"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 660: Thành phố dưới lòng đất, ảo thuật gia, nữ anh

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Ngươi an toàn?"Nữ anh hỏi."Đúng vậy."Liễu Bình nói."Rất tốt, vậy ba chúng ta cũng an toàn."Nữ anh nói Liễu Bình thở hổn hển, sau đó bể nữ anh lên.Hắn đi ra khỏi phế tích rồi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đây là một loạt nhữngngôi nhà cao tầng sớm đã hoang phế.Trên con đường bên ngoài nhà lầu, các loại ô tô nằm tứ tung ngang dọc.tô sớm đã rỉ sét loang lổ.Không có một bóng người."Không đúng, ta nhớ cả thế giới đều bị hủy diệt, tại sao còn có nơi như vậy tồntại?"Nữ anh hỏi.Liễu Bình không lên tiếng, chỉ ngồi xổm trước một chiếc ô tô để nhìn kỹ, lại đidọc theo hai bên con đường, dạo lòng vòng quanh các căn nhà bỏ hoang."Phong cách văn minh của nơi này rõ ràng không giống với thế giới chân thật,nó càng giống thế giới phong ấn."Liễu Bình nói.Thế giới chân thật phát triển theo hướng Võ Đạo Trắc, ra đời nguyên tố loại võhọc.Trong thế giới phong ấn, xã hội nhân loại đi theo hướng văn minh Khoa KỹTrắc, bắt đầu sử dụng súng ống."Ý của ngươi, Kẻ cầm dù kia cũng không hủy diệt thế giới phong ấn?"Nữ anh hỏi.Liễu Bình nói: “Ta cũng không rõ vì sao nó để lại một thế giới như vậy, hơn nữa-- Hình như có người sống --"Câu nói vừa dứt.Chỗ ngã quẹo phía trước bỗng xuất hiện vài người.Trong tay bọn họ cầm rìu và trường côn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào LiễuBình -- và nữ anh trong lòng hắn."Giao hết đồ ăn ra đây, còn nữa, để lại cả đứa trẻ đó luôn."ầ ầ ầ ắTráng hán đầu trọc cầm đầu nắm rìu, mở miệng nói.Liễu Bình lui về phía sau vài bước.Ai ngờ cách phía sau hắn không xa có bảy tám nam nữ cũng chui ra, ngăn chặnđường lui.Liễu Bình nhìn một vòng, như suy tư gì mà nói: “Những người này là nhân loạisống sót trong thành phố Vô Tận."Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ nhanh chóng nhảy ra, hiện ra trước mắt hắn:“Pháp tắc Địa, Thủy, Hỏa, Phong hội tụ lại với nhau, đưa ra báo động trước vớibổn danh sách.""Thế giới này chỉ cho phép sử dụng sức mạnh Khoa Kỹ Trắc.""Trừ sức mạnh Kỳ Quỷ của Kẻ cầm dù ra thì không thể sử dụng bất cứ sứcmạnh loại hình nào khác trong thế giới này, nếu không sẽ lập tức đánh thức Kẻcầm dù.""-- Nơi này đã trở thành một cái bẫy thật lớn."Liễu Bình liếc một cái đã xem xong, trong lòng lập tức hiểu ra.Thì ra Kẻ cầm dù biến nơi này thành một cái bẫy, một khi phóng thích bất cứsức mạnh Kỳ Quỷ nào không thuộc về nó thì sẽ lập tức đánh thức nó.Nói như vậy, hắn không thể dùng đến cả thẻ bài và những sức mạnh khác.Hắn đang nghĩ ngợi thì nữ anh trong tã lót bỗng truyền âm: “Liễu Bình, ta đóibụng.""Được, ta kiếm đồ ăn cho ngươi, tiện thể nói một tiếng, người đừng phóng thíchbất cứ thuật pháp nào."Liễu Bình nói."Vì sao?"Nữ anh hỏi."Nơi này đã trở thành một cái mạng nhện, bất cứ dao động sức mạnh nào khôngphải do Khoa Kỹ Trắc tạo thành đều sẽ khiến Kẻ cầm dù chú ý."Liễu Bình nói."Được rồi, ta đói bụng."Nữ anh lại cường điệu lần nữa.Liễu Bình thoáng trầm mặc.- - May mà hắn hấp thu một loại sức mạnh của Kẻcầm dù.Loại sức mạnh này nảy sinh trong cơ thể hắn, hiện giờ đã diễn hóa ra chứcnghiệp “Ảo thuật gia”.Nhưng đối phó với những người trước mắt này... Còn chưa cần dùng đến sứcmạnh Kỳ Quỷ.ễ ấ ố ẳLiễu Bình nhìn lại mấy người đối diện, mở miệng nói: “Hẳn những người nàycó đồ ăn, tiện thể chúng ta còn có thể xem bọn họ sống như thế nào."Hắn đi thẳng về hướng bọn họ.Những người đó thấy thế thì thoáng trầm mặc, sau đó bỗng cười ha ha lên."Thằng nhãi ranh, người cảm thấy mình rất lợi hại?"Tráng hán đầu trọc cầm đầu nói."Cũng không phải, ta chỉ muốn dựa vào công phu quyền cước để kiếm miếngcơm ăn."Liễu Bình cười nói."Vậy ngươi tính toán sai rồi."Tráng hán đầu trọc ném rìu cho người bên cạnh, móc ra một khẩu súng lục từbên hông.Tiếng cười vang của mọi người càng vang dội."Lão đại của chúng ta có súng!"Một nam tử thon gầy nói.Quả nhiên Liễu Bình đã dừng bước, rất hứng thú mà nói: “Thì ra là thế, đây làát chủ bài của các ngươi sao? Thật tốt quá, xin các vị nhìn kỹ khẩu súng trongtay hắn, ta mời các người cùng chúng kiến cảnh tượng sau đây."Hắn một tay ôm nữ anh, tay còn lại rút ra một cây súng lục từ trong ngực ra."Ngươi cũng có súng?"Vẻ mặt tráng hán đầu trọc trầm xuống."Đúng vậy, ta thật sự có súng, nhưng người không có."Liễu Bình nói.Tráng hán đầu trọc nhìn lại tay mình, chỉ thấy khẩu súng trong tay gã đã biếnthành một cái lon nát.Liễu Bình giơ súng lên, chỉ vào gã và nói: “Đã đói bụng, kiếm chút đồ ăn tớiđây, cảm ơn."Nửa giờ sau.Liễu Bình ngồi trước đống lửa, đang đút một hộp sữa bò cho nữ anh trong lòng.Phía đối diện, tráng hán đầu trọc thật cẩn thận mà đưa một lọ rượu mạnh qua."Đã đắc tội nhiều, hy vọng ngài đừng để trong lòng."Gã nói.Liễu Bình cười cười, đặt rượu mạnh lên cái ghế bên cạnh rồi mở miệng nói:“Đừng khẩn trương, chúng ta ăn một chút rồi sẽ rời đi –– Đúng rồi, các ngươikiếm được đồ ăn từ đâu?"Tráng hán đầu trọc nói: “Mua.""Các ngươi ở nơi nào?"Liễu Bình hỏi."Dưới đất."Tráng hán đầu trọc đáp hs đương nhiên."Dưới đất? Nơi nào?"Liễu Bình truy vấn."Chính là thành phố dưới lòng đất."Tráng hán đầu trọc nói.Liễu Bình: “..."Nếu hắn còn có thể dùng thuật sưu hồn của Tu Hành Trắc thì tốt biết bao, giaolưu như vậy thật lãng phí thời gian.Hắn lại nhìn bên cạnh tráng hán đầu trọc, chỉ thấy ánh mắt của nam tử thon gầytrước đó đang đảo quanh, hình như cũng nhìn không được."Ngươi tới nói."Liễu Bình chỉ vào gã và nói.Nam tử thon gầy cung kính nói: “Chúng ta đến từ trại chăn nuôi thành phố số bamươi bảy dưới lòng đất, có lẽ ngài cũng đoán được, chúng ta vốn là công nhânchăn nuôi, lần này muốn lên mặt đất thu thập vật tư, tiện thể nhìn xem có thểphát tài một chút hay không."Thành phố dưới lòng đất..."Các ngươi tính khi nào trở về thành phố dưới lòng đất?"Liễu Bình hỏi."Trước khi trời tối phải trở về, nếu không mấy thứ kia đi ra thì hoàn toàn khôngcòn đường sống."Nam tử thon gầy đáp.Mấy thứ kia lại là cái gì? Hiện tại không tiện hỏi lắm, chờ lát nữa hắn xem mộtcái là biết."Các vị, có thể dẫn ta đi đến thành phố số ba mươi bảy dưới lòng đất không?"Liễu Bình hỏi."Được, chỉ cần ngài đi theo chúng ta thì không cần lo vấn đề an toàn trong buổitối hôm nay."Nam tử thon gầy nói."Được, vậy ta và các ngươi đi đến thành phố dưới lòng đất, nhưng sau đó ta sẽlập tức tách khỏi các ngươi, sẽ không mang đến bất cứ phiền phức gì cho cácngươi."Liễu Bình nói.ắHắn nhìn nhìn nữ anh trong lòng.Nữ anh đã uống sữa no rồi, lúc này nàng ta nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ."Thủy Thụ, ngươi làm đồng minh như vậy đó à?"Hắn không nhịn được mà truyền âm."Thủy Thụ đã ngủ, ta là Linh của Hoa Tình Không."Nữ anh đáp lại."..."Liễu Bình.Nam tử đầu trọc nhìn thoáng qua không trung bên ngoài phế tích và nói: “Sắctrời đã không còn sớm.""Vậy chúng ta đi."Liễu Bình nói.Bọn họ sôi nổi đứng dậy, dẫn theo hắn đi ra phía ngoài.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Ngươi an toàn?"Nữ anh hỏi."Đúng vậy."Liễu Bình nói."Rất tốt, vậy ba chúng ta cũng an toàn."Nữ anh nói Liễu Bình thở hổn hển, sau đó bể nữ anh lên.Hắn đi ra khỏi phế tích rồi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đây là một loạt nhữngngôi nhà cao tầng sớm đã hoang phế.Trên con đường bên ngoài nhà lầu, các loại ô tô nằm tứ tung ngang dọc.tô sớm đã rỉ sét loang lổ.Không có một bóng người."Không đúng, ta nhớ cả thế giới đều bị hủy diệt, tại sao còn có nơi như vậy tồntại?"Nữ anh hỏi.Liễu Bình không lên tiếng, chỉ ngồi xổm trước một chiếc ô tô để nhìn kỹ, lại đidọc theo hai bên con đường, dạo lòng vòng quanh các căn nhà bỏ hoang."Phong cách văn minh của nơi này rõ ràng không giống với thế giới chân thật,nó càng giống thế giới phong ấn."Liễu Bình nói.Thế giới chân thật phát triển theo hướng Võ Đạo Trắc, ra đời nguyên tố loại võhọc.Trong thế giới phong ấn, xã hội nhân loại đi theo hướng văn minh Khoa KỹTrắc, bắt đầu sử dụng súng ống."Ý của ngươi, Kẻ cầm dù kia cũng không hủy diệt thế giới phong ấn?"Nữ anh hỏi.Liễu Bình nói: “Ta cũng không rõ vì sao nó để lại một thế giới như vậy, hơn nữa-- Hình như có người sống --"Câu nói vừa dứt.Chỗ ngã quẹo phía trước bỗng xuất hiện vài người.Trong tay bọn họ cầm rìu và trường côn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào LiễuBình -- và nữ anh trong lòng hắn."Giao hết đồ ăn ra đây, còn nữa, để lại cả đứa trẻ đó luôn."ầ ầ ầ ắTráng hán đầu trọc cầm đầu nắm rìu, mở miệng nói.Liễu Bình lui về phía sau vài bước.Ai ngờ cách phía sau hắn không xa có bảy tám nam nữ cũng chui ra, ngăn chặnđường lui.Liễu Bình nhìn một vòng, như suy tư gì mà nói: “Những người này là nhân loạisống sót trong thành phố Vô Tận."Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ nhanh chóng nhảy ra, hiện ra trước mắt hắn:“Pháp tắc Địa, Thủy, Hỏa, Phong hội tụ lại với nhau, đưa ra báo động trước vớibổn danh sách.""Thế giới này chỉ cho phép sử dụng sức mạnh Khoa Kỹ Trắc.""Trừ sức mạnh Kỳ Quỷ của Kẻ cầm dù ra thì không thể sử dụng bất cứ sứcmạnh loại hình nào khác trong thế giới này, nếu không sẽ lập tức đánh thức Kẻcầm dù.""-- Nơi này đã trở thành một cái bẫy thật lớn."Liễu Bình liếc một cái đã xem xong, trong lòng lập tức hiểu ra.Thì ra Kẻ cầm dù biến nơi này thành một cái bẫy, một khi phóng thích bất cứsức mạnh Kỳ Quỷ nào không thuộc về nó thì sẽ lập tức đánh thức nó.Nói như vậy, hắn không thể dùng đến cả thẻ bài và những sức mạnh khác.Hắn đang nghĩ ngợi thì nữ anh trong tã lót bỗng truyền âm: “Liễu Bình, ta đóibụng.""Được, ta kiếm đồ ăn cho ngươi, tiện thể nói một tiếng, người đừng phóng thíchbất cứ thuật pháp nào."Liễu Bình nói."Vì sao?"Nữ anh hỏi."Nơi này đã trở thành một cái mạng nhện, bất cứ dao động sức mạnh nào khôngphải do Khoa Kỹ Trắc tạo thành đều sẽ khiến Kẻ cầm dù chú ý."Liễu Bình nói."Được rồi, ta đói bụng."Nữ anh lại cường điệu lần nữa.Liễu Bình thoáng trầm mặc.- - May mà hắn hấp thu một loại sức mạnh của Kẻcầm dù.Loại sức mạnh này nảy sinh trong cơ thể hắn, hiện giờ đã diễn hóa ra chứcnghiệp “Ảo thuật gia”.Nhưng đối phó với những người trước mắt này... Còn chưa cần dùng đến sứcmạnh Kỳ Quỷ.ễ ấ ố ẳLiễu Bình nhìn lại mấy người đối diện, mở miệng nói: “Hẳn những người nàycó đồ ăn, tiện thể chúng ta còn có thể xem bọn họ sống như thế nào."Hắn đi thẳng về hướng bọn họ.Những người đó thấy thế thì thoáng trầm mặc, sau đó bỗng cười ha ha lên."Thằng nhãi ranh, người cảm thấy mình rất lợi hại?"Tráng hán đầu trọc cầm đầu nói."Cũng không phải, ta chỉ muốn dựa vào công phu quyền cước để kiếm miếngcơm ăn."Liễu Bình cười nói."Vậy ngươi tính toán sai rồi."Tráng hán đầu trọc ném rìu cho người bên cạnh, móc ra một khẩu súng lục từbên hông.Tiếng cười vang của mọi người càng vang dội."Lão đại của chúng ta có súng!"Một nam tử thon gầy nói.Quả nhiên Liễu Bình đã dừng bước, rất hứng thú mà nói: “Thì ra là thế, đây làát chủ bài của các ngươi sao? Thật tốt quá, xin các vị nhìn kỹ khẩu súng trongtay hắn, ta mời các người cùng chúng kiến cảnh tượng sau đây."Hắn một tay ôm nữ anh, tay còn lại rút ra một cây súng lục từ trong ngực ra."Ngươi cũng có súng?"Vẻ mặt tráng hán đầu trọc trầm xuống."Đúng vậy, ta thật sự có súng, nhưng người không có."Liễu Bình nói.Tráng hán đầu trọc nhìn lại tay mình, chỉ thấy khẩu súng trong tay gã đã biếnthành một cái lon nát.Liễu Bình giơ súng lên, chỉ vào gã và nói: “Đã đói bụng, kiếm chút đồ ăn tớiđây, cảm ơn."Nửa giờ sau.Liễu Bình ngồi trước đống lửa, đang đút một hộp sữa bò cho nữ anh trong lòng.Phía đối diện, tráng hán đầu trọc thật cẩn thận mà đưa một lọ rượu mạnh qua."Đã đắc tội nhiều, hy vọng ngài đừng để trong lòng."Gã nói.Liễu Bình cười cười, đặt rượu mạnh lên cái ghế bên cạnh rồi mở miệng nói:“Đừng khẩn trương, chúng ta ăn một chút rồi sẽ rời đi –– Đúng rồi, các ngươikiếm được đồ ăn từ đâu?"Tráng hán đầu trọc nói: “Mua.""Các ngươi ở nơi nào?"Liễu Bình hỏi."Dưới đất."Tráng hán đầu trọc đáp hs đương nhiên."Dưới đất? Nơi nào?"Liễu Bình truy vấn."Chính là thành phố dưới lòng đất."Tráng hán đầu trọc nói.Liễu Bình: “..."Nếu hắn còn có thể dùng thuật sưu hồn của Tu Hành Trắc thì tốt biết bao, giaolưu như vậy thật lãng phí thời gian.Hắn lại nhìn bên cạnh tráng hán đầu trọc, chỉ thấy ánh mắt của nam tử thon gầytrước đó đang đảo quanh, hình như cũng nhìn không được."Ngươi tới nói."Liễu Bình chỉ vào gã và nói.Nam tử thon gầy cung kính nói: “Chúng ta đến từ trại chăn nuôi thành phố số bamươi bảy dưới lòng đất, có lẽ ngài cũng đoán được, chúng ta vốn là công nhânchăn nuôi, lần này muốn lên mặt đất thu thập vật tư, tiện thể nhìn xem có thểphát tài một chút hay không."Thành phố dưới lòng đất..."Các ngươi tính khi nào trở về thành phố dưới lòng đất?"Liễu Bình hỏi."Trước khi trời tối phải trở về, nếu không mấy thứ kia đi ra thì hoàn toàn khôngcòn đường sống."Nam tử thon gầy đáp.Mấy thứ kia lại là cái gì? Hiện tại không tiện hỏi lắm, chờ lát nữa hắn xem mộtcái là biết."Các vị, có thể dẫn ta đi đến thành phố số ba mươi bảy dưới lòng đất không?"Liễu Bình hỏi."Được, chỉ cần ngài đi theo chúng ta thì không cần lo vấn đề an toàn trong buổitối hôm nay."Nam tử thon gầy nói."Được, vậy ta và các ngươi đi đến thành phố dưới lòng đất, nhưng sau đó ta sẽlập tức tách khỏi các ngươi, sẽ không mang đến bất cứ phiền phức gì cho cácngươi."Liễu Bình nói.ắHắn nhìn nhìn nữ anh trong lòng.Nữ anh đã uống sữa no rồi, lúc này nàng ta nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ."Thủy Thụ, ngươi làm đồng minh như vậy đó à?"Hắn không nhịn được mà truyền âm."Thủy Thụ đã ngủ, ta là Linh của Hoa Tình Không."Nữ anh đáp lại."..."Liễu Bình.Nam tử đầu trọc nhìn thoáng qua không trung bên ngoài phế tích và nói: “Sắctrời đã không còn sớm.""Vậy chúng ta đi."Liễu Bình nói.Bọn họ sôi nổi đứng dậy, dẫn theo hắn đi ra phía ngoài.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Ngươi an toàn?"Nữ anh hỏi."Đúng vậy."Liễu Bình nói."Rất tốt, vậy ba chúng ta cũng an toàn."Nữ anh nói Liễu Bình thở hổn hển, sau đó bể nữ anh lên.Hắn đi ra khỏi phế tích rồi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đây là một loạt nhữngngôi nhà cao tầng sớm đã hoang phế.Trên con đường bên ngoài nhà lầu, các loại ô tô nằm tứ tung ngang dọc.tô sớm đã rỉ sét loang lổ.Không có một bóng người."Không đúng, ta nhớ cả thế giới đều bị hủy diệt, tại sao còn có nơi như vậy tồntại?"Nữ anh hỏi.Liễu Bình không lên tiếng, chỉ ngồi xổm trước một chiếc ô tô để nhìn kỹ, lại đidọc theo hai bên con đường, dạo lòng vòng quanh các căn nhà bỏ hoang."Phong cách văn minh của nơi này rõ ràng không giống với thế giới chân thật,nó càng giống thế giới phong ấn."Liễu Bình nói.Thế giới chân thật phát triển theo hướng Võ Đạo Trắc, ra đời nguyên tố loại võhọc.Trong thế giới phong ấn, xã hội nhân loại đi theo hướng văn minh Khoa KỹTrắc, bắt đầu sử dụng súng ống."Ý của ngươi, Kẻ cầm dù kia cũng không hủy diệt thế giới phong ấn?"Nữ anh hỏi.Liễu Bình nói: “Ta cũng không rõ vì sao nó để lại một thế giới như vậy, hơn nữa-- Hình như có người sống --"Câu nói vừa dứt.Chỗ ngã quẹo phía trước bỗng xuất hiện vài người.Trong tay bọn họ cầm rìu và trường côn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào LiễuBình -- và nữ anh trong lòng hắn."Giao hết đồ ăn ra đây, còn nữa, để lại cả đứa trẻ đó luôn."ầ ầ ầ ắTráng hán đầu trọc cầm đầu nắm rìu, mở miệng nói.Liễu Bình lui về phía sau vài bước.Ai ngờ cách phía sau hắn không xa có bảy tám nam nữ cũng chui ra, ngăn chặnđường lui.Liễu Bình nhìn một vòng, như suy tư gì mà nói: “Những người này là nhân loạisống sót trong thành phố Vô Tận."Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ nhanh chóng nhảy ra, hiện ra trước mắt hắn:“Pháp tắc Địa, Thủy, Hỏa, Phong hội tụ lại với nhau, đưa ra báo động trước vớibổn danh sách.""Thế giới này chỉ cho phép sử dụng sức mạnh Khoa Kỹ Trắc.""Trừ sức mạnh Kỳ Quỷ của Kẻ cầm dù ra thì không thể sử dụng bất cứ sứcmạnh loại hình nào khác trong thế giới này, nếu không sẽ lập tức đánh thức Kẻcầm dù.""-- Nơi này đã trở thành một cái bẫy thật lớn."Liễu Bình liếc một cái đã xem xong, trong lòng lập tức hiểu ra.Thì ra Kẻ cầm dù biến nơi này thành một cái bẫy, một khi phóng thích bất cứsức mạnh Kỳ Quỷ nào không thuộc về nó thì sẽ lập tức đánh thức nó.Nói như vậy, hắn không thể dùng đến cả thẻ bài và những sức mạnh khác.Hắn đang nghĩ ngợi thì nữ anh trong tã lót bỗng truyền âm: “Liễu Bình, ta đóibụng.""Được, ta kiếm đồ ăn cho ngươi, tiện thể nói một tiếng, người đừng phóng thíchbất cứ thuật pháp nào."Liễu Bình nói."Vì sao?"Nữ anh hỏi."Nơi này đã trở thành một cái mạng nhện, bất cứ dao động sức mạnh nào khôngphải do Khoa Kỹ Trắc tạo thành đều sẽ khiến Kẻ cầm dù chú ý."Liễu Bình nói."Được rồi, ta đói bụng."Nữ anh lại cường điệu lần nữa.Liễu Bình thoáng trầm mặc.- - May mà hắn hấp thu một loại sức mạnh của Kẻcầm dù.Loại sức mạnh này nảy sinh trong cơ thể hắn, hiện giờ đã diễn hóa ra chứcnghiệp “Ảo thuật gia”.Nhưng đối phó với những người trước mắt này... Còn chưa cần dùng đến sứcmạnh Kỳ Quỷ.ễ ấ ố ẳLiễu Bình nhìn lại mấy người đối diện, mở miệng nói: “Hẳn những người nàycó đồ ăn, tiện thể chúng ta còn có thể xem bọn họ sống như thế nào."Hắn đi thẳng về hướng bọn họ.Những người đó thấy thế thì thoáng trầm mặc, sau đó bỗng cười ha ha lên."Thằng nhãi ranh, người cảm thấy mình rất lợi hại?"Tráng hán đầu trọc cầm đầu nói."Cũng không phải, ta chỉ muốn dựa vào công phu quyền cước để kiếm miếngcơm ăn."Liễu Bình cười nói."Vậy ngươi tính toán sai rồi."Tráng hán đầu trọc ném rìu cho người bên cạnh, móc ra một khẩu súng lục từbên hông.Tiếng cười vang của mọi người càng vang dội."Lão đại của chúng ta có súng!"Một nam tử thon gầy nói.Quả nhiên Liễu Bình đã dừng bước, rất hứng thú mà nói: “Thì ra là thế, đây làát chủ bài của các ngươi sao? Thật tốt quá, xin các vị nhìn kỹ khẩu súng trongtay hắn, ta mời các người cùng chúng kiến cảnh tượng sau đây."Hắn một tay ôm nữ anh, tay còn lại rút ra một cây súng lục từ trong ngực ra."Ngươi cũng có súng?"Vẻ mặt tráng hán đầu trọc trầm xuống."Đúng vậy, ta thật sự có súng, nhưng người không có."Liễu Bình nói.Tráng hán đầu trọc nhìn lại tay mình, chỉ thấy khẩu súng trong tay gã đã biếnthành một cái lon nát.Liễu Bình giơ súng lên, chỉ vào gã và nói: “Đã đói bụng, kiếm chút đồ ăn tớiđây, cảm ơn."Nửa giờ sau.Liễu Bình ngồi trước đống lửa, đang đút một hộp sữa bò cho nữ anh trong lòng.Phía đối diện, tráng hán đầu trọc thật cẩn thận mà đưa một lọ rượu mạnh qua."Đã đắc tội nhiều, hy vọng ngài đừng để trong lòng."Gã nói.Liễu Bình cười cười, đặt rượu mạnh lên cái ghế bên cạnh rồi mở miệng nói:“Đừng khẩn trương, chúng ta ăn một chút rồi sẽ rời đi –– Đúng rồi, các ngươikiếm được đồ ăn từ đâu?"Tráng hán đầu trọc nói: “Mua.""Các ngươi ở nơi nào?"Liễu Bình hỏi."Dưới đất."Tráng hán đầu trọc đáp hs đương nhiên."Dưới đất? Nơi nào?"Liễu Bình truy vấn."Chính là thành phố dưới lòng đất."Tráng hán đầu trọc nói.Liễu Bình: “..."Nếu hắn còn có thể dùng thuật sưu hồn của Tu Hành Trắc thì tốt biết bao, giaolưu như vậy thật lãng phí thời gian.Hắn lại nhìn bên cạnh tráng hán đầu trọc, chỉ thấy ánh mắt của nam tử thon gầytrước đó đang đảo quanh, hình như cũng nhìn không được."Ngươi tới nói."Liễu Bình chỉ vào gã và nói.Nam tử thon gầy cung kính nói: “Chúng ta đến từ trại chăn nuôi thành phố số bamươi bảy dưới lòng đất, có lẽ ngài cũng đoán được, chúng ta vốn là công nhânchăn nuôi, lần này muốn lên mặt đất thu thập vật tư, tiện thể nhìn xem có thểphát tài một chút hay không."Thành phố dưới lòng đất..."Các ngươi tính khi nào trở về thành phố dưới lòng đất?"Liễu Bình hỏi."Trước khi trời tối phải trở về, nếu không mấy thứ kia đi ra thì hoàn toàn khôngcòn đường sống."Nam tử thon gầy đáp.Mấy thứ kia lại là cái gì? Hiện tại không tiện hỏi lắm, chờ lát nữa hắn xem mộtcái là biết."Các vị, có thể dẫn ta đi đến thành phố số ba mươi bảy dưới lòng đất không?"Liễu Bình hỏi."Được, chỉ cần ngài đi theo chúng ta thì không cần lo vấn đề an toàn trong buổitối hôm nay."Nam tử thon gầy nói."Được, vậy ta và các ngươi đi đến thành phố dưới lòng đất, nhưng sau đó ta sẽlập tức tách khỏi các ngươi, sẽ không mang đến bất cứ phiền phức gì cho cácngươi."Liễu Bình nói.ắHắn nhìn nhìn nữ anh trong lòng.Nữ anh đã uống sữa no rồi, lúc này nàng ta nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ."Thủy Thụ, ngươi làm đồng minh như vậy đó à?"Hắn không nhịn được mà truyền âm."Thủy Thụ đã ngủ, ta là Linh của Hoa Tình Không."Nữ anh đáp lại."..."Liễu Bình.Nam tử đầu trọc nhìn thoáng qua không trung bên ngoài phế tích và nói: “Sắctrời đã không còn sớm.""Vậy chúng ta đi."Liễu Bình nói.Bọn họ sôi nổi đứng dậy, dẫn theo hắn đi ra phía ngoài.

Chương 660: Thành phố dưới lòng đất, ảo thuật gia, nữ anh