"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 421: Gia nhập

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình trầm giọng hỏi: "Hội trưởng đại nhân, lần nhiệm vụ này do ai lĩnhđội?"Ông lão liếc nhìn Liễu Bình, nói: "Tự ta sẽ đi một chuyến."Hội trưởng muốn rời đi.Liễu Bình đứng dậy, đi tới cạnh ông ta, nói:"Tính ta một người."Ông lão liếc nhìn hắn, hơi do dự.Trái tim Liễu Bình đập mạnh hơn một nhịp.Do dự?Nếu như chỉ là nhiệm vụ hộ tống bình thường, coi như Hội trưởng không xácđịnh được thực lực của mình, ít nhất thì song phương mới vừa hoàn thành giaodịch, ông ta cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, để cho mình gia nhập vào.Thế nhưng vị phân hội trưởng Công hội Đạo Tặc này lại đang do dự.Hiển nhiên, ông ta không muốn nể mặt mũi mình, mà đang suy nghĩ cho nhiệmvụ.Suy nghĩ cho nhiệm vụ sao...Như vậy, thứ mà ông ta muốn chính là cao thủ.Tại sao lại muốn cao thủ?Liễu Bình trầm tư.Đương nhiên là bởi vì hội trưởng cũng có phán đoán giống đám thương nhânkia, cho nên mới muốn chiêu mộ cao thủ để hoàn thành nhiệm vụ.Xem ra lần này mình cần phải đi, tuyệt đối không thể ở lại.Một mình rời đi, đương nhiên không thể an toàn bằng việc đi cùng một thươngđội có được đoàn hộ vệ với thực lực mạnh mẽ được.Lúc này, đám đạo tặc cùng thích khách đều nhìn về phía Liễu Bình.Có người gào lên: "Một thằng nhóc mười mấy tuổi như vậy, làm cách nào lênđược Đại đạo tặc cơ chứ?"Nét mặt phân hội trưởng hiện lên vẻ lúng túng.Liễu Bình lại cười nói với người kia: "Bởi vì ta đã giết không ít kẻ hung hăngnhư ngươi vậy."Người kia trầm mặt xuống, quát lớn: "Ngươi muốn chết!"Sương mù xám từ dưới chân người đó bùng lên, mà gã ta cũng biến mất vàotrong sương mù.ễ ế ắ ắ ầLiễu Bình chậm rãi rút kiếm ngắn ra, lắc đầu nói: “Nhảy quá cao.”Hắn giơ kiếm ngắn lên, đâm nghiêng về phía trước.Ngay sau đó...Tên đạo tặc kia đột ngột xuất hiện giữa không trung, mà kiếm của Liễu Bình đãđặt tại cổ của gã ta...Cảnh tượng này giống như cả hai người phối hợp cực kỳ hoàn mỹ vậy, tên đạotặc kia đưa cổ của mình tới trước lưỡi kiếm của Liễu Bình, chuẩn bị tìm chết.Kiếm Liễu Bình cũng không ngừng lại, cứa về phía cổ tên đạo tặc kia.Vẻ mặt tất cả mọi người đều thay đổi.Một chiêu.Chỉ một chiêu, hai vị đồng sự này cũng chuẩn bị phân ra sinh tử!Keng!Kiếm của Liễu Bình bị người đón đỡ được.Cùng lúc đó, người kia cũng bị đá bay ra ngoài."Hội trưởng?"Liễu Bình nhìn ông lão ngăn cản kiếm của mình, cười nói: "Gã ta khiêu khíchtrước."Ông lão nhìn hắn chằm chằm, nói: "Ta nhớ rằng ngươi đã từng nói, ngươikhông thích giết người.""Xin lỗi, là ta quá coi trọng gã ta... thực ra ta cũng đã nhường rồi." Liễu Bìnhxòe tay ra, nói.Đám người nhìn về phía tay còn lại của hắn, thấy được hắn đang cầm ngượcdao găm, trên lưỡi dao còn bôi lên một lớp độc màu xanh lá.Hóa ra, đây mới là đòn trí mạng!Thật là một tên nguy hiểm!Đám người lặng ngắt như tờ.Ông lão ho nhẹ, nói: "Các vị, đây là một vị đồng sự vừa mới thăng làm Đại đạotặc vào ngày hôm nay, các ngươi cũng không nên coi thường hắn."Ông ta vỗ vai Liễu Bình, ra hiệu Liễu Bình đứng sau ông ta."Tốt, nhiệm vụ lần này cần mười người, ngoài ta và hắn ra, còn ai nguyện ý đónnhiệm vụ này nữa?" Ông lão hỏi.Liễu Bình lùi về sau mấy bước, thu hồi dao găm lẫn kiếm ngắn.Tốt.Vừa mới giao thủ một trận, hội trưởng cũng đã công nhận thực lực của mình rồiđồng ý cho gia nhập.Thế nhưng...Đám thương nhân kia đang lo sợ cái gì chứ?Liễu Bình dựa vào tường, vừa nghĩ vừa chờ đợi trong sự ngán ngẩm.…Mười người.Đủ.Liễu Bình nhìn thoáng qua, hầu như những người khác đều là Xưng Hào thíchkhách hoặc là Xưng Hào đạo tặc."Thương hội thúc giục quá, chúng ta cần di chuyển ngay lập tức." Ông lão nói.Ông ta vỗ nhẹ lên tường.Một con đường hầm khác lập tức hiện ra."Những người còn lại nhớ kỹ bảo vệ công hội cho tốt, chờ ta về mà phát hiệnvấn đề gì thì ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt đấy." Ông lão cười nói.Đám người ồn ào."Thủ lĩnh, ngươi cứ yên tâm đi.""Ngài vẫn không tin vào thực lực của chúng ta sao?""Không có gì."Những tên đạo tặc còn lại đều lớn tiếng nói.Ông lão gật đầu, quay người đi vào trong đường hầm.Liễu Bình cũng đứng dậy, đi theo ông lão vào trong đường hầm.Tám người khác đuổi theo.Một lát sau...Đám người đi ra khỏi đường hầm.Ông lão tùy ý nhấn lên vách tường.Đường hầm khép lại.Tại đầu hẻm đối diện, đã có một chiếc xe ngựa chờ đợi mọi người.Vẻ mặt thoải mái của ông lão bỗng biến đổi, lớn tiếng nói:"Nhanh! Nhanh! Nhanh! Toàn bộ lên xe, thời gian của chúng ta đang gấp!"Đám đạo tặc lộ ra vẻ rõ ràng.Có thể gia nhập vào đây, người nào không phải là hạng người khôn khéo lanhlợi, thực lực cao cường cơ chứ?Mọi người leo lên xe ngựa, xe ngựa lập tức chạy nhanh, rất nhanh đã rời khỏithành Foren, một đường hướng về đại lộ bên ngoài.Đi khoảng chừng mười dặm.Phía trước có một tòa nhà bạt, có các loại chức nghiệp giả canh giữ, đề phòngrất sâm nghiêm.ềNgười của thương hội đều đợi tại nơi này.Thủ lĩnh thương đội là một người trung niên mập mạp, vẻ mặt ôn tồn, hỏi:"Đạo tặc đã tới đủ rồi sao?""Đủ rồi." Ông lão nói."Rất tốt, hiện tại chỉ còn lại đội trưởng toàn bộ đội hộ vệ còn chưa tới.""Đội trưởng đội hộ vệ? Là ai?" Ông lão hỏi.Một giọng nói truyền ra từ trong hư không:"Là ta."Đám người cùng nhìn lại.Chẳng biết khi nào, trên vùng đất trống trước lều trại có thêm một người.Người này lơ lửng giữa không trung, quanh người có gió nhẹ lượn lờ, trên tayđang nâng một quyển sách.Thẻ bài sư!Vị thẻ bài sư này rút một tấm thẻ bài từ trong sách ra, ném ra ngoài, nói: "Kiểmnghiệm!"Vù...Thẻ bài hóa thành một cơn gió lớn từ trên người hắn ta tản ra, quét qua toàn bộnơi đóng quân.Một giây sau.Hắn ta thu tay lại, gật đầu nói: "Toàn bộ đội ngũ đều không có vấn đề gì, chúngta có thể xuất phát bất cứ lúc nào.""Vậy ta hạ lệnh?" Thủ lĩnh thương đội hỏi dò."Ừ, tất cả thương hội phải hành động ngay lập tức... ta sẽ nói vài câu với tất cảchức nghiệp giả trong đội hộ vệ, rất nhanh thôi." Thẻ bài sư nói."Được!"Thủ lĩnh thương đội vội vã gọi những người khác, lớn tiếng mệnh lệnh, sắp xếpxe ngựa và nhân lực, bắt đầu tiến về phía trước xuôi theo đại lộ.Thẻ bài sư đứng tại trước mặt tất cả chức nghiệp giả, nói: "Các vị, ta là thẻ bàisư Lorenzo, được người gọi là 'Phong Ma', có lẽ có người trong các ngươi nhậnbiết ta."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình trầm giọng hỏi: "Hội trưởng đại nhân, lần nhiệm vụ này do ai lĩnhđội?"Ông lão liếc nhìn Liễu Bình, nói: "Tự ta sẽ đi một chuyến."Hội trưởng muốn rời đi.Liễu Bình đứng dậy, đi tới cạnh ông ta, nói:"Tính ta một người."Ông lão liếc nhìn hắn, hơi do dự.Trái tim Liễu Bình đập mạnh hơn một nhịp.Do dự?Nếu như chỉ là nhiệm vụ hộ tống bình thường, coi như Hội trưởng không xácđịnh được thực lực của mình, ít nhất thì song phương mới vừa hoàn thành giaodịch, ông ta cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, để cho mình gia nhập vào.Thế nhưng vị phân hội trưởng Công hội Đạo Tặc này lại đang do dự.Hiển nhiên, ông ta không muốn nể mặt mũi mình, mà đang suy nghĩ cho nhiệmvụ.Suy nghĩ cho nhiệm vụ sao...Như vậy, thứ mà ông ta muốn chính là cao thủ.Tại sao lại muốn cao thủ?Liễu Bình trầm tư.Đương nhiên là bởi vì hội trưởng cũng có phán đoán giống đám thương nhânkia, cho nên mới muốn chiêu mộ cao thủ để hoàn thành nhiệm vụ.Xem ra lần này mình cần phải đi, tuyệt đối không thể ở lại.Một mình rời đi, đương nhiên không thể an toàn bằng việc đi cùng một thươngđội có được đoàn hộ vệ với thực lực mạnh mẽ được.Lúc này, đám đạo tặc cùng thích khách đều nhìn về phía Liễu Bình.Có người gào lên: "Một thằng nhóc mười mấy tuổi như vậy, làm cách nào lênđược Đại đạo tặc cơ chứ?"Nét mặt phân hội trưởng hiện lên vẻ lúng túng.Liễu Bình lại cười nói với người kia: "Bởi vì ta đã giết không ít kẻ hung hăngnhư ngươi vậy."Người kia trầm mặt xuống, quát lớn: "Ngươi muốn chết!"Sương mù xám từ dưới chân người đó bùng lên, mà gã ta cũng biến mất vàotrong sương mù.ễ ế ắ ắ ầLiễu Bình chậm rãi rút kiếm ngắn ra, lắc đầu nói: “Nhảy quá cao.”Hắn giơ kiếm ngắn lên, đâm nghiêng về phía trước.Ngay sau đó...Tên đạo tặc kia đột ngột xuất hiện giữa không trung, mà kiếm của Liễu Bình đãđặt tại cổ của gã ta...Cảnh tượng này giống như cả hai người phối hợp cực kỳ hoàn mỹ vậy, tên đạotặc kia đưa cổ của mình tới trước lưỡi kiếm của Liễu Bình, chuẩn bị tìm chết.Kiếm Liễu Bình cũng không ngừng lại, cứa về phía cổ tên đạo tặc kia.Vẻ mặt tất cả mọi người đều thay đổi.Một chiêu.Chỉ một chiêu, hai vị đồng sự này cũng chuẩn bị phân ra sinh tử!Keng!Kiếm của Liễu Bình bị người đón đỡ được.Cùng lúc đó, người kia cũng bị đá bay ra ngoài."Hội trưởng?"Liễu Bình nhìn ông lão ngăn cản kiếm của mình, cười nói: "Gã ta khiêu khíchtrước."Ông lão nhìn hắn chằm chằm, nói: "Ta nhớ rằng ngươi đã từng nói, ngươikhông thích giết người.""Xin lỗi, là ta quá coi trọng gã ta... thực ra ta cũng đã nhường rồi." Liễu Bìnhxòe tay ra, nói.Đám người nhìn về phía tay còn lại của hắn, thấy được hắn đang cầm ngượcdao găm, trên lưỡi dao còn bôi lên một lớp độc màu xanh lá.Hóa ra, đây mới là đòn trí mạng!Thật là một tên nguy hiểm!Đám người lặng ngắt như tờ.Ông lão ho nhẹ, nói: "Các vị, đây là một vị đồng sự vừa mới thăng làm Đại đạotặc vào ngày hôm nay, các ngươi cũng không nên coi thường hắn."Ông ta vỗ vai Liễu Bình, ra hiệu Liễu Bình đứng sau ông ta."Tốt, nhiệm vụ lần này cần mười người, ngoài ta và hắn ra, còn ai nguyện ý đónnhiệm vụ này nữa?" Ông lão hỏi.Liễu Bình lùi về sau mấy bước, thu hồi dao găm lẫn kiếm ngắn.Tốt.Vừa mới giao thủ một trận, hội trưởng cũng đã công nhận thực lực của mình rồiđồng ý cho gia nhập.Thế nhưng...Đám thương nhân kia đang lo sợ cái gì chứ?Liễu Bình dựa vào tường, vừa nghĩ vừa chờ đợi trong sự ngán ngẩm.…Mười người.Đủ.Liễu Bình nhìn thoáng qua, hầu như những người khác đều là Xưng Hào thíchkhách hoặc là Xưng Hào đạo tặc."Thương hội thúc giục quá, chúng ta cần di chuyển ngay lập tức." Ông lão nói.Ông ta vỗ nhẹ lên tường.Một con đường hầm khác lập tức hiện ra."Những người còn lại nhớ kỹ bảo vệ công hội cho tốt, chờ ta về mà phát hiệnvấn đề gì thì ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt đấy." Ông lão cười nói.Đám người ồn ào."Thủ lĩnh, ngươi cứ yên tâm đi.""Ngài vẫn không tin vào thực lực của chúng ta sao?""Không có gì."Những tên đạo tặc còn lại đều lớn tiếng nói.Ông lão gật đầu, quay người đi vào trong đường hầm.Liễu Bình cũng đứng dậy, đi theo ông lão vào trong đường hầm.Tám người khác đuổi theo.Một lát sau...Đám người đi ra khỏi đường hầm.Ông lão tùy ý nhấn lên vách tường.Đường hầm khép lại.Tại đầu hẻm đối diện, đã có một chiếc xe ngựa chờ đợi mọi người.Vẻ mặt thoải mái của ông lão bỗng biến đổi, lớn tiếng nói:"Nhanh! Nhanh! Nhanh! Toàn bộ lên xe, thời gian của chúng ta đang gấp!"Đám đạo tặc lộ ra vẻ rõ ràng.Có thể gia nhập vào đây, người nào không phải là hạng người khôn khéo lanhlợi, thực lực cao cường cơ chứ?Mọi người leo lên xe ngựa, xe ngựa lập tức chạy nhanh, rất nhanh đã rời khỏithành Foren, một đường hướng về đại lộ bên ngoài.Đi khoảng chừng mười dặm.Phía trước có một tòa nhà bạt, có các loại chức nghiệp giả canh giữ, đề phòngrất sâm nghiêm.ềNgười của thương hội đều đợi tại nơi này.Thủ lĩnh thương đội là một người trung niên mập mạp, vẻ mặt ôn tồn, hỏi:"Đạo tặc đã tới đủ rồi sao?""Đủ rồi." Ông lão nói."Rất tốt, hiện tại chỉ còn lại đội trưởng toàn bộ đội hộ vệ còn chưa tới.""Đội trưởng đội hộ vệ? Là ai?" Ông lão hỏi.Một giọng nói truyền ra từ trong hư không:"Là ta."Đám người cùng nhìn lại.Chẳng biết khi nào, trên vùng đất trống trước lều trại có thêm một người.Người này lơ lửng giữa không trung, quanh người có gió nhẹ lượn lờ, trên tayđang nâng một quyển sách.Thẻ bài sư!Vị thẻ bài sư này rút một tấm thẻ bài từ trong sách ra, ném ra ngoài, nói: "Kiểmnghiệm!"Vù...Thẻ bài hóa thành một cơn gió lớn từ trên người hắn ta tản ra, quét qua toàn bộnơi đóng quân.Một giây sau.Hắn ta thu tay lại, gật đầu nói: "Toàn bộ đội ngũ đều không có vấn đề gì, chúngta có thể xuất phát bất cứ lúc nào.""Vậy ta hạ lệnh?" Thủ lĩnh thương đội hỏi dò."Ừ, tất cả thương hội phải hành động ngay lập tức... ta sẽ nói vài câu với tất cảchức nghiệp giả trong đội hộ vệ, rất nhanh thôi." Thẻ bài sư nói."Được!"Thủ lĩnh thương đội vội vã gọi những người khác, lớn tiếng mệnh lệnh, sắp xếpxe ngựa và nhân lực, bắt đầu tiến về phía trước xuôi theo đại lộ.Thẻ bài sư đứng tại trước mặt tất cả chức nghiệp giả, nói: "Các vị, ta là thẻ bàisư Lorenzo, được người gọi là 'Phong Ma', có lẽ có người trong các ngươi nhậnbiết ta."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình trầm giọng hỏi: "Hội trưởng đại nhân, lần nhiệm vụ này do ai lĩnhđội?"Ông lão liếc nhìn Liễu Bình, nói: "Tự ta sẽ đi một chuyến."Hội trưởng muốn rời đi.Liễu Bình đứng dậy, đi tới cạnh ông ta, nói:"Tính ta một người."Ông lão liếc nhìn hắn, hơi do dự.Trái tim Liễu Bình đập mạnh hơn một nhịp.Do dự?Nếu như chỉ là nhiệm vụ hộ tống bình thường, coi như Hội trưởng không xácđịnh được thực lực của mình, ít nhất thì song phương mới vừa hoàn thành giaodịch, ông ta cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, để cho mình gia nhập vào.Thế nhưng vị phân hội trưởng Công hội Đạo Tặc này lại đang do dự.Hiển nhiên, ông ta không muốn nể mặt mũi mình, mà đang suy nghĩ cho nhiệmvụ.Suy nghĩ cho nhiệm vụ sao...Như vậy, thứ mà ông ta muốn chính là cao thủ.Tại sao lại muốn cao thủ?Liễu Bình trầm tư.Đương nhiên là bởi vì hội trưởng cũng có phán đoán giống đám thương nhânkia, cho nên mới muốn chiêu mộ cao thủ để hoàn thành nhiệm vụ.Xem ra lần này mình cần phải đi, tuyệt đối không thể ở lại.Một mình rời đi, đương nhiên không thể an toàn bằng việc đi cùng một thươngđội có được đoàn hộ vệ với thực lực mạnh mẽ được.Lúc này, đám đạo tặc cùng thích khách đều nhìn về phía Liễu Bình.Có người gào lên: "Một thằng nhóc mười mấy tuổi như vậy, làm cách nào lênđược Đại đạo tặc cơ chứ?"Nét mặt phân hội trưởng hiện lên vẻ lúng túng.Liễu Bình lại cười nói với người kia: "Bởi vì ta đã giết không ít kẻ hung hăngnhư ngươi vậy."Người kia trầm mặt xuống, quát lớn: "Ngươi muốn chết!"Sương mù xám từ dưới chân người đó bùng lên, mà gã ta cũng biến mất vàotrong sương mù.ễ ế ắ ắ ầLiễu Bình chậm rãi rút kiếm ngắn ra, lắc đầu nói: “Nhảy quá cao.”Hắn giơ kiếm ngắn lên, đâm nghiêng về phía trước.Ngay sau đó...Tên đạo tặc kia đột ngột xuất hiện giữa không trung, mà kiếm của Liễu Bình đãđặt tại cổ của gã ta...Cảnh tượng này giống như cả hai người phối hợp cực kỳ hoàn mỹ vậy, tên đạotặc kia đưa cổ của mình tới trước lưỡi kiếm của Liễu Bình, chuẩn bị tìm chết.Kiếm Liễu Bình cũng không ngừng lại, cứa về phía cổ tên đạo tặc kia.Vẻ mặt tất cả mọi người đều thay đổi.Một chiêu.Chỉ một chiêu, hai vị đồng sự này cũng chuẩn bị phân ra sinh tử!Keng!Kiếm của Liễu Bình bị người đón đỡ được.Cùng lúc đó, người kia cũng bị đá bay ra ngoài."Hội trưởng?"Liễu Bình nhìn ông lão ngăn cản kiếm của mình, cười nói: "Gã ta khiêu khíchtrước."Ông lão nhìn hắn chằm chằm, nói: "Ta nhớ rằng ngươi đã từng nói, ngươikhông thích giết người.""Xin lỗi, là ta quá coi trọng gã ta... thực ra ta cũng đã nhường rồi." Liễu Bìnhxòe tay ra, nói.Đám người nhìn về phía tay còn lại của hắn, thấy được hắn đang cầm ngượcdao găm, trên lưỡi dao còn bôi lên một lớp độc màu xanh lá.Hóa ra, đây mới là đòn trí mạng!Thật là một tên nguy hiểm!Đám người lặng ngắt như tờ.Ông lão ho nhẹ, nói: "Các vị, đây là một vị đồng sự vừa mới thăng làm Đại đạotặc vào ngày hôm nay, các ngươi cũng không nên coi thường hắn."Ông ta vỗ vai Liễu Bình, ra hiệu Liễu Bình đứng sau ông ta."Tốt, nhiệm vụ lần này cần mười người, ngoài ta và hắn ra, còn ai nguyện ý đónnhiệm vụ này nữa?" Ông lão hỏi.Liễu Bình lùi về sau mấy bước, thu hồi dao găm lẫn kiếm ngắn.Tốt.Vừa mới giao thủ một trận, hội trưởng cũng đã công nhận thực lực của mình rồiđồng ý cho gia nhập.Thế nhưng...Đám thương nhân kia đang lo sợ cái gì chứ?Liễu Bình dựa vào tường, vừa nghĩ vừa chờ đợi trong sự ngán ngẩm.…Mười người.Đủ.Liễu Bình nhìn thoáng qua, hầu như những người khác đều là Xưng Hào thíchkhách hoặc là Xưng Hào đạo tặc."Thương hội thúc giục quá, chúng ta cần di chuyển ngay lập tức." Ông lão nói.Ông ta vỗ nhẹ lên tường.Một con đường hầm khác lập tức hiện ra."Những người còn lại nhớ kỹ bảo vệ công hội cho tốt, chờ ta về mà phát hiệnvấn đề gì thì ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt đấy." Ông lão cười nói.Đám người ồn ào."Thủ lĩnh, ngươi cứ yên tâm đi.""Ngài vẫn không tin vào thực lực của chúng ta sao?""Không có gì."Những tên đạo tặc còn lại đều lớn tiếng nói.Ông lão gật đầu, quay người đi vào trong đường hầm.Liễu Bình cũng đứng dậy, đi theo ông lão vào trong đường hầm.Tám người khác đuổi theo.Một lát sau...Đám người đi ra khỏi đường hầm.Ông lão tùy ý nhấn lên vách tường.Đường hầm khép lại.Tại đầu hẻm đối diện, đã có một chiếc xe ngựa chờ đợi mọi người.Vẻ mặt thoải mái của ông lão bỗng biến đổi, lớn tiếng nói:"Nhanh! Nhanh! Nhanh! Toàn bộ lên xe, thời gian của chúng ta đang gấp!"Đám đạo tặc lộ ra vẻ rõ ràng.Có thể gia nhập vào đây, người nào không phải là hạng người khôn khéo lanhlợi, thực lực cao cường cơ chứ?Mọi người leo lên xe ngựa, xe ngựa lập tức chạy nhanh, rất nhanh đã rời khỏithành Foren, một đường hướng về đại lộ bên ngoài.Đi khoảng chừng mười dặm.Phía trước có một tòa nhà bạt, có các loại chức nghiệp giả canh giữ, đề phòngrất sâm nghiêm.ềNgười của thương hội đều đợi tại nơi này.Thủ lĩnh thương đội là một người trung niên mập mạp, vẻ mặt ôn tồn, hỏi:"Đạo tặc đã tới đủ rồi sao?""Đủ rồi." Ông lão nói."Rất tốt, hiện tại chỉ còn lại đội trưởng toàn bộ đội hộ vệ còn chưa tới.""Đội trưởng đội hộ vệ? Là ai?" Ông lão hỏi.Một giọng nói truyền ra từ trong hư không:"Là ta."Đám người cùng nhìn lại.Chẳng biết khi nào, trên vùng đất trống trước lều trại có thêm một người.Người này lơ lửng giữa không trung, quanh người có gió nhẹ lượn lờ, trên tayđang nâng một quyển sách.Thẻ bài sư!Vị thẻ bài sư này rút một tấm thẻ bài từ trong sách ra, ném ra ngoài, nói: "Kiểmnghiệm!"Vù...Thẻ bài hóa thành một cơn gió lớn từ trên người hắn ta tản ra, quét qua toàn bộnơi đóng quân.Một giây sau.Hắn ta thu tay lại, gật đầu nói: "Toàn bộ đội ngũ đều không có vấn đề gì, chúngta có thể xuất phát bất cứ lúc nào.""Vậy ta hạ lệnh?" Thủ lĩnh thương đội hỏi dò."Ừ, tất cả thương hội phải hành động ngay lập tức... ta sẽ nói vài câu với tất cảchức nghiệp giả trong đội hộ vệ, rất nhanh thôi." Thẻ bài sư nói."Được!"Thủ lĩnh thương đội vội vã gọi những người khác, lớn tiếng mệnh lệnh, sắp xếpxe ngựa và nhân lực, bắt đầu tiến về phía trước xuôi theo đại lộ.Thẻ bài sư đứng tại trước mặt tất cả chức nghiệp giả, nói: "Các vị, ta là thẻ bàisư Lorenzo, được người gọi là 'Phong Ma', có lẽ có người trong các ngươi nhậnbiết ta."

Chương 421: Gia nhập