"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 331: Yên tâm, giao cho ta

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Thành St.Tosif.Liễu Bình lặng lẽ đáp xuống một góc hẻo lánh trong thành, nhanh chóng đi đếnhướng phủ Thành chủ.Oanh!Mặt đất chấn động.Ánh lửa phóng lên cao.Liễu Bình nghe tiếng động mà nhìn lại, chỉ thấy trong phủ Thành chủ bốc lênkhói đặc cuồn cuộn.Trùng hợp như vậy sao?Không ——Là tên tà thần kia!Nó đã giành trước một bước, tiến vào phủ Thành chủ rồi!Bước chân Liễu Bình nhanh hơn, vừa lao nhanh về phía trước vừa hỏi: “Yana,ngươi tỉnh rồi chưa?”“Ta đều đã biết.” Giọng nói của Yana vang lên.“Được, ta muốn mượn của ngươi một món đồ.”“Cái gì?”“Vòng nguyệt quế thánh kỵ sĩ.”“Ngươi muốn thứ đó làm cái —— Thì ra là thế, được rồi.”Vòng nguyệt quế tỏa ra hào quang xuất hiện ở trước mặt Liễu Bình.Hắn thuận tay bắt lấy vòng nguyệt quế, đội ngay lên trên đầu rồi vọt tới trướcphủ Thành chủ.Chỉ thấy một bóng người vừa bay ra từ phủ Thành chủ, dừng ở cách đó khôngxa, nhanh chóng nhìn thoáng qua Liễu Bình.Đây là một người mang vẻ mặt điên cuồng quái dị, gã nhếch môi cười nhạo:“Ngươi đã tới trễ, lá bài kia đã bị ta lấy được rồi!”Tiếng nói vừa dứt thì thân thể gã chợt lóe, bay về hướng trời cao.Liễu Bình lại không đuổi theo.—— Chìa khóa ở trong tay của hắn.Khi hắn tới gần cái hộp kia thì chìa khóa sẽ không ngừng phát ra tiếng kêu to.Hơn nữa vụ nổ mạnh vừa mới xảy ra.Hắn vừa đến nơi này thì lập tức đụng phải đối phương.Chuyện này cũng quá trùng hợp!Liễu Bình cắn răng một cái, trực tiếp không quan tâm đến người vừa rồi, ngượclại vọt vào phủ Thành chủ.Nơi này có không ít người bị thương, tiếng kêu than vang dội trời đất.Một gã người hầu chạy tới, gấp gáp nói: “Thánh kỵ sĩ? Ngài tới thì tốt quá,chúng ta có rất nhiều người cần được cứu trị, xin theo ta tới đây.”“Được.”Liễu Bình lên tiếng, đi theo đối phương vài bước thì bỗng rút một thanh trườngđao ra, nhẹ nhàng chém một cái về phía trước.Đầu của tên người hầu kia rơi xuống, thân thể lại như bị làm giật mình, lập tứcbắn vọt ra khỏi đó.Thân thể của nó bò ở dưới mái hiên, chống toàn bộ thân thể nhân loại lên, để lộra một đôi cánh quái dị cùng vô số móng vuốt.“Tại sao ngươi biết ta không phải người?” Con sâu kia hỏi.Liễu Bình lui về phía sau vài bước, nhìn lại hướng đình viện.Chỉ thấy trong đình viện có không ít người đang nằm, mà trên đầu những ngườihầu đang vội cứu hoả, những binh lính cầm binh khí trong tay để canh gác,những phụ nhân tiểu thư quý tộc được cứu ra từ hậu trạch, tất cả đều hiện lênnhững chữ nhỏ không đồng nhất:“Một tên thủ vệ.”“Một tên thi trùng.”“Nhân loại.”“Nhân loại.”“Nhân loại.”“Một kẻ ám sát.”... Nhân loại và quái vật hỗn tạp ở bên nhau.Trong cục diện hỗn loạn này, vô số con sâu hợp lực lại trộm đi một cái hộp thìcũng không phải việc gì khó.Nhưng đối với Liễu Bình mà nói, đó lại là một phiền phức cực lớn.Chỉ thấy Liễu Bình tiện tay rút ra một thanh chiến kỳ, quát khẽ lên: “Triệu hoán,anh linh đều tới!”…Tiếng vó ngựa bỗng nhiên vang lên.Cánh cổng của phủ Thành chủ ầm ầm mở ra, một đội chức nghiệp giả đằngđằng sát khí vọt vào.“Thánh kỵ sĩ đại nhân!”ếChiến sĩ Triệu Minh Quang quát lớn ngay trên lưng ngựa.Ở phía sau hắn ta, hai mươi chín chức nghiệp giả đồng loạt nhìn chăm chú vàovòng nguyệt quế sáng rực trên đầu của Liễu Bình.Thánh kỵ sĩ!Quả nhiên hắn là Thánh kỵ sĩ!Liễu Bình cất chiến kỳ đi, vung tay lên rồi nói: “Lần này là muốn lấy đi mộtthứ, lát nữa một khi lấy được thứ kia thì các ngươi phải tiếp sức mang nó đi rangoài.”“Tuân lệnh!”Mọi người xuống ngựa, dựa theo sách lược mang thứ đó đi mà nhanh chóngthương lượng kế hoạch an bài nhân lực, sau đó lập tức tập kết ở bên cạnh LiễuBình, đi thẳng một mạch vào bên trong phủ Thành chủ.Trên đường đi cũng có một vài người tiến đến ngăn cản.Nhưng ba mươi chức nghiệp giả đồng loạt ra tay, bất cứ kẻ nào ngăn cản cũngbị chém gục ngay tại chỗ.“Bọn chúng... Tại sao chúng lại là sâu?” Một chức nghiệp giả vừa nhìn thi thểtrên mặt đất vừa hỏi.“Cẩn thận một chút, trong chúng nó có một vài con rất mạnh đấy.” Liễu Bìnhnói.Mọi người quẹo qua một hành lang.Bỗng nhiên, một con mèo trắng như tuyết xuất hiện ở cuối con đường, miệngphun tiếng người: “Liễu Bình, bảo khố ở bên này.”Là Triệu Thiền Y!Vừa rồi lúc rơi xuống, nàng ta đã thâm nhập vào phủ Thành chủ trước để nhanhchóng thăm dò hư thật.“Đi.”Liễu Bình mang theo mọi người đi vội một mạch vào đó, chỉ thấy con đườngphía trước là một nơi nhìn như kho hàng, hai cánh cổng lớn đã hư hao, bêntrong là một mảnh hỗn độn.Đá quý đủ mọi màu sắc, đồng vàng thành túi, đồ sứ, binh khí và sách vở rơi vãiđầy đất.Ong ——Trên người Liễu Bình bỗng truyền đến một loạt tiếng kêu to.Là chìa khóa bằng gỗ kia!Chìa khóa cần đến gần lá bài đầu tiên thì mới kêu to.“Rất tốt, xem ra thẻ bài kia còn ở nơi này.”ễ ế ồ ầ ấ ồ ỗLiễu Bình vọt vào, tìm kiếm một hồi trong những thứ đầy đất rồi bỗng giơ mộtcái hộp gỗ lên cao cao, lớn tiếng nói: “Ta tìm được rồi!”Trong chớp nhoáng ——Trên bốn bức tường bỗng hiện ra mấy con sâu.Trong đó có một con sâu nửa hình người toàn thân tỏa ra ánh sáng hắc ám, nócất tiếng nói châm chọc: “Tên ngu xuẩn, vốn muốn dẫn ngươi đi, nhưng nếungươi đã đến rồi thì lá bài trong tay ngươi là của ta!”Dao động bạo ngược tỏa ra từ trên người nó thổi bay tất cả những thứ trong khohàng lên.Liễu Bình đột nhiên quát: “Triệu Minh Quang!”Hắn ném cái hộp đi.Triệu Minh Quang nhận lấy hộp, xoay người bỏ chạy.Bảy tám chức nghiệp giả ở bên người hắn ta lập tức dựng thẳng lá chắn lên,ngăn cản ở cửa vào bảo khố, tranh thủ thời gian cho Triệu Minh Quang.“Muốn chạy à?” Con sâu màu đen ra sức va chạm, lập tức đâm bay nhóm chứcnghiệp giả giữ cửa ra ngoài.Những con sâu khác lập tức đuổi theo sau, lúc đến gần thì chúng đồng loạt phụtra từng vệt chất lỏng màu xanh lục sền sệt về hướng Liễu Bình.Liễu Bình kéo cái bàn trước mặt qua để ngăn cản, cái bàn bị ăn mòn tan biếntrong nháy mắt.“Linh Quang Thuẫn!”Mèo trắng phát ra một tiếng kêu mềm mại trên vai hắn, cong móng vuốt lên,dựng lên một mặt lá chắn ánh sáng trong không khí.Tất cả công kích lập tức bị ngăn cản.“Thiền Y, mau! Mau đi đoạt lấy cái hộp gỗ kia, nhất định đừng để chúng nógiành được!” Liễu Bình gấp gáp mà nói.“Yên tâm, giao cho ta.” Mèo trắng lên tiếng.Nàng ta hóa thành một lưu quang bay vút ra ngoài, bỗng nhiên hóa thành mộtthiếu nữ, cầm đao cách không mà chém.Hư không tỏa ra từng trận dao động hung hãn vô hình.Những con sâu dừng ở cuối cùng đó sôi nổi bị xé rách, phát ra từng đợt kêu tothê thảm, ngã xuống mặt đất không thể nhúc nhích.Con sâu đen cầm đầu kia lại hoàn toàn mặc kệ chuyện này.Nó dùng hết toàn lực nhào về phía trước, lại phá tan những tên chức nghiệp giảchắn ở trên đường lần nữa, lập tức nhào lên trên lưng Triệu Minh Quang.Nói thì chậm, những diễn ra thì rất nhanh ——

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Thành St.Tosif.Liễu Bình lặng lẽ đáp xuống một góc hẻo lánh trong thành, nhanh chóng đi đếnhướng phủ Thành chủ.Oanh!Mặt đất chấn động.Ánh lửa phóng lên cao.Liễu Bình nghe tiếng động mà nhìn lại, chỉ thấy trong phủ Thành chủ bốc lênkhói đặc cuồn cuộn.Trùng hợp như vậy sao?Không ——Là tên tà thần kia!Nó đã giành trước một bước, tiến vào phủ Thành chủ rồi!Bước chân Liễu Bình nhanh hơn, vừa lao nhanh về phía trước vừa hỏi: “Yana,ngươi tỉnh rồi chưa?”“Ta đều đã biết.” Giọng nói của Yana vang lên.“Được, ta muốn mượn của ngươi một món đồ.”“Cái gì?”“Vòng nguyệt quế thánh kỵ sĩ.”“Ngươi muốn thứ đó làm cái —— Thì ra là thế, được rồi.”Vòng nguyệt quế tỏa ra hào quang xuất hiện ở trước mặt Liễu Bình.Hắn thuận tay bắt lấy vòng nguyệt quế, đội ngay lên trên đầu rồi vọt tới trướcphủ Thành chủ.Chỉ thấy một bóng người vừa bay ra từ phủ Thành chủ, dừng ở cách đó khôngxa, nhanh chóng nhìn thoáng qua Liễu Bình.Đây là một người mang vẻ mặt điên cuồng quái dị, gã nhếch môi cười nhạo:“Ngươi đã tới trễ, lá bài kia đã bị ta lấy được rồi!”Tiếng nói vừa dứt thì thân thể gã chợt lóe, bay về hướng trời cao.Liễu Bình lại không đuổi theo.—— Chìa khóa ở trong tay của hắn.Khi hắn tới gần cái hộp kia thì chìa khóa sẽ không ngừng phát ra tiếng kêu to.Hơn nữa vụ nổ mạnh vừa mới xảy ra.Hắn vừa đến nơi này thì lập tức đụng phải đối phương.Chuyện này cũng quá trùng hợp!Liễu Bình cắn răng một cái, trực tiếp không quan tâm đến người vừa rồi, ngượclại vọt vào phủ Thành chủ.Nơi này có không ít người bị thương, tiếng kêu than vang dội trời đất.Một gã người hầu chạy tới, gấp gáp nói: “Thánh kỵ sĩ? Ngài tới thì tốt quá,chúng ta có rất nhiều người cần được cứu trị, xin theo ta tới đây.”“Được.”Liễu Bình lên tiếng, đi theo đối phương vài bước thì bỗng rút một thanh trườngđao ra, nhẹ nhàng chém một cái về phía trước.Đầu của tên người hầu kia rơi xuống, thân thể lại như bị làm giật mình, lập tứcbắn vọt ra khỏi đó.Thân thể của nó bò ở dưới mái hiên, chống toàn bộ thân thể nhân loại lên, để lộra một đôi cánh quái dị cùng vô số móng vuốt.“Tại sao ngươi biết ta không phải người?” Con sâu kia hỏi.Liễu Bình lui về phía sau vài bước, nhìn lại hướng đình viện.Chỉ thấy trong đình viện có không ít người đang nằm, mà trên đầu những ngườihầu đang vội cứu hoả, những binh lính cầm binh khí trong tay để canh gác,những phụ nhân tiểu thư quý tộc được cứu ra từ hậu trạch, tất cả đều hiện lênnhững chữ nhỏ không đồng nhất:“Một tên thủ vệ.”“Một tên thi trùng.”“Nhân loại.”“Nhân loại.”“Nhân loại.”“Một kẻ ám sát.”... Nhân loại và quái vật hỗn tạp ở bên nhau.Trong cục diện hỗn loạn này, vô số con sâu hợp lực lại trộm đi một cái hộp thìcũng không phải việc gì khó.Nhưng đối với Liễu Bình mà nói, đó lại là một phiền phức cực lớn.Chỉ thấy Liễu Bình tiện tay rút ra một thanh chiến kỳ, quát khẽ lên: “Triệu hoán,anh linh đều tới!”…Tiếng vó ngựa bỗng nhiên vang lên.Cánh cổng của phủ Thành chủ ầm ầm mở ra, một đội chức nghiệp giả đằngđằng sát khí vọt vào.“Thánh kỵ sĩ đại nhân!”ếChiến sĩ Triệu Minh Quang quát lớn ngay trên lưng ngựa.Ở phía sau hắn ta, hai mươi chín chức nghiệp giả đồng loạt nhìn chăm chú vàovòng nguyệt quế sáng rực trên đầu của Liễu Bình.Thánh kỵ sĩ!Quả nhiên hắn là Thánh kỵ sĩ!Liễu Bình cất chiến kỳ đi, vung tay lên rồi nói: “Lần này là muốn lấy đi mộtthứ, lát nữa một khi lấy được thứ kia thì các ngươi phải tiếp sức mang nó đi rangoài.”“Tuân lệnh!”Mọi người xuống ngựa, dựa theo sách lược mang thứ đó đi mà nhanh chóngthương lượng kế hoạch an bài nhân lực, sau đó lập tức tập kết ở bên cạnh LiễuBình, đi thẳng một mạch vào bên trong phủ Thành chủ.Trên đường đi cũng có một vài người tiến đến ngăn cản.Nhưng ba mươi chức nghiệp giả đồng loạt ra tay, bất cứ kẻ nào ngăn cản cũngbị chém gục ngay tại chỗ.“Bọn chúng... Tại sao chúng lại là sâu?” Một chức nghiệp giả vừa nhìn thi thểtrên mặt đất vừa hỏi.“Cẩn thận một chút, trong chúng nó có một vài con rất mạnh đấy.” Liễu Bìnhnói.Mọi người quẹo qua một hành lang.Bỗng nhiên, một con mèo trắng như tuyết xuất hiện ở cuối con đường, miệngphun tiếng người: “Liễu Bình, bảo khố ở bên này.”Là Triệu Thiền Y!Vừa rồi lúc rơi xuống, nàng ta đã thâm nhập vào phủ Thành chủ trước để nhanhchóng thăm dò hư thật.“Đi.”Liễu Bình mang theo mọi người đi vội một mạch vào đó, chỉ thấy con đườngphía trước là một nơi nhìn như kho hàng, hai cánh cổng lớn đã hư hao, bêntrong là một mảnh hỗn độn.Đá quý đủ mọi màu sắc, đồng vàng thành túi, đồ sứ, binh khí và sách vở rơi vãiđầy đất.Ong ——Trên người Liễu Bình bỗng truyền đến một loạt tiếng kêu to.Là chìa khóa bằng gỗ kia!Chìa khóa cần đến gần lá bài đầu tiên thì mới kêu to.“Rất tốt, xem ra thẻ bài kia còn ở nơi này.”ễ ế ồ ầ ấ ồ ỗLiễu Bình vọt vào, tìm kiếm một hồi trong những thứ đầy đất rồi bỗng giơ mộtcái hộp gỗ lên cao cao, lớn tiếng nói: “Ta tìm được rồi!”Trong chớp nhoáng ——Trên bốn bức tường bỗng hiện ra mấy con sâu.Trong đó có một con sâu nửa hình người toàn thân tỏa ra ánh sáng hắc ám, nócất tiếng nói châm chọc: “Tên ngu xuẩn, vốn muốn dẫn ngươi đi, nhưng nếungươi đã đến rồi thì lá bài trong tay ngươi là của ta!”Dao động bạo ngược tỏa ra từ trên người nó thổi bay tất cả những thứ trong khohàng lên.Liễu Bình đột nhiên quát: “Triệu Minh Quang!”Hắn ném cái hộp đi.Triệu Minh Quang nhận lấy hộp, xoay người bỏ chạy.Bảy tám chức nghiệp giả ở bên người hắn ta lập tức dựng thẳng lá chắn lên,ngăn cản ở cửa vào bảo khố, tranh thủ thời gian cho Triệu Minh Quang.“Muốn chạy à?” Con sâu màu đen ra sức va chạm, lập tức đâm bay nhóm chứcnghiệp giả giữ cửa ra ngoài.Những con sâu khác lập tức đuổi theo sau, lúc đến gần thì chúng đồng loạt phụtra từng vệt chất lỏng màu xanh lục sền sệt về hướng Liễu Bình.Liễu Bình kéo cái bàn trước mặt qua để ngăn cản, cái bàn bị ăn mòn tan biếntrong nháy mắt.“Linh Quang Thuẫn!”Mèo trắng phát ra một tiếng kêu mềm mại trên vai hắn, cong móng vuốt lên,dựng lên một mặt lá chắn ánh sáng trong không khí.Tất cả công kích lập tức bị ngăn cản.“Thiền Y, mau! Mau đi đoạt lấy cái hộp gỗ kia, nhất định đừng để chúng nógiành được!” Liễu Bình gấp gáp mà nói.“Yên tâm, giao cho ta.” Mèo trắng lên tiếng.Nàng ta hóa thành một lưu quang bay vút ra ngoài, bỗng nhiên hóa thành mộtthiếu nữ, cầm đao cách không mà chém.Hư không tỏa ra từng trận dao động hung hãn vô hình.Những con sâu dừng ở cuối cùng đó sôi nổi bị xé rách, phát ra từng đợt kêu tothê thảm, ngã xuống mặt đất không thể nhúc nhích.Con sâu đen cầm đầu kia lại hoàn toàn mặc kệ chuyện này.Nó dùng hết toàn lực nhào về phía trước, lại phá tan những tên chức nghiệp giảchắn ở trên đường lần nữa, lập tức nhào lên trên lưng Triệu Minh Quang.Nói thì chậm, những diễn ra thì rất nhanh ——

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Thành St.Tosif.Liễu Bình lặng lẽ đáp xuống một góc hẻo lánh trong thành, nhanh chóng đi đếnhướng phủ Thành chủ.Oanh!Mặt đất chấn động.Ánh lửa phóng lên cao.Liễu Bình nghe tiếng động mà nhìn lại, chỉ thấy trong phủ Thành chủ bốc lênkhói đặc cuồn cuộn.Trùng hợp như vậy sao?Không ——Là tên tà thần kia!Nó đã giành trước một bước, tiến vào phủ Thành chủ rồi!Bước chân Liễu Bình nhanh hơn, vừa lao nhanh về phía trước vừa hỏi: “Yana,ngươi tỉnh rồi chưa?”“Ta đều đã biết.” Giọng nói của Yana vang lên.“Được, ta muốn mượn của ngươi một món đồ.”“Cái gì?”“Vòng nguyệt quế thánh kỵ sĩ.”“Ngươi muốn thứ đó làm cái —— Thì ra là thế, được rồi.”Vòng nguyệt quế tỏa ra hào quang xuất hiện ở trước mặt Liễu Bình.Hắn thuận tay bắt lấy vòng nguyệt quế, đội ngay lên trên đầu rồi vọt tới trướcphủ Thành chủ.Chỉ thấy một bóng người vừa bay ra từ phủ Thành chủ, dừng ở cách đó khôngxa, nhanh chóng nhìn thoáng qua Liễu Bình.Đây là một người mang vẻ mặt điên cuồng quái dị, gã nhếch môi cười nhạo:“Ngươi đã tới trễ, lá bài kia đã bị ta lấy được rồi!”Tiếng nói vừa dứt thì thân thể gã chợt lóe, bay về hướng trời cao.Liễu Bình lại không đuổi theo.—— Chìa khóa ở trong tay của hắn.Khi hắn tới gần cái hộp kia thì chìa khóa sẽ không ngừng phát ra tiếng kêu to.Hơn nữa vụ nổ mạnh vừa mới xảy ra.Hắn vừa đến nơi này thì lập tức đụng phải đối phương.Chuyện này cũng quá trùng hợp!Liễu Bình cắn răng một cái, trực tiếp không quan tâm đến người vừa rồi, ngượclại vọt vào phủ Thành chủ.Nơi này có không ít người bị thương, tiếng kêu than vang dội trời đất.Một gã người hầu chạy tới, gấp gáp nói: “Thánh kỵ sĩ? Ngài tới thì tốt quá,chúng ta có rất nhiều người cần được cứu trị, xin theo ta tới đây.”“Được.”Liễu Bình lên tiếng, đi theo đối phương vài bước thì bỗng rút một thanh trườngđao ra, nhẹ nhàng chém một cái về phía trước.Đầu của tên người hầu kia rơi xuống, thân thể lại như bị làm giật mình, lập tứcbắn vọt ra khỏi đó.Thân thể của nó bò ở dưới mái hiên, chống toàn bộ thân thể nhân loại lên, để lộra một đôi cánh quái dị cùng vô số móng vuốt.“Tại sao ngươi biết ta không phải người?” Con sâu kia hỏi.Liễu Bình lui về phía sau vài bước, nhìn lại hướng đình viện.Chỉ thấy trong đình viện có không ít người đang nằm, mà trên đầu những ngườihầu đang vội cứu hoả, những binh lính cầm binh khí trong tay để canh gác,những phụ nhân tiểu thư quý tộc được cứu ra từ hậu trạch, tất cả đều hiện lênnhững chữ nhỏ không đồng nhất:“Một tên thủ vệ.”“Một tên thi trùng.”“Nhân loại.”“Nhân loại.”“Nhân loại.”“Một kẻ ám sát.”... Nhân loại và quái vật hỗn tạp ở bên nhau.Trong cục diện hỗn loạn này, vô số con sâu hợp lực lại trộm đi một cái hộp thìcũng không phải việc gì khó.Nhưng đối với Liễu Bình mà nói, đó lại là một phiền phức cực lớn.Chỉ thấy Liễu Bình tiện tay rút ra một thanh chiến kỳ, quát khẽ lên: “Triệu hoán,anh linh đều tới!”…Tiếng vó ngựa bỗng nhiên vang lên.Cánh cổng của phủ Thành chủ ầm ầm mở ra, một đội chức nghiệp giả đằngđằng sát khí vọt vào.“Thánh kỵ sĩ đại nhân!”ếChiến sĩ Triệu Minh Quang quát lớn ngay trên lưng ngựa.Ở phía sau hắn ta, hai mươi chín chức nghiệp giả đồng loạt nhìn chăm chú vàovòng nguyệt quế sáng rực trên đầu của Liễu Bình.Thánh kỵ sĩ!Quả nhiên hắn là Thánh kỵ sĩ!Liễu Bình cất chiến kỳ đi, vung tay lên rồi nói: “Lần này là muốn lấy đi mộtthứ, lát nữa một khi lấy được thứ kia thì các ngươi phải tiếp sức mang nó đi rangoài.”“Tuân lệnh!”Mọi người xuống ngựa, dựa theo sách lược mang thứ đó đi mà nhanh chóngthương lượng kế hoạch an bài nhân lực, sau đó lập tức tập kết ở bên cạnh LiễuBình, đi thẳng một mạch vào bên trong phủ Thành chủ.Trên đường đi cũng có một vài người tiến đến ngăn cản.Nhưng ba mươi chức nghiệp giả đồng loạt ra tay, bất cứ kẻ nào ngăn cản cũngbị chém gục ngay tại chỗ.“Bọn chúng... Tại sao chúng lại là sâu?” Một chức nghiệp giả vừa nhìn thi thểtrên mặt đất vừa hỏi.“Cẩn thận một chút, trong chúng nó có một vài con rất mạnh đấy.” Liễu Bìnhnói.Mọi người quẹo qua một hành lang.Bỗng nhiên, một con mèo trắng như tuyết xuất hiện ở cuối con đường, miệngphun tiếng người: “Liễu Bình, bảo khố ở bên này.”Là Triệu Thiền Y!Vừa rồi lúc rơi xuống, nàng ta đã thâm nhập vào phủ Thành chủ trước để nhanhchóng thăm dò hư thật.“Đi.”Liễu Bình mang theo mọi người đi vội một mạch vào đó, chỉ thấy con đườngphía trước là một nơi nhìn như kho hàng, hai cánh cổng lớn đã hư hao, bêntrong là một mảnh hỗn độn.Đá quý đủ mọi màu sắc, đồng vàng thành túi, đồ sứ, binh khí và sách vở rơi vãiđầy đất.Ong ——Trên người Liễu Bình bỗng truyền đến một loạt tiếng kêu to.Là chìa khóa bằng gỗ kia!Chìa khóa cần đến gần lá bài đầu tiên thì mới kêu to.“Rất tốt, xem ra thẻ bài kia còn ở nơi này.”ễ ế ồ ầ ấ ồ ỗLiễu Bình vọt vào, tìm kiếm một hồi trong những thứ đầy đất rồi bỗng giơ mộtcái hộp gỗ lên cao cao, lớn tiếng nói: “Ta tìm được rồi!”Trong chớp nhoáng ——Trên bốn bức tường bỗng hiện ra mấy con sâu.Trong đó có một con sâu nửa hình người toàn thân tỏa ra ánh sáng hắc ám, nócất tiếng nói châm chọc: “Tên ngu xuẩn, vốn muốn dẫn ngươi đi, nhưng nếungươi đã đến rồi thì lá bài trong tay ngươi là của ta!”Dao động bạo ngược tỏa ra từ trên người nó thổi bay tất cả những thứ trong khohàng lên.Liễu Bình đột nhiên quát: “Triệu Minh Quang!”Hắn ném cái hộp đi.Triệu Minh Quang nhận lấy hộp, xoay người bỏ chạy.Bảy tám chức nghiệp giả ở bên người hắn ta lập tức dựng thẳng lá chắn lên,ngăn cản ở cửa vào bảo khố, tranh thủ thời gian cho Triệu Minh Quang.“Muốn chạy à?” Con sâu màu đen ra sức va chạm, lập tức đâm bay nhóm chứcnghiệp giả giữ cửa ra ngoài.Những con sâu khác lập tức đuổi theo sau, lúc đến gần thì chúng đồng loạt phụtra từng vệt chất lỏng màu xanh lục sền sệt về hướng Liễu Bình.Liễu Bình kéo cái bàn trước mặt qua để ngăn cản, cái bàn bị ăn mòn tan biếntrong nháy mắt.“Linh Quang Thuẫn!”Mèo trắng phát ra một tiếng kêu mềm mại trên vai hắn, cong móng vuốt lên,dựng lên một mặt lá chắn ánh sáng trong không khí.Tất cả công kích lập tức bị ngăn cản.“Thiền Y, mau! Mau đi đoạt lấy cái hộp gỗ kia, nhất định đừng để chúng nógiành được!” Liễu Bình gấp gáp mà nói.“Yên tâm, giao cho ta.” Mèo trắng lên tiếng.Nàng ta hóa thành một lưu quang bay vút ra ngoài, bỗng nhiên hóa thành mộtthiếu nữ, cầm đao cách không mà chém.Hư không tỏa ra từng trận dao động hung hãn vô hình.Những con sâu dừng ở cuối cùng đó sôi nổi bị xé rách, phát ra từng đợt kêu tothê thảm, ngã xuống mặt đất không thể nhúc nhích.Con sâu đen cầm đầu kia lại hoàn toàn mặc kệ chuyện này.Nó dùng hết toàn lực nhào về phía trước, lại phá tan những tên chức nghiệp giảchắn ở trên đường lần nữa, lập tức nhào lên trên lưng Triệu Minh Quang.Nói thì chậm, những diễn ra thì rất nhanh ——

Chương 331: Yên tâm, giao cho ta