Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 350: Chó cùng rứt giậu
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Trên một ngọn núi nhỏ ở phía nam Bắc Ly.Màn đêm buông xuống.Mộ đứa trẻ đứng trên vách núi, nhìn về phía xa, nhìn một lúc lại lặng lẽkhóc lóc.Nam tử tóc trắng đeo kiếm từ trong rừng cây bước ra, nhìn đứa bé, hạgiọng nói: “An Thế, đã khuya vậy rồi đừng chạy khỏi doanh trại, nguy hiểmlắm.”Lúc đầu đứa bé chỉ lặng lẽ khóc lóc, nhưng sau khi nghe tiếng nam tử saulưng, rốt cuộc không nhịn được khóc rống lên. Đứa bé quay lại nhào vàolòng hắn: “Kỳ Tuyên thúc thúc, bọn họ nói phụ thân đã chết rồi, bọn họ nóiphụ thân đã chết rồi! Sao lại như vậy!”“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Bạch Phát Tiên Mạc Kỳ Tuyênnắm chặt tay trái: “Ta tin tông chủ sẽ không chết. Ngươi cũng phải tin.”“Bạch Phát, chúng ta bị vây trong núi rồi.” Tử Y Hầu cũng từ trong rừng câybước ra. “Mười chín môn phái ở Giang Nam đều đến đây. Sau khi tin tứctông chủ bỏ mạng lan truyền, thanh thế của các đại môn phái Bắc Ly đãkhác.”“Nếu tông chủ còn sống, những môn phái nhỏ còn e ngại, không dám đốiđịch chính diện với chúng ta, nếu chúng ta thắng bọn chúng sẽ theo chúngta. Bây giờ tin tức về cái chết của tông chủ lan truyền, bọn chúng lại cảmthấy không có gì cần lo lắng. Hừ, chỉ là lũ trộm cắp vặt.” Bạch Phát Tiên hừlạnh một tiếng: “Cho nên ta cảm thấy rất có thể tin tức về cái chết của tôngchủ chỉ là một âm mưu.”“Nhưng thám tử báo cáo, mấy ngày trước có người thấy hành tung củatông chủ, đi thẳng về phía nam, đến Hàn Sơn tự.” Tử Y Hầu trả lời.“Hàn Sơn tự, từ đây đến đó chỉ mất một ngày.” Bạch Phát Tiên nhíu mày:“Không thể đợi thêm, đêm nay phải giết ra ngoài, dẫn thiếu tông chủ tớiHàn Sơn tự. Tử Y, ngươi xuống dưới nói cho mọi người, tông chủ vẫn chưachét! Ai dám tự tiện tung tin đồn tông chủ đã chết, giết không tha!”Dưới núi, mười chín môn phái giang nam đốt đuốc, nhìn chằm chằm vàongọn núi cô quạnh này.“Phóng hỏa đốt rừng không?” Chưởng môn Điểm Thủy phái Dịch ThủyHồng nói đầy ẩn ý.Gia chủ Đoàn gia Đoàn La Trạch phe phẩy cây quạt xếp, lạnh nhạt nói: “Đâylà địa bàn của Bất Lão lâm, có muốn phóng hỏa đốt rừng cũng phải đượcbọn họ đồng ý đã.”Thủ lĩnh Bất Lão Lâm - Bạch Lạc hừ lạnh một tiếng: “Núi là rừng núi của BấtLão Lâm ta, cuối cùng công lao giết chết Ma giáo lại là mọi người chia đều,dựa vào đâu kia chứ? Bây giờ bọn chúng đã như thú nhốt trong lồng,chúng ta vây quanh núi, mười ngày không ra được, lương thực nước uốngcủa chúng cạn kiệt, còn cần chúng ta động thủ?”“Ngươi không muốn động thủ? Ta đánh cược không quá ba ngày là ngườicủa Ma giáo sẽ tấn công xuống núi. Đến lúc đó nếu muốn cản bọn chúng,không biết sẽ có bao nhiêu đệ tử của Bất Lão Lâm mất mạng?” Dịch ThủyHồng cười lạnh nói.“Dịch chưởng môn nói sai rồi, cần gì tới ba ngày, không đến một đêm, bọnchúng sẽ đến.” Đoàn La Trạch gấp cây quạt xếp lại: “Không kịp đốt rừngđâu, liều mạng thôi. Giáo chúng Ma giáo võ công cao cường, không ngạichiến đấu, giờ phút này mười chín môn phái Giang Nam chúng ta đồngtâm hiệp lực, nếu ai để lại tư tâm, cẩn thận sau này Giang Nam không cóchỗ cho các ngươi dung thân. Đoàn mỗ bất tài, xin đánh trận đầu!”Giữa rừng núi, giáo chúng Ma giáo ồ ạt lao xuống núi. Bạch Phát Tiên ômDiệp An Thế lao lên đầu tiên: “Tử Y, cản bọn chúng lại giúp ta.”“Nhiều lời quá.” Tử Y Hầu lao qua bên cạnh Bạch Phát Tiên, xuất chưởngđánh về phía gia chủ Đoàn gia Đoạn La Trạch đang đi đầu. Hắn không hềlưu thủ, vừa ra tay đã là Tử Khí Đông Lai chín thành công lực.Đoàn La Trạch giơ quạt xếp chống lại, Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ,vừa ra tay đã là cây cầu cuối cùng - Đoạn.“Dừng tay!” Một tiếng gầm vang lên.Tử Y Hầu và Đoạn La Trạch đồng thời ngừng tay lùi lại! Bọn họ đều cảmthấy một luồng sức mạnh đáng sợ từ trên trời giáng xuống. Quả nhiên, saukhi bọn họ lùi lại sáu bước, một lưỡi đao khổng lồ từ trên trời rơi xuống,cắm giữa bọn họ, tạo thành một rái rãnh dài mấy chục trượng. Một nam tửáo xanh giẫm chân đứng trên thanh đao.Kiếm của y đã gãy.Nhưng đao vẫn còn đó.Đao tên Tẫn Duyên Hoa.“Bách Lý Đông Quân.” Tử Y Hầu hạ giọng nói.“Bách Lý Đông Quân!” Đệ tử của mười chín môn phái Giang Nam xôn xao,dù sao đây cũng là một trong những cái tên nổi tiếng nhất giang hồ Bắc Lyhiện tại.“Hóa ra là đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành, Bách Lý công tử. Tại hạ Đoàn LaTrạch, là gia chủ của Giang Nam Đoàn gia.” Đoàn La Trạch chắp tay nói.Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu: “Chào Đoàn gia chủ. Ta có một số việcmuốn nói với mấy vị bằng hữu ở Thiên Ngoại Thiên, có thể đợi một lát rồimới đánh không?”Đoàn La Trạch sửng sốt, Thiên Ngoại Thiên? Bằng hữu?Bách Lý Đông Quân lại không chờ hắn đáp lười, trực tiếp nhảy từ trêntrường đao xuống,giơ tay gõ nhẹ lên đao: “Đao này một ngày không nhổ,người trong Ma giáo không được xuống núi, người của Bắc Ly không đượclên núi. Nếu có ai không phục, đến thử đao với ta.”“Thắng Diệp Đỉnh Chi là có thể không coi ai ra gì hay sao?” Dịch Thủy Hồnghạ giọng mắng.“Không sai, thắng Diệp Đỉnh Chi là có thể không coi ai ra gì.” Đoàn La Trạchthối lui tới bên cạnh hắn: “Không thì ngươi nói to hơn tí nữa xem.”Bách Lý Đông Quân nhìn đứa bé trong lòng Bạch Phát Tiên, lẩm bẩm: “Đâylà con trai của Diệp huynh à?”“Ta tên là Diệp An Thế.” Đứa bé nhìn Bách Lý Đông Quân với vẻ chân thành:”Xin hỏi phụ thân ta, có chết không?”“Bạch Phát, ta và ngươi nói chuyện mấy câu, đi theo ta.” Bách Lý ĐôngQuân không trả lời câu hỏi của cậu bé mà đi thẳng lên núi.“Hắn không dám nhìn vào mắt ta.” Diệp An Thế nói với Bạch Phát Tiên.Bạch Phát Tiên buông Diệp An Thế xuống, tung người nhảy theo, hỏi BáchLý Đông Quân: “Bây giờ tông chủ...”“Các ngươi thua rồi.” Bách Lý Đông Quân trực tiếp nói.Bạch Phát Tiên cười khổ: “Tông chủ bị ngươi giết?”“Ngươi nghĩ sao?” Bách Lý Đông Quân lạnh lùng nhìn Bạch Phát Tiên.Bạch Phát Tiên thở dài một tiếng: “Vẫn không muốn tin tông chủ đã chết.”“Các ngươi đông chinh như vậy vốn là sai lầm, như lời Nguyệt Dao nói,Thiên Ngoại chi thiên tuy hoang vu nhưng cũng là mái nhà nơi thế ngoại.Lần này các ngươi đông chinh chỉ khiến càng nhiều người mất đi mái nhàcủa mình. Còn Thiên Ngoại Thiên của các ngươi cũng có thể bị hủy diệt.”Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.“Khi chiến tranh bắt đầu thì không có ai là chính nghĩa. Ví dụ như chiếntranh giữa Bắc Khuyết và Bắc Ly nhiều năm trước, ví dụ như chúng ta đôngchinh bây giờ. Người sống trên đời là sống vì mình, thắng làm vua, thua làmgiặc, Xưa nay chúng ta không cảm thấy bản thân là chính nghĩa.” Bạch PhátTiên cầm chuôi kiếm nói.“Hòa đàm đi.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.Bạch Phát Tiên khẽ nhíu mày: “Chúng ta còn cơ hội hòa đàm hay sao?”“Ta nói có là có. Còn đánh nữa thì chỉ chết thêm nhiều người hơn chứ chẳngcó ý nghĩa gì. Các ngươi rời khỏi Bắc Ly, trở lại vực ngoại của các ngươi,nhưng ta muốn một người.” Bách Lý Đông Quân nhìn về phía Bạch PhátTiên.“Ngươi muốn thiếu tông chủ?” Bạch Phát Tiên nheo mắt.“Đúng.” Bách Lý Đông Quân nói.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Trên một ngọn núi nhỏ ở phía nam Bắc Ly.Màn đêm buông xuống.Mộ đứa trẻ đứng trên vách núi, nhìn về phía xa, nhìn một lúc lại lặng lẽkhóc lóc.Nam tử tóc trắng đeo kiếm từ trong rừng cây bước ra, nhìn đứa bé, hạgiọng nói: “An Thế, đã khuya vậy rồi đừng chạy khỏi doanh trại, nguy hiểmlắm.”Lúc đầu đứa bé chỉ lặng lẽ khóc lóc, nhưng sau khi nghe tiếng nam tử saulưng, rốt cuộc không nhịn được khóc rống lên. Đứa bé quay lại nhào vàolòng hắn: “Kỳ Tuyên thúc thúc, bọn họ nói phụ thân đã chết rồi, bọn họ nóiphụ thân đã chết rồi! Sao lại như vậy!”“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Bạch Phát Tiên Mạc Kỳ Tuyênnắm chặt tay trái: “Ta tin tông chủ sẽ không chết. Ngươi cũng phải tin.”“Bạch Phát, chúng ta bị vây trong núi rồi.” Tử Y Hầu cũng từ trong rừng câybước ra. “Mười chín môn phái ở Giang Nam đều đến đây. Sau khi tin tứctông chủ bỏ mạng lan truyền, thanh thế của các đại môn phái Bắc Ly đãkhác.”“Nếu tông chủ còn sống, những môn phái nhỏ còn e ngại, không dám đốiđịch chính diện với chúng ta, nếu chúng ta thắng bọn chúng sẽ theo chúngta. Bây giờ tin tức về cái chết của tông chủ lan truyền, bọn chúng lại cảmthấy không có gì cần lo lắng. Hừ, chỉ là lũ trộm cắp vặt.” Bạch Phát Tiên hừlạnh một tiếng: “Cho nên ta cảm thấy rất có thể tin tức về cái chết của tôngchủ chỉ là một âm mưu.”“Nhưng thám tử báo cáo, mấy ngày trước có người thấy hành tung củatông chủ, đi thẳng về phía nam, đến Hàn Sơn tự.” Tử Y Hầu trả lời.“Hàn Sơn tự, từ đây đến đó chỉ mất một ngày.” Bạch Phát Tiên nhíu mày:“Không thể đợi thêm, đêm nay phải giết ra ngoài, dẫn thiếu tông chủ tớiHàn Sơn tự. Tử Y, ngươi xuống dưới nói cho mọi người, tông chủ vẫn chưachét! Ai dám tự tiện tung tin đồn tông chủ đã chết, giết không tha!”Dưới núi, mười chín môn phái giang nam đốt đuốc, nhìn chằm chằm vàongọn núi cô quạnh này.“Phóng hỏa đốt rừng không?” Chưởng môn Điểm Thủy phái Dịch ThủyHồng nói đầy ẩn ý.Gia chủ Đoàn gia Đoàn La Trạch phe phẩy cây quạt xếp, lạnh nhạt nói: “Đâylà địa bàn của Bất Lão lâm, có muốn phóng hỏa đốt rừng cũng phải đượcbọn họ đồng ý đã.”Thủ lĩnh Bất Lão Lâm - Bạch Lạc hừ lạnh một tiếng: “Núi là rừng núi của BấtLão Lâm ta, cuối cùng công lao giết chết Ma giáo lại là mọi người chia đều,dựa vào đâu kia chứ? Bây giờ bọn chúng đã như thú nhốt trong lồng,chúng ta vây quanh núi, mười ngày không ra được, lương thực nước uốngcủa chúng cạn kiệt, còn cần chúng ta động thủ?”“Ngươi không muốn động thủ? Ta đánh cược không quá ba ngày là ngườicủa Ma giáo sẽ tấn công xuống núi. Đến lúc đó nếu muốn cản bọn chúng,không biết sẽ có bao nhiêu đệ tử của Bất Lão Lâm mất mạng?” Dịch ThủyHồng cười lạnh nói.“Dịch chưởng môn nói sai rồi, cần gì tới ba ngày, không đến một đêm, bọnchúng sẽ đến.” Đoàn La Trạch gấp cây quạt xếp lại: “Không kịp đốt rừngđâu, liều mạng thôi. Giáo chúng Ma giáo võ công cao cường, không ngạichiến đấu, giờ phút này mười chín môn phái Giang Nam chúng ta đồngtâm hiệp lực, nếu ai để lại tư tâm, cẩn thận sau này Giang Nam không cóchỗ cho các ngươi dung thân. Đoàn mỗ bất tài, xin đánh trận đầu!”Giữa rừng núi, giáo chúng Ma giáo ồ ạt lao xuống núi. Bạch Phát Tiên ômDiệp An Thế lao lên đầu tiên: “Tử Y, cản bọn chúng lại giúp ta.”“Nhiều lời quá.” Tử Y Hầu lao qua bên cạnh Bạch Phát Tiên, xuất chưởngđánh về phía gia chủ Đoàn gia Đoạn La Trạch đang đi đầu. Hắn không hềlưu thủ, vừa ra tay đã là Tử Khí Đông Lai chín thành công lực.Đoàn La Trạch giơ quạt xếp chống lại, Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ,vừa ra tay đã là cây cầu cuối cùng - Đoạn.“Dừng tay!” Một tiếng gầm vang lên.Tử Y Hầu và Đoạn La Trạch đồng thời ngừng tay lùi lại! Bọn họ đều cảmthấy một luồng sức mạnh đáng sợ từ trên trời giáng xuống. Quả nhiên, saukhi bọn họ lùi lại sáu bước, một lưỡi đao khổng lồ từ trên trời rơi xuống,cắm giữa bọn họ, tạo thành một rái rãnh dài mấy chục trượng. Một nam tửáo xanh giẫm chân đứng trên thanh đao.Kiếm của y đã gãy.Nhưng đao vẫn còn đó.Đao tên Tẫn Duyên Hoa.“Bách Lý Đông Quân.” Tử Y Hầu hạ giọng nói.“Bách Lý Đông Quân!” Đệ tử của mười chín môn phái Giang Nam xôn xao,dù sao đây cũng là một trong những cái tên nổi tiếng nhất giang hồ Bắc Lyhiện tại.“Hóa ra là đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành, Bách Lý công tử. Tại hạ Đoàn LaTrạch, là gia chủ của Giang Nam Đoàn gia.” Đoàn La Trạch chắp tay nói.Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu: “Chào Đoàn gia chủ. Ta có một số việcmuốn nói với mấy vị bằng hữu ở Thiên Ngoại Thiên, có thể đợi một lát rồimới đánh không?”Đoàn La Trạch sửng sốt, Thiên Ngoại Thiên? Bằng hữu?Bách Lý Đông Quân lại không chờ hắn đáp lười, trực tiếp nhảy từ trêntrường đao xuống,giơ tay gõ nhẹ lên đao: “Đao này một ngày không nhổ,người trong Ma giáo không được xuống núi, người của Bắc Ly không đượclên núi. Nếu có ai không phục, đến thử đao với ta.”“Thắng Diệp Đỉnh Chi là có thể không coi ai ra gì hay sao?” Dịch Thủy Hồnghạ giọng mắng.“Không sai, thắng Diệp Đỉnh Chi là có thể không coi ai ra gì.” Đoàn La Trạchthối lui tới bên cạnh hắn: “Không thì ngươi nói to hơn tí nữa xem.”Bách Lý Đông Quân nhìn đứa bé trong lòng Bạch Phát Tiên, lẩm bẩm: “Đâylà con trai của Diệp huynh à?”“Ta tên là Diệp An Thế.” Đứa bé nhìn Bách Lý Đông Quân với vẻ chân thành:”Xin hỏi phụ thân ta, có chết không?”“Bạch Phát, ta và ngươi nói chuyện mấy câu, đi theo ta.” Bách Lý ĐôngQuân không trả lời câu hỏi của cậu bé mà đi thẳng lên núi.“Hắn không dám nhìn vào mắt ta.” Diệp An Thế nói với Bạch Phát Tiên.Bạch Phát Tiên buông Diệp An Thế xuống, tung người nhảy theo, hỏi BáchLý Đông Quân: “Bây giờ tông chủ...”“Các ngươi thua rồi.” Bách Lý Đông Quân trực tiếp nói.Bạch Phát Tiên cười khổ: “Tông chủ bị ngươi giết?”“Ngươi nghĩ sao?” Bách Lý Đông Quân lạnh lùng nhìn Bạch Phát Tiên.Bạch Phát Tiên thở dài một tiếng: “Vẫn không muốn tin tông chủ đã chết.”“Các ngươi đông chinh như vậy vốn là sai lầm, như lời Nguyệt Dao nói,Thiên Ngoại chi thiên tuy hoang vu nhưng cũng là mái nhà nơi thế ngoại.Lần này các ngươi đông chinh chỉ khiến càng nhiều người mất đi mái nhàcủa mình. Còn Thiên Ngoại Thiên của các ngươi cũng có thể bị hủy diệt.”Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.“Khi chiến tranh bắt đầu thì không có ai là chính nghĩa. Ví dụ như chiếntranh giữa Bắc Khuyết và Bắc Ly nhiều năm trước, ví dụ như chúng ta đôngchinh bây giờ. Người sống trên đời là sống vì mình, thắng làm vua, thua làmgiặc, Xưa nay chúng ta không cảm thấy bản thân là chính nghĩa.” Bạch PhátTiên cầm chuôi kiếm nói.“Hòa đàm đi.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.Bạch Phát Tiên khẽ nhíu mày: “Chúng ta còn cơ hội hòa đàm hay sao?”“Ta nói có là có. Còn đánh nữa thì chỉ chết thêm nhiều người hơn chứ chẳngcó ý nghĩa gì. Các ngươi rời khỏi Bắc Ly, trở lại vực ngoại của các ngươi,nhưng ta muốn một người.” Bách Lý Đông Quân nhìn về phía Bạch PhátTiên.“Ngươi muốn thiếu tông chủ?” Bạch Phát Tiên nheo mắt.“Đúng.” Bách Lý Đông Quân nói.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Trên một ngọn núi nhỏ ở phía nam Bắc Ly.Màn đêm buông xuống.Mộ đứa trẻ đứng trên vách núi, nhìn về phía xa, nhìn một lúc lại lặng lẽkhóc lóc.Nam tử tóc trắng đeo kiếm từ trong rừng cây bước ra, nhìn đứa bé, hạgiọng nói: “An Thế, đã khuya vậy rồi đừng chạy khỏi doanh trại, nguy hiểmlắm.”Lúc đầu đứa bé chỉ lặng lẽ khóc lóc, nhưng sau khi nghe tiếng nam tử saulưng, rốt cuộc không nhịn được khóc rống lên. Đứa bé quay lại nhào vàolòng hắn: “Kỳ Tuyên thúc thúc, bọn họ nói phụ thân đã chết rồi, bọn họ nóiphụ thân đã chết rồi! Sao lại như vậy!”“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Bạch Phát Tiên Mạc Kỳ Tuyênnắm chặt tay trái: “Ta tin tông chủ sẽ không chết. Ngươi cũng phải tin.”“Bạch Phát, chúng ta bị vây trong núi rồi.” Tử Y Hầu cũng từ trong rừng câybước ra. “Mười chín môn phái ở Giang Nam đều đến đây. Sau khi tin tứctông chủ bỏ mạng lan truyền, thanh thế của các đại môn phái Bắc Ly đãkhác.”“Nếu tông chủ còn sống, những môn phái nhỏ còn e ngại, không dám đốiđịch chính diện với chúng ta, nếu chúng ta thắng bọn chúng sẽ theo chúngta. Bây giờ tin tức về cái chết của tông chủ lan truyền, bọn chúng lại cảmthấy không có gì cần lo lắng. Hừ, chỉ là lũ trộm cắp vặt.” Bạch Phát Tiên hừlạnh một tiếng: “Cho nên ta cảm thấy rất có thể tin tức về cái chết của tôngchủ chỉ là một âm mưu.”“Nhưng thám tử báo cáo, mấy ngày trước có người thấy hành tung củatông chủ, đi thẳng về phía nam, đến Hàn Sơn tự.” Tử Y Hầu trả lời.“Hàn Sơn tự, từ đây đến đó chỉ mất một ngày.” Bạch Phát Tiên nhíu mày:“Không thể đợi thêm, đêm nay phải giết ra ngoài, dẫn thiếu tông chủ tớiHàn Sơn tự. Tử Y, ngươi xuống dưới nói cho mọi người, tông chủ vẫn chưachét! Ai dám tự tiện tung tin đồn tông chủ đã chết, giết không tha!”Dưới núi, mười chín môn phái giang nam đốt đuốc, nhìn chằm chằm vàongọn núi cô quạnh này.“Phóng hỏa đốt rừng không?” Chưởng môn Điểm Thủy phái Dịch ThủyHồng nói đầy ẩn ý.Gia chủ Đoàn gia Đoàn La Trạch phe phẩy cây quạt xếp, lạnh nhạt nói: “Đâylà địa bàn của Bất Lão lâm, có muốn phóng hỏa đốt rừng cũng phải đượcbọn họ đồng ý đã.”Thủ lĩnh Bất Lão Lâm - Bạch Lạc hừ lạnh một tiếng: “Núi là rừng núi của BấtLão Lâm ta, cuối cùng công lao giết chết Ma giáo lại là mọi người chia đều,dựa vào đâu kia chứ? Bây giờ bọn chúng đã như thú nhốt trong lồng,chúng ta vây quanh núi, mười ngày không ra được, lương thực nước uốngcủa chúng cạn kiệt, còn cần chúng ta động thủ?”“Ngươi không muốn động thủ? Ta đánh cược không quá ba ngày là ngườicủa Ma giáo sẽ tấn công xuống núi. Đến lúc đó nếu muốn cản bọn chúng,không biết sẽ có bao nhiêu đệ tử của Bất Lão Lâm mất mạng?” Dịch ThủyHồng cười lạnh nói.“Dịch chưởng môn nói sai rồi, cần gì tới ba ngày, không đến một đêm, bọnchúng sẽ đến.” Đoàn La Trạch gấp cây quạt xếp lại: “Không kịp đốt rừngđâu, liều mạng thôi. Giáo chúng Ma giáo võ công cao cường, không ngạichiến đấu, giờ phút này mười chín môn phái Giang Nam chúng ta đồngtâm hiệp lực, nếu ai để lại tư tâm, cẩn thận sau này Giang Nam không cóchỗ cho các ngươi dung thân. Đoàn mỗ bất tài, xin đánh trận đầu!”Giữa rừng núi, giáo chúng Ma giáo ồ ạt lao xuống núi. Bạch Phát Tiên ômDiệp An Thế lao lên đầu tiên: “Tử Y, cản bọn chúng lại giúp ta.”“Nhiều lời quá.” Tử Y Hầu lao qua bên cạnh Bạch Phát Tiên, xuất chưởngđánh về phía gia chủ Đoàn gia Đoạn La Trạch đang đi đầu. Hắn không hềlưu thủ, vừa ra tay đã là Tử Khí Đông Lai chín thành công lực.Đoàn La Trạch giơ quạt xếp chống lại, Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ,vừa ra tay đã là cây cầu cuối cùng - Đoạn.“Dừng tay!” Một tiếng gầm vang lên.Tử Y Hầu và Đoạn La Trạch đồng thời ngừng tay lùi lại! Bọn họ đều cảmthấy một luồng sức mạnh đáng sợ từ trên trời giáng xuống. Quả nhiên, saukhi bọn họ lùi lại sáu bước, một lưỡi đao khổng lồ từ trên trời rơi xuống,cắm giữa bọn họ, tạo thành một rái rãnh dài mấy chục trượng. Một nam tửáo xanh giẫm chân đứng trên thanh đao.Kiếm của y đã gãy.Nhưng đao vẫn còn đó.Đao tên Tẫn Duyên Hoa.“Bách Lý Đông Quân.” Tử Y Hầu hạ giọng nói.“Bách Lý Đông Quân!” Đệ tử của mười chín môn phái Giang Nam xôn xao,dù sao đây cũng là một trong những cái tên nổi tiếng nhất giang hồ Bắc Lyhiện tại.“Hóa ra là đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành, Bách Lý công tử. Tại hạ Đoàn LaTrạch, là gia chủ của Giang Nam Đoàn gia.” Đoàn La Trạch chắp tay nói.Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu: “Chào Đoàn gia chủ. Ta có một số việcmuốn nói với mấy vị bằng hữu ở Thiên Ngoại Thiên, có thể đợi một lát rồimới đánh không?”Đoàn La Trạch sửng sốt, Thiên Ngoại Thiên? Bằng hữu?Bách Lý Đông Quân lại không chờ hắn đáp lười, trực tiếp nhảy từ trêntrường đao xuống,giơ tay gõ nhẹ lên đao: “Đao này một ngày không nhổ,người trong Ma giáo không được xuống núi, người của Bắc Ly không đượclên núi. Nếu có ai không phục, đến thử đao với ta.”“Thắng Diệp Đỉnh Chi là có thể không coi ai ra gì hay sao?” Dịch Thủy Hồnghạ giọng mắng.“Không sai, thắng Diệp Đỉnh Chi là có thể không coi ai ra gì.” Đoàn La Trạchthối lui tới bên cạnh hắn: “Không thì ngươi nói to hơn tí nữa xem.”Bách Lý Đông Quân nhìn đứa bé trong lòng Bạch Phát Tiên, lẩm bẩm: “Đâylà con trai của Diệp huynh à?”“Ta tên là Diệp An Thế.” Đứa bé nhìn Bách Lý Đông Quân với vẻ chân thành:”Xin hỏi phụ thân ta, có chết không?”“Bạch Phát, ta và ngươi nói chuyện mấy câu, đi theo ta.” Bách Lý ĐôngQuân không trả lời câu hỏi của cậu bé mà đi thẳng lên núi.“Hắn không dám nhìn vào mắt ta.” Diệp An Thế nói với Bạch Phát Tiên.Bạch Phát Tiên buông Diệp An Thế xuống, tung người nhảy theo, hỏi BáchLý Đông Quân: “Bây giờ tông chủ...”“Các ngươi thua rồi.” Bách Lý Đông Quân trực tiếp nói.Bạch Phát Tiên cười khổ: “Tông chủ bị ngươi giết?”“Ngươi nghĩ sao?” Bách Lý Đông Quân lạnh lùng nhìn Bạch Phát Tiên.Bạch Phát Tiên thở dài một tiếng: “Vẫn không muốn tin tông chủ đã chết.”“Các ngươi đông chinh như vậy vốn là sai lầm, như lời Nguyệt Dao nói,Thiên Ngoại chi thiên tuy hoang vu nhưng cũng là mái nhà nơi thế ngoại.Lần này các ngươi đông chinh chỉ khiến càng nhiều người mất đi mái nhàcủa mình. Còn Thiên Ngoại Thiên của các ngươi cũng có thể bị hủy diệt.”Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.“Khi chiến tranh bắt đầu thì không có ai là chính nghĩa. Ví dụ như chiếntranh giữa Bắc Khuyết và Bắc Ly nhiều năm trước, ví dụ như chúng ta đôngchinh bây giờ. Người sống trên đời là sống vì mình, thắng làm vua, thua làmgiặc, Xưa nay chúng ta không cảm thấy bản thân là chính nghĩa.” Bạch PhátTiên cầm chuôi kiếm nói.“Hòa đàm đi.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.Bạch Phát Tiên khẽ nhíu mày: “Chúng ta còn cơ hội hòa đàm hay sao?”“Ta nói có là có. Còn đánh nữa thì chỉ chết thêm nhiều người hơn chứ chẳngcó ý nghĩa gì. Các ngươi rời khỏi Bắc Ly, trở lại vực ngoại của các ngươi,nhưng ta muốn một người.” Bách Lý Đông Quân nhìn về phía Bạch PhátTiên.“Ngươi muốn thiếu tông chủ?” Bạch Phát Tiên nheo mắt.“Đúng.” Bách Lý Đông Quân nói.