"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 416: Tầm quan trọng của thân phận

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Được rồi, các ngươi tới chôn mấy người này, sau đó tu sửa xe ngựa một chút.”Liễu Bình nói.Mấy tên đạo tặc nhẹ nhàng thở ra.Thiếu niên này dùng vẻ mặt bình tĩnh đứng trước một đống thi thể.Thậm chí còn có ba người rõ ràng đã chết đang đứng bên cạnh hắn.Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.Không thể tưởng được, mệnh lệnh được hạ ra lại đơn giản như thế“Các hạ yên tâm, cứ giao chút chuyện cỏn con này cho chúng ta là được.” Mộtđạo tặc vỗ ngực nói.“Đúng vậy, trước kia ta chính là xa phu, sửa xe thì không thành vấn đề.” Mộtđạo tặc khác nói.Liễu Bình cảm thấy hứng thú nên hỏi: “Trước kia ngươi là xa phu à? Vì sao lạiđổi nghề làm đạo tặc?”Đạo tặc kia cười khổ nói: “Thành chủ sưu thuế quá cao, giao tiền không nổi, chỉcó thể nghĩ cách trốn chạy, may mà khi ta mất đi thân phận, có người ra tay giúpđỡ nên lúc này mới chuyển thành đạo tặc.”“Thì ra là thế, được rồi, bắt đầu đi.”“Thưa vâng.” Mấy tên đạo tặc tay chân nhanh nhẹn, không bao lâu đã chôn hếtđống thi thể và sửa xong xe ngựa.“Đại nhân, chúng ta tìm được cái này trong xe ngựa.” Một đạo tặc nói.Liễu Bình tiếp nhận tờ đơn trong tay hắn, chỉ thấy hàng chữ đầu tiên trên đó cóviết:“Tiền lời mùa hạ của thôn Mir.”Phía dưới là tên và số lượng vật phẩm chi chít.—— Đây là một phần danh sách.Từ giờ trở đi, những thứ trên đó đều thuộc về Liễu Bình.Liễu Bình cúi đầu xem danh sách, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.Nếu….Thôn Mir có một thẻ bài trung tâm.Như vậy chẳng phải nó cũng thuộc về mình sao?Xem ra thân phận quý tộc cực kỳ hữu dụng ở thế giới này.Nếu mình có thể không ngừng gia tăng cấp bậc quý tộc, như vậy tự nhiên có thểđạt được tất cả lãnh địa một cách suôn sẻ.ồBao gồm cả thẻ bài.Lại xem chức nghiệp đạo tặc này ——Liễu Bình lấy ra một đồng vàng từ trong rương rồi ném qua, nói: “Cầm đi chiađi.”Mấy tên đạo tặc đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.Hoàn thành nhiệm vụ đơn giản như vậy mà đã được một đồng vàng!Liễu Bình đột nhiên hỏi: “Các ngươi phải làm thế nào mới có thể tấn chức lênlàm đầu lĩnh đạo tặc?”“Hoàn thành mười lần nhiệm vụ triệu hoán.” Một người nói.“Đánh bại ba đối thủ.” Một người khác nói.“Một mình ám sát một mục tiêu, hoặc là ăn trộm một vật phẩm giá trị hai đồngvàng.” Lại một người đáp.“Sau đó mới có tư cách khiêu chiến một vị đầu lĩnh đạo tặc, thắng thì có thể tấnchức, còn nếu không chết sau khi thua trận thì làm lại từ đầu.” Người thứ tư bổsung.Liễu Bình gật gật đầu.Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:“Ngươi nghe được phương pháp thăng cấp của thân phận trong ‘Chốn LưuVong’.”“Suất diễn của ngươi gia tăng được một chút.”“Suất diễn hiện giờ là 1/10.”“Bổn giao diện thao tác căn cứ vào quy tắc Thần Bí Trắc tương ứng, xác địnhphương pháp thăng cấp trước mắt cho ngươi.”“Chú ý:”“Sau khi đầu lĩnh đạo tặc hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, thân phận sẽ thay đổithành: Đại đạo tặc / Thích khách, cũng có được quyền lực tương ứng với thânphận.”Liễu Bình nhìn lại hư không, chỉ thấy phía sau là một hàng dài danh sách cácnhiệm vụ và quyền lực tương ứng của giai đoạn tiếp theo.Trong đó có một điều đặc biệt khiến Liễu Bình chú ý.Đạo tặc có thể ăn trộm bảo vật.Đây là một phương thức đơn giản, xảo diệu, sẽ không gây nên ảnh hưởng lớn,có thể dùng cách này để đạt được danh sách thẻ bài mà không làm kinh độngcon quái vật kia.Thậm chí hắn có thể tiêu tiền mua sắm bảo vật từ trong tay đạo tặc khác.—— Nếu con quái vật kia đến niên đại này, nó sẽ không thể phát hiện đượchắn.ồ ể ồ ễ ẩ ẩ“Được rồi... Xem ra ta có việc để làm rồi.” Liễu Bình lẩm bẩm nói.…Xe ngựa chạy vội trên đường lớn hướng về phía trước.Mấy tên đạo tặc cưỡi ngựa ở hai bên để bảo vệ.Tên đạo tặc trước kia từng làm xa phu thì ngồi trên xe ngựa, dáng vẻ đườnghoàng mà giơ roi quất ngựa.—— Liễu Bình lại tuyên bố một nhiệm vụ.Nhiệm vụ này cực kỳ đơn giản, chỉ là đưa hắn tới thôn Mir mà thôi.Hắn muốn quan sát lãnh địa của mình một chút.Đối với bọn đạo tặc mà nói, vị đầu lĩnh này ra tay hào phóng, tuyên bố nhiệmvụ lại đơn giản, thật sự là cầu mà không được.“Đại nhân, đi qua ngã quẹo phía trước thì lập tức đến nơi.” Xa phu lớn tiếngnói.“Ừ, đã biết.”Liễu Bình ngồi trong xe, nhàm chán quấy qua quấy lại một cái rương đá quý vàđồng vàng, sau đó lại mở sách thẻ ra nhìn mấy người bạn.Yana ngồi trên cái bàn bên cạnh suối phun, nghiêm túc xem một quyển sách.Triệu Thiền Y đắm chìm trong việc luyện tập thuật pháp và đao thuật.Lần này nàng ta dùng hết toàn lực mà vẫn không thể làm tù nhân bị thương, chonên đã bị kích thích.Còn Lãnh chủ Ma Qủy ——Hình như là đang ngủ, lại như đang hôn mê.Bên ngoài thùng xe truyền tới giọng nói của một đạo tặc: “Đại nhân, ngài đếnthôn Mir làm gì?”“Đi tùy tiện nhìn xem —— Làm sao vậy?” Liễu Bình nói tiếp.“Hình như trong khoảng thời gian này, nơi đó không yên ổn lắm.” Đạo tặc nói.“Xem ngươi nói gì kìa,” Một đạo tặc khác cười rộ lên: “Các quý tộc vĩnh viễnkhông dừng lại được, không giống những kẻ kiếm cơm từng ngày như chúngta.”“Các vị, cái kia —— Rốt cục không yên ổn là không yên ổn như thế nào?” LiễuBình vội vàng hỏi.Mấy đạo tặc quay mặt nhìn nhau.“Đại nhân, ngài không phải chức nghiệp giả lân cận khu này đúng không.” Xaphu hỏi.“Đương nhiên không phải, ta đến từ thành York.” Liễu Bình nói.“Khó trách.” Bọn đạo tặc thoải mái nói.ắ ầ ẫ“Hình như Nam Tước thôn Mir đắc tội với Tử Tước đại nhân, gần đây vẫn luônchịu chèn ép, thôn trang của hắn xảy ra không ít chuyện.” Một đạo tặc nói.“À...”Liễu Bình nhìn thoáng qua cái rương chứa đầy đồng vàng và đá quý bên người.Tử Tước bất mãn đối với Nam Tước tiền nhiệm, liên quan gì đến ta?Cùng lắm thì ta đi tặng lễ cho hắn, kéo gần quan hệ một chút.Về sau tấn chức còn phải dựa vào người ta ——Nhưng vì sao cứ có cảm giác thật không khéo?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Được rồi, các ngươi tới chôn mấy người này, sau đó tu sửa xe ngựa một chút.”Liễu Bình nói.Mấy tên đạo tặc nhẹ nhàng thở ra.Thiếu niên này dùng vẻ mặt bình tĩnh đứng trước một đống thi thể.Thậm chí còn có ba người rõ ràng đã chết đang đứng bên cạnh hắn.Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.Không thể tưởng được, mệnh lệnh được hạ ra lại đơn giản như thế“Các hạ yên tâm, cứ giao chút chuyện cỏn con này cho chúng ta là được.” Mộtđạo tặc vỗ ngực nói.“Đúng vậy, trước kia ta chính là xa phu, sửa xe thì không thành vấn đề.” Mộtđạo tặc khác nói.Liễu Bình cảm thấy hứng thú nên hỏi: “Trước kia ngươi là xa phu à? Vì sao lạiđổi nghề làm đạo tặc?”Đạo tặc kia cười khổ nói: “Thành chủ sưu thuế quá cao, giao tiền không nổi, chỉcó thể nghĩ cách trốn chạy, may mà khi ta mất đi thân phận, có người ra tay giúpđỡ nên lúc này mới chuyển thành đạo tặc.”“Thì ra là thế, được rồi, bắt đầu đi.”“Thưa vâng.” Mấy tên đạo tặc tay chân nhanh nhẹn, không bao lâu đã chôn hếtđống thi thể và sửa xong xe ngựa.“Đại nhân, chúng ta tìm được cái này trong xe ngựa.” Một đạo tặc nói.Liễu Bình tiếp nhận tờ đơn trong tay hắn, chỉ thấy hàng chữ đầu tiên trên đó cóviết:“Tiền lời mùa hạ của thôn Mir.”Phía dưới là tên và số lượng vật phẩm chi chít.—— Đây là một phần danh sách.Từ giờ trở đi, những thứ trên đó đều thuộc về Liễu Bình.Liễu Bình cúi đầu xem danh sách, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.Nếu….Thôn Mir có một thẻ bài trung tâm.Như vậy chẳng phải nó cũng thuộc về mình sao?Xem ra thân phận quý tộc cực kỳ hữu dụng ở thế giới này.Nếu mình có thể không ngừng gia tăng cấp bậc quý tộc, như vậy tự nhiên có thểđạt được tất cả lãnh địa một cách suôn sẻ.ồBao gồm cả thẻ bài.Lại xem chức nghiệp đạo tặc này ——Liễu Bình lấy ra một đồng vàng từ trong rương rồi ném qua, nói: “Cầm đi chiađi.”Mấy tên đạo tặc đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.Hoàn thành nhiệm vụ đơn giản như vậy mà đã được một đồng vàng!Liễu Bình đột nhiên hỏi: “Các ngươi phải làm thế nào mới có thể tấn chức lênlàm đầu lĩnh đạo tặc?”“Hoàn thành mười lần nhiệm vụ triệu hoán.” Một người nói.“Đánh bại ba đối thủ.” Một người khác nói.“Một mình ám sát một mục tiêu, hoặc là ăn trộm một vật phẩm giá trị hai đồngvàng.” Lại một người đáp.“Sau đó mới có tư cách khiêu chiến một vị đầu lĩnh đạo tặc, thắng thì có thể tấnchức, còn nếu không chết sau khi thua trận thì làm lại từ đầu.” Người thứ tư bổsung.Liễu Bình gật gật đầu.Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:“Ngươi nghe được phương pháp thăng cấp của thân phận trong ‘Chốn LưuVong’.”“Suất diễn của ngươi gia tăng được một chút.”“Suất diễn hiện giờ là 1/10.”“Bổn giao diện thao tác căn cứ vào quy tắc Thần Bí Trắc tương ứng, xác địnhphương pháp thăng cấp trước mắt cho ngươi.”“Chú ý:”“Sau khi đầu lĩnh đạo tặc hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, thân phận sẽ thay đổithành: Đại đạo tặc / Thích khách, cũng có được quyền lực tương ứng với thânphận.”Liễu Bình nhìn lại hư không, chỉ thấy phía sau là một hàng dài danh sách cácnhiệm vụ và quyền lực tương ứng của giai đoạn tiếp theo.Trong đó có một điều đặc biệt khiến Liễu Bình chú ý.Đạo tặc có thể ăn trộm bảo vật.Đây là một phương thức đơn giản, xảo diệu, sẽ không gây nên ảnh hưởng lớn,có thể dùng cách này để đạt được danh sách thẻ bài mà không làm kinh độngcon quái vật kia.Thậm chí hắn có thể tiêu tiền mua sắm bảo vật từ trong tay đạo tặc khác.—— Nếu con quái vật kia đến niên đại này, nó sẽ không thể phát hiện đượchắn.ồ ể ồ ễ ẩ ẩ“Được rồi... Xem ra ta có việc để làm rồi.” Liễu Bình lẩm bẩm nói.…Xe ngựa chạy vội trên đường lớn hướng về phía trước.Mấy tên đạo tặc cưỡi ngựa ở hai bên để bảo vệ.Tên đạo tặc trước kia từng làm xa phu thì ngồi trên xe ngựa, dáng vẻ đườnghoàng mà giơ roi quất ngựa.—— Liễu Bình lại tuyên bố một nhiệm vụ.Nhiệm vụ này cực kỳ đơn giản, chỉ là đưa hắn tới thôn Mir mà thôi.Hắn muốn quan sát lãnh địa của mình một chút.Đối với bọn đạo tặc mà nói, vị đầu lĩnh này ra tay hào phóng, tuyên bố nhiệmvụ lại đơn giản, thật sự là cầu mà không được.“Đại nhân, đi qua ngã quẹo phía trước thì lập tức đến nơi.” Xa phu lớn tiếngnói.“Ừ, đã biết.”Liễu Bình ngồi trong xe, nhàm chán quấy qua quấy lại một cái rương đá quý vàđồng vàng, sau đó lại mở sách thẻ ra nhìn mấy người bạn.Yana ngồi trên cái bàn bên cạnh suối phun, nghiêm túc xem một quyển sách.Triệu Thiền Y đắm chìm trong việc luyện tập thuật pháp và đao thuật.Lần này nàng ta dùng hết toàn lực mà vẫn không thể làm tù nhân bị thương, chonên đã bị kích thích.Còn Lãnh chủ Ma Qủy ——Hình như là đang ngủ, lại như đang hôn mê.Bên ngoài thùng xe truyền tới giọng nói của một đạo tặc: “Đại nhân, ngài đếnthôn Mir làm gì?”“Đi tùy tiện nhìn xem —— Làm sao vậy?” Liễu Bình nói tiếp.“Hình như trong khoảng thời gian này, nơi đó không yên ổn lắm.” Đạo tặc nói.“Xem ngươi nói gì kìa,” Một đạo tặc khác cười rộ lên: “Các quý tộc vĩnh viễnkhông dừng lại được, không giống những kẻ kiếm cơm từng ngày như chúngta.”“Các vị, cái kia —— Rốt cục không yên ổn là không yên ổn như thế nào?” LiễuBình vội vàng hỏi.Mấy đạo tặc quay mặt nhìn nhau.“Đại nhân, ngài không phải chức nghiệp giả lân cận khu này đúng không.” Xaphu hỏi.“Đương nhiên không phải, ta đến từ thành York.” Liễu Bình nói.“Khó trách.” Bọn đạo tặc thoải mái nói.ắ ầ ẫ“Hình như Nam Tước thôn Mir đắc tội với Tử Tước đại nhân, gần đây vẫn luônchịu chèn ép, thôn trang của hắn xảy ra không ít chuyện.” Một đạo tặc nói.“À...”Liễu Bình nhìn thoáng qua cái rương chứa đầy đồng vàng và đá quý bên người.Tử Tước bất mãn đối với Nam Tước tiền nhiệm, liên quan gì đến ta?Cùng lắm thì ta đi tặng lễ cho hắn, kéo gần quan hệ một chút.Về sau tấn chức còn phải dựa vào người ta ——Nhưng vì sao cứ có cảm giác thật không khéo?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Được rồi, các ngươi tới chôn mấy người này, sau đó tu sửa xe ngựa một chút.”Liễu Bình nói.Mấy tên đạo tặc nhẹ nhàng thở ra.Thiếu niên này dùng vẻ mặt bình tĩnh đứng trước một đống thi thể.Thậm chí còn có ba người rõ ràng đã chết đang đứng bên cạnh hắn.Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.Không thể tưởng được, mệnh lệnh được hạ ra lại đơn giản như thế“Các hạ yên tâm, cứ giao chút chuyện cỏn con này cho chúng ta là được.” Mộtđạo tặc vỗ ngực nói.“Đúng vậy, trước kia ta chính là xa phu, sửa xe thì không thành vấn đề.” Mộtđạo tặc khác nói.Liễu Bình cảm thấy hứng thú nên hỏi: “Trước kia ngươi là xa phu à? Vì sao lạiđổi nghề làm đạo tặc?”Đạo tặc kia cười khổ nói: “Thành chủ sưu thuế quá cao, giao tiền không nổi, chỉcó thể nghĩ cách trốn chạy, may mà khi ta mất đi thân phận, có người ra tay giúpđỡ nên lúc này mới chuyển thành đạo tặc.”“Thì ra là thế, được rồi, bắt đầu đi.”“Thưa vâng.” Mấy tên đạo tặc tay chân nhanh nhẹn, không bao lâu đã chôn hếtđống thi thể và sửa xong xe ngựa.“Đại nhân, chúng ta tìm được cái này trong xe ngựa.” Một đạo tặc nói.Liễu Bình tiếp nhận tờ đơn trong tay hắn, chỉ thấy hàng chữ đầu tiên trên đó cóviết:“Tiền lời mùa hạ của thôn Mir.”Phía dưới là tên và số lượng vật phẩm chi chít.—— Đây là một phần danh sách.Từ giờ trở đi, những thứ trên đó đều thuộc về Liễu Bình.Liễu Bình cúi đầu xem danh sách, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.Nếu….Thôn Mir có một thẻ bài trung tâm.Như vậy chẳng phải nó cũng thuộc về mình sao?Xem ra thân phận quý tộc cực kỳ hữu dụng ở thế giới này.Nếu mình có thể không ngừng gia tăng cấp bậc quý tộc, như vậy tự nhiên có thểđạt được tất cả lãnh địa một cách suôn sẻ.ồBao gồm cả thẻ bài.Lại xem chức nghiệp đạo tặc này ——Liễu Bình lấy ra một đồng vàng từ trong rương rồi ném qua, nói: “Cầm đi chiađi.”Mấy tên đạo tặc đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.Hoàn thành nhiệm vụ đơn giản như vậy mà đã được một đồng vàng!Liễu Bình đột nhiên hỏi: “Các ngươi phải làm thế nào mới có thể tấn chức lênlàm đầu lĩnh đạo tặc?”“Hoàn thành mười lần nhiệm vụ triệu hoán.” Một người nói.“Đánh bại ba đối thủ.” Một người khác nói.“Một mình ám sát một mục tiêu, hoặc là ăn trộm một vật phẩm giá trị hai đồngvàng.” Lại một người đáp.“Sau đó mới có tư cách khiêu chiến một vị đầu lĩnh đạo tặc, thắng thì có thể tấnchức, còn nếu không chết sau khi thua trận thì làm lại từ đầu.” Người thứ tư bổsung.Liễu Bình gật gật đầu.Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:“Ngươi nghe được phương pháp thăng cấp của thân phận trong ‘Chốn LưuVong’.”“Suất diễn của ngươi gia tăng được một chút.”“Suất diễn hiện giờ là 1/10.”“Bổn giao diện thao tác căn cứ vào quy tắc Thần Bí Trắc tương ứng, xác địnhphương pháp thăng cấp trước mắt cho ngươi.”“Chú ý:”“Sau khi đầu lĩnh đạo tặc hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, thân phận sẽ thay đổithành: Đại đạo tặc / Thích khách, cũng có được quyền lực tương ứng với thânphận.”Liễu Bình nhìn lại hư không, chỉ thấy phía sau là một hàng dài danh sách cácnhiệm vụ và quyền lực tương ứng của giai đoạn tiếp theo.Trong đó có một điều đặc biệt khiến Liễu Bình chú ý.Đạo tặc có thể ăn trộm bảo vật.Đây là một phương thức đơn giản, xảo diệu, sẽ không gây nên ảnh hưởng lớn,có thể dùng cách này để đạt được danh sách thẻ bài mà không làm kinh độngcon quái vật kia.Thậm chí hắn có thể tiêu tiền mua sắm bảo vật từ trong tay đạo tặc khác.—— Nếu con quái vật kia đến niên đại này, nó sẽ không thể phát hiện đượchắn.ồ ể ồ ễ ẩ ẩ“Được rồi... Xem ra ta có việc để làm rồi.” Liễu Bình lẩm bẩm nói.…Xe ngựa chạy vội trên đường lớn hướng về phía trước.Mấy tên đạo tặc cưỡi ngựa ở hai bên để bảo vệ.Tên đạo tặc trước kia từng làm xa phu thì ngồi trên xe ngựa, dáng vẻ đườnghoàng mà giơ roi quất ngựa.—— Liễu Bình lại tuyên bố một nhiệm vụ.Nhiệm vụ này cực kỳ đơn giản, chỉ là đưa hắn tới thôn Mir mà thôi.Hắn muốn quan sát lãnh địa của mình một chút.Đối với bọn đạo tặc mà nói, vị đầu lĩnh này ra tay hào phóng, tuyên bố nhiệmvụ lại đơn giản, thật sự là cầu mà không được.“Đại nhân, đi qua ngã quẹo phía trước thì lập tức đến nơi.” Xa phu lớn tiếngnói.“Ừ, đã biết.”Liễu Bình ngồi trong xe, nhàm chán quấy qua quấy lại một cái rương đá quý vàđồng vàng, sau đó lại mở sách thẻ ra nhìn mấy người bạn.Yana ngồi trên cái bàn bên cạnh suối phun, nghiêm túc xem một quyển sách.Triệu Thiền Y đắm chìm trong việc luyện tập thuật pháp và đao thuật.Lần này nàng ta dùng hết toàn lực mà vẫn không thể làm tù nhân bị thương, chonên đã bị kích thích.Còn Lãnh chủ Ma Qủy ——Hình như là đang ngủ, lại như đang hôn mê.Bên ngoài thùng xe truyền tới giọng nói của một đạo tặc: “Đại nhân, ngài đếnthôn Mir làm gì?”“Đi tùy tiện nhìn xem —— Làm sao vậy?” Liễu Bình nói tiếp.“Hình như trong khoảng thời gian này, nơi đó không yên ổn lắm.” Đạo tặc nói.“Xem ngươi nói gì kìa,” Một đạo tặc khác cười rộ lên: “Các quý tộc vĩnh viễnkhông dừng lại được, không giống những kẻ kiếm cơm từng ngày như chúngta.”“Các vị, cái kia —— Rốt cục không yên ổn là không yên ổn như thế nào?” LiễuBình vội vàng hỏi.Mấy đạo tặc quay mặt nhìn nhau.“Đại nhân, ngài không phải chức nghiệp giả lân cận khu này đúng không.” Xaphu hỏi.“Đương nhiên không phải, ta đến từ thành York.” Liễu Bình nói.“Khó trách.” Bọn đạo tặc thoải mái nói.ắ ầ ẫ“Hình như Nam Tước thôn Mir đắc tội với Tử Tước đại nhân, gần đây vẫn luônchịu chèn ép, thôn trang của hắn xảy ra không ít chuyện.” Một đạo tặc nói.“À...”Liễu Bình nhìn thoáng qua cái rương chứa đầy đồng vàng và đá quý bên người.Tử Tước bất mãn đối với Nam Tước tiền nhiệm, liên quan gì đến ta?Cùng lắm thì ta đi tặng lễ cho hắn, kéo gần quan hệ một chút.Về sau tấn chức còn phải dựa vào người ta ——Nhưng vì sao cứ có cảm giác thật không khéo?

Chương 416: Tầm quan trọng của thân phận