, chiến dịch ở phươngbắc cũng kết thúc, Lôi Mộng Sát thu quân, chiến tranh ở phía nam cũngtiến vào hồi cuối.Dường như mọi thứ đã sắp kết thúc.Dưới Hàn Sơn tự, lão tăng kiệt sức ngồi xếp bằng, tiểu hòa thượng Vô Thiềnngồi bên cạnh ông, trợn mắt nhìn năm người trước mặt.“Đại sư, ngươi khuyên người khác bỏ đồ đao xuống, lập địa thành phật.”Đại tổng quản Cẩn Tuyên bước qua bên cạnh hắn, chậm rãi nói: “Quá ngâythơ.”Vong Ưu đại sư chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật.”“Các ngươi mới là ma!” Vô Thiền hung hăng nói.“Tên thế gian này có lúc không thiện cũng không ác.” Cẩn Tiên cúi ngườichào Vong Ưu đại sư, sau đó nhìn sang phía Vô Thiền: “Chỉ có lập trường.”Năm vị tổng quản đi tới chỗ dưới Hàn Sơn tự, bảy người Lý Hàn Y đã rờikhỏi, Lạc Thanh Dương bầu bạn với Dịch Văn Quân ở cửa gian nhà tranh.Bách Lý Đông Quân ngồi trên gian nhà tranh, giơ tay cầm một cái lá rụng,thổi một điệu nhạc không biết tên.Đại tổng quản Cẩn Tuyên nhìn tấm áo trắng đã máu nhuộm đỏ của DịchVăn Quân, khẽ nhíu mày.“Có lẽ đã kết thúc.” Đại tổng quản Cẩn Tuyên đi tới trước gian nhà tranh.Cẩn Uy quan sát gian nhà tranh, hạ giọng nói: “Bên trong có một thi thể.”Đại tổng quản Cẩn Tuyên gật nhẹ đầu nhìn Lạc Thanh Dương: “Lạc thànhchủ.”Lạc Thanh Dương đặt tay lên kiếm: “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nói gì.”“Trên người có hoàng lệnh, năm người chúng ta phải ở đây đợi câu trả lờicủa nương nương.” Đại tổng quản Cẩn Tuyên cúi đầu.“Cút!” Lạc Thanh Dương quát khẽ.Đại tổng quản Cẩn Tuyên điểm mũi chân lao đi, dẫn bốn người còn lại lùi rangoài nửa dặm, chờ đợi như vậy suốt ba ngày.Trong ba ngày này, ngoài các hòa thượng trên Hàn Sơn tự xuống làm phápsự, trong gian nhà tranh cực kỳ yên tĩnh. Bách Lý Đông Quân luôn thổi điệunhạc vô danh đầy u buồn, Lạc Thanh Dương cầm thanh kiếm chưa từng rútkhỏi vỏ lẳng lặng đào hố, Dịch Văn Quân cầm một tấm bảng gỗ, dùngngón tay khắc chữ.Ba ngày sau, Bách Lý Đông Quân nhảy xuống mái hiên, ôm một thi thể từtrong nhà tranh ra.“Là Diệp Đỉnh Chi.” Cuối cùng Cẩn Tuyên cũng xác minh suy đoán tronglòng, hắn vỗ vai Cẩn Uy: “Lập tức trở về Thiên Khải Thành báo cáo, DiệpĐỉnh Chi đã chết.’“Còn Tuyên Phi nương nương thì sao?” Cẩn Uy hỏi.“Đợi một chút.” Cẩn Tuyên nói.Bách Lý Đông Quân đặt thi thể Diệp Đỉnh Chi vào trong cái hố mà LạcThanh Dương đã đào bên cạnh gian nhà tranh. Hai cao thủ số một số haihiện tại cứ thế lẳng lặng gạt đất lấp kín thi thể. Trong lúc này, xung quanhvô cùng yên tĩnh, không ai nói tới một câu. Cuối cùng Dịch Văn Quân cắmtấm bảng gỗ trước phần mộ.Mộ của vong phu Diệp Đỉnh Chi, thê tử Dịch Văn Quân, bằng hữu Bách LýĐông Quân, Lạc Thanh Dương lập.Dịch Văn Quân lau nước mắt. Bách Lý Đông Quân nhìn Lạc Thanh Dương:“Có muốn đánh một trận không?”Lạc Thanh Dương lắc đầu nói: “Cường địch bao vây, thôi để tương lai.”Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu, nhìn về phía Dịch Văn Quân: “Chắc ta phảigọi ngươi là tẩu tẩu. Chẳng hay tiếp theo tẩu tẩu có tính toán gì?”“Bây giờ người duy nhất mà ta mong nhớ là An Thế.” Dịch Văn Quân hạgiọng nói: “Ta muốn tìm nó.”“Ngày đó sau khi Nguyệt Dao đi khỏi nơi này, ta đã nhờ cô ấy tìm xem contrai các ngươi ở đâu, chắc bây giờ nó đang theo đại quân Ma giáo xâm lấnBắc Ly. Hiện tại Ma giáo liên tục thất bại, ta lo cho an nguy của nó, để ta lênđường đi tìm nó luôn.” Bách Lý Đông Quân nói. “Bây giờ Diệp Đỉnh Chi đãmất, chắc chắn nội bộ Ma giáo cũng đại loạn. An Thế có thân phận đặc thù,chắc tình cảnh sẽ rất gian nan, với thân phận của tẩu tẩu, tốt nhất đừngxuất hiện trước mặt người của Ma giáo, cứ giao cho ta thôi.”“Được rồi, ta còn một đứa nhỏ, giờ vẫn bị nhốt trong hoàng cung. Ta muốnmang nó đi.” Dịch Văn Quân nói.“Tẩu tẩu, Thiên Khải Thành ấy, đã vào rồi là rất khó ra.” Bách Lý Đông Quântrầm giọng nói: “Tẩu tẩu đã nghĩ kỹ chưa? Tẩu tẩu trốn khỏi Thiên KhảiThành hai lần, hoàng đế sẽ không để tẩu đi lần thứ ba.”“Có ta ở đây, là sẽ đi được.” Lạc Thanh Dương lạnh nhạt nói.“Lạc thành chủ, tuy kiếm thuật của ngươi đã đại thành, nhưng cả ngươi lẫnta đều không phải Diệp Đỉnh Chi. Chuyện hắn làm hôm đó, hôm nay cả tavà ngươi đều không làm được.” Bách Lý Đông Quân quay đầu nhìn bia mộ.“Chẳng qua là vào lồng giam thôi, thể nào chẳng có cơ hội bay ra ngoài.”Dịch Văn Quân nở nụ cười gượng gạo. “Chỉ trách cuộc đời ta đã bị định sẵnphải ở trong lao tù. Khi trước là Ảnh tông, bây giờ là hoàng cung.”“Nếu lúc đó ngươi tin tưởng Diệp Đỉnh Chi thì tốt.” Bách Lý Đông Quân lạnhnhạt nói.Dịch Văn Quân ngơ ngác, không nói gì.“Đỉnh Chi nói hắn không trách ngươi, nhưng ta trách.” Bách Lý Đông Quânquay người rời khỏi: “Có điều, chẳng có cách nào, nếu ta thật sự tráchngươi, hắn sẽ không vui vẻ. Hắn yêu ngươi như vậy, tới mức trước khi chếtcũng muốn xua tan áy náy trong lòng ngươi...”“Bách Lý Đông Quân.” Lạc Thanh Dương trầm giọng nói.“Tẩu tẩu, tạm biệt. Ta sẽ mang con của các ngươi về, sẽ đưa những người ởbăng nguyên về nhà của họ, mọi thứ sẽ ổn.” Bách Lý Đông Quân tungngười nhảy lên: “Nhưng Diệp Đỉnh Chi vĩnh viễn không về được.”“Bách Lý Đông Quân!” Lạc Thanh Dương phẫn nộ quát.Dịch Văn Quân giơ tay ngăn cản Lạc Thanh Dương, nhìn bia mộ, hạ giọngnói: “Đúng vậy, vĩnh viễn không về được.”“Đại tổng quản, chúng ta...” Cẩn Ngọc công công hỏi.“Chờ.” Đại tổng quản Cẩn Tuyên hạ giọng nói.Vì vậy, lại chờ thêm bốn ngày. Dịch Văn Quân ở trong căn nhà tranh bốnngày, Lạc Thanh Dương canh giữ ngoài cửa, không cho bất cứ ai tới gần.Mãi tới bốn ngày sau, Dịch Văn Quân đi ra khỏi nhà tranh, chậm rãi bước vềphía bốn người đang đợi.Đại tổng quản Cẩn Tuyên đứng dậy, hơi cúi đầu: “Tuyên Phi nương nương.”“Về Thiên Khải.” Dịch Văn Quân nói, mặt không biểu cảm.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Năm Minh Đức thứ tám.Giáo chủ Ma giáo Diệp Đỉnh Chi chiến tử dưới Hàn Sơn tự, bảy người trongcác đại môn phái của Bắc Ly hoàn thành đợt ám sát này, nhưng rốt cuộcDiệp Đỉnh Chi bị giết chết như thế nào, vẫn là một câu đố.Có người nói là đệ tử kiệt xuất trong thế hệ này của Thiên Sơn phái làVương Nhân Tôn dựa vào tình nghĩa cũ với Diệp Đỉnh Chi, lừa gạt hắn, sauđó nhân lúc bất ngờ xuất đao giết chết. Nhưng từ đó trở đi, Vương NhânTôn không còn trở lại Thiên Sơn phái, không rõ tung tích.Có người nói là nhị đệ tử của Tuyết Nguyệt thành Lý Hàn Y thi triển mộtchiêu kiếm tất sát. Tam đệ tử của Tuyết Nguyệt thành Tư Không TrườngPhong một thương phá vỡ Cô Hư quỷ trận của Ma giáo. Đại đệ tử Bách LýĐông Quân thắng Diệp Đỉnh Chi nửa chưởng, nhị đệ tử Lý Hàn Y một kiếmgiết chết Diệp Đỉnh Chi. Thanh thế của Tuyết Nguyệt thành lập tức vangdội, trong lòng người giang hồ, địa vị của nó đã vượt qua tòa thành từng làgiang hồ đệ nhất thành, Vô Song Thành.Nhưng tất cả những chuyện này đều có hai chữ nghe nói ở đằng trước,cũng như cuối cùng không ai biết thi thể của Diệp Đỉnh Chi ở nơi nào.Nhưng tin tức về cái chết của Diệp Đỉnh Chi nhanh chóng lan truyền, cácđại môn phái giang hồ bắt đầu phản công Ma giáo, chiến dịch ở phươngbắc cũng kết thúc, Lôi Mộng Sát thu quân, chiến tranh ở phía nam cũngtiến vào hồi cuối.Dường như mọi thứ đã sắp kết thúc.Dưới Hàn Sơn tự, lão tăng kiệt sức ngồi xếp bằng, tiểu hòa thượng Vô Thiềnngồi bên cạnh ông, trợn mắt nhìn năm người trước mặt.“Đại sư, ngươi khuyên người khác bỏ đồ đao xuống, lập địa thành phật.”Đại tổng quản Cẩn Tuyên bước qua bên cạnh hắn, chậm rãi nói: “Quá ngâythơ.”Vong Ưu đại sư chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật.”“Các ngươi mới là ma!” Vô Thiền hung hăng nói.“Tên thế gian này có lúc không thiện cũng không ác.” Cẩn Tiên cúi ngườichào Vong Ưu đại sư, sau đó nhìn sang phía Vô Thiền: “Chỉ có lập trường.”Năm vị tổng quản đi tới chỗ dưới Hàn Sơn tự, bảy người Lý Hàn Y đã rờikhỏi, Lạc Thanh Dương bầu bạn với Dịch Văn Quân ở cửa gian nhà tranh.Bách Lý Đông Quân ngồi trên gian nhà tranh, giơ tay cầm một cái lá rụng,thổi một điệu nhạc không biết tên.Đại tổng quản Cẩn Tuyên nhìn tấm áo trắng đã máu nhuộm đỏ của DịchVăn Quân, khẽ nhíu mày.“Có lẽ đã kết thúc.” Đại tổng quản Cẩn Tuyên đi tới trước gian nhà tranh.Cẩn Uy quan sát gian nhà tranh, hạ giọng nói: “Bên trong có một thi thể.”Đại tổng quản Cẩn Tuyên gật nhẹ đầu nhìn Lạc Thanh Dương: “Lạc thànhchủ.”Lạc Thanh Dương đặt tay lên kiếm: “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nói gì.”“Trên người có hoàng lệnh, năm người chúng ta phải ở đây đợi câu trả lờicủa nương nương.” Đại tổng quản Cẩn Tuyên cúi đầu.“Cút!” Lạc Thanh Dương quát khẽ.Đại tổng quản Cẩn Tuyên điểm mũi chân lao đi, dẫn bốn người còn lại lùi rangoài nửa dặm, chờ đợi như vậy suốt ba ngày.Trong ba ngày này, ngoài các hòa thượng trên Hàn Sơn tự xuống làm phápsự, trong gian nhà tranh cực kỳ yên tĩnh. Bách Lý Đông Quân luôn thổi điệunhạc vô danh đầy u buồn, Lạc Thanh Dương cầm thanh kiếm chưa từng rútkhỏi vỏ lẳng lặng đào hố, Dịch Văn Quân cầm một tấm bảng gỗ, dùngngón tay khắc chữ.Ba ngày sau, Bách Lý Đông Quân nhảy xuống mái hiên, ôm một thi thể từtrong nhà tranh ra.“Là Diệp Đỉnh Chi.” Cuối cùng Cẩn Tuyên cũng xác minh suy đoán tronglòng, hắn vỗ vai Cẩn Uy: “Lập tức trở về Thiên Khải Thành báo cáo, DiệpĐỉnh Chi đã chết.’“Còn Tuyên Phi nương nương thì sao?” Cẩn Uy hỏi.“Đợi một chút.” Cẩn Tuyên nói.Bách Lý Đông Quân đặt thi thể Diệp Đỉnh Chi vào trong cái hố mà LạcThanh Dương đã đào bên cạnh gian nhà tranh. Hai cao thủ số một số haihiện tại cứ thế lẳng lặng gạt đất lấp kín thi thể. Trong lúc này, xung quanhvô cùng yên tĩnh, không ai nói tới một câu. Cuối cùng Dịch Văn Quân cắmtấm bảng gỗ trước phần mộ.Mộ của vong phu Diệp Đỉnh Chi, thê tử Dịch Văn Quân, bằng hữu Bách LýĐông Quân, Lạc Thanh Dương lập.Dịch Văn Quân lau nước mắt. Bách Lý Đông Quân nhìn Lạc Thanh Dương:“Có muốn đánh một trận không?”Lạc Thanh Dương lắc đầu nói: “Cường địch bao vây, thôi để tương lai.”Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu, nhìn về phía Dịch Văn Quân: “Chắc ta phảigọi ngươi là tẩu tẩu. Chẳng hay tiếp theo tẩu tẩu có tính toán gì?”“Bây giờ người duy nhất mà ta mong nhớ là An Thế.” Dịch Văn Quân hạgiọng nói: “Ta muốn tìm nó.”“Ngày đó sau khi Nguyệt Dao đi khỏi nơi này, ta đã nhờ cô ấy tìm xem contrai các ngươi ở đâu, chắc bây giờ nó đang theo đại quân Ma giáo xâm lấnBắc Ly. Hiện tại Ma giáo liên tục thất bại, ta lo cho an nguy của nó, để ta lênđường đi tìm nó luôn.” Bách Lý Đông Quân nói. “Bây giờ Diệp Đỉnh Chi đãmất, chắc chắn nội bộ Ma giáo cũng đại loạn. An Thế có thân phận đặc thù,chắc tình cảnh sẽ rất gian nan, với thân phận của tẩu tẩu, tốt nhất đừngxuất hiện trước mặt người của Ma giáo, cứ giao cho ta thôi.”“Được rồi, ta còn một đứa nhỏ, giờ vẫn bị nhốt trong hoàng cung. Ta muốnmang nó đi.” Dịch Văn Quân nói.“Tẩu tẩu, Thiên Khải Thành ấy, đã vào rồi là rất khó ra.” Bách Lý Đông Quântrầm giọng nói: “Tẩu tẩu đã nghĩ kỹ chưa? Tẩu tẩu trốn khỏi Thiên KhảiThành hai lần, hoàng đế sẽ không để tẩu đi lần thứ ba.”“Có ta ở đây, là sẽ đi được.” Lạc Thanh Dương lạnh nhạt nói.“Lạc thành chủ, tuy kiếm thuật của ngươi đã đại thành, nhưng cả ngươi lẫnta đều không phải Diệp Đỉnh Chi. Chuyện hắn làm hôm đó, hôm nay cả tavà ngươi đều không làm được.” Bách Lý Đông Quân quay đầu nhìn bia mộ.“Chẳng qua là vào lồng giam thôi, thể nào chẳng có cơ hội bay ra ngoài.”Dịch Văn Quân nở nụ cười gượng gạo. “Chỉ trách cuộc đời ta đã bị định sẵnphải ở trong lao tù. Khi trước là Ảnh tông, bây giờ là hoàng cung.”“Nếu lúc đó ngươi tin tưởng Diệp Đỉnh Chi thì tốt.” Bách Lý Đông Quân lạnhnhạt nói.Dịch Văn Quân ngơ ngác, không nói gì.“Đỉnh Chi nói hắn không trách ngươi, nhưng ta trách.” Bách Lý Đông Quânquay người rời khỏi: “Có điều, chẳng có cách nào, nếu ta thật sự tráchngươi, hắn sẽ không vui vẻ. Hắn yêu ngươi như vậy, tới mức trước khi chếtcũng muốn xua tan áy náy trong lòng ngươi...”“Bách Lý Đông Quân.” Lạc Thanh Dương trầm giọng nói.“Tẩu tẩu, tạm biệt. Ta sẽ mang con của các ngươi về, sẽ đưa những người ởbăng nguyên về nhà của họ, mọi thứ sẽ ổn.” Bách Lý Đông Quân tungngười nhảy lên: “Nhưng Diệp Đỉnh Chi vĩnh viễn không về được.”“Bách Lý Đông Quân!” Lạc Thanh Dương phẫn nộ quát.Dịch Văn Quân giơ tay ngăn cản Lạc Thanh Dương, nhìn bia mộ, hạ giọngnói: “Đúng vậy, vĩnh viễn không về được.”“Đại tổng quản, chúng ta...” Cẩn Ngọc công công hỏi.“Chờ.” Đại tổng quản Cẩn Tuyên hạ giọng nói.Vì vậy, lại chờ thêm bốn ngày. Dịch Văn Quân ở trong căn nhà tranh bốnngày, Lạc Thanh Dương canh giữ ngoài cửa, không cho bất cứ ai tới gần.Mãi tới bốn ngày sau, Dịch Văn Quân đi ra khỏi nhà tranh, chậm rãi bước vềphía bốn người đang đợi.Đại tổng quản Cẩn Tuyên đứng dậy, hơi cúi đầu: “Tuyên Phi nương nương.”“Về Thiên Khải.” Dịch Văn Quân nói, mặt không biểu cảm.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Năm Minh Đức thứ tám.Giáo chủ Ma giáo Diệp Đỉnh Chi chiến tử dưới Hàn Sơn tự, bảy người trongcác đại môn phái của Bắc Ly hoàn thành đợt ám sát này, nhưng rốt cuộcDiệp Đỉnh Chi bị giết chết như thế nào, vẫn là một câu đố.Có người nói là đệ tử kiệt xuất trong thế hệ này của Thiên Sơn phái làVương Nhân Tôn dựa vào tình nghĩa cũ với Diệp Đỉnh Chi, lừa gạt hắn, sauđó nhân lúc bất ngờ xuất đao giết chết. Nhưng từ đó trở đi, Vương NhânTôn không còn trở lại Thiên Sơn phái, không rõ tung tích.Có người nói là nhị đệ tử của Tuyết Nguyệt thành Lý Hàn Y thi triển mộtchiêu kiếm tất sát. Tam đệ tử của Tuyết Nguyệt thành Tư Không TrườngPhong một thương phá vỡ Cô Hư quỷ trận của Ma giáo. Đại đệ tử Bách LýĐông Quân thắng Diệp Đỉnh Chi nửa chưởng, nhị đệ tử Lý Hàn Y một kiếmgiết chết Diệp Đỉnh Chi. Thanh thế của Tuyết Nguyệt thành lập tức vangdội, trong lòng người giang hồ, địa vị của nó đã vượt qua tòa thành từng làgiang hồ đệ nhất thành, Vô Song Thành.Nhưng tất cả những chuyện này đều có hai chữ nghe nói ở đằng trước,cũng như cuối cùng không ai biết thi thể của Diệp Đỉnh Chi ở nơi nào.Nhưng tin tức về cái chết của Diệp Đỉnh Chi nhanh chóng lan truyền, cácđại môn phái giang hồ bắt đầu phản công Ma giáo, chiến dịch ở phươngbắc cũng kết thúc, Lôi Mộng Sát thu quân, chiến tranh ở phía nam cũngtiến vào hồi cuối.Dường như mọi thứ đã sắp kết thúc.Dưới Hàn Sơn tự, lão tăng kiệt sức ngồi xếp bằng, tiểu hòa thượng Vô Thiềnngồi bên cạnh ông, trợn mắt nhìn năm người trước mặt.“Đại sư, ngươi khuyên người khác bỏ đồ đao xuống, lập địa thành phật.”Đại tổng quản Cẩn Tuyên bước qua bên cạnh hắn, chậm rãi nói: “Quá ngâythơ.”Vong Ưu đại sư chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật.”“Các ngươi mới là ma!” Vô Thiền hung hăng nói.“Tên thế gian này có lúc không thiện cũng không ác.” Cẩn Tiên cúi ngườichào Vong Ưu đại sư, sau đó nhìn sang phía Vô Thiền: “Chỉ có lập trường.”Năm vị tổng quản đi tới chỗ dưới Hàn Sơn tự, bảy người Lý Hàn Y đã rờikhỏi, Lạc Thanh Dương bầu bạn với Dịch Văn Quân ở cửa gian nhà tranh.Bách Lý Đông Quân ngồi trên gian nhà tranh, giơ tay cầm một cái lá rụng,thổi một điệu nhạc không biết tên.Đại tổng quản Cẩn Tuyên nhìn tấm áo trắng đã máu nhuộm đỏ của DịchVăn Quân, khẽ nhíu mày.“Có lẽ đã kết thúc.” Đại tổng quản Cẩn Tuyên đi tới trước gian nhà tranh.Cẩn Uy quan sát gian nhà tranh, hạ giọng nói: “Bên trong có một thi thể.”Đại tổng quản Cẩn Tuyên gật nhẹ đầu nhìn Lạc Thanh Dương: “Lạc thànhchủ.”Lạc Thanh Dương đặt tay lên kiếm: “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nói gì.”“Trên người có hoàng lệnh, năm người chúng ta phải ở đây đợi câu trả lờicủa nương nương.” Đại tổng quản Cẩn Tuyên cúi đầu.“Cút!” Lạc Thanh Dương quát khẽ.Đại tổng quản Cẩn Tuyên điểm mũi chân lao đi, dẫn bốn người còn lại lùi rangoài nửa dặm, chờ đợi như vậy suốt ba ngày.Trong ba ngày này, ngoài các hòa thượng trên Hàn Sơn tự xuống làm phápsự, trong gian nhà tranh cực kỳ yên tĩnh. Bách Lý Đông Quân luôn thổi điệunhạc vô danh đầy u buồn, Lạc Thanh Dương cầm thanh kiếm chưa từng rútkhỏi vỏ lẳng lặng đào hố, Dịch Văn Quân cầm một tấm bảng gỗ, dùngngón tay khắc chữ.Ba ngày sau, Bách Lý Đông Quân nhảy xuống mái hiên, ôm một thi thể từtrong nhà tranh ra.“Là Diệp Đỉnh Chi.” Cuối cùng Cẩn Tuyên cũng xác minh suy đoán tronglòng, hắn vỗ vai Cẩn Uy: “Lập tức trở về Thiên Khải Thành báo cáo, DiệpĐỉnh Chi đã chết.’“Còn Tuyên Phi nương nương thì sao?” Cẩn Uy hỏi.“Đợi một chút.” Cẩn Tuyên nói.Bách Lý Đông Quân đặt thi thể Diệp Đỉnh Chi vào trong cái hố mà LạcThanh Dương đã đào bên cạnh gian nhà tranh. Hai cao thủ số một số haihiện tại cứ thế lẳng lặng gạt đất lấp kín thi thể. Trong lúc này, xung quanhvô cùng yên tĩnh, không ai nói tới một câu. Cuối cùng Dịch Văn Quân cắmtấm bảng gỗ trước phần mộ.Mộ của vong phu Diệp Đỉnh Chi, thê tử Dịch Văn Quân, bằng hữu Bách LýĐông Quân, Lạc Thanh Dương lập.Dịch Văn Quân lau nước mắt. Bách Lý Đông Quân nhìn Lạc Thanh Dương:“Có muốn đánh một trận không?”Lạc Thanh Dương lắc đầu nói: “Cường địch bao vây, thôi để tương lai.”Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu, nhìn về phía Dịch Văn Quân: “Chắc ta phảigọi ngươi là tẩu tẩu. Chẳng hay tiếp theo tẩu tẩu có tính toán gì?”“Bây giờ người duy nhất mà ta mong nhớ là An Thế.” Dịch Văn Quân hạgiọng nói: “Ta muốn tìm nó.”“Ngày đó sau khi Nguyệt Dao đi khỏi nơi này, ta đã nhờ cô ấy tìm xem contrai các ngươi ở đâu, chắc bây giờ nó đang theo đại quân Ma giáo xâm lấnBắc Ly. Hiện tại Ma giáo liên tục thất bại, ta lo cho an nguy của nó, để ta lênđường đi tìm nó luôn.” Bách Lý Đông Quân nói. “Bây giờ Diệp Đỉnh Chi đãmất, chắc chắn nội bộ Ma giáo cũng đại loạn. An Thế có thân phận đặc thù,chắc tình cảnh sẽ rất gian nan, với thân phận của tẩu tẩu, tốt nhất đừngxuất hiện trước mặt người của Ma giáo, cứ giao cho ta thôi.”“Được rồi, ta còn một đứa nhỏ, giờ vẫn bị nhốt trong hoàng cung. Ta muốnmang nó đi.” Dịch Văn Quân nói.“Tẩu tẩu, Thiên Khải Thành ấy, đã vào rồi là rất khó ra.” Bách Lý Đông Quântrầm giọng nói: “Tẩu tẩu đã nghĩ kỹ chưa? Tẩu tẩu trốn khỏi Thiên KhảiThành hai lần, hoàng đế sẽ không để tẩu đi lần thứ ba.”“Có ta ở đây, là sẽ đi được.” Lạc Thanh Dương lạnh nhạt nói.“Lạc thành chủ, tuy kiếm thuật của ngươi đã đại thành, nhưng cả ngươi lẫnta đều không phải Diệp Đỉnh Chi. Chuyện hắn làm hôm đó, hôm nay cả tavà ngươi đều không làm được.” Bách Lý Đông Quân quay đầu nhìn bia mộ.“Chẳng qua là vào lồng giam thôi, thể nào chẳng có cơ hội bay ra ngoài.”Dịch Văn Quân nở nụ cười gượng gạo. “Chỉ trách cuộc đời ta đã bị định sẵnphải ở trong lao tù. Khi trước là Ảnh tông, bây giờ là hoàng cung.”“Nếu lúc đó ngươi tin tưởng Diệp Đỉnh Chi thì tốt.” Bách Lý Đông Quân lạnhnhạt nói.Dịch Văn Quân ngơ ngác, không nói gì.“Đỉnh Chi nói hắn không trách ngươi, nhưng ta trách.” Bách Lý Đông Quânquay người rời khỏi: “Có điều, chẳng có cách nào, nếu ta thật sự tráchngươi, hắn sẽ không vui vẻ. Hắn yêu ngươi như vậy, tới mức trước khi chếtcũng muốn xua tan áy náy trong lòng ngươi...”“Bách Lý Đông Quân.” Lạc Thanh Dương trầm giọng nói.“Tẩu tẩu, tạm biệt. Ta sẽ mang con của các ngươi về, sẽ đưa những người ởbăng nguyên về nhà của họ, mọi thứ sẽ ổn.” Bách Lý Đông Quân tungngười nhảy lên: “Nhưng Diệp Đỉnh Chi vĩnh viễn không về được.”“Bách Lý Đông Quân!” Lạc Thanh Dương phẫn nộ quát.Dịch Văn Quân giơ tay ngăn cản Lạc Thanh Dương, nhìn bia mộ, hạ giọngnói: “Đúng vậy, vĩnh viễn không về được.”“Đại tổng quản, chúng ta...” Cẩn Ngọc công công hỏi.“Chờ.” Đại tổng quản Cẩn Tuyên hạ giọng nói.Vì vậy, lại chờ thêm bốn ngày. Dịch Văn Quân ở trong căn nhà tranh bốnngày, Lạc Thanh Dương canh giữ ngoài cửa, không cho bất cứ ai tới gần.Mãi tới bốn ngày sau, Dịch Văn Quân đi ra khỏi nhà tranh, chậm rãi bước vềphía bốn người đang đợi.Đại tổng quản Cẩn Tuyên đứng dậy, hơi cúi đầu: “Tuyên Phi nương nương.”“Về Thiên Khải.” Dịch Văn Quân nói, mặt không biểu cảm.