"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…
Chương 1035: Trong một vạn không có lấy một
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bên ngoài căn nhà.Trong hư không tràn ngập tiếng cuồng phong gào thét.Liễu Bình tung bay giữa không trung, giống như một khối huyết nhục mêngười.Rất nhanh đã có một loại cá chuối dài to lớn hơn ba mươi mét lặng lẽ bơi đến,không ngùng bơi lội chung quanh căn nhà.Toàn thân nó là một màu đen kịt, chỉ có đôi mắt màu trắng, ánh mắt trước sauvẫn luôn dừng lại trên người Liễu Bình.Liễu Bình một tay nắm sợi dây máu, tay còn lại ôm lấy Bách Nạp Đao, mặc chocuồng phong thổi quét qua hắn, lại không có bất cứ hành động nào.Con cá to lớn chuối kia bơi đến, đóng chặt miệng, nhẹ nhàng chạm chạm LiễuBình.Liễu Bình bị chạm vào nên lắc lư qua lại, nhưng vẫn bất động.Lúc này con cá chuối to lớn mới há môi, lộ ra hai hàng răng nanh to lớn và vôsố hài cốt bị kẹt trong kẽ răng.Nó hé miệng -- Cuối cùng Liễu Bình cũng động.Chỉ nghe “Keng"một tiếng, Bách Nạp Đao nhảy ra khỏi vỏ, bị Liễu Bình dùng một tay nắm lấyrồi chém toàn lực về phía trước một cái! Đây là một trảm mộc mạc tới cực hạn..Nó không có kỹ xảo dư thừa nào, chỉ là vào thời cơ thỏa đáng nhất, lấy phươngthức thích hợp nhất mà tung ra tất cả sức mạnh trên người Liễu Bình ra chỉtrong nháy mắt.Thậm chí đao này còn không có đao quang.Nó chỉ vô cùng đơn giản mà đón lấy cái miệng khổng lồ của con cá chuối.Xé -- kéo -- Hình như con cá chuối cảm nhận được tử vong buông xuống, lậptức vung đuôi thay đối phương hướng, hoang mang rối loạn vội vàng du đãngvào sâu trong hư không hắc ám.Nó bơi được mấy ngàn mét thì từ chỗ miệng cá bỗng xuất hiện một đường máu,cả người con cá bị mổ thành hai mảnh chỉnh tề, bơi về hai hướng khác nhau.- -Mãi đến giờ phút này, nó còn không biết mình đã bị trảm thành hai mảnh, cũngkhông biết mình đã chết.Đao này thật sự quá nhanh, nhanh đến mức vượt qua tất cả kỹ xảo, đến gần vớicực hạn của đạo thuật! Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra tronghư không: “Tuy không phải là “Sáng tạo, nhưng đao này của ngươi đã đến hạnmức cao nhất của chức nghiệp Đạo khách.""Ngươi đạt được một đánh dấu đặc thù."ể ầ"Thông tin cụ thể xin xem phần chữ nhỏ màu bạc hiện ra, nó là danh sách củachúa tể Ác Mộng kia."Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Từng hàng chữ nhỏ màu bạc hiện lên trước mắt Liễu Bình: “Chúc mừng, đaothuật của người vượt qua hạn mức cao nhất của chức nghiệp giả bình thường,gần như không ai sánh bằng.""Chưa từng có ai chủ động nhảy ra khỏi căn nhà, săn bắt quái vật hư không.""Tổng hợp hai điểm trên, người đạt được danh hiệu “Vạn trung vô nhất (1)."(1) Trong một vạn không có lấy một “Người mang danh hào này trực tiếp tiếnvào giai đoạn đánh giá cấp bậc.""Năm giây sau bắt đầu truyền tống người trở về thôn xóm."Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Liễu Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy số 01 và số 04 đang đứng trước cửa sổ cănnhà, không thể tin mà nhìn hắn."Tạm biệt."Liễu Bình vẫy vẫy tay về phía hai người, thân thể trực tiếp biến mất."Thấy được không? Tôi hôm nay hắn vừa tới mà đã thông qua khảo nghiệm! Tathật không dám tin vào hai mắt mình."Số 04 thở dài và nói."Đừng hâm mộ hắn, ngươi chỉ cần suy nghĩ rốt cục có người nào đón đượckhông đao vừa rồi của hắn hay không."Cả người số 01 không ngừng run rẩy, cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh.Số 04 suy nghĩ một lần, cũng cảm thấy trong những người mà mình quen biết,không có ai đón được đạo như vậy cả.Số 01 thở dài, tiếp tục nói: “Trước đó ta được chọn làm binh lính tiền tuyến, tacòn cảm thấy tài năng của mình không ngừng lại tại đây –– hiện tại xem ra, cólẽ đánh giá của ta đối với bản thân quá cao."Hắn ta nhẹ nhàng điểm vào hư không, mở miệng nói: “Xin hãy đưa ta đi tiềntuyến, ta nguyện làm một binh lính cho chủ nhân Ác Mộng."Bá –– Một tiếng động nhỏ vang lên, hắn ta cũng đã biến mất.Lúc này, rốt cuộc số 04 cũng bừng tỉnh."Từ từ! Vì sao các ngươi đều đi rồi!""Ai tới chiến đấu với ta đi!""Ta chỉ là một pháp sư!"Gã hô lên với giọng điệu như khóc nức nở.Hắc ám chung quanh càng dày đặc, mà trong căn nhà nhỏ thật sự chỉ còn lạimột mình gã.ễ ề ếLiễu Bình dừng lại trên nền tuyết.Hắn phát hiện mình đang đứng ở vị trí ban đầu của căn nhà kia.- - Căn nhà cònchưa trở về.Ở cuối đường nhỏ cách nơi này không xa, một căn nhà trệt có thắp sáng ánh đènle lói."Là nơi đó."Liễu Bình tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa.Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ bên trong cánh cửa: “Vào cửa phải thu phí,tiểu tử, lấy tất cả tiền tài trên người ngươi ra, mới có tư cách tiến hành đánh giácấp bậc."Liễu Bình đứng ở cửa, liếc nhìn hư không một cái.Một hàng chữ nhỏ màu bạc dừng lại ở nơi đó: “Ngươi đã đạt được tư cách đánhgiá cấp bậc, chờ đợi ở địa điểm chỉ định là được."Cùng lúc đó, giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: “Những người thôngqua trước tụ tập ở chỗ này, chuẩn bị kiếm chát một mớ từ kẻ tới sau."Giọng nói của Đại Địa chi Mẫu theo sát sau đó: “Tổng cộng có mười người, bảynam ba nữ, không trả tiền bọn chúng sẽ làm khó dễ ngươi."Liễu Bình hít sâu một hơi, vung trường đao hướng về phía trước-- Một thứcquét ngang ngàn quân vô cùng đơn giản! Chỉ thấy đao quang vô hình trùngtrùng điệp điệp xoay tròn bay ra từ trường đao, san thành toàn bộ căn nhà trệtthậm chí cả mảng lớn núi non phía sau cũng trở thành bình địa.Trong thiên địa vang lên tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.Đao quang cứ như vô tận, luôn chém thẳng đến cuối thế giới.Vài bóng dáng lặng lẽ đáp xuống, sôi nổi vây quanh Liễu Bình, chỉ binh khítrong tay vào hắn."Tiểu tử, ngươi thật sự muốn chết?"Người cầm đầu nghiến răng nghiến lợi quát.Liễu Bình nhìn chung quanh, đột nhiên cười ha hả: “Thu phí? Nhắc nhở mà tanhận được cũng không nói như vậy.""Xem ra người thật sự có được nhắc nhở cụ thể trước... Nhưng bên chúng ta cómười người, mặc kệ hiện tại là hay về sau, nhất định có thể làm người ăn hếtđau khổ."Chức nghiệp giả cầm đầu nói.Liễu Bình nghe vậy thì suy nghĩ, sau đó thu trường đao vào vỏ."Từ bỏ phản kháng?"Có người cười nói."Cũng không phải."ễ ềLiễu Bình tùy ý hoạt động quyền cước, cười tủm tỉm mà nói: “Các ngươi khôngxứng với đao của ta, đến đây đi, ta dùng quyền cước cũng có thể cho các ngươibiết, có đôi khi không phải người đông là ghê gớm --”.Hắn triển khai quyền thế ngay tại chỗ, cuối cùng nói: “Trừ thượng để ra, chưacó ai có thể làm tiền của ta."
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bên ngoài căn nhà.Trong hư không tràn ngập tiếng cuồng phong gào thét.Liễu Bình tung bay giữa không trung, giống như một khối huyết nhục mêngười.Rất nhanh đã có một loại cá chuối dài to lớn hơn ba mươi mét lặng lẽ bơi đến,không ngùng bơi lội chung quanh căn nhà.Toàn thân nó là một màu đen kịt, chỉ có đôi mắt màu trắng, ánh mắt trước sauvẫn luôn dừng lại trên người Liễu Bình.Liễu Bình một tay nắm sợi dây máu, tay còn lại ôm lấy Bách Nạp Đao, mặc chocuồng phong thổi quét qua hắn, lại không có bất cứ hành động nào.Con cá to lớn chuối kia bơi đến, đóng chặt miệng, nhẹ nhàng chạm chạm LiễuBình.Liễu Bình bị chạm vào nên lắc lư qua lại, nhưng vẫn bất động.Lúc này con cá chuối to lớn mới há môi, lộ ra hai hàng răng nanh to lớn và vôsố hài cốt bị kẹt trong kẽ răng.Nó hé miệng -- Cuối cùng Liễu Bình cũng động.Chỉ nghe “Keng"một tiếng, Bách Nạp Đao nhảy ra khỏi vỏ, bị Liễu Bình dùng một tay nắm lấyrồi chém toàn lực về phía trước một cái! Đây là một trảm mộc mạc tới cực hạn..Nó không có kỹ xảo dư thừa nào, chỉ là vào thời cơ thỏa đáng nhất, lấy phươngthức thích hợp nhất mà tung ra tất cả sức mạnh trên người Liễu Bình ra chỉtrong nháy mắt.Thậm chí đao này còn không có đao quang.Nó chỉ vô cùng đơn giản mà đón lấy cái miệng khổng lồ của con cá chuối.Xé -- kéo -- Hình như con cá chuối cảm nhận được tử vong buông xuống, lậptức vung đuôi thay đối phương hướng, hoang mang rối loạn vội vàng du đãngvào sâu trong hư không hắc ám.Nó bơi được mấy ngàn mét thì từ chỗ miệng cá bỗng xuất hiện một đường máu,cả người con cá bị mổ thành hai mảnh chỉnh tề, bơi về hai hướng khác nhau.- -Mãi đến giờ phút này, nó còn không biết mình đã bị trảm thành hai mảnh, cũngkhông biết mình đã chết.Đao này thật sự quá nhanh, nhanh đến mức vượt qua tất cả kỹ xảo, đến gần vớicực hạn của đạo thuật! Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra tronghư không: “Tuy không phải là “Sáng tạo, nhưng đao này của ngươi đã đến hạnmức cao nhất của chức nghiệp Đạo khách.""Ngươi đạt được một đánh dấu đặc thù."ể ầ"Thông tin cụ thể xin xem phần chữ nhỏ màu bạc hiện ra, nó là danh sách củachúa tể Ác Mộng kia."Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Từng hàng chữ nhỏ màu bạc hiện lên trước mắt Liễu Bình: “Chúc mừng, đaothuật của người vượt qua hạn mức cao nhất của chức nghiệp giả bình thường,gần như không ai sánh bằng.""Chưa từng có ai chủ động nhảy ra khỏi căn nhà, săn bắt quái vật hư không.""Tổng hợp hai điểm trên, người đạt được danh hiệu “Vạn trung vô nhất (1)."(1) Trong một vạn không có lấy một “Người mang danh hào này trực tiếp tiếnvào giai đoạn đánh giá cấp bậc.""Năm giây sau bắt đầu truyền tống người trở về thôn xóm."Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Liễu Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy số 01 và số 04 đang đứng trước cửa sổ cănnhà, không thể tin mà nhìn hắn."Tạm biệt."Liễu Bình vẫy vẫy tay về phía hai người, thân thể trực tiếp biến mất."Thấy được không? Tôi hôm nay hắn vừa tới mà đã thông qua khảo nghiệm! Tathật không dám tin vào hai mắt mình."Số 04 thở dài và nói."Đừng hâm mộ hắn, ngươi chỉ cần suy nghĩ rốt cục có người nào đón đượckhông đao vừa rồi của hắn hay không."Cả người số 01 không ngừng run rẩy, cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh.Số 04 suy nghĩ một lần, cũng cảm thấy trong những người mà mình quen biết,không có ai đón được đạo như vậy cả.Số 01 thở dài, tiếp tục nói: “Trước đó ta được chọn làm binh lính tiền tuyến, tacòn cảm thấy tài năng của mình không ngừng lại tại đây –– hiện tại xem ra, cólẽ đánh giá của ta đối với bản thân quá cao."Hắn ta nhẹ nhàng điểm vào hư không, mở miệng nói: “Xin hãy đưa ta đi tiềntuyến, ta nguyện làm một binh lính cho chủ nhân Ác Mộng."Bá –– Một tiếng động nhỏ vang lên, hắn ta cũng đã biến mất.Lúc này, rốt cuộc số 04 cũng bừng tỉnh."Từ từ! Vì sao các ngươi đều đi rồi!""Ai tới chiến đấu với ta đi!""Ta chỉ là một pháp sư!"Gã hô lên với giọng điệu như khóc nức nở.Hắc ám chung quanh càng dày đặc, mà trong căn nhà nhỏ thật sự chỉ còn lạimột mình gã.ễ ề ếLiễu Bình dừng lại trên nền tuyết.Hắn phát hiện mình đang đứng ở vị trí ban đầu của căn nhà kia.- - Căn nhà cònchưa trở về.Ở cuối đường nhỏ cách nơi này không xa, một căn nhà trệt có thắp sáng ánh đènle lói."Là nơi đó."Liễu Bình tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa.Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ bên trong cánh cửa: “Vào cửa phải thu phí,tiểu tử, lấy tất cả tiền tài trên người ngươi ra, mới có tư cách tiến hành đánh giácấp bậc."Liễu Bình đứng ở cửa, liếc nhìn hư không một cái.Một hàng chữ nhỏ màu bạc dừng lại ở nơi đó: “Ngươi đã đạt được tư cách đánhgiá cấp bậc, chờ đợi ở địa điểm chỉ định là được."Cùng lúc đó, giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: “Những người thôngqua trước tụ tập ở chỗ này, chuẩn bị kiếm chát một mớ từ kẻ tới sau."Giọng nói của Đại Địa chi Mẫu theo sát sau đó: “Tổng cộng có mười người, bảynam ba nữ, không trả tiền bọn chúng sẽ làm khó dễ ngươi."Liễu Bình hít sâu một hơi, vung trường đao hướng về phía trước-- Một thứcquét ngang ngàn quân vô cùng đơn giản! Chỉ thấy đao quang vô hình trùngtrùng điệp điệp xoay tròn bay ra từ trường đao, san thành toàn bộ căn nhà trệtthậm chí cả mảng lớn núi non phía sau cũng trở thành bình địa.Trong thiên địa vang lên tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.Đao quang cứ như vô tận, luôn chém thẳng đến cuối thế giới.Vài bóng dáng lặng lẽ đáp xuống, sôi nổi vây quanh Liễu Bình, chỉ binh khítrong tay vào hắn."Tiểu tử, ngươi thật sự muốn chết?"Người cầm đầu nghiến răng nghiến lợi quát.Liễu Bình nhìn chung quanh, đột nhiên cười ha hả: “Thu phí? Nhắc nhở mà tanhận được cũng không nói như vậy.""Xem ra người thật sự có được nhắc nhở cụ thể trước... Nhưng bên chúng ta cómười người, mặc kệ hiện tại là hay về sau, nhất định có thể làm người ăn hếtđau khổ."Chức nghiệp giả cầm đầu nói.Liễu Bình nghe vậy thì suy nghĩ, sau đó thu trường đao vào vỏ."Từ bỏ phản kháng?"Có người cười nói."Cũng không phải."ễ ềLiễu Bình tùy ý hoạt động quyền cước, cười tủm tỉm mà nói: “Các ngươi khôngxứng với đao của ta, đến đây đi, ta dùng quyền cước cũng có thể cho các ngươibiết, có đôi khi không phải người đông là ghê gớm --”.Hắn triển khai quyền thế ngay tại chỗ, cuối cùng nói: “Trừ thượng để ra, chưacó ai có thể làm tiền của ta."
Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Bên ngoài căn nhà.Trong hư không tràn ngập tiếng cuồng phong gào thét.Liễu Bình tung bay giữa không trung, giống như một khối huyết nhục mêngười.Rất nhanh đã có một loại cá chuối dài to lớn hơn ba mươi mét lặng lẽ bơi đến,không ngùng bơi lội chung quanh căn nhà.Toàn thân nó là một màu đen kịt, chỉ có đôi mắt màu trắng, ánh mắt trước sauvẫn luôn dừng lại trên người Liễu Bình.Liễu Bình một tay nắm sợi dây máu, tay còn lại ôm lấy Bách Nạp Đao, mặc chocuồng phong thổi quét qua hắn, lại không có bất cứ hành động nào.Con cá to lớn chuối kia bơi đến, đóng chặt miệng, nhẹ nhàng chạm chạm LiễuBình.Liễu Bình bị chạm vào nên lắc lư qua lại, nhưng vẫn bất động.Lúc này con cá chuối to lớn mới há môi, lộ ra hai hàng răng nanh to lớn và vôsố hài cốt bị kẹt trong kẽ răng.Nó hé miệng -- Cuối cùng Liễu Bình cũng động.Chỉ nghe “Keng"một tiếng, Bách Nạp Đao nhảy ra khỏi vỏ, bị Liễu Bình dùng một tay nắm lấyrồi chém toàn lực về phía trước một cái! Đây là một trảm mộc mạc tới cực hạn..Nó không có kỹ xảo dư thừa nào, chỉ là vào thời cơ thỏa đáng nhất, lấy phươngthức thích hợp nhất mà tung ra tất cả sức mạnh trên người Liễu Bình ra chỉtrong nháy mắt.Thậm chí đao này còn không có đao quang.Nó chỉ vô cùng đơn giản mà đón lấy cái miệng khổng lồ của con cá chuối.Xé -- kéo -- Hình như con cá chuối cảm nhận được tử vong buông xuống, lậptức vung đuôi thay đối phương hướng, hoang mang rối loạn vội vàng du đãngvào sâu trong hư không hắc ám.Nó bơi được mấy ngàn mét thì từ chỗ miệng cá bỗng xuất hiện một đường máu,cả người con cá bị mổ thành hai mảnh chỉnh tề, bơi về hai hướng khác nhau.- -Mãi đến giờ phút này, nó còn không biết mình đã bị trảm thành hai mảnh, cũngkhông biết mình đã chết.Đao này thật sự quá nhanh, nhanh đến mức vượt qua tất cả kỹ xảo, đến gần vớicực hạn của đạo thuật! Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra tronghư không: “Tuy không phải là “Sáng tạo, nhưng đao này của ngươi đã đến hạnmức cao nhất của chức nghiệp Đạo khách.""Ngươi đạt được một đánh dấu đặc thù."ể ầ"Thông tin cụ thể xin xem phần chữ nhỏ màu bạc hiện ra, nó là danh sách củachúa tể Ác Mộng kia."Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.Từng hàng chữ nhỏ màu bạc hiện lên trước mắt Liễu Bình: “Chúc mừng, đaothuật của người vượt qua hạn mức cao nhất của chức nghiệp giả bình thường,gần như không ai sánh bằng.""Chưa từng có ai chủ động nhảy ra khỏi căn nhà, săn bắt quái vật hư không.""Tổng hợp hai điểm trên, người đạt được danh hiệu “Vạn trung vô nhất (1)."(1) Trong một vạn không có lấy một “Người mang danh hào này trực tiếp tiếnvào giai đoạn đánh giá cấp bậc.""Năm giây sau bắt đầu truyền tống người trở về thôn xóm."Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Liễu Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy số 01 và số 04 đang đứng trước cửa sổ cănnhà, không thể tin mà nhìn hắn."Tạm biệt."Liễu Bình vẫy vẫy tay về phía hai người, thân thể trực tiếp biến mất."Thấy được không? Tôi hôm nay hắn vừa tới mà đã thông qua khảo nghiệm! Tathật không dám tin vào hai mắt mình."Số 04 thở dài và nói."Đừng hâm mộ hắn, ngươi chỉ cần suy nghĩ rốt cục có người nào đón đượckhông đao vừa rồi của hắn hay không."Cả người số 01 không ngừng run rẩy, cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh.Số 04 suy nghĩ một lần, cũng cảm thấy trong những người mà mình quen biết,không có ai đón được đạo như vậy cả.Số 01 thở dài, tiếp tục nói: “Trước đó ta được chọn làm binh lính tiền tuyến, tacòn cảm thấy tài năng của mình không ngừng lại tại đây –– hiện tại xem ra, cólẽ đánh giá của ta đối với bản thân quá cao."Hắn ta nhẹ nhàng điểm vào hư không, mở miệng nói: “Xin hãy đưa ta đi tiềntuyến, ta nguyện làm một binh lính cho chủ nhân Ác Mộng."Bá –– Một tiếng động nhỏ vang lên, hắn ta cũng đã biến mất.Lúc này, rốt cuộc số 04 cũng bừng tỉnh."Từ từ! Vì sao các ngươi đều đi rồi!""Ai tới chiến đấu với ta đi!""Ta chỉ là một pháp sư!"Gã hô lên với giọng điệu như khóc nức nở.Hắc ám chung quanh càng dày đặc, mà trong căn nhà nhỏ thật sự chỉ còn lạimột mình gã.ễ ề ếLiễu Bình dừng lại trên nền tuyết.Hắn phát hiện mình đang đứng ở vị trí ban đầu của căn nhà kia.- - Căn nhà cònchưa trở về.Ở cuối đường nhỏ cách nơi này không xa, một căn nhà trệt có thắp sáng ánh đènle lói."Là nơi đó."Liễu Bình tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa.Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ bên trong cánh cửa: “Vào cửa phải thu phí,tiểu tử, lấy tất cả tiền tài trên người ngươi ra, mới có tư cách tiến hành đánh giácấp bậc."Liễu Bình đứng ở cửa, liếc nhìn hư không một cái.Một hàng chữ nhỏ màu bạc dừng lại ở nơi đó: “Ngươi đã đạt được tư cách đánhgiá cấp bậc, chờ đợi ở địa điểm chỉ định là được."Cùng lúc đó, giọng nói của thương để lặng lẽ vang lên: “Những người thôngqua trước tụ tập ở chỗ này, chuẩn bị kiếm chát một mớ từ kẻ tới sau."Giọng nói của Đại Địa chi Mẫu theo sát sau đó: “Tổng cộng có mười người, bảynam ba nữ, không trả tiền bọn chúng sẽ làm khó dễ ngươi."Liễu Bình hít sâu một hơi, vung trường đao hướng về phía trước-- Một thứcquét ngang ngàn quân vô cùng đơn giản! Chỉ thấy đao quang vô hình trùngtrùng điệp điệp xoay tròn bay ra từ trường đao, san thành toàn bộ căn nhà trệtthậm chí cả mảng lớn núi non phía sau cũng trở thành bình địa.Trong thiên địa vang lên tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.Đao quang cứ như vô tận, luôn chém thẳng đến cuối thế giới.Vài bóng dáng lặng lẽ đáp xuống, sôi nổi vây quanh Liễu Bình, chỉ binh khítrong tay vào hắn."Tiểu tử, ngươi thật sự muốn chết?"Người cầm đầu nghiến răng nghiến lợi quát.Liễu Bình nhìn chung quanh, đột nhiên cười ha hả: “Thu phí? Nhắc nhở mà tanhận được cũng không nói như vậy.""Xem ra người thật sự có được nhắc nhở cụ thể trước... Nhưng bên chúng ta cómười người, mặc kệ hiện tại là hay về sau, nhất định có thể làm người ăn hếtđau khổ."Chức nghiệp giả cầm đầu nói.Liễu Bình nghe vậy thì suy nghĩ, sau đó thu trường đao vào vỏ."Từ bỏ phản kháng?"Có người cười nói."Cũng không phải."ễ ềLiễu Bình tùy ý hoạt động quyền cước, cười tủm tỉm mà nói: “Các ngươi khôngxứng với đao của ta, đến đây đi, ta dùng quyền cước cũng có thể cho các ngươibiết, có đôi khi không phải người đông là ghê gớm --”.Hắn triển khai quyền thế ngay tại chỗ, cuối cùng nói: “Trừ thượng để ra, chưacó ai có thể làm tiền của ta."