"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 1036: Dục vọng ăn

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Gió tuyết dần mạnh.Những người đó lẳng lặng nhìn hắn, nhất thời quay mặt nhìn nhau, không biếtcó nên ra tay hay không.Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ màu bạc hiện lên trước mặt mỗi người: “Ngươiđang chiến đấu với đạo khách chỉ cường có danh hiệu là “Vạn trung vô nhất.""Xin xác định người muốn chết, để sau cuộc chiến này, danh sách sẽ thu linhhồn người về dùng làm chất dinh dưỡng.""Ngươi có xác định không?"Không có người gây chuyện với Liễu Bình.Đánh với hắn sẽ chết.- - Nhìn thấy nhắc nhở phù như vậy, cho dù là ngốc tửcũng biết không thể xông lên.Nhưng hiện giờ đã bao vây người ta rồi."Hả? Các ngươi không phải rất hung hăng à? Dựa theo quy tắc của các ngươi,nếu ta không dám đánh với các ngươi thì phải lấy tiền trên người ra hết, bằngkhông sẽ chết rất thảm."Liễu Bình nói.Mọi người dân có dự cảm không lành nào đó.Chẳng lẽ người này muốn dùng phương thức tương tự để đối phó chúng ta? Chỉnghe Liễu Bình ôn hòa mà nói: “Nhưng con người của ta trời sinh thiện tâm, sẽkhông dùng cách của các ngươi để làm việc.""-- Cho nên ta không cần tiền của các ngươi."Khi hắn thốt ra lời này, mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm."Các hạ --”.Có người lập tức muốn nói tiếp câu chuyện, lại bị Liễu Bình xua xua tay, ý bảohắn còn chưa nói xong.Mặt hắn mang theo ý cười, nói với mọi người: “Trên thực tế ta càng cảm thấyhứng thú với một chuyện khác --""Các vị, đều đi chết đi."Hắn nắm chặt nắm tay, đang muốn đánh ra một quyền -- Từng hàng chữ nhỏmàu bạc bỗng nhảy ra, hiện lên trước mắt hắn: “Những người này đều là luồngmáu mới mà chúa tể Ác Mộng chọn lựa ra, giết một người thì phải lấy ra bồithường tương ứng.""Có lẽ ngươi có thể không biết bọn họ.""Cách bọn họ cứu được tánh mạng của mình chính là lấy ra tất cả tiền tài."ễ ầ ấLiễu Bình trầm mặc mấy phút.Chỉ sợ hiện tại Chúa tể Ác Mộng phải dùng người, hắn lập tức giết quá nhiềuthủ hạ của nó thì sẽ khiến nó không vui.Không vui thì không thể tiếp cận nó.Hắn muốn tiếp cận nó.Vậy -- Hắn thu quyền, thở dài và nói: “Được thôi, lấy hết tiền ra để mua mạngđi."Đại Địa chi Mẫu bỗng nói nhỏ: “Liễu Bình, có một người dùng pháp môn thuliễm khí tức, đang âm thầm áp súc pháp lực, muốn đánh lén ngươi -- Đừngnhìn, ngay ở sau lưng người, là nam nhân mặc áo trên màu tím kia."Thượng để nói: “Có người coi tiền còn quan trọng hơn cả mạng, điều này rấtbình thường, xem kìa, ngày chết của hắn tới rồi."Lão vừa nói xong thì người kia đã động.Trong mắt hắn ta bỗng bắn ra một luồng sáng, lại bị Liễu Bình lắc mình nétránh, trở tay tung ra một quyền.Đông! Chức nghiệp giả kia bị cách không đánh văng ra, lăn xuống nền tuyết."Đừng giết ta! Ta bằng lòng lấy ra tất cả tài phú và trang bị để bồi thường!"Hắn ta lập tức la lớn.Liễu Bình liếc nhìn hư không một cái, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt trôinổi bật động: “Ngươi tránh thoát Băng Giải Xạ Tuyến của đối phương.""Băng Giải Xạ Tuyến: Lập tức bằng giải thân thể của mục tiêu nào đó, từ đó đạttới hiệu quả giết chết mục tiêu.""Loại xạ tuyến này cực kỳ không ổn định, đối với tồn tại thực lực càng mạnh thìxác suất có tác dụng càng thấp, nhưng dù sao vẫn tồn tại cơ hội, có thể một kíchgiết chết đối thủ vô cùng cường đại."Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Tiếng nói của người kia dần dần dừng lại.Miệng hắn ta không ngừng trào máu, ngã xuống đất bất động.Một quyền vừa rồi của Liễu Bình cũng dùng toàn lực, dù sao cũng không biếtđối phương có lai lịch gì, cho nên trực tiếp làm vỡ nát ngũ tạng lục phủ của hắnta."Xin lỗi, ta thật sự không muốn giết hắn, nhưng vì tự bảo vệ mình ––"Liễu Bình nói với chữ nhỏ màu bạc trong hư không.Những chữ nhỏ màu bạc đó lập tức biến đổi, hóa thành một hàng nhắc nhở phùhoàn toàn mới: “Tự vệ không bị trừng phạt."-- Tốt, vậy thì đã hiểu.Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía những người còn lại.ắ ầ ấNhững người đó không đợi hắn nói gì, họ lần lượt lấy ra trang bị trữ vật củamình, đi lên rồi đặt xuống trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình đếm một chút, bất ngờ phát hiện gia tài của những người này cònvượt qua mong muốn của hắn.Nhưng nhớ tới chuyện bọn họ liên hợp đánh cướp, tài phú như vậy cũng là điềuđương nhiên."Thật tốt."Thượng đế nhỏ giọng tán thưởng."Những thứ này đều là của Liễu Bình, không có liên quan đến ngươi."Đại Địa chi Mẫu bên cạnh cười lạnh và nói."Không sao, chúng đương nhiên là của Liễu Bình... Ta chỉ cảm thấy khá antâm."Thượng để nói."An tâm?"Đại Địa chi Mẫu ngạc nhiên lặp lại."Đúng vậy, người suy nghĩ xem, chúng ta ngồi thuyền Noah đi vào thế giớisong song, chờ đến thời điểm tương lai, chúng ta lại phải ngồi thuyền Noah trởvề -- đến lúc đó vẫn cần chi tiêu một mớ tài phú, mới có thể khởi động thuyềncứu nạn."Thượng để nói."... Mặc kệ ngươi, lão đầu chết tiệt chuyên đòi tiền."Đại Địa chi Mẫu mắng.Liễu Bình không gia nhập cuộc đối thoại.Hắn yên lặng đứng ở đó, trong lòng hiện lên những cảnh tượng xảy ra vừa rồi.Không biết vì sao, hắn cứ cảm thấy có điểm nào đó hơi kỳ quái.Rốt cục là cái gì? Lúc này, những người khác cũng trở lại vị trí ban đầu củatừng người.Từ giờ trở đi, chỉ cần chờ đợi kết quả đánh giá tư cách là được.Chung quanh không một tiếng động.Chỉ có bông tuyết lẳng lặng bay xuống.Bỗng nhiên, ánh mắt Liễu Bình giật giật, cả người khôi phục từ trạng thái nhưđi vào cõi thần tiên.Đúng vậy.Hiện tại hắn biết không đúng chỗ nào rồi.Tuy từ đầu tất cả những chuyện hiện giờ xảy ra ở thế giới này đã lộ ra một cảmgiác tàn khốc, nhưng lại là cơ chế tuyển chọn hiệu suất cực kỳ cao.ế ể Á ế ểTên chủ tuyến thời gian, trên tay chúa tể Ác Mộng này còn có một cơ chế tuyểnchọn—— Là địa cung Ác Mộng.Vì sao nó luôn tuyển chọn nhân thủ? Bỏ qua không nói đến tình cảm nhân loại,những việc xảy ra trên người mình, kết quả xử lý cuối cùng đều cực kỳ hợp lývà phù hợp logic.Ví dụ như vụ đánh cướp vừa rồi -- Bởi vì người có thể thông qua tư cách tuyểnchọn đều cực kỳ hi hữu, cực kỳ quý giá, cho nên nó khuyên hắn đừng giếtngười.Nhưng nếu có người động thủ trước, danh sách sẽ đưa ra bình phán hợp lý.Mà hình thành đối lập rõ ràng là Mộng Yểm La Vương kia.Nó thật sự cường đại, nhưng trong toàn bộ quá trình nó đuổi bắt hắn, chỉ suy xéthai việc: Dục vọng ăn.Có đủ thú vị hay không.So ra thì góc độ phán đoán và phản ứng của hai chúa tể Ác Mộng này đối với sựvật cách biệt quá xa.Người trước thì có điểm xuất phát thiên về tính logic hợp lý.Người sau thì xuất phát từ chính bản thân.Điệu này đại diện cho cái gì? Có lẽ... Cái gọi là chúa tể Ác Mộng, chỉ là danhhào tương đồng, nhưng không phải tồn tại cùng loại?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Gió tuyết dần mạnh.Những người đó lẳng lặng nhìn hắn, nhất thời quay mặt nhìn nhau, không biếtcó nên ra tay hay không.Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ màu bạc hiện lên trước mặt mỗi người: “Ngươiđang chiến đấu với đạo khách chỉ cường có danh hiệu là “Vạn trung vô nhất.""Xin xác định người muốn chết, để sau cuộc chiến này, danh sách sẽ thu linhhồn người về dùng làm chất dinh dưỡng.""Ngươi có xác định không?"Không có người gây chuyện với Liễu Bình.Đánh với hắn sẽ chết.- - Nhìn thấy nhắc nhở phù như vậy, cho dù là ngốc tửcũng biết không thể xông lên.Nhưng hiện giờ đã bao vây người ta rồi."Hả? Các ngươi không phải rất hung hăng à? Dựa theo quy tắc của các ngươi,nếu ta không dám đánh với các ngươi thì phải lấy tiền trên người ra hết, bằngkhông sẽ chết rất thảm."Liễu Bình nói.Mọi người dân có dự cảm không lành nào đó.Chẳng lẽ người này muốn dùng phương thức tương tự để đối phó chúng ta? Chỉnghe Liễu Bình ôn hòa mà nói: “Nhưng con người của ta trời sinh thiện tâm, sẽkhông dùng cách của các ngươi để làm việc.""-- Cho nên ta không cần tiền của các ngươi."Khi hắn thốt ra lời này, mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm."Các hạ --”.Có người lập tức muốn nói tiếp câu chuyện, lại bị Liễu Bình xua xua tay, ý bảohắn còn chưa nói xong.Mặt hắn mang theo ý cười, nói với mọi người: “Trên thực tế ta càng cảm thấyhứng thú với một chuyện khác --""Các vị, đều đi chết đi."Hắn nắm chặt nắm tay, đang muốn đánh ra một quyền -- Từng hàng chữ nhỏmàu bạc bỗng nhảy ra, hiện lên trước mắt hắn: “Những người này đều là luồngmáu mới mà chúa tể Ác Mộng chọn lựa ra, giết một người thì phải lấy ra bồithường tương ứng.""Có lẽ ngươi có thể không biết bọn họ.""Cách bọn họ cứu được tánh mạng của mình chính là lấy ra tất cả tiền tài."ễ ầ ấLiễu Bình trầm mặc mấy phút.Chỉ sợ hiện tại Chúa tể Ác Mộng phải dùng người, hắn lập tức giết quá nhiềuthủ hạ của nó thì sẽ khiến nó không vui.Không vui thì không thể tiếp cận nó.Hắn muốn tiếp cận nó.Vậy -- Hắn thu quyền, thở dài và nói: “Được thôi, lấy hết tiền ra để mua mạngđi."Đại Địa chi Mẫu bỗng nói nhỏ: “Liễu Bình, có một người dùng pháp môn thuliễm khí tức, đang âm thầm áp súc pháp lực, muốn đánh lén ngươi -- Đừngnhìn, ngay ở sau lưng người, là nam nhân mặc áo trên màu tím kia."Thượng để nói: “Có người coi tiền còn quan trọng hơn cả mạng, điều này rấtbình thường, xem kìa, ngày chết của hắn tới rồi."Lão vừa nói xong thì người kia đã động.Trong mắt hắn ta bỗng bắn ra một luồng sáng, lại bị Liễu Bình lắc mình nétránh, trở tay tung ra một quyền.Đông! Chức nghiệp giả kia bị cách không đánh văng ra, lăn xuống nền tuyết."Đừng giết ta! Ta bằng lòng lấy ra tất cả tài phú và trang bị để bồi thường!"Hắn ta lập tức la lớn.Liễu Bình liếc nhìn hư không một cái, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt trôinổi bật động: “Ngươi tránh thoát Băng Giải Xạ Tuyến của đối phương.""Băng Giải Xạ Tuyến: Lập tức bằng giải thân thể của mục tiêu nào đó, từ đó đạttới hiệu quả giết chết mục tiêu.""Loại xạ tuyến này cực kỳ không ổn định, đối với tồn tại thực lực càng mạnh thìxác suất có tác dụng càng thấp, nhưng dù sao vẫn tồn tại cơ hội, có thể một kíchgiết chết đối thủ vô cùng cường đại."Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Tiếng nói của người kia dần dần dừng lại.Miệng hắn ta không ngừng trào máu, ngã xuống đất bất động.Một quyền vừa rồi của Liễu Bình cũng dùng toàn lực, dù sao cũng không biếtđối phương có lai lịch gì, cho nên trực tiếp làm vỡ nát ngũ tạng lục phủ của hắnta."Xin lỗi, ta thật sự không muốn giết hắn, nhưng vì tự bảo vệ mình ––"Liễu Bình nói với chữ nhỏ màu bạc trong hư không.Những chữ nhỏ màu bạc đó lập tức biến đổi, hóa thành một hàng nhắc nhở phùhoàn toàn mới: “Tự vệ không bị trừng phạt."-- Tốt, vậy thì đã hiểu.Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía những người còn lại.ắ ầ ấNhững người đó không đợi hắn nói gì, họ lần lượt lấy ra trang bị trữ vật củamình, đi lên rồi đặt xuống trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình đếm một chút, bất ngờ phát hiện gia tài của những người này cònvượt qua mong muốn của hắn.Nhưng nhớ tới chuyện bọn họ liên hợp đánh cướp, tài phú như vậy cũng là điềuđương nhiên."Thật tốt."Thượng đế nhỏ giọng tán thưởng."Những thứ này đều là của Liễu Bình, không có liên quan đến ngươi."Đại Địa chi Mẫu bên cạnh cười lạnh và nói."Không sao, chúng đương nhiên là của Liễu Bình... Ta chỉ cảm thấy khá antâm."Thượng để nói."An tâm?"Đại Địa chi Mẫu ngạc nhiên lặp lại."Đúng vậy, người suy nghĩ xem, chúng ta ngồi thuyền Noah đi vào thế giớisong song, chờ đến thời điểm tương lai, chúng ta lại phải ngồi thuyền Noah trởvề -- đến lúc đó vẫn cần chi tiêu một mớ tài phú, mới có thể khởi động thuyềncứu nạn."Thượng để nói."... Mặc kệ ngươi, lão đầu chết tiệt chuyên đòi tiền."Đại Địa chi Mẫu mắng.Liễu Bình không gia nhập cuộc đối thoại.Hắn yên lặng đứng ở đó, trong lòng hiện lên những cảnh tượng xảy ra vừa rồi.Không biết vì sao, hắn cứ cảm thấy có điểm nào đó hơi kỳ quái.Rốt cục là cái gì? Lúc này, những người khác cũng trở lại vị trí ban đầu củatừng người.Từ giờ trở đi, chỉ cần chờ đợi kết quả đánh giá tư cách là được.Chung quanh không một tiếng động.Chỉ có bông tuyết lẳng lặng bay xuống.Bỗng nhiên, ánh mắt Liễu Bình giật giật, cả người khôi phục từ trạng thái nhưđi vào cõi thần tiên.Đúng vậy.Hiện tại hắn biết không đúng chỗ nào rồi.Tuy từ đầu tất cả những chuyện hiện giờ xảy ra ở thế giới này đã lộ ra một cảmgiác tàn khốc, nhưng lại là cơ chế tuyển chọn hiệu suất cực kỳ cao.ế ể Á ế ểTên chủ tuyến thời gian, trên tay chúa tể Ác Mộng này còn có một cơ chế tuyểnchọn—— Là địa cung Ác Mộng.Vì sao nó luôn tuyển chọn nhân thủ? Bỏ qua không nói đến tình cảm nhân loại,những việc xảy ra trên người mình, kết quả xử lý cuối cùng đều cực kỳ hợp lývà phù hợp logic.Ví dụ như vụ đánh cướp vừa rồi -- Bởi vì người có thể thông qua tư cách tuyểnchọn đều cực kỳ hi hữu, cực kỳ quý giá, cho nên nó khuyên hắn đừng giếtngười.Nhưng nếu có người động thủ trước, danh sách sẽ đưa ra bình phán hợp lý.Mà hình thành đối lập rõ ràng là Mộng Yểm La Vương kia.Nó thật sự cường đại, nhưng trong toàn bộ quá trình nó đuổi bắt hắn, chỉ suy xéthai việc: Dục vọng ăn.Có đủ thú vị hay không.So ra thì góc độ phán đoán và phản ứng của hai chúa tể Ác Mộng này đối với sựvật cách biệt quá xa.Người trước thì có điểm xuất phát thiên về tính logic hợp lý.Người sau thì xuất phát từ chính bản thân.Điệu này đại diện cho cái gì? Có lẽ... Cái gọi là chúa tể Ác Mộng, chỉ là danhhào tương đồng, nhưng không phải tồn tại cùng loại?

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Gió tuyết dần mạnh.Những người đó lẳng lặng nhìn hắn, nhất thời quay mặt nhìn nhau, không biếtcó nên ra tay hay không.Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ màu bạc hiện lên trước mặt mỗi người: “Ngươiđang chiến đấu với đạo khách chỉ cường có danh hiệu là “Vạn trung vô nhất.""Xin xác định người muốn chết, để sau cuộc chiến này, danh sách sẽ thu linhhồn người về dùng làm chất dinh dưỡng.""Ngươi có xác định không?"Không có người gây chuyện với Liễu Bình.Đánh với hắn sẽ chết.- - Nhìn thấy nhắc nhở phù như vậy, cho dù là ngốc tửcũng biết không thể xông lên.Nhưng hiện giờ đã bao vây người ta rồi."Hả? Các ngươi không phải rất hung hăng à? Dựa theo quy tắc của các ngươi,nếu ta không dám đánh với các ngươi thì phải lấy tiền trên người ra hết, bằngkhông sẽ chết rất thảm."Liễu Bình nói.Mọi người dân có dự cảm không lành nào đó.Chẳng lẽ người này muốn dùng phương thức tương tự để đối phó chúng ta? Chỉnghe Liễu Bình ôn hòa mà nói: “Nhưng con người của ta trời sinh thiện tâm, sẽkhông dùng cách của các ngươi để làm việc.""-- Cho nên ta không cần tiền của các ngươi."Khi hắn thốt ra lời này, mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm."Các hạ --”.Có người lập tức muốn nói tiếp câu chuyện, lại bị Liễu Bình xua xua tay, ý bảohắn còn chưa nói xong.Mặt hắn mang theo ý cười, nói với mọi người: “Trên thực tế ta càng cảm thấyhứng thú với một chuyện khác --""Các vị, đều đi chết đi."Hắn nắm chặt nắm tay, đang muốn đánh ra một quyền -- Từng hàng chữ nhỏmàu bạc bỗng nhảy ra, hiện lên trước mắt hắn: “Những người này đều là luồngmáu mới mà chúa tể Ác Mộng chọn lựa ra, giết một người thì phải lấy ra bồithường tương ứng.""Có lẽ ngươi có thể không biết bọn họ.""Cách bọn họ cứu được tánh mạng của mình chính là lấy ra tất cả tiền tài."ễ ầ ấLiễu Bình trầm mặc mấy phút.Chỉ sợ hiện tại Chúa tể Ác Mộng phải dùng người, hắn lập tức giết quá nhiềuthủ hạ của nó thì sẽ khiến nó không vui.Không vui thì không thể tiếp cận nó.Hắn muốn tiếp cận nó.Vậy -- Hắn thu quyền, thở dài và nói: “Được thôi, lấy hết tiền ra để mua mạngđi."Đại Địa chi Mẫu bỗng nói nhỏ: “Liễu Bình, có một người dùng pháp môn thuliễm khí tức, đang âm thầm áp súc pháp lực, muốn đánh lén ngươi -- Đừngnhìn, ngay ở sau lưng người, là nam nhân mặc áo trên màu tím kia."Thượng để nói: “Có người coi tiền còn quan trọng hơn cả mạng, điều này rấtbình thường, xem kìa, ngày chết của hắn tới rồi."Lão vừa nói xong thì người kia đã động.Trong mắt hắn ta bỗng bắn ra một luồng sáng, lại bị Liễu Bình lắc mình nétránh, trở tay tung ra một quyền.Đông! Chức nghiệp giả kia bị cách không đánh văng ra, lăn xuống nền tuyết."Đừng giết ta! Ta bằng lòng lấy ra tất cả tài phú và trang bị để bồi thường!"Hắn ta lập tức la lớn.Liễu Bình liếc nhìn hư không một cái, chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt trôinổi bật động: “Ngươi tránh thoát Băng Giải Xạ Tuyến của đối phương.""Băng Giải Xạ Tuyến: Lập tức bằng giải thân thể của mục tiêu nào đó, từ đó đạttới hiệu quả giết chết mục tiêu.""Loại xạ tuyến này cực kỳ không ổn định, đối với tồn tại thực lực càng mạnh thìxác suất có tác dụng càng thấp, nhưng dù sao vẫn tồn tại cơ hội, có thể một kíchgiết chết đối thủ vô cùng cường đại."Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.Tiếng nói của người kia dần dần dừng lại.Miệng hắn ta không ngừng trào máu, ngã xuống đất bất động.Một quyền vừa rồi của Liễu Bình cũng dùng toàn lực, dù sao cũng không biếtđối phương có lai lịch gì, cho nên trực tiếp làm vỡ nát ngũ tạng lục phủ của hắnta."Xin lỗi, ta thật sự không muốn giết hắn, nhưng vì tự bảo vệ mình ––"Liễu Bình nói với chữ nhỏ màu bạc trong hư không.Những chữ nhỏ màu bạc đó lập tức biến đổi, hóa thành một hàng nhắc nhở phùhoàn toàn mới: “Tự vệ không bị trừng phạt."-- Tốt, vậy thì đã hiểu.Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía những người còn lại.ắ ầ ấNhững người đó không đợi hắn nói gì, họ lần lượt lấy ra trang bị trữ vật củamình, đi lên rồi đặt xuống trước mặt Liễu Bình.Liễu Bình đếm một chút, bất ngờ phát hiện gia tài của những người này cònvượt qua mong muốn của hắn.Nhưng nhớ tới chuyện bọn họ liên hợp đánh cướp, tài phú như vậy cũng là điềuđương nhiên."Thật tốt."Thượng đế nhỏ giọng tán thưởng."Những thứ này đều là của Liễu Bình, không có liên quan đến ngươi."Đại Địa chi Mẫu bên cạnh cười lạnh và nói."Không sao, chúng đương nhiên là của Liễu Bình... Ta chỉ cảm thấy khá antâm."Thượng để nói."An tâm?"Đại Địa chi Mẫu ngạc nhiên lặp lại."Đúng vậy, người suy nghĩ xem, chúng ta ngồi thuyền Noah đi vào thế giớisong song, chờ đến thời điểm tương lai, chúng ta lại phải ngồi thuyền Noah trởvề -- đến lúc đó vẫn cần chi tiêu một mớ tài phú, mới có thể khởi động thuyềncứu nạn."Thượng để nói."... Mặc kệ ngươi, lão đầu chết tiệt chuyên đòi tiền."Đại Địa chi Mẫu mắng.Liễu Bình không gia nhập cuộc đối thoại.Hắn yên lặng đứng ở đó, trong lòng hiện lên những cảnh tượng xảy ra vừa rồi.Không biết vì sao, hắn cứ cảm thấy có điểm nào đó hơi kỳ quái.Rốt cục là cái gì? Lúc này, những người khác cũng trở lại vị trí ban đầu củatừng người.Từ giờ trở đi, chỉ cần chờ đợi kết quả đánh giá tư cách là được.Chung quanh không một tiếng động.Chỉ có bông tuyết lẳng lặng bay xuống.Bỗng nhiên, ánh mắt Liễu Bình giật giật, cả người khôi phục từ trạng thái nhưđi vào cõi thần tiên.Đúng vậy.Hiện tại hắn biết không đúng chỗ nào rồi.Tuy từ đầu tất cả những chuyện hiện giờ xảy ra ở thế giới này đã lộ ra một cảmgiác tàn khốc, nhưng lại là cơ chế tuyển chọn hiệu suất cực kỳ cao.ế ể Á ế ểTên chủ tuyến thời gian, trên tay chúa tể Ác Mộng này còn có một cơ chế tuyểnchọn—— Là địa cung Ác Mộng.Vì sao nó luôn tuyển chọn nhân thủ? Bỏ qua không nói đến tình cảm nhân loại,những việc xảy ra trên người mình, kết quả xử lý cuối cùng đều cực kỳ hợp lývà phù hợp logic.Ví dụ như vụ đánh cướp vừa rồi -- Bởi vì người có thể thông qua tư cách tuyểnchọn đều cực kỳ hi hữu, cực kỳ quý giá, cho nên nó khuyên hắn đừng giếtngười.Nhưng nếu có người động thủ trước, danh sách sẽ đưa ra bình phán hợp lý.Mà hình thành đối lập rõ ràng là Mộng Yểm La Vương kia.Nó thật sự cường đại, nhưng trong toàn bộ quá trình nó đuổi bắt hắn, chỉ suy xéthai việc: Dục vọng ăn.Có đủ thú vị hay không.So ra thì góc độ phán đoán và phản ứng của hai chúa tể Ác Mộng này đối với sựvật cách biệt quá xa.Người trước thì có điểm xuất phát thiên về tính logic hợp lý.Người sau thì xuất phát từ chính bản thân.Điệu này đại diện cho cái gì? Có lẽ... Cái gọi là chúa tể Ác Mộng, chỉ là danhhào tương đồng, nhưng không phải tồn tại cùng loại?

Chương 1036: Dục vọng ăn