"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 75: Đến rồi! (1)
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ngay lập tức hai người rời khỏi lều trại.Các tu sĩ đi lại trên đường đều đã dừng bước lại.Càng ngày càng nhiều người tu hành có được cảm ứng do linh giác cảnh báo,vội vàng đi ra lều trại.Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, nhìn về phía sâu xa trong bầu trời."Ở bên kia!""Là ở phía đó!""Đi, đi xem chút.""Mau tới!"Giống như cảm ứng được điều gì đó, các tu sĩ đều không nhịn được mà tuônhướng đông nam của doanh địa.Trong đám người, Liễu Bình đi theo Tạ Đông Lưu đi tới biên giới doanh địa,hai người ngừng thở, cùng nhìn lên bầu trời."Đã xảy ra chuyện gì chứ?" Liễu Bình lẩm bẩm.Chẳng lẽ là chuyện xưa nay chưa từng có mà Danh Sách đã nhắc tới?"Không rõ ràng, cảm giác có thứ gì đó đang lao tới." Tạ Đông Lưu nghiêm túcnói.Thời gian dần dần trôi qua.Tiếng ồn ào của đám tu sĩ kia cũng dần dần trở nên yên tĩnh lại.Cảm ứng mà linh giác phản hồi lại càng ngày càng mãnh liệt.Gió nổi lên.Gió đêm lạnh lẽo gào thét tới, âm thanh vang rền khắp chốn.Mây đen dày đặc xuất hiện trên bầu rời, lại dần dần có từng luồng sáng từ trongđám mây truyền ra.Sấm sét xẹt qua.Trong bầu trời, giống như có thứ gì đó muốn xuất hiện.Đôi mắt Liễu Bình trợn to, quát khẽ:"Đó là..."Ngay sau đó...Một tòa cung điện đã đổ nát xuyên qua tầng mây, tan ra thành từng mảnh vỡ,tản thành vô số điểm sáng, bay xuống mặt đất như là mưa sao băng vậy.Một điểm sáng trong đó thì càng bay càng gần, trong tiếng nổ vang, đâm mạnhvào ngọn núi cao phía đông của doanh địa.ấ ấMặt đất chấn động.Bụi mù che trời, lại bị gió mạnh theo tới thổi tan.Mấy giây sau...Ánh sáng trên núi dần dần biến mất, lúc này Liễu Bình mới thấy rõ điểm sángđó là thứ gì.Đó là một chiếc Hàng ma xử (chày hàng ma) đã bị gãy.Nó cực kỳ khổng lồ, thậm chí còn lớn hơn cả ngọn núi, chiếm hơn nửa tầm mắtcủa Liễu Bình.Linh lực mênh mông từ trên chiếc Hàng ma xử này tản ra, uy thế hào hùng đồsộ hầu như vượt qua sự nhận biết của Liễu Bình.Tạ Đông Lưu lấy lại tinh thần, nói nhỏ: "Thế giới bên ngoài... đúng vậy, thế giớicủa chúng ta không thể có được vũ khí như vậy, đây là vũ khí của thế giới bênngoài!"Phải là người tu hành như thế nào, mới có thể sử dụng loại vũ khí mạnh mẽ nhưthế?Là ai đã đánh bại người này?Sấm sét trên bầu trời dần dần biến mất.Mọi thứ trở nên yên tĩnh lại, thế nhưng trong lòng mọi người lại có cảm giácbuồn phiền.Mọi người nhìn lên trên bầu trời, luôn cảm thấy có loại cảm giác như mưa giósắp tới vậy."Lại tới, mau nhìn..."Có người hét lớn.Từng tòa quỳnh lâu điện ngọc gần như sụp đổ xuyên qua mây đen dày đặc, bayvề khắp mọi nơi trong thế giới này.Dưới vùng trời đen kịt, ánh sáng tứ tán bay đi, trời đất hỗn loạn tưng bừng.Giống như toàn bộ thế giới bên ngoài đều đã bị hủy diệt vậy!Trong lịch sử thế giới Tu Hành, chưa từng có bất cứ sự kiện nào lại làm chongười ta cảm thấy chấn động như bây giờ.Trong thời gian ngắn, những người tu hành đều đứng tại chỗ, không biết nênlàm sao."Yên tâm chớ vội!"Một giọng nói âm vang trong cả tòa doanh địa.Một ông lão tóc trắng xóa bay lên giữa không trung, cao giọng ra lệnh: "Chư vịtu sĩ Nguyên Anh nghe lệnh, nhanh chóng theo ta ra ngoài doanh địa thăm dòtình huống, không được sai sót."ể ế"Những người khác canh giữ doanh địa, không thể làm việc thiếu suy nghĩ, kẻtrái lệnh, chém!"Chính là người trưởng lão Hóa Thần.Liễu Bình bỗng nhìn về phía Tạ Đông Lưu.Dù cho địa vị của bảy đại phái cực cao, thế nhưng trên chiến trường vẫn phảinghe theo mệnh lệnh tu sĩ cấp trên, nếu không chính là tội lớn, thậm chí có thểtrảm trước trận.Hơn nữa vị trưởng lão Hóa Thần kia, cũng là một vị nhân vật nổi danh của bảyđại phái.Quả nhiên, trên mặt Tạ Đông Lưu hiện lên vẻ khó xử, vỗ vai Liễu Bình rồi nóinhỏ:"Người kia là Vương trưởng lão cả Thanh Minh môn, với phong cách làm việccủa lão ta, gặp phải tình huống như này chắc chắn phải đi ra ngoài thăm dò,không ai có thể ngăn cản cả.""Mệnh lệnh cấp trên không thể trái, Tạ đại ca, nhanh đi." Liễu Bình nói.Tạ Đông Lưu lại thở dài, nói: "Thật sự là đau đầu, thôi, ngươi ở đây đợi ta, rấtnhanh ta sẽ trở lại."Liễu Bình bỗng nói: "Tạ đại ca, gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta luôn cảmthấy hơi bất an."Tạ Đông Lưu hơi do dự, mấy giây sau mới truyền âm:"Ngươi đã là đệ tử của Thái Vi cung, nói cho ngươi biết cũng không sao, thếnhưng tuyệt đối không được nói ra ngoài, làm quân tâm dao động.""Rõ." Liễu Bình nói."Hôm nay nhận được tin tức, yêu ma đã phái đặc sứ ra, chuẩn bị ngưng chiếnvới chúng ta... tin tức này vừa xuất hiện không bao lâu, rất nhiều người bị quáivật điều khiển lập tức điên cuồng tấn công khắp mọi nơi, muốn thừa dịp chúngta vẫn đang quyết chiến với yêu ma, dự định xử lý hoàn toàn chúng ta."Tạ Đông Lưu nói xong, gật đầu với hắn, dần dần bay lên không, cùng những tusĩ Nguyên Anh khác tập trung tại một chỗ.Liễu Bình đứng im tại chỗ, trái tim dần dần trầm xuống.Thì ra là thế.Bởi vì nhân tộc và yêu ma đều cảm thấy không đúng, cho nên bọn quái vật mớiđiên cuồng xung kích khắp mọi nơi.Nếu đây chỉ là kịch bản...Không.Có lẽ...Trong kịch bản chính xác, nhân tộc sẽ không bắt tay giảng hòa với yêu ma.Kịch bản sẽ chỉ làm cho mâu thuẫn giữa hai bên càng ngày càng kịch liệt.Dù sao...Nếu như hai tộc hòa bình, làm gì còn thi thể cung cấp quái vật điều khiển cùngnô dịch chứ?Như vậy mà nói...Khi yêu ma bắt tay giảng hòa với nhân tộc, đại biểu cho kịch bản đang kiểmsoát tất cả mọi người đã bị thay đổi.Mọi thứ đều đang thay đổi!Chính vì vậy, mới phát động cơ chế phản vệ nào đó sao?Hắn đang suy nghĩ, từng hàng chữ nhỏ cháy hừng hực xuất hiện trong hưkhông:[Chú ý.][Cho dù tại trong Chư giới, chúng ta cũng chưa từng gặp loại thiên trụy có quymô lớn như thế này, bởi vậy cần tiến hành đi sâu hiểu rõ.]Liễu Bình đọc hết thì nói với vẻ kinh ngạc: "Lại cần thăm dò?"Từng hàng chữ nhỏ bốc lửa xuất hiện:[Bản Danh Sách sắp triển khai lần thăm dò thứ ba.][Xin hãy đi ra bên ngoài đại doanh Tây Hoang, thăm dò tình huống của chiếcHàng ma xử đó, Bản Danh Sách sẽ phân tích sâu hơn, để giúp ngươi hiểu rõtình hình trước mắt.][Sau khi thăm dò thành công, ngươi sẽ nhận được điểm diễn.]
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ngay lập tức hai người rời khỏi lều trại.Các tu sĩ đi lại trên đường đều đã dừng bước lại.Càng ngày càng nhiều người tu hành có được cảm ứng do linh giác cảnh báo,vội vàng đi ra lều trại.Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, nhìn về phía sâu xa trong bầu trời."Ở bên kia!""Là ở phía đó!""Đi, đi xem chút.""Mau tới!"Giống như cảm ứng được điều gì đó, các tu sĩ đều không nhịn được mà tuônhướng đông nam của doanh địa.Trong đám người, Liễu Bình đi theo Tạ Đông Lưu đi tới biên giới doanh địa,hai người ngừng thở, cùng nhìn lên bầu trời."Đã xảy ra chuyện gì chứ?" Liễu Bình lẩm bẩm.Chẳng lẽ là chuyện xưa nay chưa từng có mà Danh Sách đã nhắc tới?"Không rõ ràng, cảm giác có thứ gì đó đang lao tới." Tạ Đông Lưu nghiêm túcnói.Thời gian dần dần trôi qua.Tiếng ồn ào của đám tu sĩ kia cũng dần dần trở nên yên tĩnh lại.Cảm ứng mà linh giác phản hồi lại càng ngày càng mãnh liệt.Gió nổi lên.Gió đêm lạnh lẽo gào thét tới, âm thanh vang rền khắp chốn.Mây đen dày đặc xuất hiện trên bầu rời, lại dần dần có từng luồng sáng từ trongđám mây truyền ra.Sấm sét xẹt qua.Trong bầu trời, giống như có thứ gì đó muốn xuất hiện.Đôi mắt Liễu Bình trợn to, quát khẽ:"Đó là..."Ngay sau đó...Một tòa cung điện đã đổ nát xuyên qua tầng mây, tan ra thành từng mảnh vỡ,tản thành vô số điểm sáng, bay xuống mặt đất như là mưa sao băng vậy.Một điểm sáng trong đó thì càng bay càng gần, trong tiếng nổ vang, đâm mạnhvào ngọn núi cao phía đông của doanh địa.ấ ấMặt đất chấn động.Bụi mù che trời, lại bị gió mạnh theo tới thổi tan.Mấy giây sau...Ánh sáng trên núi dần dần biến mất, lúc này Liễu Bình mới thấy rõ điểm sángđó là thứ gì.Đó là một chiếc Hàng ma xử (chày hàng ma) đã bị gãy.Nó cực kỳ khổng lồ, thậm chí còn lớn hơn cả ngọn núi, chiếm hơn nửa tầm mắtcủa Liễu Bình.Linh lực mênh mông từ trên chiếc Hàng ma xử này tản ra, uy thế hào hùng đồsộ hầu như vượt qua sự nhận biết của Liễu Bình.Tạ Đông Lưu lấy lại tinh thần, nói nhỏ: "Thế giới bên ngoài... đúng vậy, thế giớicủa chúng ta không thể có được vũ khí như vậy, đây là vũ khí của thế giới bênngoài!"Phải là người tu hành như thế nào, mới có thể sử dụng loại vũ khí mạnh mẽ nhưthế?Là ai đã đánh bại người này?Sấm sét trên bầu trời dần dần biến mất.Mọi thứ trở nên yên tĩnh lại, thế nhưng trong lòng mọi người lại có cảm giácbuồn phiền.Mọi người nhìn lên trên bầu trời, luôn cảm thấy có loại cảm giác như mưa giósắp tới vậy."Lại tới, mau nhìn..."Có người hét lớn.Từng tòa quỳnh lâu điện ngọc gần như sụp đổ xuyên qua mây đen dày đặc, bayvề khắp mọi nơi trong thế giới này.Dưới vùng trời đen kịt, ánh sáng tứ tán bay đi, trời đất hỗn loạn tưng bừng.Giống như toàn bộ thế giới bên ngoài đều đã bị hủy diệt vậy!Trong lịch sử thế giới Tu Hành, chưa từng có bất cứ sự kiện nào lại làm chongười ta cảm thấy chấn động như bây giờ.Trong thời gian ngắn, những người tu hành đều đứng tại chỗ, không biết nênlàm sao."Yên tâm chớ vội!"Một giọng nói âm vang trong cả tòa doanh địa.Một ông lão tóc trắng xóa bay lên giữa không trung, cao giọng ra lệnh: "Chư vịtu sĩ Nguyên Anh nghe lệnh, nhanh chóng theo ta ra ngoài doanh địa thăm dòtình huống, không được sai sót."ể ế"Những người khác canh giữ doanh địa, không thể làm việc thiếu suy nghĩ, kẻtrái lệnh, chém!"Chính là người trưởng lão Hóa Thần.Liễu Bình bỗng nhìn về phía Tạ Đông Lưu.Dù cho địa vị của bảy đại phái cực cao, thế nhưng trên chiến trường vẫn phảinghe theo mệnh lệnh tu sĩ cấp trên, nếu không chính là tội lớn, thậm chí có thểtrảm trước trận.Hơn nữa vị trưởng lão Hóa Thần kia, cũng là một vị nhân vật nổi danh của bảyđại phái.Quả nhiên, trên mặt Tạ Đông Lưu hiện lên vẻ khó xử, vỗ vai Liễu Bình rồi nóinhỏ:"Người kia là Vương trưởng lão cả Thanh Minh môn, với phong cách làm việccủa lão ta, gặp phải tình huống như này chắc chắn phải đi ra ngoài thăm dò,không ai có thể ngăn cản cả.""Mệnh lệnh cấp trên không thể trái, Tạ đại ca, nhanh đi." Liễu Bình nói.Tạ Đông Lưu lại thở dài, nói: "Thật sự là đau đầu, thôi, ngươi ở đây đợi ta, rấtnhanh ta sẽ trở lại."Liễu Bình bỗng nói: "Tạ đại ca, gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta luôn cảmthấy hơi bất an."Tạ Đông Lưu hơi do dự, mấy giây sau mới truyền âm:"Ngươi đã là đệ tử của Thái Vi cung, nói cho ngươi biết cũng không sao, thếnhưng tuyệt đối không được nói ra ngoài, làm quân tâm dao động.""Rõ." Liễu Bình nói."Hôm nay nhận được tin tức, yêu ma đã phái đặc sứ ra, chuẩn bị ngưng chiếnvới chúng ta... tin tức này vừa xuất hiện không bao lâu, rất nhiều người bị quáivật điều khiển lập tức điên cuồng tấn công khắp mọi nơi, muốn thừa dịp chúngta vẫn đang quyết chiến với yêu ma, dự định xử lý hoàn toàn chúng ta."Tạ Đông Lưu nói xong, gật đầu với hắn, dần dần bay lên không, cùng những tusĩ Nguyên Anh khác tập trung tại một chỗ.Liễu Bình đứng im tại chỗ, trái tim dần dần trầm xuống.Thì ra là thế.Bởi vì nhân tộc và yêu ma đều cảm thấy không đúng, cho nên bọn quái vật mớiđiên cuồng xung kích khắp mọi nơi.Nếu đây chỉ là kịch bản...Không.Có lẽ...Trong kịch bản chính xác, nhân tộc sẽ không bắt tay giảng hòa với yêu ma.Kịch bản sẽ chỉ làm cho mâu thuẫn giữa hai bên càng ngày càng kịch liệt.Dù sao...Nếu như hai tộc hòa bình, làm gì còn thi thể cung cấp quái vật điều khiển cùngnô dịch chứ?Như vậy mà nói...Khi yêu ma bắt tay giảng hòa với nhân tộc, đại biểu cho kịch bản đang kiểmsoát tất cả mọi người đã bị thay đổi.Mọi thứ đều đang thay đổi!Chính vì vậy, mới phát động cơ chế phản vệ nào đó sao?Hắn đang suy nghĩ, từng hàng chữ nhỏ cháy hừng hực xuất hiện trong hưkhông:[Chú ý.][Cho dù tại trong Chư giới, chúng ta cũng chưa từng gặp loại thiên trụy có quymô lớn như thế này, bởi vậy cần tiến hành đi sâu hiểu rõ.]Liễu Bình đọc hết thì nói với vẻ kinh ngạc: "Lại cần thăm dò?"Từng hàng chữ nhỏ bốc lửa xuất hiện:[Bản Danh Sách sắp triển khai lần thăm dò thứ ba.][Xin hãy đi ra bên ngoài đại doanh Tây Hoang, thăm dò tình huống của chiếcHàng ma xử đó, Bản Danh Sách sẽ phân tích sâu hơn, để giúp ngươi hiểu rõtình hình trước mắt.][Sau khi thăm dò thành công, ngươi sẽ nhận được điểm diễn.]
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ngay lập tức hai người rời khỏi lều trại.Các tu sĩ đi lại trên đường đều đã dừng bước lại.Càng ngày càng nhiều người tu hành có được cảm ứng do linh giác cảnh báo,vội vàng đi ra lều trại.Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, nhìn về phía sâu xa trong bầu trời."Ở bên kia!""Là ở phía đó!""Đi, đi xem chút.""Mau tới!"Giống như cảm ứng được điều gì đó, các tu sĩ đều không nhịn được mà tuônhướng đông nam của doanh địa.Trong đám người, Liễu Bình đi theo Tạ Đông Lưu đi tới biên giới doanh địa,hai người ngừng thở, cùng nhìn lên bầu trời."Đã xảy ra chuyện gì chứ?" Liễu Bình lẩm bẩm.Chẳng lẽ là chuyện xưa nay chưa từng có mà Danh Sách đã nhắc tới?"Không rõ ràng, cảm giác có thứ gì đó đang lao tới." Tạ Đông Lưu nghiêm túcnói.Thời gian dần dần trôi qua.Tiếng ồn ào của đám tu sĩ kia cũng dần dần trở nên yên tĩnh lại.Cảm ứng mà linh giác phản hồi lại càng ngày càng mãnh liệt.Gió nổi lên.Gió đêm lạnh lẽo gào thét tới, âm thanh vang rền khắp chốn.Mây đen dày đặc xuất hiện trên bầu rời, lại dần dần có từng luồng sáng từ trongđám mây truyền ra.Sấm sét xẹt qua.Trong bầu trời, giống như có thứ gì đó muốn xuất hiện.Đôi mắt Liễu Bình trợn to, quát khẽ:"Đó là..."Ngay sau đó...Một tòa cung điện đã đổ nát xuyên qua tầng mây, tan ra thành từng mảnh vỡ,tản thành vô số điểm sáng, bay xuống mặt đất như là mưa sao băng vậy.Một điểm sáng trong đó thì càng bay càng gần, trong tiếng nổ vang, đâm mạnhvào ngọn núi cao phía đông của doanh địa.ấ ấMặt đất chấn động.Bụi mù che trời, lại bị gió mạnh theo tới thổi tan.Mấy giây sau...Ánh sáng trên núi dần dần biến mất, lúc này Liễu Bình mới thấy rõ điểm sángđó là thứ gì.Đó là một chiếc Hàng ma xử (chày hàng ma) đã bị gãy.Nó cực kỳ khổng lồ, thậm chí còn lớn hơn cả ngọn núi, chiếm hơn nửa tầm mắtcủa Liễu Bình.Linh lực mênh mông từ trên chiếc Hàng ma xử này tản ra, uy thế hào hùng đồsộ hầu như vượt qua sự nhận biết của Liễu Bình.Tạ Đông Lưu lấy lại tinh thần, nói nhỏ: "Thế giới bên ngoài... đúng vậy, thế giớicủa chúng ta không thể có được vũ khí như vậy, đây là vũ khí của thế giới bênngoài!"Phải là người tu hành như thế nào, mới có thể sử dụng loại vũ khí mạnh mẽ nhưthế?Là ai đã đánh bại người này?Sấm sét trên bầu trời dần dần biến mất.Mọi thứ trở nên yên tĩnh lại, thế nhưng trong lòng mọi người lại có cảm giácbuồn phiền.Mọi người nhìn lên trên bầu trời, luôn cảm thấy có loại cảm giác như mưa giósắp tới vậy."Lại tới, mau nhìn..."Có người hét lớn.Từng tòa quỳnh lâu điện ngọc gần như sụp đổ xuyên qua mây đen dày đặc, bayvề khắp mọi nơi trong thế giới này.Dưới vùng trời đen kịt, ánh sáng tứ tán bay đi, trời đất hỗn loạn tưng bừng.Giống như toàn bộ thế giới bên ngoài đều đã bị hủy diệt vậy!Trong lịch sử thế giới Tu Hành, chưa từng có bất cứ sự kiện nào lại làm chongười ta cảm thấy chấn động như bây giờ.Trong thời gian ngắn, những người tu hành đều đứng tại chỗ, không biết nênlàm sao."Yên tâm chớ vội!"Một giọng nói âm vang trong cả tòa doanh địa.Một ông lão tóc trắng xóa bay lên giữa không trung, cao giọng ra lệnh: "Chư vịtu sĩ Nguyên Anh nghe lệnh, nhanh chóng theo ta ra ngoài doanh địa thăm dòtình huống, không được sai sót."ể ế"Những người khác canh giữ doanh địa, không thể làm việc thiếu suy nghĩ, kẻtrái lệnh, chém!"Chính là người trưởng lão Hóa Thần.Liễu Bình bỗng nhìn về phía Tạ Đông Lưu.Dù cho địa vị của bảy đại phái cực cao, thế nhưng trên chiến trường vẫn phảinghe theo mệnh lệnh tu sĩ cấp trên, nếu không chính là tội lớn, thậm chí có thểtrảm trước trận.Hơn nữa vị trưởng lão Hóa Thần kia, cũng là một vị nhân vật nổi danh của bảyđại phái.Quả nhiên, trên mặt Tạ Đông Lưu hiện lên vẻ khó xử, vỗ vai Liễu Bình rồi nóinhỏ:"Người kia là Vương trưởng lão cả Thanh Minh môn, với phong cách làm việccủa lão ta, gặp phải tình huống như này chắc chắn phải đi ra ngoài thăm dò,không ai có thể ngăn cản cả.""Mệnh lệnh cấp trên không thể trái, Tạ đại ca, nhanh đi." Liễu Bình nói.Tạ Đông Lưu lại thở dài, nói: "Thật sự là đau đầu, thôi, ngươi ở đây đợi ta, rấtnhanh ta sẽ trở lại."Liễu Bình bỗng nói: "Tạ đại ca, gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta luôn cảmthấy hơi bất an."Tạ Đông Lưu hơi do dự, mấy giây sau mới truyền âm:"Ngươi đã là đệ tử của Thái Vi cung, nói cho ngươi biết cũng không sao, thếnhưng tuyệt đối không được nói ra ngoài, làm quân tâm dao động.""Rõ." Liễu Bình nói."Hôm nay nhận được tin tức, yêu ma đã phái đặc sứ ra, chuẩn bị ngưng chiếnvới chúng ta... tin tức này vừa xuất hiện không bao lâu, rất nhiều người bị quáivật điều khiển lập tức điên cuồng tấn công khắp mọi nơi, muốn thừa dịp chúngta vẫn đang quyết chiến với yêu ma, dự định xử lý hoàn toàn chúng ta."Tạ Đông Lưu nói xong, gật đầu với hắn, dần dần bay lên không, cùng những tusĩ Nguyên Anh khác tập trung tại một chỗ.Liễu Bình đứng im tại chỗ, trái tim dần dần trầm xuống.Thì ra là thế.Bởi vì nhân tộc và yêu ma đều cảm thấy không đúng, cho nên bọn quái vật mớiđiên cuồng xung kích khắp mọi nơi.Nếu đây chỉ là kịch bản...Không.Có lẽ...Trong kịch bản chính xác, nhân tộc sẽ không bắt tay giảng hòa với yêu ma.Kịch bản sẽ chỉ làm cho mâu thuẫn giữa hai bên càng ngày càng kịch liệt.Dù sao...Nếu như hai tộc hòa bình, làm gì còn thi thể cung cấp quái vật điều khiển cùngnô dịch chứ?Như vậy mà nói...Khi yêu ma bắt tay giảng hòa với nhân tộc, đại biểu cho kịch bản đang kiểmsoát tất cả mọi người đã bị thay đổi.Mọi thứ đều đang thay đổi!Chính vì vậy, mới phát động cơ chế phản vệ nào đó sao?Hắn đang suy nghĩ, từng hàng chữ nhỏ cháy hừng hực xuất hiện trong hưkhông:[Chú ý.][Cho dù tại trong Chư giới, chúng ta cũng chưa từng gặp loại thiên trụy có quymô lớn như thế này, bởi vậy cần tiến hành đi sâu hiểu rõ.]Liễu Bình đọc hết thì nói với vẻ kinh ngạc: "Lại cần thăm dò?"Từng hàng chữ nhỏ bốc lửa xuất hiện:[Bản Danh Sách sắp triển khai lần thăm dò thứ ba.][Xin hãy đi ra bên ngoài đại doanh Tây Hoang, thăm dò tình huống của chiếcHàng ma xử đó, Bản Danh Sách sẽ phân tích sâu hơn, để giúp ngươi hiểu rõtình hình trước mắt.][Sau khi thăm dò thành công, ngươi sẽ nhận được điểm diễn.]