"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 600: Kẻ địch chân chính

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình giật mình.Sinh mệnh Kỳ Quỷ này lại không xem trọng vận mệnh của nhân loại và thế giớiđến như thế.Chẳng lẽ nó hiểu rất rõ kẻ địch của nhân loại -- Thứ gọi là kẻ thu gặt văn minhkia? Mà cho dù như thế, cũng không thể chạy trốn như thế được.Liễu Bình suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: “Khế ước giữa chúng ta quy địnhngười phải giúp ta đến thời khắc cuối cùng, cũng chính là chờ ta thật sự chết rồithì khế ước mới được xem là hoàn toàn ngừng hẳn.""Trước lúc đó, không thể trốn chạy trước được."Câu nói vừa dứt.Hư không giật giật, Thủy Thụ yên lặng đi trở về.Nàng ta nhìn chằm chằm Liễu Bình và nói: “Được rồi, ngươi có quyền giảithích cuối cùng của khế ước, ta sẽ ở lại đây mà nhìn –– Nhưng ta phải nói trước,văn minh của các ngươi không có bất cứ hy vọng nào.”."Vào thời kỳ người mạnh nhất, ngươi cũng không đánh lại kẻ địch này củachúng ta sao?"Liễu Bình hỏi."Đương nhiên,"Thủy Thụ cười lạnh nói, “Hầu như không có gì dám đối địch với chúng, chúnglà một trong những tồn tại phiền phức nhất trong các sinh mệnh Kỳ Quỷ."Liễu Bình nói: “Hãy chờ xem, cả người cũng có thể thoát thân khỏi vận mệnhchắc chắn phải chết, chúng ta cũng có thể làm được điều này."Thủy Thụ còn muốn châm chọc vài câu thì bỗng nhớ ra mình cũng được đốiphương cứu.Nàng ta thở dài, nói: “Nếu các ngươi thật sự có thể vượt qua tai ương diệt vonglần này, sẽ có rất nhiều pháp tắc lưu lạc đến thế giới của các ngươi để tìm kiếmcứu rỗi.""Cũng được, ta sẽ tiếp tục quan sát.""Mãi đến khi người chết mới thôi."Thôn Vương Gia.Liễu Bình chất mấy cái đầu ở cổng thôn, nói với những người trong thôn đangvây xem: “Được rồi, người của tà giáo đã bị giết chết hết, mọi người đã được antoàn."Thôn trưởng nhìn đống đầu người kia, bỗng chỉ vào một cái trong đó rồi nói:“Đây là người ngày đó tới khuyên chúng ta nhập giáo, may mà đã đền tội."ễ ế ốLiễu Bình dặn dò: “Nhớ kỹ, nếu lại phát hiện người của tà giáo thì lập tức đốtkhói báo tin.""Vâng."Mọi người cùng đáp."Hiện tại chúng ta có thể châm lửa nấu nước nấu ăn không?"Một thôn dân hỏi.Liễu Bình nhìn lại mọi người, chỉ thấy nam nữ già trẻ đều mang ánh mắt trôngmong nhìn chằm chằm vào hắn, chờ một câu trả lời."Đương nhiên có thể."Liễu Bình cười nói."Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."Thôn trưởng nhẹ nhàng thở ra.Liễu Bình khẽ gật đầu, xoay người lên ngựa rồi chạy như bay ra ngoài ngọn núi.Từ nơi rất xa, hắn nghe thấy các thôn dần dần phát ra tiếng hoan hô.Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không:“Sức mạnh của Hỏa được tăng cường.""Nó đang giao sức mạnh càng cường đại cho ngươi, hy vọng ngươi có thể giếtchết thêm tà giáo đồ."Liễu Bình một tay nắm dây cương, một tay nhẹ nhàng búng lên một cái.Hư không sinh ra một ngọn lửa, nó lẳng lặng lơ lửng trên đầu ngón tay của hắn,cứ nhảy qua nhảy lại không ngừng, có vẻ vô cùng thân cận với hắn."Ta có một người bạn nói lần này không dễ đánh... Nhưng nó cũng không muốnhỗ trợ nhiều."Liễu Bình liếc nhìn Thủy Thụ một cái.Thủy Thụ cười cười, nói: “Đương nhiên, ta đang đợi người chết."Liễu Bình làm như không nghe thấy, chỉ nói với ngọn lửa: “Kẻ địch thật hungác, nếu ta muốn thắng tiếp thì phải thâm nhập hiểu biết võ học của thế giới nàytrước –– Ngươi có biện pháp nào không?"Ánh lửa nhảy nhảy."Có cách? Hay là không có cách nào? Có thì nhảy một cái, không thì nhảy haicái."Liễu Bình nói.Ánh lửa nhảy lên một cái.- - Có cách rồi! Liễu Bình phấn chấn nói: “Ngươi biếtđó, hiện tại giúp ta chính là giúp chính người, chúng ta mới là một phe, đúngkhông?"Ngọn lửa kia bay múa một hồi ở giữa không trung, bỗng biến mất khỏi trướcmắt Liễu Bình.ể"Xem ra nó đã hiểu."Liễu Bình cười nói."Đừng quá đánh giá cao sinh mệnh pháp tắc, thủ đoạn mà chúng có thể gây ảnhhưởng trực tiếp đến thế giới này là hữu hạn, phải mượn thời cơ."Thủy Thụ nói."Mặc kệ thế nào, nó bằng lòng cùng ta nhau nghĩ cách thì đã là chuyện tốt rồi."Liễu Bình nói.Huyện thành.Phủ huyện đại nhân ngồi trên cao đường, nhìn Liễu Bình phía dưới và nói: “Tavốn muốn người đi làm trinh sát, nhưng nhìn tình hình này thì hình như đã dùngsai người rồi.""Đại nhân, ta đã hoàn thành nhiệm vụ điều tra, cũng không có bất cứ vấn đề gì,ta phụ trách với kết quả này."Liễu Bình ôm quyền nói.Phủ huyện đại nhân hừ một tiếng, nói với phụ tá bên cạnh rằng: “Đọc."Phụ tá kia nâng một phần tình lên rồi báo lớn tiếng đọc: “Trải qua tra xét, tất cảtà giáo đồ ẩn núp ở núi non phương Bắc đã bị tiêu diệt.""Đầu của tất cả tà giáo đồ đều bị chất ở các thôn các trại, nhằm uy hiếp nhữngkẻ dám lưỡng lự trong thôn, làm lòng người yên ổn, khiến mọi thứ quay về trậttự.""Việc này là do trinh sát Liễu Bình làm, nhân đây báo lên."Tổng bộ đầu và vài vị quan viên khác trong Đường nhìn Liễu Bình, đều mangdáng vẻ dở khóc dở cười.Phủ huyện đại nhân nói: “Nhiệm vụ thật sự không thành vấn đề, nhưng ngườilại giết hết kẻ địch ––”."Đại nhân,"Liễu Bình cười nói: “Thực lực của những kẻ đó quá yếu, thuộc hạ chỉ thử mộtchút thì bọn chúng đã sụp đổ, sao trách được thuộc hạ chuyện này được chứ?"Phủ huyện đại nhân suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Hóa Hình quyền phápchính là quyền pháp ngũ hành chính tông thượng cổ, sao người lại học được?""Thuộc hạ đã --"Liễu Bình còn chưa có nói xong thì chỉ nghe bên ngoài truyền đến một tiếng“Báo!"Ngay sau đó.Một hạ nhân vội vã đi vào, bẩm báo rằng: “Đại nhân, bên ngoài có một đámngười đi tới, cầm đầu là một lão giả, nói là đồng môn của ngài."ắ ắ ế ếPhủ huyện đại nhân lắp bắp kinh hãi, lớn tiếng nói: “Lập tức mời bọn họ tiếnvào.""Tuân lệnh!"Qua vài phút.Dưới sự dẫn dắt của một lão giả, một đám nam nữ đi vào đại sảnh."Chưởng môn!"Phủ huyện đại nhân đứng lên, đi đến trước mặt lão giả rồi hành đại lễ, nghiêmnghị hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chưởng môn ngài phải tự mình tới?"Vẻ mặt lão giả có chút mất tự nhiên.Những nam nữ phía sau ông ta đều có chút ngượng ngùng.Sắc mặt Phủ huyện đại nhân biến đổi, nhịn không được mà thất thanh hỏi:“Chẳng lẽ tông môn chúng ta bị tà giáo tiêu diệt rồi?”.Chưởng môn khoát tay nói: “Tông môn nằm sâu trong núi, trừ phi chỗ của cácngươi hoàn toàn sụp đổ, nếu không làm sao tông môn có việc được?"Phủ huyện đại nhân nhẹ nhàng thở ra, lại không hiểu mà hỏi tiếp: “Vậy ngàitiến đến Lão giả mang nét mặt lúng túng mà nói: “Hôm nay trời hanh hô –– Tênnúi nổi lên một trận lửa lớn, sương khói nóng bức quá lợi hại, dùng thủ đoạn gìcũng không có hiệu quả, không biết sẽ phát triển tới trình độ nào, vì phòng hờbất trắc, ta mang chúng trưởng lão và đệ tử xuống núi tránh một chút."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình giật mình.Sinh mệnh Kỳ Quỷ này lại không xem trọng vận mệnh của nhân loại và thế giớiđến như thế.Chẳng lẽ nó hiểu rất rõ kẻ địch của nhân loại -- Thứ gọi là kẻ thu gặt văn minhkia? Mà cho dù như thế, cũng không thể chạy trốn như thế được.Liễu Bình suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: “Khế ước giữa chúng ta quy địnhngười phải giúp ta đến thời khắc cuối cùng, cũng chính là chờ ta thật sự chết rồithì khế ước mới được xem là hoàn toàn ngừng hẳn.""Trước lúc đó, không thể trốn chạy trước được."Câu nói vừa dứt.Hư không giật giật, Thủy Thụ yên lặng đi trở về.Nàng ta nhìn chằm chằm Liễu Bình và nói: “Được rồi, ngươi có quyền giảithích cuối cùng của khế ước, ta sẽ ở lại đây mà nhìn –– Nhưng ta phải nói trước,văn minh của các ngươi không có bất cứ hy vọng nào.”."Vào thời kỳ người mạnh nhất, ngươi cũng không đánh lại kẻ địch này củachúng ta sao?"Liễu Bình hỏi."Đương nhiên,"Thủy Thụ cười lạnh nói, “Hầu như không có gì dám đối địch với chúng, chúnglà một trong những tồn tại phiền phức nhất trong các sinh mệnh Kỳ Quỷ."Liễu Bình nói: “Hãy chờ xem, cả người cũng có thể thoát thân khỏi vận mệnhchắc chắn phải chết, chúng ta cũng có thể làm được điều này."Thủy Thụ còn muốn châm chọc vài câu thì bỗng nhớ ra mình cũng được đốiphương cứu.Nàng ta thở dài, nói: “Nếu các ngươi thật sự có thể vượt qua tai ương diệt vonglần này, sẽ có rất nhiều pháp tắc lưu lạc đến thế giới của các ngươi để tìm kiếmcứu rỗi.""Cũng được, ta sẽ tiếp tục quan sát.""Mãi đến khi người chết mới thôi."Thôn Vương Gia.Liễu Bình chất mấy cái đầu ở cổng thôn, nói với những người trong thôn đangvây xem: “Được rồi, người của tà giáo đã bị giết chết hết, mọi người đã được antoàn."Thôn trưởng nhìn đống đầu người kia, bỗng chỉ vào một cái trong đó rồi nói:“Đây là người ngày đó tới khuyên chúng ta nhập giáo, may mà đã đền tội."ễ ế ốLiễu Bình dặn dò: “Nhớ kỹ, nếu lại phát hiện người của tà giáo thì lập tức đốtkhói báo tin.""Vâng."Mọi người cùng đáp."Hiện tại chúng ta có thể châm lửa nấu nước nấu ăn không?"Một thôn dân hỏi.Liễu Bình nhìn lại mọi người, chỉ thấy nam nữ già trẻ đều mang ánh mắt trôngmong nhìn chằm chằm vào hắn, chờ một câu trả lời."Đương nhiên có thể."Liễu Bình cười nói."Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."Thôn trưởng nhẹ nhàng thở ra.Liễu Bình khẽ gật đầu, xoay người lên ngựa rồi chạy như bay ra ngoài ngọn núi.Từ nơi rất xa, hắn nghe thấy các thôn dần dần phát ra tiếng hoan hô.Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không:“Sức mạnh của Hỏa được tăng cường.""Nó đang giao sức mạnh càng cường đại cho ngươi, hy vọng ngươi có thể giếtchết thêm tà giáo đồ."Liễu Bình một tay nắm dây cương, một tay nhẹ nhàng búng lên một cái.Hư không sinh ra một ngọn lửa, nó lẳng lặng lơ lửng trên đầu ngón tay của hắn,cứ nhảy qua nhảy lại không ngừng, có vẻ vô cùng thân cận với hắn."Ta có một người bạn nói lần này không dễ đánh... Nhưng nó cũng không muốnhỗ trợ nhiều."Liễu Bình liếc nhìn Thủy Thụ một cái.Thủy Thụ cười cười, nói: “Đương nhiên, ta đang đợi người chết."Liễu Bình làm như không nghe thấy, chỉ nói với ngọn lửa: “Kẻ địch thật hungác, nếu ta muốn thắng tiếp thì phải thâm nhập hiểu biết võ học của thế giới nàytrước –– Ngươi có biện pháp nào không?"Ánh lửa nhảy nhảy."Có cách? Hay là không có cách nào? Có thì nhảy một cái, không thì nhảy haicái."Liễu Bình nói.Ánh lửa nhảy lên một cái.- - Có cách rồi! Liễu Bình phấn chấn nói: “Ngươi biếtđó, hiện tại giúp ta chính là giúp chính người, chúng ta mới là một phe, đúngkhông?"Ngọn lửa kia bay múa một hồi ở giữa không trung, bỗng biến mất khỏi trướcmắt Liễu Bình.ể"Xem ra nó đã hiểu."Liễu Bình cười nói."Đừng quá đánh giá cao sinh mệnh pháp tắc, thủ đoạn mà chúng có thể gây ảnhhưởng trực tiếp đến thế giới này là hữu hạn, phải mượn thời cơ."Thủy Thụ nói."Mặc kệ thế nào, nó bằng lòng cùng ta nhau nghĩ cách thì đã là chuyện tốt rồi."Liễu Bình nói.Huyện thành.Phủ huyện đại nhân ngồi trên cao đường, nhìn Liễu Bình phía dưới và nói: “Tavốn muốn người đi làm trinh sát, nhưng nhìn tình hình này thì hình như đã dùngsai người rồi.""Đại nhân, ta đã hoàn thành nhiệm vụ điều tra, cũng không có bất cứ vấn đề gì,ta phụ trách với kết quả này."Liễu Bình ôm quyền nói.Phủ huyện đại nhân hừ một tiếng, nói với phụ tá bên cạnh rằng: “Đọc."Phụ tá kia nâng một phần tình lên rồi báo lớn tiếng đọc: “Trải qua tra xét, tất cảtà giáo đồ ẩn núp ở núi non phương Bắc đã bị tiêu diệt.""Đầu của tất cả tà giáo đồ đều bị chất ở các thôn các trại, nhằm uy hiếp nhữngkẻ dám lưỡng lự trong thôn, làm lòng người yên ổn, khiến mọi thứ quay về trậttự.""Việc này là do trinh sát Liễu Bình làm, nhân đây báo lên."Tổng bộ đầu và vài vị quan viên khác trong Đường nhìn Liễu Bình, đều mangdáng vẻ dở khóc dở cười.Phủ huyện đại nhân nói: “Nhiệm vụ thật sự không thành vấn đề, nhưng ngườilại giết hết kẻ địch ––”."Đại nhân,"Liễu Bình cười nói: “Thực lực của những kẻ đó quá yếu, thuộc hạ chỉ thử mộtchút thì bọn chúng đã sụp đổ, sao trách được thuộc hạ chuyện này được chứ?"Phủ huyện đại nhân suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Hóa Hình quyền phápchính là quyền pháp ngũ hành chính tông thượng cổ, sao người lại học được?""Thuộc hạ đã --"Liễu Bình còn chưa có nói xong thì chỉ nghe bên ngoài truyền đến một tiếng“Báo!"Ngay sau đó.Một hạ nhân vội vã đi vào, bẩm báo rằng: “Đại nhân, bên ngoài có một đámngười đi tới, cầm đầu là một lão giả, nói là đồng môn của ngài."ắ ắ ế ếPhủ huyện đại nhân lắp bắp kinh hãi, lớn tiếng nói: “Lập tức mời bọn họ tiếnvào.""Tuân lệnh!"Qua vài phút.Dưới sự dẫn dắt của một lão giả, một đám nam nữ đi vào đại sảnh."Chưởng môn!"Phủ huyện đại nhân đứng lên, đi đến trước mặt lão giả rồi hành đại lễ, nghiêmnghị hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chưởng môn ngài phải tự mình tới?"Vẻ mặt lão giả có chút mất tự nhiên.Những nam nữ phía sau ông ta đều có chút ngượng ngùng.Sắc mặt Phủ huyện đại nhân biến đổi, nhịn không được mà thất thanh hỏi:“Chẳng lẽ tông môn chúng ta bị tà giáo tiêu diệt rồi?”.Chưởng môn khoát tay nói: “Tông môn nằm sâu trong núi, trừ phi chỗ của cácngươi hoàn toàn sụp đổ, nếu không làm sao tông môn có việc được?"Phủ huyện đại nhân nhẹ nhàng thở ra, lại không hiểu mà hỏi tiếp: “Vậy ngàitiến đến Lão giả mang nét mặt lúng túng mà nói: “Hôm nay trời hanh hô –– Tênnúi nổi lên một trận lửa lớn, sương khói nóng bức quá lợi hại, dùng thủ đoạn gìcũng không có hiệu quả, không biết sẽ phát triển tới trình độ nào, vì phòng hờbất trắc, ta mang chúng trưởng lão và đệ tử xuống núi tránh một chút."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Liễu Bình giật mình.Sinh mệnh Kỳ Quỷ này lại không xem trọng vận mệnh của nhân loại và thế giớiđến như thế.Chẳng lẽ nó hiểu rất rõ kẻ địch của nhân loại -- Thứ gọi là kẻ thu gặt văn minhkia? Mà cho dù như thế, cũng không thể chạy trốn như thế được.Liễu Bình suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: “Khế ước giữa chúng ta quy địnhngười phải giúp ta đến thời khắc cuối cùng, cũng chính là chờ ta thật sự chết rồithì khế ước mới được xem là hoàn toàn ngừng hẳn.""Trước lúc đó, không thể trốn chạy trước được."Câu nói vừa dứt.Hư không giật giật, Thủy Thụ yên lặng đi trở về.Nàng ta nhìn chằm chằm Liễu Bình và nói: “Được rồi, ngươi có quyền giảithích cuối cùng của khế ước, ta sẽ ở lại đây mà nhìn –– Nhưng ta phải nói trước,văn minh của các ngươi không có bất cứ hy vọng nào.”."Vào thời kỳ người mạnh nhất, ngươi cũng không đánh lại kẻ địch này củachúng ta sao?"Liễu Bình hỏi."Đương nhiên,"Thủy Thụ cười lạnh nói, “Hầu như không có gì dám đối địch với chúng, chúnglà một trong những tồn tại phiền phức nhất trong các sinh mệnh Kỳ Quỷ."Liễu Bình nói: “Hãy chờ xem, cả người cũng có thể thoát thân khỏi vận mệnhchắc chắn phải chết, chúng ta cũng có thể làm được điều này."Thủy Thụ còn muốn châm chọc vài câu thì bỗng nhớ ra mình cũng được đốiphương cứu.Nàng ta thở dài, nói: “Nếu các ngươi thật sự có thể vượt qua tai ương diệt vonglần này, sẽ có rất nhiều pháp tắc lưu lạc đến thế giới của các ngươi để tìm kiếmcứu rỗi.""Cũng được, ta sẽ tiếp tục quan sát.""Mãi đến khi người chết mới thôi."Thôn Vương Gia.Liễu Bình chất mấy cái đầu ở cổng thôn, nói với những người trong thôn đangvây xem: “Được rồi, người của tà giáo đã bị giết chết hết, mọi người đã được antoàn."Thôn trưởng nhìn đống đầu người kia, bỗng chỉ vào một cái trong đó rồi nói:“Đây là người ngày đó tới khuyên chúng ta nhập giáo, may mà đã đền tội."ễ ế ốLiễu Bình dặn dò: “Nhớ kỹ, nếu lại phát hiện người của tà giáo thì lập tức đốtkhói báo tin.""Vâng."Mọi người cùng đáp."Hiện tại chúng ta có thể châm lửa nấu nước nấu ăn không?"Một thôn dân hỏi.Liễu Bình nhìn lại mọi người, chỉ thấy nam nữ già trẻ đều mang ánh mắt trôngmong nhìn chằm chằm vào hắn, chờ một câu trả lời."Đương nhiên có thể."Liễu Bình cười nói."Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."Thôn trưởng nhẹ nhàng thở ra.Liễu Bình khẽ gật đầu, xoay người lên ngựa rồi chạy như bay ra ngoài ngọn núi.Từ nơi rất xa, hắn nghe thấy các thôn dần dần phát ra tiếng hoan hô.Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không:“Sức mạnh của Hỏa được tăng cường.""Nó đang giao sức mạnh càng cường đại cho ngươi, hy vọng ngươi có thể giếtchết thêm tà giáo đồ."Liễu Bình một tay nắm dây cương, một tay nhẹ nhàng búng lên một cái.Hư không sinh ra một ngọn lửa, nó lẳng lặng lơ lửng trên đầu ngón tay của hắn,cứ nhảy qua nhảy lại không ngừng, có vẻ vô cùng thân cận với hắn."Ta có một người bạn nói lần này không dễ đánh... Nhưng nó cũng không muốnhỗ trợ nhiều."Liễu Bình liếc nhìn Thủy Thụ một cái.Thủy Thụ cười cười, nói: “Đương nhiên, ta đang đợi người chết."Liễu Bình làm như không nghe thấy, chỉ nói với ngọn lửa: “Kẻ địch thật hungác, nếu ta muốn thắng tiếp thì phải thâm nhập hiểu biết võ học của thế giới nàytrước –– Ngươi có biện pháp nào không?"Ánh lửa nhảy nhảy."Có cách? Hay là không có cách nào? Có thì nhảy một cái, không thì nhảy haicái."Liễu Bình nói.Ánh lửa nhảy lên một cái.- - Có cách rồi! Liễu Bình phấn chấn nói: “Ngươi biếtđó, hiện tại giúp ta chính là giúp chính người, chúng ta mới là một phe, đúngkhông?"Ngọn lửa kia bay múa một hồi ở giữa không trung, bỗng biến mất khỏi trướcmắt Liễu Bình.ể"Xem ra nó đã hiểu."Liễu Bình cười nói."Đừng quá đánh giá cao sinh mệnh pháp tắc, thủ đoạn mà chúng có thể gây ảnhhưởng trực tiếp đến thế giới này là hữu hạn, phải mượn thời cơ."Thủy Thụ nói."Mặc kệ thế nào, nó bằng lòng cùng ta nhau nghĩ cách thì đã là chuyện tốt rồi."Liễu Bình nói.Huyện thành.Phủ huyện đại nhân ngồi trên cao đường, nhìn Liễu Bình phía dưới và nói: “Tavốn muốn người đi làm trinh sát, nhưng nhìn tình hình này thì hình như đã dùngsai người rồi.""Đại nhân, ta đã hoàn thành nhiệm vụ điều tra, cũng không có bất cứ vấn đề gì,ta phụ trách với kết quả này."Liễu Bình ôm quyền nói.Phủ huyện đại nhân hừ một tiếng, nói với phụ tá bên cạnh rằng: “Đọc."Phụ tá kia nâng một phần tình lên rồi báo lớn tiếng đọc: “Trải qua tra xét, tất cảtà giáo đồ ẩn núp ở núi non phương Bắc đã bị tiêu diệt.""Đầu của tất cả tà giáo đồ đều bị chất ở các thôn các trại, nhằm uy hiếp nhữngkẻ dám lưỡng lự trong thôn, làm lòng người yên ổn, khiến mọi thứ quay về trậttự.""Việc này là do trinh sát Liễu Bình làm, nhân đây báo lên."Tổng bộ đầu và vài vị quan viên khác trong Đường nhìn Liễu Bình, đều mangdáng vẻ dở khóc dở cười.Phủ huyện đại nhân nói: “Nhiệm vụ thật sự không thành vấn đề, nhưng ngườilại giết hết kẻ địch ––”."Đại nhân,"Liễu Bình cười nói: “Thực lực của những kẻ đó quá yếu, thuộc hạ chỉ thử mộtchút thì bọn chúng đã sụp đổ, sao trách được thuộc hạ chuyện này được chứ?"Phủ huyện đại nhân suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Hóa Hình quyền phápchính là quyền pháp ngũ hành chính tông thượng cổ, sao người lại học được?""Thuộc hạ đã --"Liễu Bình còn chưa có nói xong thì chỉ nghe bên ngoài truyền đến một tiếng“Báo!"Ngay sau đó.Một hạ nhân vội vã đi vào, bẩm báo rằng: “Đại nhân, bên ngoài có một đámngười đi tới, cầm đầu là một lão giả, nói là đồng môn của ngài."ắ ắ ế ếPhủ huyện đại nhân lắp bắp kinh hãi, lớn tiếng nói: “Lập tức mời bọn họ tiếnvào.""Tuân lệnh!"Qua vài phút.Dưới sự dẫn dắt của một lão giả, một đám nam nữ đi vào đại sảnh."Chưởng môn!"Phủ huyện đại nhân đứng lên, đi đến trước mặt lão giả rồi hành đại lễ, nghiêmnghị hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chưởng môn ngài phải tự mình tới?"Vẻ mặt lão giả có chút mất tự nhiên.Những nam nữ phía sau ông ta đều có chút ngượng ngùng.Sắc mặt Phủ huyện đại nhân biến đổi, nhịn không được mà thất thanh hỏi:“Chẳng lẽ tông môn chúng ta bị tà giáo tiêu diệt rồi?”.Chưởng môn khoát tay nói: “Tông môn nằm sâu trong núi, trừ phi chỗ của cácngươi hoàn toàn sụp đổ, nếu không làm sao tông môn có việc được?"Phủ huyện đại nhân nhẹ nhàng thở ra, lại không hiểu mà hỏi tiếp: “Vậy ngàitiến đến Lão giả mang nét mặt lúng túng mà nói: “Hôm nay trời hanh hô –– Tênnúi nổi lên một trận lửa lớn, sương khói nóng bức quá lợi hại, dùng thủ đoạn gìcũng không có hiệu quả, không biết sẽ phát triển tới trình độ nào, vì phòng hờbất trắc, ta mang chúng trưởng lão và đệ tử xuống núi tránh một chút."

Chương 600: Kẻ địch chân chính