Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 119: Chương 119
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… La Anh Hào đứng yên như tượng, cũng không nghe thấy bất kì thanh âm xung quanh. Mắt anh nhìn đứa trẻ nhỏ xíu đang đứng ở tít trên cao. Những ký ức đau đớn ùa về, dằn vặt tâm trí anh.“Chú lính cứu hỏa, con muốn về nhà. Con nhớ bà ngoại.”Giọng nói non nớt vang lên, đầy đau khổ.“Chú lính cứu hỏa, buông tay đi. Tồn tại mệt mỏi quá a ! Con không muốn làm người nữa...”“Chú , cảm ơn.”Anh còn nhớ rõ hình ảnh lúc thiếu niên đó rơi xuống , lúc ấy anh nhìn theo cậu ấy , nhìn khẩu hình của thiếu niên , đối diện với cái ch.ế.t , cậu ấy còn hướng về phía anh , nói “ Thực xin lỗi.” .Thiếu niên đó nhiều ngoan ngoãn a ! Lại cứ như vậy ch.ế.t đi.“La Anh Hào!”Đột nhiên, một giọng nữ vang lên rõ ràng, kéo anh ta trở lại thực tại.“Ai vậy?”La Anh Hào nhìn quanh, cuối cùng phát hiện giọng nói phát ra từ điện thoại của một người đàn ông gần đó. Anh ta nhận ra người này – chính là người này đã kích động thiếu niên kia . Nếu không vì ông ta, cậu bé đó đã được cứu sống.“La Anh Hào, nếu anh không cứu đứa trẻ này, sẽ có người khác c.h.ế.t ngay trước mặt anh.” Lời của Kỷ Dao Quang như một cái búa tạ nện xuống tim anh ta .Đúng vậy, anh ta sợ, sợ lại không cứu được người . Nhưng nếu hôm nay anh ta không hành động, cũng sẽ còn có người chết. Cứu một người vẫn tốt hơn chứng kiến một người khác ra đi.La Anh Háo nháy mắt thanh tỉnh , đuổi theo đồng đội đi .Phòng phát sóng trực tiếp, Kỷ Dao Quang uống một ngụm nước lớn , vừa rồi câu nói đó gần như là cô hét lên.[ Anh lính cứu hoả này chính là người vì không cứu được thiếu niên đã nhảy lâu mà lâm vào tiếc nuối và áy náy , đúng không ? ][ Chủ bá làm vậy có ổn không ? Nếu bây giờ anh ấy đi lên thật sự xảy ra chuyện, thì lúc này thật sự sẽ trở thành bóng ma tâm lý suốt đời đấy.][Tôi vĩnh viễn tin tưởng Kỷ Sư, cô ấy làm vậy chắc chắn là đã tính ra chuyện gì rồi .]Từ Minh Lượng giơ điện thoại lên, hy vọng lại một lần nữa bùng cháy trong lòng. Kỷ Dao Quang nói vậy, chắc chắn là đội cứu hoả sẽ có thể có thể cứu được con trai ông ta Trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người chỉ thấy La Anh Hào đã lao lên đến tầng cao nhất.La Anh Hào nhìn cậu bé đứng bên cạnh mép , trái tim không khỏi run rẩy.Giống !Giống qua !Mọi thứ như thể đưa anh trở lại ngày đó..“Anh hào! Sao cậu lại lên đây, mai đi xuống đi!”Đội trưởng nhìn đến La Anh Hào, vội vàng hô.
La Anh Hào đứng yên như tượng, cũng không nghe thấy bất kì thanh âm xung quanh. Mắt anh nhìn đứa trẻ nhỏ xíu đang đứng ở tít trên cao. Những ký ức đau đớn ùa về, dằn vặt tâm trí anh.
“Chú lính cứu hỏa, con muốn về nhà. Con nhớ bà ngoại.”
Giọng nói non nớt vang lên, đầy đau khổ.
“Chú lính cứu hỏa, buông tay đi. Tồn tại mệt mỏi quá a ! Con không muốn làm người nữa...”
“Chú , cảm ơn.”
Anh còn nhớ rõ hình ảnh lúc thiếu niên đó rơi xuống , lúc ấy anh nhìn theo cậu ấy , nhìn khẩu hình của thiếu niên , đối diện với cái ch.ế.t , cậu ấy còn hướng về phía anh , nói “ Thực xin lỗi.” .
Thiếu niên đó nhiều ngoan ngoãn a ! Lại cứ như vậy ch.ế.t đi.
“La Anh Hào!”
Đột nhiên, một giọng nữ vang lên rõ ràng, kéo anh ta trở lại thực tại.
“Ai vậy?”
La Anh Hào nhìn quanh, cuối cùng phát hiện giọng nói phát ra từ điện thoại của một người đàn ông gần đó.
Anh ta nhận ra người này – chính là người này đã kích động thiếu niên kia . Nếu không vì ông ta, cậu bé đó đã được cứu sống.
“La Anh Hào, nếu anh không cứu đứa trẻ này, sẽ có người khác c.h.ế.t ngay trước mặt anh.”
Lời của Kỷ Dao Quang như một cái búa tạ nện xuống tim anh ta .
Đúng vậy, anh ta sợ, sợ lại không cứu được người . Nhưng nếu hôm nay anh ta không hành động, cũng sẽ còn có người chết. Cứu một người vẫn tốt hơn chứng kiến một người khác ra đi.
La Anh Háo nháy mắt thanh tỉnh , đuổi theo đồng đội đi .
Phòng phát sóng trực tiếp, Kỷ Dao Quang uống một ngụm nước lớn , vừa rồi câu nói đó gần như là cô hét lên.
[ Anh lính cứu hoả này chính là người vì không cứu được thiếu niên đã nhảy lâu mà lâm vào tiếc nuối và áy náy , đúng không ? ]
[ Chủ bá làm vậy có ổn không ? Nếu bây giờ anh ấy đi lên thật sự xảy ra chuyện, thì lúc này thật sự sẽ trở thành bóng ma tâm lý suốt đời đấy.]
[Tôi vĩnh viễn tin tưởng Kỷ Sư, cô ấy làm vậy chắc chắn là đã tính ra chuyện gì rồi .]
Từ Minh Lượng giơ điện thoại lên, hy vọng lại một lần nữa bùng cháy trong lòng. Kỷ Dao Quang nói vậy, chắc chắn là đội cứu hoả sẽ có thể có thể cứu được con trai ông ta Trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người chỉ thấy La Anh Hào đã lao lên đến tầng cao nhất.
La Anh Hào nhìn cậu bé đứng bên cạnh mép , trái tim không khỏi run rẩy.
Giống !
Giống qua !
Mọi thứ như thể đưa anh trở lại ngày đó..
“Anh hào! Sao cậu lại lên đây, mai đi xuống đi!”
Đội trưởng nhìn đến La Anh Hào, vội vàng hô.
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… La Anh Hào đứng yên như tượng, cũng không nghe thấy bất kì thanh âm xung quanh. Mắt anh nhìn đứa trẻ nhỏ xíu đang đứng ở tít trên cao. Những ký ức đau đớn ùa về, dằn vặt tâm trí anh.“Chú lính cứu hỏa, con muốn về nhà. Con nhớ bà ngoại.”Giọng nói non nớt vang lên, đầy đau khổ.“Chú lính cứu hỏa, buông tay đi. Tồn tại mệt mỏi quá a ! Con không muốn làm người nữa...”“Chú , cảm ơn.”Anh còn nhớ rõ hình ảnh lúc thiếu niên đó rơi xuống , lúc ấy anh nhìn theo cậu ấy , nhìn khẩu hình của thiếu niên , đối diện với cái ch.ế.t , cậu ấy còn hướng về phía anh , nói “ Thực xin lỗi.” .Thiếu niên đó nhiều ngoan ngoãn a ! Lại cứ như vậy ch.ế.t đi.“La Anh Hào!”Đột nhiên, một giọng nữ vang lên rõ ràng, kéo anh ta trở lại thực tại.“Ai vậy?”La Anh Hào nhìn quanh, cuối cùng phát hiện giọng nói phát ra từ điện thoại của một người đàn ông gần đó. Anh ta nhận ra người này – chính là người này đã kích động thiếu niên kia . Nếu không vì ông ta, cậu bé đó đã được cứu sống.“La Anh Hào, nếu anh không cứu đứa trẻ này, sẽ có người khác c.h.ế.t ngay trước mặt anh.” Lời của Kỷ Dao Quang như một cái búa tạ nện xuống tim anh ta .Đúng vậy, anh ta sợ, sợ lại không cứu được người . Nhưng nếu hôm nay anh ta không hành động, cũng sẽ còn có người chết. Cứu một người vẫn tốt hơn chứng kiến một người khác ra đi.La Anh Háo nháy mắt thanh tỉnh , đuổi theo đồng đội đi .Phòng phát sóng trực tiếp, Kỷ Dao Quang uống một ngụm nước lớn , vừa rồi câu nói đó gần như là cô hét lên.[ Anh lính cứu hoả này chính là người vì không cứu được thiếu niên đã nhảy lâu mà lâm vào tiếc nuối và áy náy , đúng không ? ][ Chủ bá làm vậy có ổn không ? Nếu bây giờ anh ấy đi lên thật sự xảy ra chuyện, thì lúc này thật sự sẽ trở thành bóng ma tâm lý suốt đời đấy.][Tôi vĩnh viễn tin tưởng Kỷ Sư, cô ấy làm vậy chắc chắn là đã tính ra chuyện gì rồi .]Từ Minh Lượng giơ điện thoại lên, hy vọng lại một lần nữa bùng cháy trong lòng. Kỷ Dao Quang nói vậy, chắc chắn là đội cứu hoả sẽ có thể có thể cứu được con trai ông ta Trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người chỉ thấy La Anh Hào đã lao lên đến tầng cao nhất.La Anh Hào nhìn cậu bé đứng bên cạnh mép , trái tim không khỏi run rẩy.Giống !Giống qua !Mọi thứ như thể đưa anh trở lại ngày đó..“Anh hào! Sao cậu lại lên đây, mai đi xuống đi!”Đội trưởng nhìn đến La Anh Hào, vội vàng hô.