Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 120: Chương 120

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Ông biết rõ lần trước La Anh Hào bị thương chưa lành, không thể để vết thương cũ chưa kịp hồi phục lại bị xé rách , thêm một vết thương mới.“Đội trưởng, em có thể.”La Anh Hào kiên định nói.Thấy ánh mắt quyết tâm của anh, đội trưởng chỉ có thể thở dài, dặn dò: “Nhớ chú ý an toàn.”“Rõ!”La Anh Hào tiến tới gần , thử nói chuyện với cậu bé .“Cậu bé, có chuyện gì không vui, nói với chú nhé , được không ?.”“Cậu bé?”La Anh Hào mềm nhẹ mà hô.Đứa trẻ năm tuổi, Từ Hoành , ngước nhìn anh: “Chú ơi, lại gặp nhau rồi.”Nghe vậy, La Anh Hào sửng sốt. Đây là...“Con chính là học sinh trung học mà chú đã cố cứu lần trước, nhưng tiếc là con đã ch.ế.t.”Từ Hoành nhìn xuống đam đông đang xúm xít vây quanh, tầm mặt toả định ở trên người Từ Minh Lượng đang hoảng loạn nói: “ Là người đàn ông đó đã hại c.h.ế.t con. Giờ con sẽ khiến con trai ông ta cũng giống như con , rơi từ trên này xuống , tan xương nát thịt , trước mặt ông ấy . Con muốn ông ta nếm trải cảm giác mất mát. Con muốn ông ta biết cái gì gọi là ' thự làm bậy không thể sống '." " Chú ơi , chú đi đi . Lúc này đây , đừng lại nhìn con ch.ế.t. "Vừa dứt lời, Từ Hoành ngay lập tức nhảy xuống . May mà La Anh Hào kịp phản ứng , xông lên , túm được tay của cậu bé .“Chú ơi, ngươi không cần làm thế ”Từ Hoành thở dài một hơi.“Chú sẽ không để con c.h.ế.t trước mặt chú nữa. Chú nhất định phải cứu con.”La Anh Hào nghiến chặt răng, cánh tay anh ép chặt vào tường, vết thương lần trước chưa kịp lành nay lại vì anh dùng sức mà bị xé rách ra , đau đớn vô cùng .La Anh Hào cắn chặt răng, cánh tay đang bám chặt vào tường đau nhói vì vết thương cũ rách ra. “Chú ơi, chú buông tay đi . Con không muốn ch.ế.t ở trước mặt chú nữa .”Từ Hoành nói .Dưới lâu lại vang lên tiếng la hét của nam cũng có của nữ, "Nhảy đi! Mau nhảy đi! Không nhảy thì không phải người!"“Chú ơi, chú nhìn kìa... họ mãi như vậy...”Từ Hoành tưởng nói với chú cứu hoả nhóm người này luôn như vậy, xem náo nhiệt không chê sự đại , ngay cả khi gặp chuyện là một đứa trẻ năm tuổi cũng là như thế .Tuy nhiên, ngay sau đó, những tiếng ồn ào đó bỗng nhiên biến mất .Cậu cảm thấy ngạc nhiên , tò mò là chuyện gì đã xảy ra . Khi cậu lại quay xuống nhìn , chỉ thấy những người nói những lời như vậy đã bị đám đông đẩy ra ngoài , cũng không cho họ nói nữa.  

Ông biết rõ lần trước La Anh Hào bị thương chưa lành, không thể để vết thương cũ chưa kịp hồi phục lại bị xé rách , thêm một vết thương mới.

“Đội trưởng, em có thể.”

La Anh Hào kiên định nói.

Thấy ánh mắt quyết tâm của anh, đội trưởng chỉ có thể thở dài, dặn dò: “Nhớ chú ý an toàn.”

“Rõ!”

La Anh Hào tiến tới gần , thử nói chuyện với cậu bé .

“Cậu bé, có chuyện gì không vui, nói với chú nhé , được không ?.”

“Cậu bé?”

La Anh Hào mềm nhẹ mà hô.

Đứa trẻ năm tuổi, Từ Hoành , ngước nhìn anh: “Chú ơi, lại gặp nhau rồi.”

Nghe vậy, La Anh Hào sửng sốt. Đây là...

“Con chính là học sinh trung học mà chú đã cố cứu lần trước, nhưng tiếc là con đã ch.ế.t.”

Từ Hoành nhìn xuống đam đông đang xúm xít vây quanh, tầm mặt toả định ở trên người Từ Minh Lượng đang hoảng loạn nói: “ Là người đàn ông đó đã hại c.h.ế.t con. Giờ con sẽ khiến con trai ông ta cũng giống như con , rơi từ trên này xuống , tan xương nát thịt , trước mặt ông ấy . Con muốn ông ta nếm trải cảm giác mất mát. Con muốn ông ta biết cái gì gọi là ' thự làm bậy không thể sống '."

 

" Chú ơi , chú đi đi . Lúc này đây , đừng lại nhìn con ch.ế.t. "

Vừa dứt lời, Từ Hoành ngay lập tức nhảy xuống . May mà La Anh Hào kịp phản ứng , xông lên , túm được tay của cậu bé .

“Chú ơi, ngươi không cần làm thế ”

Từ Hoành thở dài một hơi.

“Chú sẽ không để con c.h.ế.t trước mặt chú nữa. Chú nhất định phải cứu con.”

La Anh Hào nghiến chặt răng, cánh tay anh ép chặt vào tường, vết thương lần trước chưa kịp lành nay lại vì anh dùng sức mà bị xé rách ra , đau đớn vô cùng .

La Anh Hào cắn chặt răng, cánh tay đang bám chặt vào tường đau nhói vì vết thương cũ rách ra.

 

“Chú ơi, chú buông tay đi . Con không muốn ch.ế.t ở trước mặt chú nữa .”

Từ Hoành nói .

Dưới lâu lại vang lên tiếng la hét của nam cũng có của nữ, "Nhảy đi! Mau nhảy đi! Không nhảy thì không phải người!"

“Chú ơi, chú nhìn kìa... họ mãi như vậy...”

Từ Hoành tưởng nói với chú cứu hoả nhóm người này luôn như vậy, xem náo nhiệt không chê sự đại , ngay cả khi gặp chuyện là một đứa trẻ năm tuổi cũng là như thế .

Tuy nhiên, ngay sau đó, những tiếng ồn ào đó bỗng nhiên biến mất .

Cậu cảm thấy ngạc nhiên , tò mò là chuyện gì đã xảy ra . Khi cậu lại quay xuống nhìn , chỉ thấy những người nói những lời như vậy đã bị đám đông đẩy ra ngoài , cũng không cho họ nói nữa. 

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Ông biết rõ lần trước La Anh Hào bị thương chưa lành, không thể để vết thương cũ chưa kịp hồi phục lại bị xé rách , thêm một vết thương mới.“Đội trưởng, em có thể.”La Anh Hào kiên định nói.Thấy ánh mắt quyết tâm của anh, đội trưởng chỉ có thể thở dài, dặn dò: “Nhớ chú ý an toàn.”“Rõ!”La Anh Hào tiến tới gần , thử nói chuyện với cậu bé .“Cậu bé, có chuyện gì không vui, nói với chú nhé , được không ?.”“Cậu bé?”La Anh Hào mềm nhẹ mà hô.Đứa trẻ năm tuổi, Từ Hoành , ngước nhìn anh: “Chú ơi, lại gặp nhau rồi.”Nghe vậy, La Anh Hào sửng sốt. Đây là...“Con chính là học sinh trung học mà chú đã cố cứu lần trước, nhưng tiếc là con đã ch.ế.t.”Từ Hoành nhìn xuống đam đông đang xúm xít vây quanh, tầm mặt toả định ở trên người Từ Minh Lượng đang hoảng loạn nói: “ Là người đàn ông đó đã hại c.h.ế.t con. Giờ con sẽ khiến con trai ông ta cũng giống như con , rơi từ trên này xuống , tan xương nát thịt , trước mặt ông ấy . Con muốn ông ta nếm trải cảm giác mất mát. Con muốn ông ta biết cái gì gọi là ' thự làm bậy không thể sống '." " Chú ơi , chú đi đi . Lúc này đây , đừng lại nhìn con ch.ế.t. "Vừa dứt lời, Từ Hoành ngay lập tức nhảy xuống . May mà La Anh Hào kịp phản ứng , xông lên , túm được tay của cậu bé .“Chú ơi, ngươi không cần làm thế ”Từ Hoành thở dài một hơi.“Chú sẽ không để con c.h.ế.t trước mặt chú nữa. Chú nhất định phải cứu con.”La Anh Hào nghiến chặt răng, cánh tay anh ép chặt vào tường, vết thương lần trước chưa kịp lành nay lại vì anh dùng sức mà bị xé rách ra , đau đớn vô cùng .La Anh Hào cắn chặt răng, cánh tay đang bám chặt vào tường đau nhói vì vết thương cũ rách ra. “Chú ơi, chú buông tay đi . Con không muốn ch.ế.t ở trước mặt chú nữa .”Từ Hoành nói .Dưới lâu lại vang lên tiếng la hét của nam cũng có của nữ, "Nhảy đi! Mau nhảy đi! Không nhảy thì không phải người!"“Chú ơi, chú nhìn kìa... họ mãi như vậy...”Từ Hoành tưởng nói với chú cứu hoả nhóm người này luôn như vậy, xem náo nhiệt không chê sự đại , ngay cả khi gặp chuyện là một đứa trẻ năm tuổi cũng là như thế .Tuy nhiên, ngay sau đó, những tiếng ồn ào đó bỗng nhiên biến mất .Cậu cảm thấy ngạc nhiên , tò mò là chuyện gì đã xảy ra . Khi cậu lại quay xuống nhìn , chỉ thấy những người nói những lời như vậy đã bị đám đông đẩy ra ngoài , cũng không cho họ nói nữa.  

Chương 120: Chương 120