"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 1006: Uy lực liên thủ
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Thầy giáo và cha mẹ phát lên tiếng thét chói tai cuồng bạo, sôi nổi nhảy lêngiữa không trung, muốn thoát thân, nhưng tất cả những nơi bị ánh hào quangthánh khiết chiếu rọi, hư không trở nên cứng rắn như vách tường, hoàn toànkhông thể sử dụng thuật pháp không gian.Ánh sáng và gió gào thét cuốn tới.Vô số tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên, sau đó lại bị bao phủ trong tiếng nổđùng đùng dậy trời.Liễu Bình thấy thân thể thầy giáo và cha mẹ rốt cuộc cũng không duy trì được,hóa thành một rồi lại một con quái vật khổng lồ, dần rơi vào hủy diệt dưới sựcàn quét của thánh quang, tất cả huyết nhục hài cốt bị hoàn toàn phá hủy.Chừng mấy chục khí tức sau.Quang huy lộng lẫy phủ khắp thiên địa cũng tiêu tán đi.Đưa mắt nhìn ra.Thế giới là một mảnh phế tích.Liễu Bình đưa mắt nhìn chung quanh, nhịn không được mà thở dài."Uy lực khi chúng ta liên thủ cũng không tồi –– nhưng vì sao ngươi thở dài?"Con búp bề lơ lửng ở giữa không trung lên tiếng hỏi.Lúc này giọng nói của nó trở nên già nua mà tràn ngập cơ trí.- - Là thượng để!Không phải cái tên này giả chết trốn đi rồi sao? Tạm thời sống lại à?"Ta đang suy nghĩ là sau khi cứu vớt thánh quốc mới có thể đạt được sức mạnhnhư vậy nên cảm thấy có chút bi thương."Liễu Bình nói."Không có thánh quốc, sức mạnh thần thánh bao phủ trên người ngươi cũng sẽkhô kiệt, dù là vì chính mình thì ngươi cũng phải cứu vớt thánh quốc."Con búp bê nghiêm nghị nói.“Được thôi, ta sẽ đi."Liễu Bình hậm hực nói."Cho ngươi một lời khuyên, thời gian ta quan sát chúng quá mức dài lâu, bọnchúng tự xưng là hiểu quá rõ tâm tính của chúng sinh, chỉ có người là không thểnắm lấy nên chúng mới có khả năng tôn trọng ngươi."Búp bê Tây Dương nói."Giả ngây giả dại?"Liễu Bình hỏi.ầ ố ể"Ngươi không cần phải giả, ngươi vốn có thể làm được."Con búp bê nói."Đã rõ –– ta phải làm sao mới có được thiên quốc của ngươi?"Liễu Bình nói."Ngươi có từng chơi trò gom bài chưa?""Tại sao lại là trò gom bài? Cho nên ta phải thu thập thẻ bài? Sau đó thì có đượcmột thánh quốc? Nghe giống trò đùa quá vậy.""Nhân sinh vốn là một tuồng kịch – ta đánh đổ ngươi sẽ thích chuyện này.""Còn có gì khó nữa không?”."À, thu thập thẻ bài còn cần người trả giá một vài thứ khác, nhưng so với sứcmạnh thần thánh cuối cùng người đạt được thì cái giá đó cũng không tính là gì?Con búp bê nói xong thì vội vàng biến mất khỏi hư không.Một ngày sau.Xe ngựa chậm rãi chạy trên con đường nhỏ nông thôn, đến trang viên trongtruyền thuyết kia Cửa sắt trang viên chậm rãi mở ra hai bên.Xe ngựa chạy vào trang viên, cứ chạy mãi về phía trước dọc theo con đường trảiđá, ngùng ở cổng lâu đài.Liễu Bình đi xuống xe ngựa."Hoan nghênh ngươi, học viên ưu dị."Một giọng nói trầm thấp vang lên.Liễu Bình nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy một nam nhân có mái tóc quănmàu bạc đứng ở cổng lâu đài, lộ ra nụ cười với hắn.Gã mặc một chiếc áo bành tô màu đỏ thẫm, chân đạp giày ống màu đen, cầmquyền trường trong tay, đôi mắt và màu tóc có cùng một màu, có vẻ lạnh nhạtmà không có cảm xúc."Ngài là?"Liễu Bình hỏi.- - Lúc này Liễu Bình vẫn là 0880, là thiếu niên có mái tóc ngắnmàu vàng kia."Ta là chủ nhân của chủ trang này, ngươi có thể gọi ta là chủ trang viên."Nam nhân nói.Nói xong, nam nhân vẫy vẫy tay với hắn.Liễu Bình lập tức đi tới cổng lâu đài."Nghe nói người làm nổ tung toàn bộ thế giới Mật Lương Trấn."Nam nhân cười nói."Ta rất xin lỗi."Liễu Bình nói.ấ"Cha mẹ ngươi cũng bất hạnh lâm nạn."Nam nhận thử thăm dò."A, đúng vậy."Liễu Bình nói."Nhưng ta không cảm nhận được trong lòng người có bất cứ bị thương nào."Nam nhân nhìn chằm chằm hắn mà nói."Ta không muốn ngụy trang bị thương, nhưng thật ra ta rất thương hại chonhững người trong trấn."Liêu Bình nói."Thương hại?""Tôn tại là một loại khổ cực, ta giúp bọn họ kết thúc loại khổ cực này."Nam nhân rơi vào trầm tư.Liễu Bình nhẹ nhàng cười một cái, nhìn quanh chung quanh và nói: “Nơi nàythật đẹp, ngài muốn ta làm nó vĩnh viễn lưu lại trong trí nhớ không –– Thôngqua một vụ nổ vũ cùng kinh diễm là có thể làm được chuyện này."Hắn vươn tay, cứ như muốn rút ra cái gì từ hư không.Nhung tay hắn vừa nắm lấy thứ gì thì lập tức bị đè lại.Liễu Bình khó hiểu nhìn về phía chủ trang viên.Chủ trang viên thở dài và nói: “Nơi này không có chúng sinh, cũng không có kẻmuốn chết, ta hy vọng người đừng phá hư cành cây ngọn cỏ nào trong nơi này,phải làm một học viên lễ phép, nghe hiểu không?""Được thôi, thưa ngài."Liễu Bình nói.Hắn thu hồi tay.Thứ bị hắn nắm lấy lập tức biến mất trong hư không.Đợi một giây.Hư không đột nhiên chấn động mãnh liệt một cái.- - Giống như một quả bom cóuy lực cực mạnh, cách cả thế giới, một vụ nổ vẫn bùng nổ ở một nơi không biếtnào đó.Chủ trang viên nhìn Liễu Bình.Liễu Bình nhún vai và nói: “Không ở trên tay ta, cho nên uy lực hữu hạn."Trong hư không bên ngoài lâu đài vang lên một loạt tiếng nói nhỏ khe khẽkhông đè nén xuống được.- - Cứ như có thứ gì biến mất trên không trung, hưngphấn nói chuyện với nhau.Liễu Bình ngẩng đầu, ra vẻ hiếu kỳ mà hỏi: “Ai ở trên trời vậy?"Chủ trang viên cũng ngẩng đầu, mỉm cười và nói: “Là những nhân vật lớn đó.""Nhân vật lớn?"Liễu Bình hỏi."Đúng vậy, đã thật lâu ta không nhìn thấy người xuất sắc như ngươi, ta cá là rấtnhiều nhân vật lớn đều đã hưng phấn, bọn họ gấp không chờ nổi muốn nhìnthấy người sẽ được bồi dưỡng tới trình độ nào."Chủ trang viên nói.Liễu Bình thoáng trầm mặc.Đối phương chịu chủ động giải thích nhiều như vậy cũng xem như tương đốihiếm thấy.Thượng để nói bọn chúng sẽ tôn trọng đối tượng không thể nắm bắt.Chẳng lẽ thật sự là vậy?"Nhiều nhân vật lớn như vậy... Thật tốt quá, có lẽ đến ngày nào đó ta sẽ giếtsạch bọn họ."Liễu Bình nói.Chủ trang viên nghe xong thì lần đầu tiên trên mặt lộ ra nụ cười có chứa sắc tháitình cảm.Gã nhìn chăm chú vào không trung, lẩm bẩm: “Càng nguy hiểm thì càng có giátrị ––ít nhất người có giá trị hơn một thế giới Mật Lương Trấn, hiện tại chúng takỳ vọng giá trị của ngươi tăng lên thêm một bước."
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Thầy giáo và cha mẹ phát lên tiếng thét chói tai cuồng bạo, sôi nổi nhảy lêngiữa không trung, muốn thoát thân, nhưng tất cả những nơi bị ánh hào quangthánh khiết chiếu rọi, hư không trở nên cứng rắn như vách tường, hoàn toànkhông thể sử dụng thuật pháp không gian.Ánh sáng và gió gào thét cuốn tới.Vô số tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên, sau đó lại bị bao phủ trong tiếng nổđùng đùng dậy trời.Liễu Bình thấy thân thể thầy giáo và cha mẹ rốt cuộc cũng không duy trì được,hóa thành một rồi lại một con quái vật khổng lồ, dần rơi vào hủy diệt dưới sựcàn quét của thánh quang, tất cả huyết nhục hài cốt bị hoàn toàn phá hủy.Chừng mấy chục khí tức sau.Quang huy lộng lẫy phủ khắp thiên địa cũng tiêu tán đi.Đưa mắt nhìn ra.Thế giới là một mảnh phế tích.Liễu Bình đưa mắt nhìn chung quanh, nhịn không được mà thở dài."Uy lực khi chúng ta liên thủ cũng không tồi –– nhưng vì sao ngươi thở dài?"Con búp bề lơ lửng ở giữa không trung lên tiếng hỏi.Lúc này giọng nói của nó trở nên già nua mà tràn ngập cơ trí.- - Là thượng để!Không phải cái tên này giả chết trốn đi rồi sao? Tạm thời sống lại à?"Ta đang suy nghĩ là sau khi cứu vớt thánh quốc mới có thể đạt được sức mạnhnhư vậy nên cảm thấy có chút bi thương."Liễu Bình nói."Không có thánh quốc, sức mạnh thần thánh bao phủ trên người ngươi cũng sẽkhô kiệt, dù là vì chính mình thì ngươi cũng phải cứu vớt thánh quốc."Con búp bê nghiêm nghị nói.“Được thôi, ta sẽ đi."Liễu Bình hậm hực nói."Cho ngươi một lời khuyên, thời gian ta quan sát chúng quá mức dài lâu, bọnchúng tự xưng là hiểu quá rõ tâm tính của chúng sinh, chỉ có người là không thểnắm lấy nên chúng mới có khả năng tôn trọng ngươi."Búp bê Tây Dương nói."Giả ngây giả dại?"Liễu Bình hỏi.ầ ố ể"Ngươi không cần phải giả, ngươi vốn có thể làm được."Con búp bê nói."Đã rõ –– ta phải làm sao mới có được thiên quốc của ngươi?"Liễu Bình nói."Ngươi có từng chơi trò gom bài chưa?""Tại sao lại là trò gom bài? Cho nên ta phải thu thập thẻ bài? Sau đó thì có đượcmột thánh quốc? Nghe giống trò đùa quá vậy.""Nhân sinh vốn là một tuồng kịch – ta đánh đổ ngươi sẽ thích chuyện này.""Còn có gì khó nữa không?”."À, thu thập thẻ bài còn cần người trả giá một vài thứ khác, nhưng so với sứcmạnh thần thánh cuối cùng người đạt được thì cái giá đó cũng không tính là gì?Con búp bê nói xong thì vội vàng biến mất khỏi hư không.Một ngày sau.Xe ngựa chậm rãi chạy trên con đường nhỏ nông thôn, đến trang viên trongtruyền thuyết kia Cửa sắt trang viên chậm rãi mở ra hai bên.Xe ngựa chạy vào trang viên, cứ chạy mãi về phía trước dọc theo con đường trảiđá, ngùng ở cổng lâu đài.Liễu Bình đi xuống xe ngựa."Hoan nghênh ngươi, học viên ưu dị."Một giọng nói trầm thấp vang lên.Liễu Bình nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy một nam nhân có mái tóc quănmàu bạc đứng ở cổng lâu đài, lộ ra nụ cười với hắn.Gã mặc một chiếc áo bành tô màu đỏ thẫm, chân đạp giày ống màu đen, cầmquyền trường trong tay, đôi mắt và màu tóc có cùng một màu, có vẻ lạnh nhạtmà không có cảm xúc."Ngài là?"Liễu Bình hỏi.- - Lúc này Liễu Bình vẫn là 0880, là thiếu niên có mái tóc ngắnmàu vàng kia."Ta là chủ nhân của chủ trang này, ngươi có thể gọi ta là chủ trang viên."Nam nhân nói.Nói xong, nam nhân vẫy vẫy tay với hắn.Liễu Bình lập tức đi tới cổng lâu đài."Nghe nói người làm nổ tung toàn bộ thế giới Mật Lương Trấn."Nam nhân cười nói."Ta rất xin lỗi."Liễu Bình nói.ấ"Cha mẹ ngươi cũng bất hạnh lâm nạn."Nam nhận thử thăm dò."A, đúng vậy."Liễu Bình nói."Nhưng ta không cảm nhận được trong lòng người có bất cứ bị thương nào."Nam nhân nhìn chằm chằm hắn mà nói."Ta không muốn ngụy trang bị thương, nhưng thật ra ta rất thương hại chonhững người trong trấn."Liêu Bình nói."Thương hại?""Tôn tại là một loại khổ cực, ta giúp bọn họ kết thúc loại khổ cực này."Nam nhân rơi vào trầm tư.Liễu Bình nhẹ nhàng cười một cái, nhìn quanh chung quanh và nói: “Nơi nàythật đẹp, ngài muốn ta làm nó vĩnh viễn lưu lại trong trí nhớ không –– Thôngqua một vụ nổ vũ cùng kinh diễm là có thể làm được chuyện này."Hắn vươn tay, cứ như muốn rút ra cái gì từ hư không.Nhung tay hắn vừa nắm lấy thứ gì thì lập tức bị đè lại.Liễu Bình khó hiểu nhìn về phía chủ trang viên.Chủ trang viên thở dài và nói: “Nơi này không có chúng sinh, cũng không có kẻmuốn chết, ta hy vọng người đừng phá hư cành cây ngọn cỏ nào trong nơi này,phải làm một học viên lễ phép, nghe hiểu không?""Được thôi, thưa ngài."Liễu Bình nói.Hắn thu hồi tay.Thứ bị hắn nắm lấy lập tức biến mất trong hư không.Đợi một giây.Hư không đột nhiên chấn động mãnh liệt một cái.- - Giống như một quả bom cóuy lực cực mạnh, cách cả thế giới, một vụ nổ vẫn bùng nổ ở một nơi không biếtnào đó.Chủ trang viên nhìn Liễu Bình.Liễu Bình nhún vai và nói: “Không ở trên tay ta, cho nên uy lực hữu hạn."Trong hư không bên ngoài lâu đài vang lên một loạt tiếng nói nhỏ khe khẽkhông đè nén xuống được.- - Cứ như có thứ gì biến mất trên không trung, hưngphấn nói chuyện với nhau.Liễu Bình ngẩng đầu, ra vẻ hiếu kỳ mà hỏi: “Ai ở trên trời vậy?"Chủ trang viên cũng ngẩng đầu, mỉm cười và nói: “Là những nhân vật lớn đó.""Nhân vật lớn?"Liễu Bình hỏi."Đúng vậy, đã thật lâu ta không nhìn thấy người xuất sắc như ngươi, ta cá là rấtnhiều nhân vật lớn đều đã hưng phấn, bọn họ gấp không chờ nổi muốn nhìnthấy người sẽ được bồi dưỡng tới trình độ nào."Chủ trang viên nói.Liễu Bình thoáng trầm mặc.Đối phương chịu chủ động giải thích nhiều như vậy cũng xem như tương đốihiếm thấy.Thượng để nói bọn chúng sẽ tôn trọng đối tượng không thể nắm bắt.Chẳng lẽ thật sự là vậy?"Nhiều nhân vật lớn như vậy... Thật tốt quá, có lẽ đến ngày nào đó ta sẽ giếtsạch bọn họ."Liễu Bình nói.Chủ trang viên nghe xong thì lần đầu tiên trên mặt lộ ra nụ cười có chứa sắc tháitình cảm.Gã nhìn chăm chú vào không trung, lẩm bẩm: “Càng nguy hiểm thì càng có giátrị ––ít nhất người có giá trị hơn một thế giới Mật Lương Trấn, hiện tại chúng takỳ vọng giá trị của ngươi tăng lên thêm một bước."
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Thầy giáo và cha mẹ phát lên tiếng thét chói tai cuồng bạo, sôi nổi nhảy lêngiữa không trung, muốn thoát thân, nhưng tất cả những nơi bị ánh hào quangthánh khiết chiếu rọi, hư không trở nên cứng rắn như vách tường, hoàn toànkhông thể sử dụng thuật pháp không gian.Ánh sáng và gió gào thét cuốn tới.Vô số tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên, sau đó lại bị bao phủ trong tiếng nổđùng đùng dậy trời.Liễu Bình thấy thân thể thầy giáo và cha mẹ rốt cuộc cũng không duy trì được,hóa thành một rồi lại một con quái vật khổng lồ, dần rơi vào hủy diệt dưới sựcàn quét của thánh quang, tất cả huyết nhục hài cốt bị hoàn toàn phá hủy.Chừng mấy chục khí tức sau.Quang huy lộng lẫy phủ khắp thiên địa cũng tiêu tán đi.Đưa mắt nhìn ra.Thế giới là một mảnh phế tích.Liễu Bình đưa mắt nhìn chung quanh, nhịn không được mà thở dài."Uy lực khi chúng ta liên thủ cũng không tồi –– nhưng vì sao ngươi thở dài?"Con búp bề lơ lửng ở giữa không trung lên tiếng hỏi.Lúc này giọng nói của nó trở nên già nua mà tràn ngập cơ trí.- - Là thượng để!Không phải cái tên này giả chết trốn đi rồi sao? Tạm thời sống lại à?"Ta đang suy nghĩ là sau khi cứu vớt thánh quốc mới có thể đạt được sức mạnhnhư vậy nên cảm thấy có chút bi thương."Liễu Bình nói."Không có thánh quốc, sức mạnh thần thánh bao phủ trên người ngươi cũng sẽkhô kiệt, dù là vì chính mình thì ngươi cũng phải cứu vớt thánh quốc."Con búp bê nghiêm nghị nói.“Được thôi, ta sẽ đi."Liễu Bình hậm hực nói."Cho ngươi một lời khuyên, thời gian ta quan sát chúng quá mức dài lâu, bọnchúng tự xưng là hiểu quá rõ tâm tính của chúng sinh, chỉ có người là không thểnắm lấy nên chúng mới có khả năng tôn trọng ngươi."Búp bê Tây Dương nói."Giả ngây giả dại?"Liễu Bình hỏi.ầ ố ể"Ngươi không cần phải giả, ngươi vốn có thể làm được."Con búp bê nói."Đã rõ –– ta phải làm sao mới có được thiên quốc của ngươi?"Liễu Bình nói."Ngươi có từng chơi trò gom bài chưa?""Tại sao lại là trò gom bài? Cho nên ta phải thu thập thẻ bài? Sau đó thì có đượcmột thánh quốc? Nghe giống trò đùa quá vậy.""Nhân sinh vốn là một tuồng kịch – ta đánh đổ ngươi sẽ thích chuyện này.""Còn có gì khó nữa không?”."À, thu thập thẻ bài còn cần người trả giá một vài thứ khác, nhưng so với sứcmạnh thần thánh cuối cùng người đạt được thì cái giá đó cũng không tính là gì?Con búp bê nói xong thì vội vàng biến mất khỏi hư không.Một ngày sau.Xe ngựa chậm rãi chạy trên con đường nhỏ nông thôn, đến trang viên trongtruyền thuyết kia Cửa sắt trang viên chậm rãi mở ra hai bên.Xe ngựa chạy vào trang viên, cứ chạy mãi về phía trước dọc theo con đường trảiđá, ngùng ở cổng lâu đài.Liễu Bình đi xuống xe ngựa."Hoan nghênh ngươi, học viên ưu dị."Một giọng nói trầm thấp vang lên.Liễu Bình nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy một nam nhân có mái tóc quănmàu bạc đứng ở cổng lâu đài, lộ ra nụ cười với hắn.Gã mặc một chiếc áo bành tô màu đỏ thẫm, chân đạp giày ống màu đen, cầmquyền trường trong tay, đôi mắt và màu tóc có cùng một màu, có vẻ lạnh nhạtmà không có cảm xúc."Ngài là?"Liễu Bình hỏi.- - Lúc này Liễu Bình vẫn là 0880, là thiếu niên có mái tóc ngắnmàu vàng kia."Ta là chủ nhân của chủ trang này, ngươi có thể gọi ta là chủ trang viên."Nam nhân nói.Nói xong, nam nhân vẫy vẫy tay với hắn.Liễu Bình lập tức đi tới cổng lâu đài."Nghe nói người làm nổ tung toàn bộ thế giới Mật Lương Trấn."Nam nhân cười nói."Ta rất xin lỗi."Liễu Bình nói.ấ"Cha mẹ ngươi cũng bất hạnh lâm nạn."Nam nhận thử thăm dò."A, đúng vậy."Liễu Bình nói."Nhưng ta không cảm nhận được trong lòng người có bất cứ bị thương nào."Nam nhân nhìn chằm chằm hắn mà nói."Ta không muốn ngụy trang bị thương, nhưng thật ra ta rất thương hại chonhững người trong trấn."Liêu Bình nói."Thương hại?""Tôn tại là một loại khổ cực, ta giúp bọn họ kết thúc loại khổ cực này."Nam nhân rơi vào trầm tư.Liễu Bình nhẹ nhàng cười một cái, nhìn quanh chung quanh và nói: “Nơi nàythật đẹp, ngài muốn ta làm nó vĩnh viễn lưu lại trong trí nhớ không –– Thôngqua một vụ nổ vũ cùng kinh diễm là có thể làm được chuyện này."Hắn vươn tay, cứ như muốn rút ra cái gì từ hư không.Nhung tay hắn vừa nắm lấy thứ gì thì lập tức bị đè lại.Liễu Bình khó hiểu nhìn về phía chủ trang viên.Chủ trang viên thở dài và nói: “Nơi này không có chúng sinh, cũng không có kẻmuốn chết, ta hy vọng người đừng phá hư cành cây ngọn cỏ nào trong nơi này,phải làm một học viên lễ phép, nghe hiểu không?""Được thôi, thưa ngài."Liễu Bình nói.Hắn thu hồi tay.Thứ bị hắn nắm lấy lập tức biến mất trong hư không.Đợi một giây.Hư không đột nhiên chấn động mãnh liệt một cái.- - Giống như một quả bom cóuy lực cực mạnh, cách cả thế giới, một vụ nổ vẫn bùng nổ ở một nơi không biếtnào đó.Chủ trang viên nhìn Liễu Bình.Liễu Bình nhún vai và nói: “Không ở trên tay ta, cho nên uy lực hữu hạn."Trong hư không bên ngoài lâu đài vang lên một loạt tiếng nói nhỏ khe khẽkhông đè nén xuống được.- - Cứ như có thứ gì biến mất trên không trung, hưngphấn nói chuyện với nhau.Liễu Bình ngẩng đầu, ra vẻ hiếu kỳ mà hỏi: “Ai ở trên trời vậy?"Chủ trang viên cũng ngẩng đầu, mỉm cười và nói: “Là những nhân vật lớn đó.""Nhân vật lớn?"Liễu Bình hỏi."Đúng vậy, đã thật lâu ta không nhìn thấy người xuất sắc như ngươi, ta cá là rấtnhiều nhân vật lớn đều đã hưng phấn, bọn họ gấp không chờ nổi muốn nhìnthấy người sẽ được bồi dưỡng tới trình độ nào."Chủ trang viên nói.Liễu Bình thoáng trầm mặc.Đối phương chịu chủ động giải thích nhiều như vậy cũng xem như tương đốihiếm thấy.Thượng để nói bọn chúng sẽ tôn trọng đối tượng không thể nắm bắt.Chẳng lẽ thật sự là vậy?"Nhiều nhân vật lớn như vậy... Thật tốt quá, có lẽ đến ngày nào đó ta sẽ giếtsạch bọn họ."Liễu Bình nói.Chủ trang viên nghe xong thì lần đầu tiên trên mặt lộ ra nụ cười có chứa sắc tháitình cảm.Gã nhìn chăm chú vào không trung, lẩm bẩm: “Càng nguy hiểm thì càng có giátrị ––ít nhất người có giá trị hơn một thế giới Mật Lương Trấn, hiện tại chúng takỳ vọng giá trị của ngươi tăng lên thêm một bước."