"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 332: Ta bị trúng bẫy

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Triệu Minh Quang đưa cái hộp gỗ hướng về phía trước, quát: “Mang cái hộpnày đi!”Một chức nghiệp giả dáng người thấp bé sớm đã đứng ở cuối con đường, nhậnlấy cái hộp gỗ kia rồi xoay người bỏ chạy.Hắn chạy ra vài bước, thân thể nhanh chóng hóa thành một con thú một sừng,miệng ngậm hộp gỗ mà chạy ra khỏi phủ Thành chủ.Con sâu màu đen phát ra một tiếng kêu to phẫn nộ, ngâm nga mà nói: “MaQuang Triều Tịch!”Bên ngoài phủ Thành chủ lập tức hiện ra vô số những ma quang màu đen giốngnhư tường cao chặn ngang lại.Thú một sừng lại như nhìn không thấy, lập tức lao về hướng những bức tườngcao đó ——Chỉ thấy một sừng trên đầu của nó tỏa ra ánh sáng hoa mỹ, đâm thủng nhữngbức tường ma quang phía trước.Nó cứ như vậy mà đâm thủng ra một con đường, chạy ra hướng ngoài thành.Hắc Quang Ma Trùng hừ một tiếng, đang muốn đuổi theo thì bỗng lách ngườiqua một bên.Một ánh đao sắc bén xuất hiện ở chỗ đứng ban đầu của nó.Ma trùng bay vút lên trời rồi nhìn lại.Chỉ thấy Liễu Bình đứng ở bên cạnh con đường, tất cả chức nghiệp giả giơ tấmchắn lên bảo vệ hắn.Mà Triệu Thiền Y đứng ở phía trước mọi người, tay nâng một thanh trường đao,trên mặt hiện ra vẻ nóng lòng muốn thử.“Ngươi thua, hộp gỗ đã bị người của ta mang đi, ngươi không tìm thấy được thẻbài kia.” Liễu Bình nhẹ nhàng mà nói.Hắc Quang Ma Trùng nói: “Người trẻ tuổi, ta từng kiến thức qua đối thủ rấtcường đại, cũng trải qua vô số chiến tranh, thậm chí giết người còn nhiều hơncả số ngày ngươi từng sống trên đời, vì sao ngươi dám ngạo mạn như thế trướcmặt ta?”Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta biết ngươi là một loại tồn tại không thểtưởng tượng, ngươi thấy như vậy có được không ——”“Đừng tranh lá bài danh sách với ta, sau khi thành công, ta thả ngươi rời đi,ngươi có thể đạt được tự do, tiến vào Vĩnh Dạ, đi ganh đua cao thấp với nhữngkẻ ngủ say cường đại ở những nơi khác, nhưng đừng đối phó với Nhân tộcchúng ta.”“Ngươi thấy thế nào?”ễ ẳ ốLiễu Bình nói xong thì lẳng lặng chờ đợi đối phương đáp lại.Hắc Quang Ma Trùng châm chọc nói: “Ngươi căn bản không biết cái gì mà dámlớn lối ở nơi này...”“Chúng ta có thể ký kết một khế ước nghiêm khắc, hay là ngươi còn có yêu cầugì khác?” Liễu Bình thản nhiên hỏi.“Linh hồn của tất cả nhân loại đều phải trở thành chất dinh dưỡng của ta, nhưvậy ta mới khôi phục được một chút sức mạnh... Điều kiện này ngươi có thểchấp nhận không?” Hắc Quang Ma Trùng hỏi.“Sao ngươi chả có chút thành ý nào cả thế.” Liễu Bình thở dài nói.Hắc Quang Ma Trùng phát ra tiếng cười trầm thấp, nói: “Người trẻ tuổi, ta biếtngươi đang kéo dài thời gian, để người kia chạy xa hơn, để hắn giấu được thẻbài danh sách kia, nhưng mà —— Ta sớm đã thành lập điểm không gian dời điở các nơi ngoài thành rồi.”“Ngươi quá ngây thơ rồi.”Nói xong câu đó, trên người nó hiện ra từng trận dao động không gian vặn vẹo.Trong nháy mắt tiếp theo.Nó biến mất.Lúc này tới lượt đám người Triệu Minh Quang sửng sốt.“Nó biết truyền tống!”“Làm sao bây giờ?”“Nó nhất định đi ra ngoài thành chờ người của chúng ta, không xong!”“Tránh không khỏi rồi.”Mọi người mồm năm miệng mười mà nói, đều trở nên nôn nóng.Liễu Bình nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó xoay người đi vào trong bảo khố.Hắn đi vào bảo khố, chỉ thấy một nơi nào đó không có bóng người đang hiệnlên một hàng chữ nhỏ:“Một con ma trùng đang ẩn nấp.”—— Nơi này còn có một con ma trùng đang lẩn trốn!Liễu Bình thấp giọng mà nói: “Thiền Y, vị trí án thư bên trái phía trước, cố gắnggiết chết ngay.”“Được.”Ánh đao trùng trùng điệp điệp sáng lên, bọc toàn bộ án thư vào trong đó, nhẹnhàng xoắn một cái.Ma trùng nấp trong hư không kia còn chưa kịp kêu một tiếng thì đã trực tiếp bịchém thành một máu loãng màu lục đậm.Hư không khẽ động.ố ấ ầ ầ ễYana nhẹ nhàng đáp xuống đất, cầm roi dài trong tay, đứng hầu ở bên cạnh LiễuBình.Triệu Thiền Y cầm trường đao đứng ở phía bên kia của hắn.Mãi đến lúc này ——Liễu Bình mới cong lưng mà nhặt cái hộp sắt trên mặt đất lên.Hắn lấy chuôi chìa khóa bằng gỗ kia ra.Chìa khóa không ngừng lại giây phút nào mà vang lên tiếng kêu to sắc nhọn.“Tìm được rồi.”Liễu Bình khẽ gật đầu, cắm chìa khóa bằng gỗ vào hộp.Rắc!Cái hộp mở ra.Một thẻ bài lẳng lặng nằm trong đó.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một mảnh rừng rậm, một hồ nước sâu thẳm đượccánh rừng vờn quanh.Một nữ tử đứng ở giữa hồ nước, trên đầu có nhánh cây bao quanh, trên đó nở rộnhững đó đóa hoa xinh đẹp.—— Là Nữ Yêu Rừng Rậm!Khi Liễu Bình nhìn chăm chú vào thẻ bài, nữ yêu cũng nhìn lại hắn.“Nhìn ngươi không bị thương tích gì —— Chẳng lẽ không có chiến đấu?” NữYêu Rừng Rậm lộ ra nụ cười, hỏi.Liễu Bình nói: “Là trò lừa bịp của tù nhân kia —— Nó vốn tính gạt ta một lần,cho nên ta cũng lừa nó một lần.”“Kết quả ra sao?” Nữ yêu hỏi.“Nó bị lừa.” Liễu Bình nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng xuất hiện:“Chúc mừng.”“Ngươi tìm được một trong những thẻ bài cấu thành danh sách.”“Nó sẽ là nền tảng của danh sách ‘Chốn lưu vong’, tiến hành dung hợp với bổndanh sách.”“—— Để hồi báo, ngươi có được ban tặng sức mạnh của thế giới trước đó.”“Cấp bậc của ngươi sắp tăng lên!”….Thành St.Tosif.Vùng ngoại ô.ắ ắ ấ ắ ổHắc Quang Ma Trùng đi theo sát phía sau thú một sừng, mắt thấy sắp đuổi kịpđối phương.Phanh!Một tiếng động nhỏ vang lên.Thú một sừng biến mất.Cái hộp gỗ kia rơi xuống mặt đất.Hắc Quang Ma Trùng lập tức lao xuống, nhặt hộp gỗ lên rồi mở ra.Bên trong là một viên đá quý.―― Không có thẻ bài.Hắc Quang Ma Trùng bỗng bay lên trời, phát ra từng đợt tiếng kêu to cao tần.Mấy phút sau.Trên bầu trời truyền đến một giọng nói:“Ta nói rồi, không có chuyện gì thì đừng tùy tiện kêu gọi ta.”Hắc Quang Ma Trùng nói: “Vương, ta thất bại.”Giọng nói kia đáp: “Không có khả năng, lấy thực lực của ngươi thì đáng lẽkhông ai có thể ngăn cản ngươi cướp đi thẻ bài kia.”“Ta bị trúng bẫy.” Hắc Quang Ma Trùng nói.Giọng nói kia im lặng mấy phút, sau đó trở nên tràn ngập sát ý: “... Chờ ta giảiquyết xong mấy con kiến quấy rối này, giết sạch tất cả những kẻ ngăn cản, ta sẽtự mình đi lấy thẻ bài!”

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Triệu Minh Quang đưa cái hộp gỗ hướng về phía trước, quát: “Mang cái hộpnày đi!”Một chức nghiệp giả dáng người thấp bé sớm đã đứng ở cuối con đường, nhậnlấy cái hộp gỗ kia rồi xoay người bỏ chạy.Hắn chạy ra vài bước, thân thể nhanh chóng hóa thành một con thú một sừng,miệng ngậm hộp gỗ mà chạy ra khỏi phủ Thành chủ.Con sâu màu đen phát ra một tiếng kêu to phẫn nộ, ngâm nga mà nói: “MaQuang Triều Tịch!”Bên ngoài phủ Thành chủ lập tức hiện ra vô số những ma quang màu đen giốngnhư tường cao chặn ngang lại.Thú một sừng lại như nhìn không thấy, lập tức lao về hướng những bức tườngcao đó ——Chỉ thấy một sừng trên đầu của nó tỏa ra ánh sáng hoa mỹ, đâm thủng nhữngbức tường ma quang phía trước.Nó cứ như vậy mà đâm thủng ra một con đường, chạy ra hướng ngoài thành.Hắc Quang Ma Trùng hừ một tiếng, đang muốn đuổi theo thì bỗng lách ngườiqua một bên.Một ánh đao sắc bén xuất hiện ở chỗ đứng ban đầu của nó.Ma trùng bay vút lên trời rồi nhìn lại.Chỉ thấy Liễu Bình đứng ở bên cạnh con đường, tất cả chức nghiệp giả giơ tấmchắn lên bảo vệ hắn.Mà Triệu Thiền Y đứng ở phía trước mọi người, tay nâng một thanh trường đao,trên mặt hiện ra vẻ nóng lòng muốn thử.“Ngươi thua, hộp gỗ đã bị người của ta mang đi, ngươi không tìm thấy được thẻbài kia.” Liễu Bình nhẹ nhàng mà nói.Hắc Quang Ma Trùng nói: “Người trẻ tuổi, ta từng kiến thức qua đối thủ rấtcường đại, cũng trải qua vô số chiến tranh, thậm chí giết người còn nhiều hơncả số ngày ngươi từng sống trên đời, vì sao ngươi dám ngạo mạn như thế trướcmặt ta?”Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta biết ngươi là một loại tồn tại không thểtưởng tượng, ngươi thấy như vậy có được không ——”“Đừng tranh lá bài danh sách với ta, sau khi thành công, ta thả ngươi rời đi,ngươi có thể đạt được tự do, tiến vào Vĩnh Dạ, đi ganh đua cao thấp với nhữngkẻ ngủ say cường đại ở những nơi khác, nhưng đừng đối phó với Nhân tộcchúng ta.”“Ngươi thấy thế nào?”ễ ẳ ốLiễu Bình nói xong thì lẳng lặng chờ đợi đối phương đáp lại.Hắc Quang Ma Trùng châm chọc nói: “Ngươi căn bản không biết cái gì mà dámlớn lối ở nơi này...”“Chúng ta có thể ký kết một khế ước nghiêm khắc, hay là ngươi còn có yêu cầugì khác?” Liễu Bình thản nhiên hỏi.“Linh hồn của tất cả nhân loại đều phải trở thành chất dinh dưỡng của ta, nhưvậy ta mới khôi phục được một chút sức mạnh... Điều kiện này ngươi có thểchấp nhận không?” Hắc Quang Ma Trùng hỏi.“Sao ngươi chả có chút thành ý nào cả thế.” Liễu Bình thở dài nói.Hắc Quang Ma Trùng phát ra tiếng cười trầm thấp, nói: “Người trẻ tuổi, ta biếtngươi đang kéo dài thời gian, để người kia chạy xa hơn, để hắn giấu được thẻbài danh sách kia, nhưng mà —— Ta sớm đã thành lập điểm không gian dời điở các nơi ngoài thành rồi.”“Ngươi quá ngây thơ rồi.”Nói xong câu đó, trên người nó hiện ra từng trận dao động không gian vặn vẹo.Trong nháy mắt tiếp theo.Nó biến mất.Lúc này tới lượt đám người Triệu Minh Quang sửng sốt.“Nó biết truyền tống!”“Làm sao bây giờ?”“Nó nhất định đi ra ngoài thành chờ người của chúng ta, không xong!”“Tránh không khỏi rồi.”Mọi người mồm năm miệng mười mà nói, đều trở nên nôn nóng.Liễu Bình nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó xoay người đi vào trong bảo khố.Hắn đi vào bảo khố, chỉ thấy một nơi nào đó không có bóng người đang hiệnlên một hàng chữ nhỏ:“Một con ma trùng đang ẩn nấp.”—— Nơi này còn có một con ma trùng đang lẩn trốn!Liễu Bình thấp giọng mà nói: “Thiền Y, vị trí án thư bên trái phía trước, cố gắnggiết chết ngay.”“Được.”Ánh đao trùng trùng điệp điệp sáng lên, bọc toàn bộ án thư vào trong đó, nhẹnhàng xoắn một cái.Ma trùng nấp trong hư không kia còn chưa kịp kêu một tiếng thì đã trực tiếp bịchém thành một máu loãng màu lục đậm.Hư không khẽ động.ố ấ ầ ầ ễYana nhẹ nhàng đáp xuống đất, cầm roi dài trong tay, đứng hầu ở bên cạnh LiễuBình.Triệu Thiền Y cầm trường đao đứng ở phía bên kia của hắn.Mãi đến lúc này ——Liễu Bình mới cong lưng mà nhặt cái hộp sắt trên mặt đất lên.Hắn lấy chuôi chìa khóa bằng gỗ kia ra.Chìa khóa không ngừng lại giây phút nào mà vang lên tiếng kêu to sắc nhọn.“Tìm được rồi.”Liễu Bình khẽ gật đầu, cắm chìa khóa bằng gỗ vào hộp.Rắc!Cái hộp mở ra.Một thẻ bài lẳng lặng nằm trong đó.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một mảnh rừng rậm, một hồ nước sâu thẳm đượccánh rừng vờn quanh.Một nữ tử đứng ở giữa hồ nước, trên đầu có nhánh cây bao quanh, trên đó nở rộnhững đó đóa hoa xinh đẹp.—— Là Nữ Yêu Rừng Rậm!Khi Liễu Bình nhìn chăm chú vào thẻ bài, nữ yêu cũng nhìn lại hắn.“Nhìn ngươi không bị thương tích gì —— Chẳng lẽ không có chiến đấu?” NữYêu Rừng Rậm lộ ra nụ cười, hỏi.Liễu Bình nói: “Là trò lừa bịp của tù nhân kia —— Nó vốn tính gạt ta một lần,cho nên ta cũng lừa nó một lần.”“Kết quả ra sao?” Nữ yêu hỏi.“Nó bị lừa.” Liễu Bình nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng xuất hiện:“Chúc mừng.”“Ngươi tìm được một trong những thẻ bài cấu thành danh sách.”“Nó sẽ là nền tảng của danh sách ‘Chốn lưu vong’, tiến hành dung hợp với bổndanh sách.”“—— Để hồi báo, ngươi có được ban tặng sức mạnh của thế giới trước đó.”“Cấp bậc của ngươi sắp tăng lên!”….Thành St.Tosif.Vùng ngoại ô.ắ ắ ấ ắ ổHắc Quang Ma Trùng đi theo sát phía sau thú một sừng, mắt thấy sắp đuổi kịpđối phương.Phanh!Một tiếng động nhỏ vang lên.Thú một sừng biến mất.Cái hộp gỗ kia rơi xuống mặt đất.Hắc Quang Ma Trùng lập tức lao xuống, nhặt hộp gỗ lên rồi mở ra.Bên trong là một viên đá quý.―― Không có thẻ bài.Hắc Quang Ma Trùng bỗng bay lên trời, phát ra từng đợt tiếng kêu to cao tần.Mấy phút sau.Trên bầu trời truyền đến một giọng nói:“Ta nói rồi, không có chuyện gì thì đừng tùy tiện kêu gọi ta.”Hắc Quang Ma Trùng nói: “Vương, ta thất bại.”Giọng nói kia đáp: “Không có khả năng, lấy thực lực của ngươi thì đáng lẽkhông ai có thể ngăn cản ngươi cướp đi thẻ bài kia.”“Ta bị trúng bẫy.” Hắc Quang Ma Trùng nói.Giọng nói kia im lặng mấy phút, sau đó trở nên tràn ngập sát ý: “... Chờ ta giảiquyết xong mấy con kiến quấy rối này, giết sạch tất cả những kẻ ngăn cản, ta sẽtự mình đi lấy thẻ bài!”

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Triệu Minh Quang đưa cái hộp gỗ hướng về phía trước, quát: “Mang cái hộpnày đi!”Một chức nghiệp giả dáng người thấp bé sớm đã đứng ở cuối con đường, nhậnlấy cái hộp gỗ kia rồi xoay người bỏ chạy.Hắn chạy ra vài bước, thân thể nhanh chóng hóa thành một con thú một sừng,miệng ngậm hộp gỗ mà chạy ra khỏi phủ Thành chủ.Con sâu màu đen phát ra một tiếng kêu to phẫn nộ, ngâm nga mà nói: “MaQuang Triều Tịch!”Bên ngoài phủ Thành chủ lập tức hiện ra vô số những ma quang màu đen giốngnhư tường cao chặn ngang lại.Thú một sừng lại như nhìn không thấy, lập tức lao về hướng những bức tườngcao đó ——Chỉ thấy một sừng trên đầu của nó tỏa ra ánh sáng hoa mỹ, đâm thủng nhữngbức tường ma quang phía trước.Nó cứ như vậy mà đâm thủng ra một con đường, chạy ra hướng ngoài thành.Hắc Quang Ma Trùng hừ một tiếng, đang muốn đuổi theo thì bỗng lách ngườiqua một bên.Một ánh đao sắc bén xuất hiện ở chỗ đứng ban đầu của nó.Ma trùng bay vút lên trời rồi nhìn lại.Chỉ thấy Liễu Bình đứng ở bên cạnh con đường, tất cả chức nghiệp giả giơ tấmchắn lên bảo vệ hắn.Mà Triệu Thiền Y đứng ở phía trước mọi người, tay nâng một thanh trường đao,trên mặt hiện ra vẻ nóng lòng muốn thử.“Ngươi thua, hộp gỗ đã bị người của ta mang đi, ngươi không tìm thấy được thẻbài kia.” Liễu Bình nhẹ nhàng mà nói.Hắc Quang Ma Trùng nói: “Người trẻ tuổi, ta từng kiến thức qua đối thủ rấtcường đại, cũng trải qua vô số chiến tranh, thậm chí giết người còn nhiều hơncả số ngày ngươi từng sống trên đời, vì sao ngươi dám ngạo mạn như thế trướcmặt ta?”Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta biết ngươi là một loại tồn tại không thểtưởng tượng, ngươi thấy như vậy có được không ——”“Đừng tranh lá bài danh sách với ta, sau khi thành công, ta thả ngươi rời đi,ngươi có thể đạt được tự do, tiến vào Vĩnh Dạ, đi ganh đua cao thấp với nhữngkẻ ngủ say cường đại ở những nơi khác, nhưng đừng đối phó với Nhân tộcchúng ta.”“Ngươi thấy thế nào?”ễ ẳ ốLiễu Bình nói xong thì lẳng lặng chờ đợi đối phương đáp lại.Hắc Quang Ma Trùng châm chọc nói: “Ngươi căn bản không biết cái gì mà dámlớn lối ở nơi này...”“Chúng ta có thể ký kết một khế ước nghiêm khắc, hay là ngươi còn có yêu cầugì khác?” Liễu Bình thản nhiên hỏi.“Linh hồn của tất cả nhân loại đều phải trở thành chất dinh dưỡng của ta, nhưvậy ta mới khôi phục được một chút sức mạnh... Điều kiện này ngươi có thểchấp nhận không?” Hắc Quang Ma Trùng hỏi.“Sao ngươi chả có chút thành ý nào cả thế.” Liễu Bình thở dài nói.Hắc Quang Ma Trùng phát ra tiếng cười trầm thấp, nói: “Người trẻ tuổi, ta biếtngươi đang kéo dài thời gian, để người kia chạy xa hơn, để hắn giấu được thẻbài danh sách kia, nhưng mà —— Ta sớm đã thành lập điểm không gian dời điở các nơi ngoài thành rồi.”“Ngươi quá ngây thơ rồi.”Nói xong câu đó, trên người nó hiện ra từng trận dao động không gian vặn vẹo.Trong nháy mắt tiếp theo.Nó biến mất.Lúc này tới lượt đám người Triệu Minh Quang sửng sốt.“Nó biết truyền tống!”“Làm sao bây giờ?”“Nó nhất định đi ra ngoài thành chờ người của chúng ta, không xong!”“Tránh không khỏi rồi.”Mọi người mồm năm miệng mười mà nói, đều trở nên nôn nóng.Liễu Bình nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó xoay người đi vào trong bảo khố.Hắn đi vào bảo khố, chỉ thấy một nơi nào đó không có bóng người đang hiệnlên một hàng chữ nhỏ:“Một con ma trùng đang ẩn nấp.”—— Nơi này còn có một con ma trùng đang lẩn trốn!Liễu Bình thấp giọng mà nói: “Thiền Y, vị trí án thư bên trái phía trước, cố gắnggiết chết ngay.”“Được.”Ánh đao trùng trùng điệp điệp sáng lên, bọc toàn bộ án thư vào trong đó, nhẹnhàng xoắn một cái.Ma trùng nấp trong hư không kia còn chưa kịp kêu một tiếng thì đã trực tiếp bịchém thành một máu loãng màu lục đậm.Hư không khẽ động.ố ấ ầ ầ ễYana nhẹ nhàng đáp xuống đất, cầm roi dài trong tay, đứng hầu ở bên cạnh LiễuBình.Triệu Thiền Y cầm trường đao đứng ở phía bên kia của hắn.Mãi đến lúc này ——Liễu Bình mới cong lưng mà nhặt cái hộp sắt trên mặt đất lên.Hắn lấy chuôi chìa khóa bằng gỗ kia ra.Chìa khóa không ngừng lại giây phút nào mà vang lên tiếng kêu to sắc nhọn.“Tìm được rồi.”Liễu Bình khẽ gật đầu, cắm chìa khóa bằng gỗ vào hộp.Rắc!Cái hộp mở ra.Một thẻ bài lẳng lặng nằm trong đó.Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một mảnh rừng rậm, một hồ nước sâu thẳm đượccánh rừng vờn quanh.Một nữ tử đứng ở giữa hồ nước, trên đầu có nhánh cây bao quanh, trên đó nở rộnhững đó đóa hoa xinh đẹp.—— Là Nữ Yêu Rừng Rậm!Khi Liễu Bình nhìn chăm chú vào thẻ bài, nữ yêu cũng nhìn lại hắn.“Nhìn ngươi không bị thương tích gì —— Chẳng lẽ không có chiến đấu?” NữYêu Rừng Rậm lộ ra nụ cười, hỏi.Liễu Bình nói: “Là trò lừa bịp của tù nhân kia —— Nó vốn tính gạt ta một lần,cho nên ta cũng lừa nó một lần.”“Kết quả ra sao?” Nữ yêu hỏi.“Nó bị lừa.” Liễu Bình nói.Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng xuất hiện:“Chúc mừng.”“Ngươi tìm được một trong những thẻ bài cấu thành danh sách.”“Nó sẽ là nền tảng của danh sách ‘Chốn lưu vong’, tiến hành dung hợp với bổndanh sách.”“—— Để hồi báo, ngươi có được ban tặng sức mạnh của thế giới trước đó.”“Cấp bậc của ngươi sắp tăng lên!”….Thành St.Tosif.Vùng ngoại ô.ắ ắ ấ ắ ổHắc Quang Ma Trùng đi theo sát phía sau thú một sừng, mắt thấy sắp đuổi kịpđối phương.Phanh!Một tiếng động nhỏ vang lên.Thú một sừng biến mất.Cái hộp gỗ kia rơi xuống mặt đất.Hắc Quang Ma Trùng lập tức lao xuống, nhặt hộp gỗ lên rồi mở ra.Bên trong là một viên đá quý.―― Không có thẻ bài.Hắc Quang Ma Trùng bỗng bay lên trời, phát ra từng đợt tiếng kêu to cao tần.Mấy phút sau.Trên bầu trời truyền đến một giọng nói:“Ta nói rồi, không có chuyện gì thì đừng tùy tiện kêu gọi ta.”Hắc Quang Ma Trùng nói: “Vương, ta thất bại.”Giọng nói kia đáp: “Không có khả năng, lấy thực lực của ngươi thì đáng lẽkhông ai có thể ngăn cản ngươi cướp đi thẻ bài kia.”“Ta bị trúng bẫy.” Hắc Quang Ma Trùng nói.Giọng nói kia im lặng mấy phút, sau đó trở nên tràn ngập sát ý: “... Chờ ta giảiquyết xong mấy con kiến quấy rối này, giết sạch tất cả những kẻ ngăn cản, ta sẽtự mình đi lấy thẻ bài!”

Chương 332: Ta bị trúng bẫy