"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 655: Ta làm người
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Đinh! Một tiếng vang thanh thúy quanh quẩn bên tai Liễu Bình.Hắn tạm dừng, sau đó tiếp tục pha trà cho sự tôn ngồi ở đối diện.Chưởng môn Bách Linh Quan là Lý Càn Dương, và mấy vị trưởng lão trongmôn đang ngồi vây quanh cái bàn, Liễu Bình thì ngồi ở đầu dưới."Con ở trong cung cảm thấy thế nào?"Lý Càn Dương hỏi."Mọi chuyện đều ổn."Liễu Bình nói."Vậy là tốt rồi,"Lý Càn Dương uống ngụm trà, “Chuyện tru ma đã kết thúc, chúng ta phải vềson môn, con có việc gì có thể viết thư gửi lại đây, mỗi cuối năm chúng ta cũngtới hoàng cung gặp mặt Thánh Thượng, đến lúc đó còn có thể gặp mặt.""Vâng, sư tôn."Liễu Bình đặt một cái túi nhỏ lên trên bàn, đẩy đến trước mặt Lý Càn Dương."Đây là cái gì?""Đệ tử giết một tà vật, lục soát được chút tài bảo từ trên người nó."Cái túi được mở ra.Chỉ thấy bên trong là từng thỏi từng thỏi vàng ròng.Các vị trưởng lão quay mặt nhìn nhau, nhịn không được đều cười rộ lên."Con không có hứng thú với tiền tài, hơn nữa trong kinh thành cũng không cầndùng đến tiền, xin sư tôn cầm đi trợ cấp tông môn, nhìn xem có chỗ nào dùngđược đến không?"Liễu Bình giải thích.Không cần dùng đến? Ở nơi như kinh thành này mà sao không cần dùng tiềnchứ! Tiểu tử này vẫn quá đơn thuần.Nhưng nhìn dáng vẻ này, vẫn có thể thấy được một tấm lòng chân thành.Chúng trưởng lão yên lặng suy nghĩ trong lòng, không khỏi cẩn thận quan sát vẻmặt của Liễu Bình.Liễu Bình thật sự không sao cả, hắn nghĩ mọi người trong môn phái phải đi, vìthế mới lấy tiền ra.Hắn nhìn lại hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt thỉnh thoảng lại hiện ra một lần: “TrườngXuân Thai đổi tri thức cắt móng ngựa từ Quyển Sách Đáy Biển, giao phó haimươi lượng hoàng kim."ổ ể ể"Triệu Đào đổi tri thức xử lý bệnh thương hàn từ Quyển Sách Đáy Biển, giaophó mười lăm lượng hoàng kim.""Mã Minh đổi tri thức cấu trúc xe ngựa từ Quyển Sách Đáy Biển, giao phómười lượng hoàng kim."Thật đó.Tiền tài chỉ là phù du thôi.Ta có quá nhiều.Vẻ mặt Liễu Bình thật thản nhiên, căn bản không nhìn cả đống vàng thỏi trênbàn kia cái nào.Mọi người đều là người từng trải, thấy vẻ mặt hắn không có chút làm bộ nào thìlúc này mới chậm rãi tin phục."Không hổ là đệ tử chưởng môn, mới vào hoàng cung đã trở thành thị vệ bêncạnh Công chúa, còn giết tà vật, trợ cấp thêm nhiều chi phí sinh hoạt như vậycho tông môn."Một vị trưởng lão cười nói.Lý Càn Dương nhìn Liễu Bình, cũng cảm thấy thật vừa lòng.Tiểu tử này nhanh nhạy, thiên tư lại cao, vận mệnh cũng không tồi, ngoài ra cònđi theo bên cạnh huyết mạch duy nhất của hoàng thất tương lai Công chúa lớnlên thì nhất định sẽ nhớ phần tình nghĩa này-- Toàn bộ tông môn từ trưởng lãođến đệ tử ai cũng chịu phục hắn.Hiện giờ đã hoà hợp êm thấm, tương lai chờ hắn trưởng thành, đề danh hắn làmngười kế nhiệm chưởng môn thì nhất định sẽ không bị ai dị nghị.Tâm tình Lý Càn Dương rất tốt, đưa mắt ra hiệu với các vị trưởng lão.Chúng trưởng lão đứng dậy ra khỏi ghế lô, đóng cửa lại, phụ trách cảnh giới ởbên ngoài."Sư phụ có việc gì muốn nói sao?"Liễu Bình khó hỉu mà nói."Đúng vậy, ban đầu muốn chờ con trưởng thành thêm mấy năm, nhưng hiện tạixem ra, còn không bằng nói cho con trước, để ít nhất con cũng có chuẩn bị sẵn."Lý Càn Dương nói."Mời sư phụ nói."Liễu Bình nói.Lý Càn Dương hạ giọng mà nói: “Hoàng thất nắm giữ một con đường thôngthiên.""Con đường thông thiên?"Liễu Bình kinh ngạc lặp lại.ể ế ấ ề ể ế"Đúng vậy, nghe nói con đường kia có thể đi đến rất nhiều nơi không thể biết,chỉ có huyết mạch hoàng thất mới có thể mở ra con đường kia."Lý Càn Dương nói."Thật không thể tưởng tượng."Liễu Bình nói."Nhớ lấy, nhất định phải tạo quan hệ tốt với Công chúa, nếu tương lai có ngàythế giới lại gặp đại nạn lần nữa thì ít nhất hoàng thất có thể mang chúng ta đàotẩu."Lý Càn Dương nói."Đã rõ."Liễu Bình nói.Người của Bách Linh Quan đi rồi.Liễu Bình ra khỏi tửu lầu, trên mặt mang theo nét trầm tư.Con đường thông thiên -- Đáng tiếc Công chúa chỉ là trẻ con, hoàng đế sẽkhông nói với nàng ta loại bí mật này.Không thì hắn tự đi điều tra một chút xem rốt cục là như thế nào? Bỗng nhiên.Liễu Bình dừng bước chân.Chỉ thấy cuối đường phố phía trước xuất hiện một người.Đó là một nam nhân mặc một bộ hắc y, trên đầu hiện lên một hàng chữ nhỏ:“Hỗn hợp thể thần linh, sinh mệnh Kỳ Quỷ hỗn loạn."Nam nhân nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, nhẹ nhàng nói: “Tìm được ngườirồi."Liễu Bình không cần nghĩ ngợi đã rút “Đấu Trường Hư Không Thành Giới"ra rồi vứt nó ra ngoài.Phanh! Thẻ bài phát ra một tiếng vang nhỏ.Một thế giới trong gương thuộc về thế giới chân thật lập tức được sinh ra, baobọc hai người vào bên trong."Nhìn ngươi hình như là đến từ phong ấn."Liễu Bình nói."Đúng vậy, con đường đi ra cực kỳ khó đi, lực sát thương của phong ấn quá lớn,chúng ta không thể không tập trung tất cả sức mạnh Kỳ Quỷ để đối khángphong ấn, nhưng cho dù như vậy, cuối cùng cũng chỉ có hai ta thành công chạyra khỏi phong ấn."Nam nhân nói.Ở phía sau hắn ta, một cục thịt phồng lên cao cao, hóa thành một nữ nhân vàmột bộ xương khô.Ba sinh mệnh Kỳ Quỷ.Trong quá trình xuyên qua phong ấn, bọn họ dung hợp thành một tồn tại hết sứcđộc đáo."Ta thực đồng tình đối với hoàn cảnh của các ngươi, nhưng vì sao các ngươimuốn tới tìm ta?"Liễu Bình hỏi.Nữ nhân dựa vào vai nam nhân, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì chúng ta phụng mệnhtiến đến lấy đầu của ngươi."Oanh -- Hai mắt ả ta bắn ra một ánh hào quang, trực tiếp đánh vào hư khôngngay trước mặt Liễu Bình.Toàn bộ kinh thành lập tức hóa thành tro bụi.Liễu Bình lại lành lặn không tổn hao gì, không bị bất cứ tổn thương nào.- -Vỏđao Trần Ngọc Luân Chuyển."Luân chuyển.""-- Không bị bất cứ tổn thương nhất định sẽ trúng nào đánh trúng, tất cả tổnthương được thuật phòng ngự hoặc vật phòng ngự gánh chịu trước."Liễu Bình ấn tay lên vỏ đao, mở miệng nói: “Trùng hợp đấy, phía ta cũng cógiúp đỡ."Phát động Hư Thần! Chỉ thấy một bóng mờ hình người đi ra từ sau lưng LiễuBình, cùng hắn nhìn về phía sinh mệnh hỗn hợp thể Kỳ Quỷ ở đối diện."Ta muốn nói trước một câu, ta đã hiểu rõ rất nhiều quy tắc Kỳ Quỷ, chỉ dựavào ba người là không giết được ta, không bằng chúng ta bắt tay giảng hòa?"Liễu Bình nói.Nam nhân, nữ nhân và bộ xương khô đối diện nhìn chằm chằm vào hắn và bóngmờ bên cạnh hắn.Bộ xương khô há mồm phun ra một làn sương mù xanh lè cuồn cuộn.Nhưng sương mù xanh còn chưa bay vút lên thì bóng mờ bên cạnh Liễu Bìnhlập tức và cười lạnh nói: “Vạn Vật Tiêu Ma."
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Đinh! Một tiếng vang thanh thúy quanh quẩn bên tai Liễu Bình.Hắn tạm dừng, sau đó tiếp tục pha trà cho sự tôn ngồi ở đối diện.Chưởng môn Bách Linh Quan là Lý Càn Dương, và mấy vị trưởng lão trongmôn đang ngồi vây quanh cái bàn, Liễu Bình thì ngồi ở đầu dưới."Con ở trong cung cảm thấy thế nào?"Lý Càn Dương hỏi."Mọi chuyện đều ổn."Liễu Bình nói."Vậy là tốt rồi,"Lý Càn Dương uống ngụm trà, “Chuyện tru ma đã kết thúc, chúng ta phải vềson môn, con có việc gì có thể viết thư gửi lại đây, mỗi cuối năm chúng ta cũngtới hoàng cung gặp mặt Thánh Thượng, đến lúc đó còn có thể gặp mặt.""Vâng, sư tôn."Liễu Bình đặt một cái túi nhỏ lên trên bàn, đẩy đến trước mặt Lý Càn Dương."Đây là cái gì?""Đệ tử giết một tà vật, lục soát được chút tài bảo từ trên người nó."Cái túi được mở ra.Chỉ thấy bên trong là từng thỏi từng thỏi vàng ròng.Các vị trưởng lão quay mặt nhìn nhau, nhịn không được đều cười rộ lên."Con không có hứng thú với tiền tài, hơn nữa trong kinh thành cũng không cầndùng đến tiền, xin sư tôn cầm đi trợ cấp tông môn, nhìn xem có chỗ nào dùngđược đến không?"Liễu Bình giải thích.Không cần dùng đến? Ở nơi như kinh thành này mà sao không cần dùng tiềnchứ! Tiểu tử này vẫn quá đơn thuần.Nhưng nhìn dáng vẻ này, vẫn có thể thấy được một tấm lòng chân thành.Chúng trưởng lão yên lặng suy nghĩ trong lòng, không khỏi cẩn thận quan sát vẻmặt của Liễu Bình.Liễu Bình thật sự không sao cả, hắn nghĩ mọi người trong môn phái phải đi, vìthế mới lấy tiền ra.Hắn nhìn lại hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt thỉnh thoảng lại hiện ra một lần: “TrườngXuân Thai đổi tri thức cắt móng ngựa từ Quyển Sách Đáy Biển, giao phó haimươi lượng hoàng kim."ổ ể ể"Triệu Đào đổi tri thức xử lý bệnh thương hàn từ Quyển Sách Đáy Biển, giaophó mười lăm lượng hoàng kim.""Mã Minh đổi tri thức cấu trúc xe ngựa từ Quyển Sách Đáy Biển, giao phómười lượng hoàng kim."Thật đó.Tiền tài chỉ là phù du thôi.Ta có quá nhiều.Vẻ mặt Liễu Bình thật thản nhiên, căn bản không nhìn cả đống vàng thỏi trênbàn kia cái nào.Mọi người đều là người từng trải, thấy vẻ mặt hắn không có chút làm bộ nào thìlúc này mới chậm rãi tin phục."Không hổ là đệ tử chưởng môn, mới vào hoàng cung đã trở thành thị vệ bêncạnh Công chúa, còn giết tà vật, trợ cấp thêm nhiều chi phí sinh hoạt như vậycho tông môn."Một vị trưởng lão cười nói.Lý Càn Dương nhìn Liễu Bình, cũng cảm thấy thật vừa lòng.Tiểu tử này nhanh nhạy, thiên tư lại cao, vận mệnh cũng không tồi, ngoài ra cònđi theo bên cạnh huyết mạch duy nhất của hoàng thất tương lai Công chúa lớnlên thì nhất định sẽ nhớ phần tình nghĩa này-- Toàn bộ tông môn từ trưởng lãođến đệ tử ai cũng chịu phục hắn.Hiện giờ đã hoà hợp êm thấm, tương lai chờ hắn trưởng thành, đề danh hắn làmngười kế nhiệm chưởng môn thì nhất định sẽ không bị ai dị nghị.Tâm tình Lý Càn Dương rất tốt, đưa mắt ra hiệu với các vị trưởng lão.Chúng trưởng lão đứng dậy ra khỏi ghế lô, đóng cửa lại, phụ trách cảnh giới ởbên ngoài."Sư phụ có việc gì muốn nói sao?"Liễu Bình khó hỉu mà nói."Đúng vậy, ban đầu muốn chờ con trưởng thành thêm mấy năm, nhưng hiện tạixem ra, còn không bằng nói cho con trước, để ít nhất con cũng có chuẩn bị sẵn."Lý Càn Dương nói."Mời sư phụ nói."Liễu Bình nói.Lý Càn Dương hạ giọng mà nói: “Hoàng thất nắm giữ một con đường thôngthiên.""Con đường thông thiên?"Liễu Bình kinh ngạc lặp lại.ể ế ấ ề ể ế"Đúng vậy, nghe nói con đường kia có thể đi đến rất nhiều nơi không thể biết,chỉ có huyết mạch hoàng thất mới có thể mở ra con đường kia."Lý Càn Dương nói."Thật không thể tưởng tượng."Liễu Bình nói."Nhớ lấy, nhất định phải tạo quan hệ tốt với Công chúa, nếu tương lai có ngàythế giới lại gặp đại nạn lần nữa thì ít nhất hoàng thất có thể mang chúng ta đàotẩu."Lý Càn Dương nói."Đã rõ."Liễu Bình nói.Người của Bách Linh Quan đi rồi.Liễu Bình ra khỏi tửu lầu, trên mặt mang theo nét trầm tư.Con đường thông thiên -- Đáng tiếc Công chúa chỉ là trẻ con, hoàng đế sẽkhông nói với nàng ta loại bí mật này.Không thì hắn tự đi điều tra một chút xem rốt cục là như thế nào? Bỗng nhiên.Liễu Bình dừng bước chân.Chỉ thấy cuối đường phố phía trước xuất hiện một người.Đó là một nam nhân mặc một bộ hắc y, trên đầu hiện lên một hàng chữ nhỏ:“Hỗn hợp thể thần linh, sinh mệnh Kỳ Quỷ hỗn loạn."Nam nhân nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, nhẹ nhàng nói: “Tìm được ngườirồi."Liễu Bình không cần nghĩ ngợi đã rút “Đấu Trường Hư Không Thành Giới"ra rồi vứt nó ra ngoài.Phanh! Thẻ bài phát ra một tiếng vang nhỏ.Một thế giới trong gương thuộc về thế giới chân thật lập tức được sinh ra, baobọc hai người vào bên trong."Nhìn ngươi hình như là đến từ phong ấn."Liễu Bình nói."Đúng vậy, con đường đi ra cực kỳ khó đi, lực sát thương của phong ấn quá lớn,chúng ta không thể không tập trung tất cả sức mạnh Kỳ Quỷ để đối khángphong ấn, nhưng cho dù như vậy, cuối cùng cũng chỉ có hai ta thành công chạyra khỏi phong ấn."Nam nhân nói.Ở phía sau hắn ta, một cục thịt phồng lên cao cao, hóa thành một nữ nhân vàmột bộ xương khô.Ba sinh mệnh Kỳ Quỷ.Trong quá trình xuyên qua phong ấn, bọn họ dung hợp thành một tồn tại hết sứcđộc đáo."Ta thực đồng tình đối với hoàn cảnh của các ngươi, nhưng vì sao các ngươimuốn tới tìm ta?"Liễu Bình hỏi.Nữ nhân dựa vào vai nam nhân, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì chúng ta phụng mệnhtiến đến lấy đầu của ngươi."Oanh -- Hai mắt ả ta bắn ra một ánh hào quang, trực tiếp đánh vào hư khôngngay trước mặt Liễu Bình.Toàn bộ kinh thành lập tức hóa thành tro bụi.Liễu Bình lại lành lặn không tổn hao gì, không bị bất cứ tổn thương nào.- -Vỏđao Trần Ngọc Luân Chuyển."Luân chuyển.""-- Không bị bất cứ tổn thương nhất định sẽ trúng nào đánh trúng, tất cả tổnthương được thuật phòng ngự hoặc vật phòng ngự gánh chịu trước."Liễu Bình ấn tay lên vỏ đao, mở miệng nói: “Trùng hợp đấy, phía ta cũng cógiúp đỡ."Phát động Hư Thần! Chỉ thấy một bóng mờ hình người đi ra từ sau lưng LiễuBình, cùng hắn nhìn về phía sinh mệnh hỗn hợp thể Kỳ Quỷ ở đối diện."Ta muốn nói trước một câu, ta đã hiểu rõ rất nhiều quy tắc Kỳ Quỷ, chỉ dựavào ba người là không giết được ta, không bằng chúng ta bắt tay giảng hòa?"Liễu Bình nói.Nam nhân, nữ nhân và bộ xương khô đối diện nhìn chằm chằm vào hắn và bóngmờ bên cạnh hắn.Bộ xương khô há mồm phun ra một làn sương mù xanh lè cuồn cuộn.Nhưng sương mù xanh còn chưa bay vút lên thì bóng mờ bên cạnh Liễu Bìnhlập tức và cười lạnh nói: “Vạn Vật Tiêu Ma."
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Đinh! Một tiếng vang thanh thúy quanh quẩn bên tai Liễu Bình.Hắn tạm dừng, sau đó tiếp tục pha trà cho sự tôn ngồi ở đối diện.Chưởng môn Bách Linh Quan là Lý Càn Dương, và mấy vị trưởng lão trongmôn đang ngồi vây quanh cái bàn, Liễu Bình thì ngồi ở đầu dưới."Con ở trong cung cảm thấy thế nào?"Lý Càn Dương hỏi."Mọi chuyện đều ổn."Liễu Bình nói."Vậy là tốt rồi,"Lý Càn Dương uống ngụm trà, “Chuyện tru ma đã kết thúc, chúng ta phải vềson môn, con có việc gì có thể viết thư gửi lại đây, mỗi cuối năm chúng ta cũngtới hoàng cung gặp mặt Thánh Thượng, đến lúc đó còn có thể gặp mặt.""Vâng, sư tôn."Liễu Bình đặt một cái túi nhỏ lên trên bàn, đẩy đến trước mặt Lý Càn Dương."Đây là cái gì?""Đệ tử giết một tà vật, lục soát được chút tài bảo từ trên người nó."Cái túi được mở ra.Chỉ thấy bên trong là từng thỏi từng thỏi vàng ròng.Các vị trưởng lão quay mặt nhìn nhau, nhịn không được đều cười rộ lên."Con không có hứng thú với tiền tài, hơn nữa trong kinh thành cũng không cầndùng đến tiền, xin sư tôn cầm đi trợ cấp tông môn, nhìn xem có chỗ nào dùngđược đến không?"Liễu Bình giải thích.Không cần dùng đến? Ở nơi như kinh thành này mà sao không cần dùng tiềnchứ! Tiểu tử này vẫn quá đơn thuần.Nhưng nhìn dáng vẻ này, vẫn có thể thấy được một tấm lòng chân thành.Chúng trưởng lão yên lặng suy nghĩ trong lòng, không khỏi cẩn thận quan sát vẻmặt của Liễu Bình.Liễu Bình thật sự không sao cả, hắn nghĩ mọi người trong môn phái phải đi, vìthế mới lấy tiền ra.Hắn nhìn lại hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt thỉnh thoảng lại hiện ra một lần: “TrườngXuân Thai đổi tri thức cắt móng ngựa từ Quyển Sách Đáy Biển, giao phó haimươi lượng hoàng kim."ổ ể ể"Triệu Đào đổi tri thức xử lý bệnh thương hàn từ Quyển Sách Đáy Biển, giaophó mười lăm lượng hoàng kim.""Mã Minh đổi tri thức cấu trúc xe ngựa từ Quyển Sách Đáy Biển, giao phómười lượng hoàng kim."Thật đó.Tiền tài chỉ là phù du thôi.Ta có quá nhiều.Vẻ mặt Liễu Bình thật thản nhiên, căn bản không nhìn cả đống vàng thỏi trênbàn kia cái nào.Mọi người đều là người từng trải, thấy vẻ mặt hắn không có chút làm bộ nào thìlúc này mới chậm rãi tin phục."Không hổ là đệ tử chưởng môn, mới vào hoàng cung đã trở thành thị vệ bêncạnh Công chúa, còn giết tà vật, trợ cấp thêm nhiều chi phí sinh hoạt như vậycho tông môn."Một vị trưởng lão cười nói.Lý Càn Dương nhìn Liễu Bình, cũng cảm thấy thật vừa lòng.Tiểu tử này nhanh nhạy, thiên tư lại cao, vận mệnh cũng không tồi, ngoài ra cònđi theo bên cạnh huyết mạch duy nhất của hoàng thất tương lai Công chúa lớnlên thì nhất định sẽ nhớ phần tình nghĩa này-- Toàn bộ tông môn từ trưởng lãođến đệ tử ai cũng chịu phục hắn.Hiện giờ đã hoà hợp êm thấm, tương lai chờ hắn trưởng thành, đề danh hắn làmngười kế nhiệm chưởng môn thì nhất định sẽ không bị ai dị nghị.Tâm tình Lý Càn Dương rất tốt, đưa mắt ra hiệu với các vị trưởng lão.Chúng trưởng lão đứng dậy ra khỏi ghế lô, đóng cửa lại, phụ trách cảnh giới ởbên ngoài."Sư phụ có việc gì muốn nói sao?"Liễu Bình khó hỉu mà nói."Đúng vậy, ban đầu muốn chờ con trưởng thành thêm mấy năm, nhưng hiện tạixem ra, còn không bằng nói cho con trước, để ít nhất con cũng có chuẩn bị sẵn."Lý Càn Dương nói."Mời sư phụ nói."Liễu Bình nói.Lý Càn Dương hạ giọng mà nói: “Hoàng thất nắm giữ một con đường thôngthiên.""Con đường thông thiên?"Liễu Bình kinh ngạc lặp lại.ể ế ấ ề ể ế"Đúng vậy, nghe nói con đường kia có thể đi đến rất nhiều nơi không thể biết,chỉ có huyết mạch hoàng thất mới có thể mở ra con đường kia."Lý Càn Dương nói."Thật không thể tưởng tượng."Liễu Bình nói."Nhớ lấy, nhất định phải tạo quan hệ tốt với Công chúa, nếu tương lai có ngàythế giới lại gặp đại nạn lần nữa thì ít nhất hoàng thất có thể mang chúng ta đàotẩu."Lý Càn Dương nói."Đã rõ."Liễu Bình nói.Người của Bách Linh Quan đi rồi.Liễu Bình ra khỏi tửu lầu, trên mặt mang theo nét trầm tư.Con đường thông thiên -- Đáng tiếc Công chúa chỉ là trẻ con, hoàng đế sẽkhông nói với nàng ta loại bí mật này.Không thì hắn tự đi điều tra một chút xem rốt cục là như thế nào? Bỗng nhiên.Liễu Bình dừng bước chân.Chỉ thấy cuối đường phố phía trước xuất hiện một người.Đó là một nam nhân mặc một bộ hắc y, trên đầu hiện lên một hàng chữ nhỏ:“Hỗn hợp thể thần linh, sinh mệnh Kỳ Quỷ hỗn loạn."Nam nhân nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, nhẹ nhàng nói: “Tìm được ngườirồi."Liễu Bình không cần nghĩ ngợi đã rút “Đấu Trường Hư Không Thành Giới"ra rồi vứt nó ra ngoài.Phanh! Thẻ bài phát ra một tiếng vang nhỏ.Một thế giới trong gương thuộc về thế giới chân thật lập tức được sinh ra, baobọc hai người vào bên trong."Nhìn ngươi hình như là đến từ phong ấn."Liễu Bình nói."Đúng vậy, con đường đi ra cực kỳ khó đi, lực sát thương của phong ấn quá lớn,chúng ta không thể không tập trung tất cả sức mạnh Kỳ Quỷ để đối khángphong ấn, nhưng cho dù như vậy, cuối cùng cũng chỉ có hai ta thành công chạyra khỏi phong ấn."Nam nhân nói.Ở phía sau hắn ta, một cục thịt phồng lên cao cao, hóa thành một nữ nhân vàmột bộ xương khô.Ba sinh mệnh Kỳ Quỷ.Trong quá trình xuyên qua phong ấn, bọn họ dung hợp thành một tồn tại hết sứcđộc đáo."Ta thực đồng tình đối với hoàn cảnh của các ngươi, nhưng vì sao các ngươimuốn tới tìm ta?"Liễu Bình hỏi.Nữ nhân dựa vào vai nam nhân, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì chúng ta phụng mệnhtiến đến lấy đầu của ngươi."Oanh -- Hai mắt ả ta bắn ra một ánh hào quang, trực tiếp đánh vào hư khôngngay trước mặt Liễu Bình.Toàn bộ kinh thành lập tức hóa thành tro bụi.Liễu Bình lại lành lặn không tổn hao gì, không bị bất cứ tổn thương nào.- -Vỏđao Trần Ngọc Luân Chuyển."Luân chuyển.""-- Không bị bất cứ tổn thương nhất định sẽ trúng nào đánh trúng, tất cả tổnthương được thuật phòng ngự hoặc vật phòng ngự gánh chịu trước."Liễu Bình ấn tay lên vỏ đao, mở miệng nói: “Trùng hợp đấy, phía ta cũng cógiúp đỡ."Phát động Hư Thần! Chỉ thấy một bóng mờ hình người đi ra từ sau lưng LiễuBình, cùng hắn nhìn về phía sinh mệnh hỗn hợp thể Kỳ Quỷ ở đối diện."Ta muốn nói trước một câu, ta đã hiểu rõ rất nhiều quy tắc Kỳ Quỷ, chỉ dựavào ba người là không giết được ta, không bằng chúng ta bắt tay giảng hòa?"Liễu Bình nói.Nam nhân, nữ nhân và bộ xương khô đối diện nhìn chằm chằm vào hắn và bóngmờ bên cạnh hắn.Bộ xương khô há mồm phun ra một làn sương mù xanh lè cuồn cuộn.Nhưng sương mù xanh còn chưa bay vút lên thì bóng mờ bên cạnh Liễu Bìnhlập tức và cười lạnh nói: “Vạn Vật Tiêu Ma."