"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 251: " Người của đoàn đội chúng ta đâu?"
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bên ngoài thành Sương Phong.Trong một khu rừng rậm âm u."Báo cáo.""Phi ma trong thành thị đưa tin tới, xuất hiện giảm quân số do bị Long uy ảnhhưởng.""Cái gì? Xác định là Long uy sao?" Một giọng nói uy nghiêm vang lên."Tứ chi bất lực, toàn thân như nhũn ra, cơ bản là không thể đứng dậy, trải quaphán đoán của mấy vị đại nhân, điển hình khi bị Long uy ảnh hưởng." Tronggiọng báo cáo còn kèm theo một tia sợ hãi."Khốn kiếp, công tác tình báo làm sao vậy, tại sao trong thành thị này lại có mộtcon rồng được!" Giọng nói uy nghiêm kia nói với vẻ nóng giận.Kết giới phong ấn trong thành thị đã được mở ra, ma quỷ cấp cao không thể tiếnvào, đương nhiên, chức nghiệp giả cấp cao của loài người cũng không thể tiếnvào.Một con rồng...Đối với ma quỷ cấp thấp mà nói, rồng là ác mộng.Nó chỉ cần tản ra khí tức uy nghiêm thuộc về chủng tộc đẳng cấp cao nhất, maquỷ cấp thấp cũng chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, mặc cho chém giết.Thảo nào kế hoạch lại tiến hành thuận lợi như vậy.Hóa ra bọn họ lại còn ẩn giấu một con rồng...Cũng không đúng lắm, nội ứng cũng không biết chuyện này...Quá âm hiểm.Giọng nói kia cũng không do dự nữa, dùng giọng nói điên cuồng nói: "Thôngbáo cho toàn bộ bọn chúng biết, né tránh con rồng kia đi, đừng dây dưa với nó,tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ!""Rõ!"...Bụp...Đầu ma quỷ vỡ nát.Liễu Bình thu trường mâu lại, tiếp tục bước về phía trước.Phòng ở cháy hừng hực xuất hiện khắp mọi nơi, trên đường đi chất đầy thi thểcon người, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng hét chói tai từ phía xa truyền tới.Liễu Bình dần dần cảm thấy nặng nề.ấ ổ ẳ ố"Càng ngày càng cảm thấy không ổn... chẳng lẽ thành phố này chỉ có một đámchức nghiệp giả thực tập bảo vệ thôi sao? Làm sao lại để cho chuyện này xuấthiện."Hắn lẩm bẩm, bỗng nhiên dừng chân lại.Nơi quẹo cua của con đường, có bảy tám bóng người thiếu niên xuất hiện."Là ngươi!"Thiếu nữ dẫn đầu nói với giọng kinh ngạc.Sau lưng cô ta, tất cả đều là thiếu nữ."Các ngươi là Dã Sắc Vi đoàn sao?" Liễu Bình cũng hỏi."Đúng vậy..." Thiếu nữ bỗng lộ ra nét mừng, lớn tiếng nói: "Một đội viên trongchúng ta bị thương nặng, không thể di chuyển được, ngươi có thể cứu cô ấy haykhông?""Không vấn đề gì, dẫn tới đây, ta sẽ sử dụng một pháp thuật chữa trị cho cô ấy."Liễu Bình nói."Cô ấy không ở nơi này, chúng ta đặt cô ấy tại một tầng hầm ngầm của cửahàng thứ hai phía bên trái phía cuối con đường này.""Hả?" Liễu Bình giật mình.Thiếu nữ tựa hồ muốn giải thích, nói: "Cho ngươi một lời khuyên, sau khi tìmđược cô ấy thì không nên chạy loạn, khắp nơi đều có ma quỷ, dựa vào thực lựccủa chúng ta là không thể chiến thắng, chỉ có thể nghĩ cách sống sót."Thiếu nữ gật đầu với Liễu Bình, dẫn theo các thiếu nữ rời đi.Liễu Bình đứng tại chỗ khoảng hai phút mới thở dài một hơi, bước tiếp về phíatrước.Xuyên quan đường phố, tới cửa hàng thứ hai bên trái, đẩy cửa vào.Hắn đang định đi vào bên trong, phía sau lại truyền tới tiếng động mạnh."Là mùi máu, lại còn mới mẻ như thế, chắc hẳn là một người sống... hì hì haha."Một con ma quỷ có hai sừng chạy nhanh tới, hai tay đặt trên cửa, nhìn vào bêntrong cửa hàng.Nó vừa liếc nhìn đã thấy Liễu Bình, đánh gãy động tác đang lao tới của mình,làm cho xương cốt trên người đều phát ra những tiếng tách tách.Liễu Bình giơ trường mâu lên, làm ra tư thế phòng ngự."Là con rồng kia!"Ma quỷ hét lớn, điên cuồng chạy trốn.Chỉ trong một hơi.Nó bỏ chạy mất tăm mất tích."..." Liễu Bình.Hả?Có vẻ như mình đã tạo thành một loại hiểu lầm nào đó thì phải?Thế nhưng loại hiểu lầm này... có vẻ như cũng không có chỗ xấu.Nói cách khác, chắc hẳn đối phương có một trung tâm chỉ huy, có thể biết đượcmọi tình hình tại tiền tuyến, cũng có thể điều chỉnh sách lược ngay lập tức.Chuyện này mới thật sự là phiền phức.Sắc mặt Liễu Bình trở nên nặng nề, buông trường mâu lẫn tấm khiên xuống,đóng cửa hàng lại, dùng đồ vật bên trong chặn cửa lại, rồi mới đi vào phíatrong.Rất nhanh, hắn đã tìm được đường xuống hầm ngầm."Ta là Liễu Bình, Kỵ sĩ thực tập trong lớp học." Liễu Bình trầm giọng nói.Trong tầng hầm ngầm, không chút động tĩnh nào.Liễu Bình đá bay cửa tầng hầm, giơ tấm khiên lên và lui về phía sau hai bước.Từ trong hầm ngầm truyền ra mùi máu tươi nhàn nhạt.Có một thiếu nữ dựa vào góc tường, nằm trong một vũng máu.Cô ta nhắm chặt hai mắt, hô hấp cực kỳ yếu ớt, đã hôn mê rồi.Liễu Bình lắc đầu.Vết thương trên đùi.Có lẽ từ vừa mới bắt đầu, cô nàng này đã không thể đuổi theo đội ngũ.Thế nhưng...Nói như thế nào đây?Cũng không thể trách Dã Sắc Vi đoàn được.Toàn bộ thành thị đều có ma quỷ lượn lờ.Một đám nghề nghiệp thực tập khi đối mặt với tình hình như vậy, thật đúng làkhông biết có thể tự vệ được hay không.Liễu Bình nhẹ giọng niệm chú:"Dựa vào lực lượng của chính nghĩa, tình yêu và từ bi, làm cho vết thương trênngười ngươi khỏi hẳn."Một luồng sáng dịu nhẹ xuất hiện, nhẹ nhàng rơi vào trên người thiếu nữ.Vết thương trên đùi cô ta dần dần khép lại.Vài giây sau...Thiếu nữ mở mắt ra, nhìn thấy Liễu Bình."Là ngươi? Người của đoàn đội chúng ta đâu?" Cô ta hỏi.Liễu Bình hơi do dự.ế ể ếKhông biết cô nàng này có thể tiếp nhận được việc bị đoàn đội vứt bỏ haykhông.Cô nàng này cũng hiểu được, nói:"Các cô ấy rời đi, thế nhưng lại nói chuyện của ta cho ngươi biết, cho nên tamới được cứu?""Đúng thế." Liễu Bình nói."Chúng ta rời khỏi nơi này đi, trong nơi này đều là máu của ta, chắc hẳn sẽ dẫntới phiền phức." Thiếu nữ cố gắng đứng dậy, nói."Ngươi có đi được không vậy?" Liễu Bình hỏi."Cám ơn ngươi đã trị liệu cho ta, vết thương đã khép lại rồi, đi đường cũngkhông có vấn đề gì." Thiếu nữ nói."Đáng tiếc cấp bậc kỹ năng trị liệu của ta quá thấp, nếu không thì ngươi cũng cóthể khôi phục thêm chút thể lực." Liễu Bình nói."Có thể còn sống sót đã tốt quá rồi, tên ta là Tiêu Mộng La, cung tiễn thủ thựctập.""Tên ta là Liễu Bình.""Biết, tranh cướp tình nhân mà chết, tiếng tăm lừng lẫy.""...Chúng ta đi, rời khỏi nơi này.""Được."Hai người rời khỏi cửa hàng, dọc theo con đường tiếp tục bước tiếp.Thế lửa xung quanh càng ngày càng mạnh, khói đặc bao phủ bầu trời, dưới ánhlửa hừng hực, có vẻ như có vô số cái bóng dữ tợn."Chúng ta đi đâu đây?" Tiêu Mộng La hỏi."Tìm đồng đội của ta, tiểu đội của ta có ba người... tại thời điểm cuối cùng tronglúc dịch chuyển, ba người chúng ta bị tách ra, chắc hẳn bọn họ cũng chỉ ở gầnnơi đây mà thôi." Liễu Bình nói.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bên ngoài thành Sương Phong.Trong một khu rừng rậm âm u."Báo cáo.""Phi ma trong thành thị đưa tin tới, xuất hiện giảm quân số do bị Long uy ảnhhưởng.""Cái gì? Xác định là Long uy sao?" Một giọng nói uy nghiêm vang lên."Tứ chi bất lực, toàn thân như nhũn ra, cơ bản là không thể đứng dậy, trải quaphán đoán của mấy vị đại nhân, điển hình khi bị Long uy ảnh hưởng." Tronggiọng báo cáo còn kèm theo một tia sợ hãi."Khốn kiếp, công tác tình báo làm sao vậy, tại sao trong thành thị này lại có mộtcon rồng được!" Giọng nói uy nghiêm kia nói với vẻ nóng giận.Kết giới phong ấn trong thành thị đã được mở ra, ma quỷ cấp cao không thể tiếnvào, đương nhiên, chức nghiệp giả cấp cao của loài người cũng không thể tiếnvào.Một con rồng...Đối với ma quỷ cấp thấp mà nói, rồng là ác mộng.Nó chỉ cần tản ra khí tức uy nghiêm thuộc về chủng tộc đẳng cấp cao nhất, maquỷ cấp thấp cũng chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, mặc cho chém giết.Thảo nào kế hoạch lại tiến hành thuận lợi như vậy.Hóa ra bọn họ lại còn ẩn giấu một con rồng...Cũng không đúng lắm, nội ứng cũng không biết chuyện này...Quá âm hiểm.Giọng nói kia cũng không do dự nữa, dùng giọng nói điên cuồng nói: "Thôngbáo cho toàn bộ bọn chúng biết, né tránh con rồng kia đi, đừng dây dưa với nó,tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ!""Rõ!"...Bụp...Đầu ma quỷ vỡ nát.Liễu Bình thu trường mâu lại, tiếp tục bước về phía trước.Phòng ở cháy hừng hực xuất hiện khắp mọi nơi, trên đường đi chất đầy thi thểcon người, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng hét chói tai từ phía xa truyền tới.Liễu Bình dần dần cảm thấy nặng nề.ấ ổ ẳ ố"Càng ngày càng cảm thấy không ổn... chẳng lẽ thành phố này chỉ có một đámchức nghiệp giả thực tập bảo vệ thôi sao? Làm sao lại để cho chuyện này xuấthiện."Hắn lẩm bẩm, bỗng nhiên dừng chân lại.Nơi quẹo cua của con đường, có bảy tám bóng người thiếu niên xuất hiện."Là ngươi!"Thiếu nữ dẫn đầu nói với giọng kinh ngạc.Sau lưng cô ta, tất cả đều là thiếu nữ."Các ngươi là Dã Sắc Vi đoàn sao?" Liễu Bình cũng hỏi."Đúng vậy..." Thiếu nữ bỗng lộ ra nét mừng, lớn tiếng nói: "Một đội viên trongchúng ta bị thương nặng, không thể di chuyển được, ngươi có thể cứu cô ấy haykhông?""Không vấn đề gì, dẫn tới đây, ta sẽ sử dụng một pháp thuật chữa trị cho cô ấy."Liễu Bình nói."Cô ấy không ở nơi này, chúng ta đặt cô ấy tại một tầng hầm ngầm của cửahàng thứ hai phía bên trái phía cuối con đường này.""Hả?" Liễu Bình giật mình.Thiếu nữ tựa hồ muốn giải thích, nói: "Cho ngươi một lời khuyên, sau khi tìmđược cô ấy thì không nên chạy loạn, khắp nơi đều có ma quỷ, dựa vào thực lựccủa chúng ta là không thể chiến thắng, chỉ có thể nghĩ cách sống sót."Thiếu nữ gật đầu với Liễu Bình, dẫn theo các thiếu nữ rời đi.Liễu Bình đứng tại chỗ khoảng hai phút mới thở dài một hơi, bước tiếp về phíatrước.Xuyên quan đường phố, tới cửa hàng thứ hai bên trái, đẩy cửa vào.Hắn đang định đi vào bên trong, phía sau lại truyền tới tiếng động mạnh."Là mùi máu, lại còn mới mẻ như thế, chắc hẳn là một người sống... hì hì haha."Một con ma quỷ có hai sừng chạy nhanh tới, hai tay đặt trên cửa, nhìn vào bêntrong cửa hàng.Nó vừa liếc nhìn đã thấy Liễu Bình, đánh gãy động tác đang lao tới của mình,làm cho xương cốt trên người đều phát ra những tiếng tách tách.Liễu Bình giơ trường mâu lên, làm ra tư thế phòng ngự."Là con rồng kia!"Ma quỷ hét lớn, điên cuồng chạy trốn.Chỉ trong một hơi.Nó bỏ chạy mất tăm mất tích."..." Liễu Bình.Hả?Có vẻ như mình đã tạo thành một loại hiểu lầm nào đó thì phải?Thế nhưng loại hiểu lầm này... có vẻ như cũng không có chỗ xấu.Nói cách khác, chắc hẳn đối phương có một trung tâm chỉ huy, có thể biết đượcmọi tình hình tại tiền tuyến, cũng có thể điều chỉnh sách lược ngay lập tức.Chuyện này mới thật sự là phiền phức.Sắc mặt Liễu Bình trở nên nặng nề, buông trường mâu lẫn tấm khiên xuống,đóng cửa hàng lại, dùng đồ vật bên trong chặn cửa lại, rồi mới đi vào phíatrong.Rất nhanh, hắn đã tìm được đường xuống hầm ngầm."Ta là Liễu Bình, Kỵ sĩ thực tập trong lớp học." Liễu Bình trầm giọng nói.Trong tầng hầm ngầm, không chút động tĩnh nào.Liễu Bình đá bay cửa tầng hầm, giơ tấm khiên lên và lui về phía sau hai bước.Từ trong hầm ngầm truyền ra mùi máu tươi nhàn nhạt.Có một thiếu nữ dựa vào góc tường, nằm trong một vũng máu.Cô ta nhắm chặt hai mắt, hô hấp cực kỳ yếu ớt, đã hôn mê rồi.Liễu Bình lắc đầu.Vết thương trên đùi.Có lẽ từ vừa mới bắt đầu, cô nàng này đã không thể đuổi theo đội ngũ.Thế nhưng...Nói như thế nào đây?Cũng không thể trách Dã Sắc Vi đoàn được.Toàn bộ thành thị đều có ma quỷ lượn lờ.Một đám nghề nghiệp thực tập khi đối mặt với tình hình như vậy, thật đúng làkhông biết có thể tự vệ được hay không.Liễu Bình nhẹ giọng niệm chú:"Dựa vào lực lượng của chính nghĩa, tình yêu và từ bi, làm cho vết thương trênngười ngươi khỏi hẳn."Một luồng sáng dịu nhẹ xuất hiện, nhẹ nhàng rơi vào trên người thiếu nữ.Vết thương trên đùi cô ta dần dần khép lại.Vài giây sau...Thiếu nữ mở mắt ra, nhìn thấy Liễu Bình."Là ngươi? Người của đoàn đội chúng ta đâu?" Cô ta hỏi.Liễu Bình hơi do dự.ế ể ếKhông biết cô nàng này có thể tiếp nhận được việc bị đoàn đội vứt bỏ haykhông.Cô nàng này cũng hiểu được, nói:"Các cô ấy rời đi, thế nhưng lại nói chuyện của ta cho ngươi biết, cho nên tamới được cứu?""Đúng thế." Liễu Bình nói."Chúng ta rời khỏi nơi này đi, trong nơi này đều là máu của ta, chắc hẳn sẽ dẫntới phiền phức." Thiếu nữ cố gắng đứng dậy, nói."Ngươi có đi được không vậy?" Liễu Bình hỏi."Cám ơn ngươi đã trị liệu cho ta, vết thương đã khép lại rồi, đi đường cũngkhông có vấn đề gì." Thiếu nữ nói."Đáng tiếc cấp bậc kỹ năng trị liệu của ta quá thấp, nếu không thì ngươi cũng cóthể khôi phục thêm chút thể lực." Liễu Bình nói."Có thể còn sống sót đã tốt quá rồi, tên ta là Tiêu Mộng La, cung tiễn thủ thựctập.""Tên ta là Liễu Bình.""Biết, tranh cướp tình nhân mà chết, tiếng tăm lừng lẫy.""...Chúng ta đi, rời khỏi nơi này.""Được."Hai người rời khỏi cửa hàng, dọc theo con đường tiếp tục bước tiếp.Thế lửa xung quanh càng ngày càng mạnh, khói đặc bao phủ bầu trời, dưới ánhlửa hừng hực, có vẻ như có vô số cái bóng dữ tợn."Chúng ta đi đâu đây?" Tiêu Mộng La hỏi."Tìm đồng đội của ta, tiểu đội của ta có ba người... tại thời điểm cuối cùng tronglúc dịch chuyển, ba người chúng ta bị tách ra, chắc hẳn bọn họ cũng chỉ ở gầnnơi đây mà thôi." Liễu Bình nói.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bên ngoài thành Sương Phong.Trong một khu rừng rậm âm u."Báo cáo.""Phi ma trong thành thị đưa tin tới, xuất hiện giảm quân số do bị Long uy ảnhhưởng.""Cái gì? Xác định là Long uy sao?" Một giọng nói uy nghiêm vang lên."Tứ chi bất lực, toàn thân như nhũn ra, cơ bản là không thể đứng dậy, trải quaphán đoán của mấy vị đại nhân, điển hình khi bị Long uy ảnh hưởng." Tronggiọng báo cáo còn kèm theo một tia sợ hãi."Khốn kiếp, công tác tình báo làm sao vậy, tại sao trong thành thị này lại có mộtcon rồng được!" Giọng nói uy nghiêm kia nói với vẻ nóng giận.Kết giới phong ấn trong thành thị đã được mở ra, ma quỷ cấp cao không thể tiếnvào, đương nhiên, chức nghiệp giả cấp cao của loài người cũng không thể tiếnvào.Một con rồng...Đối với ma quỷ cấp thấp mà nói, rồng là ác mộng.Nó chỉ cần tản ra khí tức uy nghiêm thuộc về chủng tộc đẳng cấp cao nhất, maquỷ cấp thấp cũng chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, mặc cho chém giết.Thảo nào kế hoạch lại tiến hành thuận lợi như vậy.Hóa ra bọn họ lại còn ẩn giấu một con rồng...Cũng không đúng lắm, nội ứng cũng không biết chuyện này...Quá âm hiểm.Giọng nói kia cũng không do dự nữa, dùng giọng nói điên cuồng nói: "Thôngbáo cho toàn bộ bọn chúng biết, né tránh con rồng kia đi, đừng dây dưa với nó,tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ!""Rõ!"...Bụp...Đầu ma quỷ vỡ nát.Liễu Bình thu trường mâu lại, tiếp tục bước về phía trước.Phòng ở cháy hừng hực xuất hiện khắp mọi nơi, trên đường đi chất đầy thi thểcon người, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng hét chói tai từ phía xa truyền tới.Liễu Bình dần dần cảm thấy nặng nề.ấ ổ ẳ ố"Càng ngày càng cảm thấy không ổn... chẳng lẽ thành phố này chỉ có một đámchức nghiệp giả thực tập bảo vệ thôi sao? Làm sao lại để cho chuyện này xuấthiện."Hắn lẩm bẩm, bỗng nhiên dừng chân lại.Nơi quẹo cua của con đường, có bảy tám bóng người thiếu niên xuất hiện."Là ngươi!"Thiếu nữ dẫn đầu nói với giọng kinh ngạc.Sau lưng cô ta, tất cả đều là thiếu nữ."Các ngươi là Dã Sắc Vi đoàn sao?" Liễu Bình cũng hỏi."Đúng vậy..." Thiếu nữ bỗng lộ ra nét mừng, lớn tiếng nói: "Một đội viên trongchúng ta bị thương nặng, không thể di chuyển được, ngươi có thể cứu cô ấy haykhông?""Không vấn đề gì, dẫn tới đây, ta sẽ sử dụng một pháp thuật chữa trị cho cô ấy."Liễu Bình nói."Cô ấy không ở nơi này, chúng ta đặt cô ấy tại một tầng hầm ngầm của cửahàng thứ hai phía bên trái phía cuối con đường này.""Hả?" Liễu Bình giật mình.Thiếu nữ tựa hồ muốn giải thích, nói: "Cho ngươi một lời khuyên, sau khi tìmđược cô ấy thì không nên chạy loạn, khắp nơi đều có ma quỷ, dựa vào thực lựccủa chúng ta là không thể chiến thắng, chỉ có thể nghĩ cách sống sót."Thiếu nữ gật đầu với Liễu Bình, dẫn theo các thiếu nữ rời đi.Liễu Bình đứng tại chỗ khoảng hai phút mới thở dài một hơi, bước tiếp về phíatrước.Xuyên quan đường phố, tới cửa hàng thứ hai bên trái, đẩy cửa vào.Hắn đang định đi vào bên trong, phía sau lại truyền tới tiếng động mạnh."Là mùi máu, lại còn mới mẻ như thế, chắc hẳn là một người sống... hì hì haha."Một con ma quỷ có hai sừng chạy nhanh tới, hai tay đặt trên cửa, nhìn vào bêntrong cửa hàng.Nó vừa liếc nhìn đã thấy Liễu Bình, đánh gãy động tác đang lao tới của mình,làm cho xương cốt trên người đều phát ra những tiếng tách tách.Liễu Bình giơ trường mâu lên, làm ra tư thế phòng ngự."Là con rồng kia!"Ma quỷ hét lớn, điên cuồng chạy trốn.Chỉ trong một hơi.Nó bỏ chạy mất tăm mất tích."..." Liễu Bình.Hả?Có vẻ như mình đã tạo thành một loại hiểu lầm nào đó thì phải?Thế nhưng loại hiểu lầm này... có vẻ như cũng không có chỗ xấu.Nói cách khác, chắc hẳn đối phương có một trung tâm chỉ huy, có thể biết đượcmọi tình hình tại tiền tuyến, cũng có thể điều chỉnh sách lược ngay lập tức.Chuyện này mới thật sự là phiền phức.Sắc mặt Liễu Bình trở nên nặng nề, buông trường mâu lẫn tấm khiên xuống,đóng cửa hàng lại, dùng đồ vật bên trong chặn cửa lại, rồi mới đi vào phíatrong.Rất nhanh, hắn đã tìm được đường xuống hầm ngầm."Ta là Liễu Bình, Kỵ sĩ thực tập trong lớp học." Liễu Bình trầm giọng nói.Trong tầng hầm ngầm, không chút động tĩnh nào.Liễu Bình đá bay cửa tầng hầm, giơ tấm khiên lên và lui về phía sau hai bước.Từ trong hầm ngầm truyền ra mùi máu tươi nhàn nhạt.Có một thiếu nữ dựa vào góc tường, nằm trong một vũng máu.Cô ta nhắm chặt hai mắt, hô hấp cực kỳ yếu ớt, đã hôn mê rồi.Liễu Bình lắc đầu.Vết thương trên đùi.Có lẽ từ vừa mới bắt đầu, cô nàng này đã không thể đuổi theo đội ngũ.Thế nhưng...Nói như thế nào đây?Cũng không thể trách Dã Sắc Vi đoàn được.Toàn bộ thành thị đều có ma quỷ lượn lờ.Một đám nghề nghiệp thực tập khi đối mặt với tình hình như vậy, thật đúng làkhông biết có thể tự vệ được hay không.Liễu Bình nhẹ giọng niệm chú:"Dựa vào lực lượng của chính nghĩa, tình yêu và từ bi, làm cho vết thương trênngười ngươi khỏi hẳn."Một luồng sáng dịu nhẹ xuất hiện, nhẹ nhàng rơi vào trên người thiếu nữ.Vết thương trên đùi cô ta dần dần khép lại.Vài giây sau...Thiếu nữ mở mắt ra, nhìn thấy Liễu Bình."Là ngươi? Người của đoàn đội chúng ta đâu?" Cô ta hỏi.Liễu Bình hơi do dự.ế ể ếKhông biết cô nàng này có thể tiếp nhận được việc bị đoàn đội vứt bỏ haykhông.Cô nàng này cũng hiểu được, nói:"Các cô ấy rời đi, thế nhưng lại nói chuyện của ta cho ngươi biết, cho nên tamới được cứu?""Đúng thế." Liễu Bình nói."Chúng ta rời khỏi nơi này đi, trong nơi này đều là máu của ta, chắc hẳn sẽ dẫntới phiền phức." Thiếu nữ cố gắng đứng dậy, nói."Ngươi có đi được không vậy?" Liễu Bình hỏi."Cám ơn ngươi đã trị liệu cho ta, vết thương đã khép lại rồi, đi đường cũngkhông có vấn đề gì." Thiếu nữ nói."Đáng tiếc cấp bậc kỹ năng trị liệu của ta quá thấp, nếu không thì ngươi cũng cóthể khôi phục thêm chút thể lực." Liễu Bình nói."Có thể còn sống sót đã tốt quá rồi, tên ta là Tiêu Mộng La, cung tiễn thủ thựctập.""Tên ta là Liễu Bình.""Biết, tranh cướp tình nhân mà chết, tiếng tăm lừng lẫy.""...Chúng ta đi, rời khỏi nơi này.""Được."Hai người rời khỏi cửa hàng, dọc theo con đường tiếp tục bước tiếp.Thế lửa xung quanh càng ngày càng mạnh, khói đặc bao phủ bầu trời, dưới ánhlửa hừng hực, có vẻ như có vô số cái bóng dữ tợn."Chúng ta đi đâu đây?" Tiêu Mộng La hỏi."Tìm đồng đội của ta, tiểu đội của ta có ba người... tại thời điểm cuối cùng tronglúc dịch chuyển, ba người chúng ta bị tách ra, chắc hẳn bọn họ cũng chỉ ở gầnnơi đây mà thôi." Liễu Bình nói.