"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 1005: Hương Phân Khởi Bạo

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Khi người sử dụng sức mạnh thần thánh, nhất định sẽ kết hợp đặc tính của bảnthân, sáng tạo ra kỹ năng thần thánh không thể tưởng tượng, không thể nắm lấy,rất có tính lừa gạt."“Tất cả sức mạnh trong này hiện hóa thành một thẻ bài được nắm giữ bởingươi."Thì ra sức mạnh của thượng đế vẫn luôn ở bên cạnh hắn.Thì ra vào rất lâu trước kia, trong thẻ bài vai hề đã cất giấu một thứ sức mạnhkhủng bố! Liễu Bình không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy khá thoải mái.Một giọng nói bỗng vang lên bên tai: “Nếu ngươi đã phóng thích “Lừa gạt, làmsức mạnh của nó bị hoàn toàn che giấu, vậy ta sẽ thả nó lại vào lịch sử, đi đếnthời đại thần tứ, đến góc nào đó trong Vĩnh Dạ."-- Đây là giọng nói của thương để!"Làm phiền ngươi."Liễu Bình nói.Không sai.Thời khắc hiện tại là tuyến thời gian Delia vốn sẽ nghênh đón tử vong.Mà thật lâu trước kia, thẻ bài vai hề này đã xuất hiện trong thời đại quá khứ.Chỉ khi nào thả nó lại vào thời đại xa xăm trước kia thì tất cả mọi chuyện mớihình thành một vòng thời gian khép kín hoàn mỹ.- - Sức mạnh ẩn chứa trên thẻbài này sẽ lập tức có hiệu lực trong tương lai!"Khi ngươi cứu vớt thánh quốc của ta thì lập tức có thể trở lại tương lai lấy lạithẻ bài kia lần nữa –– Nó chờ người trên tuyến thời gian, sau khi người hoànthành ủy thác của ta."Giọng nói của thương để lại lần nữa vang lên."Được rồi, ta thử xem."Liễu Bình nói."Đúng rồi.""Cái gì?""Ngươi còn nhớ mình là ai không?"“Quả nhiên là quên mất, cũng đúng, để sự nghiệp của chúng ta không bị ảnhhưởng, ta nhắc nhở ngươi một điều.""Nói đi.""Ngươi luôn lừa gạt chính mình.""Về sự kiện nào?”.ế"Thật ra người chưa bao giờ chết trận.""Ta nhớ ta từng chết vô số lần... Vì sao ta phải gạt bản thân.""Bởi vì ngươi không biết thắng như thế nào, cho nên người nói cho bản thân,người đã chết.""Cảm ơn người nói cho ta biết chuyện phiền lòng như vậy.""Không cần khách sáo, mọi người đều rất phiền lòng -- Cũng như lời ngươi đãnói, phiền phức chỉ vừa mới bắt đầu.""Còn có gì dặn dò không?""Không có.""Ta là ai?""Ngươi của năm đó không cho nói.""Được thôi... Người đã nói nhiều như vậy với ta rồi, mà rốt cuộc người chết haykhông?""A, ta đã chết."Giọng nói của thương để lập tức biến mất.Liễu Bình phủi phủi tay, thở dài.Lão nhân chết tiệt.Hắn lại nhìn vào hư không, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trướcmắt hắn: “Lời nói dối của ngươi tồn tại trong thời gian quá dài, hiệu quả có chúthạ thấp.""Lời nói dối này cơ bản chỉ nhằm vào chính ngươi.""Kết hợp hai điểm trên, Chúa tể toàn trí toàn năng chọc thủng lời nói dối củangươi.""Cho nên ––"."Ngươi biết mình chưa từng chết vô số lần.""Thậm chí người chưa từng bị Ác Mộng giết chết, mỗi một lần đầu chuyểnnguy thành an."“Ngươi chỉ có chút uể oải, bởi vì người còn chưa tìm được phương pháp chiếnthắng bọn chúng."Liễu Bình ngừng thở, lẳng lặng nhìn hàng chữ này, chỉ cảm thấy trong lòng dầndần có thêm thứ gì.Thật nhàm chán.Đánh không lại thì đánh không lại, lừa mình là sợ bản thân cảm thấy mất mặtsao? Rốt cuộc ta là cái gì? Hắn ngơ ngẩn nhìn lại chung quanh, chỉ thấy tất cả“Người"đều nhìn chăm chú vào hắn."0880, ngươi không sao chứ?"Thầy giáo quan tâm hỏi."Không có gì, ta chỉ không rõ lắm biến hóa trên người mình."Liễu Bình nói.Hắn búng tay một cái.Những thứ hiếm lạ cổ quái chồng chất thành núi trên mặt đất đều biến mất tămhơi."Không cần hoang mang, chưa từng nghe thấy năng lực hiện hóa của ngươi, chonên cần học tập thêm cách khống chế sức mạnh của mình."Thầy giáo nói."Vậy ——”."Đi với ta."Liễu Bình đi theo thầy giáo ra khỏi cao ốc.Một chiếc xe ngựa sớm đã chờ ở đó.Người cha và người mẹ đứng bên xe ngựa, nhìn hắn với ánh mắt phức tạp."Con cần đến một nơi càng cao cấp, con trai."Người cha nói."Phải học tập cho giỏi, có biết không? Tiền đồ của con cực kỳ rộng lớn, chờ saunày lại trở về thăm chúng ta."Người mẹ nói.Liễu Bình nhìn hai người, gật đầu và nói: “Con nhất định sẽ nỗ lực, không phụkỳ vọng của cha mẹ -- Nhưng hiện tại con có chuyện muốn nói với các người.""Cái gì?""Các ngươi chạy trời không khỏi nắng đâu."Liễu Bình mỉm cười và nói.Cha mẹ đều không hiểu ý của hắn, họ cùng nhìn về phía thầy giáo.Thầy giáo trầm ngâm và nói: “Lúc hiện hóa, tính cách một vài người sẽ có thayđổi nhỏ, đây là ảnh hưởng do sức mạnh mang đến, qua một thời gian thì khỏithôi.""Thì ra là thế."Người cha người mẹ bừng tỉnh hiểu ra.Lúc này một người chạy ra từ cao ốc, trong tay có nâng một con búp bê."Cái gì thế này?"Thầy giáo không thể hiểu được.ồ ắ ố"Vừa rồi trong những thứ hắn hiện hóa ra -- Con búp bê này rơi xuống phía saucây cột nên không được tìm thấy."Người kia nói.Thầy giáo nhận lấy quan sát, chỉ thấy đây là một con búp bê mặc váy dài trắngtinh, đầu đội vòng hoa.Hắn ta lật qua lật lại nhìn một lần, đưa cho Liễu Bình rồi nói: “Hình như nó làsức mạnh nào đó mang tính hủy diệt, vừa rồi vì sao không cất đi?"Liễu Bình nhìn chăm chú vào con búp bê.- - Đây là vật mà hắn lợi dụng côngđức thần thánh của thượng đế để chế tạo trong nháy mắt thẻ bài thần thánh hiệnhóa.Nó không nằm trong tập hợp thiết lập của bọn quái vật."Lần đầu tiên ta sử dụng sức mạnh hiện hóa, thiếu kinh nghiệm, cho nên khôngchú ý tới --Thầy giáo cũng không nên trách ta về chuyện như vậy được."Liễu Bình thành khẩn nói."Đương nhiên không trách ngươi."Thầy giáo nói."Nghe chưa? Không trách chúng ta."Liễu Bình nói với con búp bê.Con búp bê chậm rãi mở miệng ra, đọc từng chữ: “Cảm tạ mọi người khoandung, để báo đáp các vị, ta quyết định đưa mọi người lên thiên đường."Trong lòng bọn họ chợt nhận ra điều gì, cùng quay đầu nhìn lại.Một ánh sáng lóa mắt tràn ra từ cao ốc, trong nháy mắt đã xuyên thấu toàn bộthiên địa, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.Liễu Bình chậm rãi mà hỏi: “Như vậy, đây là cái gì?""Hương Phân Khởi Bạo –– Tám mươi tám viên Thanh Quang Hạch Vô cùng nổtung, nhất định phải san bằng tất cả tà ác trên đời."Con búp bê nói với giọng điệu như khoe thành tích.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Khi người sử dụng sức mạnh thần thánh, nhất định sẽ kết hợp đặc tính của bảnthân, sáng tạo ra kỹ năng thần thánh không thể tưởng tượng, không thể nắm lấy,rất có tính lừa gạt."“Tất cả sức mạnh trong này hiện hóa thành một thẻ bài được nắm giữ bởingươi."Thì ra sức mạnh của thượng đế vẫn luôn ở bên cạnh hắn.Thì ra vào rất lâu trước kia, trong thẻ bài vai hề đã cất giấu một thứ sức mạnhkhủng bố! Liễu Bình không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy khá thoải mái.Một giọng nói bỗng vang lên bên tai: “Nếu ngươi đã phóng thích “Lừa gạt, làmsức mạnh của nó bị hoàn toàn che giấu, vậy ta sẽ thả nó lại vào lịch sử, đi đếnthời đại thần tứ, đến góc nào đó trong Vĩnh Dạ."-- Đây là giọng nói của thương để!"Làm phiền ngươi."Liễu Bình nói.Không sai.Thời khắc hiện tại là tuyến thời gian Delia vốn sẽ nghênh đón tử vong.Mà thật lâu trước kia, thẻ bài vai hề này đã xuất hiện trong thời đại quá khứ.Chỉ khi nào thả nó lại vào thời đại xa xăm trước kia thì tất cả mọi chuyện mớihình thành một vòng thời gian khép kín hoàn mỹ.- - Sức mạnh ẩn chứa trên thẻbài này sẽ lập tức có hiệu lực trong tương lai!"Khi ngươi cứu vớt thánh quốc của ta thì lập tức có thể trở lại tương lai lấy lạithẻ bài kia lần nữa –– Nó chờ người trên tuyến thời gian, sau khi người hoànthành ủy thác của ta."Giọng nói của thương để lại lần nữa vang lên."Được rồi, ta thử xem."Liễu Bình nói."Đúng rồi.""Cái gì?""Ngươi còn nhớ mình là ai không?"“Quả nhiên là quên mất, cũng đúng, để sự nghiệp của chúng ta không bị ảnhhưởng, ta nhắc nhở ngươi một điều.""Nói đi.""Ngươi luôn lừa gạt chính mình.""Về sự kiện nào?”.ế"Thật ra người chưa bao giờ chết trận.""Ta nhớ ta từng chết vô số lần... Vì sao ta phải gạt bản thân.""Bởi vì ngươi không biết thắng như thế nào, cho nên người nói cho bản thân,người đã chết.""Cảm ơn người nói cho ta biết chuyện phiền lòng như vậy.""Không cần khách sáo, mọi người đều rất phiền lòng -- Cũng như lời ngươi đãnói, phiền phức chỉ vừa mới bắt đầu.""Còn có gì dặn dò không?""Không có.""Ta là ai?""Ngươi của năm đó không cho nói.""Được thôi... Người đã nói nhiều như vậy với ta rồi, mà rốt cuộc người chết haykhông?""A, ta đã chết."Giọng nói của thương để lập tức biến mất.Liễu Bình phủi phủi tay, thở dài.Lão nhân chết tiệt.Hắn lại nhìn vào hư không, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trướcmắt hắn: “Lời nói dối của ngươi tồn tại trong thời gian quá dài, hiệu quả có chúthạ thấp.""Lời nói dối này cơ bản chỉ nhằm vào chính ngươi.""Kết hợp hai điểm trên, Chúa tể toàn trí toàn năng chọc thủng lời nói dối củangươi.""Cho nên ––"."Ngươi biết mình chưa từng chết vô số lần.""Thậm chí người chưa từng bị Ác Mộng giết chết, mỗi một lần đầu chuyểnnguy thành an."“Ngươi chỉ có chút uể oải, bởi vì người còn chưa tìm được phương pháp chiếnthắng bọn chúng."Liễu Bình ngừng thở, lẳng lặng nhìn hàng chữ này, chỉ cảm thấy trong lòng dầndần có thêm thứ gì.Thật nhàm chán.Đánh không lại thì đánh không lại, lừa mình là sợ bản thân cảm thấy mất mặtsao? Rốt cuộc ta là cái gì? Hắn ngơ ngẩn nhìn lại chung quanh, chỉ thấy tất cả“Người"đều nhìn chăm chú vào hắn."0880, ngươi không sao chứ?"Thầy giáo quan tâm hỏi."Không có gì, ta chỉ không rõ lắm biến hóa trên người mình."Liễu Bình nói.Hắn búng tay một cái.Những thứ hiếm lạ cổ quái chồng chất thành núi trên mặt đất đều biến mất tămhơi."Không cần hoang mang, chưa từng nghe thấy năng lực hiện hóa của ngươi, chonên cần học tập thêm cách khống chế sức mạnh của mình."Thầy giáo nói."Vậy ——”."Đi với ta."Liễu Bình đi theo thầy giáo ra khỏi cao ốc.Một chiếc xe ngựa sớm đã chờ ở đó.Người cha và người mẹ đứng bên xe ngựa, nhìn hắn với ánh mắt phức tạp."Con cần đến một nơi càng cao cấp, con trai."Người cha nói."Phải học tập cho giỏi, có biết không? Tiền đồ của con cực kỳ rộng lớn, chờ saunày lại trở về thăm chúng ta."Người mẹ nói.Liễu Bình nhìn hai người, gật đầu và nói: “Con nhất định sẽ nỗ lực, không phụkỳ vọng của cha mẹ -- Nhưng hiện tại con có chuyện muốn nói với các người.""Cái gì?""Các ngươi chạy trời không khỏi nắng đâu."Liễu Bình mỉm cười và nói.Cha mẹ đều không hiểu ý của hắn, họ cùng nhìn về phía thầy giáo.Thầy giáo trầm ngâm và nói: “Lúc hiện hóa, tính cách một vài người sẽ có thayđổi nhỏ, đây là ảnh hưởng do sức mạnh mang đến, qua một thời gian thì khỏithôi.""Thì ra là thế."Người cha người mẹ bừng tỉnh hiểu ra.Lúc này một người chạy ra từ cao ốc, trong tay có nâng một con búp bê."Cái gì thế này?"Thầy giáo không thể hiểu được.ồ ắ ố"Vừa rồi trong những thứ hắn hiện hóa ra -- Con búp bê này rơi xuống phía saucây cột nên không được tìm thấy."Người kia nói.Thầy giáo nhận lấy quan sát, chỉ thấy đây là một con búp bê mặc váy dài trắngtinh, đầu đội vòng hoa.Hắn ta lật qua lật lại nhìn một lần, đưa cho Liễu Bình rồi nói: “Hình như nó làsức mạnh nào đó mang tính hủy diệt, vừa rồi vì sao không cất đi?"Liễu Bình nhìn chăm chú vào con búp bê.- - Đây là vật mà hắn lợi dụng côngđức thần thánh của thượng đế để chế tạo trong nháy mắt thẻ bài thần thánh hiệnhóa.Nó không nằm trong tập hợp thiết lập của bọn quái vật."Lần đầu tiên ta sử dụng sức mạnh hiện hóa, thiếu kinh nghiệm, cho nên khôngchú ý tới --Thầy giáo cũng không nên trách ta về chuyện như vậy được."Liễu Bình thành khẩn nói."Đương nhiên không trách ngươi."Thầy giáo nói."Nghe chưa? Không trách chúng ta."Liễu Bình nói với con búp bê.Con búp bê chậm rãi mở miệng ra, đọc từng chữ: “Cảm tạ mọi người khoandung, để báo đáp các vị, ta quyết định đưa mọi người lên thiên đường."Trong lòng bọn họ chợt nhận ra điều gì, cùng quay đầu nhìn lại.Một ánh sáng lóa mắt tràn ra từ cao ốc, trong nháy mắt đã xuyên thấu toàn bộthiên địa, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.Liễu Bình chậm rãi mà hỏi: “Như vậy, đây là cái gì?""Hương Phân Khởi Bạo –– Tám mươi tám viên Thanh Quang Hạch Vô cùng nổtung, nhất định phải san bằng tất cả tà ác trên đời."Con búp bê nói với giọng điệu như khoe thành tích.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… “Khi người sử dụng sức mạnh thần thánh, nhất định sẽ kết hợp đặc tính của bảnthân, sáng tạo ra kỹ năng thần thánh không thể tưởng tượng, không thể nắm lấy,rất có tính lừa gạt."“Tất cả sức mạnh trong này hiện hóa thành một thẻ bài được nắm giữ bởingươi."Thì ra sức mạnh của thượng đế vẫn luôn ở bên cạnh hắn.Thì ra vào rất lâu trước kia, trong thẻ bài vai hề đã cất giấu một thứ sức mạnhkhủng bố! Liễu Bình không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy khá thoải mái.Một giọng nói bỗng vang lên bên tai: “Nếu ngươi đã phóng thích “Lừa gạt, làmsức mạnh của nó bị hoàn toàn che giấu, vậy ta sẽ thả nó lại vào lịch sử, đi đếnthời đại thần tứ, đến góc nào đó trong Vĩnh Dạ."-- Đây là giọng nói của thương để!"Làm phiền ngươi."Liễu Bình nói.Không sai.Thời khắc hiện tại là tuyến thời gian Delia vốn sẽ nghênh đón tử vong.Mà thật lâu trước kia, thẻ bài vai hề này đã xuất hiện trong thời đại quá khứ.Chỉ khi nào thả nó lại vào thời đại xa xăm trước kia thì tất cả mọi chuyện mớihình thành một vòng thời gian khép kín hoàn mỹ.- - Sức mạnh ẩn chứa trên thẻbài này sẽ lập tức có hiệu lực trong tương lai!"Khi ngươi cứu vớt thánh quốc của ta thì lập tức có thể trở lại tương lai lấy lạithẻ bài kia lần nữa –– Nó chờ người trên tuyến thời gian, sau khi người hoànthành ủy thác của ta."Giọng nói của thương để lại lần nữa vang lên."Được rồi, ta thử xem."Liễu Bình nói."Đúng rồi.""Cái gì?""Ngươi còn nhớ mình là ai không?"“Quả nhiên là quên mất, cũng đúng, để sự nghiệp của chúng ta không bị ảnhhưởng, ta nhắc nhở ngươi một điều.""Nói đi.""Ngươi luôn lừa gạt chính mình.""Về sự kiện nào?”.ế"Thật ra người chưa bao giờ chết trận.""Ta nhớ ta từng chết vô số lần... Vì sao ta phải gạt bản thân.""Bởi vì ngươi không biết thắng như thế nào, cho nên người nói cho bản thân,người đã chết.""Cảm ơn người nói cho ta biết chuyện phiền lòng như vậy.""Không cần khách sáo, mọi người đều rất phiền lòng -- Cũng như lời ngươi đãnói, phiền phức chỉ vừa mới bắt đầu.""Còn có gì dặn dò không?""Không có.""Ta là ai?""Ngươi của năm đó không cho nói.""Được thôi... Người đã nói nhiều như vậy với ta rồi, mà rốt cuộc người chết haykhông?""A, ta đã chết."Giọng nói của thương để lập tức biến mất.Liễu Bình phủi phủi tay, thở dài.Lão nhân chết tiệt.Hắn lại nhìn vào hư không, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trướcmắt hắn: “Lời nói dối của ngươi tồn tại trong thời gian quá dài, hiệu quả có chúthạ thấp.""Lời nói dối này cơ bản chỉ nhằm vào chính ngươi.""Kết hợp hai điểm trên, Chúa tể toàn trí toàn năng chọc thủng lời nói dối củangươi.""Cho nên ––"."Ngươi biết mình chưa từng chết vô số lần.""Thậm chí người chưa từng bị Ác Mộng giết chết, mỗi một lần đầu chuyểnnguy thành an."“Ngươi chỉ có chút uể oải, bởi vì người còn chưa tìm được phương pháp chiếnthắng bọn chúng."Liễu Bình ngừng thở, lẳng lặng nhìn hàng chữ này, chỉ cảm thấy trong lòng dầndần có thêm thứ gì.Thật nhàm chán.Đánh không lại thì đánh không lại, lừa mình là sợ bản thân cảm thấy mất mặtsao? Rốt cuộc ta là cái gì? Hắn ngơ ngẩn nhìn lại chung quanh, chỉ thấy tất cả“Người"đều nhìn chăm chú vào hắn."0880, ngươi không sao chứ?"Thầy giáo quan tâm hỏi."Không có gì, ta chỉ không rõ lắm biến hóa trên người mình."Liễu Bình nói.Hắn búng tay một cái.Những thứ hiếm lạ cổ quái chồng chất thành núi trên mặt đất đều biến mất tămhơi."Không cần hoang mang, chưa từng nghe thấy năng lực hiện hóa của ngươi, chonên cần học tập thêm cách khống chế sức mạnh của mình."Thầy giáo nói."Vậy ——”."Đi với ta."Liễu Bình đi theo thầy giáo ra khỏi cao ốc.Một chiếc xe ngựa sớm đã chờ ở đó.Người cha và người mẹ đứng bên xe ngựa, nhìn hắn với ánh mắt phức tạp."Con cần đến một nơi càng cao cấp, con trai."Người cha nói."Phải học tập cho giỏi, có biết không? Tiền đồ của con cực kỳ rộng lớn, chờ saunày lại trở về thăm chúng ta."Người mẹ nói.Liễu Bình nhìn hai người, gật đầu và nói: “Con nhất định sẽ nỗ lực, không phụkỳ vọng của cha mẹ -- Nhưng hiện tại con có chuyện muốn nói với các người.""Cái gì?""Các ngươi chạy trời không khỏi nắng đâu."Liễu Bình mỉm cười và nói.Cha mẹ đều không hiểu ý của hắn, họ cùng nhìn về phía thầy giáo.Thầy giáo trầm ngâm và nói: “Lúc hiện hóa, tính cách một vài người sẽ có thayđổi nhỏ, đây là ảnh hưởng do sức mạnh mang đến, qua một thời gian thì khỏithôi.""Thì ra là thế."Người cha người mẹ bừng tỉnh hiểu ra.Lúc này một người chạy ra từ cao ốc, trong tay có nâng một con búp bê."Cái gì thế này?"Thầy giáo không thể hiểu được.ồ ắ ố"Vừa rồi trong những thứ hắn hiện hóa ra -- Con búp bê này rơi xuống phía saucây cột nên không được tìm thấy."Người kia nói.Thầy giáo nhận lấy quan sát, chỉ thấy đây là một con búp bê mặc váy dài trắngtinh, đầu đội vòng hoa.Hắn ta lật qua lật lại nhìn một lần, đưa cho Liễu Bình rồi nói: “Hình như nó làsức mạnh nào đó mang tính hủy diệt, vừa rồi vì sao không cất đi?"Liễu Bình nhìn chăm chú vào con búp bê.- - Đây là vật mà hắn lợi dụng côngđức thần thánh của thượng đế để chế tạo trong nháy mắt thẻ bài thần thánh hiệnhóa.Nó không nằm trong tập hợp thiết lập của bọn quái vật."Lần đầu tiên ta sử dụng sức mạnh hiện hóa, thiếu kinh nghiệm, cho nên khôngchú ý tới --Thầy giáo cũng không nên trách ta về chuyện như vậy được."Liễu Bình thành khẩn nói."Đương nhiên không trách ngươi."Thầy giáo nói."Nghe chưa? Không trách chúng ta."Liễu Bình nói với con búp bê.Con búp bê chậm rãi mở miệng ra, đọc từng chữ: “Cảm tạ mọi người khoandung, để báo đáp các vị, ta quyết định đưa mọi người lên thiên đường."Trong lòng bọn họ chợt nhận ra điều gì, cùng quay đầu nhìn lại.Một ánh sáng lóa mắt tràn ra từ cao ốc, trong nháy mắt đã xuyên thấu toàn bộthiên địa, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.Liễu Bình chậm rãi mà hỏi: “Như vậy, đây là cái gì?""Hương Phân Khởi Bạo –– Tám mươi tám viên Thanh Quang Hạch Vô cùng nổtung, nhất định phải san bằng tất cả tà ác trên đời."Con búp bê nói với giọng điệu như khoe thành tích.

Chương 1005: Hương Phân Khởi Bạo