"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 291: Thứ này được gọi là trò chơi điện tử.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Duray và Jess nhìn nhau, không hẹn mà thở dài."Phần lớn người đều hoạt động tại biên giới Đế quốc, thăm dò các loại bảo vậtcùng những thứ chưa biết, cùng với giống loài kỳ dị." Duray nói."Cũng có một đội thám hiểm vừa mới trở về." Jess nói."Đáng lẽ bọn họ được nghỉ ngơi một khoảng thời gian, thuận tiện phụ tráchcông việc kiểm tra tư cách nhập hội của ngươi nữa." Duray nói."Thế nhưng bọn họ đều đã chết." Jess nói.Liễu Bình nói: "Số 21 đường Phù Đăng?""Đúng thế." Jess nói."Tới cùng là kẻ nào đã giết bọn họ?" Liễu Bình hỏi."Không rõ lắm, cục cảnh sát và quân đội đều đang điều tra, hiện tại vẫn chưa cókết luận chính thức." Jess nói.Liễu Bình bỗng có một ý nghĩ.Tiền Võ Chu là người trong quân đội, lần này lại dẫn tới phiền phức lớn nhưvậy, đừng nói là Hoàng thất, ngay cả quân đội cũng sẽ điên cuồng điều tra rõràng chuyện này.Vừa lúc, mình có một cơ hội tiến vào Bộ tư lệnh quân đội."Hai vị, đêm nay sắp kết thúc, ta còn phải trở về thành một chuyến." Liễu Bìnhnói."Được, chúng ta cùng trở về đi." Duray nói.Ba người đi về phía bên ngoài đảo.…Sau khi trường học được thanh tra triệt để một lần, lại được mở ra lần nữa.Khi Liễu Bình trở lại ký túc xá nam sinh, phát hiện trong ký túc xá lại có thêmmột người khác."Tại sao cô lại ở nơi này?"Hắn hỏi."Nói chuyện với Libertas về những chuyện đã diễn ra vào hôm nay, thuận tiệnchờ anh trở lại... hiện tại ta nên trở về ngủ rồi." Tiêu Mộng La đứng dậy, mỉmcười với Liễu Bình, quay người đi ra khỏi phòng ký túc xá.Liễu Bình nhìn về phía Libertas.Vẻ mặt của Libertas rất là uất ức."Các ngươi so chiêu?" Liễu Bình thử hỏi một câu.ỗ ế"Không tới nỗi đó, thế nhưng cô ta đã nói một câu.""Câu gì?""Cô ta ở tại tầng thứ chín ký túc xá nữ phía đối diện, cao hơn chúng ta một tầng,cô ta nói nếu như ta không để cô ta đi vào, thỉnh thoảng sẽ dùng cung tên bắnlén ta." Libertas nói."Cho nên ngươi nhường một bước?" Liễu Bình cười hỏi."Đương nhiên, cô ta tới để chờ ngươi, ta cản cô ta lại làm gì?" Libertas kêu lên:"Hơn nữa, năm đó ta chỉ có giết con trai út của tộc trưởng mà thôi, nhưng mà côta lại là kẻ đã giết sạch Dạ tinh linh xâm lấn thôn làng của cô ta... khi đó cô tamới mười ba tuổi!"Liễu Bình nhìn về phía Libertas, thấy được lông tơ trên tay của hắn ta đã dựnghết lên."Không có gì, không cần để ở trong lòng, dù gì thì mọi người đều là chiến hữumà." Liễu Bình vỗ vỗ vai hắn, an ủi.Libertas nằm ngửa xuống giường, lẩm bẩm: "Hừ, ngươi không biết thôi, sát khítrên người cô ta lúc vừa rồi mạnh như thế nào."Liễu Bình đi rửa mặt, cởi áo ngoài và giày ra, nằm lên trên giường của mình,nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên tại một góc của Danh Sách.[Điểm diễn: 4/10.]Đây là điểm diễn mà mình có được sau khi gặp phải Danh Sách Chiến tranh.Cũng không biết phải tới khi nào, mình mới có thể góp nhặt tới 10 điểm.Liễu Bình cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, đưa tay tắt đèn phòng, nói: "Mệtmỏi cả một ngày rồi, nghỉ ngơi thôi."Libertas hậm hực hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi ngủ.Một đêm không có chuyện gì xảy ra.Ngày thứ hai.Bộ tư lệnh Đế quốc.Tầng cao nhất của khu nhà quân sự.Liễu Bình ngồi trên hành lang trống rỗng, cốc trà của hắn đã thay hai lượt nướcrồi.Khi vị nữ thư ký xinh đẹp kia lại mang theo ấm nước sôi đi vào, Liễu Bìnhđứng dậy, nói rất lễ phép:"Xin hỏi một câu, chẳng lẽ ta không thể đi báo danh luôn sao? Còn cần chờ đợiTổng tư lệnh đại nhân tới mới được?"Nữ thư ký vừa thay nước cho hắn, vừa nói: "Tổng tư lệnh tự tay ban xuống thưủy nhiệm, vẫn còn cần bản thân ông ấy kiểm nghiệm lần nữa, những người kháckhông có quyền lực xử lý."ắ ồ"Vậy thì khi nào ông ta mới tới? Hiện tại chắc là đã mười rưỡi sáng rồi chứ, ôngta dự định bỏ bê công việc à?" Liễu Bình hỏi.Nữ thư ký gượng cười, nói: "Chờ một lát nữa đi, Tổng tư lệnh bận rộn nhiềuviệc, có lẽ ông ta sẽ tới đây nhanh thôi.""Ông ta đang bận làm gì vậy?" Liễu Bình hỏi."Cấp dưới như chúng ta cũng không rõ ràng cho lắm, dù sao mỗi một chuyệnmà ông ấy làm đều có liên quan mật thiết tới vận mệnh của Đế quốc." Nữ thưký nói.Bỗng nhiên, một giọng nói già nua truyền tới từ cuối hành lang:"Một đám khốn nạn, cũng dám thắng tiền của ta, thật sự là tức chết ta! Tức chếtđi được!"Liễu Bình cùng nữ thư ký đều quay đầu nhìn lại.Một ông lão chống quải trượng, mặc một bộ quân phục xốc xếch, bên trong thìlà áo ngủ, đang đi tới với vẻ hùng hùng hổ hổ.Nữ thư ký chạy chậm qua, hành lễ nói: "Tổng tư lệnh đại nhân!""Ừ, có chuyện gì không?" Ông lão hỏi."Có một người trẻ tuổi, cầm theo thư ủy nhiệm của ngài...""Đáng chết! Mới sáng sớm đã gặp phải lừa đảo, thật sự là xui xẻo!""Lừa đảo? Chẳng lẽ thư ủy nhiệm là giả?" Vẻ mặt nữ thư ký biến đổi."Thư ủy nhiệm của hắn là thật, được rồi, ngươi lui xuống đi, để ta tâm sự vớithằng nhóc này." Ông lão nói."Vâng." Nữ thư ký không hiểu ra sao, liếc nhìn Liễu Bình rồi quay người rời đi.Ông lão lấy một chiếc chìa khóa ra, mở cửa phòng làm việc, quay đầu ngoắc vềphía Liễu Bình."Nói chuyện ở ngoài cũng không tiện, tới phòng làm việc của ta đi.""Được rồi."Hắn đi theo ông lão vào văn phòng, lại thấy được trong này rất bừa bộn.Các loại tư liệu văn kiện đều bị ném lung tung trên bàn, trên mặt đất, thậm chílà trên ghế sa lon.Bàn công tác của ông lão này vẫn khá sạch sẽ, thế nhưng lại không đặt bất cứtập tài liệu nà, chỉ có một màn hình pha lê văn minh khoa học kỹ thuật mà thôi."Hút thuốc không?" Ông lão hỏi."Không, cám ơn." Liễu Bình nói."Dù sao buổi sáng cũng không có chuyện gì, tới chơi hai ván?"Ông lão nói, rồi lấy hai tay cầm trò chơi ra, ném một cái cho Liễu Bình.ể"Đây là thứ dùng để giải trí của văn minh khoa học kỹ thuật sao? Ta đã từng đọcđược nó trong sách, cũng đã từng mô phỏng phương pháp điều khiển nó." LiễuBình hỏi với vẻ hứng thú."Đúng, thứ này được gọi là trò chơi điện tử."Ông lão nhấn một cái nút trên tay cầm, màn hình sáng lên ngay lập tức."Thử chơi một trò đối kháng đi, để ngươi biết được sự lợi hại của ta." Ông tachọn một khung vuông trong số đó."Đế quốc gặp phải trùng trùng nguy hiểm, thế mà chúng ta lại ở đây chơi game,như vậy thật được sao?" Liễu Bình hỏi với vẻ lo lắng."Ha ha, không sao, không sao cả." Ông lão nói.Màn hình lóe lên.Hoạt hình giới thiệu trò chơi bắt đầu.
Duray và Jess nhìn nhau, không hẹn mà thở dài.
"Phần lớn người đều hoạt động tại biên giới Đế quốc, thăm dò các loại bảo vật
cùng những thứ chưa biết, cùng với giống loài kỳ dị." Duray nói.
"Cũng có một đội thám hiểm vừa mới trở về." Jess nói.
"Đáng lẽ bọn họ được nghỉ ngơi một khoảng thời gian, thuận tiện phụ trách
công việc kiểm tra tư cách nhập hội của ngươi nữa." Duray nói.
"Thế nhưng bọn họ đều đã chết." Jess nói.
Liễu Bình nói: "Số 21 đường Phù Đăng?"
"Đúng thế." Jess nói.
"Tới cùng là kẻ nào đã giết bọn họ?" Liễu Bình hỏi.
"Không rõ lắm, cục cảnh sát và quân đội đều đang điều tra, hiện tại vẫn chưa có
kết luận chính thức." Jess nói.
Liễu Bình bỗng có một ý nghĩ.
Tiền Võ Chu là người trong quân đội, lần này lại dẫn tới phiền phức lớn như
vậy, đừng nói là Hoàng thất, ngay cả quân đội cũng sẽ điên cuồng điều tra rõ
ràng chuyện này.
Vừa lúc, mình có một cơ hội tiến vào Bộ tư lệnh quân đội.
"Hai vị, đêm nay sắp kết thúc, ta còn phải trở về thành một chuyến." Liễu Bình
nói.
"Được, chúng ta cùng trở về đi." Duray nói.
Ba người đi về phía bên ngoài đảo.
…
Sau khi trường học được thanh tra triệt để một lần, lại được mở ra lần nữa.
Khi Liễu Bình trở lại ký túc xá nam sinh, phát hiện trong ký túc xá lại có thêm
một người khác.
"Tại sao cô lại ở nơi này?"
Hắn hỏi.
"Nói chuyện với Libertas về những chuyện đã diễn ra vào hôm nay, thuận tiện
chờ anh trở lại... hiện tại ta nên trở về ngủ rồi." Tiêu Mộng La đứng dậy, mỉm
cười với Liễu Bình, quay người đi ra khỏi phòng ký túc xá.
Liễu Bình nhìn về phía Libertas.
Vẻ mặt của Libertas rất là uất ức.
"Các ngươi so chiêu?" Liễu Bình thử hỏi một câu.
ỗ ế
"Không tới nỗi đó, thế nhưng cô ta đã nói một câu."
"Câu gì?"
"Cô ta ở tại tầng thứ chín ký túc xá nữ phía đối diện, cao hơn chúng ta một tầng,
cô ta nói nếu như ta không để cô ta đi vào, thỉnh thoảng sẽ dùng cung tên bắn
lén ta." Libertas nói.
"Cho nên ngươi nhường một bước?" Liễu Bình cười hỏi.
"Đương nhiên, cô ta tới để chờ ngươi, ta cản cô ta lại làm gì?" Libertas kêu lên:
"Hơn nữa, năm đó ta chỉ có giết con trai út của tộc trưởng mà thôi, nhưng mà cô
ta lại là kẻ đã giết sạch Dạ tinh linh xâm lấn thôn làng của cô ta... khi đó cô ta
mới mười ba tuổi!"
Liễu Bình nhìn về phía Libertas, thấy được lông tơ trên tay của hắn ta đã dựng
hết lên.
"Không có gì, không cần để ở trong lòng, dù gì thì mọi người đều là chiến hữu
mà." Liễu Bình vỗ vỗ vai hắn, an ủi.
Libertas nằm ngửa xuống giường, lẩm bẩm: "Hừ, ngươi không biết thôi, sát khí
trên người cô ta lúc vừa rồi mạnh như thế nào."
Liễu Bình đi rửa mặt, cởi áo ngoài và giày ra, nằm lên trên giường của mình,
nhìn về phía hư không.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên tại một góc của Danh Sách.
[Điểm diễn: 4/10.]
Đây là điểm diễn mà mình có được sau khi gặp phải Danh Sách Chiến tranh.
Cũng không biết phải tới khi nào, mình mới có thể góp nhặt tới 10 điểm.
Liễu Bình cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, đưa tay tắt đèn phòng, nói: "Mệt
mỏi cả một ngày rồi, nghỉ ngơi thôi."
Libertas hậm hực hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi ngủ.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ hai.
Bộ tư lệnh Đế quốc.
Tầng cao nhất của khu nhà quân sự.
Liễu Bình ngồi trên hành lang trống rỗng, cốc trà của hắn đã thay hai lượt nước
rồi.
Khi vị nữ thư ký xinh đẹp kia lại mang theo ấm nước sôi đi vào, Liễu Bình
đứng dậy, nói rất lễ phép:
"Xin hỏi một câu, chẳng lẽ ta không thể đi báo danh luôn sao? Còn cần chờ đợi
Tổng tư lệnh đại nhân tới mới được?"
Nữ thư ký vừa thay nước cho hắn, vừa nói: "Tổng tư lệnh tự tay ban xuống thư
ủy nhiệm, vẫn còn cần bản thân ông ấy kiểm nghiệm lần nữa, những người khác
không có quyền lực xử lý."
ắ ồ
"Vậy thì khi nào ông ta mới tới? Hiện tại chắc là đã mười rưỡi sáng rồi chứ, ông
ta dự định bỏ bê công việc à?" Liễu Bình hỏi.
Nữ thư ký gượng cười, nói: "Chờ một lát nữa đi, Tổng tư lệnh bận rộn nhiều
việc, có lẽ ông ta sẽ tới đây nhanh thôi."
"Ông ta đang bận làm gì vậy?" Liễu Bình hỏi.
"Cấp dưới như chúng ta cũng không rõ ràng cho lắm, dù sao mỗi một chuyện
mà ông ấy làm đều có liên quan mật thiết tới vận mệnh của Đế quốc." Nữ thư
ký nói.
Bỗng nhiên, một giọng nói già nua truyền tới từ cuối hành lang:
"Một đám khốn nạn, cũng dám thắng tiền của ta, thật sự là tức chết ta! Tức chết
đi được!"
Liễu Bình cùng nữ thư ký đều quay đầu nhìn lại.
Một ông lão chống quải trượng, mặc một bộ quân phục xốc xếch, bên trong thì
là áo ngủ, đang đi tới với vẻ hùng hùng hổ hổ.
Nữ thư ký chạy chậm qua, hành lễ nói: "Tổng tư lệnh đại nhân!"
"Ừ, có chuyện gì không?" Ông lão hỏi.
"Có một người trẻ tuổi, cầm theo thư ủy nhiệm của ngài..."
"Đáng chết! Mới sáng sớm đã gặp phải lừa đảo, thật sự là xui xẻo!"
"Lừa đảo? Chẳng lẽ thư ủy nhiệm là giả?" Vẻ mặt nữ thư ký biến đổi.
"Thư ủy nhiệm của hắn là thật, được rồi, ngươi lui xuống đi, để ta tâm sự với
thằng nhóc này." Ông lão nói.
"Vâng." Nữ thư ký không hiểu ra sao, liếc nhìn Liễu Bình rồi quay người rời đi.
Ông lão lấy một chiếc chìa khóa ra, mở cửa phòng làm việc, quay đầu ngoắc về
phía Liễu Bình.
"Nói chuyện ở ngoài cũng không tiện, tới phòng làm việc của ta đi."
"Được rồi."
Hắn đi theo ông lão vào văn phòng, lại thấy được trong này rất bừa bộn.
Các loại tư liệu văn kiện đều bị ném lung tung trên bàn, trên mặt đất, thậm chí
là trên ghế sa lon.
Bàn công tác của ông lão này vẫn khá sạch sẽ, thế nhưng lại không đặt bất cứ
tập tài liệu nà, chỉ có một màn hình pha lê văn minh khoa học kỹ thuật mà thôi.
"Hút thuốc không?" Ông lão hỏi.
"Không, cám ơn." Liễu Bình nói.
"Dù sao buổi sáng cũng không có chuyện gì, tới chơi hai ván?"
Ông lão nói, rồi lấy hai tay cầm trò chơi ra, ném một cái cho Liễu Bình.
ể
"Đây là thứ dùng để giải trí của văn minh khoa học kỹ thuật sao? Ta đã từng đọc
được nó trong sách, cũng đã từng mô phỏng phương pháp điều khiển nó." Liễu
Bình hỏi với vẻ hứng thú.
"Đúng, thứ này được gọi là trò chơi điện tử."
Ông lão nhấn một cái nút trên tay cầm, màn hình sáng lên ngay lập tức.
"Thử chơi một trò đối kháng đi, để ngươi biết được sự lợi hại của ta." Ông ta
chọn một khung vuông trong số đó.
"Đế quốc gặp phải trùng trùng nguy hiểm, thế mà chúng ta lại ở đây chơi game,
như vậy thật được sao?" Liễu Bình hỏi với vẻ lo lắng.
"Ha ha, không sao, không sao cả." Ông lão nói.
Màn hình lóe lên.
Hoạt hình giới thiệu trò chơi bắt đầu.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Duray và Jess nhìn nhau, không hẹn mà thở dài."Phần lớn người đều hoạt động tại biên giới Đế quốc, thăm dò các loại bảo vậtcùng những thứ chưa biết, cùng với giống loài kỳ dị." Duray nói."Cũng có một đội thám hiểm vừa mới trở về." Jess nói."Đáng lẽ bọn họ được nghỉ ngơi một khoảng thời gian, thuận tiện phụ tráchcông việc kiểm tra tư cách nhập hội của ngươi nữa." Duray nói."Thế nhưng bọn họ đều đã chết." Jess nói.Liễu Bình nói: "Số 21 đường Phù Đăng?""Đúng thế." Jess nói."Tới cùng là kẻ nào đã giết bọn họ?" Liễu Bình hỏi."Không rõ lắm, cục cảnh sát và quân đội đều đang điều tra, hiện tại vẫn chưa cókết luận chính thức." Jess nói.Liễu Bình bỗng có một ý nghĩ.Tiền Võ Chu là người trong quân đội, lần này lại dẫn tới phiền phức lớn nhưvậy, đừng nói là Hoàng thất, ngay cả quân đội cũng sẽ điên cuồng điều tra rõràng chuyện này.Vừa lúc, mình có một cơ hội tiến vào Bộ tư lệnh quân đội."Hai vị, đêm nay sắp kết thúc, ta còn phải trở về thành một chuyến." Liễu Bìnhnói."Được, chúng ta cùng trở về đi." Duray nói.Ba người đi về phía bên ngoài đảo.…Sau khi trường học được thanh tra triệt để một lần, lại được mở ra lần nữa.Khi Liễu Bình trở lại ký túc xá nam sinh, phát hiện trong ký túc xá lại có thêmmột người khác."Tại sao cô lại ở nơi này?"Hắn hỏi."Nói chuyện với Libertas về những chuyện đã diễn ra vào hôm nay, thuận tiệnchờ anh trở lại... hiện tại ta nên trở về ngủ rồi." Tiêu Mộng La đứng dậy, mỉmcười với Liễu Bình, quay người đi ra khỏi phòng ký túc xá.Liễu Bình nhìn về phía Libertas.Vẻ mặt của Libertas rất là uất ức."Các ngươi so chiêu?" Liễu Bình thử hỏi một câu.ỗ ế"Không tới nỗi đó, thế nhưng cô ta đã nói một câu.""Câu gì?""Cô ta ở tại tầng thứ chín ký túc xá nữ phía đối diện, cao hơn chúng ta một tầng,cô ta nói nếu như ta không để cô ta đi vào, thỉnh thoảng sẽ dùng cung tên bắnlén ta." Libertas nói."Cho nên ngươi nhường một bước?" Liễu Bình cười hỏi."Đương nhiên, cô ta tới để chờ ngươi, ta cản cô ta lại làm gì?" Libertas kêu lên:"Hơn nữa, năm đó ta chỉ có giết con trai út của tộc trưởng mà thôi, nhưng mà côta lại là kẻ đã giết sạch Dạ tinh linh xâm lấn thôn làng của cô ta... khi đó cô tamới mười ba tuổi!"Liễu Bình nhìn về phía Libertas, thấy được lông tơ trên tay của hắn ta đã dựnghết lên."Không có gì, không cần để ở trong lòng, dù gì thì mọi người đều là chiến hữumà." Liễu Bình vỗ vỗ vai hắn, an ủi.Libertas nằm ngửa xuống giường, lẩm bẩm: "Hừ, ngươi không biết thôi, sát khítrên người cô ta lúc vừa rồi mạnh như thế nào."Liễu Bình đi rửa mặt, cởi áo ngoài và giày ra, nằm lên trên giường của mình,nhìn về phía hư không.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên tại một góc của Danh Sách.[Điểm diễn: 4/10.]Đây là điểm diễn mà mình có được sau khi gặp phải Danh Sách Chiến tranh.Cũng không biết phải tới khi nào, mình mới có thể góp nhặt tới 10 điểm.Liễu Bình cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, đưa tay tắt đèn phòng, nói: "Mệtmỏi cả một ngày rồi, nghỉ ngơi thôi."Libertas hậm hực hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi ngủ.Một đêm không có chuyện gì xảy ra.Ngày thứ hai.Bộ tư lệnh Đế quốc.Tầng cao nhất của khu nhà quân sự.Liễu Bình ngồi trên hành lang trống rỗng, cốc trà của hắn đã thay hai lượt nướcrồi.Khi vị nữ thư ký xinh đẹp kia lại mang theo ấm nước sôi đi vào, Liễu Bìnhđứng dậy, nói rất lễ phép:"Xin hỏi một câu, chẳng lẽ ta không thể đi báo danh luôn sao? Còn cần chờ đợiTổng tư lệnh đại nhân tới mới được?"Nữ thư ký vừa thay nước cho hắn, vừa nói: "Tổng tư lệnh tự tay ban xuống thưủy nhiệm, vẫn còn cần bản thân ông ấy kiểm nghiệm lần nữa, những người kháckhông có quyền lực xử lý."ắ ồ"Vậy thì khi nào ông ta mới tới? Hiện tại chắc là đã mười rưỡi sáng rồi chứ, ôngta dự định bỏ bê công việc à?" Liễu Bình hỏi.Nữ thư ký gượng cười, nói: "Chờ một lát nữa đi, Tổng tư lệnh bận rộn nhiềuviệc, có lẽ ông ta sẽ tới đây nhanh thôi.""Ông ta đang bận làm gì vậy?" Liễu Bình hỏi."Cấp dưới như chúng ta cũng không rõ ràng cho lắm, dù sao mỗi một chuyệnmà ông ấy làm đều có liên quan mật thiết tới vận mệnh của Đế quốc." Nữ thưký nói.Bỗng nhiên, một giọng nói già nua truyền tới từ cuối hành lang:"Một đám khốn nạn, cũng dám thắng tiền của ta, thật sự là tức chết ta! Tức chếtđi được!"Liễu Bình cùng nữ thư ký đều quay đầu nhìn lại.Một ông lão chống quải trượng, mặc một bộ quân phục xốc xếch, bên trong thìlà áo ngủ, đang đi tới với vẻ hùng hùng hổ hổ.Nữ thư ký chạy chậm qua, hành lễ nói: "Tổng tư lệnh đại nhân!""Ừ, có chuyện gì không?" Ông lão hỏi."Có một người trẻ tuổi, cầm theo thư ủy nhiệm của ngài...""Đáng chết! Mới sáng sớm đã gặp phải lừa đảo, thật sự là xui xẻo!""Lừa đảo? Chẳng lẽ thư ủy nhiệm là giả?" Vẻ mặt nữ thư ký biến đổi."Thư ủy nhiệm của hắn là thật, được rồi, ngươi lui xuống đi, để ta tâm sự vớithằng nhóc này." Ông lão nói."Vâng." Nữ thư ký không hiểu ra sao, liếc nhìn Liễu Bình rồi quay người rời đi.Ông lão lấy một chiếc chìa khóa ra, mở cửa phòng làm việc, quay đầu ngoắc vềphía Liễu Bình."Nói chuyện ở ngoài cũng không tiện, tới phòng làm việc của ta đi.""Được rồi."Hắn đi theo ông lão vào văn phòng, lại thấy được trong này rất bừa bộn.Các loại tư liệu văn kiện đều bị ném lung tung trên bàn, trên mặt đất, thậm chílà trên ghế sa lon.Bàn công tác của ông lão này vẫn khá sạch sẽ, thế nhưng lại không đặt bất cứtập tài liệu nà, chỉ có một màn hình pha lê văn minh khoa học kỹ thuật mà thôi."Hút thuốc không?" Ông lão hỏi."Không, cám ơn." Liễu Bình nói."Dù sao buổi sáng cũng không có chuyện gì, tới chơi hai ván?"Ông lão nói, rồi lấy hai tay cầm trò chơi ra, ném một cái cho Liễu Bình.ể"Đây là thứ dùng để giải trí của văn minh khoa học kỹ thuật sao? Ta đã từng đọcđược nó trong sách, cũng đã từng mô phỏng phương pháp điều khiển nó." LiễuBình hỏi với vẻ hứng thú."Đúng, thứ này được gọi là trò chơi điện tử."Ông lão nhấn một cái nút trên tay cầm, màn hình sáng lên ngay lập tức."Thử chơi một trò đối kháng đi, để ngươi biết được sự lợi hại của ta." Ông tachọn một khung vuông trong số đó."Đế quốc gặp phải trùng trùng nguy hiểm, thế mà chúng ta lại ở đây chơi game,như vậy thật được sao?" Liễu Bình hỏi với vẻ lo lắng."Ha ha, không sao, không sao cả." Ông lão nói.Màn hình lóe lên.Hoạt hình giới thiệu trò chơi bắt đầu.