"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 94: Vẫn luôn trốn tránh, ta đã mệt mỏi!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trong hư không, một hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngươi sử dụng một loại bí thuật đặc biệt, Thái Thượng Phù Ấn đao!]Liễu Bình cũng không để ý, hít sâu một hơi, giơ ngang thanh đao trước ngực.Một giây...Hai giây...Ba giây.Tiếng nổ dần dần biến mất.Quái vật đợi nửa ngày cũng không thấy bất cứ nguy hiểm nào cả, đành chậm rãiquay đầu...Ánh đao lướt qua.Ầm...Tiếng kêu thảm thiết bị tiếng nổ điếc tai che mất.Đỉnh đầu của quái vật bị đao chém mất, tiếng nổ sau đó lại lật ngược bộ vỏngoài của quái vật.Trong khoảnh khắc đó, Liễu Bình thu đao lại, đút hai nòng shotgun vào trongđầu của quái vật."Kết thúc."Liễu Bình bóp cò.Đùng!Sau một tiếng vang trầm, thân thể đang vặn vẹo của quái vật lập tức ngừng lại,ngã ầm xuống mặt đất, không có bất cứ cử động nào nữa.Liễu Bình không quan tâm, lại bóp cò lần nữa.Đùng!Nòng súng rung mạnh, bắn bay não của quái vật, vẩy ra ánh sáng thần thánhchói lọi trong hư không tăm tối.Đây là uy lực còn dư lại của đạn thần thánh.Liễu Bình thu súng lại, vẻ mặt cảnh giác lùi về phía sau vài bước, đồng thời bẻnòng súng, thay thế hai viên đạn thần thánh mới.Con bọ trăm chân, chết cũng không dừng.Quái vật này chỉ có tại thế giới Tử Vong, hắn chưa bao giờ thấy qua, cho nênhắn cũng sợ có điều gì bất ngờ xuất hiện, thà rằng bắn thêm một viên đạn cũngphải giết chết nó.Đợi một lát.ẫ ấQuái vật vẫn bất động.Liễu Bình đang định rời khỏi thì đã thấy một bóng người từ trong bóng đêm đira."Oa, nó lại tới nơi này, khó trách ta tìm nửa ngày cũng không thấy đâu, khôngnghĩ tới lại bị ngươi giết!"Cô bé rơi xuống, đưa tay vỗ trên thi thể quái vật kia.Trong nháy mắt, thi thể biến mất không thấy đâu nữa."Chờ đã, không phải ngươi đi rồi sao?" Liễu Bình hỏi."Mấy ngàn dặm quanh đây đều là địa bàn của ta, đương nhiên là ta có thể pháthiện động tĩnh của nơi này rồi...""Được rồi, ngươi tránh đi một lát."Cô bé xua tay về phía hắn, niệm vài tiếng chú ngữ.Một luồng sáng đỏ bao phủ quanh người Liễu Bình, làm cho hắn dần dần biếnmất."Đừng cử động, nếu không ta sẽ rất xấu hổ, ngươi cũng gặp phải nguy hiểm."Cô bé nói.Liễu Bình cũng đứng im không nhúc nhích.Hắn vẫn nguyện ý tin tưởng lời nói của cô bé này.Cô bé quay đầu nhìn về phía hoang dã.Trong bóng đêm, mặt đất nhấp nhô, như là làn sóng biển vậy.Một cái đầu khoảng mấy mét chui lên từ dưới mặt đất, nhìn về phía cô bé.Đây là một cái đầu lâu rất kỳ lạ, nó nhìn qua rất giống đầu của một người khổnglồ, thế nhưng phần miệng lại là một cánh cửa khảm đầy đá quý.Cửa mở ra.Bảy tám tên nam nam nữ nữ hình thù kỳ quái đi ra, trên mặt của bọn họ đều đeomặt nạ, không thấy rõ mặt mũi như nào.Một người đàn ông đeo mặt nạ nói: "Đã tới giờ, chúng ta phải trốn tới chỗ sâutrong Vĩnh Dạ."Liễu Bình quan sát kỹ, trên chiếc mặt nạ đó vẽ gương mặt của một con quỷđang ngủ say.Vẻ mặt cô bé trở nên lạnh lùng, nói: "Chạy trốn, đây chính là cách của chúng tasao?"Người đàn ông kia nói: "Làm gì phải ở lại đây chuốc khổ cơ chứ? Thời điểmbùng nổ chiến tranh giữa hai vị Nữ sĩ Tra Tấn cùng Thống Khổ đã tới, bênngoài thế giới Vĩnh Dạ sẽ sa vào chiến tranh vô tận, có khi chúng ta sẽ bị liênlụy."Cô bé nói: "Ở nơi này ta vẫn còn chuyện chưa làm xong, các ngươi đi trước đi."ỗ ếBỗng nhiên, trong đám người này, một cô gái đeo mặt nạ khô lâu phát ra tiếngcười."Các ngươi xem, nàng ta còn ảo tưởng về chuyện không thực tế kìa."Cô gái nói, dáng vẻ dù bận vẫn ung dung.Quỷ hỏa yếu ớt từ trong hốc mắt mặt nạ khô lâu sáng lên, nhìn chằm chằm vàocô bé kia.Một cô gái đeo mặt nạ trăng khuyết nói: "Dù là Thống Khổ hay là Tra Tấn, cácnàng đều không cho phép người sống tồn tại, huống hồ còn là người sống có thểphá hoại kịch bản... chúng ta không bảo vệ được người như vậy."Cô gái đeo mặt nạ khô lâu ngáp nói: “Dù là Thống Khổ hay là Tra Tấn, haingười này đều không cho phép người sống tồn tại, huống chi là loại người sốngphá hoại kịch bản nữa chứ… chúng ta cũng không bảo vệ được người như vậy.”"Nếu ta thất bại, ta sẽ tới tìm các ngươi." Cô bé vẫn kiên trì.Tất cả mọi người đều nhìn cô bé chằm chằm.Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ ngủ say trầm giọng nói: "Thẩm phán giả sắp tới,cái tên tới lần này cũng không bình thường.""Ta sẽ nghĩ cách." Cô bé nói."Ngươi xác định chứ? Bị tên kia bắt được, ngay cả linh hồn đều bị ăn sạch,cũng không còn cơ hội nữa." Cô gái đeo mặt nạ khô lâu nói."Vẫn luôn trốn tránh, ta đã mệt mỏi." Cô bé nói.Mọi người im lặng nhìn về phía cô bé.Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ say ngủ nói:"Vậy được rồi, nếu như ngươi có thể chạy trốn khỏi tầm mắt của Thẩm phángiả... chúng ta sẽ ở nơi sâu trong Vĩnh Dạ đợi ngươi."Mấy người lùi về phía sau.Bọn họ đi vào cánh cửa có đá quý khảm nạm.Cái đầu kia dần dần khép miệng lại, liếc nhìn về phía cô bé."Bảo trọng." Nó nói với giọng ồm ồm."Yên tâm, ta chạy trốn rất giỏi." Cô bé nói.Cái đầu dần dần lặn xuống mặt đất.Một lát sau, mọi thứ đều khôi phục lại bình tĩnh.Cô bé xoay người lại, nói về phía hư không: "Có thể ra rồi."Liễu Bình hiện ra, nói: "Cô gái đeo mặt nạ trăng lưỡi liềm vừa rồi có nhìn tamột lát.""Nàng ta rất mạnh, nhưng không có ác ý." Cô bé nói."Ta hỏi thẳng đi..."ễ ế ắLiễu Bình đang định nói tiếp thì lại bị cô bé kia cắt ngang."Chuyện quan trọng nhất của chúng ta chính là sống qua đêm nay, nếu nhưchúng ta làm được điều này, ta sẽ nói càng nhiều bí mật cho ngươi hơn." Cô bénói."Được, ta chờ." Liễu Bình nói.Cô bé biến mất, chẳng biết đi nơi nào nữa.Cũng không biết cô bé định chuẩn bị cái gì.Liễu Bình liếc nhìn đống hỗn loạn trên mặt đất.Trên đó có vết máu, óc, mấy cái chân gãy của quái vật kia.Được rồi, cứ để nó ở đây đi, chưa biết chừng còn có thể đưa tới tác dụng uyhiếp nữa.Hắn hủy bỏ Sắc chi Y, nhảy lên cao cao, rồi bay trở lại tường thành.Thời gian dần dần trôi qua.Ngay từ đầu, Liễu Bình còn tập trung canh gác.Thế nhưng đợi rất lâu vẫn không có quái vật nào nữa tới cả, hắn quyết định ngồixếp bằng trên tường thành rồi tu hành.Nếu như có thể tăng lên tối Trúc Cơ trung kỳ, linh lực sẽ tăng lên rất nhiều.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trong hư không, một hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngươi sử dụng một loại bí thuật đặc biệt, Thái Thượng Phù Ấn đao!]Liễu Bình cũng không để ý, hít sâu một hơi, giơ ngang thanh đao trước ngực.Một giây...Hai giây...Ba giây.Tiếng nổ dần dần biến mất.Quái vật đợi nửa ngày cũng không thấy bất cứ nguy hiểm nào cả, đành chậm rãiquay đầu...Ánh đao lướt qua.Ầm...Tiếng kêu thảm thiết bị tiếng nổ điếc tai che mất.Đỉnh đầu của quái vật bị đao chém mất, tiếng nổ sau đó lại lật ngược bộ vỏngoài của quái vật.Trong khoảnh khắc đó, Liễu Bình thu đao lại, đút hai nòng shotgun vào trongđầu của quái vật."Kết thúc."Liễu Bình bóp cò.Đùng!Sau một tiếng vang trầm, thân thể đang vặn vẹo của quái vật lập tức ngừng lại,ngã ầm xuống mặt đất, không có bất cứ cử động nào nữa.Liễu Bình không quan tâm, lại bóp cò lần nữa.Đùng!Nòng súng rung mạnh, bắn bay não của quái vật, vẩy ra ánh sáng thần thánhchói lọi trong hư không tăm tối.Đây là uy lực còn dư lại của đạn thần thánh.Liễu Bình thu súng lại, vẻ mặt cảnh giác lùi về phía sau vài bước, đồng thời bẻnòng súng, thay thế hai viên đạn thần thánh mới.Con bọ trăm chân, chết cũng không dừng.Quái vật này chỉ có tại thế giới Tử Vong, hắn chưa bao giờ thấy qua, cho nênhắn cũng sợ có điều gì bất ngờ xuất hiện, thà rằng bắn thêm một viên đạn cũngphải giết chết nó.Đợi một lát.ẫ ấQuái vật vẫn bất động.Liễu Bình đang định rời khỏi thì đã thấy một bóng người từ trong bóng đêm đira."Oa, nó lại tới nơi này, khó trách ta tìm nửa ngày cũng không thấy đâu, khôngnghĩ tới lại bị ngươi giết!"Cô bé rơi xuống, đưa tay vỗ trên thi thể quái vật kia.Trong nháy mắt, thi thể biến mất không thấy đâu nữa."Chờ đã, không phải ngươi đi rồi sao?" Liễu Bình hỏi."Mấy ngàn dặm quanh đây đều là địa bàn của ta, đương nhiên là ta có thể pháthiện động tĩnh của nơi này rồi...""Được rồi, ngươi tránh đi một lát."Cô bé xua tay về phía hắn, niệm vài tiếng chú ngữ.Một luồng sáng đỏ bao phủ quanh người Liễu Bình, làm cho hắn dần dần biếnmất."Đừng cử động, nếu không ta sẽ rất xấu hổ, ngươi cũng gặp phải nguy hiểm."Cô bé nói.Liễu Bình cũng đứng im không nhúc nhích.Hắn vẫn nguyện ý tin tưởng lời nói của cô bé này.Cô bé quay đầu nhìn về phía hoang dã.Trong bóng đêm, mặt đất nhấp nhô, như là làn sóng biển vậy.Một cái đầu khoảng mấy mét chui lên từ dưới mặt đất, nhìn về phía cô bé.Đây là một cái đầu lâu rất kỳ lạ, nó nhìn qua rất giống đầu của một người khổnglồ, thế nhưng phần miệng lại là một cánh cửa khảm đầy đá quý.Cửa mở ra.Bảy tám tên nam nam nữ nữ hình thù kỳ quái đi ra, trên mặt của bọn họ đều đeomặt nạ, không thấy rõ mặt mũi như nào.Một người đàn ông đeo mặt nạ nói: "Đã tới giờ, chúng ta phải trốn tới chỗ sâutrong Vĩnh Dạ."Liễu Bình quan sát kỹ, trên chiếc mặt nạ đó vẽ gương mặt của một con quỷđang ngủ say.Vẻ mặt cô bé trở nên lạnh lùng, nói: "Chạy trốn, đây chính là cách của chúng tasao?"Người đàn ông kia nói: "Làm gì phải ở lại đây chuốc khổ cơ chứ? Thời điểmbùng nổ chiến tranh giữa hai vị Nữ sĩ Tra Tấn cùng Thống Khổ đã tới, bênngoài thế giới Vĩnh Dạ sẽ sa vào chiến tranh vô tận, có khi chúng ta sẽ bị liênlụy."Cô bé nói: "Ở nơi này ta vẫn còn chuyện chưa làm xong, các ngươi đi trước đi."ỗ ếBỗng nhiên, trong đám người này, một cô gái đeo mặt nạ khô lâu phát ra tiếngcười."Các ngươi xem, nàng ta còn ảo tưởng về chuyện không thực tế kìa."Cô gái nói, dáng vẻ dù bận vẫn ung dung.Quỷ hỏa yếu ớt từ trong hốc mắt mặt nạ khô lâu sáng lên, nhìn chằm chằm vàocô bé kia.Một cô gái đeo mặt nạ trăng khuyết nói: "Dù là Thống Khổ hay là Tra Tấn, cácnàng đều không cho phép người sống tồn tại, huống hồ còn là người sống có thểphá hoại kịch bản... chúng ta không bảo vệ được người như vậy."Cô gái đeo mặt nạ khô lâu ngáp nói: “Dù là Thống Khổ hay là Tra Tấn, haingười này đều không cho phép người sống tồn tại, huống chi là loại người sốngphá hoại kịch bản nữa chứ… chúng ta cũng không bảo vệ được người như vậy.”"Nếu ta thất bại, ta sẽ tới tìm các ngươi." Cô bé vẫn kiên trì.Tất cả mọi người đều nhìn cô bé chằm chằm.Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ ngủ say trầm giọng nói: "Thẩm phán giả sắp tới,cái tên tới lần này cũng không bình thường.""Ta sẽ nghĩ cách." Cô bé nói."Ngươi xác định chứ? Bị tên kia bắt được, ngay cả linh hồn đều bị ăn sạch,cũng không còn cơ hội nữa." Cô gái đeo mặt nạ khô lâu nói."Vẫn luôn trốn tránh, ta đã mệt mỏi." Cô bé nói.Mọi người im lặng nhìn về phía cô bé.Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ say ngủ nói:"Vậy được rồi, nếu như ngươi có thể chạy trốn khỏi tầm mắt của Thẩm phángiả... chúng ta sẽ ở nơi sâu trong Vĩnh Dạ đợi ngươi."Mấy người lùi về phía sau.Bọn họ đi vào cánh cửa có đá quý khảm nạm.Cái đầu kia dần dần khép miệng lại, liếc nhìn về phía cô bé."Bảo trọng." Nó nói với giọng ồm ồm."Yên tâm, ta chạy trốn rất giỏi." Cô bé nói.Cái đầu dần dần lặn xuống mặt đất.Một lát sau, mọi thứ đều khôi phục lại bình tĩnh.Cô bé xoay người lại, nói về phía hư không: "Có thể ra rồi."Liễu Bình hiện ra, nói: "Cô gái đeo mặt nạ trăng lưỡi liềm vừa rồi có nhìn tamột lát.""Nàng ta rất mạnh, nhưng không có ác ý." Cô bé nói."Ta hỏi thẳng đi..."ễ ế ắLiễu Bình đang định nói tiếp thì lại bị cô bé kia cắt ngang."Chuyện quan trọng nhất của chúng ta chính là sống qua đêm nay, nếu nhưchúng ta làm được điều này, ta sẽ nói càng nhiều bí mật cho ngươi hơn." Cô bénói."Được, ta chờ." Liễu Bình nói.Cô bé biến mất, chẳng biết đi nơi nào nữa.Cũng không biết cô bé định chuẩn bị cái gì.Liễu Bình liếc nhìn đống hỗn loạn trên mặt đất.Trên đó có vết máu, óc, mấy cái chân gãy của quái vật kia.Được rồi, cứ để nó ở đây đi, chưa biết chừng còn có thể đưa tới tác dụng uyhiếp nữa.Hắn hủy bỏ Sắc chi Y, nhảy lên cao cao, rồi bay trở lại tường thành.Thời gian dần dần trôi qua.Ngay từ đầu, Liễu Bình còn tập trung canh gác.Thế nhưng đợi rất lâu vẫn không có quái vật nào nữa tới cả, hắn quyết định ngồixếp bằng trên tường thành rồi tu hành.Nếu như có thể tăng lên tối Trúc Cơ trung kỳ, linh lực sẽ tăng lên rất nhiều.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trong hư không, một hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Ngươi sử dụng một loại bí thuật đặc biệt, Thái Thượng Phù Ấn đao!]Liễu Bình cũng không để ý, hít sâu một hơi, giơ ngang thanh đao trước ngực.Một giây...Hai giây...Ba giây.Tiếng nổ dần dần biến mất.Quái vật đợi nửa ngày cũng không thấy bất cứ nguy hiểm nào cả, đành chậm rãiquay đầu...Ánh đao lướt qua.Ầm...Tiếng kêu thảm thiết bị tiếng nổ điếc tai che mất.Đỉnh đầu của quái vật bị đao chém mất, tiếng nổ sau đó lại lật ngược bộ vỏngoài của quái vật.Trong khoảnh khắc đó, Liễu Bình thu đao lại, đút hai nòng shotgun vào trongđầu của quái vật."Kết thúc."Liễu Bình bóp cò.Đùng!Sau một tiếng vang trầm, thân thể đang vặn vẹo của quái vật lập tức ngừng lại,ngã ầm xuống mặt đất, không có bất cứ cử động nào nữa.Liễu Bình không quan tâm, lại bóp cò lần nữa.Đùng!Nòng súng rung mạnh, bắn bay não của quái vật, vẩy ra ánh sáng thần thánhchói lọi trong hư không tăm tối.Đây là uy lực còn dư lại của đạn thần thánh.Liễu Bình thu súng lại, vẻ mặt cảnh giác lùi về phía sau vài bước, đồng thời bẻnòng súng, thay thế hai viên đạn thần thánh mới.Con bọ trăm chân, chết cũng không dừng.Quái vật này chỉ có tại thế giới Tử Vong, hắn chưa bao giờ thấy qua, cho nênhắn cũng sợ có điều gì bất ngờ xuất hiện, thà rằng bắn thêm một viên đạn cũngphải giết chết nó.Đợi một lát.ẫ ấQuái vật vẫn bất động.Liễu Bình đang định rời khỏi thì đã thấy một bóng người từ trong bóng đêm đira."Oa, nó lại tới nơi này, khó trách ta tìm nửa ngày cũng không thấy đâu, khôngnghĩ tới lại bị ngươi giết!"Cô bé rơi xuống, đưa tay vỗ trên thi thể quái vật kia.Trong nháy mắt, thi thể biến mất không thấy đâu nữa."Chờ đã, không phải ngươi đi rồi sao?" Liễu Bình hỏi."Mấy ngàn dặm quanh đây đều là địa bàn của ta, đương nhiên là ta có thể pháthiện động tĩnh của nơi này rồi...""Được rồi, ngươi tránh đi một lát."Cô bé xua tay về phía hắn, niệm vài tiếng chú ngữ.Một luồng sáng đỏ bao phủ quanh người Liễu Bình, làm cho hắn dần dần biếnmất."Đừng cử động, nếu không ta sẽ rất xấu hổ, ngươi cũng gặp phải nguy hiểm."Cô bé nói.Liễu Bình cũng đứng im không nhúc nhích.Hắn vẫn nguyện ý tin tưởng lời nói của cô bé này.Cô bé quay đầu nhìn về phía hoang dã.Trong bóng đêm, mặt đất nhấp nhô, như là làn sóng biển vậy.Một cái đầu khoảng mấy mét chui lên từ dưới mặt đất, nhìn về phía cô bé.Đây là một cái đầu lâu rất kỳ lạ, nó nhìn qua rất giống đầu của một người khổnglồ, thế nhưng phần miệng lại là một cánh cửa khảm đầy đá quý.Cửa mở ra.Bảy tám tên nam nam nữ nữ hình thù kỳ quái đi ra, trên mặt của bọn họ đều đeomặt nạ, không thấy rõ mặt mũi như nào.Một người đàn ông đeo mặt nạ nói: "Đã tới giờ, chúng ta phải trốn tới chỗ sâutrong Vĩnh Dạ."Liễu Bình quan sát kỹ, trên chiếc mặt nạ đó vẽ gương mặt của một con quỷđang ngủ say.Vẻ mặt cô bé trở nên lạnh lùng, nói: "Chạy trốn, đây chính là cách của chúng tasao?"Người đàn ông kia nói: "Làm gì phải ở lại đây chuốc khổ cơ chứ? Thời điểmbùng nổ chiến tranh giữa hai vị Nữ sĩ Tra Tấn cùng Thống Khổ đã tới, bênngoài thế giới Vĩnh Dạ sẽ sa vào chiến tranh vô tận, có khi chúng ta sẽ bị liênlụy."Cô bé nói: "Ở nơi này ta vẫn còn chuyện chưa làm xong, các ngươi đi trước đi."ỗ ếBỗng nhiên, trong đám người này, một cô gái đeo mặt nạ khô lâu phát ra tiếngcười."Các ngươi xem, nàng ta còn ảo tưởng về chuyện không thực tế kìa."Cô gái nói, dáng vẻ dù bận vẫn ung dung.Quỷ hỏa yếu ớt từ trong hốc mắt mặt nạ khô lâu sáng lên, nhìn chằm chằm vàocô bé kia.Một cô gái đeo mặt nạ trăng khuyết nói: "Dù là Thống Khổ hay là Tra Tấn, cácnàng đều không cho phép người sống tồn tại, huống hồ còn là người sống có thểphá hoại kịch bản... chúng ta không bảo vệ được người như vậy."Cô gái đeo mặt nạ khô lâu ngáp nói: “Dù là Thống Khổ hay là Tra Tấn, haingười này đều không cho phép người sống tồn tại, huống chi là loại người sốngphá hoại kịch bản nữa chứ… chúng ta cũng không bảo vệ được người như vậy.”"Nếu ta thất bại, ta sẽ tới tìm các ngươi." Cô bé vẫn kiên trì.Tất cả mọi người đều nhìn cô bé chằm chằm.Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ ngủ say trầm giọng nói: "Thẩm phán giả sắp tới,cái tên tới lần này cũng không bình thường.""Ta sẽ nghĩ cách." Cô bé nói."Ngươi xác định chứ? Bị tên kia bắt được, ngay cả linh hồn đều bị ăn sạch,cũng không còn cơ hội nữa." Cô gái đeo mặt nạ khô lâu nói."Vẫn luôn trốn tránh, ta đã mệt mỏi." Cô bé nói.Mọi người im lặng nhìn về phía cô bé.Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ say ngủ nói:"Vậy được rồi, nếu như ngươi có thể chạy trốn khỏi tầm mắt của Thẩm phángiả... chúng ta sẽ ở nơi sâu trong Vĩnh Dạ đợi ngươi."Mấy người lùi về phía sau.Bọn họ đi vào cánh cửa có đá quý khảm nạm.Cái đầu kia dần dần khép miệng lại, liếc nhìn về phía cô bé."Bảo trọng." Nó nói với giọng ồm ồm."Yên tâm, ta chạy trốn rất giỏi." Cô bé nói.Cái đầu dần dần lặn xuống mặt đất.Một lát sau, mọi thứ đều khôi phục lại bình tĩnh.Cô bé xoay người lại, nói về phía hư không: "Có thể ra rồi."Liễu Bình hiện ra, nói: "Cô gái đeo mặt nạ trăng lưỡi liềm vừa rồi có nhìn tamột lát.""Nàng ta rất mạnh, nhưng không có ác ý." Cô bé nói."Ta hỏi thẳng đi..."ễ ế ắLiễu Bình đang định nói tiếp thì lại bị cô bé kia cắt ngang."Chuyện quan trọng nhất của chúng ta chính là sống qua đêm nay, nếu nhưchúng ta làm được điều này, ta sẽ nói càng nhiều bí mật cho ngươi hơn." Cô bénói."Được, ta chờ." Liễu Bình nói.Cô bé biến mất, chẳng biết đi nơi nào nữa.Cũng không biết cô bé định chuẩn bị cái gì.Liễu Bình liếc nhìn đống hỗn loạn trên mặt đất.Trên đó có vết máu, óc, mấy cái chân gãy của quái vật kia.Được rồi, cứ để nó ở đây đi, chưa biết chừng còn có thể đưa tới tác dụng uyhiếp nữa.Hắn hủy bỏ Sắc chi Y, nhảy lên cao cao, rồi bay trở lại tường thành.Thời gian dần dần trôi qua.Ngay từ đầu, Liễu Bình còn tập trung canh gác.Thế nhưng đợi rất lâu vẫn không có quái vật nào nữa tới cả, hắn quyết định ngồixếp bằng trên tường thành rồi tu hành.Nếu như có thể tăng lên tối Trúc Cơ trung kỳ, linh lực sẽ tăng lên rất nhiều.