"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 356: Mạc Ngư, thất bại!
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bọn họ vừa mới rời khỏi cửa Hoàng cung, đã thấy một đám người mặc trườngbào giáo sĩ màu đen từ đằng xa đi tới.Liễu Bình giật mình, nói với Ted: "Thưa thầy, trò xin phép về trước, tối nay lạitới gặp thầy.""Ừm, trò đi đi, buổi tối tới nhà của ta, chúng ta cần chúc mừng về chuyện ngàyhôm nay." Ted nói."Được rồi." Liễu Bình gật đầu.Hắn tách ra khỏi nhóm nhà tự nhiên học, đi về một nơi khác.Những nhà tự nhiên học này đương nhiên cũng không dám đứng chắn tại cửaHoàng cung, rất nhanh đã rời đi.Lúc này...Liễu Bình lại đi ra từ một góc khuất, đối diện với đám giáo sĩ áo đen kia, rồibước tới.Hắn lướt qua đám người này.Sau đó... bỗng quay người lại...Hắn đi theo sau đám giáo sĩ này, bước đi về phía Hoàng cung.Nửa đường có người kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn.Hắn cũng không phản ứng lại, chỉ cúi đầu, âm thầm lẩm bẩm "Thánh thần vĩđại".Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã kích hoạt năng lực hệ biểu diễn: Mạc Ngư Giả.][Ngươi đã gia nhập vào đội ngũ hiện tại, trở thành một thành viên trong đó.]Ngay sau đó...Người kia lộ vẻ hiểu ra, tiếp tục đi về phía trước.Những người này đi thẳng vào trong Hoàng cung, vòng qua đại diện, tiếp tụctiến vào nơi sâu trong Hoàng cung, đi tới một vườn hoa trong cung.Hoàng đế đã chờ tại nơi đây.Mà đối diện ông ta, có một cây cột màu đen dựng thẳng.Một người đàn ông đã hấp hối bị trói trên cột, cúi đầu, giống như đang hôn mêvậy.Liễu Bình liếc qua.Chính là một trong hai thành viên Giám Sát hội, ở tại quán rượu trong trấn HànChùy khi trước.ắ ấ ấ ề ếHắn ta như bị tra tấn rất lâu vậy, toàn thân đều có vết thương.Các giáo chúng vừa mới đứng vững, Hoàng đế đã quay người lại, đặt câu hỏivới vẻ lạnh lẽo:"Chuyện gì đã xảy ra tại trấn Hàn Chùy? Người phụ trách đi ra nói chuyện."Một người bước ra, nói với vẻ nơm nớp lo sợ: "Nhân viên được điều động tớithương lượng cùng vị kia đều không trở về, cho nên vẫn không biết rõ đã xảy rachuyện gì, chúng ta đang điều động một nhóm người khác tới điều tra sự việcnày."Hoàng đế im lặng vài giây, nhỏ giọng nói: "Không đúng... nó không có năng lựcgiết chết người của ta... chắc hẳn có người quấy rối."Ông ta vung tay lên.Vị giáo sĩ vừa đứng ra bỗng hét thảm, máu thịt bị loại bỏ hoàn toàn, chỉ còn lạimột đống xương trắng.Vẻ mặt Hoàng đế không thay đổi, chỉ về một nơi gần đó.Mấy tên giáo chúng lập tức tiến tới, nhấc lên một tấm vải dài như là được làmtừ da người vậy.Một trận pháp phù văn lấp lóe ánh sáng xuất hiện."Thí Linh Giả, ta biết ngươi ở đó, nói chuyện với ta đi." Hoàng đế nói.Vài giây sau...Từ trong trận pháp phù văn truyền ra một giọng nói: "Vừa hôm qua mới giaodịch thôi mà? Tại sao lại tìm ta rồi?"Hoàng đế nói: "Ngươi ăn mười lăm tín đồ của ta?"Giọng nói kia hơi dừng lại, rồi nói với vẻ uể oải: "Đây là giao dịch bí mật giữathủ hạ ngươi và ta, ta cho rằng ngươi đã biết rồi chứ.""Giao dịch bí mật?" Hoàng đế ngạc nhiên hỏi lại."Xương sống rồng hoàn mỹ... không phải ngươi có một thủ hạ là Long tộc sao?Vì cứu thủ hạ này của ngươi, ngươi đồng ý giao ra mười lăm linh hồn." Giọngnói kia nói.Lần này tới lượt Hoàng đế im lặng.Thế nhưng rất nhanh ông ta lại nói: "Tạm thời chúng ta không nói chuyện nàyvội... ngươi lại lén lút bắt người của ta tại phương bắc Đế quốc, đúng không?"Giọng nói kia nói: "Mấy tên thợ mỏ mà thôi, bọn chúng đã vượt qua biên giới...ta nhớ rằng chúng ta đã quy định rồi, những chuyện xảy ra ngoài biên giới do taquản lý.""Thế nhưng những linh hồn đó là tài sản của ta." Hoàng đế bình tĩnh nói.Trên người ông ta dâng lên khí tức hung ác tàn bạo.Giọng nói kia thì cười làm lành: "Ha ha, ai bảo bọn chúng vượt biên giới chứ?Được rồi, lần sau ta sẽ không ăn, như vậy được rồi chứ?"ế ẳ ấ ố ế ốHoàng đế lạnh lùng nói: "Chẳng mấy chốc ta sẽ hoàn toàn đạt được Đế quốcnày, hi vọng ngươi có thể thức thời, nếu không sau đó kẻ đầu tiên mà ta muốngiết chính là ngươi."Lần này, giọng nói kia không tiếp tục vang lên nữa.Hoàng đế nhìn về phía giáo chúng, hạ lệnh: "Tất cả mọi người đều đi thăm dò,xem xem trong Đế quốc này ai có khế ước triệu hoán Long tộc, hoặc là khế ướcAnh linh.""Rõ!" Các giáo chúng đồng thanh đáp.Bỗng nhiên, một luồng gợn sóng vô hình từ không trung truyền tới.Luồng gợn sóng này càng ngày càng mạnh, hầu như hóa thành gió bão, liên tụcthổi về phía Hoàng cung.Hoàng đế bỗng lộ ra vẻ bực mình, nhỏ giọng nói:"Giám Sát hội..."Ông ta nhảy lên, bay lên không, biến mất không thấy gì nữa.Các giáo đồ nhìn nhau.Trong trận pháp phù văn bỗng vang lên tiếng cười:"Bị Giám Sát hội chú ý tới, đủ làm cho ngươi phiền phức một đoạn thời gian..."Ánh sáng dần dần tối đi.Pháp trận khôi phục bình tĩnh.Các giáo đồ hai mặt nhìn nhau.Người cầm đầu bỗng quát lớn: "Còn đứng ngẩn đó làm gì? Đều đi thăm dò đi!"Các giáo đồ bỗng tỉnh táo lại, liên tục rút ra một tấm thẻ bài, nhỏ giọng thìthầm: "Dịch chuyển."Xoạt xoạt xoạt xoạt!Thẻ bài tản ra ánh sáng bao phủ mọi người, phóng lên tận trời, rời khỏi khu vựcnày.Chỉ còn lại Liễu Bình ở lại.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã mất đi thành viên diễn nhóm.][Xét thấy đã không còn mục tiêu có thể cung cấp hiệu quả che chở cho năng lực'Mạc Ngư Giả', lần 'Mạc Ngư Giả' lần này sẽ kết thúc.]Ngay sau đó...Pháp trận phù văn bỗng sáng lên.Giọng nói kia lại xuất hiện: "Ồ? Là ngươi?"Cùng lúc đó.ố ắ ẩ ầNgười bị trói chặt trên cây cột màu đen kia cũng cố gắng ngẩng đầu lên, nhìnchằm chằm Liễu Bình, nói:"Là ngươi!"…Gió bão nổi lên bốn phía.Từng luồng sấm sét, nương theo từng tiếng sấm chấn động thiên địa, liên tục lấplóe trong đêm tối tăm tối.Cũng may cả song phương đều kiềm chế, nơi chiến đấu cũng tại sâu trongkhông trung.Hoàng thành tạm thời bình yên vô sự."Ha ha ha..." Giọng nói trong pháp trận kia cười như điên: "Nhìn thấy không?Nó hóa thân thành Hoàng đế của các ngươi, thế nhưng lại không dám vận dụnglực lượng của Danh Sách để chống lại Giám Sát hội!""Tại sao lại vậy?" Liễu Bình hỏi."Bởi vì nếu như nó vận dụng Danh Sách, Danh Sách sẽ phát hiện nó là quáivật... quái vật giống như ta! Ha ha ha ha!" Giọng nói trong pháp trận tiếp tụcnói.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn bầu trời.Hoàng đế tạm thời bị kéo chân, tiếp đó, mình có thể làm cái gì?
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bọn họ vừa mới rời khỏi cửa Hoàng cung, đã thấy một đám người mặc trườngbào giáo sĩ màu đen từ đằng xa đi tới.Liễu Bình giật mình, nói với Ted: "Thưa thầy, trò xin phép về trước, tối nay lạitới gặp thầy.""Ừm, trò đi đi, buổi tối tới nhà của ta, chúng ta cần chúc mừng về chuyện ngàyhôm nay." Ted nói."Được rồi." Liễu Bình gật đầu.Hắn tách ra khỏi nhóm nhà tự nhiên học, đi về một nơi khác.Những nhà tự nhiên học này đương nhiên cũng không dám đứng chắn tại cửaHoàng cung, rất nhanh đã rời đi.Lúc này...Liễu Bình lại đi ra từ một góc khuất, đối diện với đám giáo sĩ áo đen kia, rồibước tới.Hắn lướt qua đám người này.Sau đó... bỗng quay người lại...Hắn đi theo sau đám giáo sĩ này, bước đi về phía Hoàng cung.Nửa đường có người kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn.Hắn cũng không phản ứng lại, chỉ cúi đầu, âm thầm lẩm bẩm "Thánh thần vĩđại".Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã kích hoạt năng lực hệ biểu diễn: Mạc Ngư Giả.][Ngươi đã gia nhập vào đội ngũ hiện tại, trở thành một thành viên trong đó.]Ngay sau đó...Người kia lộ vẻ hiểu ra, tiếp tục đi về phía trước.Những người này đi thẳng vào trong Hoàng cung, vòng qua đại diện, tiếp tụctiến vào nơi sâu trong Hoàng cung, đi tới một vườn hoa trong cung.Hoàng đế đã chờ tại nơi đây.Mà đối diện ông ta, có một cây cột màu đen dựng thẳng.Một người đàn ông đã hấp hối bị trói trên cột, cúi đầu, giống như đang hôn mêvậy.Liễu Bình liếc qua.Chính là một trong hai thành viên Giám Sát hội, ở tại quán rượu trong trấn HànChùy khi trước.ắ ấ ấ ề ếHắn ta như bị tra tấn rất lâu vậy, toàn thân đều có vết thương.Các giáo chúng vừa mới đứng vững, Hoàng đế đã quay người lại, đặt câu hỏivới vẻ lạnh lẽo:"Chuyện gì đã xảy ra tại trấn Hàn Chùy? Người phụ trách đi ra nói chuyện."Một người bước ra, nói với vẻ nơm nớp lo sợ: "Nhân viên được điều động tớithương lượng cùng vị kia đều không trở về, cho nên vẫn không biết rõ đã xảy rachuyện gì, chúng ta đang điều động một nhóm người khác tới điều tra sự việcnày."Hoàng đế im lặng vài giây, nhỏ giọng nói: "Không đúng... nó không có năng lựcgiết chết người của ta... chắc hẳn có người quấy rối."Ông ta vung tay lên.Vị giáo sĩ vừa đứng ra bỗng hét thảm, máu thịt bị loại bỏ hoàn toàn, chỉ còn lạimột đống xương trắng.Vẻ mặt Hoàng đế không thay đổi, chỉ về một nơi gần đó.Mấy tên giáo chúng lập tức tiến tới, nhấc lên một tấm vải dài như là được làmtừ da người vậy.Một trận pháp phù văn lấp lóe ánh sáng xuất hiện."Thí Linh Giả, ta biết ngươi ở đó, nói chuyện với ta đi." Hoàng đế nói.Vài giây sau...Từ trong trận pháp phù văn truyền ra một giọng nói: "Vừa hôm qua mới giaodịch thôi mà? Tại sao lại tìm ta rồi?"Hoàng đế nói: "Ngươi ăn mười lăm tín đồ của ta?"Giọng nói kia hơi dừng lại, rồi nói với vẻ uể oải: "Đây là giao dịch bí mật giữathủ hạ ngươi và ta, ta cho rằng ngươi đã biết rồi chứ.""Giao dịch bí mật?" Hoàng đế ngạc nhiên hỏi lại."Xương sống rồng hoàn mỹ... không phải ngươi có một thủ hạ là Long tộc sao?Vì cứu thủ hạ này của ngươi, ngươi đồng ý giao ra mười lăm linh hồn." Giọngnói kia nói.Lần này tới lượt Hoàng đế im lặng.Thế nhưng rất nhanh ông ta lại nói: "Tạm thời chúng ta không nói chuyện nàyvội... ngươi lại lén lút bắt người của ta tại phương bắc Đế quốc, đúng không?"Giọng nói kia nói: "Mấy tên thợ mỏ mà thôi, bọn chúng đã vượt qua biên giới...ta nhớ rằng chúng ta đã quy định rồi, những chuyện xảy ra ngoài biên giới do taquản lý.""Thế nhưng những linh hồn đó là tài sản của ta." Hoàng đế bình tĩnh nói.Trên người ông ta dâng lên khí tức hung ác tàn bạo.Giọng nói kia thì cười làm lành: "Ha ha, ai bảo bọn chúng vượt biên giới chứ?Được rồi, lần sau ta sẽ không ăn, như vậy được rồi chứ?"ế ẳ ấ ố ế ốHoàng đế lạnh lùng nói: "Chẳng mấy chốc ta sẽ hoàn toàn đạt được Đế quốcnày, hi vọng ngươi có thể thức thời, nếu không sau đó kẻ đầu tiên mà ta muốngiết chính là ngươi."Lần này, giọng nói kia không tiếp tục vang lên nữa.Hoàng đế nhìn về phía giáo chúng, hạ lệnh: "Tất cả mọi người đều đi thăm dò,xem xem trong Đế quốc này ai có khế ước triệu hoán Long tộc, hoặc là khế ướcAnh linh.""Rõ!" Các giáo chúng đồng thanh đáp.Bỗng nhiên, một luồng gợn sóng vô hình từ không trung truyền tới.Luồng gợn sóng này càng ngày càng mạnh, hầu như hóa thành gió bão, liên tụcthổi về phía Hoàng cung.Hoàng đế bỗng lộ ra vẻ bực mình, nhỏ giọng nói:"Giám Sát hội..."Ông ta nhảy lên, bay lên không, biến mất không thấy gì nữa.Các giáo đồ nhìn nhau.Trong trận pháp phù văn bỗng vang lên tiếng cười:"Bị Giám Sát hội chú ý tới, đủ làm cho ngươi phiền phức một đoạn thời gian..."Ánh sáng dần dần tối đi.Pháp trận khôi phục bình tĩnh.Các giáo đồ hai mặt nhìn nhau.Người cầm đầu bỗng quát lớn: "Còn đứng ngẩn đó làm gì? Đều đi thăm dò đi!"Các giáo đồ bỗng tỉnh táo lại, liên tục rút ra một tấm thẻ bài, nhỏ giọng thìthầm: "Dịch chuyển."Xoạt xoạt xoạt xoạt!Thẻ bài tản ra ánh sáng bao phủ mọi người, phóng lên tận trời, rời khỏi khu vựcnày.Chỉ còn lại Liễu Bình ở lại.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã mất đi thành viên diễn nhóm.][Xét thấy đã không còn mục tiêu có thể cung cấp hiệu quả che chở cho năng lực'Mạc Ngư Giả', lần 'Mạc Ngư Giả' lần này sẽ kết thúc.]Ngay sau đó...Pháp trận phù văn bỗng sáng lên.Giọng nói kia lại xuất hiện: "Ồ? Là ngươi?"Cùng lúc đó.ố ắ ẩ ầNgười bị trói chặt trên cây cột màu đen kia cũng cố gắng ngẩng đầu lên, nhìnchằm chằm Liễu Bình, nói:"Là ngươi!"…Gió bão nổi lên bốn phía.Từng luồng sấm sét, nương theo từng tiếng sấm chấn động thiên địa, liên tục lấplóe trong đêm tối tăm tối.Cũng may cả song phương đều kiềm chế, nơi chiến đấu cũng tại sâu trongkhông trung.Hoàng thành tạm thời bình yên vô sự."Ha ha ha..." Giọng nói trong pháp trận kia cười như điên: "Nhìn thấy không?Nó hóa thân thành Hoàng đế của các ngươi, thế nhưng lại không dám vận dụnglực lượng của Danh Sách để chống lại Giám Sát hội!""Tại sao lại vậy?" Liễu Bình hỏi."Bởi vì nếu như nó vận dụng Danh Sách, Danh Sách sẽ phát hiện nó là quáivật... quái vật giống như ta! Ha ha ha ha!" Giọng nói trong pháp trận tiếp tụcnói.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn bầu trời.Hoàng đế tạm thời bị kéo chân, tiếp đó, mình có thể làm cái gì?
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bọn họ vừa mới rời khỏi cửa Hoàng cung, đã thấy một đám người mặc trườngbào giáo sĩ màu đen từ đằng xa đi tới.Liễu Bình giật mình, nói với Ted: "Thưa thầy, trò xin phép về trước, tối nay lạitới gặp thầy.""Ừm, trò đi đi, buổi tối tới nhà của ta, chúng ta cần chúc mừng về chuyện ngàyhôm nay." Ted nói."Được rồi." Liễu Bình gật đầu.Hắn tách ra khỏi nhóm nhà tự nhiên học, đi về một nơi khác.Những nhà tự nhiên học này đương nhiên cũng không dám đứng chắn tại cửaHoàng cung, rất nhanh đã rời đi.Lúc này...Liễu Bình lại đi ra từ một góc khuất, đối diện với đám giáo sĩ áo đen kia, rồibước tới.Hắn lướt qua đám người này.Sau đó... bỗng quay người lại...Hắn đi theo sau đám giáo sĩ này, bước đi về phía Hoàng cung.Nửa đường có người kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn.Hắn cũng không phản ứng lại, chỉ cúi đầu, âm thầm lẩm bẩm "Thánh thần vĩđại".Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã kích hoạt năng lực hệ biểu diễn: Mạc Ngư Giả.][Ngươi đã gia nhập vào đội ngũ hiện tại, trở thành một thành viên trong đó.]Ngay sau đó...Người kia lộ vẻ hiểu ra, tiếp tục đi về phía trước.Những người này đi thẳng vào trong Hoàng cung, vòng qua đại diện, tiếp tụctiến vào nơi sâu trong Hoàng cung, đi tới một vườn hoa trong cung.Hoàng đế đã chờ tại nơi đây.Mà đối diện ông ta, có một cây cột màu đen dựng thẳng.Một người đàn ông đã hấp hối bị trói trên cột, cúi đầu, giống như đang hôn mêvậy.Liễu Bình liếc qua.Chính là một trong hai thành viên Giám Sát hội, ở tại quán rượu trong trấn HànChùy khi trước.ắ ấ ấ ề ếHắn ta như bị tra tấn rất lâu vậy, toàn thân đều có vết thương.Các giáo chúng vừa mới đứng vững, Hoàng đế đã quay người lại, đặt câu hỏivới vẻ lạnh lẽo:"Chuyện gì đã xảy ra tại trấn Hàn Chùy? Người phụ trách đi ra nói chuyện."Một người bước ra, nói với vẻ nơm nớp lo sợ: "Nhân viên được điều động tớithương lượng cùng vị kia đều không trở về, cho nên vẫn không biết rõ đã xảy rachuyện gì, chúng ta đang điều động một nhóm người khác tới điều tra sự việcnày."Hoàng đế im lặng vài giây, nhỏ giọng nói: "Không đúng... nó không có năng lựcgiết chết người của ta... chắc hẳn có người quấy rối."Ông ta vung tay lên.Vị giáo sĩ vừa đứng ra bỗng hét thảm, máu thịt bị loại bỏ hoàn toàn, chỉ còn lạimột đống xương trắng.Vẻ mặt Hoàng đế không thay đổi, chỉ về một nơi gần đó.Mấy tên giáo chúng lập tức tiến tới, nhấc lên một tấm vải dài như là được làmtừ da người vậy.Một trận pháp phù văn lấp lóe ánh sáng xuất hiện."Thí Linh Giả, ta biết ngươi ở đó, nói chuyện với ta đi." Hoàng đế nói.Vài giây sau...Từ trong trận pháp phù văn truyền ra một giọng nói: "Vừa hôm qua mới giaodịch thôi mà? Tại sao lại tìm ta rồi?"Hoàng đế nói: "Ngươi ăn mười lăm tín đồ của ta?"Giọng nói kia hơi dừng lại, rồi nói với vẻ uể oải: "Đây là giao dịch bí mật giữathủ hạ ngươi và ta, ta cho rằng ngươi đã biết rồi chứ.""Giao dịch bí mật?" Hoàng đế ngạc nhiên hỏi lại."Xương sống rồng hoàn mỹ... không phải ngươi có một thủ hạ là Long tộc sao?Vì cứu thủ hạ này của ngươi, ngươi đồng ý giao ra mười lăm linh hồn." Giọngnói kia nói.Lần này tới lượt Hoàng đế im lặng.Thế nhưng rất nhanh ông ta lại nói: "Tạm thời chúng ta không nói chuyện nàyvội... ngươi lại lén lút bắt người của ta tại phương bắc Đế quốc, đúng không?"Giọng nói kia nói: "Mấy tên thợ mỏ mà thôi, bọn chúng đã vượt qua biên giới...ta nhớ rằng chúng ta đã quy định rồi, những chuyện xảy ra ngoài biên giới do taquản lý.""Thế nhưng những linh hồn đó là tài sản của ta." Hoàng đế bình tĩnh nói.Trên người ông ta dâng lên khí tức hung ác tàn bạo.Giọng nói kia thì cười làm lành: "Ha ha, ai bảo bọn chúng vượt biên giới chứ?Được rồi, lần sau ta sẽ không ăn, như vậy được rồi chứ?"ế ẳ ấ ố ế ốHoàng đế lạnh lùng nói: "Chẳng mấy chốc ta sẽ hoàn toàn đạt được Đế quốcnày, hi vọng ngươi có thể thức thời, nếu không sau đó kẻ đầu tiên mà ta muốngiết chính là ngươi."Lần này, giọng nói kia không tiếp tục vang lên nữa.Hoàng đế nhìn về phía giáo chúng, hạ lệnh: "Tất cả mọi người đều đi thăm dò,xem xem trong Đế quốc này ai có khế ước triệu hoán Long tộc, hoặc là khế ướcAnh linh.""Rõ!" Các giáo chúng đồng thanh đáp.Bỗng nhiên, một luồng gợn sóng vô hình từ không trung truyền tới.Luồng gợn sóng này càng ngày càng mạnh, hầu như hóa thành gió bão, liên tụcthổi về phía Hoàng cung.Hoàng đế bỗng lộ ra vẻ bực mình, nhỏ giọng nói:"Giám Sát hội..."Ông ta nhảy lên, bay lên không, biến mất không thấy gì nữa.Các giáo đồ nhìn nhau.Trong trận pháp phù văn bỗng vang lên tiếng cười:"Bị Giám Sát hội chú ý tới, đủ làm cho ngươi phiền phức một đoạn thời gian..."Ánh sáng dần dần tối đi.Pháp trận khôi phục bình tĩnh.Các giáo đồ hai mặt nhìn nhau.Người cầm đầu bỗng quát lớn: "Còn đứng ngẩn đó làm gì? Đều đi thăm dò đi!"Các giáo đồ bỗng tỉnh táo lại, liên tục rút ra một tấm thẻ bài, nhỏ giọng thìthầm: "Dịch chuyển."Xoạt xoạt xoạt xoạt!Thẻ bài tản ra ánh sáng bao phủ mọi người, phóng lên tận trời, rời khỏi khu vựcnày.Chỉ còn lại Liễu Bình ở lại.Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Ngươi đã mất đi thành viên diễn nhóm.][Xét thấy đã không còn mục tiêu có thể cung cấp hiệu quả che chở cho năng lực'Mạc Ngư Giả', lần 'Mạc Ngư Giả' lần này sẽ kết thúc.]Ngay sau đó...Pháp trận phù văn bỗng sáng lên.Giọng nói kia lại xuất hiện: "Ồ? Là ngươi?"Cùng lúc đó.ố ắ ẩ ầNgười bị trói chặt trên cây cột màu đen kia cũng cố gắng ngẩng đầu lên, nhìnchằm chằm Liễu Bình, nói:"Là ngươi!"…Gió bão nổi lên bốn phía.Từng luồng sấm sét, nương theo từng tiếng sấm chấn động thiên địa, liên tục lấplóe trong đêm tối tăm tối.Cũng may cả song phương đều kiềm chế, nơi chiến đấu cũng tại sâu trongkhông trung.Hoàng thành tạm thời bình yên vô sự."Ha ha ha..." Giọng nói trong pháp trận kia cười như điên: "Nhìn thấy không?Nó hóa thân thành Hoàng đế của các ngươi, thế nhưng lại không dám vận dụnglực lượng của Danh Sách để chống lại Giám Sát hội!""Tại sao lại vậy?" Liễu Bình hỏi."Bởi vì nếu như nó vận dụng Danh Sách, Danh Sách sẽ phát hiện nó là quáivật... quái vật giống như ta! Ha ha ha ha!" Giọng nói trong pháp trận tiếp tụcnói.Liễu Bình ngẩng đầu nhìn bầu trời.Hoàng đế tạm thời bị kéo chân, tiếp đó, mình có thể làm cái gì?