"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 929: Kiến Văn Như Thần!

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ai.Liễu Bình dời ánh mắt đi, nhìn về phía son dương lần nữa.Giết? Ăn? Thả? Bán? Dẫn theo? Xử lý thế nào? Con son dương này là tốt, haylà xấu? Hắn không khỏi thở dài.Sau khi công đức trở nên quan trọng xưa nay chưa từng có, hắn thực sự có chútdo dự.Nếu lỡ cứu lầm hoặc giết sai mục tiêu, sẽ lập tức bị trừ mấy vạn điểm công đức,đừng nói đến chuyện tích góp ra đủ công đức để sáng tạo kỹ năng, chắc chắnhắn sẽ điên trước rồi.Đúng lúc này.Lại thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: “Xin đừng chán ngán thấtvọng, trải qua suy tính của bổn danh sách, sức mạnh Lục Đạo Luân Hồi trongcơ thể ngươi có thể hình thành “Kiến Văn Như Danh phiên bản hoàn toàn mới,nó có thể giúp phán đoán công đức của mục tiêu.""Ngươi muốn lấy đi Thượng Khuy Thiên Đạo"và “Mặt ác quỷ sao?"Liễu Bình hỏi."Đúng vậy, hai năng lực này là do người sinh thành, dùng chúng có thể trực tiếpsáng tạo ra bản thăng cấp Kiến Văn Như Danh hoàn toàn mới."Danh sách nói."Được rồi, ngươi lấy đi, ta cũng không muốn giết người bị trừ công đức."Liễu Bình nói."Xin hãy dùng “Sáng tạo."Danh sách nói."Ta dùng!"Liễu Bình nói.Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Chúc mừng!""Công đức của người đã bị hao hết.""Ngươi lấy hai loại sức mạnh luân hồi sáng tạo ra công đức năng lực Kỳ Quỷbản hoàn toàn mới:""Kiến Văn Như Thần."“Tất cả tồn tại, danh hào thiện ác và thuyết minh của nó sẽ hiện ra trước mắtngười, tuyệt đối không bại lộ.""–– Trên đầu ba thước có thần linh."ễLiễu Bình nhìn lại con son dương kia.Chỉ thấy trên đỉnh đầu nó hiện ra từng hàng chữ nhỏ: “Vạn Bảo chi Dương.""Thuyết minh: Nó là tồn tại tất yếu trong hư không, có thể ăn luôn tất cả rácrưởi lơ lửng trong hư không, là một loại sinh vật có ích với đa số thế giới hưkhông.""-- Nếu ngươi thả nó, ngươi sẽ đạt được công đức."Liễu Bình nhanh chóng xem xong.Đây là sức mạnh của “Kiến Văn Như Thần”, có thể trực tiếp nhìn ra một tồn tạilà thiện hay ác.Nói như thế, tốn hai sức mạnh luân hồi để đổi lấy loại sức mạnh này vẫn là đánggiá."Được rồi, ngươi đã không có việc gì, xin cứ tự nhiên rời đi."Liễu Bình nói với con son dương kia.Son dương giật mình, bất ngờ mà hỏi: “Ta thật sự tự do?""Không thì thế nào?"Liễu Bình hỏi lại."Ngươi biết không, ta ăn một ít kim loại rác rưởi cũng có thể ị ra hoàng kimđấy!"Sơn dương khó tin mà nói."Đúng vậy, không sao, ngươi tự do."Liễu Bình nói."Phải biết là, ta ăn một ít binh khí rác rưởi, cũng có thểi ra thần binh đấy!"Sơn dương không thể tưởng tượng mà nói."Lợi hại, nhưng hiện tại ngươi có thể đi làm chuyện mình muốn làm."Liễu Bình nói."Chẳng lẽ ngươi không biết, ta ăn vào tất cả những thứ hữu dụng, đều có thể ị ravật càng cao hơn một cấp bậc?"Son dưỡng run run thân thể mà hỏi.Liễu Bình và con thỏ liếc mắt nhìn nhau."Thật là một con dê béo, cả ta cũng có chút động tâm."Con thỏ nói nhỏ."Ta cũng vậy."Liễu Bình thở dài và nói: “Khuyên người lập tức rời đi, nếu không ta thay đổichủ ý thì ngươi không thể đi được nữa đâu."Son dương hưng phấn “Mị"ế ồmột tiếng, há mồm phun ra một huy chương nho nhỏ."Cảm tạ ngươi đã cứu ta –– đây là thứ ta đáp lễ cho ngươi, về sau nếu lăn lộntrong hư không thì có thể tới tìm ta chơi."Nó vứt một huy chương cho Liễu Bình, sau đó tách ra một mảnh hư không, chuivào rồi biến mất tăm hơi.Ánh mắt của Liễu Bình nhìn lại hư không.Chỉ thấy tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó hiện lên: “Ngươi phóng thích VạnBảo chi Dương.""Đây là một quyết định rất khó, nhưng chuyện này là hữu ích đối với hư khôngvạn giới.""Số công đức ngươi có được 10 điểm."Liễu Bình nhịn không được mà nói: “Vì sao chỉ có 10 điểm?"Lại thấy tùng hàng chữ nhỏ hiện lên: “Vạn Bảo chi Dương đã sớm kích hoạtmột dạng bảo vật, trừ phi người muốn giết nó, nếu không nó muốn rời đi thìngươi căn bản không thể ngăn cản.""Cho 10 điểm công đức là vì nó cảm thấy ngươi không tồi, nhận ân tình củangươi.""Xin hãy tiếp tục nỗ lực."Liễu Bình câm nín.Con son dương này cũng rất gian xảo đấy chứ.Thôi bỏ đi.Mười điểm thì mười điểm vậy.Hắn tiếp tục suy nghĩ biện pháp để tích góp công đức.Hắn nhìn lại huy chương trong tay."Cảm ân chi chương.""Vật phẩm đặc thù, bảo vật hư không.""Huy chương này tương đối với một mệnh, có thể để lại một mạng cho ngườivào thời khắc tử vong.""Phương pháp sử dụng: Đặt lên trên người là được.""-- Cho dù là Vạn Bảo chi Dương, cũng hiếm khi có thể tìm được vật này."Thứ tốt! Liễu Bình cất huy chương vào cái túi bên người, vẫy tay nói hướng vềphía con thỏ: “Chúng ta đi."Con thỏ đang muốn đáp lên vai hắn thì đột nhiên cao giọng quát: “Thuẫn!"Đột nhiên, một mặt tường băng sương khổng lồ trong suốt lóng lánh ầm ầmhình thành, đứng sừng sững ở trước người Liễu Bình và con thỏ.Sau đó, bóng dáng thổi quét thiên địa kia đã lao tới.Oanh! !!Thân thể cực lớn va chạm lên tường bằng khổng lồ cao mấy chục mét, rộng bảytám mét, trực tiếp đâm ra vết rạn chi chít, sau đó lại bắn ngược ra ngoài, dừng ởcách đó hơn mấy trăm mét.Liễu Bình cẩn thận nhìn lại, lúc này mới nhìn ra đó là một con rồng toàn thân cómàu xanh lục.Chẳng qua cả người nó đều là vết thương nhìn thôi đã thấy ghê người, máu tươiào ạt chảy ra, hơi thở đã thoi thóp."Làm ta sợ muốn chết!"Con thỏ chưa hoàn hồn mà lẩm bẩm."Người nào có thể đánh con rồng này thành như vậy..."Liễu Bình trầm ngâm nói.Một ý niệm hiện lên trong lòng hắn.- - Tuy Andrea là Thánh Linh, nhưng nóiđến cùng cũng là một con rồng.Trái tim Liễu Bình đột nhiên siết chặt.Nghe nói Long tộc đều rất đoàn kết.Con rồng này có biết tung tích của Andrea hay không? Rốt cuộc là người nàođánh nó thành như vậy? Sâu trong vòm trời hắc ám, vài ánh ánh hào quang hănghái bay vút đến.Rõ ràng chúng đang nhắm vào con rồng kia.Liễu Bình gục đầu xuống, nhẹ nhàng siết lấy nắm tay."Con thỏ."Hắn nói nhỏ một câu."Cái gì?"Con thỏ hỏi."Ngươi còn nhớ... Vào rất nhiều năm trước, lúc chúng ta vừa quen biết đã chiếnđấu như thế nào không?"Liễu Bình hỏi."Nhớ,"Con thỏ ngầm hiểu và nói, “Ta có thể tiến vào trạng thái đó bất cứ lúc nào.""Được."Liễu Bình gật gật đầu.Khi nói chuyện, chỉ thấy vài ánh sáng trên bầu trời đã bay đến trên không tẩmbằng thuẫn kia.Rõ ràng chúng cũng chú ý tới Liễu Bình.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ai.Liễu Bình dời ánh mắt đi, nhìn về phía son dương lần nữa.Giết? Ăn? Thả? Bán? Dẫn theo? Xử lý thế nào? Con son dương này là tốt, haylà xấu? Hắn không khỏi thở dài.Sau khi công đức trở nên quan trọng xưa nay chưa từng có, hắn thực sự có chútdo dự.Nếu lỡ cứu lầm hoặc giết sai mục tiêu, sẽ lập tức bị trừ mấy vạn điểm công đức,đừng nói đến chuyện tích góp ra đủ công đức để sáng tạo kỹ năng, chắc chắnhắn sẽ điên trước rồi.Đúng lúc này.Lại thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: “Xin đừng chán ngán thấtvọng, trải qua suy tính của bổn danh sách, sức mạnh Lục Đạo Luân Hồi trongcơ thể ngươi có thể hình thành “Kiến Văn Như Danh phiên bản hoàn toàn mới,nó có thể giúp phán đoán công đức của mục tiêu.""Ngươi muốn lấy đi Thượng Khuy Thiên Đạo"và “Mặt ác quỷ sao?"Liễu Bình hỏi."Đúng vậy, hai năng lực này là do người sinh thành, dùng chúng có thể trực tiếpsáng tạo ra bản thăng cấp Kiến Văn Như Danh hoàn toàn mới."Danh sách nói."Được rồi, ngươi lấy đi, ta cũng không muốn giết người bị trừ công đức."Liễu Bình nói."Xin hãy dùng “Sáng tạo."Danh sách nói."Ta dùng!"Liễu Bình nói.Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Chúc mừng!""Công đức của người đã bị hao hết.""Ngươi lấy hai loại sức mạnh luân hồi sáng tạo ra công đức năng lực Kỳ Quỷbản hoàn toàn mới:""Kiến Văn Như Thần."“Tất cả tồn tại, danh hào thiện ác và thuyết minh của nó sẽ hiện ra trước mắtngười, tuyệt đối không bại lộ.""–– Trên đầu ba thước có thần linh."ễLiễu Bình nhìn lại con son dương kia.Chỉ thấy trên đỉnh đầu nó hiện ra từng hàng chữ nhỏ: “Vạn Bảo chi Dương.""Thuyết minh: Nó là tồn tại tất yếu trong hư không, có thể ăn luôn tất cả rácrưởi lơ lửng trong hư không, là một loại sinh vật có ích với đa số thế giới hưkhông.""-- Nếu ngươi thả nó, ngươi sẽ đạt được công đức."Liễu Bình nhanh chóng xem xong.Đây là sức mạnh của “Kiến Văn Như Thần”, có thể trực tiếp nhìn ra một tồn tạilà thiện hay ác.Nói như thế, tốn hai sức mạnh luân hồi để đổi lấy loại sức mạnh này vẫn là đánggiá."Được rồi, ngươi đã không có việc gì, xin cứ tự nhiên rời đi."Liễu Bình nói với con son dương kia.Son dương giật mình, bất ngờ mà hỏi: “Ta thật sự tự do?""Không thì thế nào?"Liễu Bình hỏi lại."Ngươi biết không, ta ăn một ít kim loại rác rưởi cũng có thể ị ra hoàng kimđấy!"Sơn dương khó tin mà nói."Đúng vậy, không sao, ngươi tự do."Liễu Bình nói."Phải biết là, ta ăn một ít binh khí rác rưởi, cũng có thểi ra thần binh đấy!"Sơn dương không thể tưởng tượng mà nói."Lợi hại, nhưng hiện tại ngươi có thể đi làm chuyện mình muốn làm."Liễu Bình nói."Chẳng lẽ ngươi không biết, ta ăn vào tất cả những thứ hữu dụng, đều có thể ị ravật càng cao hơn một cấp bậc?"Son dưỡng run run thân thể mà hỏi.Liễu Bình và con thỏ liếc mắt nhìn nhau."Thật là một con dê béo, cả ta cũng có chút động tâm."Con thỏ nói nhỏ."Ta cũng vậy."Liễu Bình thở dài và nói: “Khuyên người lập tức rời đi, nếu không ta thay đổichủ ý thì ngươi không thể đi được nữa đâu."Son dương hưng phấn “Mị"ế ồmột tiếng, há mồm phun ra một huy chương nho nhỏ."Cảm tạ ngươi đã cứu ta –– đây là thứ ta đáp lễ cho ngươi, về sau nếu lăn lộntrong hư không thì có thể tới tìm ta chơi."Nó vứt một huy chương cho Liễu Bình, sau đó tách ra một mảnh hư không, chuivào rồi biến mất tăm hơi.Ánh mắt của Liễu Bình nhìn lại hư không.Chỉ thấy tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó hiện lên: “Ngươi phóng thích VạnBảo chi Dương.""Đây là một quyết định rất khó, nhưng chuyện này là hữu ích đối với hư khôngvạn giới.""Số công đức ngươi có được 10 điểm."Liễu Bình nhịn không được mà nói: “Vì sao chỉ có 10 điểm?"Lại thấy tùng hàng chữ nhỏ hiện lên: “Vạn Bảo chi Dương đã sớm kích hoạtmột dạng bảo vật, trừ phi người muốn giết nó, nếu không nó muốn rời đi thìngươi căn bản không thể ngăn cản.""Cho 10 điểm công đức là vì nó cảm thấy ngươi không tồi, nhận ân tình củangươi.""Xin hãy tiếp tục nỗ lực."Liễu Bình câm nín.Con son dương này cũng rất gian xảo đấy chứ.Thôi bỏ đi.Mười điểm thì mười điểm vậy.Hắn tiếp tục suy nghĩ biện pháp để tích góp công đức.Hắn nhìn lại huy chương trong tay."Cảm ân chi chương.""Vật phẩm đặc thù, bảo vật hư không.""Huy chương này tương đối với một mệnh, có thể để lại một mạng cho ngườivào thời khắc tử vong.""Phương pháp sử dụng: Đặt lên trên người là được.""-- Cho dù là Vạn Bảo chi Dương, cũng hiếm khi có thể tìm được vật này."Thứ tốt! Liễu Bình cất huy chương vào cái túi bên người, vẫy tay nói hướng vềphía con thỏ: “Chúng ta đi."Con thỏ đang muốn đáp lên vai hắn thì đột nhiên cao giọng quát: “Thuẫn!"Đột nhiên, một mặt tường băng sương khổng lồ trong suốt lóng lánh ầm ầmhình thành, đứng sừng sững ở trước người Liễu Bình và con thỏ.Sau đó, bóng dáng thổi quét thiên địa kia đã lao tới.Oanh! !!Thân thể cực lớn va chạm lên tường bằng khổng lồ cao mấy chục mét, rộng bảytám mét, trực tiếp đâm ra vết rạn chi chít, sau đó lại bắn ngược ra ngoài, dừng ởcách đó hơn mấy trăm mét.Liễu Bình cẩn thận nhìn lại, lúc này mới nhìn ra đó là một con rồng toàn thân cómàu xanh lục.Chẳng qua cả người nó đều là vết thương nhìn thôi đã thấy ghê người, máu tươiào ạt chảy ra, hơi thở đã thoi thóp."Làm ta sợ muốn chết!"Con thỏ chưa hoàn hồn mà lẩm bẩm."Người nào có thể đánh con rồng này thành như vậy..."Liễu Bình trầm ngâm nói.Một ý niệm hiện lên trong lòng hắn.- - Tuy Andrea là Thánh Linh, nhưng nóiđến cùng cũng là một con rồng.Trái tim Liễu Bình đột nhiên siết chặt.Nghe nói Long tộc đều rất đoàn kết.Con rồng này có biết tung tích của Andrea hay không? Rốt cuộc là người nàođánh nó thành như vậy? Sâu trong vòm trời hắc ám, vài ánh ánh hào quang hănghái bay vút đến.Rõ ràng chúng đang nhắm vào con rồng kia.Liễu Bình gục đầu xuống, nhẹ nhàng siết lấy nắm tay."Con thỏ."Hắn nói nhỏ một câu."Cái gì?"Con thỏ hỏi."Ngươi còn nhớ... Vào rất nhiều năm trước, lúc chúng ta vừa quen biết đã chiếnđấu như thế nào không?"Liễu Bình hỏi."Nhớ,"Con thỏ ngầm hiểu và nói, “Ta có thể tiến vào trạng thái đó bất cứ lúc nào.""Được."Liễu Bình gật gật đầu.Khi nói chuyện, chỉ thấy vài ánh sáng trên bầu trời đã bay đến trên không tẩmbằng thuẫn kia.Rõ ràng chúng cũng chú ý tới Liễu Bình.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Ai.Liễu Bình dời ánh mắt đi, nhìn về phía son dương lần nữa.Giết? Ăn? Thả? Bán? Dẫn theo? Xử lý thế nào? Con son dương này là tốt, haylà xấu? Hắn không khỏi thở dài.Sau khi công đức trở nên quan trọng xưa nay chưa từng có, hắn thực sự có chútdo dự.Nếu lỡ cứu lầm hoặc giết sai mục tiêu, sẽ lập tức bị trừ mấy vạn điểm công đức,đừng nói đến chuyện tích góp ra đủ công đức để sáng tạo kỹ năng, chắc chắnhắn sẽ điên trước rồi.Đúng lúc này.Lại thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: “Xin đừng chán ngán thấtvọng, trải qua suy tính của bổn danh sách, sức mạnh Lục Đạo Luân Hồi trongcơ thể ngươi có thể hình thành “Kiến Văn Như Danh phiên bản hoàn toàn mới,nó có thể giúp phán đoán công đức của mục tiêu.""Ngươi muốn lấy đi Thượng Khuy Thiên Đạo"và “Mặt ác quỷ sao?"Liễu Bình hỏi."Đúng vậy, hai năng lực này là do người sinh thành, dùng chúng có thể trực tiếpsáng tạo ra bản thăng cấp Kiến Văn Như Danh hoàn toàn mới."Danh sách nói."Được rồi, ngươi lấy đi, ta cũng không muốn giết người bị trừ công đức."Liễu Bình nói."Xin hãy dùng “Sáng tạo."Danh sách nói."Ta dùng!"Liễu Bình nói.Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Chúc mừng!""Công đức của người đã bị hao hết.""Ngươi lấy hai loại sức mạnh luân hồi sáng tạo ra công đức năng lực Kỳ Quỷbản hoàn toàn mới:""Kiến Văn Như Thần."“Tất cả tồn tại, danh hào thiện ác và thuyết minh của nó sẽ hiện ra trước mắtngười, tuyệt đối không bại lộ.""–– Trên đầu ba thước có thần linh."ễLiễu Bình nhìn lại con son dương kia.Chỉ thấy trên đỉnh đầu nó hiện ra từng hàng chữ nhỏ: “Vạn Bảo chi Dương.""Thuyết minh: Nó là tồn tại tất yếu trong hư không, có thể ăn luôn tất cả rácrưởi lơ lửng trong hư không, là một loại sinh vật có ích với đa số thế giới hưkhông.""-- Nếu ngươi thả nó, ngươi sẽ đạt được công đức."Liễu Bình nhanh chóng xem xong.Đây là sức mạnh của “Kiến Văn Như Thần”, có thể trực tiếp nhìn ra một tồn tạilà thiện hay ác.Nói như thế, tốn hai sức mạnh luân hồi để đổi lấy loại sức mạnh này vẫn là đánggiá."Được rồi, ngươi đã không có việc gì, xin cứ tự nhiên rời đi."Liễu Bình nói với con son dương kia.Son dương giật mình, bất ngờ mà hỏi: “Ta thật sự tự do?""Không thì thế nào?"Liễu Bình hỏi lại."Ngươi biết không, ta ăn một ít kim loại rác rưởi cũng có thể ị ra hoàng kimđấy!"Sơn dương khó tin mà nói."Đúng vậy, không sao, ngươi tự do."Liễu Bình nói."Phải biết là, ta ăn một ít binh khí rác rưởi, cũng có thểi ra thần binh đấy!"Sơn dương không thể tưởng tượng mà nói."Lợi hại, nhưng hiện tại ngươi có thể đi làm chuyện mình muốn làm."Liễu Bình nói."Chẳng lẽ ngươi không biết, ta ăn vào tất cả những thứ hữu dụng, đều có thể ị ravật càng cao hơn một cấp bậc?"Son dưỡng run run thân thể mà hỏi.Liễu Bình và con thỏ liếc mắt nhìn nhau."Thật là một con dê béo, cả ta cũng có chút động tâm."Con thỏ nói nhỏ."Ta cũng vậy."Liễu Bình thở dài và nói: “Khuyên người lập tức rời đi, nếu không ta thay đổichủ ý thì ngươi không thể đi được nữa đâu."Son dương hưng phấn “Mị"ế ồmột tiếng, há mồm phun ra một huy chương nho nhỏ."Cảm tạ ngươi đã cứu ta –– đây là thứ ta đáp lễ cho ngươi, về sau nếu lăn lộntrong hư không thì có thể tới tìm ta chơi."Nó vứt một huy chương cho Liễu Bình, sau đó tách ra một mảnh hư không, chuivào rồi biến mất tăm hơi.Ánh mắt của Liễu Bình nhìn lại hư không.Chỉ thấy tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó hiện lên: “Ngươi phóng thích VạnBảo chi Dương.""Đây là một quyết định rất khó, nhưng chuyện này là hữu ích đối với hư khôngvạn giới.""Số công đức ngươi có được 10 điểm."Liễu Bình nhịn không được mà nói: “Vì sao chỉ có 10 điểm?"Lại thấy tùng hàng chữ nhỏ hiện lên: “Vạn Bảo chi Dương đã sớm kích hoạtmột dạng bảo vật, trừ phi người muốn giết nó, nếu không nó muốn rời đi thìngươi căn bản không thể ngăn cản.""Cho 10 điểm công đức là vì nó cảm thấy ngươi không tồi, nhận ân tình củangươi.""Xin hãy tiếp tục nỗ lực."Liễu Bình câm nín.Con son dương này cũng rất gian xảo đấy chứ.Thôi bỏ đi.Mười điểm thì mười điểm vậy.Hắn tiếp tục suy nghĩ biện pháp để tích góp công đức.Hắn nhìn lại huy chương trong tay."Cảm ân chi chương.""Vật phẩm đặc thù, bảo vật hư không.""Huy chương này tương đối với một mệnh, có thể để lại một mạng cho ngườivào thời khắc tử vong.""Phương pháp sử dụng: Đặt lên trên người là được.""-- Cho dù là Vạn Bảo chi Dương, cũng hiếm khi có thể tìm được vật này."Thứ tốt! Liễu Bình cất huy chương vào cái túi bên người, vẫy tay nói hướng vềphía con thỏ: “Chúng ta đi."Con thỏ đang muốn đáp lên vai hắn thì đột nhiên cao giọng quát: “Thuẫn!"Đột nhiên, một mặt tường băng sương khổng lồ trong suốt lóng lánh ầm ầmhình thành, đứng sừng sững ở trước người Liễu Bình và con thỏ.Sau đó, bóng dáng thổi quét thiên địa kia đã lao tới.Oanh! !!Thân thể cực lớn va chạm lên tường bằng khổng lồ cao mấy chục mét, rộng bảytám mét, trực tiếp đâm ra vết rạn chi chít, sau đó lại bắn ngược ra ngoài, dừng ởcách đó hơn mấy trăm mét.Liễu Bình cẩn thận nhìn lại, lúc này mới nhìn ra đó là một con rồng toàn thân cómàu xanh lục.Chẳng qua cả người nó đều là vết thương nhìn thôi đã thấy ghê người, máu tươiào ạt chảy ra, hơi thở đã thoi thóp."Làm ta sợ muốn chết!"Con thỏ chưa hoàn hồn mà lẩm bẩm."Người nào có thể đánh con rồng này thành như vậy..."Liễu Bình trầm ngâm nói.Một ý niệm hiện lên trong lòng hắn.- - Tuy Andrea là Thánh Linh, nhưng nóiđến cùng cũng là một con rồng.Trái tim Liễu Bình đột nhiên siết chặt.Nghe nói Long tộc đều rất đoàn kết.Con rồng này có biết tung tích của Andrea hay không? Rốt cuộc là người nàođánh nó thành như vậy? Sâu trong vòm trời hắc ám, vài ánh ánh hào quang hănghái bay vút đến.Rõ ràng chúng đang nhắm vào con rồng kia.Liễu Bình gục đầu xuống, nhẹ nhàng siết lấy nắm tay."Con thỏ."Hắn nói nhỏ một câu."Cái gì?"Con thỏ hỏi."Ngươi còn nhớ... Vào rất nhiều năm trước, lúc chúng ta vừa quen biết đã chiếnđấu như thế nào không?"Liễu Bình hỏi."Nhớ,"Con thỏ ngầm hiểu và nói, “Ta có thể tiến vào trạng thái đó bất cứ lúc nào.""Được."Liễu Bình gật gật đầu.Khi nói chuyện, chỉ thấy vài ánh sáng trên bầu trời đã bay đến trên không tẩmbằng thuẫn kia.Rõ ràng chúng cũng chú ý tới Liễu Bình.

Chương 929: Kiến Văn Như Thần!