"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 928: Giết như thế nào?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Con son dương trong lòng ngực nó đã sớm chạy đi, lại không dám trốn quá xa,chỉ nấp sau một tảng đá lớn, đầy mặt sợ hãi đánh giá cuộc chiến của hai người."A ha, ngươi cứu nó, kết quả nó muốn giết ngươi."Con thỏ thổi tiếng huýt sáo và nói."Vậy dễ làm."Liễu Bình xoay người, đối mặt với con quái vật.Cứu người bị trừ nhiều công đức, vậy có nghĩa là, giết ngươi cũng sẽ có côngđức để lấy! Hắn ấn tay lên chuôi đao, sát ý bùng nổ.- - Chiến Trảm! Bách NạpĐao phát ra một tiếng reo lớn, nhưng không bị rút ra.Liễu Bình hít sâu một hơi, bất đắc dĩ gục đầu xuống.Kỹ năng này phải chờ đối phương động đậy mới có thể thi triển.Hiện giờ quái vật bị đông lạnh thành bức tượng băng -- Cho nên hắn có chiềuthức cũng không phát động được! Liễu Bình trực tiếp đánh tan chiêu thức.Hắn dựng thẳng trường đao, chém vào cổ quái vật, miệng nói: “À, đây khôngphải chiều thức gì, là người đều sẽ chém như vậy."Đương -- Trường đao va chạm vào băng sương, sau đó bắn ngược trở về.Bách Nạp Đao đột nhiên cất tiếng nói: “Trong nháy mắt bị đông lạnh, nó đã sửdụng một loại thuật phòng ngự, người chém như vậy không thể phát huy ra sứcmạnh của ta, cả tầng băng sương đông nó lại cũng chém không nát được chứđừng nói đến tầng thuật pháp kia."Liễu Bình thống khổ cho trán lại.Công đức ngay ở trước mặt, nhưng không lấy được, loại thống khổ này có aihiểu thấu? Đột nhiên.Một giọng nói vang lên ở cách sau lưng không xa: “Tay trái nó có thể tự độngphóng thích các loại thuật pháp, thứ duy nhất nó sợ chính là cây này, còn lại đềukhông ảnh hưởng, người để ý một chút."Lại là con son dưỡng kia.Liễu Bình cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tay trái quái vật kia thật sự thả ra vô sốnhững ánh hào quang, đang toàn lực công kích phong ấn băng sương."Được thôi... Xem ra thời gian của chúng ta cũng không nhiều lắm..."Liễu Bình khom lung, nhặt một khối đá bẹp lên, đặt nó lên vai quái vật."Tới đi, con thỏ, thổi một cái nào."Hắn hô.Con thỏ hít sâu một hơi, toàn lực thổi vào cục đá kia.ổHộ –– Một cơn gió lạnh thổi qua.Cục đá lay động một chút.Nó động đậy! Bá -- Chỉ nghe vô số tiếng đao reo hòa lại thành một.Sấm sét nổ tung ra như đóa hoa sen, phát ra đao khí vang trời, quả thực có thểhủy diệt tất cả! Đêm dài, một vệt đao quang đâm thủng không trung như sétđánh, hư không theo đó mà bị xé ra, để lộ sương mù vô tận.Liễu Bình đứng tại chỗ, trường đao trong tay sáng như tuyết.Một đao vừa rồi tuy trảm vào tảng đá, nhưng dư sóng cũng trảm trúng quái vật.Chỉ là lan đến –– Mà tất cả máu loãng, thậm chí cả thi thể quái vật đều bị chiêunày trảm thành bột mịn, theo gió giơ phiêu tán trong chốn hoang dã diện tíchrộng lớn.Uy thế của một đao này quả nhiên là ghê gớm! Cho nên đây là đao pháp thoát lytập hợp thiết lập sao? Liễu Bình âm thầm kinh hãi.Danh sách gọi đạo thuật như vậy là đao pháp sơ cấp á? Con thỏ đứng bên cạnhgiơ ngón tay cái lên, khen ngợ: “Chiều này quá mạnh!"Liễu Bình nhìn lại hư không.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bất động: “Ngươi phóng thích đao phápsơ cấp Chiến Trảm”.""Ngươi giết chết ? ?? ??.""Nhờ lần đánh chết này, người đạt được số lượng lớn công đức.""Sau khi trả lại 30000 điểm công đức người thiếu nợ, số lượng công đức còn lạicủa ngươi là:""100 điểm."Cái gì! Vì sao chỉ có 100 điểm chứ! Nói cách khác, giá trị ban đầu của cái tênkia là 30100 điểm công đức? Liễu Bình chỉ cảm thấy đầy miệng cay đắng."Danh sách, ta muốn hỏi một chút, ta sáng tạo kỹ năng sơ cấp cho chính mìnhthì cần bao nhiều công đức?""Sáng tạo đao thuật Kỳ Quỷ sơ cấp cần 100 điểm công đức."Danh sách đáp lại."Phạm trù cấp bậc kỹ năng là: So, Thứ, Cao, Liệt, Vương, Thánh?""Đúng vậy, chỉ có đạo thuật Kỳ Quỷ thứ cấp mới có thể tạo thành tổn thươngcho quái vật Ác Mộng sơ cấp, xin hãy cố lên.""Vậy đao thuật Kỳ Quỷ cao cấp thì sao?"Liễu Bình hỏi."Có thể tạo thành thương tổn cho quái vật Ác Mộng thứ cấp, loại suy tương tự."Danh sách nói.ế ố ấ ầ"Vậy nếu ta muốn sáng tạo đao thuật Kỳ Quỷ thánh cấp, cần bao nhiêu côngđức?"Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà hỏi."Một trăm triệu công đức.""Ngươi nghiêm túc đó à?""Cố lên đi, thiếu niên!""... Vì sao lại nhiều như vậy?""Bởi vì nó có thể trảm được quái vật Ác Mộng vương cấp.""Dựa theo lời người nói, có phải còn có quái vật Ác Mộng thánh cấp haykhông?""Có.""Giết như thế nào?""Không biết."Liễu Bình đưa đao về vỏ, nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, sau đó chậm rãithở ra, một lúc lâu sau mới làm hắn bình tĩnh lại.Trấn định, đừng rối loạn, đây chỉ mới là bắt đầu.Bất kể là một trăm triệu công đức, hay là quái vật Ác Mộng thánh cấp, đều làchuyện sau này mà thôi.Hắn còn có con đường rất dài phải đi.Chờ cảm xúc ổn định lại, Liễu Bình quay đầu nhìn về nơi cách đó không xa.Con sơn dương kia thấy cuộc chiến đã kết thúc, lập tức thoải mái hào phóng đira từ phía sau tảng đá, thăm hỏi mà nói: “Chào các ngươi.""Chào người, đúng rồi, rốt cuộc quái vật kia là cái gì?"Con thỏ tò mò hỏi."Lúc trước Ác Mộng tiến công thần trụ của nó, vì nó muốn đầu nhập về phechúng mà tự mình hủy diệt mấy trăm thế giới, ai ngờ giết chết quá nhiều linhhồn, ngược lại làm bọn quái vật Ác Mộng bất mãn, dù sao thì linh hồn là đồ ăncủa chúng-- cho nên nó chỉ có thể vội vàng chạy trốn, ha ha ha, ngốc muốnchết."Son dương nói."Vậy ngươi là ——"Liễu Bình hỏi."Ta là sơn dương."Son dương nghiêm mặt nói."..."Liễu Bình."Ta cũng là con thỏ đây, chúng ta đang hỏi thân phận của ngươi."Con thỏ nói."À, ta là Dương tộc hư không, có thể i ra các loại bảo vật, nó bắt ta vốn là muốnphát tài, ai ngờ bị cái cây kia vây khốn."Son dương nói."Mệt nhọc mấy vạn năm?"Con thỏ hỏi."Đúng vậy, đa tạ các ngươi cứu ta ra, nếu không hắn sẽ tiếp tục ép ta ăn cỏ mỗingày, thật sự quá con mẹ nó, luôn làm ta cảm thấy khuất nhục."Son dương cảm kích mà nói."Cho nên... Thật ra ngươi có thể không ăn cỏ?"Liễu Bình hỏi."Ta luôn rất muốn ăn nhánh cây kia -- Nhưng ngày nào quái vật đó cũng đúnggiờ nhét cỏ cho ta ăn, sức ăn của ta lại hữu hạn, chờ mãi vẫn không có cách nàoăn nhánh cây đó."Son dương nói.Liễu Bình và con thỏ yên lặng quay đầu lại, nhìn lồng giam làm bằng nhánh câykia.Con quái vật kia -- Thật sự quá mức nghiêm khắc.Thật ra nó hoàn toàn có thể nói chuyện đàng hoàng với con son dương này, đểcon son dương ăn luôn nhánh cây.Cứ như vậy, nó sẽ không bị cầm tù mấy vạn năm, càng không cần ngày ngày ănphân son dương.Cả câu chuyện này...

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Con son dương trong lòng ngực nó đã sớm chạy đi, lại không dám trốn quá xa,chỉ nấp sau một tảng đá lớn, đầy mặt sợ hãi đánh giá cuộc chiến của hai người."A ha, ngươi cứu nó, kết quả nó muốn giết ngươi."Con thỏ thổi tiếng huýt sáo và nói."Vậy dễ làm."Liễu Bình xoay người, đối mặt với con quái vật.Cứu người bị trừ nhiều công đức, vậy có nghĩa là, giết ngươi cũng sẽ có côngđức để lấy! Hắn ấn tay lên chuôi đao, sát ý bùng nổ.- - Chiến Trảm! Bách NạpĐao phát ra một tiếng reo lớn, nhưng không bị rút ra.Liễu Bình hít sâu một hơi, bất đắc dĩ gục đầu xuống.Kỹ năng này phải chờ đối phương động đậy mới có thể thi triển.Hiện giờ quái vật bị đông lạnh thành bức tượng băng -- Cho nên hắn có chiềuthức cũng không phát động được! Liễu Bình trực tiếp đánh tan chiêu thức.Hắn dựng thẳng trường đao, chém vào cổ quái vật, miệng nói: “À, đây khôngphải chiều thức gì, là người đều sẽ chém như vậy."Đương -- Trường đao va chạm vào băng sương, sau đó bắn ngược trở về.Bách Nạp Đao đột nhiên cất tiếng nói: “Trong nháy mắt bị đông lạnh, nó đã sửdụng một loại thuật phòng ngự, người chém như vậy không thể phát huy ra sứcmạnh của ta, cả tầng băng sương đông nó lại cũng chém không nát được chứđừng nói đến tầng thuật pháp kia."Liễu Bình thống khổ cho trán lại.Công đức ngay ở trước mặt, nhưng không lấy được, loại thống khổ này có aihiểu thấu? Đột nhiên.Một giọng nói vang lên ở cách sau lưng không xa: “Tay trái nó có thể tự độngphóng thích các loại thuật pháp, thứ duy nhất nó sợ chính là cây này, còn lại đềukhông ảnh hưởng, người để ý một chút."Lại là con son dưỡng kia.Liễu Bình cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tay trái quái vật kia thật sự thả ra vô sốnhững ánh hào quang, đang toàn lực công kích phong ấn băng sương."Được thôi... Xem ra thời gian của chúng ta cũng không nhiều lắm..."Liễu Bình khom lung, nhặt một khối đá bẹp lên, đặt nó lên vai quái vật."Tới đi, con thỏ, thổi một cái nào."Hắn hô.Con thỏ hít sâu một hơi, toàn lực thổi vào cục đá kia.ổHộ –– Một cơn gió lạnh thổi qua.Cục đá lay động một chút.Nó động đậy! Bá -- Chỉ nghe vô số tiếng đao reo hòa lại thành một.Sấm sét nổ tung ra như đóa hoa sen, phát ra đao khí vang trời, quả thực có thểhủy diệt tất cả! Đêm dài, một vệt đao quang đâm thủng không trung như sétđánh, hư không theo đó mà bị xé ra, để lộ sương mù vô tận.Liễu Bình đứng tại chỗ, trường đao trong tay sáng như tuyết.Một đao vừa rồi tuy trảm vào tảng đá, nhưng dư sóng cũng trảm trúng quái vật.Chỉ là lan đến –– Mà tất cả máu loãng, thậm chí cả thi thể quái vật đều bị chiêunày trảm thành bột mịn, theo gió giơ phiêu tán trong chốn hoang dã diện tíchrộng lớn.Uy thế của một đao này quả nhiên là ghê gớm! Cho nên đây là đao pháp thoát lytập hợp thiết lập sao? Liễu Bình âm thầm kinh hãi.Danh sách gọi đạo thuật như vậy là đao pháp sơ cấp á? Con thỏ đứng bên cạnhgiơ ngón tay cái lên, khen ngợ: “Chiều này quá mạnh!"Liễu Bình nhìn lại hư không.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bất động: “Ngươi phóng thích đao phápsơ cấp Chiến Trảm”.""Ngươi giết chết ? ?? ??.""Nhờ lần đánh chết này, người đạt được số lượng lớn công đức.""Sau khi trả lại 30000 điểm công đức người thiếu nợ, số lượng công đức còn lạicủa ngươi là:""100 điểm."Cái gì! Vì sao chỉ có 100 điểm chứ! Nói cách khác, giá trị ban đầu của cái tênkia là 30100 điểm công đức? Liễu Bình chỉ cảm thấy đầy miệng cay đắng."Danh sách, ta muốn hỏi một chút, ta sáng tạo kỹ năng sơ cấp cho chính mìnhthì cần bao nhiều công đức?""Sáng tạo đao thuật Kỳ Quỷ sơ cấp cần 100 điểm công đức."Danh sách đáp lại."Phạm trù cấp bậc kỹ năng là: So, Thứ, Cao, Liệt, Vương, Thánh?""Đúng vậy, chỉ có đạo thuật Kỳ Quỷ thứ cấp mới có thể tạo thành tổn thươngcho quái vật Ác Mộng sơ cấp, xin hãy cố lên.""Vậy đao thuật Kỳ Quỷ cao cấp thì sao?"Liễu Bình hỏi."Có thể tạo thành thương tổn cho quái vật Ác Mộng thứ cấp, loại suy tương tự."Danh sách nói.ế ố ấ ầ"Vậy nếu ta muốn sáng tạo đao thuật Kỳ Quỷ thánh cấp, cần bao nhiêu côngđức?"Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà hỏi."Một trăm triệu công đức.""Ngươi nghiêm túc đó à?""Cố lên đi, thiếu niên!""... Vì sao lại nhiều như vậy?""Bởi vì nó có thể trảm được quái vật Ác Mộng vương cấp.""Dựa theo lời người nói, có phải còn có quái vật Ác Mộng thánh cấp haykhông?""Có.""Giết như thế nào?""Không biết."Liễu Bình đưa đao về vỏ, nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, sau đó chậm rãithở ra, một lúc lâu sau mới làm hắn bình tĩnh lại.Trấn định, đừng rối loạn, đây chỉ mới là bắt đầu.Bất kể là một trăm triệu công đức, hay là quái vật Ác Mộng thánh cấp, đều làchuyện sau này mà thôi.Hắn còn có con đường rất dài phải đi.Chờ cảm xúc ổn định lại, Liễu Bình quay đầu nhìn về nơi cách đó không xa.Con sơn dương kia thấy cuộc chiến đã kết thúc, lập tức thoải mái hào phóng đira từ phía sau tảng đá, thăm hỏi mà nói: “Chào các ngươi.""Chào người, đúng rồi, rốt cuộc quái vật kia là cái gì?"Con thỏ tò mò hỏi."Lúc trước Ác Mộng tiến công thần trụ của nó, vì nó muốn đầu nhập về phechúng mà tự mình hủy diệt mấy trăm thế giới, ai ngờ giết chết quá nhiều linhhồn, ngược lại làm bọn quái vật Ác Mộng bất mãn, dù sao thì linh hồn là đồ ăncủa chúng-- cho nên nó chỉ có thể vội vàng chạy trốn, ha ha ha, ngốc muốnchết."Son dương nói."Vậy ngươi là ——"Liễu Bình hỏi."Ta là sơn dương."Son dương nghiêm mặt nói."..."Liễu Bình."Ta cũng là con thỏ đây, chúng ta đang hỏi thân phận của ngươi."Con thỏ nói."À, ta là Dương tộc hư không, có thể i ra các loại bảo vật, nó bắt ta vốn là muốnphát tài, ai ngờ bị cái cây kia vây khốn."Son dương nói."Mệt nhọc mấy vạn năm?"Con thỏ hỏi."Đúng vậy, đa tạ các ngươi cứu ta ra, nếu không hắn sẽ tiếp tục ép ta ăn cỏ mỗingày, thật sự quá con mẹ nó, luôn làm ta cảm thấy khuất nhục."Son dương cảm kích mà nói."Cho nên... Thật ra ngươi có thể không ăn cỏ?"Liễu Bình hỏi."Ta luôn rất muốn ăn nhánh cây kia -- Nhưng ngày nào quái vật đó cũng đúnggiờ nhét cỏ cho ta ăn, sức ăn của ta lại hữu hạn, chờ mãi vẫn không có cách nàoăn nhánh cây đó."Son dương nói.Liễu Bình và con thỏ yên lặng quay đầu lại, nhìn lồng giam làm bằng nhánh câykia.Con quái vật kia -- Thật sự quá mức nghiêm khắc.Thật ra nó hoàn toàn có thể nói chuyện đàng hoàng với con son dương này, đểcon son dương ăn luôn nhánh cây.Cứ như vậy, nó sẽ không bị cầm tù mấy vạn năm, càng không cần ngày ngày ănphân son dương.Cả câu chuyện này...

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Con son dương trong lòng ngực nó đã sớm chạy đi, lại không dám trốn quá xa,chỉ nấp sau một tảng đá lớn, đầy mặt sợ hãi đánh giá cuộc chiến của hai người."A ha, ngươi cứu nó, kết quả nó muốn giết ngươi."Con thỏ thổi tiếng huýt sáo và nói."Vậy dễ làm."Liễu Bình xoay người, đối mặt với con quái vật.Cứu người bị trừ nhiều công đức, vậy có nghĩa là, giết ngươi cũng sẽ có côngđức để lấy! Hắn ấn tay lên chuôi đao, sát ý bùng nổ.- - Chiến Trảm! Bách NạpĐao phát ra một tiếng reo lớn, nhưng không bị rút ra.Liễu Bình hít sâu một hơi, bất đắc dĩ gục đầu xuống.Kỹ năng này phải chờ đối phương động đậy mới có thể thi triển.Hiện giờ quái vật bị đông lạnh thành bức tượng băng -- Cho nên hắn có chiềuthức cũng không phát động được! Liễu Bình trực tiếp đánh tan chiêu thức.Hắn dựng thẳng trường đao, chém vào cổ quái vật, miệng nói: “À, đây khôngphải chiều thức gì, là người đều sẽ chém như vậy."Đương -- Trường đao va chạm vào băng sương, sau đó bắn ngược trở về.Bách Nạp Đao đột nhiên cất tiếng nói: “Trong nháy mắt bị đông lạnh, nó đã sửdụng một loại thuật phòng ngự, người chém như vậy không thể phát huy ra sứcmạnh của ta, cả tầng băng sương đông nó lại cũng chém không nát được chứđừng nói đến tầng thuật pháp kia."Liễu Bình thống khổ cho trán lại.Công đức ngay ở trước mặt, nhưng không lấy được, loại thống khổ này có aihiểu thấu? Đột nhiên.Một giọng nói vang lên ở cách sau lưng không xa: “Tay trái nó có thể tự độngphóng thích các loại thuật pháp, thứ duy nhất nó sợ chính là cây này, còn lại đềukhông ảnh hưởng, người để ý một chút."Lại là con son dưỡng kia.Liễu Bình cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tay trái quái vật kia thật sự thả ra vô sốnhững ánh hào quang, đang toàn lực công kích phong ấn băng sương."Được thôi... Xem ra thời gian của chúng ta cũng không nhiều lắm..."Liễu Bình khom lung, nhặt một khối đá bẹp lên, đặt nó lên vai quái vật."Tới đi, con thỏ, thổi một cái nào."Hắn hô.Con thỏ hít sâu một hơi, toàn lực thổi vào cục đá kia.ổHộ –– Một cơn gió lạnh thổi qua.Cục đá lay động một chút.Nó động đậy! Bá -- Chỉ nghe vô số tiếng đao reo hòa lại thành một.Sấm sét nổ tung ra như đóa hoa sen, phát ra đao khí vang trời, quả thực có thểhủy diệt tất cả! Đêm dài, một vệt đao quang đâm thủng không trung như sétđánh, hư không theo đó mà bị xé ra, để lộ sương mù vô tận.Liễu Bình đứng tại chỗ, trường đao trong tay sáng như tuyết.Một đao vừa rồi tuy trảm vào tảng đá, nhưng dư sóng cũng trảm trúng quái vật.Chỉ là lan đến –– Mà tất cả máu loãng, thậm chí cả thi thể quái vật đều bị chiêunày trảm thành bột mịn, theo gió giơ phiêu tán trong chốn hoang dã diện tíchrộng lớn.Uy thế của một đao này quả nhiên là ghê gớm! Cho nên đây là đao pháp thoát lytập hợp thiết lập sao? Liễu Bình âm thầm kinh hãi.Danh sách gọi đạo thuật như vậy là đao pháp sơ cấp á? Con thỏ đứng bên cạnhgiơ ngón tay cái lên, khen ngợ: “Chiều này quá mạnh!"Liễu Bình nhìn lại hư không.Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bất động: “Ngươi phóng thích đao phápsơ cấp Chiến Trảm”.""Ngươi giết chết ? ?? ??.""Nhờ lần đánh chết này, người đạt được số lượng lớn công đức.""Sau khi trả lại 30000 điểm công đức người thiếu nợ, số lượng công đức còn lạicủa ngươi là:""100 điểm."Cái gì! Vì sao chỉ có 100 điểm chứ! Nói cách khác, giá trị ban đầu của cái tênkia là 30100 điểm công đức? Liễu Bình chỉ cảm thấy đầy miệng cay đắng."Danh sách, ta muốn hỏi một chút, ta sáng tạo kỹ năng sơ cấp cho chính mìnhthì cần bao nhiều công đức?""Sáng tạo đao thuật Kỳ Quỷ sơ cấp cần 100 điểm công đức."Danh sách đáp lại."Phạm trù cấp bậc kỹ năng là: So, Thứ, Cao, Liệt, Vương, Thánh?""Đúng vậy, chỉ có đạo thuật Kỳ Quỷ thứ cấp mới có thể tạo thành tổn thươngcho quái vật Ác Mộng sơ cấp, xin hãy cố lên.""Vậy đao thuật Kỳ Quỷ cao cấp thì sao?"Liễu Bình hỏi."Có thể tạo thành thương tổn cho quái vật Ác Mộng thứ cấp, loại suy tương tự."Danh sách nói.ế ố ấ ầ"Vậy nếu ta muốn sáng tạo đao thuật Kỳ Quỷ thánh cấp, cần bao nhiêu côngđức?"Liễu Bình cảm thấy hứng thú mà hỏi."Một trăm triệu công đức.""Ngươi nghiêm túc đó à?""Cố lên đi, thiếu niên!""... Vì sao lại nhiều như vậy?""Bởi vì nó có thể trảm được quái vật Ác Mộng vương cấp.""Dựa theo lời người nói, có phải còn có quái vật Ác Mộng thánh cấp haykhông?""Có.""Giết như thế nào?""Không biết."Liễu Bình đưa đao về vỏ, nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, sau đó chậm rãithở ra, một lúc lâu sau mới làm hắn bình tĩnh lại.Trấn định, đừng rối loạn, đây chỉ mới là bắt đầu.Bất kể là một trăm triệu công đức, hay là quái vật Ác Mộng thánh cấp, đều làchuyện sau này mà thôi.Hắn còn có con đường rất dài phải đi.Chờ cảm xúc ổn định lại, Liễu Bình quay đầu nhìn về nơi cách đó không xa.Con sơn dương kia thấy cuộc chiến đã kết thúc, lập tức thoải mái hào phóng đira từ phía sau tảng đá, thăm hỏi mà nói: “Chào các ngươi.""Chào người, đúng rồi, rốt cuộc quái vật kia là cái gì?"Con thỏ tò mò hỏi."Lúc trước Ác Mộng tiến công thần trụ của nó, vì nó muốn đầu nhập về phechúng mà tự mình hủy diệt mấy trăm thế giới, ai ngờ giết chết quá nhiều linhhồn, ngược lại làm bọn quái vật Ác Mộng bất mãn, dù sao thì linh hồn là đồ ăncủa chúng-- cho nên nó chỉ có thể vội vàng chạy trốn, ha ha ha, ngốc muốnchết."Son dương nói."Vậy ngươi là ——"Liễu Bình hỏi."Ta là sơn dương."Son dương nghiêm mặt nói."..."Liễu Bình."Ta cũng là con thỏ đây, chúng ta đang hỏi thân phận của ngươi."Con thỏ nói."À, ta là Dương tộc hư không, có thể i ra các loại bảo vật, nó bắt ta vốn là muốnphát tài, ai ngờ bị cái cây kia vây khốn."Son dương nói."Mệt nhọc mấy vạn năm?"Con thỏ hỏi."Đúng vậy, đa tạ các ngươi cứu ta ra, nếu không hắn sẽ tiếp tục ép ta ăn cỏ mỗingày, thật sự quá con mẹ nó, luôn làm ta cảm thấy khuất nhục."Son dương cảm kích mà nói."Cho nên... Thật ra ngươi có thể không ăn cỏ?"Liễu Bình hỏi."Ta luôn rất muốn ăn nhánh cây kia -- Nhưng ngày nào quái vật đó cũng đúnggiờ nhét cỏ cho ta ăn, sức ăn của ta lại hữu hạn, chờ mãi vẫn không có cách nàoăn nhánh cây đó."Son dương nói.Liễu Bình và con thỏ yên lặng quay đầu lại, nhìn lồng giam làm bằng nhánh câykia.Con quái vật kia -- Thật sự quá mức nghiêm khắc.Thật ra nó hoàn toàn có thể nói chuyện đàng hoàng với con son dương này, đểcon son dương ăn luôn nhánh cây.Cứ như vậy, nó sẽ không bị cầm tù mấy vạn năm, càng không cần ngày ngày ănphân son dương.Cả câu chuyện này...

Chương 928: Giết như thế nào?