"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 974: Lão nhân và thiếu niên (2)

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Cũng kỳ quái, trong khoảng thời gian bọn họ đối thoại, giết chóc, nạn châuchấu, dã thú lân cận đều rời xa khu vực này.Lão nhân tùy tiện vung tay lên, trước mặt lập tức hiện ra quang ảnh một cảnhtượng.Chỉ thấy trong quang ảnh kia, một vài nhân loại mặc chiến giáp hoa lệ đứng trêntường thành cao ngất.- - Nhưng tường thành hoàn toàn vô dụng.Kẻ địch đến từ bầu trời.Vô số những con quái vật không cách nào đếm xuể được bao phủ trong sươngmù u ám, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ thẫm, lao vút xuống từ sâu trong không trung, baovây nhân loại ở chính giữa.Một quái vật thân thể đặc biệt lớn, cả người tỏa ra uy thế vô song đáp xuống,ầm ầm dừng lại trên tường thành.Nó cúi thân thể khổng lồ xuống, lẳng lặng nhìn các chiến sĩ nhân loại trước mặtcó kích thước còn không bằng một ngón tay của nó.Thiếu niên nhanh chóng nhìn thoáng qua, nói: “Nhân loại sẽ thua?""Đúng vậy, bọn họ yên lặng cầu nguyện với ta."Lão nhân nói."Bọn họ nói cái gì?""Bọn họ nói –– Thưa chủ kính yêu, ta gặp phải phiền phức..""Là đang kêu gọi người sao?""Đúng vậy.""Vậy ngươi giúp bọn họ đi.""Nhưng lúc này ta không thể ra tay, vừa ra tay thì sẽ lập tức bị kẻ địch vạch trầnthủ đoạn, sau đó ta sẽ hoàn toàn xong đời."Lão nhân nói."Đã rõ, thì ra là không thể để kẻ địch nhìn thấu, vậy khảo nghiệm của ngươi làcái gì?"Thiếu niên hỏi.Trong quang ảnh, những nhân loại này dần dần ngừng cầu nguyện.Bởi vì không có chuyện gì xảy ra.Lão nhân vẫn duy trì trầm mặc, không đáp lại lời kêu gọi của bọn họ.Chỉ thấy biểu cảm của những nhân loại này trở nên điên cuồng, cứ như bị thứ gìảnh hưởng, giận dữ hét lên: “Chủ, ta trấn thủ thành quốc tại đây vì ngài, chúngề ấta gặp phải chuyện phiền phức nhất, thậm chí có khả năng hy sinh tại đây, màngài tính mặc kệ như vậy sao?"Thiếu niên nhìn về phía lão nhân.Lão nhân nhún vai và nói: “Đây là khảo nghiệm –– Ta không thể ra tay, nhưngphải đưa ra đáp lại, làm tất cả mọi chuyện xảy ra đúng sự thật."Thiếu niên hỏi: “Xảy ra đúng sự thật là ám chỉ --""Những chuyện nhất định sẽ xảy ra đó, ta phải để nó tiếp tục phát sinh, tuyệt đốikhông thể có lệch lạc gì, như vậy thì tương lai mới có một tia hi vọng chuyểnbiến."Lão nhân nói."Nhìn bọn họ đã đủ phiền phức, vậy phiền phức của ngươi là cái gì?"Thiếu niên không kiên nhẫn mà hỏi."Ta yêu sâu sắc những phàm nhân đó, không muốn bọn họ vì sự trầm mặc củata mà mất đi tín ngưỡng, không muốn bọn họ sa đọa trong khoảnh khắc cái chếttiến đến."Lão nhân nói.“Vừa muốn tất cả xảy ra, vừa muốn bọn họ trung thành với tín ngưỡng vào thờikhắc cuối cùng của sinh mệnh, không đến mức đi lên con đường tà đạo?"Thiếu niên hỏi."Đúng vậy, nếu như thế thì có lẽ tương lai ta còn có thể cứu linh hồn của bọn họvề."Lão nhân nói."Vậy thì dễ dàng, ngươi lừa bọn họ là được."Thiếu niên nhún vai và nói."Ta không lừa gạt người."Lão nhân nghiêm nghị nói.Thiếu niên nói: “Cho nên ––"Lão nhân nói: “Cho nên đây là khảo nghiệm của ngươi, vừa không thể lừa bọnhọ, còn phải để bọn họ trung thành với tín ngưỡng."Thiếu niên suy nghĩ trong chớp mắt, sau đó nói tiếp: “Ta có thể sử dụng giọngnói của ngươi để giao lưu với bọn họ không?""Được."Lão nhân nói."Vậy chúng ta bắt đầu từ đầu đi."Thiếu niên nói."Được."Lão nhân nói.Tất cả hình ảnh đảo ngược trở về, lại hiện ra cảnh tượng lúc mới bắt đầu kia.Trên tường thành thần thánh, các chiến sĩ nhân loại ngửa đầu nhìn lên khôngtrung.Vô số quái vật đáp xuống.Một con quái vật đặc biệt lớn được bao phủ trong sương xám, ầm ầm đáp xuốngtường thành, quan sát các chiến sĩ nhân loại phía dưới."Nghe đi."Lão nhân nói.Thiếu niên lập tức nghe thấy tiếng lòng của những các chiến sĩ nhân loại đó:“Thưa chủ kính yêu, chúng ta gặp phải phiền phức lớn? Thiếu niên gật gật đầu,mím chặt môi.Lại một lát sau.Quanh người các chiến sĩ nhân loại lượn lờ sương mù u ám, bọn họ như bị ảnhhưởng thần trí, cùng giận dữ hét lên: “Chủ, ta trấn thủ thành quốc tại đây vìngài, chúng ta gặp chuyện phiền phức nhất, thậm chí có khả năng hy sinh tạiđây, mà ngài tính mặc kệ như vậy sao?"Lão nhân nhìn về phía thiếu niên.Thiếu niên ho nhẹ một tiếng, cất tiếng nói với các chiến sĩ nhân loại trong hìnhảnh: “Không, các ngươi không gặp phải phiền phức.""Giờ này khắc này, tất cả mọi chuyện đều không phải phiền phức -- Nơi cácngươi trấn thủ chính là mảnh đất của ta, các ngươi chỉ cần cầm lấy vũ khí,không lùi bước mà tiến công về phía kẻ địch.""Tiến công!""Tiến công!""Ta ban cho các ngươi dũng khí không chùn bước!"Hắn nói một câu rồi lại một câu, trong hình ảnh cũng theo đó mà xuất hiệngiọng nói của lão nhân, nói ra lời thoại tương tự, nghe có vẻ tràn ngập cảm giácthần thánh và không thể xâm phạm.Các chiến sĩ nhân loại chấn động.Tín ngưỡng được kiến trì vô số năm qua, rốt cuộc cũng có tác dụng vào thờikhắc mẩu chốt này.Bọn họ được những lời này khích lệ, dũng khí lại dâng trào, họ cầm binh khídùng hết sức phóng về phía quái vật kia.Gần như trong nháy mắt.Chiến sĩ nhân loại bỏ đầy khắp người con quái vật kia.Bọn họ dùng hết sức lực vung mạnh binh khí trong tay để chặt chém, đâm loạn,siết cổ quái vật!"Ngừng!"Lão nhân hô.Hình ảnh lập tức dừng lại."Bọn họ sẽ chết."Lão nhân nhìn chằm chằm thiếu niên và nói."Đúng vậy, mãi đến lúc chết bọn họ cũng không ruồng bỏ tín ngưỡng, mà ngườicũng không ra tay, ngươi đã đạt được mục đích của mình."Thiếu niên bình tĩnh nói."Ta nói rồi, lúc người đại diện ta nói chuyện với bọn họ, ngươi không thể lừabọn họ, một khi lừa gạt thì tất cả nhân quả đều không thành lập."Lão nhân lại nói."Ta không gạt người.""Không có?""Không tin người tiếp tục để bọn họ động đậy xem."Thiếu niên nói.Lão nhân suy nghĩ, sau đó vung tay lên.Hình ảnh lại hoạt động.Thiếu niên nhìn những chiến sĩ nhân loại này, nói nhỏ: “Được rồi, các vị, hiệntại các người mới thật sự có phiền phức."Câu nói vừa dứt.Quái vật phát ra một tiếng hô tràn đầy thất bại.- - Nó không thể làm bọn ngườinày sa đọa! Nó hít sâu một hơi, cả người hiện ra sức mạnh vô cùng u ám, siết cổtất cả nhân loại.Đôi mắt lão nhân lại đột nhiên sáng lên.Lão vung tay lên, hình ảnh lập tức biến mất."Kết cục hoàn mỹ, tất cả đều được tiến hành đúng hạn, đến thời khắc tử vongmà linh hồn thánh khiết vẫn duy trì thành kính, chúng về tới bên cạnh ta, mà tacũng biết được tất cả đều đi về hướng hủy diệt, nhưng cuối cùng vẫn có một tiahy vọng.""-- Hơn nữa lời nói của người chứng minh Chủ cũng không lấy lừa gạt để làmviệc."Lão nhân nói.Hắn nhìn về phía thiếu niên lần nữa, nói với giọng điệu uy nghiêm mà trangtrọng: “Rất tốt, ngươi là một kẻ lừa đảo chân chính."

Cũng kỳ quái, trong khoảng thời gian bọn họ đối thoại, giết chóc, nạn châu

chấu, dã thú lân cận đều rời xa khu vực này.

Lão nhân tùy tiện vung tay lên, trước mặt lập tức hiện ra quang ảnh một cảnh

tượng.

Chỉ thấy trong quang ảnh kia, một vài nhân loại mặc chiến giáp hoa lệ đứng trên

tường thành cao ngất.- - Nhưng tường thành hoàn toàn vô dụng.

Kẻ địch đến từ bầu trời.

Vô số những con quái vật không cách nào đếm xuể được bao phủ trong sương

mù u ám, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ thẫm, lao vút xuống từ sâu trong không trung, bao

vây nhân loại ở chính giữa.

Một quái vật thân thể đặc biệt lớn, cả người tỏa ra uy thế vô song đáp xuống,

ầm ầm dừng lại trên tường thành.

Nó cúi thân thể khổng lồ xuống, lẳng lặng nhìn các chiến sĩ nhân loại trước mặt

có kích thước còn không bằng một ngón tay của nó.

Thiếu niên nhanh chóng nhìn thoáng qua, nói: “Nhân loại sẽ thua?"

"Đúng vậy, bọn họ yên lặng cầu nguyện với ta."

Lão nhân nói.

"Bọn họ nói cái gì?"

"Bọn họ nói –– Thưa chủ kính yêu, ta gặp phải phiền phức.."

"Là đang kêu gọi người sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy ngươi giúp bọn họ đi."

"Nhưng lúc này ta không thể ra tay, vừa ra tay thì sẽ lập tức bị kẻ địch vạch trần

thủ đoạn, sau đó ta sẽ hoàn toàn xong đời."

Lão nhân nói.

"Đã rõ, thì ra là không thể để kẻ địch nhìn thấu, vậy khảo nghiệm của ngươi là

cái gì?"

Thiếu niên hỏi.

Trong quang ảnh, những nhân loại này dần dần ngừng cầu nguyện.

Bởi vì không có chuyện gì xảy ra.

Lão nhân vẫn duy trì trầm mặc, không đáp lại lời kêu gọi của bọn họ.

Chỉ thấy biểu cảm của những nhân loại này trở nên điên cuồng, cứ như bị thứ gì

ảnh hưởng, giận dữ hét lên: “Chủ, ta trấn thủ thành quốc tại đây vì ngài, chúng

ề ấ

ta gặp phải chuyện phiền phức nhất, thậm chí có khả năng hy sinh tại đây, mà

ngài tính mặc kệ như vậy sao?"

Thiếu niên nhìn về phía lão nhân.

Lão nhân nhún vai và nói: “Đây là khảo nghiệm –– Ta không thể ra tay, nhưng

phải đưa ra đáp lại, làm tất cả mọi chuyện xảy ra đúng sự thật."

Thiếu niên hỏi: “Xảy ra đúng sự thật là ám chỉ --"

"Những chuyện nhất định sẽ xảy ra đó, ta phải để nó tiếp tục phát sinh, tuyệt đối

không thể có lệch lạc gì, như vậy thì tương lai mới có một tia hi vọng chuyển

biến."

Lão nhân nói.

"Nhìn bọn họ đã đủ phiền phức, vậy phiền phức của ngươi là cái gì?"

Thiếu niên không kiên nhẫn mà hỏi.

"Ta yêu sâu sắc những phàm nhân đó, không muốn bọn họ vì sự trầm mặc của

ta mà mất đi tín ngưỡng, không muốn bọn họ sa đọa trong khoảnh khắc cái chết

tiến đến."

Lão nhân nói.

“Vừa muốn tất cả xảy ra, vừa muốn bọn họ trung thành với tín ngưỡng vào thời

khắc cuối cùng của sinh mệnh, không đến mức đi lên con đường tà đạo?"

Thiếu niên hỏi.

"Đúng vậy, nếu như thế thì có lẽ tương lai ta còn có thể cứu linh hồn của bọn họ

về."

Lão nhân nói.

"Vậy thì dễ dàng, ngươi lừa bọn họ là được."

Thiếu niên nhún vai và nói.

"Ta không lừa gạt người."

Lão nhân nghiêm nghị nói.

Thiếu niên nói: “Cho nên ––"

Lão nhân nói: “Cho nên đây là khảo nghiệm của ngươi, vừa không thể lừa bọn

họ, còn phải để bọn họ trung thành với tín ngưỡng."

Thiếu niên suy nghĩ trong chớp mắt, sau đó nói tiếp: “Ta có thể sử dụng giọng

nói của ngươi để giao lưu với bọn họ không?"

"Được."

Lão nhân nói.

"Vậy chúng ta bắt đầu từ đầu đi."

Thiếu niên nói.

"Được."

Lão nhân nói.

Tất cả hình ảnh đảo ngược trở về, lại hiện ra cảnh tượng lúc mới bắt đầu kia.

Trên tường thành thần thánh, các chiến sĩ nhân loại ngửa đầu nhìn lên không

trung.

Vô số quái vật đáp xuống.

Một con quái vật đặc biệt lớn được bao phủ trong sương xám, ầm ầm đáp xuống

tường thành, quan sát các chiến sĩ nhân loại phía dưới.

"Nghe đi."

Lão nhân nói.

Thiếu niên lập tức nghe thấy tiếng lòng của những các chiến sĩ nhân loại đó:

“Thưa chủ kính yêu, chúng ta gặp phải phiền phức lớn? Thiếu niên gật gật đầu,

mím chặt môi.

Lại một lát sau.

Quanh người các chiến sĩ nhân loại lượn lờ sương mù u ám, bọn họ như bị ảnh

hưởng thần trí, cùng giận dữ hét lên: “Chủ, ta trấn thủ thành quốc tại đây vì

ngài, chúng ta gặp chuyện phiền phức nhất, thậm chí có khả năng hy sinh tại

đây, mà ngài tính mặc kệ như vậy sao?"

Lão nhân nhìn về phía thiếu niên.

Thiếu niên ho nhẹ một tiếng, cất tiếng nói với các chiến sĩ nhân loại trong hình

ảnh: “Không, các ngươi không gặp phải phiền phức."

"Giờ này khắc này, tất cả mọi chuyện đều không phải phiền phức -- Nơi các

ngươi trấn thủ chính là mảnh đất của ta, các ngươi chỉ cần cầm lấy vũ khí,

không lùi bước mà tiến công về phía kẻ địch."

"Tiến công!"

"Tiến công!"

"Ta ban cho các ngươi dũng khí không chùn bước!"

Hắn nói một câu rồi lại một câu, trong hình ảnh cũng theo đó mà xuất hiện

giọng nói của lão nhân, nói ra lời thoại tương tự, nghe có vẻ tràn ngập cảm giác

thần thánh và không thể xâm phạm.

Các chiến sĩ nhân loại chấn động.

Tín ngưỡng được kiến trì vô số năm qua, rốt cuộc cũng có tác dụng vào thời

khắc mẩu chốt này.

Bọn họ được những lời này khích lệ, dũng khí lại dâng trào, họ cầm binh khí

dùng hết sức phóng về phía quái vật kia.

Gần như trong nháy mắt.

Chiến sĩ nhân loại bỏ đầy khắp người con quái vật kia.

Bọn họ dùng hết sức lực vung mạnh binh khí trong tay để chặt chém, đâm loạn,

siết cổ quái vật!

"Ngừng!"

Lão nhân hô.

Hình ảnh lập tức dừng lại.

"Bọn họ sẽ chết."

Lão nhân nhìn chằm chằm thiếu niên và nói.

"Đúng vậy, mãi đến lúc chết bọn họ cũng không ruồng bỏ tín ngưỡng, mà người

cũng không ra tay, ngươi đã đạt được mục đích của mình."

Thiếu niên bình tĩnh nói.

"Ta nói rồi, lúc người đại diện ta nói chuyện với bọn họ, ngươi không thể lừa

bọn họ, một khi lừa gạt thì tất cả nhân quả đều không thành lập."

Lão nhân lại nói.

"Ta không gạt người."

"Không có?"

"Không tin người tiếp tục để bọn họ động đậy xem."

Thiếu niên nói.

Lão nhân suy nghĩ, sau đó vung tay lên.

Hình ảnh lại hoạt động.

Thiếu niên nhìn những chiến sĩ nhân loại này, nói nhỏ: “Được rồi, các vị, hiện

tại các người mới thật sự có phiền phức."

Câu nói vừa dứt.

Quái vật phát ra một tiếng hô tràn đầy thất bại.- - Nó không thể làm bọn người

này sa đọa! Nó hít sâu một hơi, cả người hiện ra sức mạnh vô cùng u ám, siết cổ

tất cả nhân loại.

Đôi mắt lão nhân lại đột nhiên sáng lên.

Lão vung tay lên, hình ảnh lập tức biến mất.

"Kết cục hoàn mỹ, tất cả đều được tiến hành đúng hạn, đến thời khắc tử vong

mà linh hồn thánh khiết vẫn duy trì thành kính, chúng về tới bên cạnh ta, mà ta

cũng biết được tất cả đều đi về hướng hủy diệt, nhưng cuối cùng vẫn có một tia

hy vọng."

"-- Hơn nữa lời nói của người chứng minh Chủ cũng không lấy lừa gạt để làm

việc."

Lão nhân nói.

Hắn nhìn về phía thiếu niên lần nữa, nói với giọng điệu uy nghiêm mà trang

trọng: “Rất tốt, ngươi là một kẻ lừa đảo chân chính."

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Cũng kỳ quái, trong khoảng thời gian bọn họ đối thoại, giết chóc, nạn châuchấu, dã thú lân cận đều rời xa khu vực này.Lão nhân tùy tiện vung tay lên, trước mặt lập tức hiện ra quang ảnh một cảnhtượng.Chỉ thấy trong quang ảnh kia, một vài nhân loại mặc chiến giáp hoa lệ đứng trêntường thành cao ngất.- - Nhưng tường thành hoàn toàn vô dụng.Kẻ địch đến từ bầu trời.Vô số những con quái vật không cách nào đếm xuể được bao phủ trong sươngmù u ám, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ thẫm, lao vút xuống từ sâu trong không trung, baovây nhân loại ở chính giữa.Một quái vật thân thể đặc biệt lớn, cả người tỏa ra uy thế vô song đáp xuống,ầm ầm dừng lại trên tường thành.Nó cúi thân thể khổng lồ xuống, lẳng lặng nhìn các chiến sĩ nhân loại trước mặtcó kích thước còn không bằng một ngón tay của nó.Thiếu niên nhanh chóng nhìn thoáng qua, nói: “Nhân loại sẽ thua?""Đúng vậy, bọn họ yên lặng cầu nguyện với ta."Lão nhân nói."Bọn họ nói cái gì?""Bọn họ nói –– Thưa chủ kính yêu, ta gặp phải phiền phức..""Là đang kêu gọi người sao?""Đúng vậy.""Vậy ngươi giúp bọn họ đi.""Nhưng lúc này ta không thể ra tay, vừa ra tay thì sẽ lập tức bị kẻ địch vạch trầnthủ đoạn, sau đó ta sẽ hoàn toàn xong đời."Lão nhân nói."Đã rõ, thì ra là không thể để kẻ địch nhìn thấu, vậy khảo nghiệm của ngươi làcái gì?"Thiếu niên hỏi.Trong quang ảnh, những nhân loại này dần dần ngừng cầu nguyện.Bởi vì không có chuyện gì xảy ra.Lão nhân vẫn duy trì trầm mặc, không đáp lại lời kêu gọi của bọn họ.Chỉ thấy biểu cảm của những nhân loại này trở nên điên cuồng, cứ như bị thứ gìảnh hưởng, giận dữ hét lên: “Chủ, ta trấn thủ thành quốc tại đây vì ngài, chúngề ấta gặp phải chuyện phiền phức nhất, thậm chí có khả năng hy sinh tại đây, màngài tính mặc kệ như vậy sao?"Thiếu niên nhìn về phía lão nhân.Lão nhân nhún vai và nói: “Đây là khảo nghiệm –– Ta không thể ra tay, nhưngphải đưa ra đáp lại, làm tất cả mọi chuyện xảy ra đúng sự thật."Thiếu niên hỏi: “Xảy ra đúng sự thật là ám chỉ --""Những chuyện nhất định sẽ xảy ra đó, ta phải để nó tiếp tục phát sinh, tuyệt đốikhông thể có lệch lạc gì, như vậy thì tương lai mới có một tia hi vọng chuyểnbiến."Lão nhân nói."Nhìn bọn họ đã đủ phiền phức, vậy phiền phức của ngươi là cái gì?"Thiếu niên không kiên nhẫn mà hỏi."Ta yêu sâu sắc những phàm nhân đó, không muốn bọn họ vì sự trầm mặc củata mà mất đi tín ngưỡng, không muốn bọn họ sa đọa trong khoảnh khắc cái chếttiến đến."Lão nhân nói.“Vừa muốn tất cả xảy ra, vừa muốn bọn họ trung thành với tín ngưỡng vào thờikhắc cuối cùng của sinh mệnh, không đến mức đi lên con đường tà đạo?"Thiếu niên hỏi."Đúng vậy, nếu như thế thì có lẽ tương lai ta còn có thể cứu linh hồn của bọn họvề."Lão nhân nói."Vậy thì dễ dàng, ngươi lừa bọn họ là được."Thiếu niên nhún vai và nói."Ta không lừa gạt người."Lão nhân nghiêm nghị nói.Thiếu niên nói: “Cho nên ––"Lão nhân nói: “Cho nên đây là khảo nghiệm của ngươi, vừa không thể lừa bọnhọ, còn phải để bọn họ trung thành với tín ngưỡng."Thiếu niên suy nghĩ trong chớp mắt, sau đó nói tiếp: “Ta có thể sử dụng giọngnói của ngươi để giao lưu với bọn họ không?""Được."Lão nhân nói."Vậy chúng ta bắt đầu từ đầu đi."Thiếu niên nói."Được."Lão nhân nói.Tất cả hình ảnh đảo ngược trở về, lại hiện ra cảnh tượng lúc mới bắt đầu kia.Trên tường thành thần thánh, các chiến sĩ nhân loại ngửa đầu nhìn lên khôngtrung.Vô số quái vật đáp xuống.Một con quái vật đặc biệt lớn được bao phủ trong sương xám, ầm ầm đáp xuốngtường thành, quan sát các chiến sĩ nhân loại phía dưới."Nghe đi."Lão nhân nói.Thiếu niên lập tức nghe thấy tiếng lòng của những các chiến sĩ nhân loại đó:“Thưa chủ kính yêu, chúng ta gặp phải phiền phức lớn? Thiếu niên gật gật đầu,mím chặt môi.Lại một lát sau.Quanh người các chiến sĩ nhân loại lượn lờ sương mù u ám, bọn họ như bị ảnhhưởng thần trí, cùng giận dữ hét lên: “Chủ, ta trấn thủ thành quốc tại đây vìngài, chúng ta gặp chuyện phiền phức nhất, thậm chí có khả năng hy sinh tạiđây, mà ngài tính mặc kệ như vậy sao?"Lão nhân nhìn về phía thiếu niên.Thiếu niên ho nhẹ một tiếng, cất tiếng nói với các chiến sĩ nhân loại trong hìnhảnh: “Không, các ngươi không gặp phải phiền phức.""Giờ này khắc này, tất cả mọi chuyện đều không phải phiền phức -- Nơi cácngươi trấn thủ chính là mảnh đất của ta, các ngươi chỉ cần cầm lấy vũ khí,không lùi bước mà tiến công về phía kẻ địch.""Tiến công!""Tiến công!""Ta ban cho các ngươi dũng khí không chùn bước!"Hắn nói một câu rồi lại một câu, trong hình ảnh cũng theo đó mà xuất hiệngiọng nói của lão nhân, nói ra lời thoại tương tự, nghe có vẻ tràn ngập cảm giácthần thánh và không thể xâm phạm.Các chiến sĩ nhân loại chấn động.Tín ngưỡng được kiến trì vô số năm qua, rốt cuộc cũng có tác dụng vào thờikhắc mẩu chốt này.Bọn họ được những lời này khích lệ, dũng khí lại dâng trào, họ cầm binh khídùng hết sức phóng về phía quái vật kia.Gần như trong nháy mắt.Chiến sĩ nhân loại bỏ đầy khắp người con quái vật kia.Bọn họ dùng hết sức lực vung mạnh binh khí trong tay để chặt chém, đâm loạn,siết cổ quái vật!"Ngừng!"Lão nhân hô.Hình ảnh lập tức dừng lại."Bọn họ sẽ chết."Lão nhân nhìn chằm chằm thiếu niên và nói."Đúng vậy, mãi đến lúc chết bọn họ cũng không ruồng bỏ tín ngưỡng, mà ngườicũng không ra tay, ngươi đã đạt được mục đích của mình."Thiếu niên bình tĩnh nói."Ta nói rồi, lúc người đại diện ta nói chuyện với bọn họ, ngươi không thể lừabọn họ, một khi lừa gạt thì tất cả nhân quả đều không thành lập."Lão nhân lại nói."Ta không gạt người.""Không có?""Không tin người tiếp tục để bọn họ động đậy xem."Thiếu niên nói.Lão nhân suy nghĩ, sau đó vung tay lên.Hình ảnh lại hoạt động.Thiếu niên nhìn những chiến sĩ nhân loại này, nói nhỏ: “Được rồi, các vị, hiệntại các người mới thật sự có phiền phức."Câu nói vừa dứt.Quái vật phát ra một tiếng hô tràn đầy thất bại.- - Nó không thể làm bọn ngườinày sa đọa! Nó hít sâu một hơi, cả người hiện ra sức mạnh vô cùng u ám, siết cổtất cả nhân loại.Đôi mắt lão nhân lại đột nhiên sáng lên.Lão vung tay lên, hình ảnh lập tức biến mất."Kết cục hoàn mỹ, tất cả đều được tiến hành đúng hạn, đến thời khắc tử vongmà linh hồn thánh khiết vẫn duy trì thành kính, chúng về tới bên cạnh ta, mà tacũng biết được tất cả đều đi về hướng hủy diệt, nhưng cuối cùng vẫn có một tiahy vọng.""-- Hơn nữa lời nói của người chứng minh Chủ cũng không lấy lừa gạt để làmviệc."Lão nhân nói.Hắn nhìn về phía thiếu niên lần nữa, nói với giọng điệu uy nghiêm mà trangtrọng: “Rất tốt, ngươi là một kẻ lừa đảo chân chính."

Chương 974: Lão nhân và thiếu niên (2)