"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 877: Nó đã rơi vào điên cuồng, có đúng không?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Phanh! Sợi tóc lập tức hóa thành Yana, ôm gai độc kia đi trở về trước tường,một tay xuyên gai độc qua ngực."Các ngươi đi đi, ta giả vờ trong chốc lát, chờ quái vật kia thật sự muốn ăn ta thìta lập tức trở về Địa Ngục.""Yana"nói."Được, vất vả cho ngươi."Liễu Bình đưa mắt ra hiệu với hai nàng.Ba người đẩy cửa đi ra ngoài, chia thành hai đường, nhanh chóng rời đi.Yana quay đầu lại nhìn thoáng qua, bỗng rút chuôi roi dài ra, một đầu cuốn lêncánh tay mình, đầu còn lại quấn vào cánh tay Maria."Làm gì vậy?"Maria hỏi."Về sau luôn đi theo bên cạnh ta đi, muội muội."Yana nói."Ta mới là tỷ tỷ."Maria nói."Vậy đi theo ta đi, thế giới này đã sắp bị hủy diệt, ta hy vọng cho dù là thế nào,ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta."Yana ôn nhu nói."Đừng có nói nhảm, chúng ta sẽ chết vào bất cứ lúc nào đấy –– tập trung tinhthần chuẩn bị chiến đấu đi, rõ chưa?"Maria lạnh lùng nói.Yana lại mỉm cười, roi dài trong tay lập tức tỏa ra hai quang diễm màu đen.Cùng thời khắc đó.Trong sách thẻ Quyển Sách Tử Vong, trên một trang trống dần dần hiện ra bóngdáng thẻ bài.Lilith giật mình, sau đó mừng rỡ, vui sướng kêu lên: “Hả? Hầu thần đang thuthẻ bài à? Hầu thần –– là tỷ tỷ của Yana! Xem ra Liễu Bình đã tìm được nàng!"Trong mật thất."Yana"bị đóng đinh trên tường."Nàng"lấy ra một mặt gương, ngơ ngẩn nhìn dung nhan tuyệt sắc trong gương.Chỉ chốc lát sau, trong một thất vang lên giọng nói cô đơn của “Nàng”: “Đã lâukhông giả dạng thành nữ hài tử mỹ lệ như vậy, chậc chậc, rõ ràng thủ đoạn củata là thiên hạ đệ nhất, vì sao phải xuống Địa Ngục kia chứ?"Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Cánh cửa mật thất mở ra.Medea mặc một bộ váy dài màu đỏ đẹp đẽ quý giá xuất hiện ở cửa.Một Ma Vương thân thể cường tráng theo sát sau đó, bị bà ta nắm tay, trực tiếptúm vào mật thất."Medea, ngươi vẫn động lòng người như vậy..."Ma Vương trầm trầm mà."Hì hì, cái lão già này, tất nhiên ta sẽ giao cho người, nhưng trước lúc đó, ngườiphải làm cho ta vui sướng một chút."Medea khẽ vỗ về ngực Ma Vương, nhỏ giọng thì thầm."Ngươi muốn vui sướng thể nào?"Ma Vương hỏi."Ăn..."Trên tay Medea có thêm một khối ma thạch màu đen.Viên đá ma chú tình yêu!Trước ván bài.Liễu Bình bỗng đứng lên, mở miệng nói: “Xin lỗi không tiếp được một chút.""Ngươi cũng tương đối bận rộn nhỉ."Lão giả tóc bạc nhìn chăm chú vào tình hình chiến đấu trong sân, không ngẩngđầu lên mà nói.Lão ta đang hết sức chăm chú mà nghiên cứu Lý Trường Tuyết.Liễu Bình không hề đáp lại, chỉ ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi lẳng lặng chờđợi.Một giây.Hai giây.Ba giây.Liễu Bình xuất hiện ở cuối hành lang.Hai Liễu Bình gật gật đầu với nhau, Liễu Bình ở cửa trực tiếp biến mất.Một Liễu Bình khác đi lên trước, đẩy cửa tiến vào mật thất.ễ ồ ế ế ếLiễu Bình ngồi trên chiếc ghế sô pha to lớn thoải mái, bậc lửa châm một điếu xìgà lần nữa.Giữa sân.Lý Trường Tuyết dùng thanh trường kiếm ngăn cản sát sao thi thể Ác Mộng kia.Mặc kệ nó tấn công, nhảy lên, vung trảo như thế nào, đều bị trường kiếm trựctiếp đánh bay ngược trở về.Nhìn dáng vẻ của Lý Trường Tuyết, hình như còn chưa dùng sức mấy.Triệu Thiền Y đúng một bên nhàn rỗi không có việc gì làm, thậm chí còn bắtđầu trò chuyện với Lạc Tinh Thần.Lão giả tóc bạc tán thưởng: “Kiếm thuật tương đối tinh vi, ta chưa bao giờ biếtLục Đạo Luân Hồi có tài nghệ như vậy."Liễu Bình không tiếp lời.Từ khi phát động “Thượng Khuy Thiên Đạo"đến giờ phút này, tất cả mọi chuyện đều coi như bình thường.Nhưng lại qua một phút -- Một phút sau, con Ác Mộng quái vật kia sẽ trở nênkhông bình thường.Đáng tiếc.Hiện giờ hắn chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, không có cách nào thật sự ra tay.Chẳng lẽ phải dựa hết vào Lý Trường Tuyết? Ánh mắt Liễu Bình chóp động,suy nghĩ bỗng dừng lại trong sách thẻ.Thẻ bài có vẽ cái mặt nạ Ác Qủy kia giật giật."Thế nào? Có chuyện gì sao?"Chúng thần Địa Ngục trong mặt nạ lên tiếng hỏi."Vừa rồi chúng ta dùng tổng cộng hai năng lực, một là Theo đuôi, một là Bùmbùm nam biến nữ."Liễu Bình nói."Đúng, không sai, chúng đều là nghệ thuật tà ác, xưng hùng một phương trongĐịa Ngục."Chúng thần Địa Ngục nói.Liễu Bình không khỏi vô trán, hỏi: “Có năng lực chiến đấu chính diện haykhông?""Đương nhiên là có! Nhưng đều là phương pháp chém giết cực kỳ hung tàn,muốn sử dụng chúng thì cần thỏa mãn điều kiện rất khắc nghiệt."Chúng thần Địa Ngục nói."Điều kiện gì?"Liễu Bình hỏi.ắ ổ"Phải có lý giải khắc sâu đổi với các loại binh khí, thuật pháp, tri thức tà mônngoại đạo, nếu không ngươi không thể phát huy sức mạnh của chúng!"Chúng thần Địa Ngục nói.Liễu Bình im lặng, nhẹ nhàng nói: “Cái này không phải là vấn đề đối với ta.""Rất tốt, chúng ta đã chuẩn bị ổn thoả, có thể cung cấp các loại năng lực chiếnđấu cho ngươi."Chúng thần Địa Ngục nói.Trong lòng Liễu Bình hơi kiên định, bỗng ý thức được chuyện gì đó, ánh mắtnhìn lại giữa sân.Một phút tới rồi! thi thể kỳ quái kia bị trảm bay ra ngoài, té ngã lộn nhào trênmặt đất rồi kéo ra một đường xám thật dài.Nó bất động.Lý Trường Tuyết mở miệng nói: “Ta đã phiền chán trận chiến đấu này, chiếutiếp theo sẽ giết ngươi."Thân thể nàng rung lên, lập tức muốn bay lên, lại nghe ở ngoài thế giới truyềnđến giọng nói của Liễu Bình: “Ngùng!”.Lý Trường Tuyết dùng lại, quay đầu nhìn về phía đó.Liễu Bình tiếp tục nói: “Đừng tiến lên, Triệu Thiền Y, dùng pháp trận ẩn nấp.""A -- Được!"Triệu Thiền Y nói.Nàng lấy ra một trận bàn, bắt đầu bày trận."Tiêu chuẩn bày trận của ta không mạnh bằng người, chỉ có thể đến trình độnày."Triệu Thiền Y nói.Lạc Tinh Thần suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: “Nếu là sức mạnh tính chất ẩnnấp thì ta cũng có chút thủ đoạn."Nàng duỗi tay một cái vào hư không, hái một ngôi sao vào trong tay."Ai Vong Tinh –– Ẩn!"Sao trời hóa thành vô số những mảnh vụn lóe sáng, bao phủ lên thân thể bangười.Lý Trường Tuyết, Lạc Tinh Thần và Triệu Thiền Y đều là chức nghiệp giả thânkinh bách chiến, vừa nghe Liễu Bình nhắc nhở thì trong lòng nhiều ít gì cũng cósuy đoán.Nếu Liễu Bình bảo bọn họ trốn đi -- - Vậy chứng minh con quái vật ở đối diệnmuốn sinh ra biến hóa kinh khủng nào đó.Ba người ngừng thở, lẳng lặng chờ đợi.Chúng một hơi thở sau.ể ếThi thể kia đột nhiên phát ra một tiếng gào đinh tai nhức óc.Trên mặt đất, vô số thứ trôi nổi lên, hóa thành hạt bụi trong tiếng gào rống đó.Dao động sức mạnh mà thi thể tỏa ra càng ngày càng mãnh liệt -- Nó nhìn khắpchung quanh, lại không thấy bất cứ mục tiêu nào có thể công kích, cuối cùngbỗng quay đầu, ánh mắt nhắm thẳng vào người lão giả tóc bạc.Lão giả tóc bạc nặng nề mà nói: “A, tiểu xiếc xảy ra hiệu quả ngược."Liễu Bình nói: “Nó đã rơi vào điên cuồng, có đúng không?"Lão giả tóc bạc nhún vai mà nói: “Không thể không nói, ngươi biết nó muốnlàm gì --”."Đương nhiên, đừng quên, ta từng đi qua thế giới dưới Vĩnh Dạ... Ta cho rằngtrước đó khi nói chuyện với nhau người đã nhìn ra điểm này."Liễu Bình nói.Ánh mắt hắn chợt lóe.Trong hư không, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: “Ngươi toànlực phóng thích năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt.""Bởi vì nội dung lời nói lần này của ngươi là chân thật, cho nên hiệu quả lừa gạtsẽ càng cường đại hơn."Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Lão giả tóc bạc gật đầu nói: “Luôn có vài biện pháp để đạt được bí mật như vậy,ta cho rằng người chỉ nắm giữ bí mật, ai biết người thật sự đi qua thế giới hạtầng.""Cẩn thận, hình như thẻ bài của ngươi muốn cắn ngược."Liễu Bình phun ra một vòng khói và nói.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Phanh! Sợi tóc lập tức hóa thành Yana, ôm gai độc kia đi trở về trước tường,một tay xuyên gai độc qua ngực."Các ngươi đi đi, ta giả vờ trong chốc lát, chờ quái vật kia thật sự muốn ăn ta thìta lập tức trở về Địa Ngục.""Yana"nói."Được, vất vả cho ngươi."Liễu Bình đưa mắt ra hiệu với hai nàng.Ba người đẩy cửa đi ra ngoài, chia thành hai đường, nhanh chóng rời đi.Yana quay đầu lại nhìn thoáng qua, bỗng rút chuôi roi dài ra, một đầu cuốn lêncánh tay mình, đầu còn lại quấn vào cánh tay Maria."Làm gì vậy?"Maria hỏi."Về sau luôn đi theo bên cạnh ta đi, muội muội."Yana nói."Ta mới là tỷ tỷ."Maria nói."Vậy đi theo ta đi, thế giới này đã sắp bị hủy diệt, ta hy vọng cho dù là thế nào,ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta."Yana ôn nhu nói."Đừng có nói nhảm, chúng ta sẽ chết vào bất cứ lúc nào đấy –– tập trung tinhthần chuẩn bị chiến đấu đi, rõ chưa?"Maria lạnh lùng nói.Yana lại mỉm cười, roi dài trong tay lập tức tỏa ra hai quang diễm màu đen.Cùng thời khắc đó.Trong sách thẻ Quyển Sách Tử Vong, trên một trang trống dần dần hiện ra bóngdáng thẻ bài.Lilith giật mình, sau đó mừng rỡ, vui sướng kêu lên: “Hả? Hầu thần đang thuthẻ bài à? Hầu thần –– là tỷ tỷ của Yana! Xem ra Liễu Bình đã tìm được nàng!"Trong mật thất."Yana"bị đóng đinh trên tường."Nàng"lấy ra một mặt gương, ngơ ngẩn nhìn dung nhan tuyệt sắc trong gương.Chỉ chốc lát sau, trong một thất vang lên giọng nói cô đơn của “Nàng”: “Đã lâukhông giả dạng thành nữ hài tử mỹ lệ như vậy, chậc chậc, rõ ràng thủ đoạn củata là thiên hạ đệ nhất, vì sao phải xuống Địa Ngục kia chứ?"Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Cánh cửa mật thất mở ra.Medea mặc một bộ váy dài màu đỏ đẹp đẽ quý giá xuất hiện ở cửa.Một Ma Vương thân thể cường tráng theo sát sau đó, bị bà ta nắm tay, trực tiếptúm vào mật thất."Medea, ngươi vẫn động lòng người như vậy..."Ma Vương trầm trầm mà."Hì hì, cái lão già này, tất nhiên ta sẽ giao cho người, nhưng trước lúc đó, ngườiphải làm cho ta vui sướng một chút."Medea khẽ vỗ về ngực Ma Vương, nhỏ giọng thì thầm."Ngươi muốn vui sướng thể nào?"Ma Vương hỏi."Ăn..."Trên tay Medea có thêm một khối ma thạch màu đen.Viên đá ma chú tình yêu!Trước ván bài.Liễu Bình bỗng đứng lên, mở miệng nói: “Xin lỗi không tiếp được một chút.""Ngươi cũng tương đối bận rộn nhỉ."Lão giả tóc bạc nhìn chăm chú vào tình hình chiến đấu trong sân, không ngẩngđầu lên mà nói.Lão ta đang hết sức chăm chú mà nghiên cứu Lý Trường Tuyết.Liễu Bình không hề đáp lại, chỉ ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi lẳng lặng chờđợi.Một giây.Hai giây.Ba giây.Liễu Bình xuất hiện ở cuối hành lang.Hai Liễu Bình gật gật đầu với nhau, Liễu Bình ở cửa trực tiếp biến mất.Một Liễu Bình khác đi lên trước, đẩy cửa tiến vào mật thất.ễ ồ ế ế ếLiễu Bình ngồi trên chiếc ghế sô pha to lớn thoải mái, bậc lửa châm một điếu xìgà lần nữa.Giữa sân.Lý Trường Tuyết dùng thanh trường kiếm ngăn cản sát sao thi thể Ác Mộng kia.Mặc kệ nó tấn công, nhảy lên, vung trảo như thế nào, đều bị trường kiếm trựctiếp đánh bay ngược trở về.Nhìn dáng vẻ của Lý Trường Tuyết, hình như còn chưa dùng sức mấy.Triệu Thiền Y đúng một bên nhàn rỗi không có việc gì làm, thậm chí còn bắtđầu trò chuyện với Lạc Tinh Thần.Lão giả tóc bạc tán thưởng: “Kiếm thuật tương đối tinh vi, ta chưa bao giờ biếtLục Đạo Luân Hồi có tài nghệ như vậy."Liễu Bình không tiếp lời.Từ khi phát động “Thượng Khuy Thiên Đạo"đến giờ phút này, tất cả mọi chuyện đều coi như bình thường.Nhưng lại qua một phút -- Một phút sau, con Ác Mộng quái vật kia sẽ trở nênkhông bình thường.Đáng tiếc.Hiện giờ hắn chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, không có cách nào thật sự ra tay.Chẳng lẽ phải dựa hết vào Lý Trường Tuyết? Ánh mắt Liễu Bình chóp động,suy nghĩ bỗng dừng lại trong sách thẻ.Thẻ bài có vẽ cái mặt nạ Ác Qủy kia giật giật."Thế nào? Có chuyện gì sao?"Chúng thần Địa Ngục trong mặt nạ lên tiếng hỏi."Vừa rồi chúng ta dùng tổng cộng hai năng lực, một là Theo đuôi, một là Bùmbùm nam biến nữ."Liễu Bình nói."Đúng, không sai, chúng đều là nghệ thuật tà ác, xưng hùng một phương trongĐịa Ngục."Chúng thần Địa Ngục nói.Liễu Bình không khỏi vô trán, hỏi: “Có năng lực chiến đấu chính diện haykhông?""Đương nhiên là có! Nhưng đều là phương pháp chém giết cực kỳ hung tàn,muốn sử dụng chúng thì cần thỏa mãn điều kiện rất khắc nghiệt."Chúng thần Địa Ngục nói."Điều kiện gì?"Liễu Bình hỏi.ắ ổ"Phải có lý giải khắc sâu đổi với các loại binh khí, thuật pháp, tri thức tà mônngoại đạo, nếu không ngươi không thể phát huy sức mạnh của chúng!"Chúng thần Địa Ngục nói.Liễu Bình im lặng, nhẹ nhàng nói: “Cái này không phải là vấn đề đối với ta.""Rất tốt, chúng ta đã chuẩn bị ổn thoả, có thể cung cấp các loại năng lực chiếnđấu cho ngươi."Chúng thần Địa Ngục nói.Trong lòng Liễu Bình hơi kiên định, bỗng ý thức được chuyện gì đó, ánh mắtnhìn lại giữa sân.Một phút tới rồi! thi thể kỳ quái kia bị trảm bay ra ngoài, té ngã lộn nhào trênmặt đất rồi kéo ra một đường xám thật dài.Nó bất động.Lý Trường Tuyết mở miệng nói: “Ta đã phiền chán trận chiến đấu này, chiếutiếp theo sẽ giết ngươi."Thân thể nàng rung lên, lập tức muốn bay lên, lại nghe ở ngoài thế giới truyềnđến giọng nói của Liễu Bình: “Ngùng!”.Lý Trường Tuyết dùng lại, quay đầu nhìn về phía đó.Liễu Bình tiếp tục nói: “Đừng tiến lên, Triệu Thiền Y, dùng pháp trận ẩn nấp.""A -- Được!"Triệu Thiền Y nói.Nàng lấy ra một trận bàn, bắt đầu bày trận."Tiêu chuẩn bày trận của ta không mạnh bằng người, chỉ có thể đến trình độnày."Triệu Thiền Y nói.Lạc Tinh Thần suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: “Nếu là sức mạnh tính chất ẩnnấp thì ta cũng có chút thủ đoạn."Nàng duỗi tay một cái vào hư không, hái một ngôi sao vào trong tay."Ai Vong Tinh –– Ẩn!"Sao trời hóa thành vô số những mảnh vụn lóe sáng, bao phủ lên thân thể bangười.Lý Trường Tuyết, Lạc Tinh Thần và Triệu Thiền Y đều là chức nghiệp giả thânkinh bách chiến, vừa nghe Liễu Bình nhắc nhở thì trong lòng nhiều ít gì cũng cósuy đoán.Nếu Liễu Bình bảo bọn họ trốn đi -- - Vậy chứng minh con quái vật ở đối diệnmuốn sinh ra biến hóa kinh khủng nào đó.Ba người ngừng thở, lẳng lặng chờ đợi.Chúng một hơi thở sau.ể ếThi thể kia đột nhiên phát ra một tiếng gào đinh tai nhức óc.Trên mặt đất, vô số thứ trôi nổi lên, hóa thành hạt bụi trong tiếng gào rống đó.Dao động sức mạnh mà thi thể tỏa ra càng ngày càng mãnh liệt -- Nó nhìn khắpchung quanh, lại không thấy bất cứ mục tiêu nào có thể công kích, cuối cùngbỗng quay đầu, ánh mắt nhắm thẳng vào người lão giả tóc bạc.Lão giả tóc bạc nặng nề mà nói: “A, tiểu xiếc xảy ra hiệu quả ngược."Liễu Bình nói: “Nó đã rơi vào điên cuồng, có đúng không?"Lão giả tóc bạc nhún vai mà nói: “Không thể không nói, ngươi biết nó muốnlàm gì --”."Đương nhiên, đừng quên, ta từng đi qua thế giới dưới Vĩnh Dạ... Ta cho rằngtrước đó khi nói chuyện với nhau người đã nhìn ra điểm này."Liễu Bình nói.Ánh mắt hắn chợt lóe.Trong hư không, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: “Ngươi toànlực phóng thích năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt.""Bởi vì nội dung lời nói lần này của ngươi là chân thật, cho nên hiệu quả lừa gạtsẽ càng cường đại hơn."Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Lão giả tóc bạc gật đầu nói: “Luôn có vài biện pháp để đạt được bí mật như vậy,ta cho rằng người chỉ nắm giữ bí mật, ai biết người thật sự đi qua thế giới hạtầng.""Cẩn thận, hình như thẻ bài của ngươi muốn cắn ngược."Liễu Bình phun ra một vòng khói và nói.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Phanh! Sợi tóc lập tức hóa thành Yana, ôm gai độc kia đi trở về trước tường,một tay xuyên gai độc qua ngực."Các ngươi đi đi, ta giả vờ trong chốc lát, chờ quái vật kia thật sự muốn ăn ta thìta lập tức trở về Địa Ngục.""Yana"nói."Được, vất vả cho ngươi."Liễu Bình đưa mắt ra hiệu với hai nàng.Ba người đẩy cửa đi ra ngoài, chia thành hai đường, nhanh chóng rời đi.Yana quay đầu lại nhìn thoáng qua, bỗng rút chuôi roi dài ra, một đầu cuốn lêncánh tay mình, đầu còn lại quấn vào cánh tay Maria."Làm gì vậy?"Maria hỏi."Về sau luôn đi theo bên cạnh ta đi, muội muội."Yana nói."Ta mới là tỷ tỷ."Maria nói."Vậy đi theo ta đi, thế giới này đã sắp bị hủy diệt, ta hy vọng cho dù là thế nào,ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta."Yana ôn nhu nói."Đừng có nói nhảm, chúng ta sẽ chết vào bất cứ lúc nào đấy –– tập trung tinhthần chuẩn bị chiến đấu đi, rõ chưa?"Maria lạnh lùng nói.Yana lại mỉm cười, roi dài trong tay lập tức tỏa ra hai quang diễm màu đen.Cùng thời khắc đó.Trong sách thẻ Quyển Sách Tử Vong, trên một trang trống dần dần hiện ra bóngdáng thẻ bài.Lilith giật mình, sau đó mừng rỡ, vui sướng kêu lên: “Hả? Hầu thần đang thuthẻ bài à? Hầu thần –– là tỷ tỷ của Yana! Xem ra Liễu Bình đã tìm được nàng!"Trong mật thất."Yana"bị đóng đinh trên tường."Nàng"lấy ra một mặt gương, ngơ ngẩn nhìn dung nhan tuyệt sắc trong gương.Chỉ chốc lát sau, trong một thất vang lên giọng nói cô đơn của “Nàng”: “Đã lâukhông giả dạng thành nữ hài tử mỹ lệ như vậy, chậc chậc, rõ ràng thủ đoạn củata là thiên hạ đệ nhất, vì sao phải xuống Địa Ngục kia chứ?"Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Cánh cửa mật thất mở ra.Medea mặc một bộ váy dài màu đỏ đẹp đẽ quý giá xuất hiện ở cửa.Một Ma Vương thân thể cường tráng theo sát sau đó, bị bà ta nắm tay, trực tiếptúm vào mật thất."Medea, ngươi vẫn động lòng người như vậy..."Ma Vương trầm trầm mà."Hì hì, cái lão già này, tất nhiên ta sẽ giao cho người, nhưng trước lúc đó, ngườiphải làm cho ta vui sướng một chút."Medea khẽ vỗ về ngực Ma Vương, nhỏ giọng thì thầm."Ngươi muốn vui sướng thể nào?"Ma Vương hỏi."Ăn..."Trên tay Medea có thêm một khối ma thạch màu đen.Viên đá ma chú tình yêu!Trước ván bài.Liễu Bình bỗng đứng lên, mở miệng nói: “Xin lỗi không tiếp được một chút.""Ngươi cũng tương đối bận rộn nhỉ."Lão giả tóc bạc nhìn chăm chú vào tình hình chiến đấu trong sân, không ngẩngđầu lên mà nói.Lão ta đang hết sức chăm chú mà nghiên cứu Lý Trường Tuyết.Liễu Bình không hề đáp lại, chỉ ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi lẳng lặng chờđợi.Một giây.Hai giây.Ba giây.Liễu Bình xuất hiện ở cuối hành lang.Hai Liễu Bình gật gật đầu với nhau, Liễu Bình ở cửa trực tiếp biến mất.Một Liễu Bình khác đi lên trước, đẩy cửa tiến vào mật thất.ễ ồ ế ế ếLiễu Bình ngồi trên chiếc ghế sô pha to lớn thoải mái, bậc lửa châm một điếu xìgà lần nữa.Giữa sân.Lý Trường Tuyết dùng thanh trường kiếm ngăn cản sát sao thi thể Ác Mộng kia.Mặc kệ nó tấn công, nhảy lên, vung trảo như thế nào, đều bị trường kiếm trựctiếp đánh bay ngược trở về.Nhìn dáng vẻ của Lý Trường Tuyết, hình như còn chưa dùng sức mấy.Triệu Thiền Y đúng một bên nhàn rỗi không có việc gì làm, thậm chí còn bắtđầu trò chuyện với Lạc Tinh Thần.Lão giả tóc bạc tán thưởng: “Kiếm thuật tương đối tinh vi, ta chưa bao giờ biếtLục Đạo Luân Hồi có tài nghệ như vậy."Liễu Bình không tiếp lời.Từ khi phát động “Thượng Khuy Thiên Đạo"đến giờ phút này, tất cả mọi chuyện đều coi như bình thường.Nhưng lại qua một phút -- Một phút sau, con Ác Mộng quái vật kia sẽ trở nênkhông bình thường.Đáng tiếc.Hiện giờ hắn chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, không có cách nào thật sự ra tay.Chẳng lẽ phải dựa hết vào Lý Trường Tuyết? Ánh mắt Liễu Bình chóp động,suy nghĩ bỗng dừng lại trong sách thẻ.Thẻ bài có vẽ cái mặt nạ Ác Qủy kia giật giật."Thế nào? Có chuyện gì sao?"Chúng thần Địa Ngục trong mặt nạ lên tiếng hỏi."Vừa rồi chúng ta dùng tổng cộng hai năng lực, một là Theo đuôi, một là Bùmbùm nam biến nữ."Liễu Bình nói."Đúng, không sai, chúng đều là nghệ thuật tà ác, xưng hùng một phương trongĐịa Ngục."Chúng thần Địa Ngục nói.Liễu Bình không khỏi vô trán, hỏi: “Có năng lực chiến đấu chính diện haykhông?""Đương nhiên là có! Nhưng đều là phương pháp chém giết cực kỳ hung tàn,muốn sử dụng chúng thì cần thỏa mãn điều kiện rất khắc nghiệt."Chúng thần Địa Ngục nói."Điều kiện gì?"Liễu Bình hỏi.ắ ổ"Phải có lý giải khắc sâu đổi với các loại binh khí, thuật pháp, tri thức tà mônngoại đạo, nếu không ngươi không thể phát huy sức mạnh của chúng!"Chúng thần Địa Ngục nói.Liễu Bình im lặng, nhẹ nhàng nói: “Cái này không phải là vấn đề đối với ta.""Rất tốt, chúng ta đã chuẩn bị ổn thoả, có thể cung cấp các loại năng lực chiếnđấu cho ngươi."Chúng thần Địa Ngục nói.Trong lòng Liễu Bình hơi kiên định, bỗng ý thức được chuyện gì đó, ánh mắtnhìn lại giữa sân.Một phút tới rồi! thi thể kỳ quái kia bị trảm bay ra ngoài, té ngã lộn nhào trênmặt đất rồi kéo ra một đường xám thật dài.Nó bất động.Lý Trường Tuyết mở miệng nói: “Ta đã phiền chán trận chiến đấu này, chiếutiếp theo sẽ giết ngươi."Thân thể nàng rung lên, lập tức muốn bay lên, lại nghe ở ngoài thế giới truyềnđến giọng nói của Liễu Bình: “Ngùng!”.Lý Trường Tuyết dùng lại, quay đầu nhìn về phía đó.Liễu Bình tiếp tục nói: “Đừng tiến lên, Triệu Thiền Y, dùng pháp trận ẩn nấp.""A -- Được!"Triệu Thiền Y nói.Nàng lấy ra một trận bàn, bắt đầu bày trận."Tiêu chuẩn bày trận của ta không mạnh bằng người, chỉ có thể đến trình độnày."Triệu Thiền Y nói.Lạc Tinh Thần suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: “Nếu là sức mạnh tính chất ẩnnấp thì ta cũng có chút thủ đoạn."Nàng duỗi tay một cái vào hư không, hái một ngôi sao vào trong tay."Ai Vong Tinh –– Ẩn!"Sao trời hóa thành vô số những mảnh vụn lóe sáng, bao phủ lên thân thể bangười.Lý Trường Tuyết, Lạc Tinh Thần và Triệu Thiền Y đều là chức nghiệp giả thânkinh bách chiến, vừa nghe Liễu Bình nhắc nhở thì trong lòng nhiều ít gì cũng cósuy đoán.Nếu Liễu Bình bảo bọn họ trốn đi -- - Vậy chứng minh con quái vật ở đối diệnmuốn sinh ra biến hóa kinh khủng nào đó.Ba người ngừng thở, lẳng lặng chờ đợi.Chúng một hơi thở sau.ể ếThi thể kia đột nhiên phát ra một tiếng gào đinh tai nhức óc.Trên mặt đất, vô số thứ trôi nổi lên, hóa thành hạt bụi trong tiếng gào rống đó.Dao động sức mạnh mà thi thể tỏa ra càng ngày càng mãnh liệt -- Nó nhìn khắpchung quanh, lại không thấy bất cứ mục tiêu nào có thể công kích, cuối cùngbỗng quay đầu, ánh mắt nhắm thẳng vào người lão giả tóc bạc.Lão giả tóc bạc nặng nề mà nói: “A, tiểu xiếc xảy ra hiệu quả ngược."Liễu Bình nói: “Nó đã rơi vào điên cuồng, có đúng không?"Lão giả tóc bạc nhún vai mà nói: “Không thể không nói, ngươi biết nó muốnlàm gì --”."Đương nhiên, đừng quên, ta từng đi qua thế giới dưới Vĩnh Dạ... Ta cho rằngtrước đó khi nói chuyện với nhau người đã nhìn ra điểm này."Liễu Bình nói.Ánh mắt hắn chợt lóe.Trong hư không, hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: “Ngươi toànlực phóng thích năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt.""Bởi vì nội dung lời nói lần này của ngươi là chân thật, cho nên hiệu quả lừa gạtsẽ càng cường đại hơn."Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.Lão giả tóc bạc gật đầu nói: “Luôn có vài biện pháp để đạt được bí mật như vậy,ta cho rằng người chỉ nắm giữ bí mật, ai biết người thật sự đi qua thế giới hạtầng.""Cẩn thận, hình như thẻ bài của ngươi muốn cắn ngược."Liễu Bình phun ra một vòng khói và nói.

Chương 877: Nó đã rơi vào điên cuồng, có đúng không?