"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 132: Tâm hỏa

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… "Đánh nhau không có liên quan gì tới nhiệm vụ của ngươi, ta khuyên ngươithừa dịp lúc này, đi tìm kiếm những người có thế lực ở nơi này để nghe ngóngtin tức." Giọng nữ nói."Xem trước chút đi." Liễu Bình cười nói.Hắn nhìn về phía trận đấu, thấy hai người kia đánh tới cuối cùng, một người ngãnhào trên đất, cả nửa ngày cũng không thể đứng dậy.Tiếng hoan hô của đám người càng lớn hơn.Người vẫn có thể đứng thấy vậy thì đi tới, đỡ người đang nằm dưới đất dậy.Hai người cười lên ha hả, thân thiện vỗ tay với nhau.Những người khác thì ồn ào bàn luận:"Đánh quá đẹp!""Trận thứ hai! Trận thứ hai!""Ai còn muốn đánh?""Thời gian hôm nay còn nhiều, có thể đánh thêm mấy trận, quá giỏi!""Ta tới! Ai sẽ làm đối thủ của ta?"Liễu Bình yên lặng quan sát một lúc, trên mặt hiện lên vẻ ngỡ ngàng.Giọng nữ vang lên lần nữa: "Ngươi chỉ có thể ở lại nơi đây mười ngày, đổithành vị trí ban đầu của chúng ta, là mười phút.""Rõ." Liễu Bình nói."Tranh thủ thời gian hành động đi, khi trước ta cũng đã phái người tới đây thămdò, đại khái thì ta có thể nói mấy thế lực lớn ở nơi này cho ngươi biết." Giọngnữ nói."Trước đó ngươi nói là không có manh mối." Liễu Bình nói."Đó là để thử xem ngươi có can đảm tới nơi này hay không." Giọng nữ nói."Được rồi, chuyện về sau giao cho ta." Liễu Bình nói."Đương nhiên là giao cho ngươi... chờ đã, ngươi đang làm cái gì?" Giọng nữkinh ngạc hỏi.Liễu Bình cởi áo, lộ ra cơ bắp cân xứng.Hắn bước từng bước vào trong đám người.Đám người đều nhìn về phía hắn, vừa thấy là khuôn mặt mới thì lập tức phát ratiếng cười vang."Người mới!""Một con chim non vừa mới tới."ấ ố ế ấ"Ha ha, nhìn qua đúng là rất non, vậy mà cũng muốn tham gia chiến đấu sao?""Cho hắn một cơ hội, đánh hắn khóc đi!""Ai đi dạy bảo hắn?"Một người đàn ông vạm vỡ có xăm hình xăm vượt qua đám người đi ra, ngoắcvề phía Liễu Bình:"Bản đại gia là quyền thuật gia của văn minh cổ võ, nhóc con, tên là gì?"Liễu Bình mỉm cười, hỏi: "Ngươi muốn đánh với ta?""Người mới sao, cũng nên biết quy tắc nơi đây là gì." Người kia cười nói."Vừa rồi ngươi hỏi ta cái gì?""Tên của ngươi.""A, ngươi không xứng được biết."Đám người cười vang.Quyền thuật gia nhíu mày, vẻ mặt trở nên dữ tợn."Nhãi con, chờ lát nữa cũng đừng khóc cầu xin ta tha thứ!"Hắn bước về phía Liễu Bình, đám người lập tức tách ra một con đường.Mười mét.Bảy mét.Ba mét.Thân hình quyền thuật gia xoay tròn, chân như roi thép quật về phía đầu củaLiễu Bình.Liễu Bình thì đưa tay ra ngăn cản..."Hắn, xong!" Lập tức có người đứng xem gào lên với vẻ hưng phấn.Có người còn bắt đầu huýt sáo nữa.Trong trường hợp mọi người đều không thể sử dụng lực lượng siêu phàm, mộtkích này của Quyền thuật gia cũng coi như là đòn sát thủ của hắn ta, sức tấncông cực mạnh.Coi như thằng nhóc này chặn được, cũng sẽ bị đánh bay ra ngoài.Sau đó, Quyền thuật gia sẽ đuổi theo, liên tục đánh ra những đòn đập nện, línhmới kai chỉ có thể chịu đựng bị đánh, tới tận khi bị đánh ngất đi mới thôi.Tất cả mọi người đều nghĩ vậy.Quả nhiên...Cú đá mạnh mẽ này quật trúng người tên lính mới kia!Trong khoảnh khắc đó, tên lính mới kia bay lên...Thế mà hắn ta không bị đá bay ra ngoài, mà là hai tay ôm lấy chân của Quyềnthuật gia, dựa theo lực chân của đối phương mà múa, linh hoạt như một con khỉ,ầ ể ốtựa như đã hóa thành một phần thân thể của đối phương vậy.Xoạt xoạt!Tiếng xương nứt vỡ truyền ra.Quyền thuật gia lập tức hét thảm một tiếng, ôm chân ngã xuống đất, vội vàngđịnh đứng dậy một lần nữa.Liễu Bình nắm tay thành quyền đấm mạnh vào mặt đối phương.Một tiếng vang trầm xuất hiện!Quyền thuật gia bị đánh ngã ngửa trên mặt đất.Hắn ta còn định đứng dậy, lại thấy được một cái chân đang liên tục phóng lớn.Ầm!Một chân của Liễu Bình giẫm trên gương mặt của hắn ta.Quyền thuật gia còn muốn giãy dụa, lại thấy hắn tiếp tục giẫm chân xuống!Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!Vẻ mặt Liễu Bình vẫn hờ hững, giẫm lên mặt của hắn ta, sau đó bỗng đámạnh...Ầm!Quyền thuật gia bị đá bay ra ngoài, đập vào một đám người bên ngoài, làm mộtđám chức nghiệp giả ngã ra đất.Liễu Bình giơ chân lên, vỗ tro bụi bên trên, hờ hững nói:"Không thú vị."Đám người trở nên yên tĩnh.Liễu Bình ho nhẹ, nhún vai nói: "Xin lỗi, ta vẫn luôn chán ghét loại đánh lộnthuần túy mà không dựa vào bất cứ lực lượng siêu phàm nào này.""Vì sao?"Trong đám người, một người khôi ngô cao lớn như tháp sắt đi ra, nhìn chằmchằm Liễu Bình.Hắn ta có chiều cao tiếp cận bốn mét, vừa nói xong, đám người chung quanh tựgiác lùi lại, mà đám người ngoài xa cũng liên tục đứng dậy, nhìn về phía bênnày.Đám người yên tĩnh lại.Liễu Bình nhìn thoáng qua người vạm vỡ này, nói: "Hai nguyên nhân.""Ta muốn nghe xem." Hắn ta nói.Liễu Bình dựng thẳng một ngón tay lên, nói: "Có lực lượng siêu phàm, còn cóthể giải buồn cho ta, nếu như ngay cả lực lượng siêu phàm đều không có...""Như vậy cũng quá nhàm chán, dù sao tất cả các ngươi đều không phải là đốithủ của ta."ắHắn vừa nói vừa bật cười.Người kia mặt trầm như nước, hỏi tiếp: "Nguyên nhân còn lại thì sao?""Mặc dù đám người các ngươi đều học qua một vài hệ thống năng lực mèoquào, thế nhưng không hiểu được đánh lộn là chuyện như thế nào, cho nên tachán ghét các ngươi." Liễu Bình nói.Người kia vặn cổ, nhìn về xung quanh.Đám người đều tức giận ồn ào.Người kia chờ một lát, phất tay, ra hiệu cho tất cả mọi người yên tĩnh lại.Hắn ta nhìn chằm chằm Liễu Bình, bật cười nói: "Đánh nhau là hành vi nguyênthủy nhất, là dục vọng nguyên thủy nhất được khắc vào cơ thể chúng ta, là thểhiện của việc cạnh tranh sinh tồn, chúng ta thông qua nó để tìm kiếm vuisướng."Liễu Bình dựng thẳng ngón tay cái, đồng ý nói: "Đúng vậy, súc sinh đều nghĩnhư vậy.""Ngươi thật đúng là tìm cái chết!" Người kia bật cười lớn, bóng người lóe lên,lao về phía Liễu Bình.Liễu Bình đứng im bất động...Tới tận khi nắm đấm của người kia sắp đánh trúng hắn, hắn mới ra tay nhanhnhư điện chớp, một cái tát đánh thẳng vào mặt đối phương.Hai tiếng vang cùng vang lên.Nắm đấm!Cái tát!Hai loại công kích có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt đồng thời đánh trúng mụctiêu!"Khốn kiếp!" Người kia giận dữ hét."Tới đây." Liễu Bình cười nói.Hai người đứng tại chỗ, không lùi lại chút nào, quơ nắm đấm toàn lực đánh vàođối phương!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… "Đánh nhau không có liên quan gì tới nhiệm vụ của ngươi, ta khuyên ngươithừa dịp lúc này, đi tìm kiếm những người có thế lực ở nơi này để nghe ngóngtin tức." Giọng nữ nói."Xem trước chút đi." Liễu Bình cười nói.Hắn nhìn về phía trận đấu, thấy hai người kia đánh tới cuối cùng, một người ngãnhào trên đất, cả nửa ngày cũng không thể đứng dậy.Tiếng hoan hô của đám người càng lớn hơn.Người vẫn có thể đứng thấy vậy thì đi tới, đỡ người đang nằm dưới đất dậy.Hai người cười lên ha hả, thân thiện vỗ tay với nhau.Những người khác thì ồn ào bàn luận:"Đánh quá đẹp!""Trận thứ hai! Trận thứ hai!""Ai còn muốn đánh?""Thời gian hôm nay còn nhiều, có thể đánh thêm mấy trận, quá giỏi!""Ta tới! Ai sẽ làm đối thủ của ta?"Liễu Bình yên lặng quan sát một lúc, trên mặt hiện lên vẻ ngỡ ngàng.Giọng nữ vang lên lần nữa: "Ngươi chỉ có thể ở lại nơi đây mười ngày, đổithành vị trí ban đầu của chúng ta, là mười phút.""Rõ." Liễu Bình nói."Tranh thủ thời gian hành động đi, khi trước ta cũng đã phái người tới đây thămdò, đại khái thì ta có thể nói mấy thế lực lớn ở nơi này cho ngươi biết." Giọngnữ nói."Trước đó ngươi nói là không có manh mối." Liễu Bình nói."Đó là để thử xem ngươi có can đảm tới nơi này hay không." Giọng nữ nói."Được rồi, chuyện về sau giao cho ta." Liễu Bình nói."Đương nhiên là giao cho ngươi... chờ đã, ngươi đang làm cái gì?" Giọng nữkinh ngạc hỏi.Liễu Bình cởi áo, lộ ra cơ bắp cân xứng.Hắn bước từng bước vào trong đám người.Đám người đều nhìn về phía hắn, vừa thấy là khuôn mặt mới thì lập tức phát ratiếng cười vang."Người mới!""Một con chim non vừa mới tới."ấ ố ế ấ"Ha ha, nhìn qua đúng là rất non, vậy mà cũng muốn tham gia chiến đấu sao?""Cho hắn một cơ hội, đánh hắn khóc đi!""Ai đi dạy bảo hắn?"Một người đàn ông vạm vỡ có xăm hình xăm vượt qua đám người đi ra, ngoắcvề phía Liễu Bình:"Bản đại gia là quyền thuật gia của văn minh cổ võ, nhóc con, tên là gì?"Liễu Bình mỉm cười, hỏi: "Ngươi muốn đánh với ta?""Người mới sao, cũng nên biết quy tắc nơi đây là gì." Người kia cười nói."Vừa rồi ngươi hỏi ta cái gì?""Tên của ngươi.""A, ngươi không xứng được biết."Đám người cười vang.Quyền thuật gia nhíu mày, vẻ mặt trở nên dữ tợn."Nhãi con, chờ lát nữa cũng đừng khóc cầu xin ta tha thứ!"Hắn bước về phía Liễu Bình, đám người lập tức tách ra một con đường.Mười mét.Bảy mét.Ba mét.Thân hình quyền thuật gia xoay tròn, chân như roi thép quật về phía đầu củaLiễu Bình.Liễu Bình thì đưa tay ra ngăn cản..."Hắn, xong!" Lập tức có người đứng xem gào lên với vẻ hưng phấn.Có người còn bắt đầu huýt sáo nữa.Trong trường hợp mọi người đều không thể sử dụng lực lượng siêu phàm, mộtkích này của Quyền thuật gia cũng coi như là đòn sát thủ của hắn ta, sức tấncông cực mạnh.Coi như thằng nhóc này chặn được, cũng sẽ bị đánh bay ra ngoài.Sau đó, Quyền thuật gia sẽ đuổi theo, liên tục đánh ra những đòn đập nện, línhmới kai chỉ có thể chịu đựng bị đánh, tới tận khi bị đánh ngất đi mới thôi.Tất cả mọi người đều nghĩ vậy.Quả nhiên...Cú đá mạnh mẽ này quật trúng người tên lính mới kia!Trong khoảnh khắc đó, tên lính mới kia bay lên...Thế mà hắn ta không bị đá bay ra ngoài, mà là hai tay ôm lấy chân của Quyềnthuật gia, dựa theo lực chân của đối phương mà múa, linh hoạt như một con khỉ,ầ ể ốtựa như đã hóa thành một phần thân thể của đối phương vậy.Xoạt xoạt!Tiếng xương nứt vỡ truyền ra.Quyền thuật gia lập tức hét thảm một tiếng, ôm chân ngã xuống đất, vội vàngđịnh đứng dậy một lần nữa.Liễu Bình nắm tay thành quyền đấm mạnh vào mặt đối phương.Một tiếng vang trầm xuất hiện!Quyền thuật gia bị đánh ngã ngửa trên mặt đất.Hắn ta còn định đứng dậy, lại thấy được một cái chân đang liên tục phóng lớn.Ầm!Một chân của Liễu Bình giẫm trên gương mặt của hắn ta.Quyền thuật gia còn muốn giãy dụa, lại thấy hắn tiếp tục giẫm chân xuống!Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!Vẻ mặt Liễu Bình vẫn hờ hững, giẫm lên mặt của hắn ta, sau đó bỗng đámạnh...Ầm!Quyền thuật gia bị đá bay ra ngoài, đập vào một đám người bên ngoài, làm mộtđám chức nghiệp giả ngã ra đất.Liễu Bình giơ chân lên, vỗ tro bụi bên trên, hờ hững nói:"Không thú vị."Đám người trở nên yên tĩnh.Liễu Bình ho nhẹ, nhún vai nói: "Xin lỗi, ta vẫn luôn chán ghét loại đánh lộnthuần túy mà không dựa vào bất cứ lực lượng siêu phàm nào này.""Vì sao?"Trong đám người, một người khôi ngô cao lớn như tháp sắt đi ra, nhìn chằmchằm Liễu Bình.Hắn ta có chiều cao tiếp cận bốn mét, vừa nói xong, đám người chung quanh tựgiác lùi lại, mà đám người ngoài xa cũng liên tục đứng dậy, nhìn về phía bênnày.Đám người yên tĩnh lại.Liễu Bình nhìn thoáng qua người vạm vỡ này, nói: "Hai nguyên nhân.""Ta muốn nghe xem." Hắn ta nói.Liễu Bình dựng thẳng một ngón tay lên, nói: "Có lực lượng siêu phàm, còn cóthể giải buồn cho ta, nếu như ngay cả lực lượng siêu phàm đều không có...""Như vậy cũng quá nhàm chán, dù sao tất cả các ngươi đều không phải là đốithủ của ta."ắHắn vừa nói vừa bật cười.Người kia mặt trầm như nước, hỏi tiếp: "Nguyên nhân còn lại thì sao?""Mặc dù đám người các ngươi đều học qua một vài hệ thống năng lực mèoquào, thế nhưng không hiểu được đánh lộn là chuyện như thế nào, cho nên tachán ghét các ngươi." Liễu Bình nói.Người kia vặn cổ, nhìn về xung quanh.Đám người đều tức giận ồn ào.Người kia chờ một lát, phất tay, ra hiệu cho tất cả mọi người yên tĩnh lại.Hắn ta nhìn chằm chằm Liễu Bình, bật cười nói: "Đánh nhau là hành vi nguyênthủy nhất, là dục vọng nguyên thủy nhất được khắc vào cơ thể chúng ta, là thểhiện của việc cạnh tranh sinh tồn, chúng ta thông qua nó để tìm kiếm vuisướng."Liễu Bình dựng thẳng ngón tay cái, đồng ý nói: "Đúng vậy, súc sinh đều nghĩnhư vậy.""Ngươi thật đúng là tìm cái chết!" Người kia bật cười lớn, bóng người lóe lên,lao về phía Liễu Bình.Liễu Bình đứng im bất động...Tới tận khi nắm đấm của người kia sắp đánh trúng hắn, hắn mới ra tay nhanhnhư điện chớp, một cái tát đánh thẳng vào mặt đối phương.Hai tiếng vang cùng vang lên.Nắm đấm!Cái tát!Hai loại công kích có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt đồng thời đánh trúng mụctiêu!"Khốn kiếp!" Người kia giận dữ hét."Tới đây." Liễu Bình cười nói.Hai người đứng tại chỗ, không lùi lại chút nào, quơ nắm đấm toàn lực đánh vàođối phương!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… "Đánh nhau không có liên quan gì tới nhiệm vụ của ngươi, ta khuyên ngươithừa dịp lúc này, đi tìm kiếm những người có thế lực ở nơi này để nghe ngóngtin tức." Giọng nữ nói."Xem trước chút đi." Liễu Bình cười nói.Hắn nhìn về phía trận đấu, thấy hai người kia đánh tới cuối cùng, một người ngãnhào trên đất, cả nửa ngày cũng không thể đứng dậy.Tiếng hoan hô của đám người càng lớn hơn.Người vẫn có thể đứng thấy vậy thì đi tới, đỡ người đang nằm dưới đất dậy.Hai người cười lên ha hả, thân thiện vỗ tay với nhau.Những người khác thì ồn ào bàn luận:"Đánh quá đẹp!""Trận thứ hai! Trận thứ hai!""Ai còn muốn đánh?""Thời gian hôm nay còn nhiều, có thể đánh thêm mấy trận, quá giỏi!""Ta tới! Ai sẽ làm đối thủ của ta?"Liễu Bình yên lặng quan sát một lúc, trên mặt hiện lên vẻ ngỡ ngàng.Giọng nữ vang lên lần nữa: "Ngươi chỉ có thể ở lại nơi đây mười ngày, đổithành vị trí ban đầu của chúng ta, là mười phút.""Rõ." Liễu Bình nói."Tranh thủ thời gian hành động đi, khi trước ta cũng đã phái người tới đây thămdò, đại khái thì ta có thể nói mấy thế lực lớn ở nơi này cho ngươi biết." Giọngnữ nói."Trước đó ngươi nói là không có manh mối." Liễu Bình nói."Đó là để thử xem ngươi có can đảm tới nơi này hay không." Giọng nữ nói."Được rồi, chuyện về sau giao cho ta." Liễu Bình nói."Đương nhiên là giao cho ngươi... chờ đã, ngươi đang làm cái gì?" Giọng nữkinh ngạc hỏi.Liễu Bình cởi áo, lộ ra cơ bắp cân xứng.Hắn bước từng bước vào trong đám người.Đám người đều nhìn về phía hắn, vừa thấy là khuôn mặt mới thì lập tức phát ratiếng cười vang."Người mới!""Một con chim non vừa mới tới."ấ ố ế ấ"Ha ha, nhìn qua đúng là rất non, vậy mà cũng muốn tham gia chiến đấu sao?""Cho hắn một cơ hội, đánh hắn khóc đi!""Ai đi dạy bảo hắn?"Một người đàn ông vạm vỡ có xăm hình xăm vượt qua đám người đi ra, ngoắcvề phía Liễu Bình:"Bản đại gia là quyền thuật gia của văn minh cổ võ, nhóc con, tên là gì?"Liễu Bình mỉm cười, hỏi: "Ngươi muốn đánh với ta?""Người mới sao, cũng nên biết quy tắc nơi đây là gì." Người kia cười nói."Vừa rồi ngươi hỏi ta cái gì?""Tên của ngươi.""A, ngươi không xứng được biết."Đám người cười vang.Quyền thuật gia nhíu mày, vẻ mặt trở nên dữ tợn."Nhãi con, chờ lát nữa cũng đừng khóc cầu xin ta tha thứ!"Hắn bước về phía Liễu Bình, đám người lập tức tách ra một con đường.Mười mét.Bảy mét.Ba mét.Thân hình quyền thuật gia xoay tròn, chân như roi thép quật về phía đầu củaLiễu Bình.Liễu Bình thì đưa tay ra ngăn cản..."Hắn, xong!" Lập tức có người đứng xem gào lên với vẻ hưng phấn.Có người còn bắt đầu huýt sáo nữa.Trong trường hợp mọi người đều không thể sử dụng lực lượng siêu phàm, mộtkích này của Quyền thuật gia cũng coi như là đòn sát thủ của hắn ta, sức tấncông cực mạnh.Coi như thằng nhóc này chặn được, cũng sẽ bị đánh bay ra ngoài.Sau đó, Quyền thuật gia sẽ đuổi theo, liên tục đánh ra những đòn đập nện, línhmới kai chỉ có thể chịu đựng bị đánh, tới tận khi bị đánh ngất đi mới thôi.Tất cả mọi người đều nghĩ vậy.Quả nhiên...Cú đá mạnh mẽ này quật trúng người tên lính mới kia!Trong khoảnh khắc đó, tên lính mới kia bay lên...Thế mà hắn ta không bị đá bay ra ngoài, mà là hai tay ôm lấy chân của Quyềnthuật gia, dựa theo lực chân của đối phương mà múa, linh hoạt như một con khỉ,ầ ể ốtựa như đã hóa thành một phần thân thể của đối phương vậy.Xoạt xoạt!Tiếng xương nứt vỡ truyền ra.Quyền thuật gia lập tức hét thảm một tiếng, ôm chân ngã xuống đất, vội vàngđịnh đứng dậy một lần nữa.Liễu Bình nắm tay thành quyền đấm mạnh vào mặt đối phương.Một tiếng vang trầm xuất hiện!Quyền thuật gia bị đánh ngã ngửa trên mặt đất.Hắn ta còn định đứng dậy, lại thấy được một cái chân đang liên tục phóng lớn.Ầm!Một chân của Liễu Bình giẫm trên gương mặt của hắn ta.Quyền thuật gia còn muốn giãy dụa, lại thấy hắn tiếp tục giẫm chân xuống!Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!Vẻ mặt Liễu Bình vẫn hờ hững, giẫm lên mặt của hắn ta, sau đó bỗng đámạnh...Ầm!Quyền thuật gia bị đá bay ra ngoài, đập vào một đám người bên ngoài, làm mộtđám chức nghiệp giả ngã ra đất.Liễu Bình giơ chân lên, vỗ tro bụi bên trên, hờ hững nói:"Không thú vị."Đám người trở nên yên tĩnh.Liễu Bình ho nhẹ, nhún vai nói: "Xin lỗi, ta vẫn luôn chán ghét loại đánh lộnthuần túy mà không dựa vào bất cứ lực lượng siêu phàm nào này.""Vì sao?"Trong đám người, một người khôi ngô cao lớn như tháp sắt đi ra, nhìn chằmchằm Liễu Bình.Hắn ta có chiều cao tiếp cận bốn mét, vừa nói xong, đám người chung quanh tựgiác lùi lại, mà đám người ngoài xa cũng liên tục đứng dậy, nhìn về phía bênnày.Đám người yên tĩnh lại.Liễu Bình nhìn thoáng qua người vạm vỡ này, nói: "Hai nguyên nhân.""Ta muốn nghe xem." Hắn ta nói.Liễu Bình dựng thẳng một ngón tay lên, nói: "Có lực lượng siêu phàm, còn cóthể giải buồn cho ta, nếu như ngay cả lực lượng siêu phàm đều không có...""Như vậy cũng quá nhàm chán, dù sao tất cả các ngươi đều không phải là đốithủ của ta."ắHắn vừa nói vừa bật cười.Người kia mặt trầm như nước, hỏi tiếp: "Nguyên nhân còn lại thì sao?""Mặc dù đám người các ngươi đều học qua một vài hệ thống năng lực mèoquào, thế nhưng không hiểu được đánh lộn là chuyện như thế nào, cho nên tachán ghét các ngươi." Liễu Bình nói.Người kia vặn cổ, nhìn về xung quanh.Đám người đều tức giận ồn ào.Người kia chờ một lát, phất tay, ra hiệu cho tất cả mọi người yên tĩnh lại.Hắn ta nhìn chằm chằm Liễu Bình, bật cười nói: "Đánh nhau là hành vi nguyênthủy nhất, là dục vọng nguyên thủy nhất được khắc vào cơ thể chúng ta, là thểhiện của việc cạnh tranh sinh tồn, chúng ta thông qua nó để tìm kiếm vuisướng."Liễu Bình dựng thẳng ngón tay cái, đồng ý nói: "Đúng vậy, súc sinh đều nghĩnhư vậy.""Ngươi thật đúng là tìm cái chết!" Người kia bật cười lớn, bóng người lóe lên,lao về phía Liễu Bình.Liễu Bình đứng im bất động...Tới tận khi nắm đấm của người kia sắp đánh trúng hắn, hắn mới ra tay nhanhnhư điện chớp, một cái tát đánh thẳng vào mặt đối phương.Hai tiếng vang cùng vang lên.Nắm đấm!Cái tát!Hai loại công kích có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt đồng thời đánh trúng mụctiêu!"Khốn kiếp!" Người kia giận dữ hét."Tới đây." Liễu Bình cười nói.Hai người đứng tại chỗ, không lùi lại chút nào, quơ nắm đấm toàn lực đánh vàođối phương!

Chương 132: Tâm hỏa