"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 232: Anh linh che chở

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Tại hàng đầu tiên, một nam sinh đứng lên, nói: "Ta tên Tiền Võ Chu, ban đầuđang thăm dò một tấm thẻ bài kho báu khá cổ xưa, tiến vào trong một di tíchnào đó, cơ quan bên trong bị kích hoạt, vì cứu ra mấy người em trai nên khôngcòn thời gian thoát đi, chết tại nơi đó."Một nữ sinh đứng lên nói: "Ta tên Quý Bạch Vũ, khi đó vừa giết chết mấy tênlính, lập tức bị một quả Ma Quang Mẫn Diệt Pháo phạm vi lớn bắn trúng, chếttrên chiến trường."Ông lão ngắt lời nữ sinh này, nói: "Ngươi mới mười bốn mười lăm tuổi thôichứ, đã lên chiến trường rồi sao?""Quốc gia sắp bị tiêu diệt." Nữ sinh nói với giọng bình tĩnh."Thì ra là thế, bên trong Luyện Ngục, chinh phạt cùng đấu tranh là chủ đề vĩnhhằng bất diệt, aiz..." Ông lão lắc đầu, ra hiệu nữ sinh ngồi xuống.Lại một nam sinh khác đứng dậy: "Tên ta là Libertas, là một thành viên cấp thấpcủa một gia tộc, bởi vì khi quyết đấu không dừng tay lại, giết chết con trai útcủa gia chủ, bị gia chủ dùng búa đập chết."Ông lão gật đầu, nói: "Tố chất của các ngươi thực sự là không tệ, ta sẽ cố gắngdạy bảo các ngươi."Từng thiếu niên đứng dậy giới thiệu chính mình.Tới lượt Liễu Bình, hắn đứng dậy, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tên ta là LiễuBình, chết trong lúc tranh cướp tình nhân với người khác."Mọi người đều cười vang, bầu không khí nặng nề cũng biến mất.Khi toàn bộ mọi người đều giới thiệu xong, ông lão ho nhẹ một tiếng rồi nói:"Các vị.""Nói đơn giản chính là...""Có thể trong khoảnh khắc tử vong đó, đã tới được lãnh thổ của đế quốc, cũngcoi như may mắn của các ngươi."May mắn?Các thiếu niên lộ ra vẻ khó hiểu.Liễu Bình ngẫm nghĩ, âm thầm nói: "Kích hoạt 'Chuyên môn thu thập tình báo',mục tiêu: ông lão đang đứng trên bục giảng kia."Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Đã kích hoạt.][Những chuyện mà ông ta sắp nói ra, chính là tin tức tình báo chuyên dụng phùhợp với yêu cầu của ngươi.]Trên bục giảng, bờ môi ông lão giật giật, không nói ra câu nói kế tiếp.Ô ề ế ẩ ẩ ổÔng ta nhìn về những thiếu niên này, lẩm bẩm: "Những người trẻ tuổi vừa mớichết này, có lẽ còn không biết cái gì gọi là kinh khủng, thôi được, ta sẽ nói chocác ngươi biết đi.""Các ngươi ở tại vô tận thế giới trong Luyện Ngục, chắc hẳn đã nghe nói cóThần linh tồn tại rồi chứ.""Thần linh có vô số thủ đoạn, Thần linh sẽ đặt những kẻ vừa mới chết, thế giớivừa hủy diệt vào trong Vĩnh Dạ, làm cho thế giới đó sa vào chiến tranh vô tận,làm cho đám người vừa chết còn tưởng bản thân mình còn sống, đồng thời liêntục chiến đấu vì sống sót.""Những người biểu hiện cực kỳ ưu tú, sẽ bị lựa chọn ra..."Ông lão hít một hơi thật sâu, dùng giọng nói bình tĩnh nói: "Thần linh dùngphương pháp Nhiên Mệnh để điều khiển bọn họ, làm cho bọn họ biến thành mộttấm thẻ bài, bán mạng cho Thần linh."Trong phòng học, từng tiếng ồn ào xuất hiện, thậm chí còn xen lẫn những tiếngthét chói tai của mấy nữ sinh nữa.Một vài thiếu niên lại sợ hãi tới mức mặt mũi trắng bệch.Liễu Bình khó hiểu hỏi: "Phương pháp Nhiên Mệnh sao?"Ông lão nói: "Đúng, phương pháp Nhiên Mệnh... nó thiêu đốt linh hồn củangười chết, làm cho những người chết đó có thể sử dụng tốt trong một khoảngthời gian, thế nhưng sau khi chiến tranh giữa các Thần linh kết thúc, linh hồnngười chết sẽ bị dập tắt hoàn toàn."Liễu Bình nói: "Nói cách khác, họ coi người chết trở thành công cụ chiến tranhdùng một lần duy nhất thôi sao."Ông lão dùng giọng nói nghiêm túc, nói: "Đúng vậy, vào thời khắc cuối cùng thìnhững linh hồn kia mới có thể tỉnh táo lại, linh hồn của bọn họ sẽ bị đốt cháyhầu như không còn, vào thời điểm đó, bọn họ sẽ trở nên vô cùng đau thương lẫnkhốn khổ."Liễu Bình trở nên im lặng.Hắn chợt nhớ tới khi mình vừa tới Ám Vụ trấn, phát hiện bức tượng của Nữ sĩThống Khổ ở bên trong giáo đường.Khi đó, trên bức tượng này có một pháp thuật:"Thánh Linh che chở - Nhiên Mệnh."Không chỉ như thế, khi mình dẫn theo tiểu đội chiến thuật trở về Ám Vụ trấn,tiểu đội còn vận chuyển thêm một bức tượng thần tới nữa.Cuối cùng, chân tướng rõ ràng.Hóa ra bức tượng thần này vì lựa chọn nô lệ tại phạm vi lân cận, thiêu đốt tínhmạng của bọn họ, để tiện cho việc sử dụng của Nữ sĩ Thống khổ!Trong mắt Liễu Bình lóe ra tia sát ý.ầ ế ẫ ốMặc dù mình đã cứu phần lớn người tu hành, thế nhưng vẫn có một số ít người,đã bị lựa chọn ra rồi.Kết quả của bọn họ, thật đáng buồn làm sao.Liễu Bình đứng dậy, nói với ông lão trên bục giảng: "Cám ơn ngài đã giải thích,làm cho ta hiểu được một chuyện rất quan trọng."Ông lão gật đầu, thở dài nói: "Cũng không biết tại sao, ngày hôm nay ta lạimuốn nói tới những chuyện nặng nề như vậy, thế nhưng các ngươi nghe đượccũng là chuyện tốt, như vậy mới có thể hiểu được, giờ phút này vẫn có thể tự dongồi tại nơi đây nghe giảng bài là một chuyện đáng ngưỡng mộ cỡ nào."Lại có một thiếu niên hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta ở nơi này sẽ được tự do sao?Chúng ta đều đã bị chế tạo thành từng tấm thẻ bài... trong Luyện Ngục, chắchẳn cũng sẽ có Thẻ bài sư điều khiển chúng ta."Ông lão xua tay nói: "Không, nơi này là Vĩnh Dạ, nơi đây sẽ không có Thẻ bàisư nào điều khiển các ngươi, điều các ngươi phải làm chính là cố gắng tăng tiếnthực lực bản thân, làm cho mình trở thành một cường giả, vì bảo vệ toàn bộ mọingười nơi đây mà chiến."Lại một thiếu niên hỏi: "Đã có chiến tranh, như vậy chắc hẳn cũng có Thẻ bàisư điều khiển chúng ta, nếu không chúng ta phải làm cách nào mới phát huythực lực bản thân được?"Ông lão bật cười, nói: "Chúng ta có hệ thống chiến tranh trí tuệ nhân tạo, nóphụ trách dựa theo các loại sách lược công bằng để điều khiển mỗi người chúngta.""Còn có thể như vậy sao? Chẳng phải là mỗi người đều bình đẳng rồi?" Mộtthiếu niên nói với giọng khó tin."Không sai, máy móc tuyệt đối công bằng... cứ như vậy, lý niệm nô dịch cùngbị nô dịch tại Luyện Ngục, đã bị chúng ta phá vỡ." Ông lão vui mừng gật đầu.Liễu Bình không tiếp tục lắng nghe tiếp.Trước mắt của hắn đang có từng hàng chữ nhắc nhở:[Chú ý.][Hai mươi bốn giờ sau, ngươi sẽ đối mặt với trận chiến Đăng Thần đầu tiên.][Thời gian hiện tại đã được xác định, là năm năm về trước.][Đã thăm dò bộ bài năm năm về trước của Aldrich chính là: Bộ bài Người hầu.][Ngươi có tỉ lệ chiến thắng hắn ta, bảo vệ tính mạng của Yana, cũng làm chotrận Đăng Thần chiến này tiếp tục.][Xin hãy bắt đầu tăng cường cấp bậc thẻ bài của ngươi ngay lập tức!]

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Tại hàng đầu tiên, một nam sinh đứng lên, nói: "Ta tên Tiền Võ Chu, ban đầuđang thăm dò một tấm thẻ bài kho báu khá cổ xưa, tiến vào trong một di tíchnào đó, cơ quan bên trong bị kích hoạt, vì cứu ra mấy người em trai nên khôngcòn thời gian thoát đi, chết tại nơi đó."Một nữ sinh đứng lên nói: "Ta tên Quý Bạch Vũ, khi đó vừa giết chết mấy tênlính, lập tức bị một quả Ma Quang Mẫn Diệt Pháo phạm vi lớn bắn trúng, chếttrên chiến trường."Ông lão ngắt lời nữ sinh này, nói: "Ngươi mới mười bốn mười lăm tuổi thôichứ, đã lên chiến trường rồi sao?""Quốc gia sắp bị tiêu diệt." Nữ sinh nói với giọng bình tĩnh."Thì ra là thế, bên trong Luyện Ngục, chinh phạt cùng đấu tranh là chủ đề vĩnhhằng bất diệt, aiz..." Ông lão lắc đầu, ra hiệu nữ sinh ngồi xuống.Lại một nam sinh khác đứng dậy: "Tên ta là Libertas, là một thành viên cấp thấpcủa một gia tộc, bởi vì khi quyết đấu không dừng tay lại, giết chết con trai útcủa gia chủ, bị gia chủ dùng búa đập chết."Ông lão gật đầu, nói: "Tố chất của các ngươi thực sự là không tệ, ta sẽ cố gắngdạy bảo các ngươi."Từng thiếu niên đứng dậy giới thiệu chính mình.Tới lượt Liễu Bình, hắn đứng dậy, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tên ta là LiễuBình, chết trong lúc tranh cướp tình nhân với người khác."Mọi người đều cười vang, bầu không khí nặng nề cũng biến mất.Khi toàn bộ mọi người đều giới thiệu xong, ông lão ho nhẹ một tiếng rồi nói:"Các vị.""Nói đơn giản chính là...""Có thể trong khoảnh khắc tử vong đó, đã tới được lãnh thổ của đế quốc, cũngcoi như may mắn của các ngươi."May mắn?Các thiếu niên lộ ra vẻ khó hiểu.Liễu Bình ngẫm nghĩ, âm thầm nói: "Kích hoạt 'Chuyên môn thu thập tình báo',mục tiêu: ông lão đang đứng trên bục giảng kia."Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Đã kích hoạt.][Những chuyện mà ông ta sắp nói ra, chính là tin tức tình báo chuyên dụng phùhợp với yêu cầu của ngươi.]Trên bục giảng, bờ môi ông lão giật giật, không nói ra câu nói kế tiếp.Ô ề ế ẩ ẩ ổÔng ta nhìn về những thiếu niên này, lẩm bẩm: "Những người trẻ tuổi vừa mớichết này, có lẽ còn không biết cái gì gọi là kinh khủng, thôi được, ta sẽ nói chocác ngươi biết đi.""Các ngươi ở tại vô tận thế giới trong Luyện Ngục, chắc hẳn đã nghe nói cóThần linh tồn tại rồi chứ.""Thần linh có vô số thủ đoạn, Thần linh sẽ đặt những kẻ vừa mới chết, thế giớivừa hủy diệt vào trong Vĩnh Dạ, làm cho thế giới đó sa vào chiến tranh vô tận,làm cho đám người vừa chết còn tưởng bản thân mình còn sống, đồng thời liêntục chiến đấu vì sống sót.""Những người biểu hiện cực kỳ ưu tú, sẽ bị lựa chọn ra..."Ông lão hít một hơi thật sâu, dùng giọng nói bình tĩnh nói: "Thần linh dùngphương pháp Nhiên Mệnh để điều khiển bọn họ, làm cho bọn họ biến thành mộttấm thẻ bài, bán mạng cho Thần linh."Trong phòng học, từng tiếng ồn ào xuất hiện, thậm chí còn xen lẫn những tiếngthét chói tai của mấy nữ sinh nữa.Một vài thiếu niên lại sợ hãi tới mức mặt mũi trắng bệch.Liễu Bình khó hiểu hỏi: "Phương pháp Nhiên Mệnh sao?"Ông lão nói: "Đúng, phương pháp Nhiên Mệnh... nó thiêu đốt linh hồn củangười chết, làm cho những người chết đó có thể sử dụng tốt trong một khoảngthời gian, thế nhưng sau khi chiến tranh giữa các Thần linh kết thúc, linh hồnngười chết sẽ bị dập tắt hoàn toàn."Liễu Bình nói: "Nói cách khác, họ coi người chết trở thành công cụ chiến tranhdùng một lần duy nhất thôi sao."Ông lão dùng giọng nói nghiêm túc, nói: "Đúng vậy, vào thời khắc cuối cùng thìnhững linh hồn kia mới có thể tỉnh táo lại, linh hồn của bọn họ sẽ bị đốt cháyhầu như không còn, vào thời điểm đó, bọn họ sẽ trở nên vô cùng đau thương lẫnkhốn khổ."Liễu Bình trở nên im lặng.Hắn chợt nhớ tới khi mình vừa tới Ám Vụ trấn, phát hiện bức tượng của Nữ sĩThống Khổ ở bên trong giáo đường.Khi đó, trên bức tượng này có một pháp thuật:"Thánh Linh che chở - Nhiên Mệnh."Không chỉ như thế, khi mình dẫn theo tiểu đội chiến thuật trở về Ám Vụ trấn,tiểu đội còn vận chuyển thêm một bức tượng thần tới nữa.Cuối cùng, chân tướng rõ ràng.Hóa ra bức tượng thần này vì lựa chọn nô lệ tại phạm vi lân cận, thiêu đốt tínhmạng của bọn họ, để tiện cho việc sử dụng của Nữ sĩ Thống khổ!Trong mắt Liễu Bình lóe ra tia sát ý.ầ ế ẫ ốMặc dù mình đã cứu phần lớn người tu hành, thế nhưng vẫn có một số ít người,đã bị lựa chọn ra rồi.Kết quả của bọn họ, thật đáng buồn làm sao.Liễu Bình đứng dậy, nói với ông lão trên bục giảng: "Cám ơn ngài đã giải thích,làm cho ta hiểu được một chuyện rất quan trọng."Ông lão gật đầu, thở dài nói: "Cũng không biết tại sao, ngày hôm nay ta lạimuốn nói tới những chuyện nặng nề như vậy, thế nhưng các ngươi nghe đượccũng là chuyện tốt, như vậy mới có thể hiểu được, giờ phút này vẫn có thể tự dongồi tại nơi đây nghe giảng bài là một chuyện đáng ngưỡng mộ cỡ nào."Lại có một thiếu niên hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta ở nơi này sẽ được tự do sao?Chúng ta đều đã bị chế tạo thành từng tấm thẻ bài... trong Luyện Ngục, chắchẳn cũng sẽ có Thẻ bài sư điều khiển chúng ta."Ông lão xua tay nói: "Không, nơi này là Vĩnh Dạ, nơi đây sẽ không có Thẻ bàisư nào điều khiển các ngươi, điều các ngươi phải làm chính là cố gắng tăng tiếnthực lực bản thân, làm cho mình trở thành một cường giả, vì bảo vệ toàn bộ mọingười nơi đây mà chiến."Lại một thiếu niên hỏi: "Đã có chiến tranh, như vậy chắc hẳn cũng có Thẻ bàisư điều khiển chúng ta, nếu không chúng ta phải làm cách nào mới phát huythực lực bản thân được?"Ông lão bật cười, nói: "Chúng ta có hệ thống chiến tranh trí tuệ nhân tạo, nóphụ trách dựa theo các loại sách lược công bằng để điều khiển mỗi người chúngta.""Còn có thể như vậy sao? Chẳng phải là mỗi người đều bình đẳng rồi?" Mộtthiếu niên nói với giọng khó tin."Không sai, máy móc tuyệt đối công bằng... cứ như vậy, lý niệm nô dịch cùngbị nô dịch tại Luyện Ngục, đã bị chúng ta phá vỡ." Ông lão vui mừng gật đầu.Liễu Bình không tiếp tục lắng nghe tiếp.Trước mắt của hắn đang có từng hàng chữ nhắc nhở:[Chú ý.][Hai mươi bốn giờ sau, ngươi sẽ đối mặt với trận chiến Đăng Thần đầu tiên.][Thời gian hiện tại đã được xác định, là năm năm về trước.][Đã thăm dò bộ bài năm năm về trước của Aldrich chính là: Bộ bài Người hầu.][Ngươi có tỉ lệ chiến thắng hắn ta, bảo vệ tính mạng của Yana, cũng làm chotrận Đăng Thần chiến này tiếp tục.][Xin hãy bắt đầu tăng cường cấp bậc thẻ bài của ngươi ngay lập tức!]

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Tại hàng đầu tiên, một nam sinh đứng lên, nói: "Ta tên Tiền Võ Chu, ban đầuđang thăm dò một tấm thẻ bài kho báu khá cổ xưa, tiến vào trong một di tíchnào đó, cơ quan bên trong bị kích hoạt, vì cứu ra mấy người em trai nên khôngcòn thời gian thoát đi, chết tại nơi đó."Một nữ sinh đứng lên nói: "Ta tên Quý Bạch Vũ, khi đó vừa giết chết mấy tênlính, lập tức bị một quả Ma Quang Mẫn Diệt Pháo phạm vi lớn bắn trúng, chếttrên chiến trường."Ông lão ngắt lời nữ sinh này, nói: "Ngươi mới mười bốn mười lăm tuổi thôichứ, đã lên chiến trường rồi sao?""Quốc gia sắp bị tiêu diệt." Nữ sinh nói với giọng bình tĩnh."Thì ra là thế, bên trong Luyện Ngục, chinh phạt cùng đấu tranh là chủ đề vĩnhhằng bất diệt, aiz..." Ông lão lắc đầu, ra hiệu nữ sinh ngồi xuống.Lại một nam sinh khác đứng dậy: "Tên ta là Libertas, là một thành viên cấp thấpcủa một gia tộc, bởi vì khi quyết đấu không dừng tay lại, giết chết con trai útcủa gia chủ, bị gia chủ dùng búa đập chết."Ông lão gật đầu, nói: "Tố chất của các ngươi thực sự là không tệ, ta sẽ cố gắngdạy bảo các ngươi."Từng thiếu niên đứng dậy giới thiệu chính mình.Tới lượt Liễu Bình, hắn đứng dậy, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tên ta là LiễuBình, chết trong lúc tranh cướp tình nhân với người khác."Mọi người đều cười vang, bầu không khí nặng nề cũng biến mất.Khi toàn bộ mọi người đều giới thiệu xong, ông lão ho nhẹ một tiếng rồi nói:"Các vị.""Nói đơn giản chính là...""Có thể trong khoảnh khắc tử vong đó, đã tới được lãnh thổ của đế quốc, cũngcoi như may mắn của các ngươi."May mắn?Các thiếu niên lộ ra vẻ khó hiểu.Liễu Bình ngẫm nghĩ, âm thầm nói: "Kích hoạt 'Chuyên môn thu thập tình báo',mục tiêu: ông lão đang đứng trên bục giảng kia."Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Đã kích hoạt.][Những chuyện mà ông ta sắp nói ra, chính là tin tức tình báo chuyên dụng phùhợp với yêu cầu của ngươi.]Trên bục giảng, bờ môi ông lão giật giật, không nói ra câu nói kế tiếp.Ô ề ế ẩ ẩ ổÔng ta nhìn về những thiếu niên này, lẩm bẩm: "Những người trẻ tuổi vừa mớichết này, có lẽ còn không biết cái gì gọi là kinh khủng, thôi được, ta sẽ nói chocác ngươi biết đi.""Các ngươi ở tại vô tận thế giới trong Luyện Ngục, chắc hẳn đã nghe nói cóThần linh tồn tại rồi chứ.""Thần linh có vô số thủ đoạn, Thần linh sẽ đặt những kẻ vừa mới chết, thế giớivừa hủy diệt vào trong Vĩnh Dạ, làm cho thế giới đó sa vào chiến tranh vô tận,làm cho đám người vừa chết còn tưởng bản thân mình còn sống, đồng thời liêntục chiến đấu vì sống sót.""Những người biểu hiện cực kỳ ưu tú, sẽ bị lựa chọn ra..."Ông lão hít một hơi thật sâu, dùng giọng nói bình tĩnh nói: "Thần linh dùngphương pháp Nhiên Mệnh để điều khiển bọn họ, làm cho bọn họ biến thành mộttấm thẻ bài, bán mạng cho Thần linh."Trong phòng học, từng tiếng ồn ào xuất hiện, thậm chí còn xen lẫn những tiếngthét chói tai của mấy nữ sinh nữa.Một vài thiếu niên lại sợ hãi tới mức mặt mũi trắng bệch.Liễu Bình khó hiểu hỏi: "Phương pháp Nhiên Mệnh sao?"Ông lão nói: "Đúng, phương pháp Nhiên Mệnh... nó thiêu đốt linh hồn củangười chết, làm cho những người chết đó có thể sử dụng tốt trong một khoảngthời gian, thế nhưng sau khi chiến tranh giữa các Thần linh kết thúc, linh hồnngười chết sẽ bị dập tắt hoàn toàn."Liễu Bình nói: "Nói cách khác, họ coi người chết trở thành công cụ chiến tranhdùng một lần duy nhất thôi sao."Ông lão dùng giọng nói nghiêm túc, nói: "Đúng vậy, vào thời khắc cuối cùng thìnhững linh hồn kia mới có thể tỉnh táo lại, linh hồn của bọn họ sẽ bị đốt cháyhầu như không còn, vào thời điểm đó, bọn họ sẽ trở nên vô cùng đau thương lẫnkhốn khổ."Liễu Bình trở nên im lặng.Hắn chợt nhớ tới khi mình vừa tới Ám Vụ trấn, phát hiện bức tượng của Nữ sĩThống Khổ ở bên trong giáo đường.Khi đó, trên bức tượng này có một pháp thuật:"Thánh Linh che chở - Nhiên Mệnh."Không chỉ như thế, khi mình dẫn theo tiểu đội chiến thuật trở về Ám Vụ trấn,tiểu đội còn vận chuyển thêm một bức tượng thần tới nữa.Cuối cùng, chân tướng rõ ràng.Hóa ra bức tượng thần này vì lựa chọn nô lệ tại phạm vi lân cận, thiêu đốt tínhmạng của bọn họ, để tiện cho việc sử dụng của Nữ sĩ Thống khổ!Trong mắt Liễu Bình lóe ra tia sát ý.ầ ế ẫ ốMặc dù mình đã cứu phần lớn người tu hành, thế nhưng vẫn có một số ít người,đã bị lựa chọn ra rồi.Kết quả của bọn họ, thật đáng buồn làm sao.Liễu Bình đứng dậy, nói với ông lão trên bục giảng: "Cám ơn ngài đã giải thích,làm cho ta hiểu được một chuyện rất quan trọng."Ông lão gật đầu, thở dài nói: "Cũng không biết tại sao, ngày hôm nay ta lạimuốn nói tới những chuyện nặng nề như vậy, thế nhưng các ngươi nghe đượccũng là chuyện tốt, như vậy mới có thể hiểu được, giờ phút này vẫn có thể tự dongồi tại nơi đây nghe giảng bài là một chuyện đáng ngưỡng mộ cỡ nào."Lại có một thiếu niên hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta ở nơi này sẽ được tự do sao?Chúng ta đều đã bị chế tạo thành từng tấm thẻ bài... trong Luyện Ngục, chắchẳn cũng sẽ có Thẻ bài sư điều khiển chúng ta."Ông lão xua tay nói: "Không, nơi này là Vĩnh Dạ, nơi đây sẽ không có Thẻ bàisư nào điều khiển các ngươi, điều các ngươi phải làm chính là cố gắng tăng tiếnthực lực bản thân, làm cho mình trở thành một cường giả, vì bảo vệ toàn bộ mọingười nơi đây mà chiến."Lại một thiếu niên hỏi: "Đã có chiến tranh, như vậy chắc hẳn cũng có Thẻ bàisư điều khiển chúng ta, nếu không chúng ta phải làm cách nào mới phát huythực lực bản thân được?"Ông lão bật cười, nói: "Chúng ta có hệ thống chiến tranh trí tuệ nhân tạo, nóphụ trách dựa theo các loại sách lược công bằng để điều khiển mỗi người chúngta.""Còn có thể như vậy sao? Chẳng phải là mỗi người đều bình đẳng rồi?" Mộtthiếu niên nói với giọng khó tin."Không sai, máy móc tuyệt đối công bằng... cứ như vậy, lý niệm nô dịch cùngbị nô dịch tại Luyện Ngục, đã bị chúng ta phá vỡ." Ông lão vui mừng gật đầu.Liễu Bình không tiếp tục lắng nghe tiếp.Trước mắt của hắn đang có từng hàng chữ nhắc nhở:[Chú ý.][Hai mươi bốn giờ sau, ngươi sẽ đối mặt với trận chiến Đăng Thần đầu tiên.][Thời gian hiện tại đã được xác định, là năm năm về trước.][Đã thăm dò bộ bài năm năm về trước của Aldrich chính là: Bộ bài Người hầu.][Ngươi có tỉ lệ chiến thắng hắn ta, bảo vệ tính mạng của Yana, cũng làm chotrận Đăng Thần chiến này tiếp tục.][Xin hãy bắt đầu tăng cường cấp bậc thẻ bài của ngươi ngay lập tức!]

Chương 232: Anh linh che chở