"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 661: Ngươi rất lạ mặt
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Đội người này nhanh chóng xuyên qua đường phố bỏ hoang, đi tới lối vào mộttàu điện ngầm.Từ lối vào tàu điện ngầm, bọn họ cứ đi mãi vào bên trong, sau đó tìm thấy mộtcái nắp cống thoát nước bên cạnh đường ray.Họ mở nắp giếng ra, chỉ thấy bên trong là một loạt những bậc thang xi măngthật dài.Trên bậc thang có dấu chân hỗn độn, rõ ràng là gần đây thường xuyên có ngườiđi lại ở nơi này.Liễu Bình đi xuống lần theo bậc thang, cùng mọi người bước xuống nơi đó.Chừng mười phút sau.Rốt cuộc bậc thang cũng đã đến cuối.Hai bên là đèn đường mờ nhạt, cuối đường nhỏ phía trước có mấy chục tên línhgác súng vác vai, đạn lên nòng.Ở sau lưng đông đảo binh lính, một thành phố tỏa ra ánh sáng mênh mông ánhvào mi mắt Liễu Bình.Những ánh sáng đó đến từ đèn nề ông, hệ thống chiếu sáng của thành phố vàcác loại xe giao thông theo quỹ đạo.- - Trông có vẻ thật phồn hoa.Liễu Bình có chút thất thần.Rõ ràng thế giới trên mặt đất đã hoàn toàn bị hủy diệt.Nhưng nhân loại lại ngoan cường sống sót, còn thành lập những thành phố hoànchỉnh sâu dưới mặt đất.Người vừa rồi nói nơi này là thành phố dưới lòng đất số ba mươi bảy.Nói cách khác, còn có những thành phố khác nữa.Nam tử thon gầy vội lia mắt nhìn hắn một cái, sau đó chạy ào về hướng bọnlính."Có kẻ xâm lấn! Có kẻ xâm lấn!"Gã la lớn.Bọn lính lập tức sôi nổi cảnh giác, giơ súng trong tay lên."Ở nơi nào?"Một người mang dáng vẻ như quan quân hỏi.Nam tử thon gầy xoay người chỉ về hướng Liễu Bình, lớn tiếng hô to: “Chính làhắn, hắn bắt cóc chúng ta --”.Vẻ mặt Liễu Bình thật bình tĩnh, chỉ đứng trong đám người, cùng mọi ngườinhìn nam tử thon gầy."Là tên nào? Quan quân hỏi."Là hắn! Cái tên ôm nữ anh kia! Cẩn thận, hắn rất mạnh đấy!"Nam tử thon gầy trốn phía sau quan quân và nói.Ôm nữ anh? Quan quân nhíu mày, lập tức kéo nam tử thon gây ra và nói:“Thang Lâm, cái tên đáng chết nhà ngươi, có biết đùa như vậy là phải lên toà ánquân sự không hả!""Ta không có nói đùa!"Nam tử thon gầy nói."Rồi rồi, ta lười nói với ngươi, mau cút trở về đi, đám lính trinh sát các ngươi,không nói đến chuyện ngày nào cũng đi nhặt phế liệu, hiện tại còn biết họngười, người giỏi quá rồi."Quan quân đá một chân vào mông gã.Thang Lâm ngây người ra.Tình huống gì thế này? Vì sao hắn nói ta đang hù dọa? Thang Lâm chậm rãiquay đầu, nhìn lại Liễu Bình.Liễu Bình cười cười với hắn.Nam tử đầu trọc đứng bên cạnh Liễu Bình lớn tiếng cười nói: “Ha ha, các ngươixem tiểu tử Thang Lâm này, ngày thường là ai nói hắn nhạy bén vậy?""Hắn điên rồi, dám đùa như vậy với trưởng quan."Một đồng bọn khác cười nói.Mọi người.Tất cả mọi người đều nhìn Thang Lâm.Không có ai chú ý đến Liễu Bình, giống như -- Hắn căn bản không tồn tại.Liễu Bình lạnh nhạt nhìn lướt qua hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt dừng lại bất động ở nơi đó: “Ngươi phóngthích sức mạnh Kỳ Quỷ chuyên chúc của ảo thuật gia""Hữu Vô.""Ngươi chọn là “Vô."Trong những người ở đây, trừ Thang Lâm ra thì không còn ai nhớ đến người,không ai có thể thấy ngươi, bởi vì người bị “Vô"bao phủ.""-- Vạn vật và chúng sinh, hư không và thập phương, thời không và vĩnh hằng,tất cả những thứ trong vận mệnh đều vâng theo ý chí của ngươi, tùy ý cắt lượtgiữa “Có và “Không."Liễu Bình ôm nữ anh, bước từng bước về hướng lối vào.Thang Lâm nhìn hắn, lại nhìn mọi người chung quanh.ẫ ấ ễVẫn không ai nhìn thấy Liễu Bình.Tại sao lại như vậy! Chẳng lẽ hắn là ác quỷ? Thang Lâm phát ra tiếng kêu to thethé: “Ngươi đừng lại đây!"Gã đoạt lấy súng lục của quan quân bên cạnh, liên tục bắn về hướng Liễu Bình.Ping ping ping! Một trận súng vang.Viên đạn xuyên qua người Liễu Bình, bắn vào tường, hỏa hoa lập tức văng khắpnơi."Ngươi điên rồi!"Quan quân quát to.Suýt chút nữa là viên đạn đã bắn trúng bọn tráng hán.Quan quân tung một quyền đánh ngã Thang Lâm.Đông đảo binh lính cùng vây đến, trói gô gã lại rồi trực tiếp ẩn ngã xuống mặtđất.Thang Lâm nhìn Liễu Bình càng đi càng gần, nhịn không được cất tiếng gào to:“Không! Vì sao các ngươi không nhìn thấy hắn! Rõ ràng hắn ở ngay đó!"Tráng hán đầu trọc tiến nhanh tới, hung hăng tát cho gã một cái.Thang Lâm bị tát một bạt tai vang dội.Bên tại lập tức truyền đến giọng nói của tráng hán đầu trọc: “Rối loạn tâm thần?Hay là bị điên? Giờ đã tỉnh lại chưa?"Thang Lâm mở to mắt, không màng đau nhức trên mặt, vẫn quay đầu tiếp tụcnhìn Liễu Bình.Lúc này Liễu Bình đã chạy tới lối vào thành phố.Hắn quay đầu lại nhìn về phía Thang Lâm, giơ một ngón tay lên, làm ra độngtác im lặng.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Hắn biến mất khỏi tầm mắt Thang Lâm.Lại qua một giây.Thang Lâm giật mình, nhìn lại mọi người, miệng thì nói: “Sao lại thế này? Talàm sao vậy?""Ngươi nói giữa chúng ta có một tên ôm nữ anh."Quan quân thủ thăm dò mà nói."Cái gì? Sao ta lại nói như vậy?"Thang Lâm khó hiểu hỏi lại.Mọi người nhìn chăm chú vào gã, chỉ cảm thấy vẻ mặt của gã không giống làmbộ.Có người nhẹ nhàng thở ra, nói: “Khỏi! Hắn khỏi rồi!"ấ“Ngươi rất lạ mặt.""Vừa tới thành phố này.""Khó trách, muốn uống cái gì không?""Lấy đại một ly đủ đồ nào cũng được.""Nếm thử cái này, chiều bài ở chỗ chúng ta đấy.""Được."Liễu Bình cầm ly rượu trên quầy bar lên rồi uống một ngụm."Rượu này không tồi, ngươi cũng uống một ly đi, ta mời."Hắn nói với bartender."Ông chủ thật phóng khoáng."Bartender cũng đổ cho mình một ly, đặt ở tủ bát phía sau.Hiện giờ hắn ta đang đích thân điều rượu cho một người khách khác, chờ côngviệc hoàn thành thì tất nhiên sẽ tới uống ly rượu này.Liễu Bình nhìn lại chung quanh.Quán bar cực kỳ náo nhiệt.Dưới sự chiếu rọi của quang ảnh cầu vòng, mấy nữ vũ công vặn vẹo vòng eotheo tiếng nhạc trầm thấp, dung nhan các nàng thật tinh xảo, thân hình yểu điệu,toàn thân từ trên xuống dưới không có điểm nào khác biệt, thậm chí mỗi mộtđộng tác và biểu cảm đều đồng bộ, không có khác biệt nào cả."Nhìn không tồi đúng không."Bartender điều rượu xong nên thò qua hỏi."Tương đối không tồi."Liễu Bình nói."Bà chủ của chúng ta chuyên định chế phỏng sinh bản cao cấp, là mặt hàngđúng đầu trong cả thành phố 37 đấy."Bartender nói.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Đội người này nhanh chóng xuyên qua đường phố bỏ hoang, đi tới lối vào mộttàu điện ngầm.Từ lối vào tàu điện ngầm, bọn họ cứ đi mãi vào bên trong, sau đó tìm thấy mộtcái nắp cống thoát nước bên cạnh đường ray.Họ mở nắp giếng ra, chỉ thấy bên trong là một loạt những bậc thang xi măngthật dài.Trên bậc thang có dấu chân hỗn độn, rõ ràng là gần đây thường xuyên có ngườiđi lại ở nơi này.Liễu Bình đi xuống lần theo bậc thang, cùng mọi người bước xuống nơi đó.Chừng mười phút sau.Rốt cuộc bậc thang cũng đã đến cuối.Hai bên là đèn đường mờ nhạt, cuối đường nhỏ phía trước có mấy chục tên línhgác súng vác vai, đạn lên nòng.Ở sau lưng đông đảo binh lính, một thành phố tỏa ra ánh sáng mênh mông ánhvào mi mắt Liễu Bình.Những ánh sáng đó đến từ đèn nề ông, hệ thống chiếu sáng của thành phố vàcác loại xe giao thông theo quỹ đạo.- - Trông có vẻ thật phồn hoa.Liễu Bình có chút thất thần.Rõ ràng thế giới trên mặt đất đã hoàn toàn bị hủy diệt.Nhưng nhân loại lại ngoan cường sống sót, còn thành lập những thành phố hoànchỉnh sâu dưới mặt đất.Người vừa rồi nói nơi này là thành phố dưới lòng đất số ba mươi bảy.Nói cách khác, còn có những thành phố khác nữa.Nam tử thon gầy vội lia mắt nhìn hắn một cái, sau đó chạy ào về hướng bọnlính."Có kẻ xâm lấn! Có kẻ xâm lấn!"Gã la lớn.Bọn lính lập tức sôi nổi cảnh giác, giơ súng trong tay lên."Ở nơi nào?"Một người mang dáng vẻ như quan quân hỏi.Nam tử thon gầy xoay người chỉ về hướng Liễu Bình, lớn tiếng hô to: “Chính làhắn, hắn bắt cóc chúng ta --”.Vẻ mặt Liễu Bình thật bình tĩnh, chỉ đứng trong đám người, cùng mọi ngườinhìn nam tử thon gầy."Là tên nào? Quan quân hỏi."Là hắn! Cái tên ôm nữ anh kia! Cẩn thận, hắn rất mạnh đấy!"Nam tử thon gầy trốn phía sau quan quân và nói.Ôm nữ anh? Quan quân nhíu mày, lập tức kéo nam tử thon gây ra và nói:“Thang Lâm, cái tên đáng chết nhà ngươi, có biết đùa như vậy là phải lên toà ánquân sự không hả!""Ta không có nói đùa!"Nam tử thon gầy nói."Rồi rồi, ta lười nói với ngươi, mau cút trở về đi, đám lính trinh sát các ngươi,không nói đến chuyện ngày nào cũng đi nhặt phế liệu, hiện tại còn biết họngười, người giỏi quá rồi."Quan quân đá một chân vào mông gã.Thang Lâm ngây người ra.Tình huống gì thế này? Vì sao hắn nói ta đang hù dọa? Thang Lâm chậm rãiquay đầu, nhìn lại Liễu Bình.Liễu Bình cười cười với hắn.Nam tử đầu trọc đứng bên cạnh Liễu Bình lớn tiếng cười nói: “Ha ha, các ngươixem tiểu tử Thang Lâm này, ngày thường là ai nói hắn nhạy bén vậy?""Hắn điên rồi, dám đùa như vậy với trưởng quan."Một đồng bọn khác cười nói.Mọi người.Tất cả mọi người đều nhìn Thang Lâm.Không có ai chú ý đến Liễu Bình, giống như -- Hắn căn bản không tồn tại.Liễu Bình lạnh nhạt nhìn lướt qua hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt dừng lại bất động ở nơi đó: “Ngươi phóngthích sức mạnh Kỳ Quỷ chuyên chúc của ảo thuật gia""Hữu Vô.""Ngươi chọn là “Vô."Trong những người ở đây, trừ Thang Lâm ra thì không còn ai nhớ đến người,không ai có thể thấy ngươi, bởi vì người bị “Vô"bao phủ.""-- Vạn vật và chúng sinh, hư không và thập phương, thời không và vĩnh hằng,tất cả những thứ trong vận mệnh đều vâng theo ý chí của ngươi, tùy ý cắt lượtgiữa “Có và “Không."Liễu Bình ôm nữ anh, bước từng bước về hướng lối vào.Thang Lâm nhìn hắn, lại nhìn mọi người chung quanh.ẫ ấ ễVẫn không ai nhìn thấy Liễu Bình.Tại sao lại như vậy! Chẳng lẽ hắn là ác quỷ? Thang Lâm phát ra tiếng kêu to thethé: “Ngươi đừng lại đây!"Gã đoạt lấy súng lục của quan quân bên cạnh, liên tục bắn về hướng Liễu Bình.Ping ping ping! Một trận súng vang.Viên đạn xuyên qua người Liễu Bình, bắn vào tường, hỏa hoa lập tức văng khắpnơi."Ngươi điên rồi!"Quan quân quát to.Suýt chút nữa là viên đạn đã bắn trúng bọn tráng hán.Quan quân tung một quyền đánh ngã Thang Lâm.Đông đảo binh lính cùng vây đến, trói gô gã lại rồi trực tiếp ẩn ngã xuống mặtđất.Thang Lâm nhìn Liễu Bình càng đi càng gần, nhịn không được cất tiếng gào to:“Không! Vì sao các ngươi không nhìn thấy hắn! Rõ ràng hắn ở ngay đó!"Tráng hán đầu trọc tiến nhanh tới, hung hăng tát cho gã một cái.Thang Lâm bị tát một bạt tai vang dội.Bên tại lập tức truyền đến giọng nói của tráng hán đầu trọc: “Rối loạn tâm thần?Hay là bị điên? Giờ đã tỉnh lại chưa?"Thang Lâm mở to mắt, không màng đau nhức trên mặt, vẫn quay đầu tiếp tụcnhìn Liễu Bình.Lúc này Liễu Bình đã chạy tới lối vào thành phố.Hắn quay đầu lại nhìn về phía Thang Lâm, giơ một ngón tay lên, làm ra độngtác im lặng.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Hắn biến mất khỏi tầm mắt Thang Lâm.Lại qua một giây.Thang Lâm giật mình, nhìn lại mọi người, miệng thì nói: “Sao lại thế này? Talàm sao vậy?""Ngươi nói giữa chúng ta có một tên ôm nữ anh."Quan quân thủ thăm dò mà nói."Cái gì? Sao ta lại nói như vậy?"Thang Lâm khó hiểu hỏi lại.Mọi người nhìn chăm chú vào gã, chỉ cảm thấy vẻ mặt của gã không giống làmbộ.Có người nhẹ nhàng thở ra, nói: “Khỏi! Hắn khỏi rồi!"ấ“Ngươi rất lạ mặt.""Vừa tới thành phố này.""Khó trách, muốn uống cái gì không?""Lấy đại một ly đủ đồ nào cũng được.""Nếm thử cái này, chiều bài ở chỗ chúng ta đấy.""Được."Liễu Bình cầm ly rượu trên quầy bar lên rồi uống một ngụm."Rượu này không tồi, ngươi cũng uống một ly đi, ta mời."Hắn nói với bartender."Ông chủ thật phóng khoáng."Bartender cũng đổ cho mình một ly, đặt ở tủ bát phía sau.Hiện giờ hắn ta đang đích thân điều rượu cho một người khách khác, chờ côngviệc hoàn thành thì tất nhiên sẽ tới uống ly rượu này.Liễu Bình nhìn lại chung quanh.Quán bar cực kỳ náo nhiệt.Dưới sự chiếu rọi của quang ảnh cầu vòng, mấy nữ vũ công vặn vẹo vòng eotheo tiếng nhạc trầm thấp, dung nhan các nàng thật tinh xảo, thân hình yểu điệu,toàn thân từ trên xuống dưới không có điểm nào khác biệt, thậm chí mỗi mộtđộng tác và biểu cảm đều đồng bộ, không có khác biệt nào cả."Nhìn không tồi đúng không."Bartender điều rượu xong nên thò qua hỏi."Tương đối không tồi."Liễu Bình nói."Bà chủ của chúng ta chuyên định chế phỏng sinh bản cao cấp, là mặt hàngđúng đầu trong cả thành phố 37 đấy."Bartender nói.
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Đội người này nhanh chóng xuyên qua đường phố bỏ hoang, đi tới lối vào mộttàu điện ngầm.Từ lối vào tàu điện ngầm, bọn họ cứ đi mãi vào bên trong, sau đó tìm thấy mộtcái nắp cống thoát nước bên cạnh đường ray.Họ mở nắp giếng ra, chỉ thấy bên trong là một loạt những bậc thang xi măngthật dài.Trên bậc thang có dấu chân hỗn độn, rõ ràng là gần đây thường xuyên có ngườiđi lại ở nơi này.Liễu Bình đi xuống lần theo bậc thang, cùng mọi người bước xuống nơi đó.Chừng mười phút sau.Rốt cuộc bậc thang cũng đã đến cuối.Hai bên là đèn đường mờ nhạt, cuối đường nhỏ phía trước có mấy chục tên línhgác súng vác vai, đạn lên nòng.Ở sau lưng đông đảo binh lính, một thành phố tỏa ra ánh sáng mênh mông ánhvào mi mắt Liễu Bình.Những ánh sáng đó đến từ đèn nề ông, hệ thống chiếu sáng của thành phố vàcác loại xe giao thông theo quỹ đạo.- - Trông có vẻ thật phồn hoa.Liễu Bình có chút thất thần.Rõ ràng thế giới trên mặt đất đã hoàn toàn bị hủy diệt.Nhưng nhân loại lại ngoan cường sống sót, còn thành lập những thành phố hoànchỉnh sâu dưới mặt đất.Người vừa rồi nói nơi này là thành phố dưới lòng đất số ba mươi bảy.Nói cách khác, còn có những thành phố khác nữa.Nam tử thon gầy vội lia mắt nhìn hắn một cái, sau đó chạy ào về hướng bọnlính."Có kẻ xâm lấn! Có kẻ xâm lấn!"Gã la lớn.Bọn lính lập tức sôi nổi cảnh giác, giơ súng trong tay lên."Ở nơi nào?"Một người mang dáng vẻ như quan quân hỏi.Nam tử thon gầy xoay người chỉ về hướng Liễu Bình, lớn tiếng hô to: “Chính làhắn, hắn bắt cóc chúng ta --”.Vẻ mặt Liễu Bình thật bình tĩnh, chỉ đứng trong đám người, cùng mọi ngườinhìn nam tử thon gầy."Là tên nào? Quan quân hỏi."Là hắn! Cái tên ôm nữ anh kia! Cẩn thận, hắn rất mạnh đấy!"Nam tử thon gầy trốn phía sau quan quân và nói.Ôm nữ anh? Quan quân nhíu mày, lập tức kéo nam tử thon gây ra và nói:“Thang Lâm, cái tên đáng chết nhà ngươi, có biết đùa như vậy là phải lên toà ánquân sự không hả!""Ta không có nói đùa!"Nam tử thon gầy nói."Rồi rồi, ta lười nói với ngươi, mau cút trở về đi, đám lính trinh sát các ngươi,không nói đến chuyện ngày nào cũng đi nhặt phế liệu, hiện tại còn biết họngười, người giỏi quá rồi."Quan quân đá một chân vào mông gã.Thang Lâm ngây người ra.Tình huống gì thế này? Vì sao hắn nói ta đang hù dọa? Thang Lâm chậm rãiquay đầu, nhìn lại Liễu Bình.Liễu Bình cười cười với hắn.Nam tử đầu trọc đứng bên cạnh Liễu Bình lớn tiếng cười nói: “Ha ha, các ngươixem tiểu tử Thang Lâm này, ngày thường là ai nói hắn nhạy bén vậy?""Hắn điên rồi, dám đùa như vậy với trưởng quan."Một đồng bọn khác cười nói.Mọi người.Tất cả mọi người đều nhìn Thang Lâm.Không có ai chú ý đến Liễu Bình, giống như -- Hắn căn bản không tồn tại.Liễu Bình lạnh nhạt nhìn lướt qua hư không.Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt dừng lại bất động ở nơi đó: “Ngươi phóngthích sức mạnh Kỳ Quỷ chuyên chúc của ảo thuật gia""Hữu Vô.""Ngươi chọn là “Vô."Trong những người ở đây, trừ Thang Lâm ra thì không còn ai nhớ đến người,không ai có thể thấy ngươi, bởi vì người bị “Vô"bao phủ.""-- Vạn vật và chúng sinh, hư không và thập phương, thời không và vĩnh hằng,tất cả những thứ trong vận mệnh đều vâng theo ý chí của ngươi, tùy ý cắt lượtgiữa “Có và “Không."Liễu Bình ôm nữ anh, bước từng bước về hướng lối vào.Thang Lâm nhìn hắn, lại nhìn mọi người chung quanh.ẫ ấ ễVẫn không ai nhìn thấy Liễu Bình.Tại sao lại như vậy! Chẳng lẽ hắn là ác quỷ? Thang Lâm phát ra tiếng kêu to thethé: “Ngươi đừng lại đây!"Gã đoạt lấy súng lục của quan quân bên cạnh, liên tục bắn về hướng Liễu Bình.Ping ping ping! Một trận súng vang.Viên đạn xuyên qua người Liễu Bình, bắn vào tường, hỏa hoa lập tức văng khắpnơi."Ngươi điên rồi!"Quan quân quát to.Suýt chút nữa là viên đạn đã bắn trúng bọn tráng hán.Quan quân tung một quyền đánh ngã Thang Lâm.Đông đảo binh lính cùng vây đến, trói gô gã lại rồi trực tiếp ẩn ngã xuống mặtđất.Thang Lâm nhìn Liễu Bình càng đi càng gần, nhịn không được cất tiếng gào to:“Không! Vì sao các ngươi không nhìn thấy hắn! Rõ ràng hắn ở ngay đó!"Tráng hán đầu trọc tiến nhanh tới, hung hăng tát cho gã một cái.Thang Lâm bị tát một bạt tai vang dội.Bên tại lập tức truyền đến giọng nói của tráng hán đầu trọc: “Rối loạn tâm thần?Hay là bị điên? Giờ đã tỉnh lại chưa?"Thang Lâm mở to mắt, không màng đau nhức trên mặt, vẫn quay đầu tiếp tụcnhìn Liễu Bình.Lúc này Liễu Bình đã chạy tới lối vào thành phố.Hắn quay đầu lại nhìn về phía Thang Lâm, giơ một ngón tay lên, làm ra độngtác im lặng.Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Hắn biến mất khỏi tầm mắt Thang Lâm.Lại qua một giây.Thang Lâm giật mình, nhìn lại mọi người, miệng thì nói: “Sao lại thế này? Talàm sao vậy?""Ngươi nói giữa chúng ta có một tên ôm nữ anh."Quan quân thủ thăm dò mà nói."Cái gì? Sao ta lại nói như vậy?"Thang Lâm khó hiểu hỏi lại.Mọi người nhìn chăm chú vào gã, chỉ cảm thấy vẻ mặt của gã không giống làmbộ.Có người nhẹ nhàng thở ra, nói: “Khỏi! Hắn khỏi rồi!"ấ“Ngươi rất lạ mặt.""Vừa tới thành phố này.""Khó trách, muốn uống cái gì không?""Lấy đại một ly đủ đồ nào cũng được.""Nếm thử cái này, chiều bài ở chỗ chúng ta đấy.""Được."Liễu Bình cầm ly rượu trên quầy bar lên rồi uống một ngụm."Rượu này không tồi, ngươi cũng uống một ly đi, ta mời."Hắn nói với bartender."Ông chủ thật phóng khoáng."Bartender cũng đổ cho mình một ly, đặt ở tủ bát phía sau.Hiện giờ hắn ta đang đích thân điều rượu cho một người khách khác, chờ côngviệc hoàn thành thì tất nhiên sẽ tới uống ly rượu này.Liễu Bình nhìn lại chung quanh.Quán bar cực kỳ náo nhiệt.Dưới sự chiếu rọi của quang ảnh cầu vòng, mấy nữ vũ công vặn vẹo vòng eotheo tiếng nhạc trầm thấp, dung nhan các nàng thật tinh xảo, thân hình yểu điệu,toàn thân từ trên xuống dưới không có điểm nào khác biệt, thậm chí mỗi mộtđộng tác và biểu cảm đều đồng bộ, không có khác biệt nào cả."Nhìn không tồi đúng không."Bartender điều rượu xong nên thò qua hỏi."Tương đối không tồi."Liễu Bình nói."Bà chủ của chúng ta chuyên định chế phỏng sinh bản cao cấp, là mặt hàngđúng đầu trong cả thành phố 37 đấy."Bartender nói.