"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 252: Xung đột
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Phía trước bỗng có tiếng ồn ào truyền tới.Liễu Bình dẫn theo Tiêu Mộng La tựa trên vách tường, làm ra động tác đềphòng.Có bảy tám tên thiếu niên từ con đường bên kia lao ra.Kẻ dẫn đầu chính là Tiền Võ Chu."Chạy mau!"Trên tay hắn ta có cầm một tấm khiên, tay còn lại cầm một chiếc rìu chiến đầymáu tươi, đã gãy mất.Đám thiếu niên cùng đi theo phía sau hắn ta, chạy như điên tới đường phố đốidiện.Phía sau bọn họ, mấy chục con quái vật có hình dạng trâu rừng xuất hiện, phátra những tiếng gào thét hung ác.Tiền Võ Chu vừa chạy, vừa quan sát bốn phía, bỗng nhiên thấy được Liễu Bình.Hầu như trong khoảnh khắc đó...Tiền Võ Chu hất tay lên, chiếc rìu chiến đã gãy bỗng bay về phía Liễu Bình.Keng!Liễu Bình dùng trường mâu ngăn cản rìu chiến.Vẻ mặt hả hê của Tiền Võ Chu chỉ lóe lên rồi biến mất, lớn tiếng nói: "LiễuBình, mau cùng chạy với chúng ta!"Tốc độ của hắn ta cũng không giảm, tiếp tục chạy về phía trước.Trước mắt Liễu Bình, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Ngươi chặn lại chiếc rìu mà đối phương ném mạnh tới.][Chiếc rìu này dính đầy máu của ma quỷ, rất dễ dàng gây nên sự chú ý của maquỷ.]Tiêu Mộng La bỗng nói: "Không tốt, vết máu trên lưỡi rìu này không đúng, cólẽ chúng ta có phiền phức rồi...""Hay là ngươi chạy trước đi?"Cô ta miễn cưỡng rút một mũi tên ra, đặt lên dây cung.Với trạng thái yếu ớt của cô nàng này, tuyệt đối chạy không nhanh bằng nhữngthiếu niên kia.Liễu Bình mỉm cười, nói: "Cảm giác của ngươi rất nhạy cảm đó, làm sao mà lạibị thương?""Cứu mấy đồng đội." Tiêu Mộng La nói.Lúc này, những quái vật kia cũng chạy như điên dọc theo đường chính."Chúng ta rút lui."Liễu Bình không nói gì, đè xuống cây cung của Tiêu Mộng La, nắm tay cô ấy,lùi vào trong một cửa hàng."Bọn chúng đã trông thấy chúng ta, trốn ở nơi này cũng vô dụng." Tiêu MộngLa nói."Nơi này rất dễ dàng cho việc phòng thủ... hơn nữa, ta đoán những quái vật kiacàng muốn giết đám thiếu niên kia hơn." Liễu Bình nói.Khi bọn họ nói chuyện với nhau, đám quái vật gầm thét lao thẳng qua cửa hàngnày, không liếc nhìn vào bên trong một cái nào cả.Tiêu Mộng La: "..."Liễu Bình nắm chặt tay, nói: "Nhìn xem, chúng ta cũng rất may mắn đó chứ."Bỗng nhiên, một đường ống kim loại từ hư không hiện ra, phát ra giọng nói điệntử lạnh lẽo:"Giám sát được toàn bộ thành thị đều bị ngăn cách.""Hệ thống phòng ngự tự chủ của thành thị đã được mở ra.""Đã hoàn thành việc phân tích tình hình hiện tại.""Lực lượng vũ trang hiện có: Sáu đoàn đội thực tập.""Tình huống cụ thể như sau: ""Thắng Võ: Sáu người sống sót.""Dã Sắc Vi: Chỉ còn một người sống sót.""Quang Mang: Toàn diệt.""Mãnh Thú: Toàn diệt.""Huy Hoàng: Năm người sống sót.""Vô địch lại đẹp trai, còn rất phong cách: Ba người sống sót.""Xét thấy tình huống hiện tại, hệ thống phòng ngự thành thị đã mở ra trước mặtcác đoàn trưởng các đoàn đội.""Nếu ngươi có yêu cầu gì, có thể nói rõ với hệ thống ngay lập tức."Đã có nhiều người chết như vậy sao!Tâm trạng của Liễu Bình càng ngày càng nặng nề, nhìn về phía ống kim loại,nói: "Nói cho ta biết, hai thành viên còn lại của đội ta ở nơi nào? Ta muốn tìmtới bọn họ!"Giọng điện tử lạnh lùng kia vang lên lần nữa:"Tiếp nhận yêu cầu.""Đã phát hiện tọa độ của Libertas, hắn tại trong tiệm sách cách ngươi hai conđường về phía đông.""Hoa Tình Không, tung tích không rõ."…Libertas tại thư viện!Liễu Bình ghi nhớ tin tức này, hỏi: "Hiện tại có phương pháp nào có thể giúpthành thị tiến hành phòng ngự hay không?"Ống kim loại nói: "Không có binh sĩ chính thức có thể sử dụng, không cách nàonghênh chiến.""Có máy móc chiến đấu loại phòng thủ hay không?" Liễu Bình lại hỏi."Máy móc chiến đấu cỡ lớn cần năm người đồng thời điều khiển, hiện tại khôngcó người nào có thể điều khiển, cho nên máy móc không cách nào khởi động."Ống kim loại tiếp tục trả lời."Ta có thể đi tìm đồng đội của ta trước hay không?" Liễu Bình hỏi.Ống kim loại im lặng vài giây, bỗng phát ra từng tiếng cảnh báo dồn dập."Đã phát hiện sự kiện khẩn cấp.""Cấp bậc nghiêm trọng của sự kiện lần này đã tăng lên tới cấp độ tối cao.""Nhằm vào tình huống như vậy, lập tức bắt đầu cưỡng chế bố trí phòng ngự.""Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!"Liễu Bình giật mình, nói: "Cái..."Hắn còn chưa nói xong, hai ống kim loại từ hư không vươn ra, kết nối vào vùnghư không phía sau lưng hắn và Tiêu Mộng La.Quanh thân hai người hiện lên khung thẻ bài mơ hồ, trong nháy mắt biến mấtvào trong hư không, biến mất tại chỗ....Tại mấy chục dặm bên ngoài.Trong một con hẻm nhỏ bí mật.Liễu Bình và Tiêu Mộng La âm thầm xuất hiện, hạ xuống mặt đất.Giọng nói điện tử lạnh lùng kia nói:"Hoàn thành bố trí.""Mười giây sau, sẽ có một Ám ảnh ma đi ngang qua nơi này, các ngươi cần phảingăn cản nó."Liễu Bình hỏi: "Những người khác đâu?""Vẫn đang trong quá trình điều động, toàn bộ nhân viên có sức chiến đấu đềuphải hưởng ứng lần chiêu mộ cưỡng chế này.""Sự kiện lần này cực kỳ nghiêm trọng, mọi hành vi tiêu cực chiến đấu, trốntránh hoặc đầu hàng đều bị coi là đồng mưu với ma quỷ, sẽ bị xử tử ngay lậptức!"Ố ế ấ ấỐng kim loại nói xong, nhập vào trong hư không, biến mất không thấy gì nữa.Ngay sau đó...Một con quái vật khoác áo choàng màu đen xuất hiện tại đối diện ngõ nhỏ này.Nhìn qua nó rất giống người, thế nhưng ở dưới áo choàng thật dài kia, có vô sốđôi chân lúc nha lúc nhúc.Khi thấy Liễu Bình và Tiêu Mộng La, quái vật cởi mũ trùm đầu ra, hiện ragương mặt xương khô thon gầy của nó."Rồng? Không, tình báo chắc hẳn đã có vấn đề, rõ ràng ngươi là loài người."Quái vật hoang mang nói.Liễu Bình giơ tấm khiên lên, nói với người đứng sau: "Ngươi còn có thể chiếnđấu sao?"Tiêu Mộng La nói: "Bắn mấy mũi tên cũng không vấn đề gì, thế nhưng khôngthể chạy cùng né tránh.""Chuẩn bị." Liễu Bình nói.Hắn nhanh chóng phóng về phía quái vật.Quái vật hơi do dự, từ bên trong áo choàng, một móng vuốt thật dài duỗi rangoài.Móng vuốt của nó nhanh chóng biến thành một cây đao xương sắc bén uốnlượn, trên lưỡi đao có dính chất lỏng sền sệt màu xanh biếc."Một vết thương nho nhỏ mà thôi, cũng có thể ăn mòn toàn bộ cơ thể ngươirồi!"Quái vật cười gằn, bỗng vọt về phía trước, múa đao xương thành một vùngbóng xanh hoa cả mắt.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Phía trước bỗng có tiếng ồn ào truyền tới.Liễu Bình dẫn theo Tiêu Mộng La tựa trên vách tường, làm ra động tác đềphòng.Có bảy tám tên thiếu niên từ con đường bên kia lao ra.Kẻ dẫn đầu chính là Tiền Võ Chu."Chạy mau!"Trên tay hắn ta có cầm một tấm khiên, tay còn lại cầm một chiếc rìu chiến đầymáu tươi, đã gãy mất.Đám thiếu niên cùng đi theo phía sau hắn ta, chạy như điên tới đường phố đốidiện.Phía sau bọn họ, mấy chục con quái vật có hình dạng trâu rừng xuất hiện, phátra những tiếng gào thét hung ác.Tiền Võ Chu vừa chạy, vừa quan sát bốn phía, bỗng nhiên thấy được Liễu Bình.Hầu như trong khoảnh khắc đó...Tiền Võ Chu hất tay lên, chiếc rìu chiến đã gãy bỗng bay về phía Liễu Bình.Keng!Liễu Bình dùng trường mâu ngăn cản rìu chiến.Vẻ mặt hả hê của Tiền Võ Chu chỉ lóe lên rồi biến mất, lớn tiếng nói: "LiễuBình, mau cùng chạy với chúng ta!"Tốc độ của hắn ta cũng không giảm, tiếp tục chạy về phía trước.Trước mắt Liễu Bình, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Ngươi chặn lại chiếc rìu mà đối phương ném mạnh tới.][Chiếc rìu này dính đầy máu của ma quỷ, rất dễ dàng gây nên sự chú ý của maquỷ.]Tiêu Mộng La bỗng nói: "Không tốt, vết máu trên lưỡi rìu này không đúng, cólẽ chúng ta có phiền phức rồi...""Hay là ngươi chạy trước đi?"Cô ta miễn cưỡng rút một mũi tên ra, đặt lên dây cung.Với trạng thái yếu ớt của cô nàng này, tuyệt đối chạy không nhanh bằng nhữngthiếu niên kia.Liễu Bình mỉm cười, nói: "Cảm giác của ngươi rất nhạy cảm đó, làm sao mà lạibị thương?""Cứu mấy đồng đội." Tiêu Mộng La nói.Lúc này, những quái vật kia cũng chạy như điên dọc theo đường chính."Chúng ta rút lui."Liễu Bình không nói gì, đè xuống cây cung của Tiêu Mộng La, nắm tay cô ấy,lùi vào trong một cửa hàng."Bọn chúng đã trông thấy chúng ta, trốn ở nơi này cũng vô dụng." Tiêu MộngLa nói."Nơi này rất dễ dàng cho việc phòng thủ... hơn nữa, ta đoán những quái vật kiacàng muốn giết đám thiếu niên kia hơn." Liễu Bình nói.Khi bọn họ nói chuyện với nhau, đám quái vật gầm thét lao thẳng qua cửa hàngnày, không liếc nhìn vào bên trong một cái nào cả.Tiêu Mộng La: "..."Liễu Bình nắm chặt tay, nói: "Nhìn xem, chúng ta cũng rất may mắn đó chứ."Bỗng nhiên, một đường ống kim loại từ hư không hiện ra, phát ra giọng nói điệntử lạnh lẽo:"Giám sát được toàn bộ thành thị đều bị ngăn cách.""Hệ thống phòng ngự tự chủ của thành thị đã được mở ra.""Đã hoàn thành việc phân tích tình hình hiện tại.""Lực lượng vũ trang hiện có: Sáu đoàn đội thực tập.""Tình huống cụ thể như sau: ""Thắng Võ: Sáu người sống sót.""Dã Sắc Vi: Chỉ còn một người sống sót.""Quang Mang: Toàn diệt.""Mãnh Thú: Toàn diệt.""Huy Hoàng: Năm người sống sót.""Vô địch lại đẹp trai, còn rất phong cách: Ba người sống sót.""Xét thấy tình huống hiện tại, hệ thống phòng ngự thành thị đã mở ra trước mặtcác đoàn trưởng các đoàn đội.""Nếu ngươi có yêu cầu gì, có thể nói rõ với hệ thống ngay lập tức."Đã có nhiều người chết như vậy sao!Tâm trạng của Liễu Bình càng ngày càng nặng nề, nhìn về phía ống kim loại,nói: "Nói cho ta biết, hai thành viên còn lại của đội ta ở nơi nào? Ta muốn tìmtới bọn họ!"Giọng điện tử lạnh lùng kia vang lên lần nữa:"Tiếp nhận yêu cầu.""Đã phát hiện tọa độ của Libertas, hắn tại trong tiệm sách cách ngươi hai conđường về phía đông.""Hoa Tình Không, tung tích không rõ."…Libertas tại thư viện!Liễu Bình ghi nhớ tin tức này, hỏi: "Hiện tại có phương pháp nào có thể giúpthành thị tiến hành phòng ngự hay không?"Ống kim loại nói: "Không có binh sĩ chính thức có thể sử dụng, không cách nàonghênh chiến.""Có máy móc chiến đấu loại phòng thủ hay không?" Liễu Bình lại hỏi."Máy móc chiến đấu cỡ lớn cần năm người đồng thời điều khiển, hiện tại khôngcó người nào có thể điều khiển, cho nên máy móc không cách nào khởi động."Ống kim loại tiếp tục trả lời."Ta có thể đi tìm đồng đội của ta trước hay không?" Liễu Bình hỏi.Ống kim loại im lặng vài giây, bỗng phát ra từng tiếng cảnh báo dồn dập."Đã phát hiện sự kiện khẩn cấp.""Cấp bậc nghiêm trọng của sự kiện lần này đã tăng lên tới cấp độ tối cao.""Nhằm vào tình huống như vậy, lập tức bắt đầu cưỡng chế bố trí phòng ngự.""Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!"Liễu Bình giật mình, nói: "Cái..."Hắn còn chưa nói xong, hai ống kim loại từ hư không vươn ra, kết nối vào vùnghư không phía sau lưng hắn và Tiêu Mộng La.Quanh thân hai người hiện lên khung thẻ bài mơ hồ, trong nháy mắt biến mấtvào trong hư không, biến mất tại chỗ....Tại mấy chục dặm bên ngoài.Trong một con hẻm nhỏ bí mật.Liễu Bình và Tiêu Mộng La âm thầm xuất hiện, hạ xuống mặt đất.Giọng nói điện tử lạnh lùng kia nói:"Hoàn thành bố trí.""Mười giây sau, sẽ có một Ám ảnh ma đi ngang qua nơi này, các ngươi cần phảingăn cản nó."Liễu Bình hỏi: "Những người khác đâu?""Vẫn đang trong quá trình điều động, toàn bộ nhân viên có sức chiến đấu đềuphải hưởng ứng lần chiêu mộ cưỡng chế này.""Sự kiện lần này cực kỳ nghiêm trọng, mọi hành vi tiêu cực chiến đấu, trốntránh hoặc đầu hàng đều bị coi là đồng mưu với ma quỷ, sẽ bị xử tử ngay lậptức!"Ố ế ấ ấỐng kim loại nói xong, nhập vào trong hư không, biến mất không thấy gì nữa.Ngay sau đó...Một con quái vật khoác áo choàng màu đen xuất hiện tại đối diện ngõ nhỏ này.Nhìn qua nó rất giống người, thế nhưng ở dưới áo choàng thật dài kia, có vô sốđôi chân lúc nha lúc nhúc.Khi thấy Liễu Bình và Tiêu Mộng La, quái vật cởi mũ trùm đầu ra, hiện ragương mặt xương khô thon gầy của nó."Rồng? Không, tình báo chắc hẳn đã có vấn đề, rõ ràng ngươi là loài người."Quái vật hoang mang nói.Liễu Bình giơ tấm khiên lên, nói với người đứng sau: "Ngươi còn có thể chiếnđấu sao?"Tiêu Mộng La nói: "Bắn mấy mũi tên cũng không vấn đề gì, thế nhưng khôngthể chạy cùng né tránh.""Chuẩn bị." Liễu Bình nói.Hắn nhanh chóng phóng về phía quái vật.Quái vật hơi do dự, từ bên trong áo choàng, một móng vuốt thật dài duỗi rangoài.Móng vuốt của nó nhanh chóng biến thành một cây đao xương sắc bén uốnlượn, trên lưỡi đao có dính chất lỏng sền sệt màu xanh biếc."Một vết thương nho nhỏ mà thôi, cũng có thể ăn mòn toàn bộ cơ thể ngươirồi!"Quái vật cười gằn, bỗng vọt về phía trước, múa đao xương thành một vùngbóng xanh hoa cả mắt.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Phía trước bỗng có tiếng ồn ào truyền tới.Liễu Bình dẫn theo Tiêu Mộng La tựa trên vách tường, làm ra động tác đềphòng.Có bảy tám tên thiếu niên từ con đường bên kia lao ra.Kẻ dẫn đầu chính là Tiền Võ Chu."Chạy mau!"Trên tay hắn ta có cầm một tấm khiên, tay còn lại cầm một chiếc rìu chiến đầymáu tươi, đã gãy mất.Đám thiếu niên cùng đi theo phía sau hắn ta, chạy như điên tới đường phố đốidiện.Phía sau bọn họ, mấy chục con quái vật có hình dạng trâu rừng xuất hiện, phátra những tiếng gào thét hung ác.Tiền Võ Chu vừa chạy, vừa quan sát bốn phía, bỗng nhiên thấy được Liễu Bình.Hầu như trong khoảnh khắc đó...Tiền Võ Chu hất tay lên, chiếc rìu chiến đã gãy bỗng bay về phía Liễu Bình.Keng!Liễu Bình dùng trường mâu ngăn cản rìu chiến.Vẻ mặt hả hê của Tiền Võ Chu chỉ lóe lên rồi biến mất, lớn tiếng nói: "LiễuBình, mau cùng chạy với chúng ta!"Tốc độ của hắn ta cũng không giảm, tiếp tục chạy về phía trước.Trước mắt Liễu Bình, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:[Ngươi chặn lại chiếc rìu mà đối phương ném mạnh tới.][Chiếc rìu này dính đầy máu của ma quỷ, rất dễ dàng gây nên sự chú ý của maquỷ.]Tiêu Mộng La bỗng nói: "Không tốt, vết máu trên lưỡi rìu này không đúng, cólẽ chúng ta có phiền phức rồi...""Hay là ngươi chạy trước đi?"Cô ta miễn cưỡng rút một mũi tên ra, đặt lên dây cung.Với trạng thái yếu ớt của cô nàng này, tuyệt đối chạy không nhanh bằng nhữngthiếu niên kia.Liễu Bình mỉm cười, nói: "Cảm giác của ngươi rất nhạy cảm đó, làm sao mà lạibị thương?""Cứu mấy đồng đội." Tiêu Mộng La nói.Lúc này, những quái vật kia cũng chạy như điên dọc theo đường chính."Chúng ta rút lui."Liễu Bình không nói gì, đè xuống cây cung của Tiêu Mộng La, nắm tay cô ấy,lùi vào trong một cửa hàng."Bọn chúng đã trông thấy chúng ta, trốn ở nơi này cũng vô dụng." Tiêu MộngLa nói."Nơi này rất dễ dàng cho việc phòng thủ... hơn nữa, ta đoán những quái vật kiacàng muốn giết đám thiếu niên kia hơn." Liễu Bình nói.Khi bọn họ nói chuyện với nhau, đám quái vật gầm thét lao thẳng qua cửa hàngnày, không liếc nhìn vào bên trong một cái nào cả.Tiêu Mộng La: "..."Liễu Bình nắm chặt tay, nói: "Nhìn xem, chúng ta cũng rất may mắn đó chứ."Bỗng nhiên, một đường ống kim loại từ hư không hiện ra, phát ra giọng nói điệntử lạnh lẽo:"Giám sát được toàn bộ thành thị đều bị ngăn cách.""Hệ thống phòng ngự tự chủ của thành thị đã được mở ra.""Đã hoàn thành việc phân tích tình hình hiện tại.""Lực lượng vũ trang hiện có: Sáu đoàn đội thực tập.""Tình huống cụ thể như sau: ""Thắng Võ: Sáu người sống sót.""Dã Sắc Vi: Chỉ còn một người sống sót.""Quang Mang: Toàn diệt.""Mãnh Thú: Toàn diệt.""Huy Hoàng: Năm người sống sót.""Vô địch lại đẹp trai, còn rất phong cách: Ba người sống sót.""Xét thấy tình huống hiện tại, hệ thống phòng ngự thành thị đã mở ra trước mặtcác đoàn trưởng các đoàn đội.""Nếu ngươi có yêu cầu gì, có thể nói rõ với hệ thống ngay lập tức."Đã có nhiều người chết như vậy sao!Tâm trạng của Liễu Bình càng ngày càng nặng nề, nhìn về phía ống kim loại,nói: "Nói cho ta biết, hai thành viên còn lại của đội ta ở nơi nào? Ta muốn tìmtới bọn họ!"Giọng điện tử lạnh lùng kia vang lên lần nữa:"Tiếp nhận yêu cầu.""Đã phát hiện tọa độ của Libertas, hắn tại trong tiệm sách cách ngươi hai conđường về phía đông.""Hoa Tình Không, tung tích không rõ."…Libertas tại thư viện!Liễu Bình ghi nhớ tin tức này, hỏi: "Hiện tại có phương pháp nào có thể giúpthành thị tiến hành phòng ngự hay không?"Ống kim loại nói: "Không có binh sĩ chính thức có thể sử dụng, không cách nàonghênh chiến.""Có máy móc chiến đấu loại phòng thủ hay không?" Liễu Bình lại hỏi."Máy móc chiến đấu cỡ lớn cần năm người đồng thời điều khiển, hiện tại khôngcó người nào có thể điều khiển, cho nên máy móc không cách nào khởi động."Ống kim loại tiếp tục trả lời."Ta có thể đi tìm đồng đội của ta trước hay không?" Liễu Bình hỏi.Ống kim loại im lặng vài giây, bỗng phát ra từng tiếng cảnh báo dồn dập."Đã phát hiện sự kiện khẩn cấp.""Cấp bậc nghiêm trọng của sự kiện lần này đã tăng lên tới cấp độ tối cao.""Nhằm vào tình huống như vậy, lập tức bắt đầu cưỡng chế bố trí phòng ngự.""Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!"Liễu Bình giật mình, nói: "Cái..."Hắn còn chưa nói xong, hai ống kim loại từ hư không vươn ra, kết nối vào vùnghư không phía sau lưng hắn và Tiêu Mộng La.Quanh thân hai người hiện lên khung thẻ bài mơ hồ, trong nháy mắt biến mấtvào trong hư không, biến mất tại chỗ....Tại mấy chục dặm bên ngoài.Trong một con hẻm nhỏ bí mật.Liễu Bình và Tiêu Mộng La âm thầm xuất hiện, hạ xuống mặt đất.Giọng nói điện tử lạnh lùng kia nói:"Hoàn thành bố trí.""Mười giây sau, sẽ có một Ám ảnh ma đi ngang qua nơi này, các ngươi cần phảingăn cản nó."Liễu Bình hỏi: "Những người khác đâu?""Vẫn đang trong quá trình điều động, toàn bộ nhân viên có sức chiến đấu đềuphải hưởng ứng lần chiêu mộ cưỡng chế này.""Sự kiện lần này cực kỳ nghiêm trọng, mọi hành vi tiêu cực chiến đấu, trốntránh hoặc đầu hàng đều bị coi là đồng mưu với ma quỷ, sẽ bị xử tử ngay lậptức!"Ố ế ấ ấỐng kim loại nói xong, nhập vào trong hư không, biến mất không thấy gì nữa.Ngay sau đó...Một con quái vật khoác áo choàng màu đen xuất hiện tại đối diện ngõ nhỏ này.Nhìn qua nó rất giống người, thế nhưng ở dưới áo choàng thật dài kia, có vô sốđôi chân lúc nha lúc nhúc.Khi thấy Liễu Bình và Tiêu Mộng La, quái vật cởi mũ trùm đầu ra, hiện ragương mặt xương khô thon gầy của nó."Rồng? Không, tình báo chắc hẳn đã có vấn đề, rõ ràng ngươi là loài người."Quái vật hoang mang nói.Liễu Bình giơ tấm khiên lên, nói với người đứng sau: "Ngươi còn có thể chiếnđấu sao?"Tiêu Mộng La nói: "Bắn mấy mũi tên cũng không vấn đề gì, thế nhưng khôngthể chạy cùng né tránh.""Chuẩn bị." Liễu Bình nói.Hắn nhanh chóng phóng về phía quái vật.Quái vật hơi do dự, từ bên trong áo choàng, một móng vuốt thật dài duỗi rangoài.Móng vuốt của nó nhanh chóng biến thành một cây đao xương sắc bén uốnlượn, trên lưỡi đao có dính chất lỏng sền sệt màu xanh biếc."Một vết thương nho nhỏ mà thôi, cũng có thể ăn mòn toàn bộ cơ thể ngươirồi!"Quái vật cười gằn, bỗng vọt về phía trước, múa đao xương thành một vùngbóng xanh hoa cả mắt.