"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 289: Chắp nối

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Nơi xa, tiếng xe ngựa lăn bánh trên đường truyền tới.Một cỗ xe ngựa chậm rãi đi vào con đường này, dừng tại khu nhà đã bị thiêucháy kia.Hai người trung niên ăn mặc giản dị vội vàng đi xuống xe ngựa, đứng tại trướcđống đổ nát, liên tục thở dài."Cục cảnh sát đã nói những gì?""Bọn họ cũng đang điều tra, dù sao người của bọn họ cũng đã chết tại đây.""Người giữ cửa đã chết mất... đáng giá chúng ta cảnh giác..."Hai người nói chuyện với nhau, một người trong đó quay đầu, liếc nhìn LiễuBình một cái, rồi thu hồi ánh mắt với vẻ không quan tâm.Thế nhưng ngay sau đó...Người này lại quay đầu lại, nhìn về phía Liễu Bình, ánh mắt tập trung trên láthư trong tay Liễu Bình.Người này vỗ vai người bên cạnh, chỉ vào Liễu Bình, nói những lời nào đó.Rất nhanh, người bên cạnh cũng thấy được lá thư này.Sau một hồi bàn bạc.Hai người đi tới trước mặt Liễu Bình."Mạo muội hỏi ngài một câu, không biết ngài thu được bức thư này như thếnào?" Một người hỏi.Liễu Bình lại cảm thấy không có gì không thể nói, dù sao trên đỉnh đầu của haingười này, đều có cùng một danh hiệu giống nhau:[Học giả lịch sử tự nhiên.]Đây là một nhóm người yêu thích tích lũy các loại tri thức, chắc hẳn cũng nhậnbiết thầy Ted.Liễu Bình thẳng thắn nói: "Thầy giáo ta đưa cho.""Thầy giáo của ngài là...""Ted."Hắn vừa nói xong, hai người đối diện đều lộ ra nụ cười."Ngươi là Liễu Bình, đúng chứ?""Ngươi biết ta?""Đương nhiên, lá thư trên tay của ngươi là một loại thủ tục cần thiết, thế nhưngTed đã sớm giới thiệu về ngươi cho chúng ta rồi." Một người nói."Đi cùng chúng ta đi, Liễu Bình." Người còn lại nói.ễ ềLiễu Bình nhìn xe ngựa của hai người, lại nhìn về phía hai người, nói: "Được."Ba người đều đi lên xe ngựa, rồi ngồi xuống."Chính thức giới thiệu một lần, ta là nhà lịch sử học, Duray.""Ta là nhà sinh vật học, Jess.""Chào hai vị."Xe ngựa dần dần chuyển bánh."Liễu Bình, thừa dịp hiện tại còn có thời gian, hay là chúng ta nói chuyện về trithức đi?" Duray đề nghị."Có thể, thế nhưng tri thức mà ta hiểu được vẫn rất có hạn, hi vọng hai vị đừngphiền lòng." Liễu Bình nói với vẻ hứng thú."Phương hướng nghiên cứu của ngươi là gì?" Jess hỏi."Ta mới vào Vĩnh Dạ được nửa năm, vẫn chưa xác định được phương hướngnghiên cứu của bản thân mình." Liễu Bình nói."Ừ, cũng vậy, dù sao ngươi vẫn còn nhỏ, tới nơi đây cũng khá muộn, đó cũng làsự thật." Duray nói.Jess gật đầu, chần chờ rồi hỏi: "Như vậy, ngươi đã đọc những quyển sách nào?""Sách trong thư viện Hoàng gia." Liễu Bình nói."Ồ, thật khiến người hoài niệm, ta cũng tốt nghiệp từ Học viện Hoàng gia, nơiđó có thư viện hoàn mỹ nhất trong Đế quốc này, đúng không?" Duray nói."Không sai, bất kỳ quyển sách nào dù mới hay cũ, đều cần lưu lại một bản tạithư viện Học viện Hoàng giai, nó là kho tri thức lớn nhất." Jess cũng nói."Như vậy, Liễu Bình, ngươi đã đọc những quyển sách thuộc thể loại nào?"Duray mỉm cười hỏi."Thể loại nào sao?" Liễu Bình nhún via, nói: "Ta là nhân viên quản lý trong thưviện, đương nhiên là đều đọc hết.""Ha ha, ngươi cũng đọc hết rồi? Ừ, nơi đó có hơn một triệu quyển sách, có thểđọc hết đúng là không tệ.""Nói tới, làm nhân viên quản lý tại thư viện đúng là có chỗ tốt này, hắn có thể ởluôn trong thư viện mà đọc sách."Hai người cùng bật cười, mỗi người nói một câu.Bỗng nhiên, hai người lại ý thức được điều gì đó, cùng nhìn về phía Liễu Bình."Chờ đã..." Duray lẩm bẩm."Hắn nói... đã đọc hết sách trong thư viện rồi?" Jess nói."Câu nói vừa rồi chắc là không còn nghĩa khác, ta đoán ý của hắn muốn nóichính là như vậy." Duray lấy một chiếc khăn tay ra, lau đi mồ hôi mới vừa xuấthiện trên trán.…"Liên quan tới công cụ máy móc, cách nhìn của ngươi là gì?""Trong những cuốn sách ta đã đọc trong thư viện, rất ít sách viết về văn minhkhoa học kỹ thuật, chỉ có hơn một ngàn sáu trăm quyển, thế nhưng khi còn sốngta cũng học được một vài tri thức, ta không hứng thú lắm với robot chiến đấu,thế nhưng rất hứng thú với cách chế tạo bom và phi thuyền, đầu tiên chúng tanói tới bom trước...""Như vậy, đối với ma pháp huyền bí, ngươi cảm thấy thế nào?""Ta đã giải quyết một vài nan đề về ma pháp, vừa lúc trong thư viện cũng cóhơn mười ngàn quyển sách, trong số đó, những kiến thức có giá trị thì hơn nửađều có liên quan tới pháp thuật giết người như mấy loại Phân Ly thuật, khôngthể không nói, những tri thức của hệ thống này rất đơn giản lại thực dụng, thựcra ma pháp là một loại lực lượng cần có năng lực trình độ khá cao và phức tạp,bình thường mà nói, hệ thống tri thức được chia ra làm sáu loại, cụ thể nó nhưthế này...""Ngươi thấy Thần linh trong Luyện Ngục thế nào?""Đây là một chủ đề thú vị, ta đã từng tiếp xúc với các nàng trong cự ly gần, thựcra bọn họ có rất nhiều phân tranh tồn tại, những bí mật này đều không được viếttrong thư viện, ta cũng có thể kể ra một vài điều..."Xe ngựa chạy được một đoạn, bỗng nhiên truyền tới giọng nói của Duray:"Ra khỏi thành.""Vâng." Người đánh xe đáp.Xe ngựa quay đầu lại, chạy về bên ngoài Hoàng thành.Nó di chuyển với tốc độ cực nhanh, rồi chậm rãi dừng lại trước một hồ nước tạingoại ô phía nam Hoàng thành.Ba người đi xuống xe ngựa.Duray và Jess cùng lấy một chiếc khăn tay ra, lau đi mồ hôi trên trán và phầngáy."Rất không tệ, Liễu Bình.""Đúng vậy, Liễu Bình, kiến thức dự trữ của ngươi rất phong phú, đáng để chúngta dẫn ngươi tới nơi này."Hai người dẫn theo Liễu Bình đi dọc theo hồ nước mấy dặm đường, đi ngangqua một cây cầu gỗ hẹp dài, tới một hòn đảo tại giữa hồ.Mà sâu trong hòn đảo, có một tòa thành màu đen."Cầm theo lá thư mà thầy giáo ngươi để lại, đi gõ cửa đi." Duray nói."Hai vị không cùng theo tới sao?" Liễu Bình kinh ngạc hỏi.Hai vị học giả cùng lắc đầu."Lúc đầu, ngươi cần tiếp nhận việc xét duyệt tư chất tại số 21 đường Phù Đăng,đáng tiếc cơ sở tại đường Phù Đăng đã bị tiêu diệt, rất nhiều người cũng bịgiết." Jess nói.ắ"May mắn ngươi gặp được hai ta... hai người chúng ta tạm thời đảm nhiệm nhânviên xét duyệt, kiểm tra trình độ kiến thức hiện tại của ngươi, lại phát hiệnngươi đã đạt tới tiêu chuẩn có thể nhập hội rồi." Duray nói."Ngươi có tư cách tới nơi này." Jess nói.Liễu Bình nhìn về phía tòa nhà đen nhánh kia, luôn cảm thấy nơi này khác hoàntoàn với những gì mà mình đã tưởng tượng ra.Hắn bỗng nói: "Thầy giáo ta đã từng nói, cuộc giao lưu giữa các Nhà tự nhiênhọc (học giả lịch sử tự nhiên), chủ yếu là việc chia sẻ tri thức.""Đúng vậy, không sai." Duray nói."Không sai, đúng thế." Jess nói.Liễu Bình nhìn về phía tòa lâu đài, thấp thỏm hỏi: "Thế nhưng tại sao chúng talại có một dãy nhà lướn như vậy?"Duray nghiêm túc nói: "Điều đó thì có vấn đề gì sao? Chúng ta chính là lựclượng nòng cốt của Đế quốc, mọi sự tiến bộ của quốc gia này đều do tri thứcthúc đẩy mà thành."Jess nói: "Nếu như một quốc gia, không chút tôn trọng đối với tri thức và ngườisáng tạo, thậm chí ngay cả khu vực lẫn phòng ốc ra dáng như vậy cũng khôngmuốn đưa ra, vậy cái quốc gia này tồn tại kiểu gì?"Liễu Bình yên lặng gật đầu.Lý do này thành công thuyết phục hắn.Thế nhưng không biết tại sao, hắn vẫn luôn cảm thấy vẻ mặt của hai ngườitrước mặt khá là kỳ quái.Có lẽ...Có lẽ là khi trước mình đã nói hơi nhiều rồi sao?"Được rồi, vậy ta đi."Liễu Bình nói.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Nơi xa, tiếng xe ngựa lăn bánh trên đường truyền tới.Một cỗ xe ngựa chậm rãi đi vào con đường này, dừng tại khu nhà đã bị thiêucháy kia.Hai người trung niên ăn mặc giản dị vội vàng đi xuống xe ngựa, đứng tại trướcđống đổ nát, liên tục thở dài."Cục cảnh sát đã nói những gì?""Bọn họ cũng đang điều tra, dù sao người của bọn họ cũng đã chết tại đây.""Người giữ cửa đã chết mất... đáng giá chúng ta cảnh giác..."Hai người nói chuyện với nhau, một người trong đó quay đầu, liếc nhìn LiễuBình một cái, rồi thu hồi ánh mắt với vẻ không quan tâm.Thế nhưng ngay sau đó...Người này lại quay đầu lại, nhìn về phía Liễu Bình, ánh mắt tập trung trên láthư trong tay Liễu Bình.Người này vỗ vai người bên cạnh, chỉ vào Liễu Bình, nói những lời nào đó.Rất nhanh, người bên cạnh cũng thấy được lá thư này.Sau một hồi bàn bạc.Hai người đi tới trước mặt Liễu Bình."Mạo muội hỏi ngài một câu, không biết ngài thu được bức thư này như thếnào?" Một người hỏi.Liễu Bình lại cảm thấy không có gì không thể nói, dù sao trên đỉnh đầu của haingười này, đều có cùng một danh hiệu giống nhau:[Học giả lịch sử tự nhiên.]Đây là một nhóm người yêu thích tích lũy các loại tri thức, chắc hẳn cũng nhậnbiết thầy Ted.Liễu Bình thẳng thắn nói: "Thầy giáo ta đưa cho.""Thầy giáo của ngài là...""Ted."Hắn vừa nói xong, hai người đối diện đều lộ ra nụ cười."Ngươi là Liễu Bình, đúng chứ?""Ngươi biết ta?""Đương nhiên, lá thư trên tay của ngươi là một loại thủ tục cần thiết, thế nhưngTed đã sớm giới thiệu về ngươi cho chúng ta rồi." Một người nói."Đi cùng chúng ta đi, Liễu Bình." Người còn lại nói.ễ ềLiễu Bình nhìn xe ngựa của hai người, lại nhìn về phía hai người, nói: "Được."Ba người đều đi lên xe ngựa, rồi ngồi xuống."Chính thức giới thiệu một lần, ta là nhà lịch sử học, Duray.""Ta là nhà sinh vật học, Jess.""Chào hai vị."Xe ngựa dần dần chuyển bánh."Liễu Bình, thừa dịp hiện tại còn có thời gian, hay là chúng ta nói chuyện về trithức đi?" Duray đề nghị."Có thể, thế nhưng tri thức mà ta hiểu được vẫn rất có hạn, hi vọng hai vị đừngphiền lòng." Liễu Bình nói với vẻ hứng thú."Phương hướng nghiên cứu của ngươi là gì?" Jess hỏi."Ta mới vào Vĩnh Dạ được nửa năm, vẫn chưa xác định được phương hướngnghiên cứu của bản thân mình." Liễu Bình nói."Ừ, cũng vậy, dù sao ngươi vẫn còn nhỏ, tới nơi đây cũng khá muộn, đó cũng làsự thật." Duray nói.Jess gật đầu, chần chờ rồi hỏi: "Như vậy, ngươi đã đọc những quyển sách nào?""Sách trong thư viện Hoàng gia." Liễu Bình nói."Ồ, thật khiến người hoài niệm, ta cũng tốt nghiệp từ Học viện Hoàng gia, nơiđó có thư viện hoàn mỹ nhất trong Đế quốc này, đúng không?" Duray nói."Không sai, bất kỳ quyển sách nào dù mới hay cũ, đều cần lưu lại một bản tạithư viện Học viện Hoàng giai, nó là kho tri thức lớn nhất." Jess cũng nói."Như vậy, Liễu Bình, ngươi đã đọc những quyển sách thuộc thể loại nào?"Duray mỉm cười hỏi."Thể loại nào sao?" Liễu Bình nhún via, nói: "Ta là nhân viên quản lý trong thưviện, đương nhiên là đều đọc hết.""Ha ha, ngươi cũng đọc hết rồi? Ừ, nơi đó có hơn một triệu quyển sách, có thểđọc hết đúng là không tệ.""Nói tới, làm nhân viên quản lý tại thư viện đúng là có chỗ tốt này, hắn có thể ởluôn trong thư viện mà đọc sách."Hai người cùng bật cười, mỗi người nói một câu.Bỗng nhiên, hai người lại ý thức được điều gì đó, cùng nhìn về phía Liễu Bình."Chờ đã..." Duray lẩm bẩm."Hắn nói... đã đọc hết sách trong thư viện rồi?" Jess nói."Câu nói vừa rồi chắc là không còn nghĩa khác, ta đoán ý của hắn muốn nóichính là như vậy." Duray lấy một chiếc khăn tay ra, lau đi mồ hôi mới vừa xuấthiện trên trán.…"Liên quan tới công cụ máy móc, cách nhìn của ngươi là gì?""Trong những cuốn sách ta đã đọc trong thư viện, rất ít sách viết về văn minhkhoa học kỹ thuật, chỉ có hơn một ngàn sáu trăm quyển, thế nhưng khi còn sốngta cũng học được một vài tri thức, ta không hứng thú lắm với robot chiến đấu,thế nhưng rất hứng thú với cách chế tạo bom và phi thuyền, đầu tiên chúng tanói tới bom trước...""Như vậy, đối với ma pháp huyền bí, ngươi cảm thấy thế nào?""Ta đã giải quyết một vài nan đề về ma pháp, vừa lúc trong thư viện cũng cóhơn mười ngàn quyển sách, trong số đó, những kiến thức có giá trị thì hơn nửađều có liên quan tới pháp thuật giết người như mấy loại Phân Ly thuật, khôngthể không nói, những tri thức của hệ thống này rất đơn giản lại thực dụng, thựcra ma pháp là một loại lực lượng cần có năng lực trình độ khá cao và phức tạp,bình thường mà nói, hệ thống tri thức được chia ra làm sáu loại, cụ thể nó nhưthế này...""Ngươi thấy Thần linh trong Luyện Ngục thế nào?""Đây là một chủ đề thú vị, ta đã từng tiếp xúc với các nàng trong cự ly gần, thựcra bọn họ có rất nhiều phân tranh tồn tại, những bí mật này đều không được viếttrong thư viện, ta cũng có thể kể ra một vài điều..."Xe ngựa chạy được một đoạn, bỗng nhiên truyền tới giọng nói của Duray:"Ra khỏi thành.""Vâng." Người đánh xe đáp.Xe ngựa quay đầu lại, chạy về bên ngoài Hoàng thành.Nó di chuyển với tốc độ cực nhanh, rồi chậm rãi dừng lại trước một hồ nước tạingoại ô phía nam Hoàng thành.Ba người đi xuống xe ngựa.Duray và Jess cùng lấy một chiếc khăn tay ra, lau đi mồ hôi trên trán và phầngáy."Rất không tệ, Liễu Bình.""Đúng vậy, Liễu Bình, kiến thức dự trữ của ngươi rất phong phú, đáng để chúngta dẫn ngươi tới nơi này."Hai người dẫn theo Liễu Bình đi dọc theo hồ nước mấy dặm đường, đi ngangqua một cây cầu gỗ hẹp dài, tới một hòn đảo tại giữa hồ.Mà sâu trong hòn đảo, có một tòa thành màu đen."Cầm theo lá thư mà thầy giáo ngươi để lại, đi gõ cửa đi." Duray nói."Hai vị không cùng theo tới sao?" Liễu Bình kinh ngạc hỏi.Hai vị học giả cùng lắc đầu."Lúc đầu, ngươi cần tiếp nhận việc xét duyệt tư chất tại số 21 đường Phù Đăng,đáng tiếc cơ sở tại đường Phù Đăng đã bị tiêu diệt, rất nhiều người cũng bịgiết." Jess nói.ắ"May mắn ngươi gặp được hai ta... hai người chúng ta tạm thời đảm nhiệm nhânviên xét duyệt, kiểm tra trình độ kiến thức hiện tại của ngươi, lại phát hiệnngươi đã đạt tới tiêu chuẩn có thể nhập hội rồi." Duray nói."Ngươi có tư cách tới nơi này." Jess nói.Liễu Bình nhìn về phía tòa nhà đen nhánh kia, luôn cảm thấy nơi này khác hoàntoàn với những gì mà mình đã tưởng tượng ra.Hắn bỗng nói: "Thầy giáo ta đã từng nói, cuộc giao lưu giữa các Nhà tự nhiênhọc (học giả lịch sử tự nhiên), chủ yếu là việc chia sẻ tri thức.""Đúng vậy, không sai." Duray nói."Không sai, đúng thế." Jess nói.Liễu Bình nhìn về phía tòa lâu đài, thấp thỏm hỏi: "Thế nhưng tại sao chúng talại có một dãy nhà lướn như vậy?"Duray nghiêm túc nói: "Điều đó thì có vấn đề gì sao? Chúng ta chính là lựclượng nòng cốt của Đế quốc, mọi sự tiến bộ của quốc gia này đều do tri thứcthúc đẩy mà thành."Jess nói: "Nếu như một quốc gia, không chút tôn trọng đối với tri thức và ngườisáng tạo, thậm chí ngay cả khu vực lẫn phòng ốc ra dáng như vậy cũng khôngmuốn đưa ra, vậy cái quốc gia này tồn tại kiểu gì?"Liễu Bình yên lặng gật đầu.Lý do này thành công thuyết phục hắn.Thế nhưng không biết tại sao, hắn vẫn luôn cảm thấy vẻ mặt của hai ngườitrước mặt khá là kỳ quái.Có lẽ...Có lẽ là khi trước mình đã nói hơi nhiều rồi sao?"Được rồi, vậy ta đi."Liễu Bình nói.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Nơi xa, tiếng xe ngựa lăn bánh trên đường truyền tới.Một cỗ xe ngựa chậm rãi đi vào con đường này, dừng tại khu nhà đã bị thiêucháy kia.Hai người trung niên ăn mặc giản dị vội vàng đi xuống xe ngựa, đứng tại trướcđống đổ nát, liên tục thở dài."Cục cảnh sát đã nói những gì?""Bọn họ cũng đang điều tra, dù sao người của bọn họ cũng đã chết tại đây.""Người giữ cửa đã chết mất... đáng giá chúng ta cảnh giác..."Hai người nói chuyện với nhau, một người trong đó quay đầu, liếc nhìn LiễuBình một cái, rồi thu hồi ánh mắt với vẻ không quan tâm.Thế nhưng ngay sau đó...Người này lại quay đầu lại, nhìn về phía Liễu Bình, ánh mắt tập trung trên láthư trong tay Liễu Bình.Người này vỗ vai người bên cạnh, chỉ vào Liễu Bình, nói những lời nào đó.Rất nhanh, người bên cạnh cũng thấy được lá thư này.Sau một hồi bàn bạc.Hai người đi tới trước mặt Liễu Bình."Mạo muội hỏi ngài một câu, không biết ngài thu được bức thư này như thếnào?" Một người hỏi.Liễu Bình lại cảm thấy không có gì không thể nói, dù sao trên đỉnh đầu của haingười này, đều có cùng một danh hiệu giống nhau:[Học giả lịch sử tự nhiên.]Đây là một nhóm người yêu thích tích lũy các loại tri thức, chắc hẳn cũng nhậnbiết thầy Ted.Liễu Bình thẳng thắn nói: "Thầy giáo ta đưa cho.""Thầy giáo của ngài là...""Ted."Hắn vừa nói xong, hai người đối diện đều lộ ra nụ cười."Ngươi là Liễu Bình, đúng chứ?""Ngươi biết ta?""Đương nhiên, lá thư trên tay của ngươi là một loại thủ tục cần thiết, thế nhưngTed đã sớm giới thiệu về ngươi cho chúng ta rồi." Một người nói."Đi cùng chúng ta đi, Liễu Bình." Người còn lại nói.ễ ềLiễu Bình nhìn xe ngựa của hai người, lại nhìn về phía hai người, nói: "Được."Ba người đều đi lên xe ngựa, rồi ngồi xuống."Chính thức giới thiệu một lần, ta là nhà lịch sử học, Duray.""Ta là nhà sinh vật học, Jess.""Chào hai vị."Xe ngựa dần dần chuyển bánh."Liễu Bình, thừa dịp hiện tại còn có thời gian, hay là chúng ta nói chuyện về trithức đi?" Duray đề nghị."Có thể, thế nhưng tri thức mà ta hiểu được vẫn rất có hạn, hi vọng hai vị đừngphiền lòng." Liễu Bình nói với vẻ hứng thú."Phương hướng nghiên cứu của ngươi là gì?" Jess hỏi."Ta mới vào Vĩnh Dạ được nửa năm, vẫn chưa xác định được phương hướngnghiên cứu của bản thân mình." Liễu Bình nói."Ừ, cũng vậy, dù sao ngươi vẫn còn nhỏ, tới nơi đây cũng khá muộn, đó cũng làsự thật." Duray nói.Jess gật đầu, chần chờ rồi hỏi: "Như vậy, ngươi đã đọc những quyển sách nào?""Sách trong thư viện Hoàng gia." Liễu Bình nói."Ồ, thật khiến người hoài niệm, ta cũng tốt nghiệp từ Học viện Hoàng gia, nơiđó có thư viện hoàn mỹ nhất trong Đế quốc này, đúng không?" Duray nói."Không sai, bất kỳ quyển sách nào dù mới hay cũ, đều cần lưu lại một bản tạithư viện Học viện Hoàng giai, nó là kho tri thức lớn nhất." Jess cũng nói."Như vậy, Liễu Bình, ngươi đã đọc những quyển sách thuộc thể loại nào?"Duray mỉm cười hỏi."Thể loại nào sao?" Liễu Bình nhún via, nói: "Ta là nhân viên quản lý trong thưviện, đương nhiên là đều đọc hết.""Ha ha, ngươi cũng đọc hết rồi? Ừ, nơi đó có hơn một triệu quyển sách, có thểđọc hết đúng là không tệ.""Nói tới, làm nhân viên quản lý tại thư viện đúng là có chỗ tốt này, hắn có thể ởluôn trong thư viện mà đọc sách."Hai người cùng bật cười, mỗi người nói một câu.Bỗng nhiên, hai người lại ý thức được điều gì đó, cùng nhìn về phía Liễu Bình."Chờ đã..." Duray lẩm bẩm."Hắn nói... đã đọc hết sách trong thư viện rồi?" Jess nói."Câu nói vừa rồi chắc là không còn nghĩa khác, ta đoán ý của hắn muốn nóichính là như vậy." Duray lấy một chiếc khăn tay ra, lau đi mồ hôi mới vừa xuấthiện trên trán.…"Liên quan tới công cụ máy móc, cách nhìn của ngươi là gì?""Trong những cuốn sách ta đã đọc trong thư viện, rất ít sách viết về văn minhkhoa học kỹ thuật, chỉ có hơn một ngàn sáu trăm quyển, thế nhưng khi còn sốngta cũng học được một vài tri thức, ta không hứng thú lắm với robot chiến đấu,thế nhưng rất hứng thú với cách chế tạo bom và phi thuyền, đầu tiên chúng tanói tới bom trước...""Như vậy, đối với ma pháp huyền bí, ngươi cảm thấy thế nào?""Ta đã giải quyết một vài nan đề về ma pháp, vừa lúc trong thư viện cũng cóhơn mười ngàn quyển sách, trong số đó, những kiến thức có giá trị thì hơn nửađều có liên quan tới pháp thuật giết người như mấy loại Phân Ly thuật, khôngthể không nói, những tri thức của hệ thống này rất đơn giản lại thực dụng, thựcra ma pháp là một loại lực lượng cần có năng lực trình độ khá cao và phức tạp,bình thường mà nói, hệ thống tri thức được chia ra làm sáu loại, cụ thể nó nhưthế này...""Ngươi thấy Thần linh trong Luyện Ngục thế nào?""Đây là một chủ đề thú vị, ta đã từng tiếp xúc với các nàng trong cự ly gần, thựcra bọn họ có rất nhiều phân tranh tồn tại, những bí mật này đều không được viếttrong thư viện, ta cũng có thể kể ra một vài điều..."Xe ngựa chạy được một đoạn, bỗng nhiên truyền tới giọng nói của Duray:"Ra khỏi thành.""Vâng." Người đánh xe đáp.Xe ngựa quay đầu lại, chạy về bên ngoài Hoàng thành.Nó di chuyển với tốc độ cực nhanh, rồi chậm rãi dừng lại trước một hồ nước tạingoại ô phía nam Hoàng thành.Ba người đi xuống xe ngựa.Duray và Jess cùng lấy một chiếc khăn tay ra, lau đi mồ hôi trên trán và phầngáy."Rất không tệ, Liễu Bình.""Đúng vậy, Liễu Bình, kiến thức dự trữ của ngươi rất phong phú, đáng để chúngta dẫn ngươi tới nơi này."Hai người dẫn theo Liễu Bình đi dọc theo hồ nước mấy dặm đường, đi ngangqua một cây cầu gỗ hẹp dài, tới một hòn đảo tại giữa hồ.Mà sâu trong hòn đảo, có một tòa thành màu đen."Cầm theo lá thư mà thầy giáo ngươi để lại, đi gõ cửa đi." Duray nói."Hai vị không cùng theo tới sao?" Liễu Bình kinh ngạc hỏi.Hai vị học giả cùng lắc đầu."Lúc đầu, ngươi cần tiếp nhận việc xét duyệt tư chất tại số 21 đường Phù Đăng,đáng tiếc cơ sở tại đường Phù Đăng đã bị tiêu diệt, rất nhiều người cũng bịgiết." Jess nói.ắ"May mắn ngươi gặp được hai ta... hai người chúng ta tạm thời đảm nhiệm nhânviên xét duyệt, kiểm tra trình độ kiến thức hiện tại của ngươi, lại phát hiệnngươi đã đạt tới tiêu chuẩn có thể nhập hội rồi." Duray nói."Ngươi có tư cách tới nơi này." Jess nói.Liễu Bình nhìn về phía tòa nhà đen nhánh kia, luôn cảm thấy nơi này khác hoàntoàn với những gì mà mình đã tưởng tượng ra.Hắn bỗng nói: "Thầy giáo ta đã từng nói, cuộc giao lưu giữa các Nhà tự nhiênhọc (học giả lịch sử tự nhiên), chủ yếu là việc chia sẻ tri thức.""Đúng vậy, không sai." Duray nói."Không sai, đúng thế." Jess nói.Liễu Bình nhìn về phía tòa lâu đài, thấp thỏm hỏi: "Thế nhưng tại sao chúng talại có một dãy nhà lướn như vậy?"Duray nghiêm túc nói: "Điều đó thì có vấn đề gì sao? Chúng ta chính là lựclượng nòng cốt của Đế quốc, mọi sự tiến bộ của quốc gia này đều do tri thứcthúc đẩy mà thành."Jess nói: "Nếu như một quốc gia, không chút tôn trọng đối với tri thức và ngườisáng tạo, thậm chí ngay cả khu vực lẫn phòng ốc ra dáng như vậy cũng khôngmuốn đưa ra, vậy cái quốc gia này tồn tại kiểu gì?"Liễu Bình yên lặng gật đầu.Lý do này thành công thuyết phục hắn.Thế nhưng không biết tại sao, hắn vẫn luôn cảm thấy vẻ mặt của hai ngườitrước mặt khá là kỳ quái.Có lẽ...Có lẽ là khi trước mình đã nói hơi nhiều rồi sao?"Được rồi, vậy ta đi."Liễu Bình nói.

Chương 289: Chắp nối