"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 343: Sổ tay giải phẫu
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Andrea thật cẩn thận mà nhìn hắn, lại phát hiện trên mặt hắn không có chút sợhãi nào, ngược lại còn mang theo một chút ý cười.“Ngươi không sợ sao? Một tồn tại có thể giải phẫu thần linh để viết ra loại sáchnày, ta mới nghĩ thế thôi đã cảm thấy sợ hãi.” Andrea nói.“Năm đó vì nghiên cứu thiên kiếp, ta cũng xuống tay với đám quỷ vật, thật rađây là quá trình theo đuổi chân lý, không có gì phải sợ cả.” Liễu Bình nói.Andrea thở dài, nói: “Vậy giao cho ngươi.”“Ừ, cho ta chút thời gian, chờ ta nghiên cứu triệt để quyển sách này, trong lòngcó nắm chắc thì sẽ đổi Long Tích cho ngươi.” Liễu Bình nói.Hai người vừa đi vừa nói, cuối cùng Andrea trực tiếp ngáp một cái, biến trở vềthẻ bài rồi trở về đi ngủ.Liễu Bình đi một mình hồi lâu trong núi rừng.“Phía trước là ai?”Hắn dừng chân, nhìn vào một mảnh cây cối.Nếu không nhìn kỹ, thậm chí sẽ không chú ý thấy trong cây cối phía trước cómột người đang trốn.“Là ta.”Một thiếu nữ cầm trường cung trong tay, bước từng bước ra ngoài.Lúc đứng trong rừng cây, cô có một một vài đặc thù của tinh linh, nhưng khi côđi đến trước mặt Liễu Bình thì những đặc thù đó lại hoàn toàn biến mất.Là Tiêu Mộng La.Liễu Bình thả chậm giọng lại: “Sao ngươi lại tới đây.”Tiêu Mộng La nhìn nhìn Liễu Bình từ trên xuống dưới, thở phào nhẹ nhõm nói:“Ngươi đi ra ngoài lâu quá, ta có chút lo lắng.”“Không cần lo, cả đường hầm sụp đổ cũng chưa thể chôn ta.”“Nhưng ngươi chỉ mới đến cấp bốn, còn thấp hơn lính gác biên cảnh bìnhthường một cấp bậc.”“... Đi, chúng ta trở về.”Hai người sóng vai mà đi, chỉ chốc lát sau lại nghe thấy trong gió tuyết truyềnđến tiếng động vật đánh nhau cắn xé.Bọn họ lặng lẽ tiến lên quan sát, nhìn thấy là một con gấu và một con hổ đangtranh đoạt một con nai đã bị thương.Vết thương của con nai không nặng, nhưng ở trước mặt gấu và hổ thì chỉ có thểquỳ rạp trên mặt đất tuyệt vọng chờ chết.ấ ổ ếGấu và hổ lưỡng bại câu thương, cuộc tàn sát càng ngày càng thảm thiết.Bỗng nhiên ——Ba ánh sáng nhu hòa rơi xuống, lần lượt rơi lên người con gấu, hổ và nai.Con nai nhảy dựng lên bỏ chạy.Gấu vốn muốn đuổi theo, nhưng mới chạy vài bước thì chợt thấy mỏi mệt cùngcực, nó quỳ rạp xuống đất há mồm thở dốc.Lão hổ vui mừng quá đỗi, đang muốn đuổi theo lại lập tức té xỉu trên nền tuyết,một lúc sau mới tỉnh lại.“Đi thôi, súc sinh đánh nhau, không có gì để xem.” Liễu Bình nói.Tiêu Mộng La gật gật đầu.Hai người nhanh chóng về tới trạm gác.Liễu Bình ngồi xuống phía trước cửa sổ, nhìn gió tuyết bên ngoài.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy hiện lên trước mắt hắn:“Ngươi thi triển thuật Cứu Tử Phù Thương cho gấu, hổ, nai.”“Hồn lực của ngươi +1, +2, +2.”“Hồn lực hiện giờ là: 13/13.”“Chú ý, hầu thần, anh linh, chiến hữu bài của ngươi đều đã thức tỉnh.”“—— Ngươi đã không cần tiếp tục rót hồn lực cho các nàng nữa.”Liễu Bình liếc nhìn một cái, sau đó lấy cái thẻ tiến giai ra.Chỉ thấy trị số trên thẻ tiến giai biến thành 25.Cần có 25 điểm hồn lực mới có thể tiến giai lên cấp thứ năm.Liễu Bình lâm vào suy tư.—— Vì nghênh đón cuộc chiến sau đó, thậm chí là thay đổi Long Tích choAndrea, hắn cần đến thực lực càng cường đại.Hắn phải nhanh chóng gia tăng cấp bậc lên.Nhưng mà...Trong ngọn núi gió tuyết mấy ngày liền này, đi đâu tìm kẻ địch thu hoạch hồnlực đây?Mấy phút sau.Liễu Bình nhẹ nhàng búng tay một cái.Có!Hắn đứng lên, nói với ba người khác: “Ta lại đi ra ngoài một chuyến.”“Lại có cảm ngộ à?” Libertas kinh ngạc nói.“Đúng vậy, lần này chắc có thể thăng cấp.” Liễu Bình nói.ố“Cố lên!” Tiêu Mộng La mỉm cười nói.“Ngươi phải nhanh chóng đuổi kịp chúng ta, Liễu Bình, trong cảm ứng của tathì tư chất của ngươi không kém, cũng không biết bị chuyện gì làm trì hoãn.”Hoa Tình Không cũng nói.Trên tay cô có cầm những thẻ bài, cô đang thận trọng chọn lựa Linh trong đó.“Ngươi có thể nhìn ra được tư chất của ta?” Liễu Bình cảm thấy hứng thú nênhỏi.Hoa Tình Không giơ một thẻ bài lên.Chỉ thấy một rối gỗ hình người đứng ở giữa thẻ bài, nhìn chằm chằm Liễu Bìnhvài lần, ngạc nhiên nói: “Ghê gớm! Quá ghê gớm! Thằng nhãi này từng đượctrọng tố thân thể, có một luồng linh quang phun ra từ đỉnh đầu, tuổi còn trẻ màcó một thân gân cốt trải qua muôn ngàn thử thách, chẳng qua bị chuyện kháclàm trì hoãn chút thời gian, nếu có một ngày hắn chuyên tâm tu luyện thì sẽ caođến mức nào nữa?”Tiêu Mộng La nghe xong thì vui vẻ cười rộ lên.Libertas nhìn Liễu Bình từ trên xuống dưới, mang theo vài phần ngạc nhiên.“Cố lên đi, Liễu Bình.”Tiêu Mộng La cất thẻ bài kia đi.Trong lòng Liễu Bình lại ớn lạnh.Ánh mắt của những Linh kỳ kỳ quái quái đó cũng thật sắc bén, có thể nhìn thấunền tảng của hắn.Vĩnh Dạ rộng lớn đến cùng cực, căn bản không thể biết trước sẽ gặp phải kẻđịch như thế nào.Hắn tuyệt đối không thể xem thường bất cứ kẻ nào.Nếu không sớm muộn gì cũng có ngày lật thuyền trong mương.“Yên tâm đi, các ngươi chờ ta đuổi kịp đi.” Liễu Bình cười cười, nói.Hắn xoay người đi ra ngoài, lại rời khỏi trạm gác lần nữa....Ban đêm hôm nay.Các loại chim bay cá nhảy đi ra vồ mồi trên núi tuyết đều rơi vào trạng thái mỏimệt muốn chết.Lúc Liễu Bình trở về thì đã là buổi sáng ngày hôm sau.Trong trạm gác.Ba người mở ra một mảnh quang bình, đang tập trung tinh thần xem tin tức, chonên cũng không lập tức phát hiện cấp bậc chức nghiệp của hắn đã thay đổi.“Đã xảy ra chuyện gì?” Liễu Bình hỏi.ế ề“Hoàng đế đang nói chuyện, là về nguyên nhân vì sao danh sách bị đóng cửa,hơn nữa nói lập tức tuyên bố một hạng mục trọng đại.” Tiêu Mộng La nói.“Hắn thật sự nên đi ra nói rõ vấn đề, dù sao thì danh sách là căn cơ của Đếquốc, nếu vẫn không nói rõ thì toàn bộ quốc gia sẽ đại loạn.” Hoa Tình Khôngnói.Liễu Bình nhìn theo ánh mắt các nàng lên quang bình.Trên quang bình, một nam tử trung niên có chòm râu dê, đầu đội vương miện,vẻ mặt uy nghiêm đang nói chuyện.Hắn chính là hoàng đế của Đế quốc.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Andrea thật cẩn thận mà nhìn hắn, lại phát hiện trên mặt hắn không có chút sợhãi nào, ngược lại còn mang theo một chút ý cười.“Ngươi không sợ sao? Một tồn tại có thể giải phẫu thần linh để viết ra loại sáchnày, ta mới nghĩ thế thôi đã cảm thấy sợ hãi.” Andrea nói.“Năm đó vì nghiên cứu thiên kiếp, ta cũng xuống tay với đám quỷ vật, thật rađây là quá trình theo đuổi chân lý, không có gì phải sợ cả.” Liễu Bình nói.Andrea thở dài, nói: “Vậy giao cho ngươi.”“Ừ, cho ta chút thời gian, chờ ta nghiên cứu triệt để quyển sách này, trong lòngcó nắm chắc thì sẽ đổi Long Tích cho ngươi.” Liễu Bình nói.Hai người vừa đi vừa nói, cuối cùng Andrea trực tiếp ngáp một cái, biến trở vềthẻ bài rồi trở về đi ngủ.Liễu Bình đi một mình hồi lâu trong núi rừng.“Phía trước là ai?”Hắn dừng chân, nhìn vào một mảnh cây cối.Nếu không nhìn kỹ, thậm chí sẽ không chú ý thấy trong cây cối phía trước cómột người đang trốn.“Là ta.”Một thiếu nữ cầm trường cung trong tay, bước từng bước ra ngoài.Lúc đứng trong rừng cây, cô có một một vài đặc thù của tinh linh, nhưng khi côđi đến trước mặt Liễu Bình thì những đặc thù đó lại hoàn toàn biến mất.Là Tiêu Mộng La.Liễu Bình thả chậm giọng lại: “Sao ngươi lại tới đây.”Tiêu Mộng La nhìn nhìn Liễu Bình từ trên xuống dưới, thở phào nhẹ nhõm nói:“Ngươi đi ra ngoài lâu quá, ta có chút lo lắng.”“Không cần lo, cả đường hầm sụp đổ cũng chưa thể chôn ta.”“Nhưng ngươi chỉ mới đến cấp bốn, còn thấp hơn lính gác biên cảnh bìnhthường một cấp bậc.”“... Đi, chúng ta trở về.”Hai người sóng vai mà đi, chỉ chốc lát sau lại nghe thấy trong gió tuyết truyềnđến tiếng động vật đánh nhau cắn xé.Bọn họ lặng lẽ tiến lên quan sát, nhìn thấy là một con gấu và một con hổ đangtranh đoạt một con nai đã bị thương.Vết thương của con nai không nặng, nhưng ở trước mặt gấu và hổ thì chỉ có thểquỳ rạp trên mặt đất tuyệt vọng chờ chết.ấ ổ ếGấu và hổ lưỡng bại câu thương, cuộc tàn sát càng ngày càng thảm thiết.Bỗng nhiên ——Ba ánh sáng nhu hòa rơi xuống, lần lượt rơi lên người con gấu, hổ và nai.Con nai nhảy dựng lên bỏ chạy.Gấu vốn muốn đuổi theo, nhưng mới chạy vài bước thì chợt thấy mỏi mệt cùngcực, nó quỳ rạp xuống đất há mồm thở dốc.Lão hổ vui mừng quá đỗi, đang muốn đuổi theo lại lập tức té xỉu trên nền tuyết,một lúc sau mới tỉnh lại.“Đi thôi, súc sinh đánh nhau, không có gì để xem.” Liễu Bình nói.Tiêu Mộng La gật gật đầu.Hai người nhanh chóng về tới trạm gác.Liễu Bình ngồi xuống phía trước cửa sổ, nhìn gió tuyết bên ngoài.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy hiện lên trước mắt hắn:“Ngươi thi triển thuật Cứu Tử Phù Thương cho gấu, hổ, nai.”“Hồn lực của ngươi +1, +2, +2.”“Hồn lực hiện giờ là: 13/13.”“Chú ý, hầu thần, anh linh, chiến hữu bài của ngươi đều đã thức tỉnh.”“—— Ngươi đã không cần tiếp tục rót hồn lực cho các nàng nữa.”Liễu Bình liếc nhìn một cái, sau đó lấy cái thẻ tiến giai ra.Chỉ thấy trị số trên thẻ tiến giai biến thành 25.Cần có 25 điểm hồn lực mới có thể tiến giai lên cấp thứ năm.Liễu Bình lâm vào suy tư.—— Vì nghênh đón cuộc chiến sau đó, thậm chí là thay đổi Long Tích choAndrea, hắn cần đến thực lực càng cường đại.Hắn phải nhanh chóng gia tăng cấp bậc lên.Nhưng mà...Trong ngọn núi gió tuyết mấy ngày liền này, đi đâu tìm kẻ địch thu hoạch hồnlực đây?Mấy phút sau.Liễu Bình nhẹ nhàng búng tay một cái.Có!Hắn đứng lên, nói với ba người khác: “Ta lại đi ra ngoài một chuyến.”“Lại có cảm ngộ à?” Libertas kinh ngạc nói.“Đúng vậy, lần này chắc có thể thăng cấp.” Liễu Bình nói.ố“Cố lên!” Tiêu Mộng La mỉm cười nói.“Ngươi phải nhanh chóng đuổi kịp chúng ta, Liễu Bình, trong cảm ứng của tathì tư chất của ngươi không kém, cũng không biết bị chuyện gì làm trì hoãn.”Hoa Tình Không cũng nói.Trên tay cô có cầm những thẻ bài, cô đang thận trọng chọn lựa Linh trong đó.“Ngươi có thể nhìn ra được tư chất của ta?” Liễu Bình cảm thấy hứng thú nênhỏi.Hoa Tình Không giơ một thẻ bài lên.Chỉ thấy một rối gỗ hình người đứng ở giữa thẻ bài, nhìn chằm chằm Liễu Bìnhvài lần, ngạc nhiên nói: “Ghê gớm! Quá ghê gớm! Thằng nhãi này từng đượctrọng tố thân thể, có một luồng linh quang phun ra từ đỉnh đầu, tuổi còn trẻ màcó một thân gân cốt trải qua muôn ngàn thử thách, chẳng qua bị chuyện kháclàm trì hoãn chút thời gian, nếu có một ngày hắn chuyên tâm tu luyện thì sẽ caođến mức nào nữa?”Tiêu Mộng La nghe xong thì vui vẻ cười rộ lên.Libertas nhìn Liễu Bình từ trên xuống dưới, mang theo vài phần ngạc nhiên.“Cố lên đi, Liễu Bình.”Tiêu Mộng La cất thẻ bài kia đi.Trong lòng Liễu Bình lại ớn lạnh.Ánh mắt của những Linh kỳ kỳ quái quái đó cũng thật sắc bén, có thể nhìn thấunền tảng của hắn.Vĩnh Dạ rộng lớn đến cùng cực, căn bản không thể biết trước sẽ gặp phải kẻđịch như thế nào.Hắn tuyệt đối không thể xem thường bất cứ kẻ nào.Nếu không sớm muộn gì cũng có ngày lật thuyền trong mương.“Yên tâm đi, các ngươi chờ ta đuổi kịp đi.” Liễu Bình cười cười, nói.Hắn xoay người đi ra ngoài, lại rời khỏi trạm gác lần nữa....Ban đêm hôm nay.Các loại chim bay cá nhảy đi ra vồ mồi trên núi tuyết đều rơi vào trạng thái mỏimệt muốn chết.Lúc Liễu Bình trở về thì đã là buổi sáng ngày hôm sau.Trong trạm gác.Ba người mở ra một mảnh quang bình, đang tập trung tinh thần xem tin tức, chonên cũng không lập tức phát hiện cấp bậc chức nghiệp của hắn đã thay đổi.“Đã xảy ra chuyện gì?” Liễu Bình hỏi.ế ề“Hoàng đế đang nói chuyện, là về nguyên nhân vì sao danh sách bị đóng cửa,hơn nữa nói lập tức tuyên bố một hạng mục trọng đại.” Tiêu Mộng La nói.“Hắn thật sự nên đi ra nói rõ vấn đề, dù sao thì danh sách là căn cơ của Đếquốc, nếu vẫn không nói rõ thì toàn bộ quốc gia sẽ đại loạn.” Hoa Tình Khôngnói.Liễu Bình nhìn theo ánh mắt các nàng lên quang bình.Trên quang bình, một nam tử trung niên có chòm râu dê, đầu đội vương miện,vẻ mặt uy nghiêm đang nói chuyện.Hắn chính là hoàng đế của Đế quốc.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Andrea thật cẩn thận mà nhìn hắn, lại phát hiện trên mặt hắn không có chút sợhãi nào, ngược lại còn mang theo một chút ý cười.“Ngươi không sợ sao? Một tồn tại có thể giải phẫu thần linh để viết ra loại sáchnày, ta mới nghĩ thế thôi đã cảm thấy sợ hãi.” Andrea nói.“Năm đó vì nghiên cứu thiên kiếp, ta cũng xuống tay với đám quỷ vật, thật rađây là quá trình theo đuổi chân lý, không có gì phải sợ cả.” Liễu Bình nói.Andrea thở dài, nói: “Vậy giao cho ngươi.”“Ừ, cho ta chút thời gian, chờ ta nghiên cứu triệt để quyển sách này, trong lòngcó nắm chắc thì sẽ đổi Long Tích cho ngươi.” Liễu Bình nói.Hai người vừa đi vừa nói, cuối cùng Andrea trực tiếp ngáp một cái, biến trở vềthẻ bài rồi trở về đi ngủ.Liễu Bình đi một mình hồi lâu trong núi rừng.“Phía trước là ai?”Hắn dừng chân, nhìn vào một mảnh cây cối.Nếu không nhìn kỹ, thậm chí sẽ không chú ý thấy trong cây cối phía trước cómột người đang trốn.“Là ta.”Một thiếu nữ cầm trường cung trong tay, bước từng bước ra ngoài.Lúc đứng trong rừng cây, cô có một một vài đặc thù của tinh linh, nhưng khi côđi đến trước mặt Liễu Bình thì những đặc thù đó lại hoàn toàn biến mất.Là Tiêu Mộng La.Liễu Bình thả chậm giọng lại: “Sao ngươi lại tới đây.”Tiêu Mộng La nhìn nhìn Liễu Bình từ trên xuống dưới, thở phào nhẹ nhõm nói:“Ngươi đi ra ngoài lâu quá, ta có chút lo lắng.”“Không cần lo, cả đường hầm sụp đổ cũng chưa thể chôn ta.”“Nhưng ngươi chỉ mới đến cấp bốn, còn thấp hơn lính gác biên cảnh bìnhthường một cấp bậc.”“... Đi, chúng ta trở về.”Hai người sóng vai mà đi, chỉ chốc lát sau lại nghe thấy trong gió tuyết truyềnđến tiếng động vật đánh nhau cắn xé.Bọn họ lặng lẽ tiến lên quan sát, nhìn thấy là một con gấu và một con hổ đangtranh đoạt một con nai đã bị thương.Vết thương của con nai không nặng, nhưng ở trước mặt gấu và hổ thì chỉ có thểquỳ rạp trên mặt đất tuyệt vọng chờ chết.ấ ổ ếGấu và hổ lưỡng bại câu thương, cuộc tàn sát càng ngày càng thảm thiết.Bỗng nhiên ——Ba ánh sáng nhu hòa rơi xuống, lần lượt rơi lên người con gấu, hổ và nai.Con nai nhảy dựng lên bỏ chạy.Gấu vốn muốn đuổi theo, nhưng mới chạy vài bước thì chợt thấy mỏi mệt cùngcực, nó quỳ rạp xuống đất há mồm thở dốc.Lão hổ vui mừng quá đỗi, đang muốn đuổi theo lại lập tức té xỉu trên nền tuyết,một lúc sau mới tỉnh lại.“Đi thôi, súc sinh đánh nhau, không có gì để xem.” Liễu Bình nói.Tiêu Mộng La gật gật đầu.Hai người nhanh chóng về tới trạm gác.Liễu Bình ngồi xuống phía trước cửa sổ, nhìn gió tuyết bên ngoài.Từng hàng chữ nhỏ bốc cháy hiện lên trước mắt hắn:“Ngươi thi triển thuật Cứu Tử Phù Thương cho gấu, hổ, nai.”“Hồn lực của ngươi +1, +2, +2.”“Hồn lực hiện giờ là: 13/13.”“Chú ý, hầu thần, anh linh, chiến hữu bài của ngươi đều đã thức tỉnh.”“—— Ngươi đã không cần tiếp tục rót hồn lực cho các nàng nữa.”Liễu Bình liếc nhìn một cái, sau đó lấy cái thẻ tiến giai ra.Chỉ thấy trị số trên thẻ tiến giai biến thành 25.Cần có 25 điểm hồn lực mới có thể tiến giai lên cấp thứ năm.Liễu Bình lâm vào suy tư.—— Vì nghênh đón cuộc chiến sau đó, thậm chí là thay đổi Long Tích choAndrea, hắn cần đến thực lực càng cường đại.Hắn phải nhanh chóng gia tăng cấp bậc lên.Nhưng mà...Trong ngọn núi gió tuyết mấy ngày liền này, đi đâu tìm kẻ địch thu hoạch hồnlực đây?Mấy phút sau.Liễu Bình nhẹ nhàng búng tay một cái.Có!Hắn đứng lên, nói với ba người khác: “Ta lại đi ra ngoài một chuyến.”“Lại có cảm ngộ à?” Libertas kinh ngạc nói.“Đúng vậy, lần này chắc có thể thăng cấp.” Liễu Bình nói.ố“Cố lên!” Tiêu Mộng La mỉm cười nói.“Ngươi phải nhanh chóng đuổi kịp chúng ta, Liễu Bình, trong cảm ứng của tathì tư chất của ngươi không kém, cũng không biết bị chuyện gì làm trì hoãn.”Hoa Tình Không cũng nói.Trên tay cô có cầm những thẻ bài, cô đang thận trọng chọn lựa Linh trong đó.“Ngươi có thể nhìn ra được tư chất của ta?” Liễu Bình cảm thấy hứng thú nênhỏi.Hoa Tình Không giơ một thẻ bài lên.Chỉ thấy một rối gỗ hình người đứng ở giữa thẻ bài, nhìn chằm chằm Liễu Bìnhvài lần, ngạc nhiên nói: “Ghê gớm! Quá ghê gớm! Thằng nhãi này từng đượctrọng tố thân thể, có một luồng linh quang phun ra từ đỉnh đầu, tuổi còn trẻ màcó một thân gân cốt trải qua muôn ngàn thử thách, chẳng qua bị chuyện kháclàm trì hoãn chút thời gian, nếu có một ngày hắn chuyên tâm tu luyện thì sẽ caođến mức nào nữa?”Tiêu Mộng La nghe xong thì vui vẻ cười rộ lên.Libertas nhìn Liễu Bình từ trên xuống dưới, mang theo vài phần ngạc nhiên.“Cố lên đi, Liễu Bình.”Tiêu Mộng La cất thẻ bài kia đi.Trong lòng Liễu Bình lại ớn lạnh.Ánh mắt của những Linh kỳ kỳ quái quái đó cũng thật sắc bén, có thể nhìn thấunền tảng của hắn.Vĩnh Dạ rộng lớn đến cùng cực, căn bản không thể biết trước sẽ gặp phải kẻđịch như thế nào.Hắn tuyệt đối không thể xem thường bất cứ kẻ nào.Nếu không sớm muộn gì cũng có ngày lật thuyền trong mương.“Yên tâm đi, các ngươi chờ ta đuổi kịp đi.” Liễu Bình cười cười, nói.Hắn xoay người đi ra ngoài, lại rời khỏi trạm gác lần nữa....Ban đêm hôm nay.Các loại chim bay cá nhảy đi ra vồ mồi trên núi tuyết đều rơi vào trạng thái mỏimệt muốn chết.Lúc Liễu Bình trở về thì đã là buổi sáng ngày hôm sau.Trong trạm gác.Ba người mở ra một mảnh quang bình, đang tập trung tinh thần xem tin tức, chonên cũng không lập tức phát hiện cấp bậc chức nghiệp của hắn đã thay đổi.“Đã xảy ra chuyện gì?” Liễu Bình hỏi.ế ề“Hoàng đế đang nói chuyện, là về nguyên nhân vì sao danh sách bị đóng cửa,hơn nữa nói lập tức tuyên bố một hạng mục trọng đại.” Tiêu Mộng La nói.“Hắn thật sự nên đi ra nói rõ vấn đề, dù sao thì danh sách là căn cơ của Đếquốc, nếu vẫn không nói rõ thì toàn bộ quốc gia sẽ đại loạn.” Hoa Tình Khôngnói.Liễu Bình nhìn theo ánh mắt các nàng lên quang bình.Trên quang bình, một nam tử trung niên có chòm râu dê, đầu đội vương miện,vẻ mặt uy nghiêm đang nói chuyện.Hắn chính là hoàng đế của Đế quốc.