"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 580: Không có bất cứ hy vọng nào

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Yana rút ra một cây roi dài màu đen từ hư không, một đầu hóa thành đầu rắn,hung hăng cắn vào cánh tay Liễu Bình, đầu còn lại nhanh chóng to lên, cắnmạnh vào hai thi thể kia.Chỉ thấy hai hư ảnh hiện ra từ thi thể.Là Lạc Tinh Thần và Bạch Lang."Đến đây đi, đây là cơ hội cuối cùng."Liễu Bình nói.Đoàn trưởng nhìn sách thẻ trước mặt Liễu Bình, vui mừng nói: “Tử Vong ChiThư... Thật là may mắn xưa nay chưa từng có, hai người phải nắm lấy cơ hộicuối cùng này."Lạc Tinh Thần và Bạch Lang cùng gật gật đầu.Trong phút chốc.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: “Hầu thần và thư linh củangười cùng phát động thuật thu gặt thẻ bài.""Ngươi được đối phương tán thành.""Ngươi thu lấy thẻ bài tùy tùng: Lạc Tinh Thần, Bạch Lang."Phanh! Phanh! Thi thể và linh hồn họ cùng biến mất.Lại có hai thẻ bài màu xám xuất hiện trên tay Liễu Bình.Trên một thẻ có vẽ Lạc Tinh Thần, thẻ còn lại là Bạch Lang, hai người đềumang vẻ mặt yên bình, đã rơi vào giấc ngủ say."Bọn họ trở thành thành viên của bộ bài Vui Sướng, ở sách thẻ: Nơi an táng vànghỉ ngơi của Con Rối Vong Hồn, đồng thời đã để lại hồn hỏa.""Thuyết minh: Mỗi một thẻ bài của người đều sẽ để lại hồn hóa trong sách thẻ,sau khi thật sự tử vong, họ vẫn có cơ hội sống lại."Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra.Lúc này toàn bộ thế giới đã bắt đầu tan nát.Sức mạnh Kỳ Quỷ vô hạn toát ra từ trong hư không, đang hủy diệt tất cả tồn tạitrên thế giới."Đoàn trường, người thì làm sao bây giờ?"Liễu Bình hỏi.Đoàn trưởng vươn bàn tay ra rồi chấm chấm máu tươi trên người mình, nói:“Vươn tay ra đi."Liễu Bình vươn tay.Đoàn trưởng lập tức vẽ ra một đồ án huyền ảo phức tạp lên bàn tay hắn.ồ"Đồ án này đại diện cho sự tán thành của ta.""Hiện tại, ta phải rơi vào giấc ngủ say, mãi đến khi vinh quang Cựu Nhật táihiện."Sau lưng đoàn trưởng hiện ra một cây trụ đồng thau khổng lồ nối liền cả trờiđất, trên đó vờn quanh lửa cháy không ngừng và xích sắt vô tận.Đoàn trường lui về phía sau một bước, đứng trên Thần Trụ."Chờ người đi rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?"Liễu Bình hỏi.Đoàn trưởng cười cười với hắn, nói: “Ta từng một mình phấn đấu trong bóngđêm qua bao nhiêu năm tháng dài đằng đẳng, rốt cuộc cũng đã biết được chuyệnxảy ra trong quá khứ, mà chắc chắn ngươi cũng có chuyện cần phải làm”.Liễu Bình ngắm nhìn thế giới đã bị hủy diệt này, thở dài nói: “Ta muốn giết conquái vật kia, nhưng cả ngươi cũng không phải đối thủ của nó, làm sao ta có thểlàm được.""Ngươi nhất định có thể làm được."Đoàn trưởng nói.Liễu Bình ngẩn ra, không khỏi nhìn về phía đoàn trưởng.Chỉ thấy vẻ mặt đoàn trưởng đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng hai mắt lại sắc bén nhưđao, hắn ta kiên định nói: “Bọn Hồ Ly sẽ thừa nhận địa vị của ngươi, sau đóphải làm thế nào thì dựa vào chính người""Ngươi chính là chủ nhân của Trấn Ngục Đao, người sở hữu danh hào MộQuang Chi Ủng”."Chỉ cần nhớ kỹ minh ước của chúng ta thì sớm muộn gì chúng ta cũng sóng vaichiến đấu lần nữa."Tiếng nói vừa dứt.Đoàn trưởng dần dần hóa thành một bức tượng anh linh, đứng trên Thần TrụLuyện Ngục.Ở hai bên hắn ta có vô số anh linh đứng đầy, chúng cùng nhìn về phía LiễuBình, cẩn thận đánh giá hắn.Thần Trụ Luyện Ngục dần dần biến mất trong hư không.Thế giới đã bị hủy diệt.Tất cả quang ảnh tan đi.Tất cả mọi thứ hóa thành hư vô hắc ám.Liễu Bình phát hiện mình lại về tới mộ địa kia.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi đã trở lại Vĩnh Dạ.""Ngươi về tới dòng chảy thời gian bình thường."ấ ế ể ấ ắ"Cấp bậc Thẻ Bài Sư của ngươi đã đạt tới tiết điểm cấp 50, sắp sinh ra cộngminh với Thần Trụ Vĩnh Dạ."Liễu Bình nhìn lại hư không hắc ám.Chỉ thấy Hồ Ly, Mãnh Hổ và Hội Cẩu đang lơ lửng giữa không trung, yên lặngnhìn hắn."Lạc Tinh Thần và Bạch Lang đã chết sao?"Hồ Ly hỏi."Không có, vào thời khắc cuối cùng, ta đã thu bọn họ vào sách thẻ, sách thẻ củata có sức mạnh giữ lại hồn hỏa."Liễu Bình nói."Đoàn trưởng đâu? Trở về Thần Trụ Luyện Ngục à?"Mãnh Hổ hỏi."Đúng vậy."Liễu Bình nói."Mở tay ngươi ra."Hội Cẩu nói.Liễu Bình mở tay ra, bày ra ấn ký huyết sắc mà đoàn trưởng để lại."Rất tốt, các ngươi an toàn trở về, không ai chết trong thời đại quá khứ cả, đâylà chuyện may mắn."Hồ Ly nhẹ nhàng thở ra rồi nói."Nếu đoàn trưởng đã để lại ấn ký cho ngươi thì người tới làm đoàn trưởng đờikế tiếp của tổ chức đi."Mãnh Hổ nói.Liễu Bình vội vàng nói: “Không, kinh nghiệm của ta là ít nhất....""Không liên quan đến kinh nghiệm,"Hồ Ly cắt ngang lời hắn: “Ở Vĩnh Dạ, điều quan trọng nhất chính là phươnghướng, người biết được bí mật của thời đại quá khứ, lại được đoàn trưởng tánthành, nhất định có thể dẫn dắt đoàn đội đi theo hướng chính xác."Liễu Bình im lặng, sau đó nói: “Chúng ta chờ một lát rồi tiếp tục thảo luận vấnđề này, ta phải cộng minh với Thần Trụ Vĩnh Dạ."Ba người hiểu rõ mà gật gật đầu.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Liễu Bình chỉ cảm thấy mình bắt đầu cấp tốc rơi xuống.Tất cả mọi thứ chung quanh biến mất không còn gì nữa, trong hư không chỉ cònlại hắc ám và cuồng phong.ế ố ố ắ ấ ầCũng không biết rơi xuống bao lâu Cuối cùng, hắn lại nhìn thấy đoạn Thần Trụkia lần nữa.Cả thân Thần Trụ được khắc ấn bốn gương mặt khác nhau, lại giấu trong tầngtầng lớp lớp sương mù, căn bản không thể thấy rõ.Một giọng nói uy nghiêm vang lên trong lòng Liễu Bình: “Thẻ Bài Sư thao tácsức mạnh Thần Bí Trắc, nô dịch vạn vật và chúng sinh, là bán thần của thếgian.""Bắt đầu từ cấp 50, tất cả Thẻ Bài Sư đều phải lập thề nguyện, đồng thời coi đâylà Nhân, leo lên đỉnh cao Thần Bí Trắc, hướng tới Kỳ Quỷ, cuối cùng đạt đượcquả là thành thần.""Lập nguyện vọng của ngươi đi!"Liễu Bình im lặng một lúc.Tất cả những chuyện xảy ra gần đây lần lượt hiện lên trong đầu hắn."Thật là đáng buồn, cả cơ hội đầu một trận cũng không có, càng không có bấtcứ hy vọng nào."Hắn thở dài, chậm rãi nói."Không có bất cứ hy vọng nào.""Bất cứ hy vọng nào.""Hy vọng..."

Yana rút ra một cây roi dài màu đen từ hư không, một đầu hóa thành đầu rắn,

hung hăng cắn vào cánh tay Liễu Bình, đầu còn lại nhanh chóng to lên, cắn

mạnh vào hai thi thể kia.

Chỉ thấy hai hư ảnh hiện ra từ thi thể.

Là Lạc Tinh Thần và Bạch Lang.

"Đến đây đi, đây là cơ hội cuối cùng."

Liễu Bình nói.

Đoàn trưởng nhìn sách thẻ trước mặt Liễu Bình, vui mừng nói: “Tử Vong Chi

Thư... Thật là may mắn xưa nay chưa từng có, hai người phải nắm lấy cơ hội

cuối cùng này."

Lạc Tinh Thần và Bạch Lang cùng gật gật đầu.

Trong phút chốc.

Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: “Hầu thần và thư linh của

người cùng phát động thuật thu gặt thẻ bài."

"Ngươi được đối phương tán thành."

"Ngươi thu lấy thẻ bài tùy tùng: Lạc Tinh Thần, Bạch Lang."

Phanh! Phanh! Thi thể và linh hồn họ cùng biến mất.

Lại có hai thẻ bài màu xám xuất hiện trên tay Liễu Bình.

Trên một thẻ có vẽ Lạc Tinh Thần, thẻ còn lại là Bạch Lang, hai người đều

mang vẻ mặt yên bình, đã rơi vào giấc ngủ say.

"Bọn họ trở thành thành viên của bộ bài Vui Sướng, ở sách thẻ: Nơi an táng và

nghỉ ngơi của Con Rối Vong Hồn, đồng thời đã để lại hồn hỏa."

"Thuyết minh: Mỗi một thẻ bài của người đều sẽ để lại hồn hóa trong sách thẻ,

sau khi thật sự tử vong, họ vẫn có cơ hội sống lại."

Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này toàn bộ thế giới đã bắt đầu tan nát.

Sức mạnh Kỳ Quỷ vô hạn toát ra từ trong hư không, đang hủy diệt tất cả tồn tại

trên thế giới.

"Đoàn trường, người thì làm sao bây giờ?"

Liễu Bình hỏi.

Đoàn trưởng vươn bàn tay ra rồi chấm chấm máu tươi trên người mình, nói:

“Vươn tay ra đi."

Liễu Bình vươn tay.

Đoàn trưởng lập tức vẽ ra một đồ án huyền ảo phức tạp lên bàn tay hắn.

"Đồ án này đại diện cho sự tán thành của ta."

"Hiện tại, ta phải rơi vào giấc ngủ say, mãi đến khi vinh quang Cựu Nhật tái

hiện."

Sau lưng đoàn trưởng hiện ra một cây trụ đồng thau khổng lồ nối liền cả trời

đất, trên đó vờn quanh lửa cháy không ngừng và xích sắt vô tận.

Đoàn trường lui về phía sau một bước, đứng trên Thần Trụ.

"Chờ người đi rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Liễu Bình hỏi.

Đoàn trưởng cười cười với hắn, nói: “Ta từng một mình phấn đấu trong bóng

đêm qua bao nhiêu năm tháng dài đằng đẳng, rốt cuộc cũng đã biết được chuyện

xảy ra trong quá khứ, mà chắc chắn ngươi cũng có chuyện cần phải làm”.

Liễu Bình ngắm nhìn thế giới đã bị hủy diệt này, thở dài nói: “Ta muốn giết con

quái vật kia, nhưng cả ngươi cũng không phải đối thủ của nó, làm sao ta có thể

làm được."

"Ngươi nhất định có thể làm được."

Đoàn trưởng nói.

Liễu Bình ngẩn ra, không khỏi nhìn về phía đoàn trưởng.

Chỉ thấy vẻ mặt đoàn trưởng đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng hai mắt lại sắc bén như

đao, hắn ta kiên định nói: “Bọn Hồ Ly sẽ thừa nhận địa vị của ngươi, sau đó

phải làm thế nào thì dựa vào chính người"

"Ngươi chính là chủ nhân của Trấn Ngục Đao, người sở hữu danh hào Mộ

Quang Chi Ủng”.

"Chỉ cần nhớ kỹ minh ước của chúng ta thì sớm muộn gì chúng ta cũng sóng vai

chiến đấu lần nữa."

Tiếng nói vừa dứt.

Đoàn trưởng dần dần hóa thành một bức tượng anh linh, đứng trên Thần Trụ

Luyện Ngục.

Ở hai bên hắn ta có vô số anh linh đứng đầy, chúng cùng nhìn về phía Liễu

Bình, cẩn thận đánh giá hắn.

Thần Trụ Luyện Ngục dần dần biến mất trong hư không.

Thế giới đã bị hủy diệt.

Tất cả quang ảnh tan đi.

Tất cả mọi thứ hóa thành hư vô hắc ám.

Liễu Bình phát hiện mình lại về tới mộ địa kia.

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi đã trở lại Vĩnh Dạ."

"Ngươi về tới dòng chảy thời gian bình thường."

ấ ế ể ấ ắ

"Cấp bậc Thẻ Bài Sư của ngươi đã đạt tới tiết điểm cấp 50, sắp sinh ra cộng

minh với Thần Trụ Vĩnh Dạ."

Liễu Bình nhìn lại hư không hắc ám.

Chỉ thấy Hồ Ly, Mãnh Hổ và Hội Cẩu đang lơ lửng giữa không trung, yên lặng

nhìn hắn.

"Lạc Tinh Thần và Bạch Lang đã chết sao?"

Hồ Ly hỏi.

"Không có, vào thời khắc cuối cùng, ta đã thu bọn họ vào sách thẻ, sách thẻ của

ta có sức mạnh giữ lại hồn hỏa."

Liễu Bình nói.

"Đoàn trưởng đâu? Trở về Thần Trụ Luyện Ngục à?"

Mãnh Hổ hỏi.

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói.

"Mở tay ngươi ra."

Hội Cẩu nói.

Liễu Bình mở tay ra, bày ra ấn ký huyết sắc mà đoàn trưởng để lại.

"Rất tốt, các ngươi an toàn trở về, không ai chết trong thời đại quá khứ cả, đây

là chuyện may mắn."

Hồ Ly nhẹ nhàng thở ra rồi nói.

"Nếu đoàn trưởng đã để lại ấn ký cho ngươi thì người tới làm đoàn trưởng đời

kế tiếp của tổ chức đi."

Mãnh Hổ nói.

Liễu Bình vội vàng nói: “Không, kinh nghiệm của ta là ít nhất...."

"Không liên quan đến kinh nghiệm,"

Hồ Ly cắt ngang lời hắn: “Ở Vĩnh Dạ, điều quan trọng nhất chính là phương

hướng, người biết được bí mật của thời đại quá khứ, lại được đoàn trưởng tán

thành, nhất định có thể dẫn dắt đoàn đội đi theo hướng chính xác."

Liễu Bình im lặng, sau đó nói: “Chúng ta chờ một lát rồi tiếp tục thảo luận vấn

đề này, ta phải cộng minh với Thần Trụ Vĩnh Dạ."

Ba người hiểu rõ mà gật gật đầu.

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.

Liễu Bình chỉ cảm thấy mình bắt đầu cấp tốc rơi xuống.

Tất cả mọi thứ chung quanh biến mất không còn gì nữa, trong hư không chỉ còn

lại hắc ám và cuồng phong.

ế ố ố ắ ấ ầ

Cũng không biết rơi xuống bao lâu Cuối cùng, hắn lại nhìn thấy đoạn Thần Trụ

kia lần nữa.

Cả thân Thần Trụ được khắc ấn bốn gương mặt khác nhau, lại giấu trong tầng

tầng lớp lớp sương mù, căn bản không thể thấy rõ.

Một giọng nói uy nghiêm vang lên trong lòng Liễu Bình: “Thẻ Bài Sư thao tác

sức mạnh Thần Bí Trắc, nô dịch vạn vật và chúng sinh, là bán thần của thế

gian."

"Bắt đầu từ cấp 50, tất cả Thẻ Bài Sư đều phải lập thề nguyện, đồng thời coi đây

là Nhân, leo lên đỉnh cao Thần Bí Trắc, hướng tới Kỳ Quỷ, cuối cùng đạt được

quả là thành thần."

"Lập nguyện vọng của ngươi đi!"

Liễu Bình im lặng một lúc.

Tất cả những chuyện xảy ra gần đây lần lượt hiện lên trong đầu hắn.

"Thật là đáng buồn, cả cơ hội đầu một trận cũng không có, càng không có bất

cứ hy vọng nào."

Hắn thở dài, chậm rãi nói.

"Không có bất cứ hy vọng nào."

"Bất cứ hy vọng nào."

"Hy vọng..."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Yana rút ra một cây roi dài màu đen từ hư không, một đầu hóa thành đầu rắn,hung hăng cắn vào cánh tay Liễu Bình, đầu còn lại nhanh chóng to lên, cắnmạnh vào hai thi thể kia.Chỉ thấy hai hư ảnh hiện ra từ thi thể.Là Lạc Tinh Thần và Bạch Lang."Đến đây đi, đây là cơ hội cuối cùng."Liễu Bình nói.Đoàn trưởng nhìn sách thẻ trước mặt Liễu Bình, vui mừng nói: “Tử Vong ChiThư... Thật là may mắn xưa nay chưa từng có, hai người phải nắm lấy cơ hộicuối cùng này."Lạc Tinh Thần và Bạch Lang cùng gật gật đầu.Trong phút chốc.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: “Hầu thần và thư linh củangười cùng phát động thuật thu gặt thẻ bài.""Ngươi được đối phương tán thành.""Ngươi thu lấy thẻ bài tùy tùng: Lạc Tinh Thần, Bạch Lang."Phanh! Phanh! Thi thể và linh hồn họ cùng biến mất.Lại có hai thẻ bài màu xám xuất hiện trên tay Liễu Bình.Trên một thẻ có vẽ Lạc Tinh Thần, thẻ còn lại là Bạch Lang, hai người đềumang vẻ mặt yên bình, đã rơi vào giấc ngủ say."Bọn họ trở thành thành viên của bộ bài Vui Sướng, ở sách thẻ: Nơi an táng vànghỉ ngơi của Con Rối Vong Hồn, đồng thời đã để lại hồn hỏa.""Thuyết minh: Mỗi một thẻ bài của người đều sẽ để lại hồn hóa trong sách thẻ,sau khi thật sự tử vong, họ vẫn có cơ hội sống lại."Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra.Lúc này toàn bộ thế giới đã bắt đầu tan nát.Sức mạnh Kỳ Quỷ vô hạn toát ra từ trong hư không, đang hủy diệt tất cả tồn tạitrên thế giới."Đoàn trường, người thì làm sao bây giờ?"Liễu Bình hỏi.Đoàn trưởng vươn bàn tay ra rồi chấm chấm máu tươi trên người mình, nói:“Vươn tay ra đi."Liễu Bình vươn tay.Đoàn trưởng lập tức vẽ ra một đồ án huyền ảo phức tạp lên bàn tay hắn.ồ"Đồ án này đại diện cho sự tán thành của ta.""Hiện tại, ta phải rơi vào giấc ngủ say, mãi đến khi vinh quang Cựu Nhật táihiện."Sau lưng đoàn trưởng hiện ra một cây trụ đồng thau khổng lồ nối liền cả trờiđất, trên đó vờn quanh lửa cháy không ngừng và xích sắt vô tận.Đoàn trường lui về phía sau một bước, đứng trên Thần Trụ."Chờ người đi rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?"Liễu Bình hỏi.Đoàn trưởng cười cười với hắn, nói: “Ta từng một mình phấn đấu trong bóngđêm qua bao nhiêu năm tháng dài đằng đẳng, rốt cuộc cũng đã biết được chuyệnxảy ra trong quá khứ, mà chắc chắn ngươi cũng có chuyện cần phải làm”.Liễu Bình ngắm nhìn thế giới đã bị hủy diệt này, thở dài nói: “Ta muốn giết conquái vật kia, nhưng cả ngươi cũng không phải đối thủ của nó, làm sao ta có thểlàm được.""Ngươi nhất định có thể làm được."Đoàn trưởng nói.Liễu Bình ngẩn ra, không khỏi nhìn về phía đoàn trưởng.Chỉ thấy vẻ mặt đoàn trưởng đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng hai mắt lại sắc bén nhưđao, hắn ta kiên định nói: “Bọn Hồ Ly sẽ thừa nhận địa vị của ngươi, sau đóphải làm thế nào thì dựa vào chính người""Ngươi chính là chủ nhân của Trấn Ngục Đao, người sở hữu danh hào MộQuang Chi Ủng”."Chỉ cần nhớ kỹ minh ước của chúng ta thì sớm muộn gì chúng ta cũng sóng vaichiến đấu lần nữa."Tiếng nói vừa dứt.Đoàn trưởng dần dần hóa thành một bức tượng anh linh, đứng trên Thần TrụLuyện Ngục.Ở hai bên hắn ta có vô số anh linh đứng đầy, chúng cùng nhìn về phía LiễuBình, cẩn thận đánh giá hắn.Thần Trụ Luyện Ngục dần dần biến mất trong hư không.Thế giới đã bị hủy diệt.Tất cả quang ảnh tan đi.Tất cả mọi thứ hóa thành hư vô hắc ám.Liễu Bình phát hiện mình lại về tới mộ địa kia.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi đã trở lại Vĩnh Dạ.""Ngươi về tới dòng chảy thời gian bình thường."ấ ế ể ấ ắ"Cấp bậc Thẻ Bài Sư của ngươi đã đạt tới tiết điểm cấp 50, sắp sinh ra cộngminh với Thần Trụ Vĩnh Dạ."Liễu Bình nhìn lại hư không hắc ám.Chỉ thấy Hồ Ly, Mãnh Hổ và Hội Cẩu đang lơ lửng giữa không trung, yên lặngnhìn hắn."Lạc Tinh Thần và Bạch Lang đã chết sao?"Hồ Ly hỏi."Không có, vào thời khắc cuối cùng, ta đã thu bọn họ vào sách thẻ, sách thẻ củata có sức mạnh giữ lại hồn hỏa."Liễu Bình nói."Đoàn trưởng đâu? Trở về Thần Trụ Luyện Ngục à?"Mãnh Hổ hỏi."Đúng vậy."Liễu Bình nói."Mở tay ngươi ra."Hội Cẩu nói.Liễu Bình mở tay ra, bày ra ấn ký huyết sắc mà đoàn trưởng để lại."Rất tốt, các ngươi an toàn trở về, không ai chết trong thời đại quá khứ cả, đâylà chuyện may mắn."Hồ Ly nhẹ nhàng thở ra rồi nói."Nếu đoàn trưởng đã để lại ấn ký cho ngươi thì người tới làm đoàn trưởng đờikế tiếp của tổ chức đi."Mãnh Hổ nói.Liễu Bình vội vàng nói: “Không, kinh nghiệm của ta là ít nhất....""Không liên quan đến kinh nghiệm,"Hồ Ly cắt ngang lời hắn: “Ở Vĩnh Dạ, điều quan trọng nhất chính là phươnghướng, người biết được bí mật của thời đại quá khứ, lại được đoàn trưởng tánthành, nhất định có thể dẫn dắt đoàn đội đi theo hướng chính xác."Liễu Bình im lặng, sau đó nói: “Chúng ta chờ một lát rồi tiếp tục thảo luận vấnđề này, ta phải cộng minh với Thần Trụ Vĩnh Dạ."Ba người hiểu rõ mà gật gật đầu.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Liễu Bình chỉ cảm thấy mình bắt đầu cấp tốc rơi xuống.Tất cả mọi thứ chung quanh biến mất không còn gì nữa, trong hư không chỉ cònlại hắc ám và cuồng phong.ế ố ố ắ ấ ầCũng không biết rơi xuống bao lâu Cuối cùng, hắn lại nhìn thấy đoạn Thần Trụkia lần nữa.Cả thân Thần Trụ được khắc ấn bốn gương mặt khác nhau, lại giấu trong tầngtầng lớp lớp sương mù, căn bản không thể thấy rõ.Một giọng nói uy nghiêm vang lên trong lòng Liễu Bình: “Thẻ Bài Sư thao tácsức mạnh Thần Bí Trắc, nô dịch vạn vật và chúng sinh, là bán thần của thếgian.""Bắt đầu từ cấp 50, tất cả Thẻ Bài Sư đều phải lập thề nguyện, đồng thời coi đâylà Nhân, leo lên đỉnh cao Thần Bí Trắc, hướng tới Kỳ Quỷ, cuối cùng đạt đượcquả là thành thần.""Lập nguyện vọng của ngươi đi!"Liễu Bình im lặng một lúc.Tất cả những chuyện xảy ra gần đây lần lượt hiện lên trong đầu hắn."Thật là đáng buồn, cả cơ hội đầu một trận cũng không có, càng không có bấtcứ hy vọng nào."Hắn thở dài, chậm rãi nói."Không có bất cứ hy vọng nào.""Bất cứ hy vọng nào.""Hy vọng..."

Chương 580: Không có bất cứ hy vọng nào