"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 417: Xuân Phong Trảm!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Ngừng lại!” Liễu Bình lập tức quát.Xe ngựa phanh gấp rồi dừng lại.“Làm sao vậy, đại nhân?” Một đạo tặc kinh ngạc nói.“Quay đầu lại, thay đổi hướng, chúng ta đi!” Liễu Bình nói.Nói đùa cái gì vậy, hắn chỉ tới tìm thẻ bài danh sách, không phải tới gánh váctrách nhiệm.Tốt nhất là không đụng vào chút nguy hiểm nào cả.“Nhưng chúng ta đã tới rồi, thưa đại nhân.” Đạo tặc ở bên ngoài nói.Bỗng nhiên.Tất cả mọi thứ chung quanh trở nên yên tĩnh.Một tiếng rít bén nhọn truyền đến.Liễu Bình biến sắc, đánh vỡ cửa xe rồi nhanh chóng bay vút đến bên conđường.Oanh!!!Ánh lửa phóng lên cao.Xe ngựa bị một hỏa cầu đập nát thành năm bảy mảnh, quay cuồng trên khôngrồi rơi vào đống cây cối bên cạnh.Vài tên đạo tặc không kịp phản ứng nên cả người lẫn ngựa cùng bị nổ chết.Trên khoảng không ở con đường phía trước xuất hiện một tròng mắt to lớn trôinổi bất động.Ở phía dưới tròng mắt, có một nam tử đầu đội mũ chùm màu xám đang đứng.Gã nhìn chăm chú vào Liễu Bình, lạnh nhạt nói: “Nam Tước đại nhân, ta phụngmệnh tới hoàn thành khảo giáo đối với ngươi.”“Từ từ,” Liễu Bình nói, “Hôm nay là ngày đầu tiên ta lên làm Nam Tước, cănbản không quen biết ngươi, cũng không thù không oán với ngươi, ngươi cần gìphải cản đường ta?”Nam tử kia nghe xong thì cẩn thận đánh giá hắn, giật mình nói: “Thật sự đã đổingười, vậy phải làm sao bây giờ?”Gã ngẩng đầu nhìn về phía tròng mắt to lớn trên không trung kia.Trong tròng mắt truyền đến một âm thanh: “Ai nha, mặc kệ, ván bài hôm naycủa chúng ta đã bắt đầu rồi —— Ba mươi sáu vị quý tộc cao đẳng đều mở racon mắt Rogge, đang xem trận chém giết này, mọi người cũng đã đặt cược cảrồi, sao có thể bỏ dở nửa chừng?”Nam tử nghe xong thì gỡ mũ xuống, hành lễ với Liễu Bình.ấ ấ“Nghe thấy chưa? Tử Tước đại nhân nói, nhất định phải hoàn thành trận khảogiáo hôm nay đấy.”Liễu Bình nhìn nhìn tròng mắt trên bầu trời kia.Chỉ thấy hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bên cạnh tròng mắt:“Con mắt Chig.”“Đây là một trong ba mươi sáu con mắt Chig, nó có thể liên thông với nhau từvị trí rất xa, cùng nhau quan sát tình huống của vị trí nơi này.”Hắn lại nhìn về phía nam tử kia.Trên đầu nam tử cũng có một hàng chữ nhỏ:“Bậc thầy Thẻ Bài, cấp 15.”Vậy thì không còn cách nào rồi.Xem ra hắn cần thay thế Nam Tước đời trước gánh chịu chuyện lần này.“Vậy không biết khảo giáo là cái gì?” Liễu Bình hỏi.“Xem ngươi bị ta giết chết vào chiêu thứ mấy.” Nam tử nói.“Nhất định phải giết ta sao?” Liễu Bình hỏi.“Không có cách nào, đêm nay Tử Tước đại nhân đổ vào ván bài này không íttiền, ta cũng hy vọng Tử Tước đại nhân có thể thắng nhiều một chút.” Nam tửtiếc nuối nói.Trong tay gã xuất hiện một quyển sách thẻ tỏa ra ánh sáng đỏ rực.Liễu Bình tràn đầy trào phúng mà nói: “Mọi người đều là quý tộc, Tử Tước cóthể tùy tiện giết chết Nam Tước như vậy sao?”“Thật xin lỗi, Nam Tước vốn chính là con chó của Tử Tước.” Nam tử nói.Liễu Bình rút đao ra.—— Tiếng nói của Yana, Triệu Thiền Y đồng thời vang lên bên tai hắn: “Để tađánh!”Liễu Bình lắc đầu nói: “... Những quý tộc đó đều đang quan sát kìa, có trời mớibiết bọn chúng thuộc cấp bậc gì, có thủ đoạn như thế nào, không đến bướcđường cùng thì ta tuyệt đối không để lộ các ngươi ra.”“Ngươi có nắm chắc không?” Yana hỏi.“Đã thật lâu ta không giao thủ với bậc thầy Thẻ Bài khác, thử xem sao.” LiễuBình nói.“Đừng để mình chết.” Triệu Thiền Y nói.Đối diện.Nam tử kia lấy ra một cái bật lửa, châm một điếu thuốc rồi nói: “Hiện tại bắtđầu, ta phải lấy mạng của ngươi, Nam Tước đại nhân, hy vọng ngươi đừng chếtquá nhanh.”Gã sách thẻ mở ra, một thẻ bài bay ra ngoài.Thẻ bài kia hóa thành một ánh sáng đỏ, hăng hái xuyên qua trời cao, đón đầuđánh vào Liễu Bình.Thật nhanh!Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại, hắn giương trường đao trong tay lên.Hư không lập tức toát ra đao quang phức tạp vô tận, hoàn toàn phong kín bốnphía.Là Nãng Bao Nãng Xỉ Ái Phiếu Bao Phá Bao Xí Mịch Bạo Trảm!Ánh sáng đỏ kia đánh vào đao quang giống như vách tường, lập tức bắn ngượctrở về, không ngừng bồi hồi ở giữa không trung.—— Đó là một con chim cắt mang lửa đầy người.“A nha, Nam Tước đại nhân vẫn có chút bản lĩnh đấy.”Nam tử lại chuyển động bật lửa lần nữa, làm ngọn lửa toát ra ——Phanh!Trong sách thẻ lại có một thẻ bài bay ra, hóa thành những hỏa cầu chi chít ngaytrên không trung, trải rộng khắp bốn phía.Trên bầu trời, Tử Tước đầy hưng phấn mà hét lớn: “Chết chắc rồi!”Hô hô hô hô hô ——Hỏa cầu che trời lấp đất đánh về hướng Liễu Bình.Liễu Bình lắc đầu, trở tay nắm trường đao, đón lấy những hỏa cầu đang lao vútđến kia.Sau khi liên tục tăng từ cấp 8 lên hai cấp, tất cả thuộc tính của hắn cũng gia tăngmột chút, cho dù là sức mạnh hay là tốc độ phản ứng đều mạnh hơn trước kiarất nhiều.Chỉ thấy thân thể hắn như tàn ảnh, trốn tránh xê dịch trong đông đảo hỏa cầu.Những hỏa cầu đó tuy hung hãn, lại không có cái nào đánh trúng được hắn.Trong sách thẻ, Yana gật đầu nói: “Chỉ bàn về năng lực chiến đấu của thân thểthì Liễu Bình vẫn rất làm người ta yên tâm.”“Ngươi thì biết cái gì? Ngươi căn bản không hiểu hắn,” Triệu Thiền Y khinhthường nói: “Năm đó hắn chưa bao giờ thất bại, chỉ vì ngươi nên mới đến cáithế giới hoàn toàn xa lạ này, không thể không làm lại từ đầu.”Yana vốn có chút tức giận, nghe thấy câu sau thì dần dần rơi vào trầm mặc.Chỉ trong chớp mắt.Liễu Bình đã xuyên qua hỏa cầu dày đặc, đón đầu con chim cắt lửa kia.“Đừng tới quấy rối.”ắ ế ấ ắ ề ắHắn khẽ quát một tiếng, rút tấm chắn ra ném về hướng con chim cắt, trở tay lạicách không chém ra một đao nhằm vào bậc thầy Thẻ Bài đối diện.Chỉ thấy một ánh đao từ bên dưới bay vút lên tận trời, hung hăng đánh vàongười bậc thầy Thẻ Bài.Bậc thầy Thẻ Bài đột nhiên không kịp phòng bị, vội vàng chuyển động bật lửa——Trên người gã hiện ra một tầng lửa dạng hình cầu, nó bảo vệ gã ta lại.Nhưng lực trùng kích của đao quang vẫn quá mạnh, trực tiếp chém bay bậc thầyThẻ Bài đi.“Được rồi.”Hai mắt Liễu Bình sáng lên, trường đao trong tay hóa thành vô hình, chémkhông biết bao nhiêu lần trên hư không.Đương đương đương đương đương!Ngọn lửa dạng hình cầu trên người bậc thầy Thẻ Bài kia bị không ngừng đánhtrúng, mắt thấy sắp tan nát ——Liễu Bình do dự một chớp mắt.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Ngừng lại!” Liễu Bình lập tức quát.Xe ngựa phanh gấp rồi dừng lại.“Làm sao vậy, đại nhân?” Một đạo tặc kinh ngạc nói.“Quay đầu lại, thay đổi hướng, chúng ta đi!” Liễu Bình nói.Nói đùa cái gì vậy, hắn chỉ tới tìm thẻ bài danh sách, không phải tới gánh váctrách nhiệm.Tốt nhất là không đụng vào chút nguy hiểm nào cả.“Nhưng chúng ta đã tới rồi, thưa đại nhân.” Đạo tặc ở bên ngoài nói.Bỗng nhiên.Tất cả mọi thứ chung quanh trở nên yên tĩnh.Một tiếng rít bén nhọn truyền đến.Liễu Bình biến sắc, đánh vỡ cửa xe rồi nhanh chóng bay vút đến bên conđường.Oanh!!!Ánh lửa phóng lên cao.Xe ngựa bị một hỏa cầu đập nát thành năm bảy mảnh, quay cuồng trên khôngrồi rơi vào đống cây cối bên cạnh.Vài tên đạo tặc không kịp phản ứng nên cả người lẫn ngựa cùng bị nổ chết.Trên khoảng không ở con đường phía trước xuất hiện một tròng mắt to lớn trôinổi bất động.Ở phía dưới tròng mắt, có một nam tử đầu đội mũ chùm màu xám đang đứng.Gã nhìn chăm chú vào Liễu Bình, lạnh nhạt nói: “Nam Tước đại nhân, ta phụngmệnh tới hoàn thành khảo giáo đối với ngươi.”“Từ từ,” Liễu Bình nói, “Hôm nay là ngày đầu tiên ta lên làm Nam Tước, cănbản không quen biết ngươi, cũng không thù không oán với ngươi, ngươi cần gìphải cản đường ta?”Nam tử kia nghe xong thì cẩn thận đánh giá hắn, giật mình nói: “Thật sự đã đổingười, vậy phải làm sao bây giờ?”Gã ngẩng đầu nhìn về phía tròng mắt to lớn trên không trung kia.Trong tròng mắt truyền đến một âm thanh: “Ai nha, mặc kệ, ván bài hôm naycủa chúng ta đã bắt đầu rồi —— Ba mươi sáu vị quý tộc cao đẳng đều mở racon mắt Rogge, đang xem trận chém giết này, mọi người cũng đã đặt cược cảrồi, sao có thể bỏ dở nửa chừng?”Nam tử nghe xong thì gỡ mũ xuống, hành lễ với Liễu Bình.ấ ấ“Nghe thấy chưa? Tử Tước đại nhân nói, nhất định phải hoàn thành trận khảogiáo hôm nay đấy.”Liễu Bình nhìn nhìn tròng mắt trên bầu trời kia.Chỉ thấy hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bên cạnh tròng mắt:“Con mắt Chig.”“Đây là một trong ba mươi sáu con mắt Chig, nó có thể liên thông với nhau từvị trí rất xa, cùng nhau quan sát tình huống của vị trí nơi này.”Hắn lại nhìn về phía nam tử kia.Trên đầu nam tử cũng có một hàng chữ nhỏ:“Bậc thầy Thẻ Bài, cấp 15.”Vậy thì không còn cách nào rồi.Xem ra hắn cần thay thế Nam Tước đời trước gánh chịu chuyện lần này.“Vậy không biết khảo giáo là cái gì?” Liễu Bình hỏi.“Xem ngươi bị ta giết chết vào chiêu thứ mấy.” Nam tử nói.“Nhất định phải giết ta sao?” Liễu Bình hỏi.“Không có cách nào, đêm nay Tử Tước đại nhân đổ vào ván bài này không íttiền, ta cũng hy vọng Tử Tước đại nhân có thể thắng nhiều một chút.” Nam tửtiếc nuối nói.Trong tay gã xuất hiện một quyển sách thẻ tỏa ra ánh sáng đỏ rực.Liễu Bình tràn đầy trào phúng mà nói: “Mọi người đều là quý tộc, Tử Tước cóthể tùy tiện giết chết Nam Tước như vậy sao?”“Thật xin lỗi, Nam Tước vốn chính là con chó của Tử Tước.” Nam tử nói.Liễu Bình rút đao ra.—— Tiếng nói của Yana, Triệu Thiền Y đồng thời vang lên bên tai hắn: “Để tađánh!”Liễu Bình lắc đầu nói: “... Những quý tộc đó đều đang quan sát kìa, có trời mớibiết bọn chúng thuộc cấp bậc gì, có thủ đoạn như thế nào, không đến bướcđường cùng thì ta tuyệt đối không để lộ các ngươi ra.”“Ngươi có nắm chắc không?” Yana hỏi.“Đã thật lâu ta không giao thủ với bậc thầy Thẻ Bài khác, thử xem sao.” LiễuBình nói.“Đừng để mình chết.” Triệu Thiền Y nói.Đối diện.Nam tử kia lấy ra một cái bật lửa, châm một điếu thuốc rồi nói: “Hiện tại bắtđầu, ta phải lấy mạng của ngươi, Nam Tước đại nhân, hy vọng ngươi đừng chếtquá nhanh.”Gã sách thẻ mở ra, một thẻ bài bay ra ngoài.Thẻ bài kia hóa thành một ánh sáng đỏ, hăng hái xuyên qua trời cao, đón đầuđánh vào Liễu Bình.Thật nhanh!Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại, hắn giương trường đao trong tay lên.Hư không lập tức toát ra đao quang phức tạp vô tận, hoàn toàn phong kín bốnphía.Là Nãng Bao Nãng Xỉ Ái Phiếu Bao Phá Bao Xí Mịch Bạo Trảm!Ánh sáng đỏ kia đánh vào đao quang giống như vách tường, lập tức bắn ngượctrở về, không ngừng bồi hồi ở giữa không trung.—— Đó là một con chim cắt mang lửa đầy người.“A nha, Nam Tước đại nhân vẫn có chút bản lĩnh đấy.”Nam tử lại chuyển động bật lửa lần nữa, làm ngọn lửa toát ra ——Phanh!Trong sách thẻ lại có một thẻ bài bay ra, hóa thành những hỏa cầu chi chít ngaytrên không trung, trải rộng khắp bốn phía.Trên bầu trời, Tử Tước đầy hưng phấn mà hét lớn: “Chết chắc rồi!”Hô hô hô hô hô ——Hỏa cầu che trời lấp đất đánh về hướng Liễu Bình.Liễu Bình lắc đầu, trở tay nắm trường đao, đón lấy những hỏa cầu đang lao vútđến kia.Sau khi liên tục tăng từ cấp 8 lên hai cấp, tất cả thuộc tính của hắn cũng gia tăngmột chút, cho dù là sức mạnh hay là tốc độ phản ứng đều mạnh hơn trước kiarất nhiều.Chỉ thấy thân thể hắn như tàn ảnh, trốn tránh xê dịch trong đông đảo hỏa cầu.Những hỏa cầu đó tuy hung hãn, lại không có cái nào đánh trúng được hắn.Trong sách thẻ, Yana gật đầu nói: “Chỉ bàn về năng lực chiến đấu của thân thểthì Liễu Bình vẫn rất làm người ta yên tâm.”“Ngươi thì biết cái gì? Ngươi căn bản không hiểu hắn,” Triệu Thiền Y khinhthường nói: “Năm đó hắn chưa bao giờ thất bại, chỉ vì ngươi nên mới đến cáithế giới hoàn toàn xa lạ này, không thể không làm lại từ đầu.”Yana vốn có chút tức giận, nghe thấy câu sau thì dần dần rơi vào trầm mặc.Chỉ trong chớp mắt.Liễu Bình đã xuyên qua hỏa cầu dày đặc, đón đầu con chim cắt lửa kia.“Đừng tới quấy rối.”ắ ế ấ ắ ề ắHắn khẽ quát một tiếng, rút tấm chắn ra ném về hướng con chim cắt, trở tay lạicách không chém ra một đao nhằm vào bậc thầy Thẻ Bài đối diện.Chỉ thấy một ánh đao từ bên dưới bay vút lên tận trời, hung hăng đánh vàongười bậc thầy Thẻ Bài.Bậc thầy Thẻ Bài đột nhiên không kịp phòng bị, vội vàng chuyển động bật lửa——Trên người gã hiện ra một tầng lửa dạng hình cầu, nó bảo vệ gã ta lại.Nhưng lực trùng kích của đao quang vẫn quá mạnh, trực tiếp chém bay bậc thầyThẻ Bài đi.“Được rồi.”Hai mắt Liễu Bình sáng lên, trường đao trong tay hóa thành vô hình, chémkhông biết bao nhiêu lần trên hư không.Đương đương đương đương đương!Ngọn lửa dạng hình cầu trên người bậc thầy Thẻ Bài kia bị không ngừng đánhtrúng, mắt thấy sắp tan nát ——Liễu Bình do dự một chớp mắt.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Ngừng lại!” Liễu Bình lập tức quát.Xe ngựa phanh gấp rồi dừng lại.“Làm sao vậy, đại nhân?” Một đạo tặc kinh ngạc nói.“Quay đầu lại, thay đổi hướng, chúng ta đi!” Liễu Bình nói.Nói đùa cái gì vậy, hắn chỉ tới tìm thẻ bài danh sách, không phải tới gánh váctrách nhiệm.Tốt nhất là không đụng vào chút nguy hiểm nào cả.“Nhưng chúng ta đã tới rồi, thưa đại nhân.” Đạo tặc ở bên ngoài nói.Bỗng nhiên.Tất cả mọi thứ chung quanh trở nên yên tĩnh.Một tiếng rít bén nhọn truyền đến.Liễu Bình biến sắc, đánh vỡ cửa xe rồi nhanh chóng bay vút đến bên conđường.Oanh!!!Ánh lửa phóng lên cao.Xe ngựa bị một hỏa cầu đập nát thành năm bảy mảnh, quay cuồng trên khôngrồi rơi vào đống cây cối bên cạnh.Vài tên đạo tặc không kịp phản ứng nên cả người lẫn ngựa cùng bị nổ chết.Trên khoảng không ở con đường phía trước xuất hiện một tròng mắt to lớn trôinổi bất động.Ở phía dưới tròng mắt, có một nam tử đầu đội mũ chùm màu xám đang đứng.Gã nhìn chăm chú vào Liễu Bình, lạnh nhạt nói: “Nam Tước đại nhân, ta phụngmệnh tới hoàn thành khảo giáo đối với ngươi.”“Từ từ,” Liễu Bình nói, “Hôm nay là ngày đầu tiên ta lên làm Nam Tước, cănbản không quen biết ngươi, cũng không thù không oán với ngươi, ngươi cần gìphải cản đường ta?”Nam tử kia nghe xong thì cẩn thận đánh giá hắn, giật mình nói: “Thật sự đã đổingười, vậy phải làm sao bây giờ?”Gã ngẩng đầu nhìn về phía tròng mắt to lớn trên không trung kia.Trong tròng mắt truyền đến một âm thanh: “Ai nha, mặc kệ, ván bài hôm naycủa chúng ta đã bắt đầu rồi —— Ba mươi sáu vị quý tộc cao đẳng đều mở racon mắt Rogge, đang xem trận chém giết này, mọi người cũng đã đặt cược cảrồi, sao có thể bỏ dở nửa chừng?”Nam tử nghe xong thì gỡ mũ xuống, hành lễ với Liễu Bình.ấ ấ“Nghe thấy chưa? Tử Tước đại nhân nói, nhất định phải hoàn thành trận khảogiáo hôm nay đấy.”Liễu Bình nhìn nhìn tròng mắt trên bầu trời kia.Chỉ thấy hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bên cạnh tròng mắt:“Con mắt Chig.”“Đây là một trong ba mươi sáu con mắt Chig, nó có thể liên thông với nhau từvị trí rất xa, cùng nhau quan sát tình huống của vị trí nơi này.”Hắn lại nhìn về phía nam tử kia.Trên đầu nam tử cũng có một hàng chữ nhỏ:“Bậc thầy Thẻ Bài, cấp 15.”Vậy thì không còn cách nào rồi.Xem ra hắn cần thay thế Nam Tước đời trước gánh chịu chuyện lần này.“Vậy không biết khảo giáo là cái gì?” Liễu Bình hỏi.“Xem ngươi bị ta giết chết vào chiêu thứ mấy.” Nam tử nói.“Nhất định phải giết ta sao?” Liễu Bình hỏi.“Không có cách nào, đêm nay Tử Tước đại nhân đổ vào ván bài này không íttiền, ta cũng hy vọng Tử Tước đại nhân có thể thắng nhiều một chút.” Nam tửtiếc nuối nói.Trong tay gã xuất hiện một quyển sách thẻ tỏa ra ánh sáng đỏ rực.Liễu Bình tràn đầy trào phúng mà nói: “Mọi người đều là quý tộc, Tử Tước cóthể tùy tiện giết chết Nam Tước như vậy sao?”“Thật xin lỗi, Nam Tước vốn chính là con chó của Tử Tước.” Nam tử nói.Liễu Bình rút đao ra.—— Tiếng nói của Yana, Triệu Thiền Y đồng thời vang lên bên tai hắn: “Để tađánh!”Liễu Bình lắc đầu nói: “... Những quý tộc đó đều đang quan sát kìa, có trời mớibiết bọn chúng thuộc cấp bậc gì, có thủ đoạn như thế nào, không đến bướcđường cùng thì ta tuyệt đối không để lộ các ngươi ra.”“Ngươi có nắm chắc không?” Yana hỏi.“Đã thật lâu ta không giao thủ với bậc thầy Thẻ Bài khác, thử xem sao.” LiễuBình nói.“Đừng để mình chết.” Triệu Thiền Y nói.Đối diện.Nam tử kia lấy ra một cái bật lửa, châm một điếu thuốc rồi nói: “Hiện tại bắtđầu, ta phải lấy mạng của ngươi, Nam Tước đại nhân, hy vọng ngươi đừng chếtquá nhanh.”Gã sách thẻ mở ra, một thẻ bài bay ra ngoài.Thẻ bài kia hóa thành một ánh sáng đỏ, hăng hái xuyên qua trời cao, đón đầuđánh vào Liễu Bình.Thật nhanh!Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại, hắn giương trường đao trong tay lên.Hư không lập tức toát ra đao quang phức tạp vô tận, hoàn toàn phong kín bốnphía.Là Nãng Bao Nãng Xỉ Ái Phiếu Bao Phá Bao Xí Mịch Bạo Trảm!Ánh sáng đỏ kia đánh vào đao quang giống như vách tường, lập tức bắn ngượctrở về, không ngừng bồi hồi ở giữa không trung.—— Đó là một con chim cắt mang lửa đầy người.“A nha, Nam Tước đại nhân vẫn có chút bản lĩnh đấy.”Nam tử lại chuyển động bật lửa lần nữa, làm ngọn lửa toát ra ——Phanh!Trong sách thẻ lại có một thẻ bài bay ra, hóa thành những hỏa cầu chi chít ngaytrên không trung, trải rộng khắp bốn phía.Trên bầu trời, Tử Tước đầy hưng phấn mà hét lớn: “Chết chắc rồi!”Hô hô hô hô hô ——Hỏa cầu che trời lấp đất đánh về hướng Liễu Bình.Liễu Bình lắc đầu, trở tay nắm trường đao, đón lấy những hỏa cầu đang lao vútđến kia.Sau khi liên tục tăng từ cấp 8 lên hai cấp, tất cả thuộc tính của hắn cũng gia tăngmột chút, cho dù là sức mạnh hay là tốc độ phản ứng đều mạnh hơn trước kiarất nhiều.Chỉ thấy thân thể hắn như tàn ảnh, trốn tránh xê dịch trong đông đảo hỏa cầu.Những hỏa cầu đó tuy hung hãn, lại không có cái nào đánh trúng được hắn.Trong sách thẻ, Yana gật đầu nói: “Chỉ bàn về năng lực chiến đấu của thân thểthì Liễu Bình vẫn rất làm người ta yên tâm.”“Ngươi thì biết cái gì? Ngươi căn bản không hiểu hắn,” Triệu Thiền Y khinhthường nói: “Năm đó hắn chưa bao giờ thất bại, chỉ vì ngươi nên mới đến cáithế giới hoàn toàn xa lạ này, không thể không làm lại từ đầu.”Yana vốn có chút tức giận, nghe thấy câu sau thì dần dần rơi vào trầm mặc.Chỉ trong chớp mắt.Liễu Bình đã xuyên qua hỏa cầu dày đặc, đón đầu con chim cắt lửa kia.“Đừng tới quấy rối.”ắ ế ấ ắ ề ắHắn khẽ quát một tiếng, rút tấm chắn ra ném về hướng con chim cắt, trở tay lạicách không chém ra một đao nhằm vào bậc thầy Thẻ Bài đối diện.Chỉ thấy một ánh đao từ bên dưới bay vút lên tận trời, hung hăng đánh vàongười bậc thầy Thẻ Bài.Bậc thầy Thẻ Bài đột nhiên không kịp phòng bị, vội vàng chuyển động bật lửa——Trên người gã hiện ra một tầng lửa dạng hình cầu, nó bảo vệ gã ta lại.Nhưng lực trùng kích của đao quang vẫn quá mạnh, trực tiếp chém bay bậc thầyThẻ Bài đi.“Được rồi.”Hai mắt Liễu Bình sáng lên, trường đao trong tay hóa thành vô hình, chémkhông biết bao nhiêu lần trên hư không.Đương đương đương đương đương!Ngọn lửa dạng hình cầu trên người bậc thầy Thẻ Bài kia bị không ngừng đánhtrúng, mắt thấy sắp tan nát ——Liễu Bình do dự một chớp mắt.

Chương 417: Xuân Phong Trảm!