"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 342: Rốt cuộc là ai sáng tạo ra chúng sinh?
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Chỉ một thoáng, mười lăm tên tín đồ tà thần đồng thời phát ra tiếng kêu rên.Thân thể bọn chúng hóa thành từng vết bóng đen, lấy tư thế hỗn loạn điêncuồng trốn tránh, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ly pháp trận hình thoikia.Trong pháp trận, một cái lưỡi khổng lồ mọc đầy đồng tử dựng thẳng bỗng vươnra, nhẹ nhàng liếm một cái đã cuốn tất cả linh hồn lên mặt ngoài đầu lưỡi.Cho dù đám linh hồn giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi cái lưỡi kia.Đồng tử dựng thẳng trên cái lưỡi kia sôi nổi chuyển động, bắt đầu đánh giá LiễuBình.Liễu Bình lộ ra nụ cười ôn hòa, gật đầu thăm hỏi với những đồng tử dựng thẳngđó ——Nhìn vẻ mặt hắn cứ như đang thưởng thức một cuộc biểu diễn cao nhã mà xuấtsắc.Dưới cái nhìn chăm chú của hắn.Cái lưỡi to lớn lấy tốc độ thong thả lùi về pháp trận.Mãi đến khi đối phương biến mất, lúc này Liễu Bình mới cất hai thẻ bài đi,hành lễ với pháp trận:“Hợp tác vui vẻ, nguyện ngài và chủ nhân của ta hợp tác cùng chiến thắng, cùngkhai sáng sự nghiệp huy hoàng.”“Đi đi, ta chờ mong các ngươi lấy được quốc gia nhân loại kia, chúc các ngươithuận lợi.” Thanh âm kia nói.“Cảm tạ chúc phúc của ngài —— Ta sẽ mang lời chúc của ngài đến cho thầnthượng.” Liễu Bình lại hành lễ.Hắn kéo vải bố trắng trước đó che giấu pháp trận qua rồi phủ lên pháp trận mộtlần nữa.Bông tuyết không ngừng bay xuống.Tuyết sắc mấy ngày liền, gió bắc gào rít giận dữ, tất cả đều bị gió tuyết che đậy.Tất cả bị đại tuyết mênh mang bao trùm, giao dịch xảy ra vừa rồi cứ như chưatừng xuất hiện.Liễu Bình mang theo Andrea rời đi chỗ núi rừng cản gió này.…Trên vách núi đen nhánh.Liễu Bình và Andrea một trước một sau chậm rãi đi tới.“Liễu Bình.”“Hừm?”“Con quái vật vừa rồi —— Rõ ràng nó là một kẻ ngủ say đã thức tỉnh, vì sao nólại tin tưởng ngươi?”“Chuyện này không có liên quan đến chuyện nó có tin ta hay không.” Liễu Bìnhnói.“Vậy có liên quan đến cái gì?” Andrea hiếu kỳ nói.“Ích lợi.” Liễu Bình nói.Hắn bước từng bước một về phía trước, không quay đầu lại mà nói: “Nếu ta thậtsự đại diện cho tà thần tới giao dịch, vậy chứng minh tà thần thật sự có Long tộcgiúp đỡ, cũng thật sự sắp cướp được một quốc gia nhân loại —— Như vậy nólập tức có được mười lăm linh hồn, còn được số lượng tài phú tương đối, hơnnữa không xảy ra bất cứ mâu thuẫn gì với tà thần sau lưng ta, cái này cũng là lợinhuận phù hợp đối với nó.”“Nếu ngươi không phải thủ hạ của tà thần thì sao?” Andrea hỏi.“Vậy nó càng vui mừng —— bởi vì sự tồn tại của ta tương đương với chuyệnlàm suy yếu thực lực của tà thần, mà nó chỉ cần ngồi ổn định làm ngư ông đắclợi mà thôi.” Liễu Bình nói.“Cho nên nó sẽ không tìm tòi thân phận của ngươi.”“Nói toạc thân phận của ta thì cả hai đều không có lợi ích để thu, chuyện đókhông phù hợp với lợi ích của nó, còn không bằng vừa giả ngu, vừa chia cắt tínđồ và tài phú của tà thần với ta.”Liễu Bình cười cười, tổng kết lại: “Cho nên không quan trọng ta là cái gì, quantrọng là ta mang đến cho nó cái gì —— Được rồi, chúng ta ngừng lại ở chỗ nàyđi.”Andrea dừng chân, bày ra tư thế đề phòng, cùng Liễu Bình nhìn về phía trước.Gió ở nơi này trở nên hết sức an tĩnh.“Ngươi phát hiện cái gì?” Andrea hỏi.Liễu Bình cười rộ lên, nói: “Ta có một loại năng lực đặc thù, có thể nhìn thấy sởđoản của ngươi, cũng có cách khắc phục nó.”Hắn lấy “Long Tích Vô Hạ” kia ra, nói: “Ngươi cần thẻ bài này, nó sẽ giảiphóng sức mạnh của ngươi.”Andrea trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: “Ta có thể cảm nhận được nó sẽ mangđến lợi ích cực kỳ lớn cho mình, nhưng ta không thể tự đổi xương cột sốngđược, phải có người giúp ta.”“Phải làm thế nào?” Liễu Bình hỏi.Andrea nhẹ nhàng phất tay.Hư không mở ra, từng thanh binh khí cổ xưa mà hoa lệ xuất hiện ở trước mặtnàng ta.ố ấ ểNàng ta nhìn trong chốc lát, lấy ra một thanh tiểu đao màu đen từ trong đó, nói:“Đổi Long Tích là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì sẽ làmLong tộc hồn phi phách tán, cho nên cần một cao thủ tài nghệ y thuật thuần thụcđể làm chuyện này.”“Đao này là ——” Liễu Bình nói.“Nó là đao mổ rồng, bên trong không có cái gì, chỉ có một quyển sách.” Andreanói.Nàng tùy ý run tiểu đao màu đen lên.Một quyển sách nhỏ rơi xuống mặt tuyết.Andrea đưa quyển sách đó cho Liễu Bình, vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi nói: “So vớivĩnh viễn bị hạn chế ở cấp bốn mươi, thật ra ta thà không màng sinh tử liều mộtphen, cho nên, chuyện này dựa vào ngươi.”Liễu Bình cúi đầu nhìn quyển sách nhỏ kia.Từng hàng nhắc nhở phù thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không:“Ngươi đạt được 《Sổ tay giải phẫu và cải tạo (Bản chúng sinh) 》.”“Tác giả: Không rõ.”“Đây là một quyển sách chứa tri thức giải phẫu và cải tạo chúng sinh như thếnào.”Giải phẫu chúng sinh...Liễu Bình hỏi: “Tại sao ngươi lại có một quyển sách như vậy?”Andrea lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, nhẹ giọng nói: “Hình như lúc ta tỉnh lại trongVĩnh Dạ thì đã có được binh khí và sách —— nhưng ta đã không nhớ rõ rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì vào lúc mình tồn tại.”Ánh mắt Liễu Bình hơi trầm xuống.Đến cùng là người nào, nàng đã chết rồi mà vẫn không yên tâm, lặng lẽ độngtay chân trên cột sống của nàng, thậm chí cả ký ức mà cũng không buông tha.“Giải phẫu... Chỉ có giải phẫu còn chưa đủ, chúng ta còn phải có càng nhiều trithức, bởi vì trước và sau quá trình thay đổi cốt cách có lượng công tác rất lớn,vậy mới có thể hạ toàn bộ nguy hiểm trong cuộc giải phẫu xuống thấp nhất.”Liễu Bình nói.“Đừng vội có kết luận, trong quyển sách này không chỉ có giải phẫu, nội dungcủa nó nhìn qua có chút đáng sợ, lúc trước ta xem vài tờ cũng đã chịu khôngnổi, ta không biết ngươi có thể xem hết hay không.” Andrea nói.Liễu Bình bắt đầu lật xem quyển sách.Chỉ thấy trang đầu tiên của quyển sách có viết hai hàng chữ:“Rốt cục là ai sáng tạo chúng sinh?”“Đối mặt với bí mật vĩnh hằng này, chúng ta có thể thông qua phương pháp giảiphẫu và cải tạo, quay ngược dòng trở lại quá trình chúng sinh được sáng tạo ravào năm đó.”Trang thứ hai là:“Nhỏ một giọt máu vào, ngươi sẽ nhìn thấy quá trình thần linh bị giải phẫu hoànchỉnh.”“Thuyết minh: Thần linh là tồn tại cao đẳng nhất trong chúng sinh, thông hiểucác loại quy tắc, có thể lợi dụng sức mạnh của yếu tố và quy tắc một cách hoànmỹ, là đối tượng rất đáng để nghiên cứu.”Trang thứ ba:“Nhỏ một giọt máu vào, ngươi sẽ nhìn thấy quá trình Long tộc bị giải phẫu hoànchỉnh.”“Thuyết minh: Bởi vì Long tộc là một chủng tộc có sức mạnh phi phàm, chonên cũng là đối tượng đáng để giải phẫu, xin hãy quan sát toàn bộ quá trình chokỹ, ngươi sẽ được lợi không nhỏ.”Trang thứ tư là thiên sứ, trang thứ năm là tinh linh, thứ sáu trang là sinh vậtnguyên tố...Liễu Bình khép quyển sách nhỏ lại, gật đầu nói: “Tri thức cực kỳ quý giá, ta sẽnghiên cứu thật kỹ.”
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Chỉ một thoáng, mười lăm tên tín đồ tà thần đồng thời phát ra tiếng kêu rên.Thân thể bọn chúng hóa thành từng vết bóng đen, lấy tư thế hỗn loạn điêncuồng trốn tránh, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ly pháp trận hình thoikia.Trong pháp trận, một cái lưỡi khổng lồ mọc đầy đồng tử dựng thẳng bỗng vươnra, nhẹ nhàng liếm một cái đã cuốn tất cả linh hồn lên mặt ngoài đầu lưỡi.Cho dù đám linh hồn giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi cái lưỡi kia.Đồng tử dựng thẳng trên cái lưỡi kia sôi nổi chuyển động, bắt đầu đánh giá LiễuBình.Liễu Bình lộ ra nụ cười ôn hòa, gật đầu thăm hỏi với những đồng tử dựng thẳngđó ——Nhìn vẻ mặt hắn cứ như đang thưởng thức một cuộc biểu diễn cao nhã mà xuấtsắc.Dưới cái nhìn chăm chú của hắn.Cái lưỡi to lớn lấy tốc độ thong thả lùi về pháp trận.Mãi đến khi đối phương biến mất, lúc này Liễu Bình mới cất hai thẻ bài đi,hành lễ với pháp trận:“Hợp tác vui vẻ, nguyện ngài và chủ nhân của ta hợp tác cùng chiến thắng, cùngkhai sáng sự nghiệp huy hoàng.”“Đi đi, ta chờ mong các ngươi lấy được quốc gia nhân loại kia, chúc các ngươithuận lợi.” Thanh âm kia nói.“Cảm tạ chúc phúc của ngài —— Ta sẽ mang lời chúc của ngài đến cho thầnthượng.” Liễu Bình lại hành lễ.Hắn kéo vải bố trắng trước đó che giấu pháp trận qua rồi phủ lên pháp trận mộtlần nữa.Bông tuyết không ngừng bay xuống.Tuyết sắc mấy ngày liền, gió bắc gào rít giận dữ, tất cả đều bị gió tuyết che đậy.Tất cả bị đại tuyết mênh mang bao trùm, giao dịch xảy ra vừa rồi cứ như chưatừng xuất hiện.Liễu Bình mang theo Andrea rời đi chỗ núi rừng cản gió này.…Trên vách núi đen nhánh.Liễu Bình và Andrea một trước một sau chậm rãi đi tới.“Liễu Bình.”“Hừm?”“Con quái vật vừa rồi —— Rõ ràng nó là một kẻ ngủ say đã thức tỉnh, vì sao nólại tin tưởng ngươi?”“Chuyện này không có liên quan đến chuyện nó có tin ta hay không.” Liễu Bìnhnói.“Vậy có liên quan đến cái gì?” Andrea hiếu kỳ nói.“Ích lợi.” Liễu Bình nói.Hắn bước từng bước một về phía trước, không quay đầu lại mà nói: “Nếu ta thậtsự đại diện cho tà thần tới giao dịch, vậy chứng minh tà thần thật sự có Long tộcgiúp đỡ, cũng thật sự sắp cướp được một quốc gia nhân loại —— Như vậy nólập tức có được mười lăm linh hồn, còn được số lượng tài phú tương đối, hơnnữa không xảy ra bất cứ mâu thuẫn gì với tà thần sau lưng ta, cái này cũng là lợinhuận phù hợp đối với nó.”“Nếu ngươi không phải thủ hạ của tà thần thì sao?” Andrea hỏi.“Vậy nó càng vui mừng —— bởi vì sự tồn tại của ta tương đương với chuyệnlàm suy yếu thực lực của tà thần, mà nó chỉ cần ngồi ổn định làm ngư ông đắclợi mà thôi.” Liễu Bình nói.“Cho nên nó sẽ không tìm tòi thân phận của ngươi.”“Nói toạc thân phận của ta thì cả hai đều không có lợi ích để thu, chuyện đókhông phù hợp với lợi ích của nó, còn không bằng vừa giả ngu, vừa chia cắt tínđồ và tài phú của tà thần với ta.”Liễu Bình cười cười, tổng kết lại: “Cho nên không quan trọng ta là cái gì, quantrọng là ta mang đến cho nó cái gì —— Được rồi, chúng ta ngừng lại ở chỗ nàyđi.”Andrea dừng chân, bày ra tư thế đề phòng, cùng Liễu Bình nhìn về phía trước.Gió ở nơi này trở nên hết sức an tĩnh.“Ngươi phát hiện cái gì?” Andrea hỏi.Liễu Bình cười rộ lên, nói: “Ta có một loại năng lực đặc thù, có thể nhìn thấy sởđoản của ngươi, cũng có cách khắc phục nó.”Hắn lấy “Long Tích Vô Hạ” kia ra, nói: “Ngươi cần thẻ bài này, nó sẽ giảiphóng sức mạnh của ngươi.”Andrea trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: “Ta có thể cảm nhận được nó sẽ mangđến lợi ích cực kỳ lớn cho mình, nhưng ta không thể tự đổi xương cột sốngđược, phải có người giúp ta.”“Phải làm thế nào?” Liễu Bình hỏi.Andrea nhẹ nhàng phất tay.Hư không mở ra, từng thanh binh khí cổ xưa mà hoa lệ xuất hiện ở trước mặtnàng ta.ố ấ ểNàng ta nhìn trong chốc lát, lấy ra một thanh tiểu đao màu đen từ trong đó, nói:“Đổi Long Tích là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì sẽ làmLong tộc hồn phi phách tán, cho nên cần một cao thủ tài nghệ y thuật thuần thụcđể làm chuyện này.”“Đao này là ——” Liễu Bình nói.“Nó là đao mổ rồng, bên trong không có cái gì, chỉ có một quyển sách.” Andreanói.Nàng tùy ý run tiểu đao màu đen lên.Một quyển sách nhỏ rơi xuống mặt tuyết.Andrea đưa quyển sách đó cho Liễu Bình, vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi nói: “So vớivĩnh viễn bị hạn chế ở cấp bốn mươi, thật ra ta thà không màng sinh tử liều mộtphen, cho nên, chuyện này dựa vào ngươi.”Liễu Bình cúi đầu nhìn quyển sách nhỏ kia.Từng hàng nhắc nhở phù thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không:“Ngươi đạt được 《Sổ tay giải phẫu và cải tạo (Bản chúng sinh) 》.”“Tác giả: Không rõ.”“Đây là một quyển sách chứa tri thức giải phẫu và cải tạo chúng sinh như thếnào.”Giải phẫu chúng sinh...Liễu Bình hỏi: “Tại sao ngươi lại có một quyển sách như vậy?”Andrea lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, nhẹ giọng nói: “Hình như lúc ta tỉnh lại trongVĩnh Dạ thì đã có được binh khí và sách —— nhưng ta đã không nhớ rõ rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì vào lúc mình tồn tại.”Ánh mắt Liễu Bình hơi trầm xuống.Đến cùng là người nào, nàng đã chết rồi mà vẫn không yên tâm, lặng lẽ độngtay chân trên cột sống của nàng, thậm chí cả ký ức mà cũng không buông tha.“Giải phẫu... Chỉ có giải phẫu còn chưa đủ, chúng ta còn phải có càng nhiều trithức, bởi vì trước và sau quá trình thay đổi cốt cách có lượng công tác rất lớn,vậy mới có thể hạ toàn bộ nguy hiểm trong cuộc giải phẫu xuống thấp nhất.”Liễu Bình nói.“Đừng vội có kết luận, trong quyển sách này không chỉ có giải phẫu, nội dungcủa nó nhìn qua có chút đáng sợ, lúc trước ta xem vài tờ cũng đã chịu khôngnổi, ta không biết ngươi có thể xem hết hay không.” Andrea nói.Liễu Bình bắt đầu lật xem quyển sách.Chỉ thấy trang đầu tiên của quyển sách có viết hai hàng chữ:“Rốt cục là ai sáng tạo chúng sinh?”“Đối mặt với bí mật vĩnh hằng này, chúng ta có thể thông qua phương pháp giảiphẫu và cải tạo, quay ngược dòng trở lại quá trình chúng sinh được sáng tạo ravào năm đó.”Trang thứ hai là:“Nhỏ một giọt máu vào, ngươi sẽ nhìn thấy quá trình thần linh bị giải phẫu hoànchỉnh.”“Thuyết minh: Thần linh là tồn tại cao đẳng nhất trong chúng sinh, thông hiểucác loại quy tắc, có thể lợi dụng sức mạnh của yếu tố và quy tắc một cách hoànmỹ, là đối tượng rất đáng để nghiên cứu.”Trang thứ ba:“Nhỏ một giọt máu vào, ngươi sẽ nhìn thấy quá trình Long tộc bị giải phẫu hoànchỉnh.”“Thuyết minh: Bởi vì Long tộc là một chủng tộc có sức mạnh phi phàm, chonên cũng là đối tượng đáng để giải phẫu, xin hãy quan sát toàn bộ quá trình chokỹ, ngươi sẽ được lợi không nhỏ.”Trang thứ tư là thiên sứ, trang thứ năm là tinh linh, thứ sáu trang là sinh vậtnguyên tố...Liễu Bình khép quyển sách nhỏ lại, gật đầu nói: “Tri thức cực kỳ quý giá, ta sẽnghiên cứu thật kỹ.”
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Chỉ một thoáng, mười lăm tên tín đồ tà thần đồng thời phát ra tiếng kêu rên.Thân thể bọn chúng hóa thành từng vết bóng đen, lấy tư thế hỗn loạn điêncuồng trốn tránh, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ly pháp trận hình thoikia.Trong pháp trận, một cái lưỡi khổng lồ mọc đầy đồng tử dựng thẳng bỗng vươnra, nhẹ nhàng liếm một cái đã cuốn tất cả linh hồn lên mặt ngoài đầu lưỡi.Cho dù đám linh hồn giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi cái lưỡi kia.Đồng tử dựng thẳng trên cái lưỡi kia sôi nổi chuyển động, bắt đầu đánh giá LiễuBình.Liễu Bình lộ ra nụ cười ôn hòa, gật đầu thăm hỏi với những đồng tử dựng thẳngđó ——Nhìn vẻ mặt hắn cứ như đang thưởng thức một cuộc biểu diễn cao nhã mà xuấtsắc.Dưới cái nhìn chăm chú của hắn.Cái lưỡi to lớn lấy tốc độ thong thả lùi về pháp trận.Mãi đến khi đối phương biến mất, lúc này Liễu Bình mới cất hai thẻ bài đi,hành lễ với pháp trận:“Hợp tác vui vẻ, nguyện ngài và chủ nhân của ta hợp tác cùng chiến thắng, cùngkhai sáng sự nghiệp huy hoàng.”“Đi đi, ta chờ mong các ngươi lấy được quốc gia nhân loại kia, chúc các ngươithuận lợi.” Thanh âm kia nói.“Cảm tạ chúc phúc của ngài —— Ta sẽ mang lời chúc của ngài đến cho thầnthượng.” Liễu Bình lại hành lễ.Hắn kéo vải bố trắng trước đó che giấu pháp trận qua rồi phủ lên pháp trận mộtlần nữa.Bông tuyết không ngừng bay xuống.Tuyết sắc mấy ngày liền, gió bắc gào rít giận dữ, tất cả đều bị gió tuyết che đậy.Tất cả bị đại tuyết mênh mang bao trùm, giao dịch xảy ra vừa rồi cứ như chưatừng xuất hiện.Liễu Bình mang theo Andrea rời đi chỗ núi rừng cản gió này.…Trên vách núi đen nhánh.Liễu Bình và Andrea một trước một sau chậm rãi đi tới.“Liễu Bình.”“Hừm?”“Con quái vật vừa rồi —— Rõ ràng nó là một kẻ ngủ say đã thức tỉnh, vì sao nólại tin tưởng ngươi?”“Chuyện này không có liên quan đến chuyện nó có tin ta hay không.” Liễu Bìnhnói.“Vậy có liên quan đến cái gì?” Andrea hiếu kỳ nói.“Ích lợi.” Liễu Bình nói.Hắn bước từng bước một về phía trước, không quay đầu lại mà nói: “Nếu ta thậtsự đại diện cho tà thần tới giao dịch, vậy chứng minh tà thần thật sự có Long tộcgiúp đỡ, cũng thật sự sắp cướp được một quốc gia nhân loại —— Như vậy nólập tức có được mười lăm linh hồn, còn được số lượng tài phú tương đối, hơnnữa không xảy ra bất cứ mâu thuẫn gì với tà thần sau lưng ta, cái này cũng là lợinhuận phù hợp đối với nó.”“Nếu ngươi không phải thủ hạ của tà thần thì sao?” Andrea hỏi.“Vậy nó càng vui mừng —— bởi vì sự tồn tại của ta tương đương với chuyệnlàm suy yếu thực lực của tà thần, mà nó chỉ cần ngồi ổn định làm ngư ông đắclợi mà thôi.” Liễu Bình nói.“Cho nên nó sẽ không tìm tòi thân phận của ngươi.”“Nói toạc thân phận của ta thì cả hai đều không có lợi ích để thu, chuyện đókhông phù hợp với lợi ích của nó, còn không bằng vừa giả ngu, vừa chia cắt tínđồ và tài phú của tà thần với ta.”Liễu Bình cười cười, tổng kết lại: “Cho nên không quan trọng ta là cái gì, quantrọng là ta mang đến cho nó cái gì —— Được rồi, chúng ta ngừng lại ở chỗ nàyđi.”Andrea dừng chân, bày ra tư thế đề phòng, cùng Liễu Bình nhìn về phía trước.Gió ở nơi này trở nên hết sức an tĩnh.“Ngươi phát hiện cái gì?” Andrea hỏi.Liễu Bình cười rộ lên, nói: “Ta có một loại năng lực đặc thù, có thể nhìn thấy sởđoản của ngươi, cũng có cách khắc phục nó.”Hắn lấy “Long Tích Vô Hạ” kia ra, nói: “Ngươi cần thẻ bài này, nó sẽ giảiphóng sức mạnh của ngươi.”Andrea trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: “Ta có thể cảm nhận được nó sẽ mangđến lợi ích cực kỳ lớn cho mình, nhưng ta không thể tự đổi xương cột sốngđược, phải có người giúp ta.”“Phải làm thế nào?” Liễu Bình hỏi.Andrea nhẹ nhàng phất tay.Hư không mở ra, từng thanh binh khí cổ xưa mà hoa lệ xuất hiện ở trước mặtnàng ta.ố ấ ểNàng ta nhìn trong chốc lát, lấy ra một thanh tiểu đao màu đen từ trong đó, nói:“Đổi Long Tích là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì sẽ làmLong tộc hồn phi phách tán, cho nên cần một cao thủ tài nghệ y thuật thuần thụcđể làm chuyện này.”“Đao này là ——” Liễu Bình nói.“Nó là đao mổ rồng, bên trong không có cái gì, chỉ có một quyển sách.” Andreanói.Nàng tùy ý run tiểu đao màu đen lên.Một quyển sách nhỏ rơi xuống mặt tuyết.Andrea đưa quyển sách đó cho Liễu Bình, vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi nói: “So vớivĩnh viễn bị hạn chế ở cấp bốn mươi, thật ra ta thà không màng sinh tử liều mộtphen, cho nên, chuyện này dựa vào ngươi.”Liễu Bình cúi đầu nhìn quyển sách nhỏ kia.Từng hàng nhắc nhở phù thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không:“Ngươi đạt được 《Sổ tay giải phẫu và cải tạo (Bản chúng sinh) 》.”“Tác giả: Không rõ.”“Đây là một quyển sách chứa tri thức giải phẫu và cải tạo chúng sinh như thếnào.”Giải phẫu chúng sinh...Liễu Bình hỏi: “Tại sao ngươi lại có một quyển sách như vậy?”Andrea lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, nhẹ giọng nói: “Hình như lúc ta tỉnh lại trongVĩnh Dạ thì đã có được binh khí và sách —— nhưng ta đã không nhớ rõ rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì vào lúc mình tồn tại.”Ánh mắt Liễu Bình hơi trầm xuống.Đến cùng là người nào, nàng đã chết rồi mà vẫn không yên tâm, lặng lẽ độngtay chân trên cột sống của nàng, thậm chí cả ký ức mà cũng không buông tha.“Giải phẫu... Chỉ có giải phẫu còn chưa đủ, chúng ta còn phải có càng nhiều trithức, bởi vì trước và sau quá trình thay đổi cốt cách có lượng công tác rất lớn,vậy mới có thể hạ toàn bộ nguy hiểm trong cuộc giải phẫu xuống thấp nhất.”Liễu Bình nói.“Đừng vội có kết luận, trong quyển sách này không chỉ có giải phẫu, nội dungcủa nó nhìn qua có chút đáng sợ, lúc trước ta xem vài tờ cũng đã chịu khôngnổi, ta không biết ngươi có thể xem hết hay không.” Andrea nói.Liễu Bình bắt đầu lật xem quyển sách.Chỉ thấy trang đầu tiên của quyển sách có viết hai hàng chữ:“Rốt cục là ai sáng tạo chúng sinh?”“Đối mặt với bí mật vĩnh hằng này, chúng ta có thể thông qua phương pháp giảiphẫu và cải tạo, quay ngược dòng trở lại quá trình chúng sinh được sáng tạo ravào năm đó.”Trang thứ hai là:“Nhỏ một giọt máu vào, ngươi sẽ nhìn thấy quá trình thần linh bị giải phẫu hoànchỉnh.”“Thuyết minh: Thần linh là tồn tại cao đẳng nhất trong chúng sinh, thông hiểucác loại quy tắc, có thể lợi dụng sức mạnh của yếu tố và quy tắc một cách hoànmỹ, là đối tượng rất đáng để nghiên cứu.”Trang thứ ba:“Nhỏ một giọt máu vào, ngươi sẽ nhìn thấy quá trình Long tộc bị giải phẫu hoànchỉnh.”“Thuyết minh: Bởi vì Long tộc là một chủng tộc có sức mạnh phi phàm, chonên cũng là đối tượng đáng để giải phẫu, xin hãy quan sát toàn bộ quá trình chokỹ, ngươi sẽ được lợi không nhỏ.”Trang thứ tư là thiên sứ, trang thứ năm là tinh linh, thứ sáu trang là sinh vậtnguyên tố...Liễu Bình khép quyển sách nhỏ lại, gật đầu nói: “Tri thức cực kỳ quý giá, ta sẽnghiên cứu thật kỹ.”