"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 341: Vô Hạ
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Như vậy, chủ nhân của ngươi bằng lòng trả ra bao nhiêu linh hồn?” Thanh âmkia hỏi.“Bốn cái.” Liễu Bình nói.“Không được! Cắn nuốt sức mạnh trong bốn linh hồn căn bản kém xa giá trị khichủ nhân các ngươi đạt được trung thành của một con rồng! Chuyện này khôngcông bằng!” Thanh âm kia nói.“Ngươi muốn mấy cái?” Liễu Bình hỏi.“Mười ba cái! Ít nhất mười ba cái mới được!” Thanh âm kia nói.Liễu Bình lộ ra vẻ khó xử, hắn đi qua đi lại trên nền tuyết, cứ như đang lâm vàotự hỏi.Một lát sau.Thanh âm kia nhịn không được nói: “Nghe đây, nếu chủ nhân của ngươi thiệttình muốn có được ‘Long Tích Vô Hạ’, vậy phải cho ta mười ba linh hồn! Tachỉ cần linh hồn, không cần những thứ khác!”Liễu Bình bỗng dừng chân lại, nói: “Có lẽ ngài cũng nhìn ra, vì giao dịch lầnnày, chủ nhân của ta chuẩn bị tổng cộng mười lăm linh hồn, mà ta là người đạidiện cho nó để tiến đến hoàn thành giao dịch lần này với ngài.”Thanh âm kia nói: “Ta đã nhìn ra, sau lưng ngươi có tổng cộng mười lăm linhhồn ——”“Nghe này,” Liễu Bình cắt ngang lời nó nói: “Nếu ngài chọn muốn có được linhhồn, ta có thể làm chủ đưa hết mười lăm linh hồn cho ngài, nhưng những bảovật chi trả vừa rồi, ngài phải trả về năm phần cho ta!”Thanh âm kia kêu lên: “Năm phần! Tên xảo trá nhà ngươi, sao ngươi không điđoạt đi!”Liễu Bình quát: “Ngài đã nói, ngài tình nguyện chỉ cần linh hồn!”Thanh âm kia đột nhiên giương cao: “Nhưng đó là một mớ tài phú thật lớn,ngươi không thể lập tức đòi về năm phần!”“Bốn phần rưỡi! Ta chỉ lấy về bốn phần rưỡi, còn lại bảy thành và mười lămlinh hồn, đổi lấy một cây ‘Long Tích Vô Hạ’!” Liễu Bình nói.“Nhiều nhất cho ngươi tam phần!” Thanh âm kia nói.“Bốn phần!” Liễu Bình nói.“Tam phần rưỡi!” Thanh âm kia kiên trì nói.“Bốn phần, không chịu thì thôi, ta mang toàn bộ những linh hồn này về, chúngta có thể tìm người khác để mua Long Tích!” Liễu Bình quay người muốn đi trởvề.ố ầ ố ầ“Thành giao! Ngươi đừng đi —— Bốn phần thì bốn phần!” Thanh âm kia hô toở sau lưng.Lúc này Liễu Bình mới dừng bước chân.“Ngài muốn lấy phương thức gì để thu linh hồn?” Hắn hỏi.“Đặt bọn chúng lên phù văn trận của ta là được.” Thanh âm kia đáp.Liễu Bình tiện tay tung ra một tấm thẻ bài.Phanh!Andrea yên lặng xuất hiện, nhẹ giọng nói: “Nằm!”Một luồng uy thế vô hình tản mát ra từ trên người nàng——Mười lăm tên tín đồ lập tức tay chân mềm nhũn, đầu óc choáng váng, xụi lơtrên mặt đất.Long uy!Làm một Long tộc cấp bốn mươi, thực lực của nàng ta còn cao hơn Yêu VươngTriệu Thiền Y mười cấp, những tín đồ này có khả năng ngăn cản hay sao?Andrea vẫy vẫy tay.Các tín đồ không hề có sức phản kháng, trực tiếp bị chồng chất lên pháp trậnphù văn.Thanh âm kia bỗng nói: “Ngươi không sợ ta trực tiếp lấy đi những linh hồn đó,không cho ngươi cây ‘Long Tích Vô Hạ’ kia à?”Liễu Bình lộ ra vẻ mặt nhẹ nhàng, cười nói: “Thần linh của chúng ta sẽ lập tứclấy được toàn bộ quốc gia nhân loại, đến lúc đó muốn bao nhiêu linh hồn thì cóbấy nhiêu linh hồn, ta đoán ——”“Giữa ngài và chúng ta còn có nhiều cơ hội hợp tác hơn, cũng có ích lợi chungcàng rộng, không cần vì mười lăm linh hồn ít ỏi mà chặt đứt những vụ làm ănkhổng lồ sau này.”“Hoặc là ——”Giọng nói của hắn trở nên nghiền ngẫm: “Ý niệm duy nhất trong lòng ngàichính là khai chiến với thần linh của ta, hơn nữa đắc tội vị Long tộc nhất định sẽđi lên đỉnh cao bên cạnh ta?”Tiếng nói vừa dứt.Andrea đúng lúc nhìn về phía phù văn trận hình thoi, nhẹ giọng nói: “Ta cảmứng đại khái được dao động trên người nó...”Nàng ta không tiếp tục nói.Liễu Bình cho nàng ta một ánh mắt tán dương.Quả thật, cho dù đối phương chạy mất, hắn cũng không có tổn thất gì, còn tiệnthể xử lý được mười lăm tên tín đồ tà thần, ngăn cản hành động ám sát của bọnchúng ——ế ểNhưng nếu có thể tìm được cho Andrea một cây “Long Tích Vô Hạ” thì cớ saokhông làm kia chứ?Thanh âm kia trầm mặc mấy phút.“Tiểu tử, ngươi tên là gì?” Nó hỏi.“Tiền Chu Văn, ta có một đệ đệ tên là Tiền Chu Võ, chúng ta đều làm việc vìthần linh.” Liễu Bình nói.“Hình như ngươi không quan tâm đến vận mệnh của những đồng bạn đó chútnào?” Nó hỏi dò.“Ta chỉ trung thành với thần linh, bọn họ cũng giống vậy, cho nên dâng hiếnlinh hồn của mình vì thần linh vốn chính là vận mệnh của bọn họ, ta đoán bọnhọ đều vui mừng vì chuyện này.”Liễu Bình lấy giọng điệu ôn hòa để nói, cứ như đang thuật lại một chuyện hếtsức đương nhiên.Thanh âm kia lại trầm mặc mấy phút, sau đó mới tiếp tục nói: “Trước kia ta cảmthấy ma quỷ càng hung tàn hơn nhân loại, nhưng từ giờ trở đi, ta cho rằng nhânloại còn điên cuồng hơn cả ma quỷ.”“Đa tạ khích lệ, làm việc vì chủ nhân mà thôi, thật ra cũng không tính là gì.”Liễu Bình nói.Thanh âm kia cảm thán: “Xem ra ta cũng phải học hỏi đọa thiên thần chín cánh,tìm mấy thủ hạ như ngươi để làm việc —— Ta chờ mong lần hợp tác kế tiếp vớicác ngươi.”Pháp trận hình thoi dâng lên ánh hào quang.Chỉ thấy một tấm thẻ bài bỗng xuất hiện trước mắt Liễu Bình.Trên thẻ bài có vẽ một cây xương cột sống dài óng ánh trong suốt, cực kỳ tolớn, chìm dưới đáy mặt biển màu xanh thẳm.Liễu Bình tiếp được thẻ bài.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng xuất hiện:“Long Tích Vô Hạ.”“Đây là xương cột sống của Long tộc hiếm hoi trong một vạn không có lấy một,chỉ có Long tộc thuần khiết cao quý nhất vào lúc còn sống, trong khoảnh khắclinh hồn tiêu tán thì mới để lại một đoạn Long Tích như vậy, là chứng minh nócao quý không tỳ vết trong toàn bộ quá trình nó tồn tại.”“—— Vật chí thánh của Long tộc.”Tới tay!Liễu Bình vẫn duy trì hô hấp vững vàng, đang muốn cất thẻ bài này đi thì lạithấy một tấm thẻ bài khác nhẹ nhàng bay tới.Trên thẻ bài này chất đầy các loại tài bảo.Đúng là tài vật khổng lồ mà trước đó mười lăm vị tín đồ mang đến ——ổ ấ ầ ồVì đổi lấy một lần ra tay của tồn tại này.Mà hiện tại, lần ra tay này đã không tồn tại, ngược lại biến thành một cây LongTích Vô Hạ cùng với bốn phần trong đó.“Đây là bốn phần trong những thứ vừa rồi, hiện tại ta đã đưa cả Long Tích vàtài bảo cho ngươi, hiện tại chúng ta đã thành giao rồi chứ?” Thanh âm kia nói.“Thành giao.” Liễu Bình gật đầu nói.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Như vậy, chủ nhân của ngươi bằng lòng trả ra bao nhiêu linh hồn?” Thanh âmkia hỏi.“Bốn cái.” Liễu Bình nói.“Không được! Cắn nuốt sức mạnh trong bốn linh hồn căn bản kém xa giá trị khichủ nhân các ngươi đạt được trung thành của một con rồng! Chuyện này khôngcông bằng!” Thanh âm kia nói.“Ngươi muốn mấy cái?” Liễu Bình hỏi.“Mười ba cái! Ít nhất mười ba cái mới được!” Thanh âm kia nói.Liễu Bình lộ ra vẻ khó xử, hắn đi qua đi lại trên nền tuyết, cứ như đang lâm vàotự hỏi.Một lát sau.Thanh âm kia nhịn không được nói: “Nghe đây, nếu chủ nhân của ngươi thiệttình muốn có được ‘Long Tích Vô Hạ’, vậy phải cho ta mười ba linh hồn! Tachỉ cần linh hồn, không cần những thứ khác!”Liễu Bình bỗng dừng chân lại, nói: “Có lẽ ngài cũng nhìn ra, vì giao dịch lầnnày, chủ nhân của ta chuẩn bị tổng cộng mười lăm linh hồn, mà ta là người đạidiện cho nó để tiến đến hoàn thành giao dịch lần này với ngài.”Thanh âm kia nói: “Ta đã nhìn ra, sau lưng ngươi có tổng cộng mười lăm linhhồn ——”“Nghe này,” Liễu Bình cắt ngang lời nó nói: “Nếu ngài chọn muốn có được linhhồn, ta có thể làm chủ đưa hết mười lăm linh hồn cho ngài, nhưng những bảovật chi trả vừa rồi, ngài phải trả về năm phần cho ta!”Thanh âm kia kêu lên: “Năm phần! Tên xảo trá nhà ngươi, sao ngươi không điđoạt đi!”Liễu Bình quát: “Ngài đã nói, ngài tình nguyện chỉ cần linh hồn!”Thanh âm kia đột nhiên giương cao: “Nhưng đó là một mớ tài phú thật lớn,ngươi không thể lập tức đòi về năm phần!”“Bốn phần rưỡi! Ta chỉ lấy về bốn phần rưỡi, còn lại bảy thành và mười lămlinh hồn, đổi lấy một cây ‘Long Tích Vô Hạ’!” Liễu Bình nói.“Nhiều nhất cho ngươi tam phần!” Thanh âm kia nói.“Bốn phần!” Liễu Bình nói.“Tam phần rưỡi!” Thanh âm kia kiên trì nói.“Bốn phần, không chịu thì thôi, ta mang toàn bộ những linh hồn này về, chúngta có thể tìm người khác để mua Long Tích!” Liễu Bình quay người muốn đi trởvề.ố ầ ố ầ“Thành giao! Ngươi đừng đi —— Bốn phần thì bốn phần!” Thanh âm kia hô toở sau lưng.Lúc này Liễu Bình mới dừng bước chân.“Ngài muốn lấy phương thức gì để thu linh hồn?” Hắn hỏi.“Đặt bọn chúng lên phù văn trận của ta là được.” Thanh âm kia đáp.Liễu Bình tiện tay tung ra một tấm thẻ bài.Phanh!Andrea yên lặng xuất hiện, nhẹ giọng nói: “Nằm!”Một luồng uy thế vô hình tản mát ra từ trên người nàng——Mười lăm tên tín đồ lập tức tay chân mềm nhũn, đầu óc choáng váng, xụi lơtrên mặt đất.Long uy!Làm một Long tộc cấp bốn mươi, thực lực của nàng ta còn cao hơn Yêu VươngTriệu Thiền Y mười cấp, những tín đồ này có khả năng ngăn cản hay sao?Andrea vẫy vẫy tay.Các tín đồ không hề có sức phản kháng, trực tiếp bị chồng chất lên pháp trậnphù văn.Thanh âm kia bỗng nói: “Ngươi không sợ ta trực tiếp lấy đi những linh hồn đó,không cho ngươi cây ‘Long Tích Vô Hạ’ kia à?”Liễu Bình lộ ra vẻ mặt nhẹ nhàng, cười nói: “Thần linh của chúng ta sẽ lập tứclấy được toàn bộ quốc gia nhân loại, đến lúc đó muốn bao nhiêu linh hồn thì cóbấy nhiêu linh hồn, ta đoán ——”“Giữa ngài và chúng ta còn có nhiều cơ hội hợp tác hơn, cũng có ích lợi chungcàng rộng, không cần vì mười lăm linh hồn ít ỏi mà chặt đứt những vụ làm ănkhổng lồ sau này.”“Hoặc là ——”Giọng nói của hắn trở nên nghiền ngẫm: “Ý niệm duy nhất trong lòng ngàichính là khai chiến với thần linh của ta, hơn nữa đắc tội vị Long tộc nhất định sẽđi lên đỉnh cao bên cạnh ta?”Tiếng nói vừa dứt.Andrea đúng lúc nhìn về phía phù văn trận hình thoi, nhẹ giọng nói: “Ta cảmứng đại khái được dao động trên người nó...”Nàng ta không tiếp tục nói.Liễu Bình cho nàng ta một ánh mắt tán dương.Quả thật, cho dù đối phương chạy mất, hắn cũng không có tổn thất gì, còn tiệnthể xử lý được mười lăm tên tín đồ tà thần, ngăn cản hành động ám sát của bọnchúng ——ế ểNhưng nếu có thể tìm được cho Andrea một cây “Long Tích Vô Hạ” thì cớ saokhông làm kia chứ?Thanh âm kia trầm mặc mấy phút.“Tiểu tử, ngươi tên là gì?” Nó hỏi.“Tiền Chu Văn, ta có một đệ đệ tên là Tiền Chu Võ, chúng ta đều làm việc vìthần linh.” Liễu Bình nói.“Hình như ngươi không quan tâm đến vận mệnh của những đồng bạn đó chútnào?” Nó hỏi dò.“Ta chỉ trung thành với thần linh, bọn họ cũng giống vậy, cho nên dâng hiếnlinh hồn của mình vì thần linh vốn chính là vận mệnh của bọn họ, ta đoán bọnhọ đều vui mừng vì chuyện này.”Liễu Bình lấy giọng điệu ôn hòa để nói, cứ như đang thuật lại một chuyện hếtsức đương nhiên.Thanh âm kia lại trầm mặc mấy phút, sau đó mới tiếp tục nói: “Trước kia ta cảmthấy ma quỷ càng hung tàn hơn nhân loại, nhưng từ giờ trở đi, ta cho rằng nhânloại còn điên cuồng hơn cả ma quỷ.”“Đa tạ khích lệ, làm việc vì chủ nhân mà thôi, thật ra cũng không tính là gì.”Liễu Bình nói.Thanh âm kia cảm thán: “Xem ra ta cũng phải học hỏi đọa thiên thần chín cánh,tìm mấy thủ hạ như ngươi để làm việc —— Ta chờ mong lần hợp tác kế tiếp vớicác ngươi.”Pháp trận hình thoi dâng lên ánh hào quang.Chỉ thấy một tấm thẻ bài bỗng xuất hiện trước mắt Liễu Bình.Trên thẻ bài có vẽ một cây xương cột sống dài óng ánh trong suốt, cực kỳ tolớn, chìm dưới đáy mặt biển màu xanh thẳm.Liễu Bình tiếp được thẻ bài.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng xuất hiện:“Long Tích Vô Hạ.”“Đây là xương cột sống của Long tộc hiếm hoi trong một vạn không có lấy một,chỉ có Long tộc thuần khiết cao quý nhất vào lúc còn sống, trong khoảnh khắclinh hồn tiêu tán thì mới để lại một đoạn Long Tích như vậy, là chứng minh nócao quý không tỳ vết trong toàn bộ quá trình nó tồn tại.”“—— Vật chí thánh của Long tộc.”Tới tay!Liễu Bình vẫn duy trì hô hấp vững vàng, đang muốn cất thẻ bài này đi thì lạithấy một tấm thẻ bài khác nhẹ nhàng bay tới.Trên thẻ bài này chất đầy các loại tài bảo.Đúng là tài vật khổng lồ mà trước đó mười lăm vị tín đồ mang đến ——ổ ấ ầ ồVì đổi lấy một lần ra tay của tồn tại này.Mà hiện tại, lần ra tay này đã không tồn tại, ngược lại biến thành một cây LongTích Vô Hạ cùng với bốn phần trong đó.“Đây là bốn phần trong những thứ vừa rồi, hiện tại ta đã đưa cả Long Tích vàtài bảo cho ngươi, hiện tại chúng ta đã thành giao rồi chứ?” Thanh âm kia nói.“Thành giao.” Liễu Bình gật đầu nói.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Như vậy, chủ nhân của ngươi bằng lòng trả ra bao nhiêu linh hồn?” Thanh âmkia hỏi.“Bốn cái.” Liễu Bình nói.“Không được! Cắn nuốt sức mạnh trong bốn linh hồn căn bản kém xa giá trị khichủ nhân các ngươi đạt được trung thành của một con rồng! Chuyện này khôngcông bằng!” Thanh âm kia nói.“Ngươi muốn mấy cái?” Liễu Bình hỏi.“Mười ba cái! Ít nhất mười ba cái mới được!” Thanh âm kia nói.Liễu Bình lộ ra vẻ khó xử, hắn đi qua đi lại trên nền tuyết, cứ như đang lâm vàotự hỏi.Một lát sau.Thanh âm kia nhịn không được nói: “Nghe đây, nếu chủ nhân của ngươi thiệttình muốn có được ‘Long Tích Vô Hạ’, vậy phải cho ta mười ba linh hồn! Tachỉ cần linh hồn, không cần những thứ khác!”Liễu Bình bỗng dừng chân lại, nói: “Có lẽ ngài cũng nhìn ra, vì giao dịch lầnnày, chủ nhân của ta chuẩn bị tổng cộng mười lăm linh hồn, mà ta là người đạidiện cho nó để tiến đến hoàn thành giao dịch lần này với ngài.”Thanh âm kia nói: “Ta đã nhìn ra, sau lưng ngươi có tổng cộng mười lăm linhhồn ——”“Nghe này,” Liễu Bình cắt ngang lời nó nói: “Nếu ngài chọn muốn có được linhhồn, ta có thể làm chủ đưa hết mười lăm linh hồn cho ngài, nhưng những bảovật chi trả vừa rồi, ngài phải trả về năm phần cho ta!”Thanh âm kia kêu lên: “Năm phần! Tên xảo trá nhà ngươi, sao ngươi không điđoạt đi!”Liễu Bình quát: “Ngài đã nói, ngài tình nguyện chỉ cần linh hồn!”Thanh âm kia đột nhiên giương cao: “Nhưng đó là một mớ tài phú thật lớn,ngươi không thể lập tức đòi về năm phần!”“Bốn phần rưỡi! Ta chỉ lấy về bốn phần rưỡi, còn lại bảy thành và mười lămlinh hồn, đổi lấy một cây ‘Long Tích Vô Hạ’!” Liễu Bình nói.“Nhiều nhất cho ngươi tam phần!” Thanh âm kia nói.“Bốn phần!” Liễu Bình nói.“Tam phần rưỡi!” Thanh âm kia kiên trì nói.“Bốn phần, không chịu thì thôi, ta mang toàn bộ những linh hồn này về, chúngta có thể tìm người khác để mua Long Tích!” Liễu Bình quay người muốn đi trởvề.ố ầ ố ầ“Thành giao! Ngươi đừng đi —— Bốn phần thì bốn phần!” Thanh âm kia hô toở sau lưng.Lúc này Liễu Bình mới dừng bước chân.“Ngài muốn lấy phương thức gì để thu linh hồn?” Hắn hỏi.“Đặt bọn chúng lên phù văn trận của ta là được.” Thanh âm kia đáp.Liễu Bình tiện tay tung ra một tấm thẻ bài.Phanh!Andrea yên lặng xuất hiện, nhẹ giọng nói: “Nằm!”Một luồng uy thế vô hình tản mát ra từ trên người nàng——Mười lăm tên tín đồ lập tức tay chân mềm nhũn, đầu óc choáng váng, xụi lơtrên mặt đất.Long uy!Làm một Long tộc cấp bốn mươi, thực lực của nàng ta còn cao hơn Yêu VươngTriệu Thiền Y mười cấp, những tín đồ này có khả năng ngăn cản hay sao?Andrea vẫy vẫy tay.Các tín đồ không hề có sức phản kháng, trực tiếp bị chồng chất lên pháp trậnphù văn.Thanh âm kia bỗng nói: “Ngươi không sợ ta trực tiếp lấy đi những linh hồn đó,không cho ngươi cây ‘Long Tích Vô Hạ’ kia à?”Liễu Bình lộ ra vẻ mặt nhẹ nhàng, cười nói: “Thần linh của chúng ta sẽ lập tứclấy được toàn bộ quốc gia nhân loại, đến lúc đó muốn bao nhiêu linh hồn thì cóbấy nhiêu linh hồn, ta đoán ——”“Giữa ngài và chúng ta còn có nhiều cơ hội hợp tác hơn, cũng có ích lợi chungcàng rộng, không cần vì mười lăm linh hồn ít ỏi mà chặt đứt những vụ làm ănkhổng lồ sau này.”“Hoặc là ——”Giọng nói của hắn trở nên nghiền ngẫm: “Ý niệm duy nhất trong lòng ngàichính là khai chiến với thần linh của ta, hơn nữa đắc tội vị Long tộc nhất định sẽđi lên đỉnh cao bên cạnh ta?”Tiếng nói vừa dứt.Andrea đúng lúc nhìn về phía phù văn trận hình thoi, nhẹ giọng nói: “Ta cảmứng đại khái được dao động trên người nó...”Nàng ta không tiếp tục nói.Liễu Bình cho nàng ta một ánh mắt tán dương.Quả thật, cho dù đối phương chạy mất, hắn cũng không có tổn thất gì, còn tiệnthể xử lý được mười lăm tên tín đồ tà thần, ngăn cản hành động ám sát của bọnchúng ——ế ểNhưng nếu có thể tìm được cho Andrea một cây “Long Tích Vô Hạ” thì cớ saokhông làm kia chứ?Thanh âm kia trầm mặc mấy phút.“Tiểu tử, ngươi tên là gì?” Nó hỏi.“Tiền Chu Văn, ta có một đệ đệ tên là Tiền Chu Võ, chúng ta đều làm việc vìthần linh.” Liễu Bình nói.“Hình như ngươi không quan tâm đến vận mệnh của những đồng bạn đó chútnào?” Nó hỏi dò.“Ta chỉ trung thành với thần linh, bọn họ cũng giống vậy, cho nên dâng hiếnlinh hồn của mình vì thần linh vốn chính là vận mệnh của bọn họ, ta đoán bọnhọ đều vui mừng vì chuyện này.”Liễu Bình lấy giọng điệu ôn hòa để nói, cứ như đang thuật lại một chuyện hếtsức đương nhiên.Thanh âm kia lại trầm mặc mấy phút, sau đó mới tiếp tục nói: “Trước kia ta cảmthấy ma quỷ càng hung tàn hơn nhân loại, nhưng từ giờ trở đi, ta cho rằng nhânloại còn điên cuồng hơn cả ma quỷ.”“Đa tạ khích lệ, làm việc vì chủ nhân mà thôi, thật ra cũng không tính là gì.”Liễu Bình nói.Thanh âm kia cảm thán: “Xem ra ta cũng phải học hỏi đọa thiên thần chín cánh,tìm mấy thủ hạ như ngươi để làm việc —— Ta chờ mong lần hợp tác kế tiếp vớicác ngươi.”Pháp trận hình thoi dâng lên ánh hào quang.Chỉ thấy một tấm thẻ bài bỗng xuất hiện trước mắt Liễu Bình.Trên thẻ bài có vẽ một cây xương cột sống dài óng ánh trong suốt, cực kỳ tolớn, chìm dưới đáy mặt biển màu xanh thẳm.Liễu Bình tiếp được thẻ bài.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy nhanh chóng xuất hiện:“Long Tích Vô Hạ.”“Đây là xương cột sống của Long tộc hiếm hoi trong một vạn không có lấy một,chỉ có Long tộc thuần khiết cao quý nhất vào lúc còn sống, trong khoảnh khắclinh hồn tiêu tán thì mới để lại một đoạn Long Tích như vậy, là chứng minh nócao quý không tỳ vết trong toàn bộ quá trình nó tồn tại.”“—— Vật chí thánh của Long tộc.”Tới tay!Liễu Bình vẫn duy trì hô hấp vững vàng, đang muốn cất thẻ bài này đi thì lạithấy một tấm thẻ bài khác nhẹ nhàng bay tới.Trên thẻ bài này chất đầy các loại tài bảo.Đúng là tài vật khổng lồ mà trước đó mười lăm vị tín đồ mang đến ——ổ ấ ầ ồVì đổi lấy một lần ra tay của tồn tại này.Mà hiện tại, lần ra tay này đã không tồn tại, ngược lại biến thành một cây LongTích Vô Hạ cùng với bốn phần trong đó.“Đây là bốn phần trong những thứ vừa rồi, hiện tại ta đã đưa cả Long Tích vàtài bảo cho ngươi, hiện tại chúng ta đã thành giao rồi chứ?” Thanh âm kia nói.“Thành giao.” Liễu Bình gật đầu nói.