"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 339: Đuổi kịp, đừng lười biếng

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình nhắm mắt suy nghĩ mấy phút, sau đó nhẹ nhàng giơ trường đao lên.Trên mặt tuyết ở phía trước hắn mấy thước, một vệt đao quang từ bên dưới độtnhiên dâng lên, chém xuống tuyết bay đầy trời.“Trảm pháp âm thức đến từ đao lưu quỷ đạo, sau khi cải tiến nó thì có thể đổiphương hướng, biến thành từ dưới lên trên, có thể gọi là —— Nghịch ThủyThiết.”“Nhưng đao thuật như vậy muốn trực tiếp đả thương kẻ địch thì còn chưa đủ,chỉ có thể coi như nửa chiêu, ta lại thêm cho nó một nửa còn lại đi.”Liễu Bình triển khai tư thế tại chỗ, trường đao trong tay hóa thành tàn ảnh, liêntục trảm mấy lần trên hư không.Cuồng phong từ lưỡi đao gào thét quét ra, hóa vô hình ở giữa không trung, thổirơi lớp tuyết vừa tung bay đầy trời lúc nãy.—— Bí Đao Chi Thuật · Phong Vũ!Liễu Bình thu đao rồi xoay người, hắn xoay tròn tại chỗ, ánh đao chợt lóe rồibiến mất trong tay.Trường đao bị ném mạnh ra ngoài, hư không biến mất, trực tiếp xuất hiện trongmảnh tuyết bay kia.Thức phi đao này mượn dùng sức mạnh thuấn di của quang hoàn, trực tiếp đánhtrúng vào vị trí mà Liễu Bình chỉ định!—— Phi Đao Thuật · Thuấn Sát!Nghịch Thủy, Xuân Phong, Thuấn Sát, một thức ba kích, mỗi một kích đều nằmngoài dự đoán của mọi người.Hơn nữa những chiêu đao thuật này cũng không phải dùng linh lực thi triển, màlà lấy hồn lực điều khiển, thậm chí Liễu Bình cảm thấy uy lực của đao pháp sẽnâng cao lên một bước.Hắn đứng tại chỗ, trong lòng rộng mở thông suốt.Quả nhiên, hắn vẫn thích hợp sáng tạo hơn.—— Từ nay về sau, con đường của hắn do chính hắn mở ra.Muốn đi hướng nào cũng là chuyện của hắn, không cần để ý năm đó người khácsáng tạo chức nghiệp gì, lại đi suy tính chiêu thức và chém giết như thế nào.Liễu Bình yên lặng suy nghĩ, trên người hắn lặng lẽ tản ra một khí thế lăng liệtxưa nay chưa từng có.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy cũng theo đó mà hiện lên:“Ngươi đang khai sáng một con đường kỵ sĩ thuộc về ngươi.”“Chúc mừng.”“Ngươi sáng tạo một thức đao pháp tam đoạn mới, xin hãy đặt tên cho nó.”Liễu Bình suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: “Thức này của ta, giết người đồngthời lại hút hồn, khiến vết thương khép lại, nhìn không ra dấu vết, có thể gọi làXuân Phong Trảm.”Một hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng hiện lên:“Bí Đao · Xuân Phong Trảm, đã được bổn danh sách ghi chép lại.”Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhìn về phía Andrea đã đứng bên cạnhtừ lâu.“Để ngươi đợi lâu.” Hắn cười nói.“Không có gì, ta thấy hình như ngươi lại có tiến bộ —— Vừa rồi là dùng sứcmạnh linh hồn phóng thích chiêu thức sao?” Andrea hỏi.“Đúng vậy.” Liễu Bình nói.Hắn nhìn Andrea, bỗng nhớ tới trừ phương pháp tu hành của hắn ra thì còn phảităng thêm thực lực của các anh linh bên cạnh ——Thôi thì nhân cơ hội này thử xem năng lực mới vừa đạt được - “Anh Linh ChiChủ” đi!“Andrea, đứng ở đó đừng nhúc nhích, ta xem nên giúp ngươi tăng thực lực lênnhư thế nào.” Liễu Bình nói....Liễu Bình lui về phía sau vài bước, ánh mắt nhìn chăm chú lên người Andrea,lặng lẽ nói:“Phát động ‘Anh Linh Chi Chủ’!”Chỉ một thoáng, quanh thân Andrea hiện ra một cái khung vuông như có nhưkhông, ngay sau đó, một con số “40” xuất hiện phía trên góc trái đỉnh đầu nàngta.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng hiện lên:“Rồng con: Andrea.”“Cấp 40.”“Vật cần để thăng cấp: Long Tích Vô Hạ.”“Nói rõ: Đây là xương cột sống của Long tộc hiếm hoi trong một vạn không cólấy một, chỉ có Long tộc thuần khiết cao quý nhất khi còn sống, trong khoảnhkhắc linh hồn tiêu tán, sẽ để lại một đoạn Long Tích như vậy, là tượng trưngcho thân phận của nó.”“——Lúc Andrea còn sống, đoạn xương cốt kia bị hoàn toàn rút ra, bởi vậy chodù thức tỉnh trong Vĩnh Dạ thì nàng cũng không thể trưởng thành, trừ phi...Ngươi tìm được một cây ‘Long Tích Vô Hạ’.”Liễu Bình xem đến đây thì hơi biến sắc.Đến cùng là trùng hợp? Hay là có người trăm phương ngàn kế làm như vậy?ổ ắ ằ ắ ầAndrea nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của hắn, cho rằng hắn đang sầu lo vìcục diện hiện giờ, nàng ta nói nhỏ:“Liễu Bình, thật sự không được thì chúng ta rời khỏi quốc gia nhân loại này đi,ta sống trong Vĩnh Dạ đã lâu, có một vài năng lực tránh đi cảm ứng của nhữngkẻ ngủ say đó, ít nhất sẽ không làm chúng ta rơi vào hoàn cảnh quá mức nguyhiểm.”“Hiện giờ chúng ta còn không thể đi...”Liễu Bình nói được một nửa thì bỗng tỉnh táo lại, vội hỏi: “Ngươi có biện phápné tránh những kẻ ngủ say đó sao?”“Đúng vậy.” Andrea nói.“Nói cách khác, ngươi có thể cảm ứng được chúng?” Liễu Bình hỏi càng sâuthêm.“Đúng vậy, trên người những kẻ ngủ say không biết tên kia sẽ tỏa ra một loạidao động dài lâu mà thâm trầm —— Long tộc chúng ta có thể cảm ứng đượckhí tức và dao động trên người các loại tồn tại đó.” Andrea nói.Liễu Bình thở phào nhẹ nhõm.Tốt xấu gì người ta cũng là Long tộc cấp bốn mươi!Hắn lập tức nói: “Ngươi cảm ứng một chút xem gần núi tuyết này có kẻ ngủ saynào không?”Andrea tập trung tinh thần một lát, sau đó đáp: “Không có kẻ ngủ say, nhưngthật ra có một đám nhân loại đang không ngừng di chuyển ở triền núi bên kia.”“Có người?” Liễu Bình ngạc nhiên hỏi lại.Hắn nhìn về hướng mà Andrea chỉ đến, chỉ thấy được băng tuyết mênh mang.Nhiệt độ bắt đầu hạ thấp.Tuyết càng rơi càng dày, gió cũng trở nên càng gấp, mắt thấy sắp hình thànhmột trận bão tuyết.Vào thời điểm này lại có người ngốc mà leo lên núi tuyết?“Đi, chúng ta đi qua xem tình hình như thế nào.” Liễu Bình nói.Hắn và Andrea xuyên qua lưng núi, tránh ở một hầm tuyết bí mật, nhìn xuốngphía dưới triền núi.Chỉ thấy một đội người giơ đuốc lên, gian nan bôn ba trên đường núi gậpghềnh.Bỗng nhiên, một người trượt chân rồi té ngã trên nền tuyết.Những người khác lập tức đỡ hắn lên.“Thần linh trên cao, còn bao xa mới đến nơi đó?” Có người lớn tiếng hỏi.Gió tuyết quá mức mãnh liệt, người cầm đầu không thể không lớn tiếng nói:“Kiên trì một chút, đi tiếp mười lăm phút thì đến.”ầ ố ế ềTinh thần mọi người rung lên, họ giơ cây đuốc, tiếp tục đi về phía trước.“Thần linh...” Liễu Bình lẩm bẩm nói.Hắn tránh trong chỗ tối, đưa mắt ra hiệu với Andrea.Andrea lập tức hóa thành thẻ bài, nấp vào trong ngực của Liễu Bình.Liễu Bình đứng lên, lặng lẽ áp sát đến gần những người đó, cuối cùng đứng ởcuối hàng ngũ của họ.Hắn đi theo bọn họ đi về phía trước, mãi đến khi bị người vốn đứng ở cuối cùngphát hiện.“Ngươi là ——” Người nọ nghi ngờ hỏi.“Đi mau, còn mười lăm phút là đến được trạm dừng.” Liễu Bình thúc giục.Ở trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng hiện lên:“Ngươi phát động năng lực hệ biểu diễn: Mạc Ngư Giả.”“Ngươi bắt chước hành động của đối phương, nói ra đề tài mà đối phương quantâm, lần phóng thích kỹ năng này thành công.”“Ngươi đã trở thành một thành viên trong những tín đồ đó, bọn họ sẽ tự nhiênmà tiếp nhận ngươi.”Tất cả chữ nhỏ vừa thu lại.Người nọ bừng tỉnh nói: “Ta còn tưởng ta đi ở sau cùng, không ngờ còn có mộtđồng bạn đi ở phía sau ta.”“Đi ở dưới cùng có chỗ tốt —— Người phía trước che chắn gió tuyết, chúng tacũng dễ đi hơn một chút.” Liễu Bình lặng lẽ nói.Người nọ lộ ra nụ cười hiểu rõ, thấp giọng nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”“Này người anh em, còn cây đuốc nào không?” Liễu Bình hỏi.“Cho này.”Người nọ thuận tay lấy ra một cây đuốc nho nhỏ rồi đưa cho Liễu Bình.Liễu Bình đốt cây đuốc lên, tiếp tục đi theo sau lưng người nọ.Một lát sau, có hai tín đồ đi qua xem xét tình hình, lúc nhìn thấy Liễu Bình cũngkhông nói gì thêm, chỉ gật gật đầu, nói câu “Đuổi kịp, đừng lười biếng” thì trởvề.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình nhắm mắt suy nghĩ mấy phút, sau đó nhẹ nhàng giơ trường đao lên.Trên mặt tuyết ở phía trước hắn mấy thước, một vệt đao quang từ bên dưới độtnhiên dâng lên, chém xuống tuyết bay đầy trời.“Trảm pháp âm thức đến từ đao lưu quỷ đạo, sau khi cải tiến nó thì có thể đổiphương hướng, biến thành từ dưới lên trên, có thể gọi là —— Nghịch ThủyThiết.”“Nhưng đao thuật như vậy muốn trực tiếp đả thương kẻ địch thì còn chưa đủ,chỉ có thể coi như nửa chiêu, ta lại thêm cho nó một nửa còn lại đi.”Liễu Bình triển khai tư thế tại chỗ, trường đao trong tay hóa thành tàn ảnh, liêntục trảm mấy lần trên hư không.Cuồng phong từ lưỡi đao gào thét quét ra, hóa vô hình ở giữa không trung, thổirơi lớp tuyết vừa tung bay đầy trời lúc nãy.—— Bí Đao Chi Thuật · Phong Vũ!Liễu Bình thu đao rồi xoay người, hắn xoay tròn tại chỗ, ánh đao chợt lóe rồibiến mất trong tay.Trường đao bị ném mạnh ra ngoài, hư không biến mất, trực tiếp xuất hiện trongmảnh tuyết bay kia.Thức phi đao này mượn dùng sức mạnh thuấn di của quang hoàn, trực tiếp đánhtrúng vào vị trí mà Liễu Bình chỉ định!—— Phi Đao Thuật · Thuấn Sát!Nghịch Thủy, Xuân Phong, Thuấn Sát, một thức ba kích, mỗi một kích đều nằmngoài dự đoán của mọi người.Hơn nữa những chiêu đao thuật này cũng không phải dùng linh lực thi triển, màlà lấy hồn lực điều khiển, thậm chí Liễu Bình cảm thấy uy lực của đao pháp sẽnâng cao lên một bước.Hắn đứng tại chỗ, trong lòng rộng mở thông suốt.Quả nhiên, hắn vẫn thích hợp sáng tạo hơn.—— Từ nay về sau, con đường của hắn do chính hắn mở ra.Muốn đi hướng nào cũng là chuyện của hắn, không cần để ý năm đó người khácsáng tạo chức nghiệp gì, lại đi suy tính chiêu thức và chém giết như thế nào.Liễu Bình yên lặng suy nghĩ, trên người hắn lặng lẽ tản ra một khí thế lăng liệtxưa nay chưa từng có.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy cũng theo đó mà hiện lên:“Ngươi đang khai sáng một con đường kỵ sĩ thuộc về ngươi.”“Chúc mừng.”“Ngươi sáng tạo một thức đao pháp tam đoạn mới, xin hãy đặt tên cho nó.”Liễu Bình suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: “Thức này của ta, giết người đồngthời lại hút hồn, khiến vết thương khép lại, nhìn không ra dấu vết, có thể gọi làXuân Phong Trảm.”Một hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng hiện lên:“Bí Đao · Xuân Phong Trảm, đã được bổn danh sách ghi chép lại.”Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhìn về phía Andrea đã đứng bên cạnhtừ lâu.“Để ngươi đợi lâu.” Hắn cười nói.“Không có gì, ta thấy hình như ngươi lại có tiến bộ —— Vừa rồi là dùng sứcmạnh linh hồn phóng thích chiêu thức sao?” Andrea hỏi.“Đúng vậy.” Liễu Bình nói.Hắn nhìn Andrea, bỗng nhớ tới trừ phương pháp tu hành của hắn ra thì còn phảităng thêm thực lực của các anh linh bên cạnh ——Thôi thì nhân cơ hội này thử xem năng lực mới vừa đạt được - “Anh Linh ChiChủ” đi!“Andrea, đứng ở đó đừng nhúc nhích, ta xem nên giúp ngươi tăng thực lực lênnhư thế nào.” Liễu Bình nói....Liễu Bình lui về phía sau vài bước, ánh mắt nhìn chăm chú lên người Andrea,lặng lẽ nói:“Phát động ‘Anh Linh Chi Chủ’!”Chỉ một thoáng, quanh thân Andrea hiện ra một cái khung vuông như có nhưkhông, ngay sau đó, một con số “40” xuất hiện phía trên góc trái đỉnh đầu nàngta.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng hiện lên:“Rồng con: Andrea.”“Cấp 40.”“Vật cần để thăng cấp: Long Tích Vô Hạ.”“Nói rõ: Đây là xương cột sống của Long tộc hiếm hoi trong một vạn không cólấy một, chỉ có Long tộc thuần khiết cao quý nhất khi còn sống, trong khoảnhkhắc linh hồn tiêu tán, sẽ để lại một đoạn Long Tích như vậy, là tượng trưngcho thân phận của nó.”“——Lúc Andrea còn sống, đoạn xương cốt kia bị hoàn toàn rút ra, bởi vậy chodù thức tỉnh trong Vĩnh Dạ thì nàng cũng không thể trưởng thành, trừ phi...Ngươi tìm được một cây ‘Long Tích Vô Hạ’.”Liễu Bình xem đến đây thì hơi biến sắc.Đến cùng là trùng hợp? Hay là có người trăm phương ngàn kế làm như vậy?ổ ắ ằ ắ ầAndrea nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của hắn, cho rằng hắn đang sầu lo vìcục diện hiện giờ, nàng ta nói nhỏ:“Liễu Bình, thật sự không được thì chúng ta rời khỏi quốc gia nhân loại này đi,ta sống trong Vĩnh Dạ đã lâu, có một vài năng lực tránh đi cảm ứng của nhữngkẻ ngủ say đó, ít nhất sẽ không làm chúng ta rơi vào hoàn cảnh quá mức nguyhiểm.”“Hiện giờ chúng ta còn không thể đi...”Liễu Bình nói được một nửa thì bỗng tỉnh táo lại, vội hỏi: “Ngươi có biện phápné tránh những kẻ ngủ say đó sao?”“Đúng vậy.” Andrea nói.“Nói cách khác, ngươi có thể cảm ứng được chúng?” Liễu Bình hỏi càng sâuthêm.“Đúng vậy, trên người những kẻ ngủ say không biết tên kia sẽ tỏa ra một loạidao động dài lâu mà thâm trầm —— Long tộc chúng ta có thể cảm ứng đượckhí tức và dao động trên người các loại tồn tại đó.” Andrea nói.Liễu Bình thở phào nhẹ nhõm.Tốt xấu gì người ta cũng là Long tộc cấp bốn mươi!Hắn lập tức nói: “Ngươi cảm ứng một chút xem gần núi tuyết này có kẻ ngủ saynào không?”Andrea tập trung tinh thần một lát, sau đó đáp: “Không có kẻ ngủ say, nhưngthật ra có một đám nhân loại đang không ngừng di chuyển ở triền núi bên kia.”“Có người?” Liễu Bình ngạc nhiên hỏi lại.Hắn nhìn về hướng mà Andrea chỉ đến, chỉ thấy được băng tuyết mênh mang.Nhiệt độ bắt đầu hạ thấp.Tuyết càng rơi càng dày, gió cũng trở nên càng gấp, mắt thấy sắp hình thànhmột trận bão tuyết.Vào thời điểm này lại có người ngốc mà leo lên núi tuyết?“Đi, chúng ta đi qua xem tình hình như thế nào.” Liễu Bình nói.Hắn và Andrea xuyên qua lưng núi, tránh ở một hầm tuyết bí mật, nhìn xuốngphía dưới triền núi.Chỉ thấy một đội người giơ đuốc lên, gian nan bôn ba trên đường núi gậpghềnh.Bỗng nhiên, một người trượt chân rồi té ngã trên nền tuyết.Những người khác lập tức đỡ hắn lên.“Thần linh trên cao, còn bao xa mới đến nơi đó?” Có người lớn tiếng hỏi.Gió tuyết quá mức mãnh liệt, người cầm đầu không thể không lớn tiếng nói:“Kiên trì một chút, đi tiếp mười lăm phút thì đến.”ầ ố ế ềTinh thần mọi người rung lên, họ giơ cây đuốc, tiếp tục đi về phía trước.“Thần linh...” Liễu Bình lẩm bẩm nói.Hắn tránh trong chỗ tối, đưa mắt ra hiệu với Andrea.Andrea lập tức hóa thành thẻ bài, nấp vào trong ngực của Liễu Bình.Liễu Bình đứng lên, lặng lẽ áp sát đến gần những người đó, cuối cùng đứng ởcuối hàng ngũ của họ.Hắn đi theo bọn họ đi về phía trước, mãi đến khi bị người vốn đứng ở cuối cùngphát hiện.“Ngươi là ——” Người nọ nghi ngờ hỏi.“Đi mau, còn mười lăm phút là đến được trạm dừng.” Liễu Bình thúc giục.Ở trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng hiện lên:“Ngươi phát động năng lực hệ biểu diễn: Mạc Ngư Giả.”“Ngươi bắt chước hành động của đối phương, nói ra đề tài mà đối phương quantâm, lần phóng thích kỹ năng này thành công.”“Ngươi đã trở thành một thành viên trong những tín đồ đó, bọn họ sẽ tự nhiênmà tiếp nhận ngươi.”Tất cả chữ nhỏ vừa thu lại.Người nọ bừng tỉnh nói: “Ta còn tưởng ta đi ở sau cùng, không ngờ còn có mộtđồng bạn đi ở phía sau ta.”“Đi ở dưới cùng có chỗ tốt —— Người phía trước che chắn gió tuyết, chúng tacũng dễ đi hơn một chút.” Liễu Bình lặng lẽ nói.Người nọ lộ ra nụ cười hiểu rõ, thấp giọng nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”“Này người anh em, còn cây đuốc nào không?” Liễu Bình hỏi.“Cho này.”Người nọ thuận tay lấy ra một cây đuốc nho nhỏ rồi đưa cho Liễu Bình.Liễu Bình đốt cây đuốc lên, tiếp tục đi theo sau lưng người nọ.Một lát sau, có hai tín đồ đi qua xem xét tình hình, lúc nhìn thấy Liễu Bình cũngkhông nói gì thêm, chỉ gật gật đầu, nói câu “Đuổi kịp, đừng lười biếng” thì trởvề.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình nhắm mắt suy nghĩ mấy phút, sau đó nhẹ nhàng giơ trường đao lên.Trên mặt tuyết ở phía trước hắn mấy thước, một vệt đao quang từ bên dưới độtnhiên dâng lên, chém xuống tuyết bay đầy trời.“Trảm pháp âm thức đến từ đao lưu quỷ đạo, sau khi cải tiến nó thì có thể đổiphương hướng, biến thành từ dưới lên trên, có thể gọi là —— Nghịch ThủyThiết.”“Nhưng đao thuật như vậy muốn trực tiếp đả thương kẻ địch thì còn chưa đủ,chỉ có thể coi như nửa chiêu, ta lại thêm cho nó một nửa còn lại đi.”Liễu Bình triển khai tư thế tại chỗ, trường đao trong tay hóa thành tàn ảnh, liêntục trảm mấy lần trên hư không.Cuồng phong từ lưỡi đao gào thét quét ra, hóa vô hình ở giữa không trung, thổirơi lớp tuyết vừa tung bay đầy trời lúc nãy.—— Bí Đao Chi Thuật · Phong Vũ!Liễu Bình thu đao rồi xoay người, hắn xoay tròn tại chỗ, ánh đao chợt lóe rồibiến mất trong tay.Trường đao bị ném mạnh ra ngoài, hư không biến mất, trực tiếp xuất hiện trongmảnh tuyết bay kia.Thức phi đao này mượn dùng sức mạnh thuấn di của quang hoàn, trực tiếp đánhtrúng vào vị trí mà Liễu Bình chỉ định!—— Phi Đao Thuật · Thuấn Sát!Nghịch Thủy, Xuân Phong, Thuấn Sát, một thức ba kích, mỗi một kích đều nằmngoài dự đoán của mọi người.Hơn nữa những chiêu đao thuật này cũng không phải dùng linh lực thi triển, màlà lấy hồn lực điều khiển, thậm chí Liễu Bình cảm thấy uy lực của đao pháp sẽnâng cao lên một bước.Hắn đứng tại chỗ, trong lòng rộng mở thông suốt.Quả nhiên, hắn vẫn thích hợp sáng tạo hơn.—— Từ nay về sau, con đường của hắn do chính hắn mở ra.Muốn đi hướng nào cũng là chuyện của hắn, không cần để ý năm đó người khácsáng tạo chức nghiệp gì, lại đi suy tính chiêu thức và chém giết như thế nào.Liễu Bình yên lặng suy nghĩ, trên người hắn lặng lẽ tản ra một khí thế lăng liệtxưa nay chưa từng có.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy cũng theo đó mà hiện lên:“Ngươi đang khai sáng một con đường kỵ sĩ thuộc về ngươi.”“Chúc mừng.”“Ngươi sáng tạo một thức đao pháp tam đoạn mới, xin hãy đặt tên cho nó.”Liễu Bình suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: “Thức này của ta, giết người đồngthời lại hút hồn, khiến vết thương khép lại, nhìn không ra dấu vết, có thể gọi làXuân Phong Trảm.”Một hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng hiện lên:“Bí Đao · Xuân Phong Trảm, đã được bổn danh sách ghi chép lại.”Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhìn về phía Andrea đã đứng bên cạnhtừ lâu.“Để ngươi đợi lâu.” Hắn cười nói.“Không có gì, ta thấy hình như ngươi lại có tiến bộ —— Vừa rồi là dùng sứcmạnh linh hồn phóng thích chiêu thức sao?” Andrea hỏi.“Đúng vậy.” Liễu Bình nói.Hắn nhìn Andrea, bỗng nhớ tới trừ phương pháp tu hành của hắn ra thì còn phảităng thêm thực lực của các anh linh bên cạnh ——Thôi thì nhân cơ hội này thử xem năng lực mới vừa đạt được - “Anh Linh ChiChủ” đi!“Andrea, đứng ở đó đừng nhúc nhích, ta xem nên giúp ngươi tăng thực lực lênnhư thế nào.” Liễu Bình nói....Liễu Bình lui về phía sau vài bước, ánh mắt nhìn chăm chú lên người Andrea,lặng lẽ nói:“Phát động ‘Anh Linh Chi Chủ’!”Chỉ một thoáng, quanh thân Andrea hiện ra một cái khung vuông như có nhưkhông, ngay sau đó, một con số “40” xuất hiện phía trên góc trái đỉnh đầu nàngta.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng hiện lên:“Rồng con: Andrea.”“Cấp 40.”“Vật cần để thăng cấp: Long Tích Vô Hạ.”“Nói rõ: Đây là xương cột sống của Long tộc hiếm hoi trong một vạn không cólấy một, chỉ có Long tộc thuần khiết cao quý nhất khi còn sống, trong khoảnhkhắc linh hồn tiêu tán, sẽ để lại một đoạn Long Tích như vậy, là tượng trưngcho thân phận của nó.”“——Lúc Andrea còn sống, đoạn xương cốt kia bị hoàn toàn rút ra, bởi vậy chodù thức tỉnh trong Vĩnh Dạ thì nàng cũng không thể trưởng thành, trừ phi...Ngươi tìm được một cây ‘Long Tích Vô Hạ’.”Liễu Bình xem đến đây thì hơi biến sắc.Đến cùng là trùng hợp? Hay là có người trăm phương ngàn kế làm như vậy?ổ ắ ằ ắ ầAndrea nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của hắn, cho rằng hắn đang sầu lo vìcục diện hiện giờ, nàng ta nói nhỏ:“Liễu Bình, thật sự không được thì chúng ta rời khỏi quốc gia nhân loại này đi,ta sống trong Vĩnh Dạ đã lâu, có một vài năng lực tránh đi cảm ứng của nhữngkẻ ngủ say đó, ít nhất sẽ không làm chúng ta rơi vào hoàn cảnh quá mức nguyhiểm.”“Hiện giờ chúng ta còn không thể đi...”Liễu Bình nói được một nửa thì bỗng tỉnh táo lại, vội hỏi: “Ngươi có biện phápné tránh những kẻ ngủ say đó sao?”“Đúng vậy.” Andrea nói.“Nói cách khác, ngươi có thể cảm ứng được chúng?” Liễu Bình hỏi càng sâuthêm.“Đúng vậy, trên người những kẻ ngủ say không biết tên kia sẽ tỏa ra một loạidao động dài lâu mà thâm trầm —— Long tộc chúng ta có thể cảm ứng đượckhí tức và dao động trên người các loại tồn tại đó.” Andrea nói.Liễu Bình thở phào nhẹ nhõm.Tốt xấu gì người ta cũng là Long tộc cấp bốn mươi!Hắn lập tức nói: “Ngươi cảm ứng một chút xem gần núi tuyết này có kẻ ngủ saynào không?”Andrea tập trung tinh thần một lát, sau đó đáp: “Không có kẻ ngủ say, nhưngthật ra có một đám nhân loại đang không ngừng di chuyển ở triền núi bên kia.”“Có người?” Liễu Bình ngạc nhiên hỏi lại.Hắn nhìn về hướng mà Andrea chỉ đến, chỉ thấy được băng tuyết mênh mang.Nhiệt độ bắt đầu hạ thấp.Tuyết càng rơi càng dày, gió cũng trở nên càng gấp, mắt thấy sắp hình thànhmột trận bão tuyết.Vào thời điểm này lại có người ngốc mà leo lên núi tuyết?“Đi, chúng ta đi qua xem tình hình như thế nào.” Liễu Bình nói.Hắn và Andrea xuyên qua lưng núi, tránh ở một hầm tuyết bí mật, nhìn xuốngphía dưới triền núi.Chỉ thấy một đội người giơ đuốc lên, gian nan bôn ba trên đường núi gậpghềnh.Bỗng nhiên, một người trượt chân rồi té ngã trên nền tuyết.Những người khác lập tức đỡ hắn lên.“Thần linh trên cao, còn bao xa mới đến nơi đó?” Có người lớn tiếng hỏi.Gió tuyết quá mức mãnh liệt, người cầm đầu không thể không lớn tiếng nói:“Kiên trì một chút, đi tiếp mười lăm phút thì đến.”ầ ố ế ềTinh thần mọi người rung lên, họ giơ cây đuốc, tiếp tục đi về phía trước.“Thần linh...” Liễu Bình lẩm bẩm nói.Hắn tránh trong chỗ tối, đưa mắt ra hiệu với Andrea.Andrea lập tức hóa thành thẻ bài, nấp vào trong ngực của Liễu Bình.Liễu Bình đứng lên, lặng lẽ áp sát đến gần những người đó, cuối cùng đứng ởcuối hàng ngũ của họ.Hắn đi theo bọn họ đi về phía trước, mãi đến khi bị người vốn đứng ở cuối cùngphát hiện.“Ngươi là ——” Người nọ nghi ngờ hỏi.“Đi mau, còn mười lăm phút là đến được trạm dừng.” Liễu Bình thúc giục.Ở trước mắt hắn, từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng hiện lên:“Ngươi phát động năng lực hệ biểu diễn: Mạc Ngư Giả.”“Ngươi bắt chước hành động của đối phương, nói ra đề tài mà đối phương quantâm, lần phóng thích kỹ năng này thành công.”“Ngươi đã trở thành một thành viên trong những tín đồ đó, bọn họ sẽ tự nhiênmà tiếp nhận ngươi.”Tất cả chữ nhỏ vừa thu lại.Người nọ bừng tỉnh nói: “Ta còn tưởng ta đi ở sau cùng, không ngờ còn có mộtđồng bạn đi ở phía sau ta.”“Đi ở dưới cùng có chỗ tốt —— Người phía trước che chắn gió tuyết, chúng tacũng dễ đi hơn một chút.” Liễu Bình lặng lẽ nói.Người nọ lộ ra nụ cười hiểu rõ, thấp giọng nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”“Này người anh em, còn cây đuốc nào không?” Liễu Bình hỏi.“Cho này.”Người nọ thuận tay lấy ra một cây đuốc nho nhỏ rồi đưa cho Liễu Bình.Liễu Bình đốt cây đuốc lên, tiếp tục đi theo sau lưng người nọ.Một lát sau, có hai tín đồ đi qua xem xét tình hình, lúc nhìn thấy Liễu Bình cũngkhông nói gì thêm, chỉ gật gật đầu, nói câu “Đuổi kịp, đừng lười biếng” thì trởvề.

Chương 339: Đuổi kịp, đừng lười biếng