Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 121: Chương 121

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… “Ngươi tm có bệnh đi! Lăn!”“Đây là mạng người a! Ngươi còn là người sao !"Ngay sau đó, vô số người hô: “Sống sót! Sống sót!”" Cậu bé , nhất định phải sống sót a !"" Cậu bé , đừng buông tay !"Từ Hoành không thể tin vào mắt mình, nhìn cảnh tượng này, khóe miệng tự nhiên nở ra một nụ cười trào phúng mà chua chát : "Vì sao ? Vì sao lúc trước không ai nói như vậy với con ? Khi đó , nếu cũng có người nói với con những lời đó , biết đâu con cũng có thể sống sót . Còn có thể quay về gặp bà . Chú , lúc đó cũng có người nói với con như vậy , biết đâu con không cần ch.ế.t trước mặt chú , làm chú day dứt thành như vậy."“Thật là đáng tiếc.”" Đáng tiếc , đã không có nhiều cái biết đâu như vậy ."Từ Hoành bẻ tay ra La Anh Hào, giống như lần trước, cậu bé nhìn anh ta , nhẹ giọng nói: "Chú, thật sự xin lỗi."Nhưng lần này, La Anh Hào cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu. Anh hét lên: “Con phải sống!”Anh ta sẽ không để cậu bé phải ch.ế.t một lần nữa ! Anh ta sẽ không để một ai phải ch.ế.t trước mặt mình ! “A!”La Anh Hào hét lên , dồn toàn lực kéo Từ Hoành lên.Ngay khi Từ Hoành được kéo lên, những người xung quanh lập tức lao tới giữ lấy cậu bé, ngăn không cho cậu bé có cơ hội tự tử lần nữa.Nhìn Từ Hoành được đồng đội tiếp nhận , La Anh Hào một yên tâm cơ thể như tiết hết sức lực , vô lực ngã quỵ xuống đất. Đôi mắt anh bị nước mắt làm cho nhoè đi , cả người run rẩy không ngừng, miệng cũng run run thì thaò : "Tôi đã cứu được cậu bé , cậu bé còn sống, cậu bé  còn sống..."Mọi người chứng kiến anh lính cứu hoả cứu Từ Hoành thành công, liền reo hò nhảy múa trong niềm vui sướng.Tiếng hò reo vang lên khắp nơi.Triệu Tư Tư và Từ Minh Lượng ôm nhau khóc nức nở.Được cứu rồi ! Con trai bọn họ được cứu rồi !Những người xung quanh nhìn hai vợ chồng họ vui mừng như vậy , lại cảm thấy thổn thức .Nga"Nếu lần trước không có những người giống như những người kia , nói những lời kích động như vậy , thì cậu thiếu niên đó có lẽ cũng sẽ may mắn như cậu bé này , cũng sẽ được cứu ."“Đúng vậy. Nhưng ngày đó, cũng không có người đứng ra ngăn cản bọn họ , lại động viên một chút cậu bé kia . Bây giờ dù có nói gì đi chăng nữa thì cũng đã chậm , người cũng đã không có . Thật đáng tiếc !"Mọi người đều thở dài tiếc nuối, nghe nói cậu thiếu niên đó hoàn cảnh gia đình khó khăn, cha mẹ đều đi làm xa nhà, sống với bà ngoại , tình cảm của hai bà cháu rất tốt, trừ lúc đi học , phần lớn thời gian cậu đều quấn quýt bên bà . 

“Ngươi tm có bệnh đi! Lăn!”

“Đây là mạng người a! Ngươi còn là người sao !"

Ngay sau đó, vô số người hô: “Sống sót! Sống sót!”

" Cậu bé , nhất định phải sống sót a !"

" Cậu bé , đừng buông tay !"

Từ Hoành không thể tin vào mắt mình, nhìn cảnh tượng này, khóe miệng tự nhiên nở ra một nụ cười trào phúng mà chua chát : "Vì sao ? Vì sao lúc trước không ai nói như vậy với con ? Khi đó , nếu cũng có người nói với con những lời đó , biết đâu con cũng có thể sống sót . Còn có thể quay về gặp bà . Chú , lúc đó cũng có người nói với con như vậy , biết đâu con không cần ch.ế.t trước mặt chú , làm chú day dứt thành như vậy."

“Thật là đáng tiếc.”

" Đáng tiếc , đã không có nhiều cái biết đâu như vậy ."

Từ Hoành bẻ tay ra La Anh Hào, giống như lần trước, cậu bé nhìn anh ta , nhẹ giọng nói: "Chú, thật sự xin lỗi."

Nhưng lần này, La Anh Hào cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu. Anh hét lên: “Con phải sống!”

Anh ta sẽ không để cậu bé phải ch.ế.t một lần nữa ! 

Anh ta sẽ không để một ai phải ch.ế.t trước mặt mình !

 

“A!”

La Anh Hào hét lên , dồn toàn lực kéo Từ Hoành lên.

Ngay khi Từ Hoành được kéo lên, những người xung quanh lập tức lao tới giữ lấy cậu bé, ngăn không cho cậu bé có cơ hội tự tử lần nữa.

Nhìn Từ Hoành được đồng đội tiếp nhận , La Anh Hào một yên tâm cơ thể như tiết hết sức lực , vô lực ngã quỵ xuống đất. Đôi mắt anh bị nước mắt làm cho nhoè đi , cả người run rẩy không ngừng, miệng cũng run run thì thaò : "Tôi đã cứu được cậu bé , cậu bé còn sống, cậu bé  còn sống..."

Mọi người chứng kiến anh lính cứu hoả cứu Từ Hoành thành công, liền reo hò nhảy múa trong niềm vui sướng.

Tiếng hò reo vang lên khắp nơi.

Triệu Tư Tư và Từ Minh Lượng ôm nhau khóc nức nở.

Được cứu rồi ! Con trai bọn họ được cứu rồi !

Những người xung quanh nhìn hai vợ chồng họ vui mừng như vậy , lại cảm thấy thổn thức .

Nga

"Nếu lần trước không có những người giống như những người kia , nói những lời kích động như vậy , thì cậu thiếu niên đó có lẽ cũng sẽ may mắn như cậu bé này , cũng sẽ được cứu ."

“Đúng vậy. Nhưng ngày đó, cũng không có người đứng ra ngăn cản bọn họ , lại động viên một chút cậu bé kia . Bây giờ dù có nói gì đi chăng nữa thì cũng đã chậm , người cũng đã không có . Thật đáng tiếc !"

Mọi người đều thở dài tiếc nuối, nghe nói cậu thiếu niên đó hoàn cảnh gia đình khó khăn, cha mẹ đều đi làm xa nhà, sống với bà ngoại , tình cảm của hai bà cháu rất tốt, trừ lúc đi học , phần lớn thời gian cậu đều quấn quýt bên bà .

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… “Ngươi tm có bệnh đi! Lăn!”“Đây là mạng người a! Ngươi còn là người sao !"Ngay sau đó, vô số người hô: “Sống sót! Sống sót!”" Cậu bé , nhất định phải sống sót a !"" Cậu bé , đừng buông tay !"Từ Hoành không thể tin vào mắt mình, nhìn cảnh tượng này, khóe miệng tự nhiên nở ra một nụ cười trào phúng mà chua chát : "Vì sao ? Vì sao lúc trước không ai nói như vậy với con ? Khi đó , nếu cũng có người nói với con những lời đó , biết đâu con cũng có thể sống sót . Còn có thể quay về gặp bà . Chú , lúc đó cũng có người nói với con như vậy , biết đâu con không cần ch.ế.t trước mặt chú , làm chú day dứt thành như vậy."“Thật là đáng tiếc.”" Đáng tiếc , đã không có nhiều cái biết đâu như vậy ."Từ Hoành bẻ tay ra La Anh Hào, giống như lần trước, cậu bé nhìn anh ta , nhẹ giọng nói: "Chú, thật sự xin lỗi."Nhưng lần này, La Anh Hào cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu. Anh hét lên: “Con phải sống!”Anh ta sẽ không để cậu bé phải ch.ế.t một lần nữa ! Anh ta sẽ không để một ai phải ch.ế.t trước mặt mình ! “A!”La Anh Hào hét lên , dồn toàn lực kéo Từ Hoành lên.Ngay khi Từ Hoành được kéo lên, những người xung quanh lập tức lao tới giữ lấy cậu bé, ngăn không cho cậu bé có cơ hội tự tử lần nữa.Nhìn Từ Hoành được đồng đội tiếp nhận , La Anh Hào một yên tâm cơ thể như tiết hết sức lực , vô lực ngã quỵ xuống đất. Đôi mắt anh bị nước mắt làm cho nhoè đi , cả người run rẩy không ngừng, miệng cũng run run thì thaò : "Tôi đã cứu được cậu bé , cậu bé còn sống, cậu bé  còn sống..."Mọi người chứng kiến anh lính cứu hoả cứu Từ Hoành thành công, liền reo hò nhảy múa trong niềm vui sướng.Tiếng hò reo vang lên khắp nơi.Triệu Tư Tư và Từ Minh Lượng ôm nhau khóc nức nở.Được cứu rồi ! Con trai bọn họ được cứu rồi !Những người xung quanh nhìn hai vợ chồng họ vui mừng như vậy , lại cảm thấy thổn thức .Nga"Nếu lần trước không có những người giống như những người kia , nói những lời kích động như vậy , thì cậu thiếu niên đó có lẽ cũng sẽ may mắn như cậu bé này , cũng sẽ được cứu ."“Đúng vậy. Nhưng ngày đó, cũng không có người đứng ra ngăn cản bọn họ , lại động viên một chút cậu bé kia . Bây giờ dù có nói gì đi chăng nữa thì cũng đã chậm , người cũng đã không có . Thật đáng tiếc !"Mọi người đều thở dài tiếc nuối, nghe nói cậu thiếu niên đó hoàn cảnh gia đình khó khăn, cha mẹ đều đi làm xa nhà, sống với bà ngoại , tình cảm của hai bà cháu rất tốt, trừ lúc đi học , phần lớn thời gian cậu đều quấn quýt bên bà . 

Chương 121: Chương 121