"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 131: "Ngươi dự định làm cái gì đầu tiên?"
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Yên tĩnh một hồi lâu.Vị nữ thần mặc váy đennày mở miệng nói: "Thị thần mà ngươi gọi tới, đều là tồn tại cực kỳ không camtâm, cho nên ta sẽ xuất hiện ở nơi này, về phần vì sao ta còn không rời đi...""Bởi vì ta muốn đứng ngoài quan sát, nhìn xem ngươi có phải thật sự chuẩn bịsẵn sàng, chinh phục một đám Thị thần mạnh nhất này hay không.""Thế nhưng khi nhìn tới cuối cùng, ngươi cũng không thành công."Liễu Bình nói: "Ta lại cảm thấy mình thành công từ chối bọn họ."Cô gái nói: "Thế nhưng bộ bài của ngươi là Hoan Nhạc, nhân vật là Thằng hề,chẳng lẽ không nên lấy lòng chúng sinh sao?""Nơi này dính tới một vấn đề.""Cái gì?""Ta có vui vẻ hay không.""Cũng coi như tương xứng với bộ bài của ngươi, thế nhưng Thằng hề là bị chếgiễu, ta vẫn không có dự định tiếp nhận Thẻ bài sư như vậy.""Từ xưa tới nay người không chỉ một mặt, cho nên ta cũng không chỉ là mộtThằng hề.""Ngươi muốn ta làm Thị thần của ngươi tới như vậy sao?""Đúng vậy, hi vọng có thể cho ta một cơ hội.""Tại sao lại chọn ta?""Ta thích.""Nếu như ngươi muốn ta trở thành Thị thần của ngươi, đầu tiên ngươi phải làmcho ta vui vẻ.""Làm sao mới có thể làm cho ngươi vui vẻ?""Ngươi mới vừa nói xưa nay người không chỉ một mặt, ta cũng đồng ý điểmnày... thế nhưng ta không thấy được ngươi còn cái gì khác ngoài Thằng hề cả.""Lâu ngày mới rõ lòng người, ngươi có thể chậm rãi tìm hiểu ta.""Ta không chờ được lâu như vậy, hay là ngươi chứng minh bản thân ngay bâygiờ đi..."Cô gái tiện tay rút một cái, lấy một thẻ bài từ hư không giơ lên trước mặt LiễuBình."Đi thôi, nếu như ngươi có thể chứng minh mình, ta sẽ trở thành Thị thần củangươi."ễ ề ắLiễu Bình nhìn về phía thẻ bài, trên thẻ bài vẽ một cảnh tượng mà hắn chưatừng gặp bao giờ.Trên tấm thẻ kia vẽ một ngọn núi đơn độc.Bên ngoài ngọn núi, là vực sâu hắc ám vô biên vô tận.Giống như toàn thế giới chỉ còn lại một ngọn núi đơn độc này vậy, trừ cái đó ra,không còn vật nào khác.Cả đỉnh ngọn núi đều bị tường vây nhốt ở trogn.Trong tường vây, đám người muôn hình muôn vẻ hoặc ngồi hoặc nằm, hoặc đihoặc đứng, vẻ mặt mỗi người đều ngẩn ra, thần sắc đờ đẫn.Hai tay hai chân của bọn họ đều bị xiềng xích nặng nề khóa cứng lại."Đây là cái gì?" Liễu Bình hỏi.Hắn nhìn về phía chữ nhỏ thiêu đốt trong hư không, cũng hiểu được.Tấm thẻ này có thể đưa mình qua đó cùng với nán lại một thời gian.Trên ngọn núi kia, tốc độ chảy của thời gian khác với tốc độ chảy của thời gianbên ngoài.Trong đó một ngày, tương đương với một phút bên ngoài."Nó có tên là 'Ngục giam tạm thời của người vô dụng', là một ngục giam, dùngđể giam giữ những chức nghiệp giả đã hoàn toàn thức tỉnh trong vở kịch hắcám." Nữ sĩ nói."Bọn họ sẽ bị giam tại nơi đó vĩnh viễn hay sao?" Liễu Bình hỏi."Không, mỗi người bọn họ đều phải giải đáp một nan đề liên quan tới chứcnghiệp của họ, nếu như làm được, đã chứng minh bọn họ cũng có giá trị, sẽđược thả ra, hình thành quan hệ làm thuê với Thần linh, không cần trở thành nôlệ... mặc dù cũng không khác nhau nhiều lắm." Nữ sĩ nói."Nhiều người được đi ra rồi sao?" Liễu Bình hỏi."Hầu như không có ai làm được cả... bởi vì những nan đề được thiết lập cực kỳkhó khăn, coi như bọn họ là cường giả trong chức nghiệp của mình cũng khôngthể giải quyết vấn đề khó tới mức đó." Nữ sĩ nói.Phía trên thẻ bài, những người trong đó dần dần trở nên ồn ào.Bọn họ gào thét, tập hợp một chỗ, có vẻ như chuẩn bị làm ra cái gì đó.Một lát sau...Hai người đi ra, đối mặt lẫn nhau, tay không tấc sắt đánh nhau.Những người khác thì quay xung quanh, lớn tiếng hô quát.Nữ sĩ nói với giọng mỉa mai: "Nơi đó cấm tuyệt bất cứ lực lượng siêu phàmnào, không thể tiếp tục tu luyện, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh nhau ẩu đả...trong thời gian dài dằng dặc, những người chết này không có ăn uống, không cóbất cứ chuyện gì để làm, ngoài việc suy tư về nan đề kia ra, chỉ có thể thông quaphương thức đánh nhau để giết thời gian."ế"Nếu như vượt qua tường vây...""Bên ngoài là vách núi vô tận, bọn họ sẽ vĩnh viễn rơi vào trạng thái rơi tự do.""Được, ta đã biết tình huống hiện tại, ngươi muốn ta làm cái gì?" Liễu Bình hỏi."Trong đám người đó, có một bí mật mà ta rất muốn biết được ẩn giấu trong nanđề của một người, ngươi phải tìm tới hắn, biết được nan đề của hắn ta." Nữ sĩnói."Là người nào?""Không biết?""Có manh mối gì sao?""Không có.""Ngay cả một chút cũng không?""Đúng, nếu như ngươi không làm được, có thể không đi, chúng ta mỗi người đimột ngả.""Vậy nếu như ta biết được nan đề đó là gì thì sao?""Ta sẽ trở thành Thị thần của ngươi.""Thành giao."Liễu Bình nhận lấy tấm thẻ bài kia, nắm trong bàn tay.Thẻ bài lập tức tản ra từng đợt ánh sáng, bao phủ hắn vào bên trong.Giống như có một lực kéo rất mạnh...Hắn cảm giác mình xuất hiện trong bóng đêm vô tận, lao nhanh xuống một nơinào đó.Trời đất quay cuồng!Một hơi.Hai hơi.Ba hơi.Ầm...Liễu Bình ngã mạnh xuống đất.Bên tai vang lên những tiếng đánh nhau, tiếng rống giận dữ, tiếng hoan hô,tiếng vỗ tay.Hắn lắc lắc đầu, dần dần bò dậy từ dưới đất.Cách đó không xa có một đám người vây xem hai người đánh nhau tới mứcmáu tươi bắn tung tóe.Liễu Bình yên lặng đứng từ xa quan sát.Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên bên tai hắn:"Ngươi dự định làm cái gì đầu tiên?"ồ ễ"Nữ sĩ? Ngươi theo tới rồi?" Liễu Bình kinh ngạc nói."Đúng vậy, ngươi không có cách nào mang chuyện nơi đây nói ra ngoài, ta phảiđi theo cạnh ngươi, mới có thể nghe được bí mật kia khi nó được nói ra." Giọngnữ nói."Được, chúng ta đi xem trước." Liễu Bình nói.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Yên tĩnh một hồi lâu.Vị nữ thần mặc váy đennày mở miệng nói: "Thị thần mà ngươi gọi tới, đều là tồn tại cực kỳ không camtâm, cho nên ta sẽ xuất hiện ở nơi này, về phần vì sao ta còn không rời đi...""Bởi vì ta muốn đứng ngoài quan sát, nhìn xem ngươi có phải thật sự chuẩn bịsẵn sàng, chinh phục một đám Thị thần mạnh nhất này hay không.""Thế nhưng khi nhìn tới cuối cùng, ngươi cũng không thành công."Liễu Bình nói: "Ta lại cảm thấy mình thành công từ chối bọn họ."Cô gái nói: "Thế nhưng bộ bài của ngươi là Hoan Nhạc, nhân vật là Thằng hề,chẳng lẽ không nên lấy lòng chúng sinh sao?""Nơi này dính tới một vấn đề.""Cái gì?""Ta có vui vẻ hay không.""Cũng coi như tương xứng với bộ bài của ngươi, thế nhưng Thằng hề là bị chếgiễu, ta vẫn không có dự định tiếp nhận Thẻ bài sư như vậy.""Từ xưa tới nay người không chỉ một mặt, cho nên ta cũng không chỉ là mộtThằng hề.""Ngươi muốn ta làm Thị thần của ngươi tới như vậy sao?""Đúng vậy, hi vọng có thể cho ta một cơ hội.""Tại sao lại chọn ta?""Ta thích.""Nếu như ngươi muốn ta trở thành Thị thần của ngươi, đầu tiên ngươi phải làmcho ta vui vẻ.""Làm sao mới có thể làm cho ngươi vui vẻ?""Ngươi mới vừa nói xưa nay người không chỉ một mặt, ta cũng đồng ý điểmnày... thế nhưng ta không thấy được ngươi còn cái gì khác ngoài Thằng hề cả.""Lâu ngày mới rõ lòng người, ngươi có thể chậm rãi tìm hiểu ta.""Ta không chờ được lâu như vậy, hay là ngươi chứng minh bản thân ngay bâygiờ đi..."Cô gái tiện tay rút một cái, lấy một thẻ bài từ hư không giơ lên trước mặt LiễuBình."Đi thôi, nếu như ngươi có thể chứng minh mình, ta sẽ trở thành Thị thần củangươi."ễ ề ắLiễu Bình nhìn về phía thẻ bài, trên thẻ bài vẽ một cảnh tượng mà hắn chưatừng gặp bao giờ.Trên tấm thẻ kia vẽ một ngọn núi đơn độc.Bên ngoài ngọn núi, là vực sâu hắc ám vô biên vô tận.Giống như toàn thế giới chỉ còn lại một ngọn núi đơn độc này vậy, trừ cái đó ra,không còn vật nào khác.Cả đỉnh ngọn núi đều bị tường vây nhốt ở trogn.Trong tường vây, đám người muôn hình muôn vẻ hoặc ngồi hoặc nằm, hoặc đihoặc đứng, vẻ mặt mỗi người đều ngẩn ra, thần sắc đờ đẫn.Hai tay hai chân của bọn họ đều bị xiềng xích nặng nề khóa cứng lại."Đây là cái gì?" Liễu Bình hỏi.Hắn nhìn về phía chữ nhỏ thiêu đốt trong hư không, cũng hiểu được.Tấm thẻ này có thể đưa mình qua đó cùng với nán lại một thời gian.Trên ngọn núi kia, tốc độ chảy của thời gian khác với tốc độ chảy của thời gianbên ngoài.Trong đó một ngày, tương đương với một phút bên ngoài."Nó có tên là 'Ngục giam tạm thời của người vô dụng', là một ngục giam, dùngđể giam giữ những chức nghiệp giả đã hoàn toàn thức tỉnh trong vở kịch hắcám." Nữ sĩ nói."Bọn họ sẽ bị giam tại nơi đó vĩnh viễn hay sao?" Liễu Bình hỏi."Không, mỗi người bọn họ đều phải giải đáp một nan đề liên quan tới chứcnghiệp của họ, nếu như làm được, đã chứng minh bọn họ cũng có giá trị, sẽđược thả ra, hình thành quan hệ làm thuê với Thần linh, không cần trở thành nôlệ... mặc dù cũng không khác nhau nhiều lắm." Nữ sĩ nói."Nhiều người được đi ra rồi sao?" Liễu Bình hỏi."Hầu như không có ai làm được cả... bởi vì những nan đề được thiết lập cực kỳkhó khăn, coi như bọn họ là cường giả trong chức nghiệp của mình cũng khôngthể giải quyết vấn đề khó tới mức đó." Nữ sĩ nói.Phía trên thẻ bài, những người trong đó dần dần trở nên ồn ào.Bọn họ gào thét, tập hợp một chỗ, có vẻ như chuẩn bị làm ra cái gì đó.Một lát sau...Hai người đi ra, đối mặt lẫn nhau, tay không tấc sắt đánh nhau.Những người khác thì quay xung quanh, lớn tiếng hô quát.Nữ sĩ nói với giọng mỉa mai: "Nơi đó cấm tuyệt bất cứ lực lượng siêu phàmnào, không thể tiếp tục tu luyện, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh nhau ẩu đả...trong thời gian dài dằng dặc, những người chết này không có ăn uống, không cóbất cứ chuyện gì để làm, ngoài việc suy tư về nan đề kia ra, chỉ có thể thông quaphương thức đánh nhau để giết thời gian."ế"Nếu như vượt qua tường vây...""Bên ngoài là vách núi vô tận, bọn họ sẽ vĩnh viễn rơi vào trạng thái rơi tự do.""Được, ta đã biết tình huống hiện tại, ngươi muốn ta làm cái gì?" Liễu Bình hỏi."Trong đám người đó, có một bí mật mà ta rất muốn biết được ẩn giấu trong nanđề của một người, ngươi phải tìm tới hắn, biết được nan đề của hắn ta." Nữ sĩnói."Là người nào?""Không biết?""Có manh mối gì sao?""Không có.""Ngay cả một chút cũng không?""Đúng, nếu như ngươi không làm được, có thể không đi, chúng ta mỗi người đimột ngả.""Vậy nếu như ta biết được nan đề đó là gì thì sao?""Ta sẽ trở thành Thị thần của ngươi.""Thành giao."Liễu Bình nhận lấy tấm thẻ bài kia, nắm trong bàn tay.Thẻ bài lập tức tản ra từng đợt ánh sáng, bao phủ hắn vào bên trong.Giống như có một lực kéo rất mạnh...Hắn cảm giác mình xuất hiện trong bóng đêm vô tận, lao nhanh xuống một nơinào đó.Trời đất quay cuồng!Một hơi.Hai hơi.Ba hơi.Ầm...Liễu Bình ngã mạnh xuống đất.Bên tai vang lên những tiếng đánh nhau, tiếng rống giận dữ, tiếng hoan hô,tiếng vỗ tay.Hắn lắc lắc đầu, dần dần bò dậy từ dưới đất.Cách đó không xa có một đám người vây xem hai người đánh nhau tới mứcmáu tươi bắn tung tóe.Liễu Bình yên lặng đứng từ xa quan sát.Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên bên tai hắn:"Ngươi dự định làm cái gì đầu tiên?"ồ ễ"Nữ sĩ? Ngươi theo tới rồi?" Liễu Bình kinh ngạc nói."Đúng vậy, ngươi không có cách nào mang chuyện nơi đây nói ra ngoài, ta phảiđi theo cạnh ngươi, mới có thể nghe được bí mật kia khi nó được nói ra." Giọngnữ nói."Được, chúng ta đi xem trước." Liễu Bình nói.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Yên tĩnh một hồi lâu.Vị nữ thần mặc váy đennày mở miệng nói: "Thị thần mà ngươi gọi tới, đều là tồn tại cực kỳ không camtâm, cho nên ta sẽ xuất hiện ở nơi này, về phần vì sao ta còn không rời đi...""Bởi vì ta muốn đứng ngoài quan sát, nhìn xem ngươi có phải thật sự chuẩn bịsẵn sàng, chinh phục một đám Thị thần mạnh nhất này hay không.""Thế nhưng khi nhìn tới cuối cùng, ngươi cũng không thành công."Liễu Bình nói: "Ta lại cảm thấy mình thành công từ chối bọn họ."Cô gái nói: "Thế nhưng bộ bài của ngươi là Hoan Nhạc, nhân vật là Thằng hề,chẳng lẽ không nên lấy lòng chúng sinh sao?""Nơi này dính tới một vấn đề.""Cái gì?""Ta có vui vẻ hay không.""Cũng coi như tương xứng với bộ bài của ngươi, thế nhưng Thằng hề là bị chếgiễu, ta vẫn không có dự định tiếp nhận Thẻ bài sư như vậy.""Từ xưa tới nay người không chỉ một mặt, cho nên ta cũng không chỉ là mộtThằng hề.""Ngươi muốn ta làm Thị thần của ngươi tới như vậy sao?""Đúng vậy, hi vọng có thể cho ta một cơ hội.""Tại sao lại chọn ta?""Ta thích.""Nếu như ngươi muốn ta trở thành Thị thần của ngươi, đầu tiên ngươi phải làmcho ta vui vẻ.""Làm sao mới có thể làm cho ngươi vui vẻ?""Ngươi mới vừa nói xưa nay người không chỉ một mặt, ta cũng đồng ý điểmnày... thế nhưng ta không thấy được ngươi còn cái gì khác ngoài Thằng hề cả.""Lâu ngày mới rõ lòng người, ngươi có thể chậm rãi tìm hiểu ta.""Ta không chờ được lâu như vậy, hay là ngươi chứng minh bản thân ngay bâygiờ đi..."Cô gái tiện tay rút một cái, lấy một thẻ bài từ hư không giơ lên trước mặt LiễuBình."Đi thôi, nếu như ngươi có thể chứng minh mình, ta sẽ trở thành Thị thần củangươi."ễ ề ắLiễu Bình nhìn về phía thẻ bài, trên thẻ bài vẽ một cảnh tượng mà hắn chưatừng gặp bao giờ.Trên tấm thẻ kia vẽ một ngọn núi đơn độc.Bên ngoài ngọn núi, là vực sâu hắc ám vô biên vô tận.Giống như toàn thế giới chỉ còn lại một ngọn núi đơn độc này vậy, trừ cái đó ra,không còn vật nào khác.Cả đỉnh ngọn núi đều bị tường vây nhốt ở trogn.Trong tường vây, đám người muôn hình muôn vẻ hoặc ngồi hoặc nằm, hoặc đihoặc đứng, vẻ mặt mỗi người đều ngẩn ra, thần sắc đờ đẫn.Hai tay hai chân của bọn họ đều bị xiềng xích nặng nề khóa cứng lại."Đây là cái gì?" Liễu Bình hỏi.Hắn nhìn về phía chữ nhỏ thiêu đốt trong hư không, cũng hiểu được.Tấm thẻ này có thể đưa mình qua đó cùng với nán lại một thời gian.Trên ngọn núi kia, tốc độ chảy của thời gian khác với tốc độ chảy của thời gianbên ngoài.Trong đó một ngày, tương đương với một phút bên ngoài."Nó có tên là 'Ngục giam tạm thời của người vô dụng', là một ngục giam, dùngđể giam giữ những chức nghiệp giả đã hoàn toàn thức tỉnh trong vở kịch hắcám." Nữ sĩ nói."Bọn họ sẽ bị giam tại nơi đó vĩnh viễn hay sao?" Liễu Bình hỏi."Không, mỗi người bọn họ đều phải giải đáp một nan đề liên quan tới chứcnghiệp của họ, nếu như làm được, đã chứng minh bọn họ cũng có giá trị, sẽđược thả ra, hình thành quan hệ làm thuê với Thần linh, không cần trở thành nôlệ... mặc dù cũng không khác nhau nhiều lắm." Nữ sĩ nói."Nhiều người được đi ra rồi sao?" Liễu Bình hỏi."Hầu như không có ai làm được cả... bởi vì những nan đề được thiết lập cực kỳkhó khăn, coi như bọn họ là cường giả trong chức nghiệp của mình cũng khôngthể giải quyết vấn đề khó tới mức đó." Nữ sĩ nói.Phía trên thẻ bài, những người trong đó dần dần trở nên ồn ào.Bọn họ gào thét, tập hợp một chỗ, có vẻ như chuẩn bị làm ra cái gì đó.Một lát sau...Hai người đi ra, đối mặt lẫn nhau, tay không tấc sắt đánh nhau.Những người khác thì quay xung quanh, lớn tiếng hô quát.Nữ sĩ nói với giọng mỉa mai: "Nơi đó cấm tuyệt bất cứ lực lượng siêu phàmnào, không thể tiếp tục tu luyện, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh nhau ẩu đả...trong thời gian dài dằng dặc, những người chết này không có ăn uống, không cóbất cứ chuyện gì để làm, ngoài việc suy tư về nan đề kia ra, chỉ có thể thông quaphương thức đánh nhau để giết thời gian."ế"Nếu như vượt qua tường vây...""Bên ngoài là vách núi vô tận, bọn họ sẽ vĩnh viễn rơi vào trạng thái rơi tự do.""Được, ta đã biết tình huống hiện tại, ngươi muốn ta làm cái gì?" Liễu Bình hỏi."Trong đám người đó, có một bí mật mà ta rất muốn biết được ẩn giấu trong nanđề của một người, ngươi phải tìm tới hắn, biết được nan đề của hắn ta." Nữ sĩnói."Là người nào?""Không biết?""Có manh mối gì sao?""Không có.""Ngay cả một chút cũng không?""Đúng, nếu như ngươi không làm được, có thể không đi, chúng ta mỗi người đimột ngả.""Vậy nếu như ta biết được nan đề đó là gì thì sao?""Ta sẽ trở thành Thị thần của ngươi.""Thành giao."Liễu Bình nhận lấy tấm thẻ bài kia, nắm trong bàn tay.Thẻ bài lập tức tản ra từng đợt ánh sáng, bao phủ hắn vào bên trong.Giống như có một lực kéo rất mạnh...Hắn cảm giác mình xuất hiện trong bóng đêm vô tận, lao nhanh xuống một nơinào đó.Trời đất quay cuồng!Một hơi.Hai hơi.Ba hơi.Ầm...Liễu Bình ngã mạnh xuống đất.Bên tai vang lên những tiếng đánh nhau, tiếng rống giận dữ, tiếng hoan hô,tiếng vỗ tay.Hắn lắc lắc đầu, dần dần bò dậy từ dưới đất.Cách đó không xa có một đám người vây xem hai người đánh nhau tới mứcmáu tươi bắn tung tóe.Liễu Bình yên lặng đứng từ xa quan sát.Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên bên tai hắn:"Ngươi dự định làm cái gì đầu tiên?"ồ ễ"Nữ sĩ? Ngươi theo tới rồi?" Liễu Bình kinh ngạc nói."Đúng vậy, ngươi không có cách nào mang chuyện nơi đây nói ra ngoài, ta phảiđi theo cạnh ngươi, mới có thể nghe được bí mật kia khi nó được nói ra." Giọngnữ nói."Được, chúng ta đi xem trước." Liễu Bình nói.