"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 419: Đại đạo tặc

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình cảm thấy thật câm nín.Hắn trực tiếp không quan tâm đến hai người con gái này, chỉ đưa mắt nhìnQuyển Sách Liệt Diễm kia.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:“Quyển Sách Liệt Diễm.”“Có được sách thẻ này, tự động đạt được chức nghiệp của bậc thầy Thẻ Bài: KẻPhóng Hỏa.”“Điều kiện dành riêng cho thẻ bài: Phóng thích ngọn lửa.”“Thuyết minh: Mỗi khi ngươi phóng ra ngọn lửa, có thể chuyển một thẻ bàitrong sách thẻ thành thẻ bài dành riêng cho Kẻ Phóng Hỏa.”Lúc này đã đi qua cái hồ, phía trước xuất hiện một tòa thành trì.Đó là thành Foren.Đây là một tòa hùng thành thuộc về Tử tước Edern.Liễu Bình ngóng nhìn thành thị, nhẹ nhàng rút một thẻ bài rồi tung ra ngoài——Phanh!Một thanh cờ xí rách tung toé xuất hiện.Ngay sau đó, một đạo tặc đi ra từ cờ xí, nhìn hắn nói: “Các hạ, ta có thể cốnghiến gì vì ngài sao?”“Ngươi là đạo tặc của thành Foren đúng không?” Liễu Bình hỏi.“Đúng vậy thưa các hạ.”“Mang ta đi đến nơi của chúng ta.”“Đây là nhiệm vụ sao?”“Thuận tiện nói cho ta chút tình hình của thành Foren đi.” Liễu Bình nói, duỗitay tung ra một đồng bạc.Đạo tặc nhận lấy đồng bạc, vui vẻ nói: “Đại nhân, xin đi theo ta, ta từ từ nói chongài biết.”...Thành Foren.Bên trong một tòa lâu đài.Liễu Bình gọi một ly rượu, đặt thẻ bài thân phận đạo tặc của mình lên trên bàn.Chỉ chốc lát sau.ế ỗ ồ ố ắ ầ ổMột lão giả đi đến chỗ ngồi đối diện hắn, mở miệng nói: “Đầu lĩnh đạo tặc tuổitrẻ —— ngươi quá non nớt, trước đó có người từng nhặt được thẻ bài thân phậncủa đạo tặc chết trận, ngươi cũng là như thế sao?”Không, là ta giết chết bọn họ.Liễu Bình mỉm cười nói: “Các hạ, lần này ta tới là muốn hoàn thành gia tăngthân phận.”“Được thôi, để chúng ta kiểm tra một chút.”Lão giả lấy ra một phần danh sách, thì thầm: “Đầu tiên, ăn trộm tài vật giá trịnăm mươi đồng vàng.”Liễu Bình tung ra một cái túi nhỏ.Lão giả cầm lấy cái túi nhỏ để ước lượng, nói: “Đều là đá quý?”“Ta sẽ không lừa dối cho qua chuyện.” Liễu Bình tràn đầy thâm ý mà nói.—— Chuyện ăn trộm tài vật giá trị năm mươi đồng vàng, trọng điểm khôngphải là ăn trộm, mà là ở chỗ có thể lấy ra tài vật giá trị năm mươi đồng vàng đểtiến cống cho tổ chức.“Không tồi.”Lão giả cười cất đá quý vào túi, tiếp tục thì thầm: “Mục thứ hai, chiến thắng bagã chức nghiệp giả đẳng cấp tương đương; Mục thứ ba, kết bạn với ít nhất mộtbậc thầy Thẻ Bài tôn quý; Mục thứ tư...”Lão vừa đọc vừa đánh giá Liễu Bình, cuối cùng buông danh sách rồi nói: “Nhìnngươi chỉ có mười bốn mười lăm tuổi —— Nếu hiệp hội thích khách của chúngta xuất hiện một đại đạo tặc non nớt như vậy thì sẽ bị cười nhạo và phê bình,hơn nữa...”“Hơn nữa cái gì?” Liễu Bình hỏi.“Rốt cục ngươi luyện tập cách đấu mấy ngày? Thật sự từng chiến thắng quachức nghiệp giả ngang nhau sao?” Lão giả hoài nghi hỏi.“Từng chiến thắng.” Liễu Bình gật đầu nói.“Ngươi am hiểu binh khí gì? Ta thấy cả vóc dáng mà ngươi cũng chưa trưởngthành hết, sao lại biết đánh nhau với người ta?” Lão giả nói.“Ta am hiểu chủy thủ và cung tiễn, còn một ít ám khí, tựa như thế này ——”Liễu Bình tung ra một đồng vàng.Đồng vàng kia bay qua bàn dài, dừng lại trên cái ly của lão giả, quay cuồng mộtvòng trên mép ly rồi rơi vào thức uống nóng hổi kia.“Xin hãy tin tưởng ta, ta nắm giữ các loại kỹ xảo đạo tặc.” Liễu Bình nghiêmtúc nói.Lão giả nhìn chằm chằm thức uống nóng trong cái ly kia, chậm rãi nói: “Thật rata cảm thấy —— Có lẽ ngươi còn cần tôi luyện một ít, rốt cuộc ngươi chỉ mớimười bốn mười lăm tuổi, thật sự quá tuổi trẻ —— Đúng rồi, rốt cục ngươi baolớn?”ố ổ ễ“Mười bốn tuổi.” Liễu Bình đáp.“Mới mười bốn tuổi ——” Lão giả đang muốn nói tiếp thì bỗng dừng lại.Phía dưới cái bàn, Liễu Bình đặt một túi đá quý càng nặng lên mặt đất, dùngchân nhẹ nhàng đẩy đến dưới chân lão.“... Đã thật lâu chúng ta chưa thấy qua thích khách thiên tài mới mười mấytuổi.” Lão giả như suy tư gì mà nói.“Ngài nói có lý —— Ta không thể nói mình hoàn thành những nhiệm vụ nàymà không có bằng chứng, phải có người chứng minh cho ta.” Liễu Bình nói.Lão giả lấy ánh mắt thưởng thức mà nhìn hắn, tán thưởng nói: “Ta vẫn luôn cảmthấy ngươi hoàn thành cực kỳ tốt, chỉ có mục thứ hai xảy ra chút sự cố.”Lão cầm lấy túi đá quý kia rồi để vào trong túi mình.“Sự cố gì?” Liễu Bình hỏi.“Ta nhớ có một lần, ngươi đồng thời chiến thắng hai gã chức nghiệp giả đẳngcấp tương đương, cho nên ngươi đã chiến thắng tổng cộng bốn gã đối thủ!” Lãogiả nói.“Không có cách nào, có lẽ ngài cũng nhớ rõ, lúc ấy bọn họ nhất quyết đòi cùngnhau xông lên.” Liễu Bình thở dài nói.“Khá đê tiện.” Lão giả thở dài một tiếng, dò hỏi thêm một bước: “Như vậy,ngươi muốn trở thành thích khách, hay là đại đạo tặc đây?”“Có gì khác nhau?” Liễu Bình hỏi.“Thích khách giết người, đạo tặc đoạt bảo vật —— Nhưng cũng không có quyđịnh thích khách không thể đoạt bảo vật, đạo tặc cũng có thể giết người, chẳngqua xem ngươi thích loại xưng hô nào mà thôi.” Lão giả đáp.“Một khi đã vậy, coi ta như một đại đạo tặc đi.” Liễu Bình nói.Lão giả nói một tiếng “Chờ một lát”, sau đó đứng lên rời đi.Không bao lâu sau, lão đặt một thẻ bài hoàn toàn mới đến trước mặt Liễu Bình.Trên thẻ bài có vẽ hai thanh chủy thủ đan xen, bốn phía là sương mù âm u.“Hoan nghênh ngươi gia nhập.” Lão giả nghiêm nghị nói.Liễu Bình cũng điều chỉnh vẻ mặt cho nghiêm túc và cầm lấy thẻ bài kia.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn:“Thẻ bài này đại diện cho một thân phận của thế giới hiện giờ: Đại đạo tặc.”“Dựa vào thân phận này, ngươi có thể ra lệnh cho hai gã đầu lĩnh đạo tặc, mườilăm tên đạo tặc cấp thấp để hoàn thành nhiệm vụ của mình.”“—— Liên hệ của ngươi và thích khách liên minh càng chặt chẽ.”“Như vậy, hiện tại ngươi là đại đạo tặc, thẳng thắn mà nói, hiện tại ngươi có thểsai bảo những đạo tặc cấp thấp đó đi làm rất nhiều chuyện, không cần tự mìnhra tay.” Lão giả nói.ố ề ấ“Ta muốn xem tiền thưởng của nhiệm vụ cấp bậc này, tìm đọc một ít tư liệu.”Liễu Bình nói.“Đi đại sảnh đi, nơi đó có tất cả những thứ ngươi muốn.” Lão giả cười nói.“Đa tạ các hạ.”

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình cảm thấy thật câm nín.Hắn trực tiếp không quan tâm đến hai người con gái này, chỉ đưa mắt nhìnQuyển Sách Liệt Diễm kia.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:“Quyển Sách Liệt Diễm.”“Có được sách thẻ này, tự động đạt được chức nghiệp của bậc thầy Thẻ Bài: KẻPhóng Hỏa.”“Điều kiện dành riêng cho thẻ bài: Phóng thích ngọn lửa.”“Thuyết minh: Mỗi khi ngươi phóng ra ngọn lửa, có thể chuyển một thẻ bàitrong sách thẻ thành thẻ bài dành riêng cho Kẻ Phóng Hỏa.”Lúc này đã đi qua cái hồ, phía trước xuất hiện một tòa thành trì.Đó là thành Foren.Đây là một tòa hùng thành thuộc về Tử tước Edern.Liễu Bình ngóng nhìn thành thị, nhẹ nhàng rút một thẻ bài rồi tung ra ngoài——Phanh!Một thanh cờ xí rách tung toé xuất hiện.Ngay sau đó, một đạo tặc đi ra từ cờ xí, nhìn hắn nói: “Các hạ, ta có thể cốnghiến gì vì ngài sao?”“Ngươi là đạo tặc của thành Foren đúng không?” Liễu Bình hỏi.“Đúng vậy thưa các hạ.”“Mang ta đi đến nơi của chúng ta.”“Đây là nhiệm vụ sao?”“Thuận tiện nói cho ta chút tình hình của thành Foren đi.” Liễu Bình nói, duỗitay tung ra một đồng bạc.Đạo tặc nhận lấy đồng bạc, vui vẻ nói: “Đại nhân, xin đi theo ta, ta từ từ nói chongài biết.”...Thành Foren.Bên trong một tòa lâu đài.Liễu Bình gọi một ly rượu, đặt thẻ bài thân phận đạo tặc của mình lên trên bàn.Chỉ chốc lát sau.ế ỗ ồ ố ắ ầ ổMột lão giả đi đến chỗ ngồi đối diện hắn, mở miệng nói: “Đầu lĩnh đạo tặc tuổitrẻ —— ngươi quá non nớt, trước đó có người từng nhặt được thẻ bài thân phậncủa đạo tặc chết trận, ngươi cũng là như thế sao?”Không, là ta giết chết bọn họ.Liễu Bình mỉm cười nói: “Các hạ, lần này ta tới là muốn hoàn thành gia tăngthân phận.”“Được thôi, để chúng ta kiểm tra một chút.”Lão giả lấy ra một phần danh sách, thì thầm: “Đầu tiên, ăn trộm tài vật giá trịnăm mươi đồng vàng.”Liễu Bình tung ra một cái túi nhỏ.Lão giả cầm lấy cái túi nhỏ để ước lượng, nói: “Đều là đá quý?”“Ta sẽ không lừa dối cho qua chuyện.” Liễu Bình tràn đầy thâm ý mà nói.—— Chuyện ăn trộm tài vật giá trị năm mươi đồng vàng, trọng điểm khôngphải là ăn trộm, mà là ở chỗ có thể lấy ra tài vật giá trị năm mươi đồng vàng đểtiến cống cho tổ chức.“Không tồi.”Lão giả cười cất đá quý vào túi, tiếp tục thì thầm: “Mục thứ hai, chiến thắng bagã chức nghiệp giả đẳng cấp tương đương; Mục thứ ba, kết bạn với ít nhất mộtbậc thầy Thẻ Bài tôn quý; Mục thứ tư...”Lão vừa đọc vừa đánh giá Liễu Bình, cuối cùng buông danh sách rồi nói: “Nhìnngươi chỉ có mười bốn mười lăm tuổi —— Nếu hiệp hội thích khách của chúngta xuất hiện một đại đạo tặc non nớt như vậy thì sẽ bị cười nhạo và phê bình,hơn nữa...”“Hơn nữa cái gì?” Liễu Bình hỏi.“Rốt cục ngươi luyện tập cách đấu mấy ngày? Thật sự từng chiến thắng quachức nghiệp giả ngang nhau sao?” Lão giả hoài nghi hỏi.“Từng chiến thắng.” Liễu Bình gật đầu nói.“Ngươi am hiểu binh khí gì? Ta thấy cả vóc dáng mà ngươi cũng chưa trưởngthành hết, sao lại biết đánh nhau với người ta?” Lão giả nói.“Ta am hiểu chủy thủ và cung tiễn, còn một ít ám khí, tựa như thế này ——”Liễu Bình tung ra một đồng vàng.Đồng vàng kia bay qua bàn dài, dừng lại trên cái ly của lão giả, quay cuồng mộtvòng trên mép ly rồi rơi vào thức uống nóng hổi kia.“Xin hãy tin tưởng ta, ta nắm giữ các loại kỹ xảo đạo tặc.” Liễu Bình nghiêmtúc nói.Lão giả nhìn chằm chằm thức uống nóng trong cái ly kia, chậm rãi nói: “Thật rata cảm thấy —— Có lẽ ngươi còn cần tôi luyện một ít, rốt cuộc ngươi chỉ mớimười bốn mười lăm tuổi, thật sự quá tuổi trẻ —— Đúng rồi, rốt cục ngươi baolớn?”ố ổ ễ“Mười bốn tuổi.” Liễu Bình đáp.“Mới mười bốn tuổi ——” Lão giả đang muốn nói tiếp thì bỗng dừng lại.Phía dưới cái bàn, Liễu Bình đặt một túi đá quý càng nặng lên mặt đất, dùngchân nhẹ nhàng đẩy đến dưới chân lão.“... Đã thật lâu chúng ta chưa thấy qua thích khách thiên tài mới mười mấytuổi.” Lão giả như suy tư gì mà nói.“Ngài nói có lý —— Ta không thể nói mình hoàn thành những nhiệm vụ nàymà không có bằng chứng, phải có người chứng minh cho ta.” Liễu Bình nói.Lão giả lấy ánh mắt thưởng thức mà nhìn hắn, tán thưởng nói: “Ta vẫn luôn cảmthấy ngươi hoàn thành cực kỳ tốt, chỉ có mục thứ hai xảy ra chút sự cố.”Lão cầm lấy túi đá quý kia rồi để vào trong túi mình.“Sự cố gì?” Liễu Bình hỏi.“Ta nhớ có một lần, ngươi đồng thời chiến thắng hai gã chức nghiệp giả đẳngcấp tương đương, cho nên ngươi đã chiến thắng tổng cộng bốn gã đối thủ!” Lãogiả nói.“Không có cách nào, có lẽ ngài cũng nhớ rõ, lúc ấy bọn họ nhất quyết đòi cùngnhau xông lên.” Liễu Bình thở dài nói.“Khá đê tiện.” Lão giả thở dài một tiếng, dò hỏi thêm một bước: “Như vậy,ngươi muốn trở thành thích khách, hay là đại đạo tặc đây?”“Có gì khác nhau?” Liễu Bình hỏi.“Thích khách giết người, đạo tặc đoạt bảo vật —— Nhưng cũng không có quyđịnh thích khách không thể đoạt bảo vật, đạo tặc cũng có thể giết người, chẳngqua xem ngươi thích loại xưng hô nào mà thôi.” Lão giả đáp.“Một khi đã vậy, coi ta như một đại đạo tặc đi.” Liễu Bình nói.Lão giả nói một tiếng “Chờ một lát”, sau đó đứng lên rời đi.Không bao lâu sau, lão đặt một thẻ bài hoàn toàn mới đến trước mặt Liễu Bình.Trên thẻ bài có vẽ hai thanh chủy thủ đan xen, bốn phía là sương mù âm u.“Hoan nghênh ngươi gia nhập.” Lão giả nghiêm nghị nói.Liễu Bình cũng điều chỉnh vẻ mặt cho nghiêm túc và cầm lấy thẻ bài kia.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn:“Thẻ bài này đại diện cho một thân phận của thế giới hiện giờ: Đại đạo tặc.”“Dựa vào thân phận này, ngươi có thể ra lệnh cho hai gã đầu lĩnh đạo tặc, mườilăm tên đạo tặc cấp thấp để hoàn thành nhiệm vụ của mình.”“—— Liên hệ của ngươi và thích khách liên minh càng chặt chẽ.”“Như vậy, hiện tại ngươi là đại đạo tặc, thẳng thắn mà nói, hiện tại ngươi có thểsai bảo những đạo tặc cấp thấp đó đi làm rất nhiều chuyện, không cần tự mìnhra tay.” Lão giả nói.ố ề ấ“Ta muốn xem tiền thưởng của nhiệm vụ cấp bậc này, tìm đọc một ít tư liệu.”Liễu Bình nói.“Đi đại sảnh đi, nơi đó có tất cả những thứ ngươi muốn.” Lão giả cười nói.“Đa tạ các hạ.”

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình cảm thấy thật câm nín.Hắn trực tiếp không quan tâm đến hai người con gái này, chỉ đưa mắt nhìnQuyển Sách Liệt Diễm kia.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:“Quyển Sách Liệt Diễm.”“Có được sách thẻ này, tự động đạt được chức nghiệp của bậc thầy Thẻ Bài: KẻPhóng Hỏa.”“Điều kiện dành riêng cho thẻ bài: Phóng thích ngọn lửa.”“Thuyết minh: Mỗi khi ngươi phóng ra ngọn lửa, có thể chuyển một thẻ bàitrong sách thẻ thành thẻ bài dành riêng cho Kẻ Phóng Hỏa.”Lúc này đã đi qua cái hồ, phía trước xuất hiện một tòa thành trì.Đó là thành Foren.Đây là một tòa hùng thành thuộc về Tử tước Edern.Liễu Bình ngóng nhìn thành thị, nhẹ nhàng rút một thẻ bài rồi tung ra ngoài——Phanh!Một thanh cờ xí rách tung toé xuất hiện.Ngay sau đó, một đạo tặc đi ra từ cờ xí, nhìn hắn nói: “Các hạ, ta có thể cốnghiến gì vì ngài sao?”“Ngươi là đạo tặc của thành Foren đúng không?” Liễu Bình hỏi.“Đúng vậy thưa các hạ.”“Mang ta đi đến nơi của chúng ta.”“Đây là nhiệm vụ sao?”“Thuận tiện nói cho ta chút tình hình của thành Foren đi.” Liễu Bình nói, duỗitay tung ra một đồng bạc.Đạo tặc nhận lấy đồng bạc, vui vẻ nói: “Đại nhân, xin đi theo ta, ta từ từ nói chongài biết.”...Thành Foren.Bên trong một tòa lâu đài.Liễu Bình gọi một ly rượu, đặt thẻ bài thân phận đạo tặc của mình lên trên bàn.Chỉ chốc lát sau.ế ỗ ồ ố ắ ầ ổMột lão giả đi đến chỗ ngồi đối diện hắn, mở miệng nói: “Đầu lĩnh đạo tặc tuổitrẻ —— ngươi quá non nớt, trước đó có người từng nhặt được thẻ bài thân phậncủa đạo tặc chết trận, ngươi cũng là như thế sao?”Không, là ta giết chết bọn họ.Liễu Bình mỉm cười nói: “Các hạ, lần này ta tới là muốn hoàn thành gia tăngthân phận.”“Được thôi, để chúng ta kiểm tra một chút.”Lão giả lấy ra một phần danh sách, thì thầm: “Đầu tiên, ăn trộm tài vật giá trịnăm mươi đồng vàng.”Liễu Bình tung ra một cái túi nhỏ.Lão giả cầm lấy cái túi nhỏ để ước lượng, nói: “Đều là đá quý?”“Ta sẽ không lừa dối cho qua chuyện.” Liễu Bình tràn đầy thâm ý mà nói.—— Chuyện ăn trộm tài vật giá trị năm mươi đồng vàng, trọng điểm khôngphải là ăn trộm, mà là ở chỗ có thể lấy ra tài vật giá trị năm mươi đồng vàng đểtiến cống cho tổ chức.“Không tồi.”Lão giả cười cất đá quý vào túi, tiếp tục thì thầm: “Mục thứ hai, chiến thắng bagã chức nghiệp giả đẳng cấp tương đương; Mục thứ ba, kết bạn với ít nhất mộtbậc thầy Thẻ Bài tôn quý; Mục thứ tư...”Lão vừa đọc vừa đánh giá Liễu Bình, cuối cùng buông danh sách rồi nói: “Nhìnngươi chỉ có mười bốn mười lăm tuổi —— Nếu hiệp hội thích khách của chúngta xuất hiện một đại đạo tặc non nớt như vậy thì sẽ bị cười nhạo và phê bình,hơn nữa...”“Hơn nữa cái gì?” Liễu Bình hỏi.“Rốt cục ngươi luyện tập cách đấu mấy ngày? Thật sự từng chiến thắng quachức nghiệp giả ngang nhau sao?” Lão giả hoài nghi hỏi.“Từng chiến thắng.” Liễu Bình gật đầu nói.“Ngươi am hiểu binh khí gì? Ta thấy cả vóc dáng mà ngươi cũng chưa trưởngthành hết, sao lại biết đánh nhau với người ta?” Lão giả nói.“Ta am hiểu chủy thủ và cung tiễn, còn một ít ám khí, tựa như thế này ——”Liễu Bình tung ra một đồng vàng.Đồng vàng kia bay qua bàn dài, dừng lại trên cái ly của lão giả, quay cuồng mộtvòng trên mép ly rồi rơi vào thức uống nóng hổi kia.“Xin hãy tin tưởng ta, ta nắm giữ các loại kỹ xảo đạo tặc.” Liễu Bình nghiêmtúc nói.Lão giả nhìn chằm chằm thức uống nóng trong cái ly kia, chậm rãi nói: “Thật rata cảm thấy —— Có lẽ ngươi còn cần tôi luyện một ít, rốt cuộc ngươi chỉ mớimười bốn mười lăm tuổi, thật sự quá tuổi trẻ —— Đúng rồi, rốt cục ngươi baolớn?”ố ổ ễ“Mười bốn tuổi.” Liễu Bình đáp.“Mới mười bốn tuổi ——” Lão giả đang muốn nói tiếp thì bỗng dừng lại.Phía dưới cái bàn, Liễu Bình đặt một túi đá quý càng nặng lên mặt đất, dùngchân nhẹ nhàng đẩy đến dưới chân lão.“... Đã thật lâu chúng ta chưa thấy qua thích khách thiên tài mới mười mấytuổi.” Lão giả như suy tư gì mà nói.“Ngài nói có lý —— Ta không thể nói mình hoàn thành những nhiệm vụ nàymà không có bằng chứng, phải có người chứng minh cho ta.” Liễu Bình nói.Lão giả lấy ánh mắt thưởng thức mà nhìn hắn, tán thưởng nói: “Ta vẫn luôn cảmthấy ngươi hoàn thành cực kỳ tốt, chỉ có mục thứ hai xảy ra chút sự cố.”Lão cầm lấy túi đá quý kia rồi để vào trong túi mình.“Sự cố gì?” Liễu Bình hỏi.“Ta nhớ có một lần, ngươi đồng thời chiến thắng hai gã chức nghiệp giả đẳngcấp tương đương, cho nên ngươi đã chiến thắng tổng cộng bốn gã đối thủ!” Lãogiả nói.“Không có cách nào, có lẽ ngài cũng nhớ rõ, lúc ấy bọn họ nhất quyết đòi cùngnhau xông lên.” Liễu Bình thở dài nói.“Khá đê tiện.” Lão giả thở dài một tiếng, dò hỏi thêm một bước: “Như vậy,ngươi muốn trở thành thích khách, hay là đại đạo tặc đây?”“Có gì khác nhau?” Liễu Bình hỏi.“Thích khách giết người, đạo tặc đoạt bảo vật —— Nhưng cũng không có quyđịnh thích khách không thể đoạt bảo vật, đạo tặc cũng có thể giết người, chẳngqua xem ngươi thích loại xưng hô nào mà thôi.” Lão giả đáp.“Một khi đã vậy, coi ta như một đại đạo tặc đi.” Liễu Bình nói.Lão giả nói một tiếng “Chờ một lát”, sau đó đứng lên rời đi.Không bao lâu sau, lão đặt một thẻ bài hoàn toàn mới đến trước mặt Liễu Bình.Trên thẻ bài có vẽ hai thanh chủy thủ đan xen, bốn phía là sương mù âm u.“Hoan nghênh ngươi gia nhập.” Lão giả nghiêm nghị nói.Liễu Bình cũng điều chỉnh vẻ mặt cho nghiêm túc và cầm lấy thẻ bài kia.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn:“Thẻ bài này đại diện cho một thân phận của thế giới hiện giờ: Đại đạo tặc.”“Dựa vào thân phận này, ngươi có thể ra lệnh cho hai gã đầu lĩnh đạo tặc, mườilăm tên đạo tặc cấp thấp để hoàn thành nhiệm vụ của mình.”“—— Liên hệ của ngươi và thích khách liên minh càng chặt chẽ.”“Như vậy, hiện tại ngươi là đại đạo tặc, thẳng thắn mà nói, hiện tại ngươi có thểsai bảo những đạo tặc cấp thấp đó đi làm rất nhiều chuyện, không cần tự mìnhra tay.” Lão giả nói.ố ề ấ“Ta muốn xem tiền thưởng của nhiệm vụ cấp bậc này, tìm đọc một ít tư liệu.”Liễu Bình nói.“Đi đại sảnh đi, nơi đó có tất cả những thứ ngươi muốn.” Lão giả cười nói.“Đa tạ các hạ.”

Chương 419: Đại đạo tặc