"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 316: Chức nghiệp trị liệu?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình đứng tại chỗ, tiếp tục trầm tư.Mình mới tới, cần phải tiếp nhận chức vụ Kỵ sĩ trưởng này, mới có thể có đượcthân phận tại thế giới này.Bởi vậy bị người lưu lại nơi này thủ thành, cũng là một chuyện bất đắc dĩ.Chuyện quan trọng nhất vào thời điểm hiện tại chính là, nhìn xem sau khi Tửtước rời khỏi, nơi này có còn lại thứ gì hay không.Liễu Bình cầm tấm thẻ bài kia lên, quan sát một cách tỉ mỉ.Trên thẻ bài có vẽ một Kỵ sĩ mặc một bộ áo giáp trắng tinh, một tay cầm kiếm,tay kia nâng cao, nâng một đoàn ánh sáng.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Thánh Ngâm thuật cao cấp.][Thẻ kỹ năng đặc biệt (Kỵ sĩ).][Thuyết minh: Đây là một loại kỹ xảo âm thầm kích hoạt Thánh Ngâm thuật, cóthể giúp người sử dụng lược bỏ bước ngâm xướng, có thể sử dụng chiêu thứcchữa trị sơ cấp này ngay lập tức.][Muốn sử dụng tấm thẻ bài này, cần thanh toán năm điểm Hồn lực.]Tốt.Mặc dù tử tước Addington chạy trốn, thế nhưng ông ta cũng bận tâm thể diệncủa mình, ít nhất vẫn biết đạo lý muốn dùng người thì phải thanh toán thù lao.Liễu Bình cầm thẻ bài, nói nhỏ: "Sử dụng."Tấm thẻ bài hóa thành một luồng sáng, nhẹ nhàng bao phủ lên người Liễu Bình,một lúc lâu sau mới hoàn toàn biến mất.Trong đầu Liễu Bình hiện lên rất nhiều kỹ xảo liên quan tới Thánh Ngaammthuật.Trong khoảnh khắc, hắn cảm giác như mình đã luyện tập Thánh Ngâm thuậthàng ngàn, hàng vạn lần vậy, tới mức phất tay là có thể sử dụng, không cần lại ỷvào chú ngữ nữa.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi đã nắm giữ kỹ xảo âm thầm kích hoạt Thánh Ngâm thuật.][Hồn lực đã tiêu hao: 5 điểm.][Từ giờ trở đi, ngươi tùy ý phất tay, đã có thể phóng ra thuật pháp điều trị sơcấp: Thánh Ngâm thuật.]Pháp thuật này, có hiệu quả điều trị khá tốt đối với ngoại thương trên tứ chicùng với vết thương trong nội tạng, là một môn pháp thuật điều trị sơ cấp kháthực dụng.Tâm trạng Liễu Bình hơi tốt hơn chút, cầm con dấu lên, áng chừng.Đây là con dấu phụ của thành chủ.Từ giờ trở đi, mình có thể đại biểu cho tử tước Addington, chỉ huy vận hànhtoàn bộ thành trì.Thành trì này còn có thứ gì có thể vận hành chứ?"Dẫn ta tới kho lương thực xem chút." Liễu Bình nói với người quản gia kia."Được rồi, Kỵ sĩ trưởng đại nhân." Quản gia nói.Sau khi mở cửa kho lương, Liễu Bình không nhịn được mà thở dài một hơi.Lương thực nơi này hầu như đã cạn kiệt.Sau đó, Liễu Bình lại đi tới kho vũ khí, chuồng ngựa, nhà kho trang bị hạngnặng.Kho vũ khí trống rỗng.Không có bất cứ một con ngựa nào nữa cả.Mà làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên chính là, vẫn còn có hai khẩu pháođại bác vẫn còn sử dụng được, đặt trong kho hàng trang bị hạng nặng...Thế nhưng lại không có đạn pháo.Dựa theo nguyên tắc không thể lãng phí, Liễu Bình đặt tay lên hai khẩu pháo,kích hoạt năng lực của Giao diện Anh Linh: Thu lấy thẻ bài.Bụp!Hai tiếng vang nhỏ xuất hiện, hai khẩu pháo biến thành một tấm thẻ bài, bị LiễuBình nhét vào trong túi."Lương thực đã hết sạch rồi sao?" Liễu Bình hỏi."Kỵ sĩ trưởng đại nhân, trên thực tế, người trong lâu đài này, vẫn còn lại mộtchút lương thực, tử tước cũng đã chuẩn bị đồ ăn sung túc cho ngài rồi, nhữngthứ này đều được đặt tại nhà bếp." Quản gia nói nhỏ."Dẫn ta đi." Liễu Bình nói.Hai người đi tới phòng bếp.Thức ăn dự trữ của nơi này cũng không ít, đủ cho hơn mười người ăn trongvòng một tuần lễ."Bắt đầu nấu cơm đi, cho người trong lâu đài, cộng thêm ba mươi suất cơm trưanữa." Liễu Bình ra lệnh."Đại nhân, nếu là như vậy, lương thực nơi này chỉ đủ ăn trong mấy ngày màthôi." Quản gia hơi khó xử."Lương thực thì giao cho ta giải quyết, không cần ngươi quan tâm, chỉ cần làmtheo yêu cầu của ta là được." Liễu Bình vỗ vai hắn ta, nói."Vâng, đại nhân." Quản gia nói.Buổi trưa.Các chức nghiệp giả thay phiên nhau trở về lâu đài ăn cơm.Liễu Bình cùng Triệu Minh Quang đứng trên tường thành, cùng nhìn về phíavùng hoang dã."Chúng ta đã xây dựng đầy đủ các công sự phòng ngự, buổi chiều sẽ phái línhtrinh sát ra ngoài thành, đi thăm dò động tĩnh của ma quỷ." Triệu Minh Quangnói."Chuyện này cũng không cần gấp gáp, ta đã điều động trinh sát ra ngoài rồi."Liễu Bình nói."Đã có người đi rồi?" Triệu Minh Quang nói với vẻ ngạc nhiên.Hắn ta quan sát xung quanh.Chỉ có mấy tên vệ binh canh giữ tại cửa thành, không bị thương thì cũng tànphế."Kỵ sĩ trưởng đại nhân, người của chúng ta rất chuyên nghiệp, cũng có thể hoànthành nhiệm vụ này, hay là để người của chúng ta đi đi." Triệu Minh Quang nói."Rốt cuộc thì các ngươi tới từ nơi nào?" Liễu Bình hỏi."Không thể trả lời được..." Triệu Minh Quang chỉ chỉ về phía Giao diện khôngtồn tại trong hư không kia, cười nói: "Nói ra, ta sẽ bị xóa bỏ."Một bóng trắng từ nơi xa bay tới, hạ xuống trên vai Liễu Bình.Là một con mèo lông trắng rất đáng yêu.Nó nói tiếng người: "Liễu Bình, ma quỷ đã tập kết, nửa tiếng sau sẽ tới nơinày."Liễu Bình cùng Triệu Minh Quang đều cảm thấy kinh hãi."Thực lực của bọn chúng như thế nào?" Liễu Bình hỏi."Có khoảng hơn bảy trăm con ma quỷ, thực lực mỗi cá thể tương đương vớinhững chức nghiệp giả này." Mèo trắng nói.Sắc mặt Triệu Minh Quang trở nên tái nhợt."Không thể nào... nhiệm vụ chắc chắn phải chết..." Hắn ta lẩm bẩm."Ngoài những ma quỷ này ra, bọn chúng còn có chuẩn bị nào khác nữa haykhông?" Liễu Bình hỏi."Không có, nơi này chỉ là một tòa thành nhỏ, cho nên những tồn tại mạnh mẽđều đi công kích những nơi khác, có lẽ bọn chúng còn cảm thấy điều động hơnbảy trăm binh lính đã là rất coi trọng nơi này rồi." Mèo trắng trả lời.Liễu Bình liếc nhìn Triệu Minh Quang, đưa tay rút ra một thẻ bài.Bụp!Thẻ bài hóa thành hai khẩu pháo.ấ ế"Đây là hỏa pháo có uy lực lớn nhất trong thành trì, chỉ là thiếu đạn dược, tathấy trước khi tới đây các ngươi đã chuẩn bị rất sung túc, không biết các ngươicó thể chế tạo ra một vài đạn pháo hay không?" Liễu Bình hỏi."Có thể, ta sẽ sắp xếp nhân lực làm chuyện này... thế nhưng ma quỷ là một loàirất xảo quyệt, loại hỏa pháo này nhiều nhất chỉ có thể bắn một vòng, những phátbắn sau sẽ bị bọn chúng nghĩ cách né tránh mất." Triệu Minh Quang thở dài mộthơi, vội vàng muốn rời khỏi để điều động binh lực."Triệu Minh Quang." Liễu Bình gọi hắn ta lại."Kỵ sĩ trưởng đại nhân, còn có chuyện gì sao?" Hắn ta hỏi."Các ngươi có bao nhiêu chức nghiệp hệ trị liệu?""Chức nghiệp trị liệu? Đây là một chức nghiệp rất hiếm gặp, đoàn đội nhỏ nhưchúng ta không đủ hấp dẫn một vị chức nghiệp hệ trị liệu."Liễu Bình nhìn hắn ta, nói: "Không cần sợ hãi hơn bảy trăm tên ma quỷ này."Bờ môi Triệu Minh Quang run lên, sắc mặt xám ngoét, không nói lời nào.Liễu Bình bổ sung: "Quên nói cho ngươi biết, ta là Thánh kỵ sĩ."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình đứng tại chỗ, tiếp tục trầm tư.Mình mới tới, cần phải tiếp nhận chức vụ Kỵ sĩ trưởng này, mới có thể có đượcthân phận tại thế giới này.Bởi vậy bị người lưu lại nơi này thủ thành, cũng là một chuyện bất đắc dĩ.Chuyện quan trọng nhất vào thời điểm hiện tại chính là, nhìn xem sau khi Tửtước rời khỏi, nơi này có còn lại thứ gì hay không.Liễu Bình cầm tấm thẻ bài kia lên, quan sát một cách tỉ mỉ.Trên thẻ bài có vẽ một Kỵ sĩ mặc một bộ áo giáp trắng tinh, một tay cầm kiếm,tay kia nâng cao, nâng một đoàn ánh sáng.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Thánh Ngâm thuật cao cấp.][Thẻ kỹ năng đặc biệt (Kỵ sĩ).][Thuyết minh: Đây là một loại kỹ xảo âm thầm kích hoạt Thánh Ngâm thuật, cóthể giúp người sử dụng lược bỏ bước ngâm xướng, có thể sử dụng chiêu thứcchữa trị sơ cấp này ngay lập tức.][Muốn sử dụng tấm thẻ bài này, cần thanh toán năm điểm Hồn lực.]Tốt.Mặc dù tử tước Addington chạy trốn, thế nhưng ông ta cũng bận tâm thể diệncủa mình, ít nhất vẫn biết đạo lý muốn dùng người thì phải thanh toán thù lao.Liễu Bình cầm thẻ bài, nói nhỏ: "Sử dụng."Tấm thẻ bài hóa thành một luồng sáng, nhẹ nhàng bao phủ lên người Liễu Bình,một lúc lâu sau mới hoàn toàn biến mất.Trong đầu Liễu Bình hiện lên rất nhiều kỹ xảo liên quan tới Thánh Ngaammthuật.Trong khoảnh khắc, hắn cảm giác như mình đã luyện tập Thánh Ngâm thuậthàng ngàn, hàng vạn lần vậy, tới mức phất tay là có thể sử dụng, không cần lại ỷvào chú ngữ nữa.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi đã nắm giữ kỹ xảo âm thầm kích hoạt Thánh Ngâm thuật.][Hồn lực đã tiêu hao: 5 điểm.][Từ giờ trở đi, ngươi tùy ý phất tay, đã có thể phóng ra thuật pháp điều trị sơcấp: Thánh Ngâm thuật.]Pháp thuật này, có hiệu quả điều trị khá tốt đối với ngoại thương trên tứ chicùng với vết thương trong nội tạng, là một môn pháp thuật điều trị sơ cấp kháthực dụng.Tâm trạng Liễu Bình hơi tốt hơn chút, cầm con dấu lên, áng chừng.Đây là con dấu phụ của thành chủ.Từ giờ trở đi, mình có thể đại biểu cho tử tước Addington, chỉ huy vận hànhtoàn bộ thành trì.Thành trì này còn có thứ gì có thể vận hành chứ?"Dẫn ta tới kho lương thực xem chút." Liễu Bình nói với người quản gia kia."Được rồi, Kỵ sĩ trưởng đại nhân." Quản gia nói.Sau khi mở cửa kho lương, Liễu Bình không nhịn được mà thở dài một hơi.Lương thực nơi này hầu như đã cạn kiệt.Sau đó, Liễu Bình lại đi tới kho vũ khí, chuồng ngựa, nhà kho trang bị hạngnặng.Kho vũ khí trống rỗng.Không có bất cứ một con ngựa nào nữa cả.Mà làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên chính là, vẫn còn có hai khẩu pháođại bác vẫn còn sử dụng được, đặt trong kho hàng trang bị hạng nặng...Thế nhưng lại không có đạn pháo.Dựa theo nguyên tắc không thể lãng phí, Liễu Bình đặt tay lên hai khẩu pháo,kích hoạt năng lực của Giao diện Anh Linh: Thu lấy thẻ bài.Bụp!Hai tiếng vang nhỏ xuất hiện, hai khẩu pháo biến thành một tấm thẻ bài, bị LiễuBình nhét vào trong túi."Lương thực đã hết sạch rồi sao?" Liễu Bình hỏi."Kỵ sĩ trưởng đại nhân, trên thực tế, người trong lâu đài này, vẫn còn lại mộtchút lương thực, tử tước cũng đã chuẩn bị đồ ăn sung túc cho ngài rồi, nhữngthứ này đều được đặt tại nhà bếp." Quản gia nói nhỏ."Dẫn ta đi." Liễu Bình nói.Hai người đi tới phòng bếp.Thức ăn dự trữ của nơi này cũng không ít, đủ cho hơn mười người ăn trongvòng một tuần lễ."Bắt đầu nấu cơm đi, cho người trong lâu đài, cộng thêm ba mươi suất cơm trưanữa." Liễu Bình ra lệnh."Đại nhân, nếu là như vậy, lương thực nơi này chỉ đủ ăn trong mấy ngày màthôi." Quản gia hơi khó xử."Lương thực thì giao cho ta giải quyết, không cần ngươi quan tâm, chỉ cần làmtheo yêu cầu của ta là được." Liễu Bình vỗ vai hắn ta, nói."Vâng, đại nhân." Quản gia nói.Buổi trưa.Các chức nghiệp giả thay phiên nhau trở về lâu đài ăn cơm.Liễu Bình cùng Triệu Minh Quang đứng trên tường thành, cùng nhìn về phíavùng hoang dã."Chúng ta đã xây dựng đầy đủ các công sự phòng ngự, buổi chiều sẽ phái línhtrinh sát ra ngoài thành, đi thăm dò động tĩnh của ma quỷ." Triệu Minh Quangnói."Chuyện này cũng không cần gấp gáp, ta đã điều động trinh sát ra ngoài rồi."Liễu Bình nói."Đã có người đi rồi?" Triệu Minh Quang nói với vẻ ngạc nhiên.Hắn ta quan sát xung quanh.Chỉ có mấy tên vệ binh canh giữ tại cửa thành, không bị thương thì cũng tànphế."Kỵ sĩ trưởng đại nhân, người của chúng ta rất chuyên nghiệp, cũng có thể hoànthành nhiệm vụ này, hay là để người của chúng ta đi đi." Triệu Minh Quang nói."Rốt cuộc thì các ngươi tới từ nơi nào?" Liễu Bình hỏi."Không thể trả lời được..." Triệu Minh Quang chỉ chỉ về phía Giao diện khôngtồn tại trong hư không kia, cười nói: "Nói ra, ta sẽ bị xóa bỏ."Một bóng trắng từ nơi xa bay tới, hạ xuống trên vai Liễu Bình.Là một con mèo lông trắng rất đáng yêu.Nó nói tiếng người: "Liễu Bình, ma quỷ đã tập kết, nửa tiếng sau sẽ tới nơinày."Liễu Bình cùng Triệu Minh Quang đều cảm thấy kinh hãi."Thực lực của bọn chúng như thế nào?" Liễu Bình hỏi."Có khoảng hơn bảy trăm con ma quỷ, thực lực mỗi cá thể tương đương vớinhững chức nghiệp giả này." Mèo trắng nói.Sắc mặt Triệu Minh Quang trở nên tái nhợt."Không thể nào... nhiệm vụ chắc chắn phải chết..." Hắn ta lẩm bẩm."Ngoài những ma quỷ này ra, bọn chúng còn có chuẩn bị nào khác nữa haykhông?" Liễu Bình hỏi."Không có, nơi này chỉ là một tòa thành nhỏ, cho nên những tồn tại mạnh mẽđều đi công kích những nơi khác, có lẽ bọn chúng còn cảm thấy điều động hơnbảy trăm binh lính đã là rất coi trọng nơi này rồi." Mèo trắng trả lời.Liễu Bình liếc nhìn Triệu Minh Quang, đưa tay rút ra một thẻ bài.Bụp!Thẻ bài hóa thành hai khẩu pháo.ấ ế"Đây là hỏa pháo có uy lực lớn nhất trong thành trì, chỉ là thiếu đạn dược, tathấy trước khi tới đây các ngươi đã chuẩn bị rất sung túc, không biết các ngươicó thể chế tạo ra một vài đạn pháo hay không?" Liễu Bình hỏi."Có thể, ta sẽ sắp xếp nhân lực làm chuyện này... thế nhưng ma quỷ là một loàirất xảo quyệt, loại hỏa pháo này nhiều nhất chỉ có thể bắn một vòng, những phátbắn sau sẽ bị bọn chúng nghĩ cách né tránh mất." Triệu Minh Quang thở dài mộthơi, vội vàng muốn rời khỏi để điều động binh lực."Triệu Minh Quang." Liễu Bình gọi hắn ta lại."Kỵ sĩ trưởng đại nhân, còn có chuyện gì sao?" Hắn ta hỏi."Các ngươi có bao nhiêu chức nghiệp hệ trị liệu?""Chức nghiệp trị liệu? Đây là một chức nghiệp rất hiếm gặp, đoàn đội nhỏ nhưchúng ta không đủ hấp dẫn một vị chức nghiệp hệ trị liệu."Liễu Bình nhìn hắn ta, nói: "Không cần sợ hãi hơn bảy trăm tên ma quỷ này."Bờ môi Triệu Minh Quang run lên, sắc mặt xám ngoét, không nói lời nào.Liễu Bình bổ sung: "Quên nói cho ngươi biết, ta là Thánh kỵ sĩ."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình đứng tại chỗ, tiếp tục trầm tư.Mình mới tới, cần phải tiếp nhận chức vụ Kỵ sĩ trưởng này, mới có thể có đượcthân phận tại thế giới này.Bởi vậy bị người lưu lại nơi này thủ thành, cũng là một chuyện bất đắc dĩ.Chuyện quan trọng nhất vào thời điểm hiện tại chính là, nhìn xem sau khi Tửtước rời khỏi, nơi này có còn lại thứ gì hay không.Liễu Bình cầm tấm thẻ bài kia lên, quan sát một cách tỉ mỉ.Trên thẻ bài có vẽ một Kỵ sĩ mặc một bộ áo giáp trắng tinh, một tay cầm kiếm,tay kia nâng cao, nâng một đoàn ánh sáng.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Thánh Ngâm thuật cao cấp.][Thẻ kỹ năng đặc biệt (Kỵ sĩ).][Thuyết minh: Đây là một loại kỹ xảo âm thầm kích hoạt Thánh Ngâm thuật, cóthể giúp người sử dụng lược bỏ bước ngâm xướng, có thể sử dụng chiêu thứcchữa trị sơ cấp này ngay lập tức.][Muốn sử dụng tấm thẻ bài này, cần thanh toán năm điểm Hồn lực.]Tốt.Mặc dù tử tước Addington chạy trốn, thế nhưng ông ta cũng bận tâm thể diệncủa mình, ít nhất vẫn biết đạo lý muốn dùng người thì phải thanh toán thù lao.Liễu Bình cầm thẻ bài, nói nhỏ: "Sử dụng."Tấm thẻ bài hóa thành một luồng sáng, nhẹ nhàng bao phủ lên người Liễu Bình,một lúc lâu sau mới hoàn toàn biến mất.Trong đầu Liễu Bình hiện lên rất nhiều kỹ xảo liên quan tới Thánh Ngaammthuật.Trong khoảnh khắc, hắn cảm giác như mình đã luyện tập Thánh Ngâm thuậthàng ngàn, hàng vạn lần vậy, tới mức phất tay là có thể sử dụng, không cần lại ỷvào chú ngữ nữa.Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:[Ngươi đã nắm giữ kỹ xảo âm thầm kích hoạt Thánh Ngâm thuật.][Hồn lực đã tiêu hao: 5 điểm.][Từ giờ trở đi, ngươi tùy ý phất tay, đã có thể phóng ra thuật pháp điều trị sơcấp: Thánh Ngâm thuật.]Pháp thuật này, có hiệu quả điều trị khá tốt đối với ngoại thương trên tứ chicùng với vết thương trong nội tạng, là một môn pháp thuật điều trị sơ cấp kháthực dụng.Tâm trạng Liễu Bình hơi tốt hơn chút, cầm con dấu lên, áng chừng.Đây là con dấu phụ của thành chủ.Từ giờ trở đi, mình có thể đại biểu cho tử tước Addington, chỉ huy vận hànhtoàn bộ thành trì.Thành trì này còn có thứ gì có thể vận hành chứ?"Dẫn ta tới kho lương thực xem chút." Liễu Bình nói với người quản gia kia."Được rồi, Kỵ sĩ trưởng đại nhân." Quản gia nói.Sau khi mở cửa kho lương, Liễu Bình không nhịn được mà thở dài một hơi.Lương thực nơi này hầu như đã cạn kiệt.Sau đó, Liễu Bình lại đi tới kho vũ khí, chuồng ngựa, nhà kho trang bị hạngnặng.Kho vũ khí trống rỗng.Không có bất cứ một con ngựa nào nữa cả.Mà làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên chính là, vẫn còn có hai khẩu pháođại bác vẫn còn sử dụng được, đặt trong kho hàng trang bị hạng nặng...Thế nhưng lại không có đạn pháo.Dựa theo nguyên tắc không thể lãng phí, Liễu Bình đặt tay lên hai khẩu pháo,kích hoạt năng lực của Giao diện Anh Linh: Thu lấy thẻ bài.Bụp!Hai tiếng vang nhỏ xuất hiện, hai khẩu pháo biến thành một tấm thẻ bài, bị LiễuBình nhét vào trong túi."Lương thực đã hết sạch rồi sao?" Liễu Bình hỏi."Kỵ sĩ trưởng đại nhân, trên thực tế, người trong lâu đài này, vẫn còn lại mộtchút lương thực, tử tước cũng đã chuẩn bị đồ ăn sung túc cho ngài rồi, nhữngthứ này đều được đặt tại nhà bếp." Quản gia nói nhỏ."Dẫn ta đi." Liễu Bình nói.Hai người đi tới phòng bếp.Thức ăn dự trữ của nơi này cũng không ít, đủ cho hơn mười người ăn trongvòng một tuần lễ."Bắt đầu nấu cơm đi, cho người trong lâu đài, cộng thêm ba mươi suất cơm trưanữa." Liễu Bình ra lệnh."Đại nhân, nếu là như vậy, lương thực nơi này chỉ đủ ăn trong mấy ngày màthôi." Quản gia hơi khó xử."Lương thực thì giao cho ta giải quyết, không cần ngươi quan tâm, chỉ cần làmtheo yêu cầu của ta là được." Liễu Bình vỗ vai hắn ta, nói."Vâng, đại nhân." Quản gia nói.Buổi trưa.Các chức nghiệp giả thay phiên nhau trở về lâu đài ăn cơm.Liễu Bình cùng Triệu Minh Quang đứng trên tường thành, cùng nhìn về phíavùng hoang dã."Chúng ta đã xây dựng đầy đủ các công sự phòng ngự, buổi chiều sẽ phái línhtrinh sát ra ngoài thành, đi thăm dò động tĩnh của ma quỷ." Triệu Minh Quangnói."Chuyện này cũng không cần gấp gáp, ta đã điều động trinh sát ra ngoài rồi."Liễu Bình nói."Đã có người đi rồi?" Triệu Minh Quang nói với vẻ ngạc nhiên.Hắn ta quan sát xung quanh.Chỉ có mấy tên vệ binh canh giữ tại cửa thành, không bị thương thì cũng tànphế."Kỵ sĩ trưởng đại nhân, người của chúng ta rất chuyên nghiệp, cũng có thể hoànthành nhiệm vụ này, hay là để người của chúng ta đi đi." Triệu Minh Quang nói."Rốt cuộc thì các ngươi tới từ nơi nào?" Liễu Bình hỏi."Không thể trả lời được..." Triệu Minh Quang chỉ chỉ về phía Giao diện khôngtồn tại trong hư không kia, cười nói: "Nói ra, ta sẽ bị xóa bỏ."Một bóng trắng từ nơi xa bay tới, hạ xuống trên vai Liễu Bình.Là một con mèo lông trắng rất đáng yêu.Nó nói tiếng người: "Liễu Bình, ma quỷ đã tập kết, nửa tiếng sau sẽ tới nơinày."Liễu Bình cùng Triệu Minh Quang đều cảm thấy kinh hãi."Thực lực của bọn chúng như thế nào?" Liễu Bình hỏi."Có khoảng hơn bảy trăm con ma quỷ, thực lực mỗi cá thể tương đương vớinhững chức nghiệp giả này." Mèo trắng nói.Sắc mặt Triệu Minh Quang trở nên tái nhợt."Không thể nào... nhiệm vụ chắc chắn phải chết..." Hắn ta lẩm bẩm."Ngoài những ma quỷ này ra, bọn chúng còn có chuẩn bị nào khác nữa haykhông?" Liễu Bình hỏi."Không có, nơi này chỉ là một tòa thành nhỏ, cho nên những tồn tại mạnh mẽđều đi công kích những nơi khác, có lẽ bọn chúng còn cảm thấy điều động hơnbảy trăm binh lính đã là rất coi trọng nơi này rồi." Mèo trắng trả lời.Liễu Bình liếc nhìn Triệu Minh Quang, đưa tay rút ra một thẻ bài.Bụp!Thẻ bài hóa thành hai khẩu pháo.ấ ế"Đây là hỏa pháo có uy lực lớn nhất trong thành trì, chỉ là thiếu đạn dược, tathấy trước khi tới đây các ngươi đã chuẩn bị rất sung túc, không biết các ngươicó thể chế tạo ra một vài đạn pháo hay không?" Liễu Bình hỏi."Có thể, ta sẽ sắp xếp nhân lực làm chuyện này... thế nhưng ma quỷ là một loàirất xảo quyệt, loại hỏa pháo này nhiều nhất chỉ có thể bắn một vòng, những phátbắn sau sẽ bị bọn chúng nghĩ cách né tránh mất." Triệu Minh Quang thở dài mộthơi, vội vàng muốn rời khỏi để điều động binh lực."Triệu Minh Quang." Liễu Bình gọi hắn ta lại."Kỵ sĩ trưởng đại nhân, còn có chuyện gì sao?" Hắn ta hỏi."Các ngươi có bao nhiêu chức nghiệp hệ trị liệu?""Chức nghiệp trị liệu? Đây là một chức nghiệp rất hiếm gặp, đoàn đội nhỏ nhưchúng ta không đủ hấp dẫn một vị chức nghiệp hệ trị liệu."Liễu Bình nhìn hắn ta, nói: "Không cần sợ hãi hơn bảy trăm tên ma quỷ này."Bờ môi Triệu Minh Quang run lên, sắc mặt xám ngoét, không nói lời nào.Liễu Bình bổ sung: "Quên nói cho ngươi biết, ta là Thánh kỵ sĩ."

Chương 316: Chức nghiệp trị liệu?