"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 338: Không thể ngăn cản... Nô dịch linh hồn...

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Chừng một giờ sau.Bọn họ đi ra khỏi thông đạo, đi dọc theo một lối mòn bí ẩn rồi leo lên giữa sườnnúi tuyết.Lúc này gió tuyết cực kỳ im ắng.Hoa Tình Không lấy ra một thẻ bài, đè đè lên một tảng đá nào đó.Đột nhiên, một con đường nhỏ lập loè ánh hào quang ma pháp xuất hiện.Mấy người bọn họ cứ đi mãi theo đường nhỏ ấy lên đến đỉnh núi.Nơi này có gió tuyết phiêu diêu, quanh năm ít người đi lại, lại có một trạm gácbí ẩn được đóng trong vách núi đá bên dưới vực sâu mấy chục mét.Bốn người chậm rãi bước xuống con đường mòn ma pháp kia, lúc này mới tiếnvào trạm gác.Libertas đi quanh một vòng trong trạm gác trước.“Bí mật thì bí mật đấy, nhưng điều kiện cũng quá kém.” Hắn ta thở dài nói.Tiêu Mộng La mở ngăn tủ trong góc tường ra, chỉ thấy bên trong chất đầy lươngthực hành quân được nén lại, còn có một ít thịt có thể giữ lâu được.Cô lại quan sát phòng nghỉ, bên trong có đầy đủ giường đệm và chăn, chẳng quahoàn cảnh hơi chật hẹp.“Điều kiện của nơi này đã không tồi, hơn nữa chúng ta chỉ cần nán lại haingày.” Tiêu Mộng La nói.Cô nhìn về phía Liễu Bình, nghi ngờ hỏi: “Liễu Bình, ngươi đang làm gì?”Liễu Bình đi qua đi lại vài vòng, buồn bực nói: “Ta có chút cảm ngộ trong việcchiến đấu, phải đi ra ngoài một chút.”“Chú ý an toàn.”“Yên tâm đi, một lát là trở về.”...Liễu Bình thả người bay vút trên núi tuyết.Yana và Triệu Thiền Y còn bị đóng băng trong di tích vương quốc Tích Lan.Hắn phải mau chóng tăng mạnh thực lực!Hắn duỗi tay rút một thẻ bài ra, sau đó tung nó ra ngoài.Phanh ——Andrea xuất hiện trước mắt hắn.“Thế nào?” Nàng ta không hiểu chuyện gì xảy ra nên hỏi.ề“Andrea, thời gian ngươi ở Vĩnh Dạ dài hơn ta nhiều, thực lực cũng càng mạnh—— Ngươi có biết phương pháp tu luyện nào của kỵ sĩ không?” Liễu Bình hỏi.“Ta biết rất ít về phương pháp tu luyện của nhân loại.” Andrea lắc đầu nói.Cũng đúng.Nàng ta là một con rồng, học về pháp môn Long tộc, sao lại quan tâm phươngpháp tu hành của chức nghiệp nhân loại?Liễu Bình nhìn về phía gió tuyết bên ngoài núi xa, cảm thấy hết đường xoay xở.Tu hành cả đời.Hiện giờ lại không có pháp môn, vậy phải làm sao bây giờ?... Chờ một chút.Kỵ sĩ có thể sử dụng tất cả vũ khí lạnh.Muốn để thẻ bài tăng thực lực lên thì không gì ngoài gia tăng hồn lực, sinhmệnh, lực công kích.Hồn lực ——Hồn lực chỉ cần đến thuật Cứu Tử Phù Thương của Thủ Ngục kỵ sĩ là được rồi.Hắn lại sáng tạo một ít phương pháp tu luyện, kéo cao sinh mệnh, lực công kíchlên một cấp bậc, chẳng phải là đạt thành mục tiêu thăng cấp?Trước mắt, chức nghiệp của hắn chính là kết hợp của Thần Thánh kỵ sĩ và ThủNgục kỵ sĩ.Sở dĩ như thế là vì đánh lừa tầm mắt, làm người ta không nhìn ra trên người hắncó chức nghiệp Thủ Ngục kỵ sĩ này.Đúng vậy!Hắn có thể kết hợp phương pháp chiến đấu của Thần Thánh kỵ sĩ và Thủ Ngụckỵ sĩ, sáng tạo ra một số kỹ năng!Nghiêm túc mà cân nhắc thì ——Cũng không thể nói hắn dốt đặc cán mai đối với chức nghiệp kỵ sĩ.Trong ngục giam tạm thời của Kẻ Vô Dụng, hắn thay thế chức nghiệp giả mapháp trắc để giải đề, đạt được một số tri thức kỵ sĩ.Tuy rằng những tri thức đó có chút nông cạn...Nhưng tại sao không tham khảo chúng một chút chứ?Nếu xét từ một góc độ khác ——Ở niên đại vô cùng xa xôi trước kia, không phải người đầu tiên trở thành kỵ sĩcũng không có bất cứ con đường của tiền nhân nào để đi theo hay sao?Mỗi một chức nghiệp, mỗi một con đường, đều do người ta đi dần ra được.Có một vài người sống theo khuôn phép cũ.Nhưng ——ố ểCũng có một số người có thể tạo ra con đường hoàn toàn khác biệt với ngườikhác.Ví dụ như chức nghiệp kỵ sĩ này, có Huyết kỵ sĩ, Thánh kỵ sĩ, Thần Thánh kỵsĩ, Thủ Ngục kỵ sĩ vân vân...Vì sao hắn không thể đứng ở trên vai tiền nhân, tạo ra một đạo lý hoàn toànmới?Hắn có thể sáng tạo nhiều kỹ năng như vậy, vì sao không thể tạo ra một chứcnghiệp kỵ sĩ hoàn toàn mới?Lòng Liễu Bình sáng tỏ thông suốt, tùy ý duỗi tay kéo một cái từ trong hưkhông.Một thanh trường đao và một tấm chắn xuất hiện trong tay hắn.“Ưu thế lớn nhất của Thần Thánh kỵ sĩ là kỹ năng thuộc tính thần thánh khônggì có thể ngăn cản.”“Sở dĩ Thủ Ngục kỵ sĩ bị chúng thần kiêng kị, là bởi vì có thể nô dịch linh hồncủa người khác.”“Không thể ngăn cản... Nô dịch linh hồn...”Liễu Bình đứng tại chỗ, rơi vào trầm tư.Những bông tuyết như lông ngỗng không ngừng rơi xuống trên đầu, trên ngườihắn, sau đó dần dần chồng chất.Thời gian chậm rãi trôi qua.Liễu Bình vẫn đứng đó bất động.Trong lúc đó có mấy lần Andrea muốn giúp hắn quét đi lớp tuyết trên người,nhưng luôn dừng lại vào thời khắc cuối cùng.“Hình như hắn đang tự hỏi chuyện gì đó... Tốt nhất không nên kinh động hắnthì hơn.”Andrea dứt khoát đứng qua một bên, cẩn thận bảo vệ hắn.Cũng không biết trải qua bao lâu.Dưới chân Liễu Bình hiện ra một vòng quang hoàn, trong nháy mắt đã khuếchtán ra bán kính bốn mươi mét.Hắn buông tay ra.Chỉ thấy tấm chắn kia bay ra, không ngừng thoáng hiện trên hư không.“Đây là phòng ngự, sau đó là tiến công ——”Liễu Bình nói một câu, sau đó nhẹ nhàng giơ trường đao trong tay lên.Ong ——Một ánh đao bay ra, trảm lên tảng đá cách đó không xa, trực tiếp chém nó thànhhai mảnh.ễ ấ ẩ ẩLiễu Bình suy nghĩ mấy phút, sau đó lẩm bẩm: “Ta đã không sử dụng linh lực,nhưng tất cả chiêu thức và bí thuật mà ta sáng chế đều có thể dùng hồn lực đểthi triển.”“Hồn lực của ta là cấp mười ba, có thể phóng thích mười ba lần kỹ năng, có thể——”Liễu Bình bước ra một bước, không ngừng đi lại, trường đao múa ra từng đợtquang ảnh tán loạn.“Thuộc tính Thần Thánh không thể ngăn cản.”“Cứu Tử Phù Thương chính là phương pháp hút hồn.”“Hút hồn có thể phóng thích pháp thuật và bí thuật, như thế thì hồn lực sẽ bấttận, chiến đấu mãi không ngừng.”“Cho nên mỗi một đao của ta, đều phải tạo thành tổn thương nhằm vào kẻ địch,đồng thời lại lập tức phóng xuất ra thuật Cứu Tử Phù Thương.”Trên trường đao hiện ra một ánh bạch quang thánh khiết, giống như ánh lửacháy đang không ngừng sôi trào trong đêm tối và gió tuyết.—— Hắn phóng thích sức mạnh của thuật Cứu Tử Phù Thương lên trên trườngđao!“Về sau, mỗi một thức đao pháp của ta đều là phương pháp liều mạng hung hãnnhất quyết liệt nhất, vừa xuất đao thì nhất định phải làm kẻ địch bị thương, màbị thương thì hút hồn, như thế thì chiêu thức liên miên, không bao giờ ngừnglại.”“Trong phương pháp đao trảm của các Trắc, ma pháp trắc, tu hành trắc, võ đạotrắc, hoang cổ trắc, tinh linh trắc và tất cả ba trăm hai mươi loại trảm pháp.”“Nếu đổi thành trảm pháp thích hợp với thực lực hiện giờ của ta, hẳn là nhưvậy...”

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Chừng một giờ sau.Bọn họ đi ra khỏi thông đạo, đi dọc theo một lối mòn bí ẩn rồi leo lên giữa sườnnúi tuyết.Lúc này gió tuyết cực kỳ im ắng.Hoa Tình Không lấy ra một thẻ bài, đè đè lên một tảng đá nào đó.Đột nhiên, một con đường nhỏ lập loè ánh hào quang ma pháp xuất hiện.Mấy người bọn họ cứ đi mãi theo đường nhỏ ấy lên đến đỉnh núi.Nơi này có gió tuyết phiêu diêu, quanh năm ít người đi lại, lại có một trạm gácbí ẩn được đóng trong vách núi đá bên dưới vực sâu mấy chục mét.Bốn người chậm rãi bước xuống con đường mòn ma pháp kia, lúc này mới tiếnvào trạm gác.Libertas đi quanh một vòng trong trạm gác trước.“Bí mật thì bí mật đấy, nhưng điều kiện cũng quá kém.” Hắn ta thở dài nói.Tiêu Mộng La mở ngăn tủ trong góc tường ra, chỉ thấy bên trong chất đầy lươngthực hành quân được nén lại, còn có một ít thịt có thể giữ lâu được.Cô lại quan sát phòng nghỉ, bên trong có đầy đủ giường đệm và chăn, chẳng quahoàn cảnh hơi chật hẹp.“Điều kiện của nơi này đã không tồi, hơn nữa chúng ta chỉ cần nán lại haingày.” Tiêu Mộng La nói.Cô nhìn về phía Liễu Bình, nghi ngờ hỏi: “Liễu Bình, ngươi đang làm gì?”Liễu Bình đi qua đi lại vài vòng, buồn bực nói: “Ta có chút cảm ngộ trong việcchiến đấu, phải đi ra ngoài một chút.”“Chú ý an toàn.”“Yên tâm đi, một lát là trở về.”...Liễu Bình thả người bay vút trên núi tuyết.Yana và Triệu Thiền Y còn bị đóng băng trong di tích vương quốc Tích Lan.Hắn phải mau chóng tăng mạnh thực lực!Hắn duỗi tay rút một thẻ bài ra, sau đó tung nó ra ngoài.Phanh ——Andrea xuất hiện trước mắt hắn.“Thế nào?” Nàng ta không hiểu chuyện gì xảy ra nên hỏi.ề“Andrea, thời gian ngươi ở Vĩnh Dạ dài hơn ta nhiều, thực lực cũng càng mạnh—— Ngươi có biết phương pháp tu luyện nào của kỵ sĩ không?” Liễu Bình hỏi.“Ta biết rất ít về phương pháp tu luyện của nhân loại.” Andrea lắc đầu nói.Cũng đúng.Nàng ta là một con rồng, học về pháp môn Long tộc, sao lại quan tâm phươngpháp tu hành của chức nghiệp nhân loại?Liễu Bình nhìn về phía gió tuyết bên ngoài núi xa, cảm thấy hết đường xoay xở.Tu hành cả đời.Hiện giờ lại không có pháp môn, vậy phải làm sao bây giờ?... Chờ một chút.Kỵ sĩ có thể sử dụng tất cả vũ khí lạnh.Muốn để thẻ bài tăng thực lực lên thì không gì ngoài gia tăng hồn lực, sinhmệnh, lực công kích.Hồn lực ——Hồn lực chỉ cần đến thuật Cứu Tử Phù Thương của Thủ Ngục kỵ sĩ là được rồi.Hắn lại sáng tạo một ít phương pháp tu luyện, kéo cao sinh mệnh, lực công kíchlên một cấp bậc, chẳng phải là đạt thành mục tiêu thăng cấp?Trước mắt, chức nghiệp của hắn chính là kết hợp của Thần Thánh kỵ sĩ và ThủNgục kỵ sĩ.Sở dĩ như thế là vì đánh lừa tầm mắt, làm người ta không nhìn ra trên người hắncó chức nghiệp Thủ Ngục kỵ sĩ này.Đúng vậy!Hắn có thể kết hợp phương pháp chiến đấu của Thần Thánh kỵ sĩ và Thủ Ngụckỵ sĩ, sáng tạo ra một số kỹ năng!Nghiêm túc mà cân nhắc thì ——Cũng không thể nói hắn dốt đặc cán mai đối với chức nghiệp kỵ sĩ.Trong ngục giam tạm thời của Kẻ Vô Dụng, hắn thay thế chức nghiệp giả mapháp trắc để giải đề, đạt được một số tri thức kỵ sĩ.Tuy rằng những tri thức đó có chút nông cạn...Nhưng tại sao không tham khảo chúng một chút chứ?Nếu xét từ một góc độ khác ——Ở niên đại vô cùng xa xôi trước kia, không phải người đầu tiên trở thành kỵ sĩcũng không có bất cứ con đường của tiền nhân nào để đi theo hay sao?Mỗi một chức nghiệp, mỗi một con đường, đều do người ta đi dần ra được.Có một vài người sống theo khuôn phép cũ.Nhưng ——ố ểCũng có một số người có thể tạo ra con đường hoàn toàn khác biệt với ngườikhác.Ví dụ như chức nghiệp kỵ sĩ này, có Huyết kỵ sĩ, Thánh kỵ sĩ, Thần Thánh kỵsĩ, Thủ Ngục kỵ sĩ vân vân...Vì sao hắn không thể đứng ở trên vai tiền nhân, tạo ra một đạo lý hoàn toànmới?Hắn có thể sáng tạo nhiều kỹ năng như vậy, vì sao không thể tạo ra một chứcnghiệp kỵ sĩ hoàn toàn mới?Lòng Liễu Bình sáng tỏ thông suốt, tùy ý duỗi tay kéo một cái từ trong hưkhông.Một thanh trường đao và một tấm chắn xuất hiện trong tay hắn.“Ưu thế lớn nhất của Thần Thánh kỵ sĩ là kỹ năng thuộc tính thần thánh khônggì có thể ngăn cản.”“Sở dĩ Thủ Ngục kỵ sĩ bị chúng thần kiêng kị, là bởi vì có thể nô dịch linh hồncủa người khác.”“Không thể ngăn cản... Nô dịch linh hồn...”Liễu Bình đứng tại chỗ, rơi vào trầm tư.Những bông tuyết như lông ngỗng không ngừng rơi xuống trên đầu, trên ngườihắn, sau đó dần dần chồng chất.Thời gian chậm rãi trôi qua.Liễu Bình vẫn đứng đó bất động.Trong lúc đó có mấy lần Andrea muốn giúp hắn quét đi lớp tuyết trên người,nhưng luôn dừng lại vào thời khắc cuối cùng.“Hình như hắn đang tự hỏi chuyện gì đó... Tốt nhất không nên kinh động hắnthì hơn.”Andrea dứt khoát đứng qua một bên, cẩn thận bảo vệ hắn.Cũng không biết trải qua bao lâu.Dưới chân Liễu Bình hiện ra một vòng quang hoàn, trong nháy mắt đã khuếchtán ra bán kính bốn mươi mét.Hắn buông tay ra.Chỉ thấy tấm chắn kia bay ra, không ngừng thoáng hiện trên hư không.“Đây là phòng ngự, sau đó là tiến công ——”Liễu Bình nói một câu, sau đó nhẹ nhàng giơ trường đao trong tay lên.Ong ——Một ánh đao bay ra, trảm lên tảng đá cách đó không xa, trực tiếp chém nó thànhhai mảnh.ễ ấ ẩ ẩLiễu Bình suy nghĩ mấy phút, sau đó lẩm bẩm: “Ta đã không sử dụng linh lực,nhưng tất cả chiêu thức và bí thuật mà ta sáng chế đều có thể dùng hồn lực đểthi triển.”“Hồn lực của ta là cấp mười ba, có thể phóng thích mười ba lần kỹ năng, có thể——”Liễu Bình bước ra một bước, không ngừng đi lại, trường đao múa ra từng đợtquang ảnh tán loạn.“Thuộc tính Thần Thánh không thể ngăn cản.”“Cứu Tử Phù Thương chính là phương pháp hút hồn.”“Hút hồn có thể phóng thích pháp thuật và bí thuật, như thế thì hồn lực sẽ bấttận, chiến đấu mãi không ngừng.”“Cho nên mỗi một đao của ta, đều phải tạo thành tổn thương nhằm vào kẻ địch,đồng thời lại lập tức phóng xuất ra thuật Cứu Tử Phù Thương.”Trên trường đao hiện ra một ánh bạch quang thánh khiết, giống như ánh lửacháy đang không ngừng sôi trào trong đêm tối và gió tuyết.—— Hắn phóng thích sức mạnh của thuật Cứu Tử Phù Thương lên trên trườngđao!“Về sau, mỗi một thức đao pháp của ta đều là phương pháp liều mạng hung hãnnhất quyết liệt nhất, vừa xuất đao thì nhất định phải làm kẻ địch bị thương, màbị thương thì hút hồn, như thế thì chiêu thức liên miên, không bao giờ ngừnglại.”“Trong phương pháp đao trảm của các Trắc, ma pháp trắc, tu hành trắc, võ đạotrắc, hoang cổ trắc, tinh linh trắc và tất cả ba trăm hai mươi loại trảm pháp.”“Nếu đổi thành trảm pháp thích hợp với thực lực hiện giờ của ta, hẳn là nhưvậy...”

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Chừng một giờ sau.Bọn họ đi ra khỏi thông đạo, đi dọc theo một lối mòn bí ẩn rồi leo lên giữa sườnnúi tuyết.Lúc này gió tuyết cực kỳ im ắng.Hoa Tình Không lấy ra một thẻ bài, đè đè lên một tảng đá nào đó.Đột nhiên, một con đường nhỏ lập loè ánh hào quang ma pháp xuất hiện.Mấy người bọn họ cứ đi mãi theo đường nhỏ ấy lên đến đỉnh núi.Nơi này có gió tuyết phiêu diêu, quanh năm ít người đi lại, lại có một trạm gácbí ẩn được đóng trong vách núi đá bên dưới vực sâu mấy chục mét.Bốn người chậm rãi bước xuống con đường mòn ma pháp kia, lúc này mới tiếnvào trạm gác.Libertas đi quanh một vòng trong trạm gác trước.“Bí mật thì bí mật đấy, nhưng điều kiện cũng quá kém.” Hắn ta thở dài nói.Tiêu Mộng La mở ngăn tủ trong góc tường ra, chỉ thấy bên trong chất đầy lươngthực hành quân được nén lại, còn có một ít thịt có thể giữ lâu được.Cô lại quan sát phòng nghỉ, bên trong có đầy đủ giường đệm và chăn, chẳng quahoàn cảnh hơi chật hẹp.“Điều kiện của nơi này đã không tồi, hơn nữa chúng ta chỉ cần nán lại haingày.” Tiêu Mộng La nói.Cô nhìn về phía Liễu Bình, nghi ngờ hỏi: “Liễu Bình, ngươi đang làm gì?”Liễu Bình đi qua đi lại vài vòng, buồn bực nói: “Ta có chút cảm ngộ trong việcchiến đấu, phải đi ra ngoài một chút.”“Chú ý an toàn.”“Yên tâm đi, một lát là trở về.”...Liễu Bình thả người bay vút trên núi tuyết.Yana và Triệu Thiền Y còn bị đóng băng trong di tích vương quốc Tích Lan.Hắn phải mau chóng tăng mạnh thực lực!Hắn duỗi tay rút một thẻ bài ra, sau đó tung nó ra ngoài.Phanh ——Andrea xuất hiện trước mắt hắn.“Thế nào?” Nàng ta không hiểu chuyện gì xảy ra nên hỏi.ề“Andrea, thời gian ngươi ở Vĩnh Dạ dài hơn ta nhiều, thực lực cũng càng mạnh—— Ngươi có biết phương pháp tu luyện nào của kỵ sĩ không?” Liễu Bình hỏi.“Ta biết rất ít về phương pháp tu luyện của nhân loại.” Andrea lắc đầu nói.Cũng đúng.Nàng ta là một con rồng, học về pháp môn Long tộc, sao lại quan tâm phươngpháp tu hành của chức nghiệp nhân loại?Liễu Bình nhìn về phía gió tuyết bên ngoài núi xa, cảm thấy hết đường xoay xở.Tu hành cả đời.Hiện giờ lại không có pháp môn, vậy phải làm sao bây giờ?... Chờ một chút.Kỵ sĩ có thể sử dụng tất cả vũ khí lạnh.Muốn để thẻ bài tăng thực lực lên thì không gì ngoài gia tăng hồn lực, sinhmệnh, lực công kích.Hồn lực ——Hồn lực chỉ cần đến thuật Cứu Tử Phù Thương của Thủ Ngục kỵ sĩ là được rồi.Hắn lại sáng tạo một ít phương pháp tu luyện, kéo cao sinh mệnh, lực công kíchlên một cấp bậc, chẳng phải là đạt thành mục tiêu thăng cấp?Trước mắt, chức nghiệp của hắn chính là kết hợp của Thần Thánh kỵ sĩ và ThủNgục kỵ sĩ.Sở dĩ như thế là vì đánh lừa tầm mắt, làm người ta không nhìn ra trên người hắncó chức nghiệp Thủ Ngục kỵ sĩ này.Đúng vậy!Hắn có thể kết hợp phương pháp chiến đấu của Thần Thánh kỵ sĩ và Thủ Ngụckỵ sĩ, sáng tạo ra một số kỹ năng!Nghiêm túc mà cân nhắc thì ——Cũng không thể nói hắn dốt đặc cán mai đối với chức nghiệp kỵ sĩ.Trong ngục giam tạm thời của Kẻ Vô Dụng, hắn thay thế chức nghiệp giả mapháp trắc để giải đề, đạt được một số tri thức kỵ sĩ.Tuy rằng những tri thức đó có chút nông cạn...Nhưng tại sao không tham khảo chúng một chút chứ?Nếu xét từ một góc độ khác ——Ở niên đại vô cùng xa xôi trước kia, không phải người đầu tiên trở thành kỵ sĩcũng không có bất cứ con đường của tiền nhân nào để đi theo hay sao?Mỗi một chức nghiệp, mỗi một con đường, đều do người ta đi dần ra được.Có một vài người sống theo khuôn phép cũ.Nhưng ——ố ểCũng có một số người có thể tạo ra con đường hoàn toàn khác biệt với ngườikhác.Ví dụ như chức nghiệp kỵ sĩ này, có Huyết kỵ sĩ, Thánh kỵ sĩ, Thần Thánh kỵsĩ, Thủ Ngục kỵ sĩ vân vân...Vì sao hắn không thể đứng ở trên vai tiền nhân, tạo ra một đạo lý hoàn toànmới?Hắn có thể sáng tạo nhiều kỹ năng như vậy, vì sao không thể tạo ra một chứcnghiệp kỵ sĩ hoàn toàn mới?Lòng Liễu Bình sáng tỏ thông suốt, tùy ý duỗi tay kéo một cái từ trong hưkhông.Một thanh trường đao và một tấm chắn xuất hiện trong tay hắn.“Ưu thế lớn nhất của Thần Thánh kỵ sĩ là kỹ năng thuộc tính thần thánh khônggì có thể ngăn cản.”“Sở dĩ Thủ Ngục kỵ sĩ bị chúng thần kiêng kị, là bởi vì có thể nô dịch linh hồncủa người khác.”“Không thể ngăn cản... Nô dịch linh hồn...”Liễu Bình đứng tại chỗ, rơi vào trầm tư.Những bông tuyết như lông ngỗng không ngừng rơi xuống trên đầu, trên ngườihắn, sau đó dần dần chồng chất.Thời gian chậm rãi trôi qua.Liễu Bình vẫn đứng đó bất động.Trong lúc đó có mấy lần Andrea muốn giúp hắn quét đi lớp tuyết trên người,nhưng luôn dừng lại vào thời khắc cuối cùng.“Hình như hắn đang tự hỏi chuyện gì đó... Tốt nhất không nên kinh động hắnthì hơn.”Andrea dứt khoát đứng qua một bên, cẩn thận bảo vệ hắn.Cũng không biết trải qua bao lâu.Dưới chân Liễu Bình hiện ra một vòng quang hoàn, trong nháy mắt đã khuếchtán ra bán kính bốn mươi mét.Hắn buông tay ra.Chỉ thấy tấm chắn kia bay ra, không ngừng thoáng hiện trên hư không.“Đây là phòng ngự, sau đó là tiến công ——”Liễu Bình nói một câu, sau đó nhẹ nhàng giơ trường đao trong tay lên.Ong ——Một ánh đao bay ra, trảm lên tảng đá cách đó không xa, trực tiếp chém nó thànhhai mảnh.ễ ấ ẩ ẩLiễu Bình suy nghĩ mấy phút, sau đó lẩm bẩm: “Ta đã không sử dụng linh lực,nhưng tất cả chiêu thức và bí thuật mà ta sáng chế đều có thể dùng hồn lực đểthi triển.”“Hồn lực của ta là cấp mười ba, có thể phóng thích mười ba lần kỹ năng, có thể——”Liễu Bình bước ra một bước, không ngừng đi lại, trường đao múa ra từng đợtquang ảnh tán loạn.“Thuộc tính Thần Thánh không thể ngăn cản.”“Cứu Tử Phù Thương chính là phương pháp hút hồn.”“Hút hồn có thể phóng thích pháp thuật và bí thuật, như thế thì hồn lực sẽ bấttận, chiến đấu mãi không ngừng.”“Cho nên mỗi một đao của ta, đều phải tạo thành tổn thương nhằm vào kẻ địch,đồng thời lại lập tức phóng xuất ra thuật Cứu Tử Phù Thương.”Trên trường đao hiện ra một ánh bạch quang thánh khiết, giống như ánh lửacháy đang không ngừng sôi trào trong đêm tối và gió tuyết.—— Hắn phóng thích sức mạnh của thuật Cứu Tử Phù Thương lên trên trườngđao!“Về sau, mỗi một thức đao pháp của ta đều là phương pháp liều mạng hung hãnnhất quyết liệt nhất, vừa xuất đao thì nhất định phải làm kẻ địch bị thương, màbị thương thì hút hồn, như thế thì chiêu thức liên miên, không bao giờ ngừnglại.”“Trong phương pháp đao trảm của các Trắc, ma pháp trắc, tu hành trắc, võ đạotrắc, hoang cổ trắc, tinh linh trắc và tất cả ba trăm hai mươi loại trảm pháp.”“Nếu đổi thành trảm pháp thích hợp với thực lực hiện giờ của ta, hẳn là nhưvậy...”

Chương 338: Không thể ngăn cản... Nô dịch linh hồn...