"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 357: Lừa đảo?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trong pháp trận, giọng nói kia vang lên lần nữa:"Một thằng nhóc chỉ mới có mười mấy tuổi... tới cùng thì ngươi đại biểu cho kẻnào?"Liễu Bình không nói."Được rồi..." Giọng nói kia tiếp tục nói: "Chẳng cần biết ngươi là ai, chúng tađã từng hợp tác một lần, ta muốn linh hồn của những kẻ phàm tục này, màngươi lại muốn ứng phó con côn trùng giấu trong thân xác loài người kia, đúngkhông?"Liễu Bình trở nên trầm tư.Giọng điệu của gã ta trở nên nhẹ hơn: "Tới đi... có lẽ ngươi chưa từng đối mặtcục diện như vậy, ta sẽ dạy ngươi nên làm như thế nào.""Đầu tiên, giết chết người thuộc Giám Sát hội trước mặt của ngươi."Nó bắt đầu nói nhanh hơn: "Trên người của hắn ta có mùi của tinh linh, sónglực lượng khá là hùng mạnh, chắc hẳn là nhân viên quan trọng của Giám Sáthội.""Nếu như hắn ta lợi hại như vậy, tại sao lại bị Hoàng đế bắt lại chứ?" Liễu Bìnhhỏi."Ngươi vẫn còn nhỏ, có lẽ vẫn không hiểu được một chuyện..." Giọng nói kiakiên nhẫn giải thích: "Một vài người không biết chiến đấu, thế nhưng loại ngườinày lại có được năng lực vượt xa chức nghiệp giả bình thường, chỉ là khôngthuộc lĩnh vực chiến đấu mà thôi.""Giết một người như vậy, Giám Sát hội chắc chắc sẽ nổi điên, bọn chúng sẽ dốchết toàn bộ lực lượng tới tiêu diệt côn trùng ký sinh trên người Hoàng đế, kể từđó...""Ta có thể chậm rãi nuốt linh hồn quốc gia này, mà ngươi cũng hoàn thành mụcđích là đối phó với nó."Vừa nói xong.Một thanh dao găm rất yêu dị từ trong pháp trận bay ra ngoài, yên lặng lơ lửngtrước mặt Liễu Bình.Trên thanh dao găm này, có từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Mảnh vỡ Vĩnh Ám Hủ Thực.][Thần khí đọa lạc, dao găm.][Có những năng lực sau: ][Năng lực phá phong: Loại bỏ phần lớn năng lực trói buộc cùng với phong ấntrên thế gian.]Á ế ế ồ[Vĩnh Ám chi Thực: Tiêu diệt mọi sinh vật, hiến tế linh hồn của nạn nhân choThí Linh giả.][Dao găm tế tự của Vạn Nhãn Ma Vương.]Giọng nói kia tiếp tục nói nhanh: "Cả đời này ta còn chưa tặng ai cái gì, thếnhưng cơ hội lần này quá tốt đi, ngươi hãy cầm theo Thần khí sa đọa này, nóvừa lúc có thể giết chết nhân vật quan trọng của Giám Sát hội trước mặt củangươi."Dao găm rơi vào trong tay Liễu Bình.Liễu Bình nhìn về phía người đang bị trói chặt trên cây cột màu đen kia.Người này vết thương chồng chất, tóc dài rủ xuống, hầu như đã sắp chết rồi.Hắn ta cũng nhìn về phía Liễu Bình, khàn giọng nói: "Giết ta đi."Liễu Bình nói: "Có vẻ như ngươi không sợ hãi chút nào."Đỉnh đầu đối phương có một hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Giám Sát hội, Thụ tinh linh cấp cao.]Những dòng thuyết minh này, giống như đúc khi tại quán rượu!Cho nên cái tên trước mắt chính là Thụ tinh linh!Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi: "Andrea, ta không biết chút nào về chủng tộc Thụtinh linh này, ngươi có hiểu rõ về bọn chúng hay không?""Hiểu..." Giọng nói của Andrea xuất hiện trong đầu Liễu Bình: "Bọn chúng làchủng tộc duy nhất có thể tin tưởng trong Vĩnh Dạ, bọn chúng yêu thích hòabình, thích cứu giúp những sinh mệnh đang phải chịu khổ khác."Liễu Bình hỏi lại: "Chắc chắn chứ?""Chắc, chỉ là rất hiếm gặp bọn họ, với lại bọn họ rất am hiểu việc ẩn giấu thânphận của mình, bởi vì lực lượng linh hồn của bọn chúng quá mạnh, rất dễ dànggây nên sự chú ý của đám người ngủ say." Andrea nói.Liễu Bình gật đầu.Người kia thì nở nụ cười gượng gạo, nhỏ giọng nói: "Chí hướng của ta là cứuvớt các loại sinh mệnh, cho nên mới gia nhập Giám Sát hội... mà tình hình hiệntại là, quốc gia của các ngươi bị một kẻ ngủ say cùng một tù phạm để mắt tới,chỉ có cái chết của ta, mới có thể mang tới phiền phức cho chúng nó.""Cho nên ngươi muốn chết?" Liễu Bình hỏi."Ta... lực lượng của ta đã bị phế bỏ hoàn toàn rồi, còn sống cũng không có ýnghĩa gì nữa." Hắn ta ho ra máu, thở phì phò nói.Liễu Bình yên lặng vài giây, phất tay.Mảnh vải da người trên mặt đất bay lên."Ngươi... chờ đã!"ếVạn Nhãn Ma Vương vội vàng nói, lại bị miếng vải da người che phủ pháp trậnphù văn, giọng nói bỗng im bặt đi.Liễu Bình cầm dao găm, bước từng bước tới trước mặt người kia."Có lẽ ngươi cũng đã đoán được, khi đó tại quán rượu, tình báo mà các ngươiđạt được là do ta đưa tới." Liễu Bình nói."Đúng vậy, vừa rồi khi thấy được ngươi, ta cũng đã nghĩ tới... là ngươi đã dẫnchúng ta tới gặp mặt Hoàng đế." Người kia gật đầu nói."Ta sẽ không giết ngươi." Liễu Bình nói."Tại sao?" Hắn ta kinh ngạc hỏi lại.Liễu Bình vỗ vai hắn ta, nói: "Giết ngươi, cũng không thể cứu vớt quốc gianày.""Ngươi rất tỉnh táo, không bị cái tên vừa rồi mê hoặc... thế nhưng đây đúng làmột cơ hội của các ngươi."Hắn ta quan sát Liễu Bình, tiếp tục nói: "Ngươi mới có cấp 7... là một chứcnghiệp giả cấp 7, vậy mà có thể ảnh hưởng tới cả kẻ ngủ say lẫn tù phạm... thậmchí còn mượn lực lượng của Giám Sát hội chúng ta, ta chưa từng nghe quachuyện như vậy."Liễu Bình cười tự giễu, nói: "Ngươi có thể coi ta là một tên lừa đảo.""Lừa đảo?" Đối phương ngạc nhiên."Đúng..." Ánh mắt Liễu Bình rất bình tĩnh, nói tiếp:"Khi ta còn sống, đã trải qua rất nhiều chuyện to nhỏ rồi, hàng trăm vạn thủđoạn cũng là chuyện đơn giản, những nan đề mà người khác không thể nghĩ rakhi tới trên tay ta thì cũng có thể giải quyết một cách rất dễ dàng...""Thế nhưng hiện tại ta đã chết rồi, đi vào trong Vĩnh Dạ...""Thế giới biến đổi quá nhanh, mọi quái vật tại nơi đây đều muốn ăn người, thậmchí ta còn không có thời gian để mạnh lên, chỉ có thể dựa vào lừa gạt để vượtqua cửa ải khó khăn."Ầm ầm!Từ trên bầu trời truyền xuống tiếng nổ đùng đoàng.Dưới bầu trời.Toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh.Toàn bộ Hoàng thành lắng nghe âm thanh từ trời truyền xuống, tựa như đó mớilà chúa tể của chúng sinh trên phàm trần vậy.Người kia nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, nói: "Nghe qua rất gian khổ, thếnhưng ta không cảm nhận được bất cứ sóng cảm xúc nào từ ngươi cả.""Loài người, dù là bình thường hay là xuất sắc, trong cuộc đời phải đối mặt vớivô số tuyệt vọng, đó là thực tế thế giới, mà tâm của chúng ta chỉ có thể chứađựng tuyệt vọng có hạn mà thôi, ví dụ như bọt biển đã hút đủ nước biển vậy, dùể ẫ ể ấcho nước biển vẫn chảy qua nó, cũng không thể làm cho nó tăng thêm bất cứgiọt nước nào cả." Liễu Bình nói."Ngươi muốn chiến đấu với đám quái vật kia sao?" Người kia hỏi."Nếu như thực lực của ta có thể chính diện chiến đấu với bọn chúng... dù cho tỷsố thắng chỉ có 10%... ta cũng sẽ không nghĩ nát óc để đi lừa gạt... đáng tiếc takhông có thực lực như vậy." Liễu Bình nói với vẻ cực kỳ tỉnh táo.Người kia thở dài, gật đầu nói:"Khi ngươi còn sống, chắc hẳn cũng không phải là nhân vật bình thường, đángtiếc.. nơi này là Vĩnh Dạ, mà ngươi lẫn quốc gia này đều không có thời gian đểtrưởng thành, hiện thực tàn khốc như vậy đó."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trong pháp trận, giọng nói kia vang lên lần nữa:"Một thằng nhóc chỉ mới có mười mấy tuổi... tới cùng thì ngươi đại biểu cho kẻnào?"Liễu Bình không nói."Được rồi..." Giọng nói kia tiếp tục nói: "Chẳng cần biết ngươi là ai, chúng tađã từng hợp tác một lần, ta muốn linh hồn của những kẻ phàm tục này, màngươi lại muốn ứng phó con côn trùng giấu trong thân xác loài người kia, đúngkhông?"Liễu Bình trở nên trầm tư.Giọng điệu của gã ta trở nên nhẹ hơn: "Tới đi... có lẽ ngươi chưa từng đối mặtcục diện như vậy, ta sẽ dạy ngươi nên làm như thế nào.""Đầu tiên, giết chết người thuộc Giám Sát hội trước mặt của ngươi."Nó bắt đầu nói nhanh hơn: "Trên người của hắn ta có mùi của tinh linh, sónglực lượng khá là hùng mạnh, chắc hẳn là nhân viên quan trọng của Giám Sáthội.""Nếu như hắn ta lợi hại như vậy, tại sao lại bị Hoàng đế bắt lại chứ?" Liễu Bìnhhỏi."Ngươi vẫn còn nhỏ, có lẽ vẫn không hiểu được một chuyện..." Giọng nói kiakiên nhẫn giải thích: "Một vài người không biết chiến đấu, thế nhưng loại ngườinày lại có được năng lực vượt xa chức nghiệp giả bình thường, chỉ là khôngthuộc lĩnh vực chiến đấu mà thôi.""Giết một người như vậy, Giám Sát hội chắc chắc sẽ nổi điên, bọn chúng sẽ dốchết toàn bộ lực lượng tới tiêu diệt côn trùng ký sinh trên người Hoàng đế, kể từđó...""Ta có thể chậm rãi nuốt linh hồn quốc gia này, mà ngươi cũng hoàn thành mụcđích là đối phó với nó."Vừa nói xong.Một thanh dao găm rất yêu dị từ trong pháp trận bay ra ngoài, yên lặng lơ lửngtrước mặt Liễu Bình.Trên thanh dao găm này, có từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Mảnh vỡ Vĩnh Ám Hủ Thực.][Thần khí đọa lạc, dao găm.][Có những năng lực sau: ][Năng lực phá phong: Loại bỏ phần lớn năng lực trói buộc cùng với phong ấntrên thế gian.]Á ế ế ồ[Vĩnh Ám chi Thực: Tiêu diệt mọi sinh vật, hiến tế linh hồn của nạn nhân choThí Linh giả.][Dao găm tế tự của Vạn Nhãn Ma Vương.]Giọng nói kia tiếp tục nói nhanh: "Cả đời này ta còn chưa tặng ai cái gì, thếnhưng cơ hội lần này quá tốt đi, ngươi hãy cầm theo Thần khí sa đọa này, nóvừa lúc có thể giết chết nhân vật quan trọng của Giám Sát hội trước mặt củangươi."Dao găm rơi vào trong tay Liễu Bình.Liễu Bình nhìn về phía người đang bị trói chặt trên cây cột màu đen kia.Người này vết thương chồng chất, tóc dài rủ xuống, hầu như đã sắp chết rồi.Hắn ta cũng nhìn về phía Liễu Bình, khàn giọng nói: "Giết ta đi."Liễu Bình nói: "Có vẻ như ngươi không sợ hãi chút nào."Đỉnh đầu đối phương có một hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Giám Sát hội, Thụ tinh linh cấp cao.]Những dòng thuyết minh này, giống như đúc khi tại quán rượu!Cho nên cái tên trước mắt chính là Thụ tinh linh!Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi: "Andrea, ta không biết chút nào về chủng tộc Thụtinh linh này, ngươi có hiểu rõ về bọn chúng hay không?""Hiểu..." Giọng nói của Andrea xuất hiện trong đầu Liễu Bình: "Bọn chúng làchủng tộc duy nhất có thể tin tưởng trong Vĩnh Dạ, bọn chúng yêu thích hòabình, thích cứu giúp những sinh mệnh đang phải chịu khổ khác."Liễu Bình hỏi lại: "Chắc chắn chứ?""Chắc, chỉ là rất hiếm gặp bọn họ, với lại bọn họ rất am hiểu việc ẩn giấu thânphận của mình, bởi vì lực lượng linh hồn của bọn chúng quá mạnh, rất dễ dànggây nên sự chú ý của đám người ngủ say." Andrea nói.Liễu Bình gật đầu.Người kia thì nở nụ cười gượng gạo, nhỏ giọng nói: "Chí hướng của ta là cứuvớt các loại sinh mệnh, cho nên mới gia nhập Giám Sát hội... mà tình hình hiệntại là, quốc gia của các ngươi bị một kẻ ngủ say cùng một tù phạm để mắt tới,chỉ có cái chết của ta, mới có thể mang tới phiền phức cho chúng nó.""Cho nên ngươi muốn chết?" Liễu Bình hỏi."Ta... lực lượng của ta đã bị phế bỏ hoàn toàn rồi, còn sống cũng không có ýnghĩa gì nữa." Hắn ta ho ra máu, thở phì phò nói.Liễu Bình yên lặng vài giây, phất tay.Mảnh vải da người trên mặt đất bay lên."Ngươi... chờ đã!"ếVạn Nhãn Ma Vương vội vàng nói, lại bị miếng vải da người che phủ pháp trậnphù văn, giọng nói bỗng im bặt đi.Liễu Bình cầm dao găm, bước từng bước tới trước mặt người kia."Có lẽ ngươi cũng đã đoán được, khi đó tại quán rượu, tình báo mà các ngươiđạt được là do ta đưa tới." Liễu Bình nói."Đúng vậy, vừa rồi khi thấy được ngươi, ta cũng đã nghĩ tới... là ngươi đã dẫnchúng ta tới gặp mặt Hoàng đế." Người kia gật đầu nói."Ta sẽ không giết ngươi." Liễu Bình nói."Tại sao?" Hắn ta kinh ngạc hỏi lại.Liễu Bình vỗ vai hắn ta, nói: "Giết ngươi, cũng không thể cứu vớt quốc gianày.""Ngươi rất tỉnh táo, không bị cái tên vừa rồi mê hoặc... thế nhưng đây đúng làmột cơ hội của các ngươi."Hắn ta quan sát Liễu Bình, tiếp tục nói: "Ngươi mới có cấp 7... là một chứcnghiệp giả cấp 7, vậy mà có thể ảnh hưởng tới cả kẻ ngủ say lẫn tù phạm... thậmchí còn mượn lực lượng của Giám Sát hội chúng ta, ta chưa từng nghe quachuyện như vậy."Liễu Bình cười tự giễu, nói: "Ngươi có thể coi ta là một tên lừa đảo.""Lừa đảo?" Đối phương ngạc nhiên."Đúng..." Ánh mắt Liễu Bình rất bình tĩnh, nói tiếp:"Khi ta còn sống, đã trải qua rất nhiều chuyện to nhỏ rồi, hàng trăm vạn thủđoạn cũng là chuyện đơn giản, những nan đề mà người khác không thể nghĩ rakhi tới trên tay ta thì cũng có thể giải quyết một cách rất dễ dàng...""Thế nhưng hiện tại ta đã chết rồi, đi vào trong Vĩnh Dạ...""Thế giới biến đổi quá nhanh, mọi quái vật tại nơi đây đều muốn ăn người, thậmchí ta còn không có thời gian để mạnh lên, chỉ có thể dựa vào lừa gạt để vượtqua cửa ải khó khăn."Ầm ầm!Từ trên bầu trời truyền xuống tiếng nổ đùng đoàng.Dưới bầu trời.Toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh.Toàn bộ Hoàng thành lắng nghe âm thanh từ trời truyền xuống, tựa như đó mớilà chúa tể của chúng sinh trên phàm trần vậy.Người kia nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, nói: "Nghe qua rất gian khổ, thếnhưng ta không cảm nhận được bất cứ sóng cảm xúc nào từ ngươi cả.""Loài người, dù là bình thường hay là xuất sắc, trong cuộc đời phải đối mặt vớivô số tuyệt vọng, đó là thực tế thế giới, mà tâm của chúng ta chỉ có thể chứađựng tuyệt vọng có hạn mà thôi, ví dụ như bọt biển đã hút đủ nước biển vậy, dùể ẫ ể ấcho nước biển vẫn chảy qua nó, cũng không thể làm cho nó tăng thêm bất cứgiọt nước nào cả." Liễu Bình nói."Ngươi muốn chiến đấu với đám quái vật kia sao?" Người kia hỏi."Nếu như thực lực của ta có thể chính diện chiến đấu với bọn chúng... dù cho tỷsố thắng chỉ có 10%... ta cũng sẽ không nghĩ nát óc để đi lừa gạt... đáng tiếc takhông có thực lực như vậy." Liễu Bình nói với vẻ cực kỳ tỉnh táo.Người kia thở dài, gật đầu nói:"Khi ngươi còn sống, chắc hẳn cũng không phải là nhân vật bình thường, đángtiếc.. nơi này là Vĩnh Dạ, mà ngươi lẫn quốc gia này đều không có thời gian đểtrưởng thành, hiện thực tàn khốc như vậy đó."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Trong pháp trận, giọng nói kia vang lên lần nữa:"Một thằng nhóc chỉ mới có mười mấy tuổi... tới cùng thì ngươi đại biểu cho kẻnào?"Liễu Bình không nói."Được rồi..." Giọng nói kia tiếp tục nói: "Chẳng cần biết ngươi là ai, chúng tađã từng hợp tác một lần, ta muốn linh hồn của những kẻ phàm tục này, màngươi lại muốn ứng phó con côn trùng giấu trong thân xác loài người kia, đúngkhông?"Liễu Bình trở nên trầm tư.Giọng điệu của gã ta trở nên nhẹ hơn: "Tới đi... có lẽ ngươi chưa từng đối mặtcục diện như vậy, ta sẽ dạy ngươi nên làm như thế nào.""Đầu tiên, giết chết người thuộc Giám Sát hội trước mặt của ngươi."Nó bắt đầu nói nhanh hơn: "Trên người của hắn ta có mùi của tinh linh, sónglực lượng khá là hùng mạnh, chắc hẳn là nhân viên quan trọng của Giám Sáthội.""Nếu như hắn ta lợi hại như vậy, tại sao lại bị Hoàng đế bắt lại chứ?" Liễu Bìnhhỏi."Ngươi vẫn còn nhỏ, có lẽ vẫn không hiểu được một chuyện..." Giọng nói kiakiên nhẫn giải thích: "Một vài người không biết chiến đấu, thế nhưng loại ngườinày lại có được năng lực vượt xa chức nghiệp giả bình thường, chỉ là khôngthuộc lĩnh vực chiến đấu mà thôi.""Giết một người như vậy, Giám Sát hội chắc chắc sẽ nổi điên, bọn chúng sẽ dốchết toàn bộ lực lượng tới tiêu diệt côn trùng ký sinh trên người Hoàng đế, kể từđó...""Ta có thể chậm rãi nuốt linh hồn quốc gia này, mà ngươi cũng hoàn thành mụcđích là đối phó với nó."Vừa nói xong.Một thanh dao găm rất yêu dị từ trong pháp trận bay ra ngoài, yên lặng lơ lửngtrước mặt Liễu Bình.Trên thanh dao găm này, có từng hàng chữ nhỏ hiện lên:[Mảnh vỡ Vĩnh Ám Hủ Thực.][Thần khí đọa lạc, dao găm.][Có những năng lực sau: ][Năng lực phá phong: Loại bỏ phần lớn năng lực trói buộc cùng với phong ấntrên thế gian.]Á ế ế ồ[Vĩnh Ám chi Thực: Tiêu diệt mọi sinh vật, hiến tế linh hồn của nạn nhân choThí Linh giả.][Dao găm tế tự của Vạn Nhãn Ma Vương.]Giọng nói kia tiếp tục nói nhanh: "Cả đời này ta còn chưa tặng ai cái gì, thếnhưng cơ hội lần này quá tốt đi, ngươi hãy cầm theo Thần khí sa đọa này, nóvừa lúc có thể giết chết nhân vật quan trọng của Giám Sát hội trước mặt củangươi."Dao găm rơi vào trong tay Liễu Bình.Liễu Bình nhìn về phía người đang bị trói chặt trên cây cột màu đen kia.Người này vết thương chồng chất, tóc dài rủ xuống, hầu như đã sắp chết rồi.Hắn ta cũng nhìn về phía Liễu Bình, khàn giọng nói: "Giết ta đi."Liễu Bình nói: "Có vẻ như ngươi không sợ hãi chút nào."Đỉnh đầu đối phương có một hàng chữ nhỏ xuất hiện:[Giám Sát hội, Thụ tinh linh cấp cao.]Những dòng thuyết minh này, giống như đúc khi tại quán rượu!Cho nên cái tên trước mắt chính là Thụ tinh linh!Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi: "Andrea, ta không biết chút nào về chủng tộc Thụtinh linh này, ngươi có hiểu rõ về bọn chúng hay không?""Hiểu..." Giọng nói của Andrea xuất hiện trong đầu Liễu Bình: "Bọn chúng làchủng tộc duy nhất có thể tin tưởng trong Vĩnh Dạ, bọn chúng yêu thích hòabình, thích cứu giúp những sinh mệnh đang phải chịu khổ khác."Liễu Bình hỏi lại: "Chắc chắn chứ?""Chắc, chỉ là rất hiếm gặp bọn họ, với lại bọn họ rất am hiểu việc ẩn giấu thânphận của mình, bởi vì lực lượng linh hồn của bọn chúng quá mạnh, rất dễ dànggây nên sự chú ý của đám người ngủ say." Andrea nói.Liễu Bình gật đầu.Người kia thì nở nụ cười gượng gạo, nhỏ giọng nói: "Chí hướng của ta là cứuvớt các loại sinh mệnh, cho nên mới gia nhập Giám Sát hội... mà tình hình hiệntại là, quốc gia của các ngươi bị một kẻ ngủ say cùng một tù phạm để mắt tới,chỉ có cái chết của ta, mới có thể mang tới phiền phức cho chúng nó.""Cho nên ngươi muốn chết?" Liễu Bình hỏi."Ta... lực lượng của ta đã bị phế bỏ hoàn toàn rồi, còn sống cũng không có ýnghĩa gì nữa." Hắn ta ho ra máu, thở phì phò nói.Liễu Bình yên lặng vài giây, phất tay.Mảnh vải da người trên mặt đất bay lên."Ngươi... chờ đã!"ếVạn Nhãn Ma Vương vội vàng nói, lại bị miếng vải da người che phủ pháp trậnphù văn, giọng nói bỗng im bặt đi.Liễu Bình cầm dao găm, bước từng bước tới trước mặt người kia."Có lẽ ngươi cũng đã đoán được, khi đó tại quán rượu, tình báo mà các ngươiđạt được là do ta đưa tới." Liễu Bình nói."Đúng vậy, vừa rồi khi thấy được ngươi, ta cũng đã nghĩ tới... là ngươi đã dẫnchúng ta tới gặp mặt Hoàng đế." Người kia gật đầu nói."Ta sẽ không giết ngươi." Liễu Bình nói."Tại sao?" Hắn ta kinh ngạc hỏi lại.Liễu Bình vỗ vai hắn ta, nói: "Giết ngươi, cũng không thể cứu vớt quốc gianày.""Ngươi rất tỉnh táo, không bị cái tên vừa rồi mê hoặc... thế nhưng đây đúng làmột cơ hội của các ngươi."Hắn ta quan sát Liễu Bình, tiếp tục nói: "Ngươi mới có cấp 7... là một chứcnghiệp giả cấp 7, vậy mà có thể ảnh hưởng tới cả kẻ ngủ say lẫn tù phạm... thậmchí còn mượn lực lượng của Giám Sát hội chúng ta, ta chưa từng nghe quachuyện như vậy."Liễu Bình cười tự giễu, nói: "Ngươi có thể coi ta là một tên lừa đảo.""Lừa đảo?" Đối phương ngạc nhiên."Đúng..." Ánh mắt Liễu Bình rất bình tĩnh, nói tiếp:"Khi ta còn sống, đã trải qua rất nhiều chuyện to nhỏ rồi, hàng trăm vạn thủđoạn cũng là chuyện đơn giản, những nan đề mà người khác không thể nghĩ rakhi tới trên tay ta thì cũng có thể giải quyết một cách rất dễ dàng...""Thế nhưng hiện tại ta đã chết rồi, đi vào trong Vĩnh Dạ...""Thế giới biến đổi quá nhanh, mọi quái vật tại nơi đây đều muốn ăn người, thậmchí ta còn không có thời gian để mạnh lên, chỉ có thể dựa vào lừa gạt để vượtqua cửa ải khó khăn."Ầm ầm!Từ trên bầu trời truyền xuống tiếng nổ đùng đoàng.Dưới bầu trời.Toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh.Toàn bộ Hoàng thành lắng nghe âm thanh từ trời truyền xuống, tựa như đó mớilà chúa tể của chúng sinh trên phàm trần vậy.Người kia nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, nói: "Nghe qua rất gian khổ, thếnhưng ta không cảm nhận được bất cứ sóng cảm xúc nào từ ngươi cả.""Loài người, dù là bình thường hay là xuất sắc, trong cuộc đời phải đối mặt vớivô số tuyệt vọng, đó là thực tế thế giới, mà tâm của chúng ta chỉ có thể chứađựng tuyệt vọng có hạn mà thôi, ví dụ như bọt biển đã hút đủ nước biển vậy, dùể ẫ ể ấcho nước biển vẫn chảy qua nó, cũng không thể làm cho nó tăng thêm bất cứgiọt nước nào cả." Liễu Bình nói."Ngươi muốn chiến đấu với đám quái vật kia sao?" Người kia hỏi."Nếu như thực lực của ta có thể chính diện chiến đấu với bọn chúng... dù cho tỷsố thắng chỉ có 10%... ta cũng sẽ không nghĩ nát óc để đi lừa gạt... đáng tiếc takhông có thực lực như vậy." Liễu Bình nói với vẻ cực kỳ tỉnh táo.Người kia thở dài, gật đầu nói:"Khi ngươi còn sống, chắc hẳn cũng không phải là nhân vật bình thường, đángtiếc.. nơi này là Vĩnh Dạ, mà ngươi lẫn quốc gia này đều không có thời gian đểtrưởng thành, hiện thực tàn khốc như vậy đó."

Chương 357: Lừa đảo?