"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 599: Vĩnh biệt
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Mười mét.Năm mét.Người khổng lồ bước một bước vọt tới trước, đôi tay như pháo chùy đánh thẳngvề hướng Liễu Bình.Bỗng nhiên.Người khổng lồ nhìn thấy một hoả tuyến mãnh liệt.Đây là cái gì? Hắn ta thầm nghĩ trong lòng.Đông! Tầm mắt xoay tròn một hồi.Hoả tuyến biến mất, thay vào đó là mặt đất đầy bùn đất đầm đìa máu tươi.Người khổng lồ nhìn thấy một thân thể cường tráng cao năm mét, không có đầu,đôi tay làm ra động tác oanh kích, nhưng lại đứng thẳng bất động tại chỗ.Đó là -- Thân thể của ta? Người khổng lồ kinh ngạc nghĩ.Chỉ nghe giọng nói của thiếu niên kia vang lên ở bên cạnh: “Tà đạo chính là cáigì cũng không hỏi, càng không nói đạo lý, chỉ lo lấy tánh mạng của người rồitính sau."Câu nói vừa dứt.Tất cả chìm vào hắc ám, dần dần đi xa.Người khổng lồ đánh mất khả năng tư duy, rơi vào trầm miên vĩnh hằng.Ở nơi cách thi thể người khổng lồ không xa, Liễu Bình tùy tiện vung vẩy trườngđao, nhìn ngọn lửa không ngừng thiêu đốt trên đó.Sau khi giết chết tên khổng lồ, ngọn lửa cứ như càng nóng cháy.Liễu Bình nhắm mắt suy nghĩ mấy phút.Nếu -- Nếu tín đồ tà giáo đến đây chỉ có sức chiến đấu ở trình độ này thì hắnhoàn toàn có thể ứng phó.Pháp tắc sinh mệnh nài nỉ hắn giết một ngàn tín đồ tà giáo.- - Vậy giết đi.Dù sao cũng tốt cho thế giới này.Liễu Bình nhẹ nhàng vung đao lên, ngọn lửa bám vào thân đao lập tức biến mấttăm hơi.Hắn cắm đao trở vào vỏ kiếm, đang muốn rời đi thì chợt thấy thiếu nữ ThủyThụ giữa không trung mở bừng đôi mắt, nói nhỏ một tiếng: “Liễu Bình, ngườiphải cẩn thận.""Ha?"Liễu Bình quay đầu nhìn lại.ấ ể ổ ồChỉ thấy thi thể tên khổng lồ cao năm mét kia giật giật.Thi thể chậm rãi cong lưng, nhặt cái đầu lên rồi dùng sức ấn vào chiếc cổ đã đứtgãy.Từng luồng từng luồng thịt mầm lúc nhúc thò ra từ cổ, như kim chỉ nhanhchóng khâu đầu và thân lại với nhau."Vậy cũng được à?"Liễu Bình bật cười nói, lòng lại dần dần trầm xuống đáy cốc.Nếu giết không chết loại giáo đồ trung cấp có địa vị nhất định này thì thật phiềnphức.Người khổng lồ mở mắt ra lần nữa, mặt không cảm xúc nhìn thi thể đầy đấtchung quanh, sau đó đưa ánh mắt về hướng Liễu Bình.Nó lấy ngữ điệu đông cứng mà nói: “Kẻ ngăn cản thời đại thì chắc chắn sẽ bịthời đại cắn nuốt."Nói xong, toàn bộ thân thể nó nằm xuống mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằmthẳng vào Liễu Bình, cứ như sẽ phát động công kích vào bất cứ lúc nào.Liễu Bình giơ trường đao lên lần nữa, bày ra một thể thủ rồi nghiêm túc hỏi:“Ngươi là thứ gì?"Trong tầm mắt hắn, trên đầu người khổng lồ đã hiện ra hai hàng chữ nhỏ: “? ????""Ký sinh thể."-- Đây tuyệt đối không phải kẻ vừa rồi.Cũng không biết rốt cục là cái gì ký sinh trên người hắn ta.Miệng người khổng lồ nhếch lên hai bên, để lộ hàm răng sắc nhọn đang khôngngừng sinh trưởng, cười cợt nói: “Chúng ta là kẻ thu gặt văn minh."Rầm --- Hai chân tên khổng lồ giẫm một cái đã làm nứt cả tảng đá trên mặt đất,thân thể hóa thành tàn ảnh mơ hồ rồi xông thẳng về hướng Liễu Bình.Liễu Bình dựng thẳng đao lên, đao thế mơ hồ bất định, hắn ngưng thần chờ đợikhoảnh khắc mà đối phương va chạm vào.Giữa không trung, Thủy Thụ nghe thấy câu “Kẻ thu gặt văn minh"kia thì sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng quát: “Cẩn thận, toàn thân nó đều là vũkhí!"Trong chớp nhoáng -- Liễu Bình không đợi đối phương xông tới, đao thế trêntay đã biến đổi, cách không liên tục trảm ba mươi sáu đao.Ba mươi sáu đao chém ra hoả tuyến mãnh liệt kết thành một tấm lưới lửa đónnhận người khổng lồ."Vô dụng!"Người khổng lồ phát ra một tiếng hét điên cuồng, trực tiếp đâm nát lưới lửa rồinâng quyền muốn đánh, nhưng lại phát hiện thiếu niên kia đã biến mất.- - Trongắ ế ấ ế ắ ấnháy mắt ngọn lửa chiếu rọi tất cả, thiếu niên bắt lấy cơ hội, kịp thời né tránhtới điểm mù của tầm mắt nó."Cút ra đây!"Người khổng lồ điên cuồng hét lên.Một bóng dáng im hơi lặng tiếng xuất hiện phía sau người khổng lồ.Là Liễu Bình! Hắn thở sâu, im lặng nói: “Hỏa, đây là cơ hội cuối cùng củangươi, tới giúp ta một tay!"Chỉ thấy trường đao dùng sức chém về phía trước một cái -- Thân thể ngườikhổng lồ chấn động, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một thanh trườngđao đâm xuyên qua thân thể mình.Người khổng lồ cười dữ tợn nói: “Một tên đáng thương, chỉ dựa vào trò này màcũng muốn giết ta?”.Liễu Bình đột nhiên phát ra tiếng gầm lên giận dữ: “Nổ!"Trường đao cháy bùng lên ánh lửa mãnh liệt, tựa như thác nước lại tựa như đạidương, hoàn toàn đi vào thân thể tên khổng lồ đó.Hắn ta phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi.Oanh! !! Thân thể hắn ta nổ tung từ trong ra ngoài, chia năm xẻ bảy, rơi rụngthành một cơn mưa máu bỏng cháy.Liễu Bình đúng nguyên tại chỗ, trường đao trên tay đã trở thành một lưỡi đaogãy.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: “Hỏa chi Pháp Tắc rót sứcmạnh còn sót lại vào đao của ngươi, cùng ngươi đánh bại ? ?? ?? ?.""Ngươi giết chết một con quái vật mới sinh ra từ bên ngoài văn minh.""Bởi vì lần đánh chết này, sức mạnh của Hỏa chi Pháp Tắc đạt được một tiatăng trưởng, sức chiến đấu của ngươi cũng được gia tăng một chút.""-- Sức mạnh của thế giới và pháp tắc đang chiếu cố ngươi."Vẻ mặt của Liễu Bình lập tức trở nên nghiêm nghị.Chỉ cần giết chết một quái vật mới sinh loại này thì đáng để thế giới và pháp tắcchiếu cố hắn à? Rốt cuộc thế cục hiện giờ đã tan vỡ đến mức nào? Thủy Thụthở dài, phi xuống từ giữa không trung rồi nói: “Ta vốn không thể tham dựchuyện này, nhưng nghi thức Kỳ Quỷ lần này xuất hiện dự báo cực kỳ khônglành, ta phải đích thân xem bí mật của thế giới này..."Thủy Thụ dựng thẳng một đầu ngón tay lên, quát khẽ: “Tái sinh!"Những khối thịt chia năm xẻ bảy đó vốn đã bị đốt sạch, chỉ còn lại một chút vụnmáu thịt rơi rụng trên mặt đất.Theo tiếng rống của Thủy Thụ, tất cả máu thịt bay lên, tụ lại ở giữa không trunglần nữa.Chúng ngưng tụ thành một cục thịt rồi điên cuồng mấp máy không ngừng.ếChừng ba đến năm phút sau.Một con bọ cánh cứng màu đen hình thù kỳ quái xuất hiện trước mặt Liễu Bìnhvà Thủy Thụ."Xong rồi."Thủy Thụ nói nhỏ một tiếng."Đây là cái gì?"Liễu Bình hỏi."Như lời nó nói vừa rồi, chúng là những kẻ thu gặt văn minh, Liễu Bình, nghithức Kỳ Quỷ lần này của ngươi không thể hoàn thành được."Thủy Thụ thở dài."Tại sao lại không thể hoàn thành? Hiện tại ta đã giao tiếp được với Hỏa chiPháp Tắc rồi."Liễu Bình nói.Thủy Thụ lập tức nói: “Kế hoạch ban đầu của chúng ta là để pháp tắc tới dựadẫm vào ngươi, nhưng nhìn tình hình này, thế giới của các ngươi bị hủy diệt làdo những kẻ thu gặt hoàn toàn không thể đối kháng gây ra, tất cả pháp tắc đềusẽ biến mất hầu như không còn trong lần hủy diệt văn minh này -- Cho nên nghithức của chúng ta đã thất bại.""Ngươi cảm thấy thế giới của chúng ta hoàn toàn không có phần thắng à?"Liễu Bình hỏi."Đúng vậy, đây là điều cực kỳ chắc chắn, Liễu Bình, khế ước trước đó củachúng ta đã kết thúc, ngươi cũng sẽ chết ở chỗ này.""Vĩnh biệt."Thủy Thụ nói xong thì lắc đầu, mở ra một cánh cửa trên hư không rồi chui vào,biến mất tăm hơi.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Mười mét.Năm mét.Người khổng lồ bước một bước vọt tới trước, đôi tay như pháo chùy đánh thẳngvề hướng Liễu Bình.Bỗng nhiên.Người khổng lồ nhìn thấy một hoả tuyến mãnh liệt.Đây là cái gì? Hắn ta thầm nghĩ trong lòng.Đông! Tầm mắt xoay tròn một hồi.Hoả tuyến biến mất, thay vào đó là mặt đất đầy bùn đất đầm đìa máu tươi.Người khổng lồ nhìn thấy một thân thể cường tráng cao năm mét, không có đầu,đôi tay làm ra động tác oanh kích, nhưng lại đứng thẳng bất động tại chỗ.Đó là -- Thân thể của ta? Người khổng lồ kinh ngạc nghĩ.Chỉ nghe giọng nói của thiếu niên kia vang lên ở bên cạnh: “Tà đạo chính là cáigì cũng không hỏi, càng không nói đạo lý, chỉ lo lấy tánh mạng của người rồitính sau."Câu nói vừa dứt.Tất cả chìm vào hắc ám, dần dần đi xa.Người khổng lồ đánh mất khả năng tư duy, rơi vào trầm miên vĩnh hằng.Ở nơi cách thi thể người khổng lồ không xa, Liễu Bình tùy tiện vung vẩy trườngđao, nhìn ngọn lửa không ngừng thiêu đốt trên đó.Sau khi giết chết tên khổng lồ, ngọn lửa cứ như càng nóng cháy.Liễu Bình nhắm mắt suy nghĩ mấy phút.Nếu -- Nếu tín đồ tà giáo đến đây chỉ có sức chiến đấu ở trình độ này thì hắnhoàn toàn có thể ứng phó.Pháp tắc sinh mệnh nài nỉ hắn giết một ngàn tín đồ tà giáo.- - Vậy giết đi.Dù sao cũng tốt cho thế giới này.Liễu Bình nhẹ nhàng vung đao lên, ngọn lửa bám vào thân đao lập tức biến mấttăm hơi.Hắn cắm đao trở vào vỏ kiếm, đang muốn rời đi thì chợt thấy thiếu nữ ThủyThụ giữa không trung mở bừng đôi mắt, nói nhỏ một tiếng: “Liễu Bình, ngườiphải cẩn thận.""Ha?"Liễu Bình quay đầu nhìn lại.ấ ể ổ ồChỉ thấy thi thể tên khổng lồ cao năm mét kia giật giật.Thi thể chậm rãi cong lưng, nhặt cái đầu lên rồi dùng sức ấn vào chiếc cổ đã đứtgãy.Từng luồng từng luồng thịt mầm lúc nhúc thò ra từ cổ, như kim chỉ nhanhchóng khâu đầu và thân lại với nhau."Vậy cũng được à?"Liễu Bình bật cười nói, lòng lại dần dần trầm xuống đáy cốc.Nếu giết không chết loại giáo đồ trung cấp có địa vị nhất định này thì thật phiềnphức.Người khổng lồ mở mắt ra lần nữa, mặt không cảm xúc nhìn thi thể đầy đấtchung quanh, sau đó đưa ánh mắt về hướng Liễu Bình.Nó lấy ngữ điệu đông cứng mà nói: “Kẻ ngăn cản thời đại thì chắc chắn sẽ bịthời đại cắn nuốt."Nói xong, toàn bộ thân thể nó nằm xuống mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằmthẳng vào Liễu Bình, cứ như sẽ phát động công kích vào bất cứ lúc nào.Liễu Bình giơ trường đao lên lần nữa, bày ra một thể thủ rồi nghiêm túc hỏi:“Ngươi là thứ gì?"Trong tầm mắt hắn, trên đầu người khổng lồ đã hiện ra hai hàng chữ nhỏ: “? ????""Ký sinh thể."-- Đây tuyệt đối không phải kẻ vừa rồi.Cũng không biết rốt cục là cái gì ký sinh trên người hắn ta.Miệng người khổng lồ nhếch lên hai bên, để lộ hàm răng sắc nhọn đang khôngngừng sinh trưởng, cười cợt nói: “Chúng ta là kẻ thu gặt văn minh."Rầm --- Hai chân tên khổng lồ giẫm một cái đã làm nứt cả tảng đá trên mặt đất,thân thể hóa thành tàn ảnh mơ hồ rồi xông thẳng về hướng Liễu Bình.Liễu Bình dựng thẳng đao lên, đao thế mơ hồ bất định, hắn ngưng thần chờ đợikhoảnh khắc mà đối phương va chạm vào.Giữa không trung, Thủy Thụ nghe thấy câu “Kẻ thu gặt văn minh"kia thì sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng quát: “Cẩn thận, toàn thân nó đều là vũkhí!"Trong chớp nhoáng -- Liễu Bình không đợi đối phương xông tới, đao thế trêntay đã biến đổi, cách không liên tục trảm ba mươi sáu đao.Ba mươi sáu đao chém ra hoả tuyến mãnh liệt kết thành một tấm lưới lửa đónnhận người khổng lồ."Vô dụng!"Người khổng lồ phát ra một tiếng hét điên cuồng, trực tiếp đâm nát lưới lửa rồinâng quyền muốn đánh, nhưng lại phát hiện thiếu niên kia đã biến mất.- - Trongắ ế ấ ế ắ ấnháy mắt ngọn lửa chiếu rọi tất cả, thiếu niên bắt lấy cơ hội, kịp thời né tránhtới điểm mù của tầm mắt nó."Cút ra đây!"Người khổng lồ điên cuồng hét lên.Một bóng dáng im hơi lặng tiếng xuất hiện phía sau người khổng lồ.Là Liễu Bình! Hắn thở sâu, im lặng nói: “Hỏa, đây là cơ hội cuối cùng củangươi, tới giúp ta một tay!"Chỉ thấy trường đao dùng sức chém về phía trước một cái -- Thân thể ngườikhổng lồ chấn động, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một thanh trườngđao đâm xuyên qua thân thể mình.Người khổng lồ cười dữ tợn nói: “Một tên đáng thương, chỉ dựa vào trò này màcũng muốn giết ta?”.Liễu Bình đột nhiên phát ra tiếng gầm lên giận dữ: “Nổ!"Trường đao cháy bùng lên ánh lửa mãnh liệt, tựa như thác nước lại tựa như đạidương, hoàn toàn đi vào thân thể tên khổng lồ đó.Hắn ta phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi.Oanh! !! Thân thể hắn ta nổ tung từ trong ra ngoài, chia năm xẻ bảy, rơi rụngthành một cơn mưa máu bỏng cháy.Liễu Bình đúng nguyên tại chỗ, trường đao trên tay đã trở thành một lưỡi đaogãy.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: “Hỏa chi Pháp Tắc rót sứcmạnh còn sót lại vào đao của ngươi, cùng ngươi đánh bại ? ?? ?? ?.""Ngươi giết chết một con quái vật mới sinh ra từ bên ngoài văn minh.""Bởi vì lần đánh chết này, sức mạnh của Hỏa chi Pháp Tắc đạt được một tiatăng trưởng, sức chiến đấu của ngươi cũng được gia tăng một chút.""-- Sức mạnh của thế giới và pháp tắc đang chiếu cố ngươi."Vẻ mặt của Liễu Bình lập tức trở nên nghiêm nghị.Chỉ cần giết chết một quái vật mới sinh loại này thì đáng để thế giới và pháp tắcchiếu cố hắn à? Rốt cuộc thế cục hiện giờ đã tan vỡ đến mức nào? Thủy Thụthở dài, phi xuống từ giữa không trung rồi nói: “Ta vốn không thể tham dựchuyện này, nhưng nghi thức Kỳ Quỷ lần này xuất hiện dự báo cực kỳ khônglành, ta phải đích thân xem bí mật của thế giới này..."Thủy Thụ dựng thẳng một đầu ngón tay lên, quát khẽ: “Tái sinh!"Những khối thịt chia năm xẻ bảy đó vốn đã bị đốt sạch, chỉ còn lại một chút vụnmáu thịt rơi rụng trên mặt đất.Theo tiếng rống của Thủy Thụ, tất cả máu thịt bay lên, tụ lại ở giữa không trunglần nữa.Chúng ngưng tụ thành một cục thịt rồi điên cuồng mấp máy không ngừng.ếChừng ba đến năm phút sau.Một con bọ cánh cứng màu đen hình thù kỳ quái xuất hiện trước mặt Liễu Bìnhvà Thủy Thụ."Xong rồi."Thủy Thụ nói nhỏ một tiếng."Đây là cái gì?"Liễu Bình hỏi."Như lời nó nói vừa rồi, chúng là những kẻ thu gặt văn minh, Liễu Bình, nghithức Kỳ Quỷ lần này của ngươi không thể hoàn thành được."Thủy Thụ thở dài."Tại sao lại không thể hoàn thành? Hiện tại ta đã giao tiếp được với Hỏa chiPháp Tắc rồi."Liễu Bình nói.Thủy Thụ lập tức nói: “Kế hoạch ban đầu của chúng ta là để pháp tắc tới dựadẫm vào ngươi, nhưng nhìn tình hình này, thế giới của các ngươi bị hủy diệt làdo những kẻ thu gặt hoàn toàn không thể đối kháng gây ra, tất cả pháp tắc đềusẽ biến mất hầu như không còn trong lần hủy diệt văn minh này -- Cho nên nghithức của chúng ta đã thất bại.""Ngươi cảm thấy thế giới của chúng ta hoàn toàn không có phần thắng à?"Liễu Bình hỏi."Đúng vậy, đây là điều cực kỳ chắc chắn, Liễu Bình, khế ước trước đó củachúng ta đã kết thúc, ngươi cũng sẽ chết ở chỗ này.""Vĩnh biệt."Thủy Thụ nói xong thì lắc đầu, mở ra một cánh cửa trên hư không rồi chui vào,biến mất tăm hơi.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Mười mét.Năm mét.Người khổng lồ bước một bước vọt tới trước, đôi tay như pháo chùy đánh thẳngvề hướng Liễu Bình.Bỗng nhiên.Người khổng lồ nhìn thấy một hoả tuyến mãnh liệt.Đây là cái gì? Hắn ta thầm nghĩ trong lòng.Đông! Tầm mắt xoay tròn một hồi.Hoả tuyến biến mất, thay vào đó là mặt đất đầy bùn đất đầm đìa máu tươi.Người khổng lồ nhìn thấy một thân thể cường tráng cao năm mét, không có đầu,đôi tay làm ra động tác oanh kích, nhưng lại đứng thẳng bất động tại chỗ.Đó là -- Thân thể của ta? Người khổng lồ kinh ngạc nghĩ.Chỉ nghe giọng nói của thiếu niên kia vang lên ở bên cạnh: “Tà đạo chính là cáigì cũng không hỏi, càng không nói đạo lý, chỉ lo lấy tánh mạng của người rồitính sau."Câu nói vừa dứt.Tất cả chìm vào hắc ám, dần dần đi xa.Người khổng lồ đánh mất khả năng tư duy, rơi vào trầm miên vĩnh hằng.Ở nơi cách thi thể người khổng lồ không xa, Liễu Bình tùy tiện vung vẩy trườngđao, nhìn ngọn lửa không ngừng thiêu đốt trên đó.Sau khi giết chết tên khổng lồ, ngọn lửa cứ như càng nóng cháy.Liễu Bình nhắm mắt suy nghĩ mấy phút.Nếu -- Nếu tín đồ tà giáo đến đây chỉ có sức chiến đấu ở trình độ này thì hắnhoàn toàn có thể ứng phó.Pháp tắc sinh mệnh nài nỉ hắn giết một ngàn tín đồ tà giáo.- - Vậy giết đi.Dù sao cũng tốt cho thế giới này.Liễu Bình nhẹ nhàng vung đao lên, ngọn lửa bám vào thân đao lập tức biến mấttăm hơi.Hắn cắm đao trở vào vỏ kiếm, đang muốn rời đi thì chợt thấy thiếu nữ ThủyThụ giữa không trung mở bừng đôi mắt, nói nhỏ một tiếng: “Liễu Bình, ngườiphải cẩn thận.""Ha?"Liễu Bình quay đầu nhìn lại.ấ ể ổ ồChỉ thấy thi thể tên khổng lồ cao năm mét kia giật giật.Thi thể chậm rãi cong lưng, nhặt cái đầu lên rồi dùng sức ấn vào chiếc cổ đã đứtgãy.Từng luồng từng luồng thịt mầm lúc nhúc thò ra từ cổ, như kim chỉ nhanhchóng khâu đầu và thân lại với nhau."Vậy cũng được à?"Liễu Bình bật cười nói, lòng lại dần dần trầm xuống đáy cốc.Nếu giết không chết loại giáo đồ trung cấp có địa vị nhất định này thì thật phiềnphức.Người khổng lồ mở mắt ra lần nữa, mặt không cảm xúc nhìn thi thể đầy đấtchung quanh, sau đó đưa ánh mắt về hướng Liễu Bình.Nó lấy ngữ điệu đông cứng mà nói: “Kẻ ngăn cản thời đại thì chắc chắn sẽ bịthời đại cắn nuốt."Nói xong, toàn bộ thân thể nó nằm xuống mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằmthẳng vào Liễu Bình, cứ như sẽ phát động công kích vào bất cứ lúc nào.Liễu Bình giơ trường đao lên lần nữa, bày ra một thể thủ rồi nghiêm túc hỏi:“Ngươi là thứ gì?"Trong tầm mắt hắn, trên đầu người khổng lồ đã hiện ra hai hàng chữ nhỏ: “? ????""Ký sinh thể."-- Đây tuyệt đối không phải kẻ vừa rồi.Cũng không biết rốt cục là cái gì ký sinh trên người hắn ta.Miệng người khổng lồ nhếch lên hai bên, để lộ hàm răng sắc nhọn đang khôngngừng sinh trưởng, cười cợt nói: “Chúng ta là kẻ thu gặt văn minh."Rầm --- Hai chân tên khổng lồ giẫm một cái đã làm nứt cả tảng đá trên mặt đất,thân thể hóa thành tàn ảnh mơ hồ rồi xông thẳng về hướng Liễu Bình.Liễu Bình dựng thẳng đao lên, đao thế mơ hồ bất định, hắn ngưng thần chờ đợikhoảnh khắc mà đối phương va chạm vào.Giữa không trung, Thủy Thụ nghe thấy câu “Kẻ thu gặt văn minh"kia thì sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng quát: “Cẩn thận, toàn thân nó đều là vũkhí!"Trong chớp nhoáng -- Liễu Bình không đợi đối phương xông tới, đao thế trêntay đã biến đổi, cách không liên tục trảm ba mươi sáu đao.Ba mươi sáu đao chém ra hoả tuyến mãnh liệt kết thành một tấm lưới lửa đónnhận người khổng lồ."Vô dụng!"Người khổng lồ phát ra một tiếng hét điên cuồng, trực tiếp đâm nát lưới lửa rồinâng quyền muốn đánh, nhưng lại phát hiện thiếu niên kia đã biến mất.- - Trongắ ế ấ ế ắ ấnháy mắt ngọn lửa chiếu rọi tất cả, thiếu niên bắt lấy cơ hội, kịp thời né tránhtới điểm mù của tầm mắt nó."Cút ra đây!"Người khổng lồ điên cuồng hét lên.Một bóng dáng im hơi lặng tiếng xuất hiện phía sau người khổng lồ.Là Liễu Bình! Hắn thở sâu, im lặng nói: “Hỏa, đây là cơ hội cuối cùng củangươi, tới giúp ta một tay!"Chỉ thấy trường đao dùng sức chém về phía trước một cái -- Thân thể ngườikhổng lồ chấn động, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một thanh trườngđao đâm xuyên qua thân thể mình.Người khổng lồ cười dữ tợn nói: “Một tên đáng thương, chỉ dựa vào trò này màcũng muốn giết ta?”.Liễu Bình đột nhiên phát ra tiếng gầm lên giận dữ: “Nổ!"Trường đao cháy bùng lên ánh lửa mãnh liệt, tựa như thác nước lại tựa như đạidương, hoàn toàn đi vào thân thể tên khổng lồ đó.Hắn ta phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi.Oanh! !! Thân thể hắn ta nổ tung từ trong ra ngoài, chia năm xẻ bảy, rơi rụngthành một cơn mưa máu bỏng cháy.Liễu Bình đúng nguyên tại chỗ, trường đao trên tay đã trở thành một lưỡi đaogãy.Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: “Hỏa chi Pháp Tắc rót sứcmạnh còn sót lại vào đao của ngươi, cùng ngươi đánh bại ? ?? ?? ?.""Ngươi giết chết một con quái vật mới sinh ra từ bên ngoài văn minh.""Bởi vì lần đánh chết này, sức mạnh của Hỏa chi Pháp Tắc đạt được một tiatăng trưởng, sức chiến đấu của ngươi cũng được gia tăng một chút.""-- Sức mạnh của thế giới và pháp tắc đang chiếu cố ngươi."Vẻ mặt của Liễu Bình lập tức trở nên nghiêm nghị.Chỉ cần giết chết một quái vật mới sinh loại này thì đáng để thế giới và pháp tắcchiếu cố hắn à? Rốt cuộc thế cục hiện giờ đã tan vỡ đến mức nào? Thủy Thụthở dài, phi xuống từ giữa không trung rồi nói: “Ta vốn không thể tham dựchuyện này, nhưng nghi thức Kỳ Quỷ lần này xuất hiện dự báo cực kỳ khônglành, ta phải đích thân xem bí mật của thế giới này..."Thủy Thụ dựng thẳng một đầu ngón tay lên, quát khẽ: “Tái sinh!"Những khối thịt chia năm xẻ bảy đó vốn đã bị đốt sạch, chỉ còn lại một chút vụnmáu thịt rơi rụng trên mặt đất.Theo tiếng rống của Thủy Thụ, tất cả máu thịt bay lên, tụ lại ở giữa không trunglần nữa.Chúng ngưng tụ thành một cục thịt rồi điên cuồng mấp máy không ngừng.ếChừng ba đến năm phút sau.Một con bọ cánh cứng màu đen hình thù kỳ quái xuất hiện trước mặt Liễu Bìnhvà Thủy Thụ."Xong rồi."Thủy Thụ nói nhỏ một tiếng."Đây là cái gì?"Liễu Bình hỏi."Như lời nó nói vừa rồi, chúng là những kẻ thu gặt văn minh, Liễu Bình, nghithức Kỳ Quỷ lần này của ngươi không thể hoàn thành được."Thủy Thụ thở dài."Tại sao lại không thể hoàn thành? Hiện tại ta đã giao tiếp được với Hỏa chiPháp Tắc rồi."Liễu Bình nói.Thủy Thụ lập tức nói: “Kế hoạch ban đầu của chúng ta là để pháp tắc tới dựadẫm vào ngươi, nhưng nhìn tình hình này, thế giới của các ngươi bị hủy diệt làdo những kẻ thu gặt hoàn toàn không thể đối kháng gây ra, tất cả pháp tắc đềusẽ biến mất hầu như không còn trong lần hủy diệt văn minh này -- Cho nên nghithức của chúng ta đã thất bại.""Ngươi cảm thấy thế giới của chúng ta hoàn toàn không có phần thắng à?"Liễu Bình hỏi."Đúng vậy, đây là điều cực kỳ chắc chắn, Liễu Bình, khế ước trước đó củachúng ta đã kết thúc, ngươi cũng sẽ chết ở chỗ này.""Vĩnh biệt."Thủy Thụ nói xong thì lắc đầu, mở ra một cánh cửa trên hư không rồi chui vào,biến mất tăm hơi.