"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 76: Đến rồi! (2)

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình không nói chuyện.Trên thực tế, hắn và Danh Sách đều rất tò mò, cảm giác cứ nôn nao, không nhịnđược mà muốn đi xem tận mắt.Trên bầu trời.Vương trưởng lão thấy mọi người đều đến đủ thì cười to, nói: "Mở trận phápphòng ngự ra, các vị tu sĩ Nguyên Anh, đều đi theo lão phu đi."Ông ta bay ra ngoài đầu tiên.Các tu sĩ còn lại thì theo sát phía sau ông ta.Lại nghe được có người hỏi: "Vương trưởng lão, tại sao vừa rồi ngài lại cườito?"Vương trưởng lão nói mà không quay đầu lại: "Có thể trên thượng giới phátsinh chiến tranh cỡ lớn, cho nên sẽ có rất nhiều thứ rơi xuống thế giới này... lãophu có thể đánh cược với các ngươi, lần này chính là cơ duyên lớn của chúng ta,đi mau!"Các vị tu sĩ theo ông ta lướt ra ngoài doanh địa, bay về phía núi cao.Trong doanh địa, vẫn còn hai người tu sĩ Nguyên Anh phụ trách canh giữ.Một người tu sĩ Nguyên Anh chuyển động trận bàn trên tay, khép lại trận phápđang bao phủ toàn bộ doanh địa."Dựa theo mệnh lệnh của Vương trưởng lão, tất cả mọi người đều phải canh giữtại doanh địa, không thể hành động thiếu suy nghĩ, kẻ trái lệnh, chém! Vị tu sĩnày quát.Một tu sĩ Nguyên Anh khác cũng nói: "Đệ tử của các môn phái, duy trì bìnhtĩnh, không thể ồn ào gây chuyện, nếu không quân pháp sẽ không khoan dung!"Tiếng nghị luận trong doanh địa dần dần biến mất.Mọi người trở nên bình tĩnh lại, vội vàng rời khỏi biên giới doanh địa, trở về lềutrại của môn phái mình.Cũng có không ít người tu hành vẫn đứng tại chỗ, có vẻ như muốn xem trên bầutrời đêm hôm nay có xuất hiện dị tượng nào mới hay không.Vài giây sau, doanh địa trở nên yên tĩnh.Liễu Bình đứng tại chỗ một lát, thấy dị tượng trên bầu trời đã biến mất, lập tứcquay người trở lại lều trại của Thái Vi cung.Khi đi ngang qua lều trại của Thiên m các, tiếng đàn từ trong lều trại truyền ra,lại có tiếng hát của một cô gái:"Đạp thảo phạ nê tân tú miệt,Tích hoa đông sát tiểu kim linh.ấ ẩ ắBất đáo viên lâm, chẩm tri xuân sắc như hứa?"Liễu Bình dừng lại, quay đầu nhìn về phía lều trại của Thiên m các.Nơi đó có một cô gái ôm đàn ngồi xếp bằng, ánh mắt như làn thu thủy chuyểnđộng, vừa lúc nhìn về phía hắn.Cô gái chớp chớp mắt, rồi cười một nụ cười quyến rũ với hắn.Liễu Bình còn chưa kịp phản ứng chút nào, trong hư không đã xuất hiện từngchữ nhỏ, hiện trên đỉnh đầu cô gái này:[Kẻ truy lùng, quái vật, Kim Đan.]Trái tim Liễu Bình đập mạnh, trên mặt lại lộ một nụ cười, ôm quyền từ xa vớicô gái này.Không đợi đối phương có thêm phản ứng nào, hắn vội vã xoay người, tiếp tụcđi về phía lều trại của Thái Vi cung.Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện trước mắt hắn:[Dựa theo năng lực 'Kiến Văn Như Danh', ngươi đã phát hiện quái vật ẩn nấp tạiđại doanh Tây Hoang.][Quái vật này cũng giống với Vương Thành, đã chiếm lấy thân xác của tu sĩ đãchết, từ đó trà trộn vào trong đại doanh.][Nó cũng đã phát hiện ngươi.][Nó tới đây để lùng bắt ngươi!]Ngay sau đó, từng hàng chữ đỏ như máu nhanh chóng xuất hiện:[Cảnh báo!][Nếu như bị nó bắt lấy cũng bị giết chết, ngươi sẽ biến thành quái vật giống vớiVương Thành.][Ngươi phải chuẩn bị mọi thứ để xử lý việc này.]Liễu Bình quát nhỏ: "Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi không định hỗ trợ à? Cảnhgiới của đối phương chính là Kim Đan đó!"Từng hàng chữ nhỏ lại xuất hiện:[Xin chú ý, vì ẩn nấp bản thân, bản Danh Sách sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông.][Bản Danh Sách đã ngủ đông.][Đặc biệt giải thích: 'Kiến Văn Như Danh' là lực lượng siêu phàm mà ngươi đãdùng thiên phú quẻ thuật trao đổi được, nó thuộc về chính bản thân ngươi; Khibản Danh Sách ngủ đông thì ngươi vẫn có thể sử dụng năng lực này.][Cố lên.][Mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi.]Chữ nhỏ hiện lên xong thì lập tức biến mất trong hư không, cũng không tiếp tụcxuất hiện nữa.ễ ấ ể ấ ế ấLiễu Bình cảm thấy không còn gì để nói khi thấy từng hàng chữ nhỏ biến mất.Cái tên không dựa dẫm vào được gì cả!Hắn đi vào trong lều trại của Thái Vi cung, đang định ngồi xuống bồ đoàn, bỗngnhiên nghĩ tới điều gì đó.Chờ đã...Người tu sĩ Hóa Thần kia...Vương trưởng lão.Trước khi ông ta dẫn đám tu sĩ Nguyên Anh rời đi đã từng nói: "... Lão phu dámcá với các ngươi, lần này chính là cơ duyên lớn của chúng ta, đi mau!"Ông ta đang đánh cược.Thế nhưng danh hiệu của ông ta lại là "Ma cờ bạc".Ma cờ bạc.Mười lần đánh cược thì chín lần thua.Nếu như ông ta thua cuộc, sẽ có chuyện gì xảy ra?Liễu Bình bỗng cảm thấy lạnh cả người.Mấy vị tu sĩ của Thái Vi cung cũng không ở đây.Trong doanh địa có một quái vật cảnh giới Kim Đan, cũng đã phát hiện chínhmình.Nếu như Vương trưởng lão thua cuộc...Liễu Bình trầm ngâm mấy giây, chậm rãi rút một tấm thẻ bài từ trong ngực ra.Đây là tấm thẻ trở về do Người bán rượu đưa cho!Hắn nhìn chằm chằm lên thẻ bài, cảm thấy hơi do dự.Quái vật cảnh giới Kim Đan.Trước mắt, mình vẫn không thể đánh thắng được.Nhưng...Rất vất vả mới có thể tới một chuyến, còn có được thân phận là đệ tử của TháiVi cung, chẳng lẽ cứ vậy mà đi thẳng sao?Tạ Đông Lưu đã thức tỉnh, lại còn có danh hiệu "Đoạt Mệnh Thư Sinh" do tôngmôn truyền thừa, là một người tu hành có lực chiến đấu khá mạnh.Mình có nên ở lại nơi này chờ hắn ta, rồi cùng trở lại Thái Vi cung hay không?Hơn nữa, nếu như lát nữa hắn ta trở về, tất nhiên sẽ mang theo tình báo về thiêntrụy phạm vi lớn vừa rồi.Liễu Bình cũng không ngồi được nữa, quay người vén rèm lên, đi xuyên qua lềutrại của từng môn phái, dọc theo con đường nhỏ đi về phía phường thị.Hắn bước rất nhanh, chỉ dùng thời gian ngắn đã đi vào trong phường thị.ồ ầ ầVừa rồi hiện tượng thiên trụy trên bầu trời quá hùng vĩ, lúc này phần lớn các tusĩ trong phường thị đều không có tâm tư làm ăn, tốp ba tốp năm tập trung vớinhau, dùng thần nhiệm trao đổi nghị luận.Liễu Bình đi nhanh tới trước một sạp hàng."Cho ta một tệp lớn phù trống cùng với một chiếc phù bút cấp thấp mà tu sĩTrúc Cơ có thể sử dụng." Hắn nói.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình không nói chuyện.Trên thực tế, hắn và Danh Sách đều rất tò mò, cảm giác cứ nôn nao, không nhịnđược mà muốn đi xem tận mắt.Trên bầu trời.Vương trưởng lão thấy mọi người đều đến đủ thì cười to, nói: "Mở trận phápphòng ngự ra, các vị tu sĩ Nguyên Anh, đều đi theo lão phu đi."Ông ta bay ra ngoài đầu tiên.Các tu sĩ còn lại thì theo sát phía sau ông ta.Lại nghe được có người hỏi: "Vương trưởng lão, tại sao vừa rồi ngài lại cườito?"Vương trưởng lão nói mà không quay đầu lại: "Có thể trên thượng giới phátsinh chiến tranh cỡ lớn, cho nên sẽ có rất nhiều thứ rơi xuống thế giới này... lãophu có thể đánh cược với các ngươi, lần này chính là cơ duyên lớn của chúng ta,đi mau!"Các vị tu sĩ theo ông ta lướt ra ngoài doanh địa, bay về phía núi cao.Trong doanh địa, vẫn còn hai người tu sĩ Nguyên Anh phụ trách canh giữ.Một người tu sĩ Nguyên Anh chuyển động trận bàn trên tay, khép lại trận phápđang bao phủ toàn bộ doanh địa."Dựa theo mệnh lệnh của Vương trưởng lão, tất cả mọi người đều phải canh giữtại doanh địa, không thể hành động thiếu suy nghĩ, kẻ trái lệnh, chém! Vị tu sĩnày quát.Một tu sĩ Nguyên Anh khác cũng nói: "Đệ tử của các môn phái, duy trì bìnhtĩnh, không thể ồn ào gây chuyện, nếu không quân pháp sẽ không khoan dung!"Tiếng nghị luận trong doanh địa dần dần biến mất.Mọi người trở nên bình tĩnh lại, vội vàng rời khỏi biên giới doanh địa, trở về lềutrại của môn phái mình.Cũng có không ít người tu hành vẫn đứng tại chỗ, có vẻ như muốn xem trên bầutrời đêm hôm nay có xuất hiện dị tượng nào mới hay không.Vài giây sau, doanh địa trở nên yên tĩnh.Liễu Bình đứng tại chỗ một lát, thấy dị tượng trên bầu trời đã biến mất, lập tứcquay người trở lại lều trại của Thái Vi cung.Khi đi ngang qua lều trại của Thiên m các, tiếng đàn từ trong lều trại truyền ra,lại có tiếng hát của một cô gái:"Đạp thảo phạ nê tân tú miệt,Tích hoa đông sát tiểu kim linh.ấ ẩ ắBất đáo viên lâm, chẩm tri xuân sắc như hứa?"Liễu Bình dừng lại, quay đầu nhìn về phía lều trại của Thiên m các.Nơi đó có một cô gái ôm đàn ngồi xếp bằng, ánh mắt như làn thu thủy chuyểnđộng, vừa lúc nhìn về phía hắn.Cô gái chớp chớp mắt, rồi cười một nụ cười quyến rũ với hắn.Liễu Bình còn chưa kịp phản ứng chút nào, trong hư không đã xuất hiện từngchữ nhỏ, hiện trên đỉnh đầu cô gái này:[Kẻ truy lùng, quái vật, Kim Đan.]Trái tim Liễu Bình đập mạnh, trên mặt lại lộ một nụ cười, ôm quyền từ xa vớicô gái này.Không đợi đối phương có thêm phản ứng nào, hắn vội vã xoay người, tiếp tụcđi về phía lều trại của Thái Vi cung.Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện trước mắt hắn:[Dựa theo năng lực 'Kiến Văn Như Danh', ngươi đã phát hiện quái vật ẩn nấp tạiđại doanh Tây Hoang.][Quái vật này cũng giống với Vương Thành, đã chiếm lấy thân xác của tu sĩ đãchết, từ đó trà trộn vào trong đại doanh.][Nó cũng đã phát hiện ngươi.][Nó tới đây để lùng bắt ngươi!]Ngay sau đó, từng hàng chữ đỏ như máu nhanh chóng xuất hiện:[Cảnh báo!][Nếu như bị nó bắt lấy cũng bị giết chết, ngươi sẽ biến thành quái vật giống vớiVương Thành.][Ngươi phải chuẩn bị mọi thứ để xử lý việc này.]Liễu Bình quát nhỏ: "Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi không định hỗ trợ à? Cảnhgiới của đối phương chính là Kim Đan đó!"Từng hàng chữ nhỏ lại xuất hiện:[Xin chú ý, vì ẩn nấp bản thân, bản Danh Sách sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông.][Bản Danh Sách đã ngủ đông.][Đặc biệt giải thích: 'Kiến Văn Như Danh' là lực lượng siêu phàm mà ngươi đãdùng thiên phú quẻ thuật trao đổi được, nó thuộc về chính bản thân ngươi; Khibản Danh Sách ngủ đông thì ngươi vẫn có thể sử dụng năng lực này.][Cố lên.][Mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi.]Chữ nhỏ hiện lên xong thì lập tức biến mất trong hư không, cũng không tiếp tụcxuất hiện nữa.ễ ấ ể ấ ế ấLiễu Bình cảm thấy không còn gì để nói khi thấy từng hàng chữ nhỏ biến mất.Cái tên không dựa dẫm vào được gì cả!Hắn đi vào trong lều trại của Thái Vi cung, đang định ngồi xuống bồ đoàn, bỗngnhiên nghĩ tới điều gì đó.Chờ đã...Người tu sĩ Hóa Thần kia...Vương trưởng lão.Trước khi ông ta dẫn đám tu sĩ Nguyên Anh rời đi đã từng nói: "... Lão phu dámcá với các ngươi, lần này chính là cơ duyên lớn của chúng ta, đi mau!"Ông ta đang đánh cược.Thế nhưng danh hiệu của ông ta lại là "Ma cờ bạc".Ma cờ bạc.Mười lần đánh cược thì chín lần thua.Nếu như ông ta thua cuộc, sẽ có chuyện gì xảy ra?Liễu Bình bỗng cảm thấy lạnh cả người.Mấy vị tu sĩ của Thái Vi cung cũng không ở đây.Trong doanh địa có một quái vật cảnh giới Kim Đan, cũng đã phát hiện chínhmình.Nếu như Vương trưởng lão thua cuộc...Liễu Bình trầm ngâm mấy giây, chậm rãi rút một tấm thẻ bài từ trong ngực ra.Đây là tấm thẻ trở về do Người bán rượu đưa cho!Hắn nhìn chằm chằm lên thẻ bài, cảm thấy hơi do dự.Quái vật cảnh giới Kim Đan.Trước mắt, mình vẫn không thể đánh thắng được.Nhưng...Rất vất vả mới có thể tới một chuyến, còn có được thân phận là đệ tử của TháiVi cung, chẳng lẽ cứ vậy mà đi thẳng sao?Tạ Đông Lưu đã thức tỉnh, lại còn có danh hiệu "Đoạt Mệnh Thư Sinh" do tôngmôn truyền thừa, là một người tu hành có lực chiến đấu khá mạnh.Mình có nên ở lại nơi này chờ hắn ta, rồi cùng trở lại Thái Vi cung hay không?Hơn nữa, nếu như lát nữa hắn ta trở về, tất nhiên sẽ mang theo tình báo về thiêntrụy phạm vi lớn vừa rồi.Liễu Bình cũng không ngồi được nữa, quay người vén rèm lên, đi xuyên qua lềutrại của từng môn phái, dọc theo con đường nhỏ đi về phía phường thị.Hắn bước rất nhanh, chỉ dùng thời gian ngắn đã đi vào trong phường thị.ồ ầ ầVừa rồi hiện tượng thiên trụy trên bầu trời quá hùng vĩ, lúc này phần lớn các tusĩ trong phường thị đều không có tâm tư làm ăn, tốp ba tốp năm tập trung vớinhau, dùng thần nhiệm trao đổi nghị luận.Liễu Bình đi nhanh tới trước một sạp hàng."Cho ta một tệp lớn phù trống cùng với một chiếc phù bút cấp thấp mà tu sĩTrúc Cơ có thể sử dụng." Hắn nói.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình không nói chuyện.Trên thực tế, hắn và Danh Sách đều rất tò mò, cảm giác cứ nôn nao, không nhịnđược mà muốn đi xem tận mắt.Trên bầu trời.Vương trưởng lão thấy mọi người đều đến đủ thì cười to, nói: "Mở trận phápphòng ngự ra, các vị tu sĩ Nguyên Anh, đều đi theo lão phu đi."Ông ta bay ra ngoài đầu tiên.Các tu sĩ còn lại thì theo sát phía sau ông ta.Lại nghe được có người hỏi: "Vương trưởng lão, tại sao vừa rồi ngài lại cườito?"Vương trưởng lão nói mà không quay đầu lại: "Có thể trên thượng giới phátsinh chiến tranh cỡ lớn, cho nên sẽ có rất nhiều thứ rơi xuống thế giới này... lãophu có thể đánh cược với các ngươi, lần này chính là cơ duyên lớn của chúng ta,đi mau!"Các vị tu sĩ theo ông ta lướt ra ngoài doanh địa, bay về phía núi cao.Trong doanh địa, vẫn còn hai người tu sĩ Nguyên Anh phụ trách canh giữ.Một người tu sĩ Nguyên Anh chuyển động trận bàn trên tay, khép lại trận phápđang bao phủ toàn bộ doanh địa."Dựa theo mệnh lệnh của Vương trưởng lão, tất cả mọi người đều phải canh giữtại doanh địa, không thể hành động thiếu suy nghĩ, kẻ trái lệnh, chém! Vị tu sĩnày quát.Một tu sĩ Nguyên Anh khác cũng nói: "Đệ tử của các môn phái, duy trì bìnhtĩnh, không thể ồn ào gây chuyện, nếu không quân pháp sẽ không khoan dung!"Tiếng nghị luận trong doanh địa dần dần biến mất.Mọi người trở nên bình tĩnh lại, vội vàng rời khỏi biên giới doanh địa, trở về lềutrại của môn phái mình.Cũng có không ít người tu hành vẫn đứng tại chỗ, có vẻ như muốn xem trên bầutrời đêm hôm nay có xuất hiện dị tượng nào mới hay không.Vài giây sau, doanh địa trở nên yên tĩnh.Liễu Bình đứng tại chỗ một lát, thấy dị tượng trên bầu trời đã biến mất, lập tứcquay người trở lại lều trại của Thái Vi cung.Khi đi ngang qua lều trại của Thiên m các, tiếng đàn từ trong lều trại truyền ra,lại có tiếng hát của một cô gái:"Đạp thảo phạ nê tân tú miệt,Tích hoa đông sát tiểu kim linh.ấ ẩ ắBất đáo viên lâm, chẩm tri xuân sắc như hứa?"Liễu Bình dừng lại, quay đầu nhìn về phía lều trại của Thiên m các.Nơi đó có một cô gái ôm đàn ngồi xếp bằng, ánh mắt như làn thu thủy chuyểnđộng, vừa lúc nhìn về phía hắn.Cô gái chớp chớp mắt, rồi cười một nụ cười quyến rũ với hắn.Liễu Bình còn chưa kịp phản ứng chút nào, trong hư không đã xuất hiện từngchữ nhỏ, hiện trên đỉnh đầu cô gái này:[Kẻ truy lùng, quái vật, Kim Đan.]Trái tim Liễu Bình đập mạnh, trên mặt lại lộ một nụ cười, ôm quyền từ xa vớicô gái này.Không đợi đối phương có thêm phản ứng nào, hắn vội vã xoay người, tiếp tụcđi về phía lều trại của Thái Vi cung.Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện trước mắt hắn:[Dựa theo năng lực 'Kiến Văn Như Danh', ngươi đã phát hiện quái vật ẩn nấp tạiđại doanh Tây Hoang.][Quái vật này cũng giống với Vương Thành, đã chiếm lấy thân xác của tu sĩ đãchết, từ đó trà trộn vào trong đại doanh.][Nó cũng đã phát hiện ngươi.][Nó tới đây để lùng bắt ngươi!]Ngay sau đó, từng hàng chữ đỏ như máu nhanh chóng xuất hiện:[Cảnh báo!][Nếu như bị nó bắt lấy cũng bị giết chết, ngươi sẽ biến thành quái vật giống vớiVương Thành.][Ngươi phải chuẩn bị mọi thứ để xử lý việc này.]Liễu Bình quát nhỏ: "Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi không định hỗ trợ à? Cảnhgiới của đối phương chính là Kim Đan đó!"Từng hàng chữ nhỏ lại xuất hiện:[Xin chú ý, vì ẩn nấp bản thân, bản Danh Sách sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông.][Bản Danh Sách đã ngủ đông.][Đặc biệt giải thích: 'Kiến Văn Như Danh' là lực lượng siêu phàm mà ngươi đãdùng thiên phú quẻ thuật trao đổi được, nó thuộc về chính bản thân ngươi; Khibản Danh Sách ngủ đông thì ngươi vẫn có thể sử dụng năng lực này.][Cố lên.][Mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi.]Chữ nhỏ hiện lên xong thì lập tức biến mất trong hư không, cũng không tiếp tụcxuất hiện nữa.ễ ấ ể ấ ế ấLiễu Bình cảm thấy không còn gì để nói khi thấy từng hàng chữ nhỏ biến mất.Cái tên không dựa dẫm vào được gì cả!Hắn đi vào trong lều trại của Thái Vi cung, đang định ngồi xuống bồ đoàn, bỗngnhiên nghĩ tới điều gì đó.Chờ đã...Người tu sĩ Hóa Thần kia...Vương trưởng lão.Trước khi ông ta dẫn đám tu sĩ Nguyên Anh rời đi đã từng nói: "... Lão phu dámcá với các ngươi, lần này chính là cơ duyên lớn của chúng ta, đi mau!"Ông ta đang đánh cược.Thế nhưng danh hiệu của ông ta lại là "Ma cờ bạc".Ma cờ bạc.Mười lần đánh cược thì chín lần thua.Nếu như ông ta thua cuộc, sẽ có chuyện gì xảy ra?Liễu Bình bỗng cảm thấy lạnh cả người.Mấy vị tu sĩ của Thái Vi cung cũng không ở đây.Trong doanh địa có một quái vật cảnh giới Kim Đan, cũng đã phát hiện chínhmình.Nếu như Vương trưởng lão thua cuộc...Liễu Bình trầm ngâm mấy giây, chậm rãi rút một tấm thẻ bài từ trong ngực ra.Đây là tấm thẻ trở về do Người bán rượu đưa cho!Hắn nhìn chằm chằm lên thẻ bài, cảm thấy hơi do dự.Quái vật cảnh giới Kim Đan.Trước mắt, mình vẫn không thể đánh thắng được.Nhưng...Rất vất vả mới có thể tới một chuyến, còn có được thân phận là đệ tử của TháiVi cung, chẳng lẽ cứ vậy mà đi thẳng sao?Tạ Đông Lưu đã thức tỉnh, lại còn có danh hiệu "Đoạt Mệnh Thư Sinh" do tôngmôn truyền thừa, là một người tu hành có lực chiến đấu khá mạnh.Mình có nên ở lại nơi này chờ hắn ta, rồi cùng trở lại Thái Vi cung hay không?Hơn nữa, nếu như lát nữa hắn ta trở về, tất nhiên sẽ mang theo tình báo về thiêntrụy phạm vi lớn vừa rồi.Liễu Bình cũng không ngồi được nữa, quay người vén rèm lên, đi xuyên qua lềutrại của từng môn phái, dọc theo con đường nhỏ đi về phía phường thị.Hắn bước rất nhanh, chỉ dùng thời gian ngắn đã đi vào trong phường thị.ồ ầ ầVừa rồi hiện tượng thiên trụy trên bầu trời quá hùng vĩ, lúc này phần lớn các tusĩ trong phường thị đều không có tâm tư làm ăn, tốp ba tốp năm tập trung vớinhau, dùng thần nhiệm trao đổi nghị luận.Liễu Bình đi nhanh tới trước một sạp hàng."Cho ta một tệp lớn phù trống cùng với một chiếc phù bút cấp thấp mà tu sĩTrúc Cơ có thể sử dụng." Hắn nói.

Chương 76: Đến rồi! (2)