"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 315: Vì sao lại gọi ta là tiểu tử thối?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ba mươi tên chức nghiệp giả.Bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm minh, tác phong nhanhnhẹn quả quyết, vừa nhìn cũng biết chính là lão binh tung hoành chiến trường.Liễu Bình vừa mới tuyên bố chiêu mộ bọn họ.Bọn họ đã bắt đầu phân phối nhiệm vụ có thứ tự dưới sự chỉ huy của ngườichiến sĩ kia, bắt đầu bố trí phòng ngự, trạm canh gác trên tường tahfnh, thậm chícòn phái ra mấy người đi mua sắm tiếp tế trong thành.Liễu Bình quan sát bộ dáng bận rộn của bọn họ mà âm thầm hỏi:"Những người này sẽ không nửa đường làm phản chứ?"Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Làm phản tương đương với việc từ bỏ nhiệm vụ, sẽ bị trừ đi lượng lớn Hồnlực, Hồn lực không đủ trừ thì bị xóa bỏ.][Ngoài ra, ngươi cũng có thể thiết lập cơ chế ban thưởng loại nhỏ, có thể ra lệnhcho bọn họ tốt hơn.]"Ta còn có thể thiết lập cơ chế ban thưởng sao?" Liễu Bình hỏi.[Đương nhiên.] Danh Sách trả lời.Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, cũng nói: "Được... vậy thì quyết định như thế nàyđi.""Cố gắng để lại ấn tượng tốt cho ta, trong chiến đấu biểu hiện ra sự anh dũngcủa bản thân, hoặc làm ra cống hiến đặc biệt đều có thể đạt được điều này, cũngcó xác suất thu hoạch được đá quý từ trên tay của ta."Liễu Bình vừa nói xong.Mấy giây sau, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:[Đã tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh: Thiện cảm của đội trưởng quân phòng giữ.]Liễu Bình nhìn về phía những người kia, đã thấy vẻ mặt bọn họ hơi đổi, ánhmắt chuyển về phía hư không.Ngay sau đó...Một chức nghiệp giả nữ tính đi tới trước mặt Liễu Bình, liếc mắt đưa tình vớihắn, nói:"Đội trưởng đại nhân, nhìn ngài vẫn rất trẻ mà, ta dẫn ngài cùng đi uống rượu,thế nào?""Nhớ kỹ, những chuyện ngoài phạm vi công việc cùng nhiệm vụ đều làm ta cảmthấy phản cảm." Liễu Bình lạnh lùng nói."Rõ! Đội trưởng!" Cô gái này chào một cái, quay người rời đi.ấ ầĐám người thấy vậy thì trở nên trầm tư.Liễu Bình hỏi Danh Sách: "Bọn họ đều có thể thấy được nhiệm vụ mà ngươivừa tuyên bố sao?"Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình:[Bọn họ là Anh linh sơ cấp hưởng ứng sự kêu gọi của ta mà tới, chỉ vì hoànthành nhiệm vụ hiện tại của ngươi...][Nhớ kỹ, ngươi là ông chủ.]Liễu Bình nhìn những dòng chữ này mà ngẩn người ra.Mình là ông chủ?Người chiến sĩ kia lại gần với một nụ cười nịnh nọt, nhỏ giọng nói: "Kỵ sĩtrưởng đại nhân, an toàn của ngài là chuyện rất quan trọng, ta sẽ chuyên mônđiều động hai vị cao thủ bảo vệ ngài, ngài thấy như thế nào?""Tên ngươi là gì?" Liễu Bình hỏi."Triệu Minh Quang.""Triệu Minh Quang, ta vẫn có năng lực tự vệ, nhiệm vụ quan trọng nhất của cácngươi là đánh lùi ma quỷ, không cần quan tâm tới ta.""Rõ, mọi thứ đều sẽ như mong muốn của ngài."Lúc này, một người chức nghiệp giả từ trong thành chạy tới, nói với người chiếnsĩ kia: "Thủ lĩnh, tiền đồng mà chúng ta trao đổi với Danh Sách để đi mua lươngthực, cơ bản là không mua được thứ gì để ăn cả.""Chẳng lẽ bọn họ chỉ lấy vàng bạc thôi sao?" Triệu Minh Quang giật mình hỏi."Không phải, Thủ lĩnh, ta cảm thấy bọn họ đều không có lương thực có thểbán." Người chức nghiệp giả kia nói.Triệu Minh Quang nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình nói: "Nơi ăn ngủ, vũ khí cùng áo giáp của các ngươi đều do tử tướcAddington cung cấp, điều này các ngươi không cần quan tâm."Các chức nghiệp giả đều hoan hô lên.Liễu Bình quay người đi trở về lâu đài, cũng không quay đầu lại, nói: "Đầu tiêncác ngươi hãy bố trí công sự phòng ngự đi, ta sẽ đi giải quyết các công việc hậucần.""Vậy thì làm phiền ngài, Kỵ sĩ trưởng đại nhân." Triệu Minh Quang cao giọnghô.Liễu Bình trở lại lâu đài, đã thấy trong lâu đài đã trống rỗng, ngay cả người hầucũng rất ít.Về phần những quan viên chuyên môn quản lý hành chính thì cũng không cònmột mống nào cả.Liễu Bình chợt nhớ tới đội xe thật dài rời khỏi lâu đài lúc sáng sớm kia.ấ ềNghĩ lại, trong thành cũng rất tiêu điều.Thủ vệ cửa thành, một người bó bột, một người thì bệnh lâu chưa lành."Sẽ không... ngu xuẩn tới như vậy chứ."Liễu Bình lẩm bẩm nói."Kỵ sĩ trưởng, ngài đã về." Một quản gia chào hỏi."Có chuyện gì không?" Liễu Bình hỏi."Đây là thứ tử tước giao cho ngài." Quản gia nâng một chiếc hộp gỗ lên.Liễu Bình mở hộp gỗ ra, bên trong có chứa một con dấu, một chuỗi chìa khóadài, một tấm thẻ bài, cùng với một tờ giấy viết bằng những chữ phóng khoángđẹp mắt.Trên tờ giấy này có ghi:"Gửi tới Kỵ sĩ trưởng thành York, Liễu Bình.""Nhiệm vụ phòng ngự toàn thành thị đều giao cho ngươi phụ trách, con dấu đạibiểu cho quyền lực của ngươi, chìa khóa có thể giúp ngươi đi tới mọi nơi màngươi muốn.""Ta đã dẫn thủ hạ đi tìm viện binh, hi vọng có thể nhanh chóng trở về, nghênhchiến ma quỷ cùng với ngươi.""Chính nghĩa tất thắng!""Thành chủ của ngươi: Tử tước Addington.""Tái bút: ""Tổ tiên của ta cũng là một Kỵ sĩ, có truyền thừa xuống một vài kỹ xảo của Kỵsĩ, xét thấy tình huống hiện tại rất nguy cấp, đặc biệt lưu lại cho ngươi một loạikỹ năng của Kỵ sĩ, hi vọng nó có tác dụng đối với ngươi.""Lại tái bút: ""Nếu như thật sự không thủ được, ngài có thể rời đi bất cứ lúc nào, thế nhưngtrước khi đi, xin ngài hãy đốt cháy toàn bộ tòa thành này, điều này có thể làmcho áng văn của ta trở nên bi tráng hơn.""Xin gửi lời cảm ơn của ta tới ngài."Liễu Bình không nhịn được mà bật cười.Vào buổi sáng thấy được cảnh tượng kia, mình cũng đã có dự đoán trước.Hóa ra là chạy thật."Thiền Y." Liễu Bình khẽ gọi."Ta đây, Ma... không, tiểu tử thối.""Vì sao lại gọi ta là tiểu tử thối?""Ha ha, ta thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của ngươi, rất là đáng yêu, thật."ấ"...Sở trường nhất của nàng là trinh sát, hãy xem xem trong thành này còn cóbao nhiêu chức nghiệp giả có thể dùng, lại đi dạo bên ngoài thành, xem xem cóthể phát hiện động tĩnh của ma quỷ hay những tình báo khác hay không.""Chuyện nhỏ."Triệu Thiền Y hóa thành một con mèo xinh xắn đáng yêu, nhảy lên bệ cửa sổ,mở cửa sổ ra, vọt ra bên ngoài, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả.

Ba mươi tên chức nghiệp giả.

Bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm minh, tác phong nhanh

nhẹn quả quyết, vừa nhìn cũng biết chính là lão binh tung hoành chiến trường.

Liễu Bình vừa mới tuyên bố chiêu mộ bọn họ.

Bọn họ đã bắt đầu phân phối nhiệm vụ có thứ tự dưới sự chỉ huy của người

chiến sĩ kia, bắt đầu bố trí phòng ngự, trạm canh gác trên tường tahfnh, thậm chí

còn phái ra mấy người đi mua sắm tiếp tế trong thành.

Liễu Bình quan sát bộ dáng bận rộn của bọn họ mà âm thầm hỏi:

"Những người này sẽ không nửa đường làm phản chứ?"

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Làm phản tương đương với việc từ bỏ nhiệm vụ, sẽ bị trừ đi lượng lớn Hồn

lực, Hồn lực không đủ trừ thì bị xóa bỏ.]

[Ngoài ra, ngươi cũng có thể thiết lập cơ chế ban thưởng loại nhỏ, có thể ra lệnh

cho bọn họ tốt hơn.]

"Ta còn có thể thiết lập cơ chế ban thưởng sao?" Liễu Bình hỏi.

[Đương nhiên.] Danh Sách trả lời.

Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, cũng nói: "Được... vậy thì quyết định như thế này

đi."

"Cố gắng để lại ấn tượng tốt cho ta, trong chiến đấu biểu hiện ra sự anh dũng

của bản thân, hoặc làm ra cống hiến đặc biệt đều có thể đạt được điều này, cũng

có xác suất thu hoạch được đá quý từ trên tay của ta."

Liễu Bình vừa nói xong.

Mấy giây sau, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:

[Đã tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh: Thiện cảm của đội trưởng quân phòng giữ.]

Liễu Bình nhìn về phía những người kia, đã thấy vẻ mặt bọn họ hơi đổi, ánh

mắt chuyển về phía hư không.

Ngay sau đó...

Một chức nghiệp giả nữ tính đi tới trước mặt Liễu Bình, liếc mắt đưa tình với

hắn, nói:

"Đội trưởng đại nhân, nhìn ngài vẫn rất trẻ mà, ta dẫn ngài cùng đi uống rượu,

thế nào?"

"Nhớ kỹ, những chuyện ngoài phạm vi công việc cùng nhiệm vụ đều làm ta cảm

thấy phản cảm." Liễu Bình lạnh lùng nói.

"Rõ! Đội trưởng!" Cô gái này chào một cái, quay người rời đi.

ấ ầ

Đám người thấy vậy thì trở nên trầm tư.

Liễu Bình hỏi Danh Sách: "Bọn họ đều có thể thấy được nhiệm vụ mà ngươi

vừa tuyên bố sao?"

Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình:

[Bọn họ là Anh linh sơ cấp hưởng ứng sự kêu gọi của ta mà tới, chỉ vì hoàn

thành nhiệm vụ hiện tại của ngươi...]

[Nhớ kỹ, ngươi là ông chủ.]

Liễu Bình nhìn những dòng chữ này mà ngẩn người ra.

Mình là ông chủ?

Người chiến sĩ kia lại gần với một nụ cười nịnh nọt, nhỏ giọng nói: "Kỵ sĩ

trưởng đại nhân, an toàn của ngài là chuyện rất quan trọng, ta sẽ chuyên môn

điều động hai vị cao thủ bảo vệ ngài, ngài thấy như thế nào?"

"Tên ngươi là gì?" Liễu Bình hỏi.

"Triệu Minh Quang."

"Triệu Minh Quang, ta vẫn có năng lực tự vệ, nhiệm vụ quan trọng nhất của các

ngươi là đánh lùi ma quỷ, không cần quan tâm tới ta."

"Rõ, mọi thứ đều sẽ như mong muốn của ngài."

Lúc này, một người chức nghiệp giả từ trong thành chạy tới, nói với người chiến

sĩ kia: "Thủ lĩnh, tiền đồng mà chúng ta trao đổi với Danh Sách để đi mua lương

thực, cơ bản là không mua được thứ gì để ăn cả."

"Chẳng lẽ bọn họ chỉ lấy vàng bạc thôi sao?" Triệu Minh Quang giật mình hỏi.

"Không phải, Thủ lĩnh, ta cảm thấy bọn họ đều không có lương thực có thể

bán." Người chức nghiệp giả kia nói.

Triệu Minh Quang nhìn về phía Liễu Bình.

Liễu Bình nói: "Nơi ăn ngủ, vũ khí cùng áo giáp của các ngươi đều do tử tước

Addington cung cấp, điều này các ngươi không cần quan tâm."

Các chức nghiệp giả đều hoan hô lên.

Liễu Bình quay người đi trở về lâu đài, cũng không quay đầu lại, nói: "Đầu tiên

các ngươi hãy bố trí công sự phòng ngự đi, ta sẽ đi giải quyết các công việc hậu

cần."

"Vậy thì làm phiền ngài, Kỵ sĩ trưởng đại nhân." Triệu Minh Quang cao giọng

hô.

Liễu Bình trở lại lâu đài, đã thấy trong lâu đài đã trống rỗng, ngay cả người hầu

cũng rất ít.

Về phần những quan viên chuyên môn quản lý hành chính thì cũng không còn

một mống nào cả.

Liễu Bình chợt nhớ tới đội xe thật dài rời khỏi lâu đài lúc sáng sớm kia.

ấ ề

Nghĩ lại, trong thành cũng rất tiêu điều.

Thủ vệ cửa thành, một người bó bột, một người thì bệnh lâu chưa lành.

"Sẽ không... ngu xuẩn tới như vậy chứ."

Liễu Bình lẩm bẩm nói.

"Kỵ sĩ trưởng, ngài đã về." Một quản gia chào hỏi.

"Có chuyện gì không?" Liễu Bình hỏi.

"Đây là thứ tử tước giao cho ngài." Quản gia nâng một chiếc hộp gỗ lên.

Liễu Bình mở hộp gỗ ra, bên trong có chứa một con dấu, một chuỗi chìa khóa

dài, một tấm thẻ bài, cùng với một tờ giấy viết bằng những chữ phóng khoáng

đẹp mắt.

Trên tờ giấy này có ghi:

"Gửi tới Kỵ sĩ trưởng thành York, Liễu Bình."

"Nhiệm vụ phòng ngự toàn thành thị đều giao cho ngươi phụ trách, con dấu đại

biểu cho quyền lực của ngươi, chìa khóa có thể giúp ngươi đi tới mọi nơi mà

ngươi muốn."

"Ta đã dẫn thủ hạ đi tìm viện binh, hi vọng có thể nhanh chóng trở về, nghênh

chiến ma quỷ cùng với ngươi."

"Chính nghĩa tất thắng!"

"Thành chủ của ngươi: Tử tước Addington."

"Tái bút: "

"Tổ tiên của ta cũng là một Kỵ sĩ, có truyền thừa xuống một vài kỹ xảo của Kỵ

sĩ, xét thấy tình huống hiện tại rất nguy cấp, đặc biệt lưu lại cho ngươi một loại

kỹ năng của Kỵ sĩ, hi vọng nó có tác dụng đối với ngươi."

"Lại tái bút: "

"Nếu như thật sự không thủ được, ngài có thể rời đi bất cứ lúc nào, thế nhưng

trước khi đi, xin ngài hãy đốt cháy toàn bộ tòa thành này, điều này có thể làm

cho áng văn của ta trở nên bi tráng hơn."

"Xin gửi lời cảm ơn của ta tới ngài."

Liễu Bình không nhịn được mà bật cười.

Vào buổi sáng thấy được cảnh tượng kia, mình cũng đã có dự đoán trước.

Hóa ra là chạy thật.

"Thiền Y." Liễu Bình khẽ gọi.

"Ta đây, Ma... không, tiểu tử thối."

"Vì sao lại gọi ta là tiểu tử thối?"

"Ha ha, ta thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của ngươi, rất là đáng yêu, thật."

"...Sở trường nhất của nàng là trinh sát, hãy xem xem trong thành này còn có

bao nhiêu chức nghiệp giả có thể dùng, lại đi dạo bên ngoài thành, xem xem có

thể phát hiện động tĩnh của ma quỷ hay những tình báo khác hay không."

"Chuyện nhỏ."

Triệu Thiền Y hóa thành một con mèo xinh xắn đáng yêu, nhảy lên bệ cửa sổ,

mở cửa sổ ra, vọt ra bên ngoài, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ba mươi tên chức nghiệp giả.Bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm minh, tác phong nhanhnhẹn quả quyết, vừa nhìn cũng biết chính là lão binh tung hoành chiến trường.Liễu Bình vừa mới tuyên bố chiêu mộ bọn họ.Bọn họ đã bắt đầu phân phối nhiệm vụ có thứ tự dưới sự chỉ huy của ngườichiến sĩ kia, bắt đầu bố trí phòng ngự, trạm canh gác trên tường tahfnh, thậm chícòn phái ra mấy người đi mua sắm tiếp tế trong thành.Liễu Bình quan sát bộ dáng bận rộn của bọn họ mà âm thầm hỏi:"Những người này sẽ không nửa đường làm phản chứ?"Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Làm phản tương đương với việc từ bỏ nhiệm vụ, sẽ bị trừ đi lượng lớn Hồnlực, Hồn lực không đủ trừ thì bị xóa bỏ.][Ngoài ra, ngươi cũng có thể thiết lập cơ chế ban thưởng loại nhỏ, có thể ra lệnhcho bọn họ tốt hơn.]"Ta còn có thể thiết lập cơ chế ban thưởng sao?" Liễu Bình hỏi.[Đương nhiên.] Danh Sách trả lời.Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, cũng nói: "Được... vậy thì quyết định như thế nàyđi.""Cố gắng để lại ấn tượng tốt cho ta, trong chiến đấu biểu hiện ra sự anh dũngcủa bản thân, hoặc làm ra cống hiến đặc biệt đều có thể đạt được điều này, cũngcó xác suất thu hoạch được đá quý từ trên tay của ta."Liễu Bình vừa nói xong.Mấy giây sau, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:[Đã tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh: Thiện cảm của đội trưởng quân phòng giữ.]Liễu Bình nhìn về phía những người kia, đã thấy vẻ mặt bọn họ hơi đổi, ánhmắt chuyển về phía hư không.Ngay sau đó...Một chức nghiệp giả nữ tính đi tới trước mặt Liễu Bình, liếc mắt đưa tình vớihắn, nói:"Đội trưởng đại nhân, nhìn ngài vẫn rất trẻ mà, ta dẫn ngài cùng đi uống rượu,thế nào?""Nhớ kỹ, những chuyện ngoài phạm vi công việc cùng nhiệm vụ đều làm ta cảmthấy phản cảm." Liễu Bình lạnh lùng nói."Rõ! Đội trưởng!" Cô gái này chào một cái, quay người rời đi.ấ ầĐám người thấy vậy thì trở nên trầm tư.Liễu Bình hỏi Danh Sách: "Bọn họ đều có thể thấy được nhiệm vụ mà ngươivừa tuyên bố sao?"Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình:[Bọn họ là Anh linh sơ cấp hưởng ứng sự kêu gọi của ta mà tới, chỉ vì hoànthành nhiệm vụ hiện tại của ngươi...][Nhớ kỹ, ngươi là ông chủ.]Liễu Bình nhìn những dòng chữ này mà ngẩn người ra.Mình là ông chủ?Người chiến sĩ kia lại gần với một nụ cười nịnh nọt, nhỏ giọng nói: "Kỵ sĩtrưởng đại nhân, an toàn của ngài là chuyện rất quan trọng, ta sẽ chuyên mônđiều động hai vị cao thủ bảo vệ ngài, ngài thấy như thế nào?""Tên ngươi là gì?" Liễu Bình hỏi."Triệu Minh Quang.""Triệu Minh Quang, ta vẫn có năng lực tự vệ, nhiệm vụ quan trọng nhất của cácngươi là đánh lùi ma quỷ, không cần quan tâm tới ta.""Rõ, mọi thứ đều sẽ như mong muốn của ngài."Lúc này, một người chức nghiệp giả từ trong thành chạy tới, nói với người chiếnsĩ kia: "Thủ lĩnh, tiền đồng mà chúng ta trao đổi với Danh Sách để đi mua lươngthực, cơ bản là không mua được thứ gì để ăn cả.""Chẳng lẽ bọn họ chỉ lấy vàng bạc thôi sao?" Triệu Minh Quang giật mình hỏi."Không phải, Thủ lĩnh, ta cảm thấy bọn họ đều không có lương thực có thểbán." Người chức nghiệp giả kia nói.Triệu Minh Quang nhìn về phía Liễu Bình.Liễu Bình nói: "Nơi ăn ngủ, vũ khí cùng áo giáp của các ngươi đều do tử tướcAddington cung cấp, điều này các ngươi không cần quan tâm."Các chức nghiệp giả đều hoan hô lên.Liễu Bình quay người đi trở về lâu đài, cũng không quay đầu lại, nói: "Đầu tiêncác ngươi hãy bố trí công sự phòng ngự đi, ta sẽ đi giải quyết các công việc hậucần.""Vậy thì làm phiền ngài, Kỵ sĩ trưởng đại nhân." Triệu Minh Quang cao giọnghô.Liễu Bình trở lại lâu đài, đã thấy trong lâu đài đã trống rỗng, ngay cả người hầucũng rất ít.Về phần những quan viên chuyên môn quản lý hành chính thì cũng không cònmột mống nào cả.Liễu Bình chợt nhớ tới đội xe thật dài rời khỏi lâu đài lúc sáng sớm kia.ấ ềNghĩ lại, trong thành cũng rất tiêu điều.Thủ vệ cửa thành, một người bó bột, một người thì bệnh lâu chưa lành."Sẽ không... ngu xuẩn tới như vậy chứ."Liễu Bình lẩm bẩm nói."Kỵ sĩ trưởng, ngài đã về." Một quản gia chào hỏi."Có chuyện gì không?" Liễu Bình hỏi."Đây là thứ tử tước giao cho ngài." Quản gia nâng một chiếc hộp gỗ lên.Liễu Bình mở hộp gỗ ra, bên trong có chứa một con dấu, một chuỗi chìa khóadài, một tấm thẻ bài, cùng với một tờ giấy viết bằng những chữ phóng khoángđẹp mắt.Trên tờ giấy này có ghi:"Gửi tới Kỵ sĩ trưởng thành York, Liễu Bình.""Nhiệm vụ phòng ngự toàn thành thị đều giao cho ngươi phụ trách, con dấu đạibiểu cho quyền lực của ngươi, chìa khóa có thể giúp ngươi đi tới mọi nơi màngươi muốn.""Ta đã dẫn thủ hạ đi tìm viện binh, hi vọng có thể nhanh chóng trở về, nghênhchiến ma quỷ cùng với ngươi.""Chính nghĩa tất thắng!""Thành chủ của ngươi: Tử tước Addington.""Tái bút: ""Tổ tiên của ta cũng là một Kỵ sĩ, có truyền thừa xuống một vài kỹ xảo của Kỵsĩ, xét thấy tình huống hiện tại rất nguy cấp, đặc biệt lưu lại cho ngươi một loạikỹ năng của Kỵ sĩ, hi vọng nó có tác dụng đối với ngươi.""Lại tái bút: ""Nếu như thật sự không thủ được, ngài có thể rời đi bất cứ lúc nào, thế nhưngtrước khi đi, xin ngài hãy đốt cháy toàn bộ tòa thành này, điều này có thể làmcho áng văn của ta trở nên bi tráng hơn.""Xin gửi lời cảm ơn của ta tới ngài."Liễu Bình không nhịn được mà bật cười.Vào buổi sáng thấy được cảnh tượng kia, mình cũng đã có dự đoán trước.Hóa ra là chạy thật."Thiền Y." Liễu Bình khẽ gọi."Ta đây, Ma... không, tiểu tử thối.""Vì sao lại gọi ta là tiểu tử thối?""Ha ha, ta thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của ngươi, rất là đáng yêu, thật."ấ"...Sở trường nhất của nàng là trinh sát, hãy xem xem trong thành này còn cóbao nhiêu chức nghiệp giả có thể dùng, lại đi dạo bên ngoài thành, xem xem cóthể phát hiện động tĩnh của ma quỷ hay những tình báo khác hay không.""Chuyện nhỏ."Triệu Thiền Y hóa thành một con mèo xinh xắn đáng yêu, nhảy lên bệ cửa sổ,mở cửa sổ ra, vọt ra bên ngoài, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả.

Chương 315: Vì sao lại gọi ta là tiểu tử thối?