"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 605: Ngươi đã đạt được Trấn Ngục Đạo
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Đạo quan.Đại điện nghị sự; Đống thịt nát bị đốt trọi kia được đặt trên mặt đất.Lặng ngắt như tờ.Chưởng môn ngồi ở vị trí đầu, các trưởng lão khác chia nhau ngồi hai bên, toànbộ ánh mắt đều đổ dồn vào cục thịt nát kia.Từ Liễu Bình đến đệ tử tiếp khách vào đạo quan, và cả từ miệng của mọi người,cả câu chuyện đã bị nói đi nói lại không ít hơn hai mươi lần.Sự thật rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực.Ở tình huống đó, Liễu Bình ra tay giết người quả thật là lựa chọn tốt nhất.Nhưng mà -- Hắn lại không chút do dự giết chết bằng hữu tốt nhất bên cạnhmình như vậy... Chuyện này ít nhiều gì cũng làm người ta có chút hoài nghi đốivới tính cách của Liễu Bình.Dựa theo cách nói một phía của đệ tử tiếp dẫn, cả bản thân Liễu Bình cũng thừanhận, lúc ấy phát hiện không đúng thì hắn lập tức động thủ, không có chút dodự nào.Đây cũng là nguyên nhân hắn có thể lập tức giết chết, khiến đối phương trở taykhông kip.Nhưng mà -- Thật làm người ta có chút không thoải mái.Phía sau các vị trưởng lão, những đệ tử này đang im lặng dùng mắt giao lưu,trong ánh mắt nhìn về phía Liễu Bình lộ ra một sự xa cách.Rốt cuộc chưởng môn cũng mở mắt ra, nói: “Mọi chuyện đã được sáng tỏ, Maitrưởng lão lập tức thông báo cho Võ Minh, bảo bọn họ phái người tới điều trathân phận thật sự của yêu tả này.""Tuân lệnh!"Một trưởng lão hành lễ với chưởng môn, sau đó xoay người đi ra đại điện.Chưởng môn nhìn chung quanh, chỉ thấy chúng đệ tử đều nhìn chằm chằm vàoLiễu Bình, không khỏi thầm than một tiếng."Đều tan đi."Ông ta nói.Mọi người im lặng rời khỏi đại điện, ai về chỗ nấy.Giây lát sau.Đại điện trở nên trống trải, chỉ còn lại chưởng môn và Liễu Bình."Giết hắn, trong lòng con có áy náy không?"Chưởng môn hỏi."Không có."Liễu Bình nói."Xuống tay có từng do dự chưa?""Không có.""Nếu nhớ lại lúc đó, có cảm nhận được điểm nào sai trái hay không?""Không có.""Nếu có một ngày, sư phụ con là ta bị ký sinh ––”."Yên tâm, con sẽ lập tức giết người."Chưởng môn đứng lên, đi đến trước đống tro thịt bị đốt trụi kia rồi nói: “Kýsinh là một quá trình không thể nghịch chuyển, kẻ bị ký sinh sẽ đau khổ cực độ,toàn thân như gánh chịu cực hình thiên đao vạn quả, ngặt nổi chỉ có thể trơ mắtnhìn tà vật ký sinh dùng thân thể của mình đi làm ác."Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe.Chưởng môn tiếp tục nói: “Con làm không sai, nhưng chỉ sợ ngày sau sẽ cókhông ít phê bình, giống như tiếng ruồi bọ bay, nhiều đến mức không đếm xuể.""Ruồi bọ nhiều đếm không xuể, nhưng con cũng không có thời gian để đậpruồi."Liễu Bình nói."Vậy con sẽ làm gì?"Chưởng môn hỏi."Nếu có một ngày, tà giáo tiêu tán, con hy vọng là do chính tay mình làm nên."Liễu Bình nói."Đây là phương thức con an ủi người chết sao?"Chưởng môn hỏi."Đúng vậy."Liễu Bình nói.Hắn lại thở dài, triển khai quyền thế trong đại điện, đánh một bộ quyền pháp,nét mặt có chút buồn bực."Đây là quyền pháp gì?"Chưởng môn hỏi."Quyền pháp nhất mạch của sư môn Từ Thắng, con đã hứa với hắn phải truyềnquyền pháp này lại, làm dưỡng danh nhất mạch võ học của sư môn hắn.""... Quả thật rất khó, quyền pháp này chỉ có công hiệu cường thân kiện thể."Chưởng môn nói."Bỏ đi, con từ từ nghĩ cách."ễLiễu Bình mặt ủ mày ê mà nói.Chưởng môn cười cười, rút ra một trang giấy hơi mỏng từ trong lòng rồi đưacho Liễu Bình.“Đây là?"Liễu Bình hỏi."Thức thứ hai của Hoán Linh đao pháp."Chưởng môn nói."Không phải sư phụ không muốn dạy con sao?"Liễu Bình kinh ngạc nói."Hừ,"Chưởng môn lạnh lùng nói: “Còn muốn thay bằng hữu duong danh võ học sưmôn của hắn? Có bản lĩnh thì làm vẻ vang sư môn trước đi!""Đa tạ sư phụ."Liễu Bình vội vàng hành lễ, sau đó đôi mắt không chớp cái nào nhìn chằmchằm vào trang giấy kia.Chưởng môn đứng bên cạnh mở miệng nói: “Độ khó của chiêu này lớn hơnnhiều so với thức thứ nhất, năm đó sư phụ con phải khổ học ba năm mới miễncưỡng có thể thi triển ra được.""Khó như vậy sao?"Liễu Bình nhướng mày."Đương nhiên, con phải học được bình tĩnh, thản nhiên, cân nhắc cho kỹ mới cóthể lĩnh ngộ được tinh túy trong đó."Chưởng môn nói."Vâng."Liễu Bình tiếp tục đọc đao phổ.Một phút.Hai phút.Ba phút.Hắn bỗng mở miệng nói: “Thì ra là thế, thức thứ hai là dùng như thế này --"Hắn nói xong thì muốn lên bội đao bên hông.Mí mắt chưởng môn giật giật, đột nhiên quát: “Luyện công cũng không nhìnxem đây là nơi nào, trở về phòng của con chậm rãi cân nhắc đi!"Liễu Bình lập tức tỉnh táo lại, cũng cảm thấy mình quá si ngốc với đao pháp,hắn cười ôm quyền và nói: “Vâng!"Hắn nâng trang giấy kia nhanh chóng rời đi.ắSau khi hắn đi thì trong đại điện chỉ còn một mình chưởng môn.Rốt cuộc chưởng môn cũng nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vi sư sẽkhông để con và mặt ngay đây đâu... Ba mươi phút sau.Trong phòng ngủ, Liễu Bình buông trang sách xuống.Hoán Linh đao pháp -- Thức thứ nhất, Kỳ Lân Trảm; Thức thứ hai, Phương LaiNghi.Đều là chiểu pháp mà hắn chưa từng nghĩ tới, mang đến rất nhiều cảm hứng.Điều này cho thấy ý tưởng của một người là hữu hạn, mà toàn bộ văn minh làvô hạn.Lúc này, chợt thấy ánh nến trên bàn nhảy nhảy.- - Hỏa pháp tắc tới.Liễu Bình cười, hỏi: “Lần này lại có chuyện gì?"Chỉ thấy ánh nến kia lơ lửng bay lên, dừng lại trong lòng bàn tay hắn.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Pháp tắc nguyên thủy củathế giới: Hỏa, đã thăng giai đến giai đoạn “Sơ Châm.""Nó đã mang theo sức mạnh kết nối với bổn giao diện thao tác anh linh.""Lần kết nối này tốn thời gian năm giờ.”."Hiện đã hoàn thành.""Bổn danh sách được pháp tắc thiên nhiên nguyên thủy của thế giới tiền kiếpnày tán thành.""Hiện giờ đang trong thời đại thượng cổ của thế giới chân thật.""Hiện giờ đang trong nghi thức đánh thức Kỳ Quỷ.""Nhiều lần trải qua vô số năm tháng, tình thế trước mặt là cơ hội thức tỉnh duynhất của ngươi.""Bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ vận mệnh anh linh: “Chân tướng duy nhất."Tất cả những dòng chữ nhỏ lập tức biến đi.Liễu Bình đột nhiên phản ứng, vội hỏi: “Từ từ! Vì sao là nhiệm vụ vận mệnhanh linh?"Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lại hiện lên lần nữa: “Giờ phút này.""Ngươi đã đạt được Trấn Ngục Đạo.""Trấn Ngục Đao và vỏ đao Tứ Thánh Trụ tuy bị tạm thời phong ấn, nhưng mộtloại uy năng trong đó vẫn có thể phát huy tác dụng --”."Dưới tác dụng của Giam Mặc, trong nghi thức Kỳ Quỷ, bổn thao tác giao diệncó thể kể rõ chân tướng duy nhất cho ngươi biết:""Ngươi chính là anh linh phải thức tỉnh.""Bổn thao tác giao diện chính là danh sách duy nhất của ngươi."ể ể ố ế"Khoảng thời gian người chuyển thể lưu lạc giữa sự sống và cái chết đã quá lâu,hiện giờ đã nghênh đón cơ hội duy nhất này."
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Đạo quan.Đại điện nghị sự; Đống thịt nát bị đốt trọi kia được đặt trên mặt đất.Lặng ngắt như tờ.Chưởng môn ngồi ở vị trí đầu, các trưởng lão khác chia nhau ngồi hai bên, toànbộ ánh mắt đều đổ dồn vào cục thịt nát kia.Từ Liễu Bình đến đệ tử tiếp khách vào đạo quan, và cả từ miệng của mọi người,cả câu chuyện đã bị nói đi nói lại không ít hơn hai mươi lần.Sự thật rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực.Ở tình huống đó, Liễu Bình ra tay giết người quả thật là lựa chọn tốt nhất.Nhưng mà -- Hắn lại không chút do dự giết chết bằng hữu tốt nhất bên cạnhmình như vậy... Chuyện này ít nhiều gì cũng làm người ta có chút hoài nghi đốivới tính cách của Liễu Bình.Dựa theo cách nói một phía của đệ tử tiếp dẫn, cả bản thân Liễu Bình cũng thừanhận, lúc ấy phát hiện không đúng thì hắn lập tức động thủ, không có chút dodự nào.Đây cũng là nguyên nhân hắn có thể lập tức giết chết, khiến đối phương trở taykhông kip.Nhưng mà -- Thật làm người ta có chút không thoải mái.Phía sau các vị trưởng lão, những đệ tử này đang im lặng dùng mắt giao lưu,trong ánh mắt nhìn về phía Liễu Bình lộ ra một sự xa cách.Rốt cuộc chưởng môn cũng mở mắt ra, nói: “Mọi chuyện đã được sáng tỏ, Maitrưởng lão lập tức thông báo cho Võ Minh, bảo bọn họ phái người tới điều trathân phận thật sự của yêu tả này.""Tuân lệnh!"Một trưởng lão hành lễ với chưởng môn, sau đó xoay người đi ra đại điện.Chưởng môn nhìn chung quanh, chỉ thấy chúng đệ tử đều nhìn chằm chằm vàoLiễu Bình, không khỏi thầm than một tiếng."Đều tan đi."Ông ta nói.Mọi người im lặng rời khỏi đại điện, ai về chỗ nấy.Giây lát sau.Đại điện trở nên trống trải, chỉ còn lại chưởng môn và Liễu Bình."Giết hắn, trong lòng con có áy náy không?"Chưởng môn hỏi."Không có."Liễu Bình nói."Xuống tay có từng do dự chưa?""Không có.""Nếu nhớ lại lúc đó, có cảm nhận được điểm nào sai trái hay không?""Không có.""Nếu có một ngày, sư phụ con là ta bị ký sinh ––”."Yên tâm, con sẽ lập tức giết người."Chưởng môn đứng lên, đi đến trước đống tro thịt bị đốt trụi kia rồi nói: “Kýsinh là một quá trình không thể nghịch chuyển, kẻ bị ký sinh sẽ đau khổ cực độ,toàn thân như gánh chịu cực hình thiên đao vạn quả, ngặt nổi chỉ có thể trơ mắtnhìn tà vật ký sinh dùng thân thể của mình đi làm ác."Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe.Chưởng môn tiếp tục nói: “Con làm không sai, nhưng chỉ sợ ngày sau sẽ cókhông ít phê bình, giống như tiếng ruồi bọ bay, nhiều đến mức không đếm xuể.""Ruồi bọ nhiều đếm không xuể, nhưng con cũng không có thời gian để đậpruồi."Liễu Bình nói."Vậy con sẽ làm gì?"Chưởng môn hỏi."Nếu có một ngày, tà giáo tiêu tán, con hy vọng là do chính tay mình làm nên."Liễu Bình nói."Đây là phương thức con an ủi người chết sao?"Chưởng môn hỏi."Đúng vậy."Liễu Bình nói.Hắn lại thở dài, triển khai quyền thế trong đại điện, đánh một bộ quyền pháp,nét mặt có chút buồn bực."Đây là quyền pháp gì?"Chưởng môn hỏi."Quyền pháp nhất mạch của sư môn Từ Thắng, con đã hứa với hắn phải truyềnquyền pháp này lại, làm dưỡng danh nhất mạch võ học của sư môn hắn.""... Quả thật rất khó, quyền pháp này chỉ có công hiệu cường thân kiện thể."Chưởng môn nói."Bỏ đi, con từ từ nghĩ cách."ễLiễu Bình mặt ủ mày ê mà nói.Chưởng môn cười cười, rút ra một trang giấy hơi mỏng từ trong lòng rồi đưacho Liễu Bình.“Đây là?"Liễu Bình hỏi."Thức thứ hai của Hoán Linh đao pháp."Chưởng môn nói."Không phải sư phụ không muốn dạy con sao?"Liễu Bình kinh ngạc nói."Hừ,"Chưởng môn lạnh lùng nói: “Còn muốn thay bằng hữu duong danh võ học sưmôn của hắn? Có bản lĩnh thì làm vẻ vang sư môn trước đi!""Đa tạ sư phụ."Liễu Bình vội vàng hành lễ, sau đó đôi mắt không chớp cái nào nhìn chằmchằm vào trang giấy kia.Chưởng môn đứng bên cạnh mở miệng nói: “Độ khó của chiêu này lớn hơnnhiều so với thức thứ nhất, năm đó sư phụ con phải khổ học ba năm mới miễncưỡng có thể thi triển ra được.""Khó như vậy sao?"Liễu Bình nhướng mày."Đương nhiên, con phải học được bình tĩnh, thản nhiên, cân nhắc cho kỹ mới cóthể lĩnh ngộ được tinh túy trong đó."Chưởng môn nói."Vâng."Liễu Bình tiếp tục đọc đao phổ.Một phút.Hai phút.Ba phút.Hắn bỗng mở miệng nói: “Thì ra là thế, thức thứ hai là dùng như thế này --"Hắn nói xong thì muốn lên bội đao bên hông.Mí mắt chưởng môn giật giật, đột nhiên quát: “Luyện công cũng không nhìnxem đây là nơi nào, trở về phòng của con chậm rãi cân nhắc đi!"Liễu Bình lập tức tỉnh táo lại, cũng cảm thấy mình quá si ngốc với đao pháp,hắn cười ôm quyền và nói: “Vâng!"Hắn nâng trang giấy kia nhanh chóng rời đi.ắSau khi hắn đi thì trong đại điện chỉ còn một mình chưởng môn.Rốt cuộc chưởng môn cũng nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vi sư sẽkhông để con và mặt ngay đây đâu... Ba mươi phút sau.Trong phòng ngủ, Liễu Bình buông trang sách xuống.Hoán Linh đao pháp -- Thức thứ nhất, Kỳ Lân Trảm; Thức thứ hai, Phương LaiNghi.Đều là chiểu pháp mà hắn chưa từng nghĩ tới, mang đến rất nhiều cảm hứng.Điều này cho thấy ý tưởng của một người là hữu hạn, mà toàn bộ văn minh làvô hạn.Lúc này, chợt thấy ánh nến trên bàn nhảy nhảy.- - Hỏa pháp tắc tới.Liễu Bình cười, hỏi: “Lần này lại có chuyện gì?"Chỉ thấy ánh nến kia lơ lửng bay lên, dừng lại trong lòng bàn tay hắn.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Pháp tắc nguyên thủy củathế giới: Hỏa, đã thăng giai đến giai đoạn “Sơ Châm.""Nó đã mang theo sức mạnh kết nối với bổn giao diện thao tác anh linh.""Lần kết nối này tốn thời gian năm giờ.”."Hiện đã hoàn thành.""Bổn danh sách được pháp tắc thiên nhiên nguyên thủy của thế giới tiền kiếpnày tán thành.""Hiện giờ đang trong thời đại thượng cổ của thế giới chân thật.""Hiện giờ đang trong nghi thức đánh thức Kỳ Quỷ.""Nhiều lần trải qua vô số năm tháng, tình thế trước mặt là cơ hội thức tỉnh duynhất của ngươi.""Bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ vận mệnh anh linh: “Chân tướng duy nhất."Tất cả những dòng chữ nhỏ lập tức biến đi.Liễu Bình đột nhiên phản ứng, vội hỏi: “Từ từ! Vì sao là nhiệm vụ vận mệnhanh linh?"Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lại hiện lên lần nữa: “Giờ phút này.""Ngươi đã đạt được Trấn Ngục Đạo.""Trấn Ngục Đao và vỏ đao Tứ Thánh Trụ tuy bị tạm thời phong ấn, nhưng mộtloại uy năng trong đó vẫn có thể phát huy tác dụng --”."Dưới tác dụng của Giam Mặc, trong nghi thức Kỳ Quỷ, bổn thao tác giao diệncó thể kể rõ chân tướng duy nhất cho ngươi biết:""Ngươi chính là anh linh phải thức tỉnh.""Bổn thao tác giao diện chính là danh sách duy nhất của ngươi."ể ể ố ế"Khoảng thời gian người chuyển thể lưu lạc giữa sự sống và cái chết đã quá lâu,hiện giờ đã nghênh đón cơ hội duy nhất này."
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Đạo quan.Đại điện nghị sự; Đống thịt nát bị đốt trọi kia được đặt trên mặt đất.Lặng ngắt như tờ.Chưởng môn ngồi ở vị trí đầu, các trưởng lão khác chia nhau ngồi hai bên, toànbộ ánh mắt đều đổ dồn vào cục thịt nát kia.Từ Liễu Bình đến đệ tử tiếp khách vào đạo quan, và cả từ miệng của mọi người,cả câu chuyện đã bị nói đi nói lại không ít hơn hai mươi lần.Sự thật rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực.Ở tình huống đó, Liễu Bình ra tay giết người quả thật là lựa chọn tốt nhất.Nhưng mà -- Hắn lại không chút do dự giết chết bằng hữu tốt nhất bên cạnhmình như vậy... Chuyện này ít nhiều gì cũng làm người ta có chút hoài nghi đốivới tính cách của Liễu Bình.Dựa theo cách nói một phía của đệ tử tiếp dẫn, cả bản thân Liễu Bình cũng thừanhận, lúc ấy phát hiện không đúng thì hắn lập tức động thủ, không có chút dodự nào.Đây cũng là nguyên nhân hắn có thể lập tức giết chết, khiến đối phương trở taykhông kip.Nhưng mà -- Thật làm người ta có chút không thoải mái.Phía sau các vị trưởng lão, những đệ tử này đang im lặng dùng mắt giao lưu,trong ánh mắt nhìn về phía Liễu Bình lộ ra một sự xa cách.Rốt cuộc chưởng môn cũng mở mắt ra, nói: “Mọi chuyện đã được sáng tỏ, Maitrưởng lão lập tức thông báo cho Võ Minh, bảo bọn họ phái người tới điều trathân phận thật sự của yêu tả này.""Tuân lệnh!"Một trưởng lão hành lễ với chưởng môn, sau đó xoay người đi ra đại điện.Chưởng môn nhìn chung quanh, chỉ thấy chúng đệ tử đều nhìn chằm chằm vàoLiễu Bình, không khỏi thầm than một tiếng."Đều tan đi."Ông ta nói.Mọi người im lặng rời khỏi đại điện, ai về chỗ nấy.Giây lát sau.Đại điện trở nên trống trải, chỉ còn lại chưởng môn và Liễu Bình."Giết hắn, trong lòng con có áy náy không?"Chưởng môn hỏi."Không có."Liễu Bình nói."Xuống tay có từng do dự chưa?""Không có.""Nếu nhớ lại lúc đó, có cảm nhận được điểm nào sai trái hay không?""Không có.""Nếu có một ngày, sư phụ con là ta bị ký sinh ––”."Yên tâm, con sẽ lập tức giết người."Chưởng môn đứng lên, đi đến trước đống tro thịt bị đốt trụi kia rồi nói: “Kýsinh là một quá trình không thể nghịch chuyển, kẻ bị ký sinh sẽ đau khổ cực độ,toàn thân như gánh chịu cực hình thiên đao vạn quả, ngặt nổi chỉ có thể trơ mắtnhìn tà vật ký sinh dùng thân thể của mình đi làm ác."Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe.Chưởng môn tiếp tục nói: “Con làm không sai, nhưng chỉ sợ ngày sau sẽ cókhông ít phê bình, giống như tiếng ruồi bọ bay, nhiều đến mức không đếm xuể.""Ruồi bọ nhiều đếm không xuể, nhưng con cũng không có thời gian để đậpruồi."Liễu Bình nói."Vậy con sẽ làm gì?"Chưởng môn hỏi."Nếu có một ngày, tà giáo tiêu tán, con hy vọng là do chính tay mình làm nên."Liễu Bình nói."Đây là phương thức con an ủi người chết sao?"Chưởng môn hỏi."Đúng vậy."Liễu Bình nói.Hắn lại thở dài, triển khai quyền thế trong đại điện, đánh một bộ quyền pháp,nét mặt có chút buồn bực."Đây là quyền pháp gì?"Chưởng môn hỏi."Quyền pháp nhất mạch của sư môn Từ Thắng, con đã hứa với hắn phải truyềnquyền pháp này lại, làm dưỡng danh nhất mạch võ học của sư môn hắn.""... Quả thật rất khó, quyền pháp này chỉ có công hiệu cường thân kiện thể."Chưởng môn nói."Bỏ đi, con từ từ nghĩ cách."ễLiễu Bình mặt ủ mày ê mà nói.Chưởng môn cười cười, rút ra một trang giấy hơi mỏng từ trong lòng rồi đưacho Liễu Bình.“Đây là?"Liễu Bình hỏi."Thức thứ hai của Hoán Linh đao pháp."Chưởng môn nói."Không phải sư phụ không muốn dạy con sao?"Liễu Bình kinh ngạc nói."Hừ,"Chưởng môn lạnh lùng nói: “Còn muốn thay bằng hữu duong danh võ học sưmôn của hắn? Có bản lĩnh thì làm vẻ vang sư môn trước đi!""Đa tạ sư phụ."Liễu Bình vội vàng hành lễ, sau đó đôi mắt không chớp cái nào nhìn chằmchằm vào trang giấy kia.Chưởng môn đứng bên cạnh mở miệng nói: “Độ khó của chiêu này lớn hơnnhiều so với thức thứ nhất, năm đó sư phụ con phải khổ học ba năm mới miễncưỡng có thể thi triển ra được.""Khó như vậy sao?"Liễu Bình nhướng mày."Đương nhiên, con phải học được bình tĩnh, thản nhiên, cân nhắc cho kỹ mới cóthể lĩnh ngộ được tinh túy trong đó."Chưởng môn nói."Vâng."Liễu Bình tiếp tục đọc đao phổ.Một phút.Hai phút.Ba phút.Hắn bỗng mở miệng nói: “Thì ra là thế, thức thứ hai là dùng như thế này --"Hắn nói xong thì muốn lên bội đao bên hông.Mí mắt chưởng môn giật giật, đột nhiên quát: “Luyện công cũng không nhìnxem đây là nơi nào, trở về phòng của con chậm rãi cân nhắc đi!"Liễu Bình lập tức tỉnh táo lại, cũng cảm thấy mình quá si ngốc với đao pháp,hắn cười ôm quyền và nói: “Vâng!"Hắn nâng trang giấy kia nhanh chóng rời đi.ắSau khi hắn đi thì trong đại điện chỉ còn một mình chưởng môn.Rốt cuộc chưởng môn cũng nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vi sư sẽkhông để con và mặt ngay đây đâu... Ba mươi phút sau.Trong phòng ngủ, Liễu Bình buông trang sách xuống.Hoán Linh đao pháp -- Thức thứ nhất, Kỳ Lân Trảm; Thức thứ hai, Phương LaiNghi.Đều là chiểu pháp mà hắn chưa từng nghĩ tới, mang đến rất nhiều cảm hứng.Điều này cho thấy ý tưởng của một người là hữu hạn, mà toàn bộ văn minh làvô hạn.Lúc này, chợt thấy ánh nến trên bàn nhảy nhảy.- - Hỏa pháp tắc tới.Liễu Bình cười, hỏi: “Lần này lại có chuyện gì?"Chỉ thấy ánh nến kia lơ lửng bay lên, dừng lại trong lòng bàn tay hắn.Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Pháp tắc nguyên thủy củathế giới: Hỏa, đã thăng giai đến giai đoạn “Sơ Châm.""Nó đã mang theo sức mạnh kết nối với bổn giao diện thao tác anh linh.""Lần kết nối này tốn thời gian năm giờ.”."Hiện đã hoàn thành.""Bổn danh sách được pháp tắc thiên nhiên nguyên thủy của thế giới tiền kiếpnày tán thành.""Hiện giờ đang trong thời đại thượng cổ của thế giới chân thật.""Hiện giờ đang trong nghi thức đánh thức Kỳ Quỷ.""Nhiều lần trải qua vô số năm tháng, tình thế trước mặt là cơ hội thức tỉnh duynhất của ngươi.""Bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ vận mệnh anh linh: “Chân tướng duy nhất."Tất cả những dòng chữ nhỏ lập tức biến đi.Liễu Bình đột nhiên phản ứng, vội hỏi: “Từ từ! Vì sao là nhiệm vụ vận mệnhanh linh?"Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lại hiện lên lần nữa: “Giờ phút này.""Ngươi đã đạt được Trấn Ngục Đạo.""Trấn Ngục Đao và vỏ đao Tứ Thánh Trụ tuy bị tạm thời phong ấn, nhưng mộtloại uy năng trong đó vẫn có thể phát huy tác dụng --”."Dưới tác dụng của Giam Mặc, trong nghi thức Kỳ Quỷ, bổn thao tác giao diệncó thể kể rõ chân tướng duy nhất cho ngươi biết:""Ngươi chính là anh linh phải thức tỉnh.""Bổn thao tác giao diện chính là danh sách duy nhất của ngươi."ể ể ố ế"Khoảng thời gian người chuyển thể lưu lạc giữa sự sống và cái chết đã quá lâu,hiện giờ đã nghênh đón cơ hội duy nhất này."